Hoa Hồng Hôn Tôi
-
Chương 25: C25: Chương 25
Tử Lộc không ngờ thầy Chương lại tích cực như vậy. Lúc 4 giờ 30 phút, căn cứ vào nội dung bài học ngày hôm nay, anh ta liền ra một đề bài kiểm tra trình độ thư ký xuất sắc cho Tử Lộc, yêu cầu cô phải làm xong trong vòng nửa tiếng, đúng 5 giờ tan học.
Góc độ ra đề rất xảo quyệt, Tử Lộc viết rất chậm.
Đến 5 giờ, Tử Lộc vẫn chưa làm xong bài kiểm tra, cô đề nghị hay là để ngày mai làm tiếp. Không ngờ thầy Chương lại kiên trì bảo cô làm xong, chuyện hôm nay không được để ngày mai, không cần trả thêm tiền dạy thêm giờ.
Vì thế giờ học cứ thế kéo dài cho đến tận 6 giờ chiều.
Bên ngoài trời đổ mưa.
Thầy Chương vẫn còn định chữa bài cho cô, Tử Lộc liên tục xua tay, nói mình đã có hẹn mới được thả đi.
Tử Lộc ngồi trong xe yên lặng mà thở dài.
Nhưng trong nháy mắt, cô nghĩ mình quả thực có thể học được rất nhiều điều từ thầy Chương nên cũng chấp nhận được.
Bắc Kinh tắc đường vào ngày mưa.
Tử Lộc bị kẹt xe nửa giờ, 7 giờ 30 phút mới tới được Hồng Cung.
Gần như khi vừa mới đặt chân vào Hồng Cung, cô đã ngửi được một hương vị cay tê nức mũi, khiến cô sút sặc tới choáng váng.
Cô ho vài tiếng, bước đi nhanh hơn, đi theo nhân viên phục vụ tới phòng bao.
Cô vội ngồi xuống nói: “Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi. Ngoài trời đang mưa, tôi bị kẹt xe mất nửa tiếng. Không ngờ ở Bắc Kinh lại tắc đường kinh khủng như vậy, xin lỗi đã đến muộn.”
Cô vừa nói xong thì thấy Tần Lễ Sơ nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa.
Anh nói: “Ừ, Bắc Kinh vào ngày mưa thường xuyên bị kẹt xe.”
Tử Lộc đáp: “Đúng vậy, trên đường tắc rất nghiêm trọng, gặp phải đèn đỏ còn phải nhích từng chút như ốc sên, làm tôi sốt ruột muốn chết.”
Anh lại nhìn cô một cái thật sâu.
Tử Lộc nhìn ra được sự không vui từ trong ánh mắt của anh, cho rằng anh đang bất mãn vì mình đến trễ quá lâu, lại xin lỗi: “Ngại quá, để anh đợi lâu như vậy, tôi trịnh trọng xin lỗi anh. Anh nhất định là đói rồi nhỉ, để tôi kêu phục vụ tới gọi món.”
“Không chờ lâu, tôi đã gọi rồi.”
“À…”
Tử Lộc âm thầm liếc nhìn anh một cái, cảm giác anh vẫn không vui, giọng nói và biểu cảm đều cứng nhắc, như là có chút giận dỗi.
Cũng là lúc này, Tần Lễ Sơ đứng lên, hỏi: “Có nóng không? Tôi chỉnh điều hòa xuống thấp một chút.”
Tử Lộc lái xe cả một đường, quả thật hơi nóng, gật gật đầu.
Tần Lễ Sơ đứng dậy khỏi bàn, đi tới trước tủ điều hòa, chỉnh nhiệt độ thấp xuống.
Lúc anh đi vòng qua rất chậm, đặc biệt là khi đi đến bên bàn, bước chân còn cố tình thả chậm.
Tử Lộc thấy thế hỏi: “Anh bị trẹo chân sao?”
Tần Lễ Sơ dừng một chút nói: “Không có.”
Anh ngồi lại đối diện trước mặt Tử Lộc, nội tâm lan tràn thất vọng.
Anh mặc đồ cô mua cho anh, thay đổi thành phong cách cô chưa từng nhìn thấy, nhưng cô hoàn toàn không chú ý tới. Dường như trong mắt cô, anh cũng chỉ là một cái đầu biết đi.
Có lẽ loại cảm xúc này khiến Tần Lễ Sơ nghiêm túc quan sát phong cách trang điểm hôm nay của Tử Lộc.
Cô mặc bộ đồ công sở màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ, tóc đuôi ngựa buộc cao.
Anh hiếm khi thấy Tử Lộc mặc kiểu đồ này. Trong ấn tượng của anh, cô đều thích mặc những chiếc váy xinh đẹp lộng lẫy, anh không phân biệt được kiểu dáng. Hình như màu nào cô cũng đã từng mặc, nhưng anh không thấy có khác biệt gì quá lớn.
Anh hỏi: “Sao lại mặc đồ công sở?”
Tử Lộc nói: “Tôi tìm thầy dạy một kèm một. Nội dung bài học hôm nay có lễ nghi trang phục. Lúc ra ngoài vội quá nên không có thời gian thay…”
Tử Lộc còn muốn nói tiếp, Tần Lễ Sơ bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Đẹp.”
Tử Lộc sửng sốt, hỏi: “Cái gì?”
Anh nói: “Em mặc rất đẹp.”
Tử Lộc: “Ặc…Cảm ơn đã khích lệ.”
Lúc này, phục vụ mang thức ăn lên.
Tần Lễ Sơ nói: “Món cay bày ở bên tôi, không cay thì để trước mặt cô ấy.”
Tử Lộc nhìn đồ ăn phân chia màu sắc rõ ràng, không khỏi cười nói: “Trước kia chúng ta cũng ăn cơm như vậy sao?”
Tần Lễ Sơ nói: “Ừ, đa số thời gian là vậy, em ăn món em thích, anh ăn món anh thích.”
“Thế thời gian còn lại thì sao?”
“Anh và em sẽ cùng nhau ăn món em thích, hoặc em sẽ nấu món cay Tứ Xuyên cho anh.”
Tử Lộc kinh ngạc: “Tôi nấu ăn sao???”
Tần Lễ Sơ nói: “Em có vài món cay Tứ Xuyên sở trường.”
“Năm 18, tôi chắc chắn không thể nào ngờ được một ngày chính mình sẽ có vài món Tứ Xuyên sở trường…”
Nghe cô nói vậy, Tần Lễ Sơ xác nhận Tử Lộc vẫn chưa nhớ được chuyện trước kia, anh nhàn nhạt nói: “Em học vì anh.”
Tử Lộc không ngờ anh sẽ nói vậy.
Nếu có thể khiến cô vì một người mà làm chuyện mình không thích, vậy ít nhiều cũng có tình cảm.
Thế nhưng kết hôn ba năm, nuôi hoa cỏ cũng sẽ có tình cảm, càng đừng nói tới người đàn ông nằm ngủ bên cạnh mình mỗi ngày.
Tử Lộc không để bụng nói: “Lần tới tôi sẽ thử xem, biết đâu sẽ có chút ký ức.”
Tần Lễ Sơ cảm thấy ngực mình bị nện một đấm, không nặng, nhưng đau âm ỉ.
Ngay lúc này, di động của Tử Lộc vang lên.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, nói với Tần Lễ Sơ: “Tôi nhận điện thoại chút, anh ăn trước đi.”
Tần Lễ Sơ đáp ừ, cầm đũa cũng không nhúc nhích, hơi rũ đầu.
Tiếng Tử Lộc nói chuyện điện thoại truyền đến.
“Ừ? Niềm vui bất ngờ gì?”
“Hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, không đoán ra…”
“Tớ không tin đâu.”
“Hahahaha…”
“Cậu mau nói đi…”
Trong điện thoại truyền ra âm thanh mơ hồ, nhưng có thể nhận ra đó là bạn thân của cô – Hạ Đào.
Ngữ khí của cô nhẹ nhàng, hoạt bát lại thân thuộc, hoàn toàn khác với cảm giác xa cách, khách khí khi nói chuyện với anh.
Tần Lễ Sơ nhớ tới Tử Lộc trước kia. Trước kia cô nói chuyện với anh cũng là giọng điệu này, trong mắt như có ánh sao, hết sức chuyên chú mà nhìn anh, âm thanh nói chuyện vừa nhẹ vừa cao, khiến người nghe thoải mái.
Nhưng anh không nhớ là bắt đầu từ khi nào, Tử Lộc không còn nhẹ nhàng và hoạt bát như vậy khi nói chuyện với anh.
Trong lòng Tần Lễ Sơ nghi hoặc.
…Là từ khi nào?
…Lại vì sao?
Cũng là lúc này, Tử Lộc hô lên một tiếng kéo suy nghĩ của Tần Lễ Sơ trở lại.
“Thật sao?”
“Được được được!”
“Đào Tử, cậu đúng là bạn thân tốt nhất thế giới, yêu cậu!”
………..
Trong mắt cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cả người lập tức tràn đầy năng lượng.
Cô vẫn luôn là người thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Cũng không biết từ khi nào, cô bắt đầu không còn để lộ cảm xúc của mình trước mặt anh nữa.
Cho tới bây giờ cô mất trí nhớ, tâm sự của cô lại một lần nữa viết hết lên mặt, tựa như một cô thiếu nữ 18 tuổi chưa trải sự đời.
Tử Lộc cúp điện thoại.
Tần Lễ Sơ hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?’
Cô thu lại một nửa ý cười, mỉm cười xa cách nói: “Không phải chuyện lớn gì, a, sao anh không ăn bao nhiêu vậy? Không đói sao?”
Tần Lễ Sơ thấy rất rõ ràng, trong lòng nặng trĩu.
Anh gắp một miếng thịt bò nấu nước cay nói: “Em cũng ăn đi.”
Tử Lộc ừ một tiếng, cầm đũa lên.
Cô không biết nên ăn cái gì, đành gắp đại mấy đũa, uống vài ngụm canh, cơm tẻ cũng ăn hai miếng, sau đó liền buông đũa.
Anh hỏi: “Không ăn nữa à?”
Tử Lộc gật đầu: “Tôi no rồi.”
Cô cầm điện thoại nhìn thời gian.
Tần Lễ Sơ hỏi: “Em có việc?”
Tử Lộc thở dài nói: “Đúng vậy, có chút việc, thật ngại quá. Hôm nay đến trễ lâu vậy rồi giờ còn có việc đột xuất…Bữa ăn hôm nay tôi mời, coi như đáp lại quần áo anh mua tặng. Mấy ngày nay tôi không thấy chuyển phát nhanh nên không biết ngày đó anh còn mua nhiều vậy. Tôi không biết trước kia chúng ta ở chung như thế nào, nhưng hiện tại đã ly hôn, anh mua đồ cho tôi, hoặc là tặng quà đều dễ khiến cho người khác hiểu lầm. Mọi người đều là người trưởng thành, nên tránh hiềm nghi thì phải tránh hiềm nghi…”
Tần Lễ Sơ nói: “Đây là lý do em mời anh ăn cơm?”
Tử Lộc nói: “Đúng vậy, chính là muốn nói rõ với anh…Có lẽ anh chỉ trả tiền cho vợ cũ theo thói quen, nhưng theo ý của tôi, làm như vậy rất dễ khiến cho những người khác hiểu lầm.”
“Ồ.”
Tử Lộc xách túi lên: “Hôm nay để anh đợi lâu như vậy, thật sự xin lỗi! Hiện giờ tôi có việc gấp phải rời đi, lần sau sẽ mời anh một bữa khác ngon hơn.”
“À.”
Tử Lộc vội vàng đến lại vội vàng đi.
Cửa phòng bao đóng lại, chỉ còn một mình Tần Lễ Sơ.
Anh ăn một miếng thịt bò nấu nước cay. Ngày xưa ăn rất ngon, nhưng giờ phút này lại không có hương vị.
Anh bỏ đũa xuống, cả người tựa như pho tượng điêu khắc.
Cũng không biết đã qua bao lâu, điện thoại của Tần Lễ Sơ bỗng vang lên.
Là video call của Lâm Dịch Thâm.
Anh lấy lại bình tĩnh, bấm nhận.
Hình ảnh trong video mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lâm Dịch Thâm đang ngồi trong một căn phòng tương đối yên tĩnh, xung quanh không có ai.
“Anh Sơ, anh đang ăn cơm à? Má ơi, anh mau chuyển ống kính xuống dưới xem, là em hoa mắt sao? Hay đây là em trai song sinh của anh? Sao anh lại ăn mặc thành dáng vẻ này? Em nhớ rõ sau khi lên đại học anh đã không còn mặc kiểu quần áo này nữa rồi, đi chơi bóng rổ cũng mặc áo sơ mi và quần tây.”
Tần Lễ Sơ vô cảm hỏi: “Có việc gì?”
“Có có có! Hôm nay em mở party, mời đám bạn xấu tới chơi…” Anh ta vừa nói vừa bấm màn hình. Lúc sau, camera trước đổi thành camera sau, đưa gần tới màn hình theo dõi bên trong phòng điều khiển. Một tiếng click chuột vang lên, màn hình đang được chia thành chín ô bỗng có một ô được phóng to lên: “Anh Sơ, anh nhìn xem đây là ai?”
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một gương mặt mà Tần Lễ Sơ rất quen thuộc. Chỉ mới 20 phút trước, người đó còn vừa ngồi ăn cơm vừa thất thần trước mặt anh.
Lúc ấy còn giữa nguyên phong cách công sở, bây giờ đã đổi sang một chiếc váy đen ôm sát người, lộ ra phần lớn xương quai xanh, tóc cũng thả xuống, xõa tung trên vai một cách tùy ý.
Cô vốn đã xinh đẹp động lòng người, ăn mặc như vậy càng tôn lên dáng người quyến rũ.
Tuy rằng thần sắc hơi non nớt, nhưng vẫn tựa như một đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ trong đám người.
Cô vừa xuất hiện đã hấp dẫn đa số ánh mắt của những người đàn ông xung quanh.
Không ít người bắt đầu vây lấy.
Lâm Dịch Thâm nói: “Bạn thân của đàn em là Hạ Đào cũng đang ở đây. Haiz, đàn em và Hạ Đào sao lại ở chỗ này? Em đoán là người tham gia party tiện thể dẫn hai người đó tới. Có lẽ là cô gái bên cạnh Hạ Đào, là tiểu thư nhà họ Lý.”
Tần Lễ Sơ vừa nghe cũng mới phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Đào.
Hai người nhìn trái nhìn phải trên màn hình.
Lâm Dịch Thâm nói: “Các cô ấy hình như đang tìm người.”
Tần Lễ Sơ biết Tử Lộc đang tìm ai.
Anh nhìn Tử Lộc trong màn hình tựa như thiếu nữ lần đầu mới biết yêu, trong lòng lại càng chìm xuống.
…Đây là “có việc” mà cô nói?
…Bỏ anh lại, chớp mắt đã chạy tới tham gia party của Lâm Dịch Thâm?
Trái tim anh rơi thẳng xuống đáy vực.
Giờ phút này Tần Lễ Sơ mới nhận thức được rõ ràng một chuyện —— vợ cũ của anh đang từng bước rời ra xanh, cô sẽ không quay về. Cho dù khôi phục ký ức, cô cũng sẽ không trở lại bên cạnh anh.
“Á đù! Anh Sơ! Anh yên tâm! Trong bữa tiệc này, có em ở đây, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào dám đến gần đàn em. Nếu có tên đàn ông không biết trời cao đất dày nào muốn tới quyến rũ đàn em, em đều sẽ đuổi đi hết. Tới một người đuổi một người, tới hai người đuổi hai người, tới một đám thì em thay anh diệt sạch!”
Lâm Dịch Thâm bật camera trước lên, để người anh em nhà mình thấy được ánh mắt chân thành của anh ta.
Nhưng không ngờ, người anh em lại nhìn anh ta như nhìn người chết.
“Ha.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook