Hoa Hồng Hôn Tôi
Chương 2: C2: Chương 2

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tử Lộc gả cho Tần Lễ Sơ, đến nay đã được ba năm.

Năm tháng trong quá khứ tựa như nước chảy.

Tử Lộc cảm thấy rất dài, nhưng cũng thật ngắn.

Vương Lam vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, cả người tràn đầy tinh thần phấn chấn, cá tính hoạt bát, suốt dọc đường không ngừng nhắc tới chuyện chồng của cô gần đây đang bận rộn sự nghiệp, thỉnh thoảng còn chèn thêm vài câu hài hước thú vị.

Tử Lộc quen biết Tần Lễ Sơ mười năm, ba năm cấp 3, bốn năm đại học, kết hôn ba năm.

Khi anh vẫn còn là thái tử của tập đoàn Tinh Long, người ngoài đều thấy tác phong Tần Lễ Sơ làm việc quyết đoán, thủ đoạn lợi hại. Vào năm người cầm quyền của nhà họ Tần là Tần lão gia qua đời, anh dựa vào sức mình tiêu diệt hết sóng gió ngầm trong tập đoàn Tinh Long, ngăn cơn sóng dữ, trở thành người cầm quyền thế hệ tiếp theo.

Anh có yêu cầu rất cao đối với những cấp dưới làm việc bên cạnh mình, ví dụ như bằng cấp chính là một tiêu chí để sàng lọc. Ngay cả trợ lý sinh hoạt cũ cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng top 3 của cả nước.

Nhưng Vương Lam lại là ngoại lệ.

Tốt nghiệp cao đẳng hạng ba, cụ thể là chuyên ngành gì, Tử Lộc cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ có liên quan tới lập trình game. Sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Tinh Long nhiều vô số. Mấy chục năm trước Tần lão gia – Tần Cửu Hạo lập nghiệp nhờ vào bất động sản, đến nay đã có được quảng trường Tinh Long, thành phố điện ảnh Tinh Long, khách sạn Tinh Long, bất động sản Tinh Long, khu nghỉ dưỡng Tinh Long và các thương hiệu nổi tiếng khác. Mà hiện giờ Tần Lễ Sơ dựa vào việc nắm giữ xí nghiệp của nhiều nhà đã nắm giữ chặt chẽ danh hiệu người giàu nhất trên bảng xếp hạng trong nước.

…Tinh Long có đầu tư vào ngành sản xuất trò chơi?

Tử Lộc không chắc lắm. Sau khi gả cho Tần Lễ Sơ, cô vốn định tiến vào tập đoàn Tinh Long đảm nhận rồi một chức vị, cũng đi làm, nhưng Tần Lễ Sơ cảm thấy không cần thiết, vậy là liền không đi. Lúc ấy cô còn chuẩn bị rất công phu, học thuộc hết tất cả tư liệu liên quan đến tập đoàn Tinh Long. Hiện giờ đã ba năm trôi qua, dựa theo tốc độ bành trướng và dã tâm của Tần Lễ Sơ, hẳn đã tiến quần vào nhiều ngành sản xuất mới.

Làm vợ chồng ba năm, Tử Lộc cảm thấy mình rất hiểu Tần Lễ Sơ, nhưng nhìn Vương Lam, cô lại không xác định.

“…Phu nhân, cô thích ăn món Quảng Đông phải không?”

“Hử?”

“Hôm nay chị Tống trong nhà ăn nhân viên nấu một nồi canh cá, tổng giám đốc Tần ăn xong cảm thấy không tệ, trước giờ nghỉ trưa bảo tôi gọi đầu bếp làm món này trong nhà ăn đến hỏi vài câu.”

Vương Lam bắt chước rất sống động, mô phỏng lại dáng vẻ lạnh nhạt, trầm mặc của Tần Lễ Sơ giống y như đúc.

“Chị là người ở đâu?”

“Thưa tổng giám đốc Tần, quê của tôi ở Hàng Châu.”

“Canh cá nấu không tệ.”


“Cảm ơn tổng giám đốc Tần đã khích lệ, đây là món Hàng Châu sở trưởng của tôi. Không phải tôi khoe khoang nhưng năm đó khi tôi còn ở Hàng Châu còn có người ở ngàn dặm xa xôi từ Hải Nam tới chỉ vì muốn uống được một ngụm canh cá chị Tống tôi nấu. Mấy năm trước khách sạn 5 sao Tây Tử bên hồ còn muốn mời tôi tới nấu canh cá đấy! Nhưng tôi không quen với không khí ở khách sạn hạng sang bên đó, làm được mấy ngày thì nghỉ, vẫn là công ty của tổng giám đốc Tần biết quan tâm nhân viên, làm việc ở đây cũng thoải mái!”

“Cuối tuần tới hướng dẫn đầu bếp trong nhà của tôi nấu món này, tiền lương tăng ca tăng gấp ba lần.”

Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ.

Vương Lam quay đầu, cong môi cười với Tử Lộc: “Theo quan sát của tôi, tổng giám đốc Tần không kén chọn thức ăn, cho nên tôi đoán chắc là phu nhân thích ăn. Tổng giám đốc Tần mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, cũng không quên nhớ thương phu nhân, tổng giám đốc Tần thật quan tâm đ ến vợ mình. Tối này tổng giám đốc Tần vốn đã chuẩn bị rời khỏi công ty, chỉ còn một bước nữa là lên xe rồi, nhưng dự án thu mua trước đó đã thương lượng xong lại xảy ra vấn đề, tổng giám đốc Tần đành phải quay trở về tăng ca, còn dặn riêng tôi, nói sau khi đón được cô, phải nhìn xem cô có uống say không. Nếu không thoải mái thì gọi ngay cho bác sĩ gia đình chờ sẵn ở nhà.”

Cảm xúc khó chịu trước đó trong lòng Tử Lộc đã dịu đi một chút. Hiện giờ cô đã hơi hiểu được vì sao Tần Lễ Sơ lại chọn Vương Lam làm trợ lý sinh hoạt.

Giống như anh em bạn bè có quan hệ tốt, vợ của một trong hai người nhắn tin kiểm tra, gọi điện cho bạn tốt của chồng mình hỏi “anh ấy đang ở đâu”. Người anh em tốt đang ngủ mơ màng, trời mới biết được anh em nhà mình đang chơi bời lêu lổng ở chỗ nào, nhưng vẫn theo phản xạ lập tức mở to mắt nói dối: “Uống say rồi, đang ngủ ở chỗ tôi đây.”

Tử Lộc cảm thấy Vương Lam ít nhiều khiến cho người ta có cảm giác quen thuộc này.

Chị Trương giúp việc ở nhà đã sớm chờ trước cửa biệt thự Hoa Hạnh, vừa nghe thấy tiếng động mở cửa, ba bước thành hai bước chạy tới, trên tay cầm một ly nước mật ong có độ ấm vừa phải.

“Phu nhân, nước mật ong giải rượu đây.”

“Một tiếng trước Tiểu Lam nói sẽ đi đón phu nhân, nói cô đã uống rượu.”

Cô chỉ là có chút lâng lâng, cũng không say, lúc này lại thật sự muốn say.

Tử Lộc nhận lấy ly nước, bình tĩnh uống hết.

Chị Trương lại nói: “Phu nhân uống rượu rồi không thể tắm bồn, dễ xảy ra chuyện lắm.”

Tử Lộc gật đầu: “Tôi biết rồi. Chị Trương, chị đi ngủ đi.”

Chị Trương do dự, hỏi: “Phu nhân, cô thật sự không sao chứ? Sắc mặt của cô có vẻ không tốt lắm.”

“Tôi không sao.”

Tử Lộc phất tay, lê từng bước một lên cầu thang xoắn ốc như dẫm lên bông.

Biệt thự Hoa Hạnh là nhà tân hôn của hai người.

Tử Lộc ở nơi này ba năm, mỗi một chỗ, từ chuyện lớn như hoàn chỉnh thiết kế, đến chuyện nhỏ như bố trí đường ống dẫn nước, cô đều tận mắt giám sát từng chút một. Mỗi một loại dụng cụ trong nhà đều được cô lựa chọn kỹ càng, không chấp nhận được nửa điểm tỳ vết.


Cô đặc biệt thích thiết kế của tủ giày ở lối vào, giày của cả hai được sắp xếp theo kiểu đan xen ngẫu hứng, mỗi ngăn còn là hình trái tim. Phần lớn giày của Tần Lễ Sơ là màu đen, giày da đặc biệt nhiều, ngăn của anh mãi mãi chỉ toàn màu đen. Cô đi giày màu đỏ hoặc trắng, hình trái tim được để cạnh nhau như vậy trông rất đẹp.

Chỗ đứng rửa mặt còn có bàn chải điện, ly súc miệng và khăn lông, cũng là cô tỉ mỉ chọn kiểu đồ đôi.

Từ khi còn bé Tử Lộc đã có thói quen ở sạch, người khác đổi khăn lông ba tháng một lần, nhưng Tử Lộc thích một tuần đổi một lần. Khi tủ đựng đồ dưới bồn rửa mặt được mở ra, bên trong đều là khăn lông theo kiểu cặp đôi được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Tử Lộc tắm rửa đơn giản, lúc rửa mặt nhắm mắt thuận tay kéo một cái, kéo xuống một chiếc khăn lông mềm mại, ngâm trong nước ấm, vắt bớt nước đi rồi chườm lên mặt.

Cô hơi tỉnh rượu, cảm giác choáng váng do cồn lúc trước đã biến mất hơn phân nửa.

Cô treo khăn lông về lại chỗ cũ, tầm mắt chạm vào chiếc khăn màu xanh đen ở bên cạnh.

Trên đó không có một chút nếp nhăn nào, như là mới tinh.

Tử Lộc nhớ lại.

Chủ nhật là ngày thay khăn, hôm nay là thứ sáu, còn hai ngày nữa.

Cô nhìn thời gian trên điện thoại. Có gì ho𝘁? Chọ𝘁 𝘁hử 𝘁𝑟a𝗻g { T 𝑟ùmT𝑟u𝑦ệ𝗻.V𝙉 }

Rạng sáng 1 giờ 25 phút, Tần Lễ Sơ không về nhà.

Cũng là lúc này, Tần Lễ Sơ gửi tin nhắn tới.

[Anh Lễ Sơ: Đêm nay anh sẽ về trễ, không cần đợi anh. Em cứ ngủ trước đi.]

[Lộc Lộc: OK.]

Tử Lộc ném điện thoại sang một bên, lên giường ngủ.

Cũng không biết có phải do uống rượu hay không, cô ngủ đặc biệt sâu, ngay đến cả Tần Lễ Sơ về nhà khi nào cũng không biết. Ngày hôm sau, Tử Lộc mới biết được từ trong miệng chị Trương, 4 giờ sáng Tần Lễ Sơ mới về đến nhà, ngủ chưa được ba tiếng, chưa đến 7 giờ đã lại vội vàng rời khỏi biệt thự Hoa Hạnh.

Thật sự, mỗi ngày đều bận trăm công ngàn việc.


Anh bận như con quay, quay đến mức biến thành một cơn lốc xoáy. Wechat cũng chỉ có vài câu “Đang họp”, “Phải suốt đêm”, “Em ngủ đi đừng chờ anh”.

Tới tối chủ nhật, gần 11 giờ đêm, Tử Lộc mới gặp được Tần Lễ Sơ.

Cô mới từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vừa gội đầu xong lau qua loa vài cái, sóng tóc dài tới eo vẫn còn ướt nước, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống dọc theo làn da trắng mịn chui vào trong khăn tắm.

Tử Lộc ngồi ở trên ghế dựa, trên bàn tròn là notebook đang hoạt động quen thuộc.

Anh đeo một chiếc kính gọng vàng, hết sức chăm chú di chuyển con chuột.

Dáng vẻ Tần Lễ Sơ nghiêm túc làm việc cực kỳ mê người. Tuy rằng anh ít khi nói cười, nhưng trời sinh đã có một gương mặt tựa như minh tinh có thể debut, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng không soi ra được tì vết. Đường cong dưới cằm của anh ưu nhã, sắc bén, mặt mày thâm thúy, khi đeo kính gọng lên, toàn thân tràn đầy cảm giác cấm dục. Tay áo sơ mi được sắn lên, lộ ra nửa cánh tay thon dài và bàn tay với những khớp xương rõ ràng.

Anh là móc treo quần áo trời sinh, mặc đồ vào thì gầy, cởi ra lại có cơ bắp.

Tử Lộc biết anh là người đàn ông có sự tự chủ vô cùng mạnh mẽ, một tuần có năm giờ tập thể hình chưa bỏ một ngày nào. Rất nhiều người đàn ông ngồi ở vị trí này của anh bận làm việc nên bỏ bê rèn luyện thân thể, cơ bắp lão hóa, bụng phệ, mà anh vẫn duy trì dáng người hoàn hảo, chiều cao 1m86, cơ bắp trên người cũng vừa đẹp.

Tử Lộc bước hai bước, Tần Lễ Sơ mới ngẩng đầu lên từ laptop, ánh mắt dừng ở trên người cô lặng lẽ đánh giá, xong lại cúi xuống, tiếp tục nhìn màn hình laptop, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm túc như khi ra mệnh lệnh.

“Lau khô tóc đi.”

Tử Lộc không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn anh.

Một lát sau, Tần Lễ Sơ ngẩng đầu nói: “Mau lên.”

Tử Lộc bĩu môi, vào phòng tắm lau khô tóc. Khi ra ngoài, Tần Lễ Sơ đã khép notebook lại.

Cô hỏi: “Bận xong rồi?”

Tần Lễ Sơ xoa chân mày, dường như hơi mệt mỏi nói: “Đang bận một dự án thu mua. Tinh Long định tiến quần vào lĩnh vực trò chơi điện tử. Gần đây đều đang bận chuyện này, có chút phiền phức, nhưng mà không có chuyện gì lớn.”

Tử Lộc vừa thấy anh mệt, bất mãn tích tụ suốt hai ngày hai đêm cuối cùng cũng không thể thốt ra miệng, chỉ nói: “Tắm rửa xong đi ngủ nhé?”

“Được.”

Khi Tần Lễ Sơ tắm xong đi ra, Tử Lộc đã nằm ở trên giường.

Cô mặc váy ngủ hai dây mỏng manh, lộ ra da thịt trắng tuyết, nửa nằm trên chăn lụa bóng loáng mỏng mịn, đôi chân thon dài thẳng tắp hơi cuộn lại tỏa sáng dưới ánh đèn.

Tử Lộc nghiêng đầu nhìn anh, hơi ngẩng cổ, lông mi thanh tú như quạt lông khẽ chớp, dưới lông mi là ánh mắt quyến rũ chuyển động.

Cô kéo dài âm điệu.

“Đến ngủ?”


Ý tứ đương nhiên không phải trên mặt chữ.

Chỉ cần là đàn ông, lúc này sẽ vội vàng nhào tới, phối hợp một phen, tiếp theo là một trận vận động củi khô bốc lửa, mới không uổng công cô vợ xinh đẹp chủ động câu dẫn.

Nhưng Tần Lễ Sơ lại chỉ liếc cô một cái, như thể trên giường chỉ là một pho tương mỹ nhân, không chút nào dao động, ngáp một cái, lên giường, kéo chăn, tắt đèn.

“Ngủ đi.”

Tử Lộc tức khắc tức không chịu được, một lúc sau mới chui vào trong chăn mỏng.

Cô trong bóng tối tức nghẹn, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, dán cả người lên, mềm mại gọi: “Anh Lễ Sơ.”

Tần Lễ Sơ bình tĩnh nói: “Muốn?”

Tử Lộc lẩm bẩm.

Tần Lễ Sơ dò hỏi: “Anh dùng tay giúp em giải quyết?”

Tựa như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, đến mức Tử Lộc lạnh thấu tim.

Tần Lễ Sơ thấy cô không đáp lại, cho rằng cô đồng ý, tay anh lần mò sờ về hướng Tử Lộc, nhưng còn chưa đụng tới người, đã bị cô hất ra.

Tử Lộc nói: “Không cần. em trêu anh thôi. Ngủ đi.”

Tử Lộc đứng dậy.

Tần Lễ Sơ hỏi: “Em đi đâu?”

Tử Lộc nói: “Sắp qua chủ nhật rồi, phải đi vứt khăn lông.”

Tần Lễ Sơ trong bóng tối đáp ừm.

Tử Lộc đi vào phòng tắm, cầm khăn lông của mình ném vào thùng rác, lại nhìn khăn lông màu xanh đen trên giá vẫn chưa được động vào.

Tần Lễ Sơ hình như không thích dùng khăn lông, khăn treo ở đây hiếm khi dùng tới.

Anh vừa mới tắm xong nhưng khăn lông vẫn khô ráo, giống như mới.

Như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Tử Lộc mặt mày vô cảm kéo khăn lông của Tần Lễ Sơ xuống, cũng ném luôn vào thùng rác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương