Hoa Hồng Đồng Hoang
-
Chương 22
Kết quả của việc ngủ quên trong bồn tắm đến hơn nửa đêm chính là Bách Dịch bị bệnh, đầu tiên là ho khan sau lại lên cơn sốt. Dù ngày hôm sau có kế hoạch gì đi chăng nữa Bách Dịch cũng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi vì cơn cảm lạnh ập tới.
Anh sốt li bì đến mức không thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhưng khi đo nhiệt độ cơ thể thì vẫn chưa đến mức sốt cao lắm, chỉ mới sốt nhẹ bình thường. Nói chung là uống thuốc rồi cắm đầu ngủ một giấc là được.
Nhưng cơn cảm này virus đến rất hung hăng, tựa như tụi nó thề quyết không để cho Bách Dịch dễ dàng khỏi bệnh. Vậy nên đến tối Bách Dịch mê man tỉnh dậy nhưng bệnh vẫn chưa hề lui.
Anh vẫn choáng váng nhức đầu, tuy rằng không thấy đói nhưng anh cũng biết mình phải ăn một chút gì đó.
Đã tròn một ngày anh chưa ăn gì rồi, đến nước cũng không uống được mấy ngụm.
Ngay lúc Bách Dịch đang nằm trên giường mê man trầm người, đầu đang đau ong ong thì bất ngờ cửa nhà được gõ.
Ban đầu tiếng gõ cửa không lớn, gõ hai tiếng là ngừng. Bách Dịch cho là mình gặp ảo giác cứ nhắm mắt nằm không có ý định ra mở cửa.
Nhưng ngay sau đó tiếng gõ cửa trở lên dồn dập, cũng càng lớn hơn.
Nghe thấy mấy tiếng này cũng có thể hiểu rằng người gõ cửa đang rất nôn nóng.
Bách Dịch khó khăn ngồi dậy, muốn hỏi một câu ai đấy nhưng giọng nói giống như bị bông gòn chặn lại, rõ ràng cảm giác cổ họng thông thoáng nhưng lại không phát ra được một tiếng nào, chỉ có thể kêu lên những âm tiết rời rạc. Vì thế Bách Dịch cũng không đáp lời lảo đảo đi thẳng ra cửa, ghé đôi mắt vằn tia máu nhìn qua mắt mèo.
Là Chương Lệ.
Bách Dịch mở cửa.
Cửa vừa mở ra Bách Dịch không gắng gượng nổi nữa, đi ra mở cửa đã hao tổn hết sức lực của anh. Trời đất quay cuồng trước mặt, không tự chủ được thân mình ngã chúi đầu xuống.
Cũng may Chương Lệ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Bách Dịch, nhờ thế Bách Dịch mới không bị ngã bể đầu, mà thành ngã nhào vào lồng ngực Chương Lệ.
Chương Lệ một tay ôm lấy Bách Dịch một tay đóng cửa lại, sau đó mang Bách Dịch trở về phòng và đặt anh lên giường, còn cẩn thận đắp chăn cho Bách Dịch.
Bách Dịch chưa từng yếu ớt như vậy.
Bệnh đến bất ngờ có thể đánh gục bất kỳ một người khỏe mạnh nào.
“Sao không gọi cho tôi?” Chương Lệ vội bước vào nhà bếp đun nước, rồi lại đi gọi cho Chu Vĩ nhờ người ta đi mua thuốc mang đến. Hắn cầm hộp thuốc của Bách Dịch mở ra xem, có lẽ chỗ thuốc này Bách Dịch mua để dùng phòng bất cứ tình huống nào.
Nhưng thuốc này mua không tốt lắm, chỉ là thuốc trị viêm họng.
Bách Dịch nằm trên giường, đầu vẫn đau như búa bổ, nhưng đã hết cảm giác xây xẩm vừa rồi. Anh nhắm mắt lại, khó nhọc nặn ra một câu từ trong cổ họng: “Tôi không nghe thấy.”
Dường như Chương Lệ nói gì đó nhưng Bách Dịch chỉ cảm thấy Chương Lệ nói vọng đến từ một nơi rất xa, thanh âm quá mơ hồ khiến anh không thể nghe được đối phương nói cái gì.
Chương Lệ kéo chăn ra đo nhiệt độ cho Bách Dịch một lần nữa, vẫn chỉ sốt nhẹ.
Nhưng Bách Dịch đã nhiều năm không ốm, lần này bệnh đột nhiên đến, tựa như muốn đập tan tất cả những thứ trước đó.
Chương Lệ kéo ghế kê ở cạnh giường, hắn lấy khăn bông thấm nước lạnh ấp lên trán Bách Dịch, lại chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng cao hơn một chút, rồi bật máy tạo độ ẩm lên.
Vì chỉnh nhiệt độ cao nên Bách Dịch lại cảm thấy nóng, nằm trong chăn nóng đến nỗi cả người đổ mồ hôi.
Vẻ mặt anh càng thể hiện rõ sự khó chịu, không ngừng thở hổn hển.
Chương Lệ kéo tay Bách Dịch, lòng bàn tay anh đều là mồ hôi.
Hắn cau mày, gấp đến độ lại gọi cho Chu Vĩ, nếu mà nặng quá hắn phải đưa Bách Dịch đến bệnh viện ngay.
Chương Lệ dùng thìa đút cho Bách Dịch một chút nước muối loãng, vừa đút vừa dỗ anh như dỗ trẻ nhỏ: “Mồ hôi thoát ra là tốt rồi.”
Bách Dịch uống một ít nước, không biết có phải là có tác dụng thật không hay chỉ là tâm lý, dường như anh có lấy lại được chút sức lực thật, đầu óc cũng tỉnh táo ra đôi chút. Nhưng giọng nói vẫn yếu ớt phập phù: “Làm phiền cậu rồi.”
Giọng Chương Lệ trầm thấp và nghiêm túc: “Chuyện có liên quan đến anh thì chẳng có gì phiền phức cả.”
Bách Dịch muốn cười với hắn một cái, đáng tiếc nhếch khóe miệng lên thôi cũng là chuyện khó.
Anh muốn nói rằng Chương Lệ đã biết học lời ngon tiếng ngọt rồi, nhưng lại cảm thấy nói ra câu này quá mập mờ. Vậy nên dứt khoát ngậm miệng không nói.
Cũng may anh bị ốm nên có yên lặng chốc lát cũng không có vẻ gì là xấu hổ.
Chương Lệ ngồi bên mép giường nhìn gương mặt Bách Dịch đỏ ửng, tay nắm thành quyền.
Bây giờ hắn đã là tổng giám đốc Chương rồi nhưng hắn vẫn không có biện pháp gì đối với Bách Dịch bé nhỏ cảm mạo này, hắn không có cách nào chia sẻ sự đau đớn của Bách Dịch, chỉ có thể nhìn đối phương bị bệnh hành hạ nằm ở trên giường.
Chương Lệ nắm tay Bách Dịch.
Lòng bàn tay hắn rộng lớn có đầy vết chai, bàn tay của Bách Dịch trông càng trắng trẻo và thon dài trong tay hắn.
Chương Lệ nắm rất chặt, giống như đang nắm bảo bối trân quý nhất cõi đời này.
Nếu như trời cao có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, phát hiện ra lời khẩn cầu của hắn.
Như vậy hắn thành kính ước mong những đau đớn bệnh tật hãy cách xa Bách Dịch đi, để hắn gánh chịu hết những nỗi đau ở hiện tại và tương lai mà Bách Dịch phải chịu lấy.
Chu Vĩ đến rất nhanh, lúc y đến đầu đầy mồ hôi, Chương Lệ để y ngồi ở phòng khách còn hắn đi cho Bách Dịch uống thuốc.
Sau khi uống thuốc Bách Dịch lại nằm thêm một tiếng nữa, cuối cùng cũng có chút tinh thần.
Anh cười một tiếng với Chương Lệ: “Cảm ơn.”
Chương Lệ vuốt ve trán anh, giọng điệu chưa bao giờ dịu dàng đến thế: “Anh ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ khỏe thôi.”
Bách Dịch nhắm mắt lại, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.
Mà Chương Lệ luôn túc trực bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
Chu Vĩ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, y nhìn về phía phòng ngủ, từ chỗ của y chỉ nhìn thấy Chương Lệ. Dù là nhìn từ xa nhưng Chu Vĩ cũng có thể thấy rõ nỗi lo âu và cả sự mê luyến không thể lờ đi của Chương Lệ.
Y nuốt nước miệng, cảm thấy nếu như có người phụ nữ yêu y như Chương Lệ yêu Bách Dịch vậy y cũng sẵn lòng dâng cả sinh mệnh của mình cho cô ấy.
Một đằng y cảm thấy lo lắng cho Bách Dịch, một đằng lại cảm thấy thương cảm cho tình cảm không được đáp lại của Chương Lệ.
“Chương tổng, vậy tôi…” Chu Vĩ không nói hết lời, Chương Lệ hiểu ý của y.
Chương Lệ không quay đầu lại, trong ánh mắt hắn đầy sự giằng co, trong mắt chỉ có Bách Dịch. Hắn vẫn nắm chặt tay Bách Dịch không ngoảnh đầu lại: “Anh đi đi, anh vất vả rồi.”
Chu Vĩ vội đáp: “Vất vả gì đâu, có mấy bước chân thôi mà.”
Chương Lệ gật đầu.
Chu Vĩ bước khẽ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại Chu Vĩ mới thở phào một hơi.
Y đã có rất nhiều tình nhân, cũng chứng kiến rất nhiều cặp đôi yêu nhau, nhưng chỉ có Chương Lệ khiến y cảm thấy kinh hãi.
Người được yêu có thể không thấy rung động nhưng người kia yêu đã phải trèo đèo lội suối, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cũng chưa chắc đã tu thành chính quả.
Chu Vĩ đi vào thang máy, khi y bước vào vẫn còn đang nghĩ rằng nếu Chương Lệ có được thứ mình muốn, biết đâu sẽ trở thành một người khác.
***
Lúc Bách Dịch tỉnh lại đã là rạng sáng ngày hôm sau, toàn thân anh là mồ hôi dính dấp, lại thêm uống thuốc nên lần này tỉnh lại đã tốt hơn nhiều. Mặc dù còn chưa bình phục hẳn nhưng đã có thể xuống giường đi lại.
Chương Lệ đang nấu cháo cho anh, đã một ngày anh không ăn gì cả, ngửi thấy hương cháo thoang thoảng mới giật mình thấy bụng mình réo vang.
Anh lại nghĩ đến Chương Lệ nấu cháo, đúng là không yên tâm lắm, vội xỏ dép đi vào phòng bếp.
Anh đứng trong phòng khách, qua tấm cửa kính thấy Chương Lệ mặt đầy nghiêm túc đứng trước bếp một tay cầm muỗng khuấy trong nồi, một tay dùng thìa múc một miếng nhỏ nếm thử xem chín chưa.
Bách Dịch tựa vào bàn, anh muốn cười mà khóe miệng không nhếch lên được, nhưng ánh mắt anh vẫn tràn ngập ý cười.
Có lẽ là do bị ốm cả người yếu đuối, đến trái tim cũng trở nên mềm yếu.
Anh không nhớ nổi lần bị bệnh trước là khi nào, nhưng anh nhớ những lần bị bệnh trước đây của mình, chỉ cần không phải là bệnh nặng anh đều tự mình chịu đựng.
Bố mẹ ở thành phố khác, dù có sốt ruột thì cũng không thể buông bỏ công việc mà đến chăm anh được.
Anh đã tự lập từ rất sớm.
Nhưng tự lập không có nghĩa là không thích có người quan tâm.
Đột nhiên Bách Dịch cảm thấy cánh cửa phòng bếp như trở thành một tấm vải tranh sơn dầu, Chương Lệ bên trong và làn hơi trắng tỏa lên từ nồi cháo biến người và cảnh vào trong bức tranh, không đủ nghệ thuật nhưng đủ ấm áp.
Có lẽ ánh mắt của anh luôn dõi theo Chương Lệ nên Chương Lệ như cảm giác được điều gì mà quay đầu lại, ánh mắt hai người cách một tấm cửa mà chạm phải nhau. Bỗng nhiên Bách Dịch như có cảm giác trái tim như bị cái gì đó cọ vào.
Có hơi ngứa, có hơi tê dại.
Nhưng anh đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Chương Lệ mở cửa phòng bếp, trong tay còn cầm cái muỗng: “Sắp xong rồi, tôi đang xào cho anh một đĩa dưa chuột.”
Bách Dịch dịu dàng đầy mặt: “Cậu biết xào rau ư?”
Chương Lệ nghiêm túc đáp: “Trên công thức hướng dẫn có viết xào không chín thì cũng có thể ăn được.”
Đây có lẽ là ưu điểm của dưa chuột.
Bách Dịch gật đầu, anh đang định ngồi thì Chương Lệ bước đến kéo ghế ra.
Bách Dịch được hắn chăm sóc chu đáo, Chương Lệ cũng không tranh công, hắn làm vô cùng tự nhiên.
Mặc dù vẫn có vẻ tay chân vụng về.
Cháo hoa vào miệng có hơi nóng. Xuôi theo cổ họng chảy xuống, dạ dày của Bách Dịch như được xoa dịu. Đĩa dưa chuột xào thái miếng dày mỏng không đồng đều, miếng sống miếng chín, sống chín đều ăn được, nhưng vị hơi nhạt —— hoặc cũng có thể là Bách Dịch nhạt miệng.
Rõ ràng chỉ là một bữa ăn vô cùng đơn giản, nhưng Bách Dịch lại thấy rất thỏa mãn.
Đã rất lâu rồi anh chưa được người khác chăm sóc như vậy. Có thể khi anh khỏe mạnh cũng không cảm thấy quan tâm như vậy có cỡ nào xa lạ, sự chăm sóc như vậy lại trở nên quý giá.
“Cậu không ăn chút đi?” Bách Dịch hỏi Chương Lệ đang ngồi ở đối diện.
Chương Lệ lắc đầu: “Tôi không đói.”
Bách Dịch mỉm cười: “Chăm sóc tôi lâu như vậy mà không đói sao?”
Chương Lệ nghiêm túc trả lời: “Anh không khỏe tôi cũng chẳng thấy đói.”
Bách Dịch vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng thầm thở dài.
Nếu đây là lời mật ngọt chót lưỡi đầu môi anh có thể nghe vào tai trái rồi cho ra tai phải, nhưng anh biết rõ rằng Chương Lệ đang nói thật, chính vì là lời thật lòng nên anh chỉ có thể giả như không nghe thấy.
Chương Lệ đi thay ga trải giường và vỏ chăn cho Bách Dịch.
Hắn cúi người, lưu loát thay ga trải giường với vỏ chăn. Bách Dịch ngồi trên ghế nhìn, anh nhìn dáng vẻ khom người của Chương Lệ, nhìn động tác cẩn thận của hắn, trong lúc nhất thời lại không thể dời ánh mắt đi.
Nếu như đây không phải là một thế giới nhiệm vụ, nếu như bọn họ gặp nhau ở thế giới thực.
Có lẽ…
Bách Dịch cúi đầu, có chút bất đắc dĩ mà cười.
Trên thế giới này nào có nhiều ‘có lẽ’ như vậy?
Nếu có thì trên đời này sẽ không có nhiều người hối hận như vậy, cũng sẽ không có nhiều chuyện tiếc nuối như vậy.
Anh nhất định phải phụ lòng Chương Lệ.
Anh đã xác định sẵn không đáp lại được sự mong đợi của Chương Lệ.
Bách Dịch ăn thìa cháo cuối cùng.
Chiếc bát được đặt lại xuống bàn vang lên một tiếng giòn giã.
Anh sốt li bì đến mức không thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhưng khi đo nhiệt độ cơ thể thì vẫn chưa đến mức sốt cao lắm, chỉ mới sốt nhẹ bình thường. Nói chung là uống thuốc rồi cắm đầu ngủ một giấc là được.
Nhưng cơn cảm này virus đến rất hung hăng, tựa như tụi nó thề quyết không để cho Bách Dịch dễ dàng khỏi bệnh. Vậy nên đến tối Bách Dịch mê man tỉnh dậy nhưng bệnh vẫn chưa hề lui.
Anh vẫn choáng váng nhức đầu, tuy rằng không thấy đói nhưng anh cũng biết mình phải ăn một chút gì đó.
Đã tròn một ngày anh chưa ăn gì rồi, đến nước cũng không uống được mấy ngụm.
Ngay lúc Bách Dịch đang nằm trên giường mê man trầm người, đầu đang đau ong ong thì bất ngờ cửa nhà được gõ.
Ban đầu tiếng gõ cửa không lớn, gõ hai tiếng là ngừng. Bách Dịch cho là mình gặp ảo giác cứ nhắm mắt nằm không có ý định ra mở cửa.
Nhưng ngay sau đó tiếng gõ cửa trở lên dồn dập, cũng càng lớn hơn.
Nghe thấy mấy tiếng này cũng có thể hiểu rằng người gõ cửa đang rất nôn nóng.
Bách Dịch khó khăn ngồi dậy, muốn hỏi một câu ai đấy nhưng giọng nói giống như bị bông gòn chặn lại, rõ ràng cảm giác cổ họng thông thoáng nhưng lại không phát ra được một tiếng nào, chỉ có thể kêu lên những âm tiết rời rạc. Vì thế Bách Dịch cũng không đáp lời lảo đảo đi thẳng ra cửa, ghé đôi mắt vằn tia máu nhìn qua mắt mèo.
Là Chương Lệ.
Bách Dịch mở cửa.
Cửa vừa mở ra Bách Dịch không gắng gượng nổi nữa, đi ra mở cửa đã hao tổn hết sức lực của anh. Trời đất quay cuồng trước mặt, không tự chủ được thân mình ngã chúi đầu xuống.
Cũng may Chương Lệ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Bách Dịch, nhờ thế Bách Dịch mới không bị ngã bể đầu, mà thành ngã nhào vào lồng ngực Chương Lệ.
Chương Lệ một tay ôm lấy Bách Dịch một tay đóng cửa lại, sau đó mang Bách Dịch trở về phòng và đặt anh lên giường, còn cẩn thận đắp chăn cho Bách Dịch.
Bách Dịch chưa từng yếu ớt như vậy.
Bệnh đến bất ngờ có thể đánh gục bất kỳ một người khỏe mạnh nào.
“Sao không gọi cho tôi?” Chương Lệ vội bước vào nhà bếp đun nước, rồi lại đi gọi cho Chu Vĩ nhờ người ta đi mua thuốc mang đến. Hắn cầm hộp thuốc của Bách Dịch mở ra xem, có lẽ chỗ thuốc này Bách Dịch mua để dùng phòng bất cứ tình huống nào.
Nhưng thuốc này mua không tốt lắm, chỉ là thuốc trị viêm họng.
Bách Dịch nằm trên giường, đầu vẫn đau như búa bổ, nhưng đã hết cảm giác xây xẩm vừa rồi. Anh nhắm mắt lại, khó nhọc nặn ra một câu từ trong cổ họng: “Tôi không nghe thấy.”
Dường như Chương Lệ nói gì đó nhưng Bách Dịch chỉ cảm thấy Chương Lệ nói vọng đến từ một nơi rất xa, thanh âm quá mơ hồ khiến anh không thể nghe được đối phương nói cái gì.
Chương Lệ kéo chăn ra đo nhiệt độ cho Bách Dịch một lần nữa, vẫn chỉ sốt nhẹ.
Nhưng Bách Dịch đã nhiều năm không ốm, lần này bệnh đột nhiên đến, tựa như muốn đập tan tất cả những thứ trước đó.
Chương Lệ kéo ghế kê ở cạnh giường, hắn lấy khăn bông thấm nước lạnh ấp lên trán Bách Dịch, lại chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng cao hơn một chút, rồi bật máy tạo độ ẩm lên.
Vì chỉnh nhiệt độ cao nên Bách Dịch lại cảm thấy nóng, nằm trong chăn nóng đến nỗi cả người đổ mồ hôi.
Vẻ mặt anh càng thể hiện rõ sự khó chịu, không ngừng thở hổn hển.
Chương Lệ kéo tay Bách Dịch, lòng bàn tay anh đều là mồ hôi.
Hắn cau mày, gấp đến độ lại gọi cho Chu Vĩ, nếu mà nặng quá hắn phải đưa Bách Dịch đến bệnh viện ngay.
Chương Lệ dùng thìa đút cho Bách Dịch một chút nước muối loãng, vừa đút vừa dỗ anh như dỗ trẻ nhỏ: “Mồ hôi thoát ra là tốt rồi.”
Bách Dịch uống một ít nước, không biết có phải là có tác dụng thật không hay chỉ là tâm lý, dường như anh có lấy lại được chút sức lực thật, đầu óc cũng tỉnh táo ra đôi chút. Nhưng giọng nói vẫn yếu ớt phập phù: “Làm phiền cậu rồi.”
Giọng Chương Lệ trầm thấp và nghiêm túc: “Chuyện có liên quan đến anh thì chẳng có gì phiền phức cả.”
Bách Dịch muốn cười với hắn một cái, đáng tiếc nhếch khóe miệng lên thôi cũng là chuyện khó.
Anh muốn nói rằng Chương Lệ đã biết học lời ngon tiếng ngọt rồi, nhưng lại cảm thấy nói ra câu này quá mập mờ. Vậy nên dứt khoát ngậm miệng không nói.
Cũng may anh bị ốm nên có yên lặng chốc lát cũng không có vẻ gì là xấu hổ.
Chương Lệ ngồi bên mép giường nhìn gương mặt Bách Dịch đỏ ửng, tay nắm thành quyền.
Bây giờ hắn đã là tổng giám đốc Chương rồi nhưng hắn vẫn không có biện pháp gì đối với Bách Dịch bé nhỏ cảm mạo này, hắn không có cách nào chia sẻ sự đau đớn của Bách Dịch, chỉ có thể nhìn đối phương bị bệnh hành hạ nằm ở trên giường.
Chương Lệ nắm tay Bách Dịch.
Lòng bàn tay hắn rộng lớn có đầy vết chai, bàn tay của Bách Dịch trông càng trắng trẻo và thon dài trong tay hắn.
Chương Lệ nắm rất chặt, giống như đang nắm bảo bối trân quý nhất cõi đời này.
Nếu như trời cao có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, phát hiện ra lời khẩn cầu của hắn.
Như vậy hắn thành kính ước mong những đau đớn bệnh tật hãy cách xa Bách Dịch đi, để hắn gánh chịu hết những nỗi đau ở hiện tại và tương lai mà Bách Dịch phải chịu lấy.
Chu Vĩ đến rất nhanh, lúc y đến đầu đầy mồ hôi, Chương Lệ để y ngồi ở phòng khách còn hắn đi cho Bách Dịch uống thuốc.
Sau khi uống thuốc Bách Dịch lại nằm thêm một tiếng nữa, cuối cùng cũng có chút tinh thần.
Anh cười một tiếng với Chương Lệ: “Cảm ơn.”
Chương Lệ vuốt ve trán anh, giọng điệu chưa bao giờ dịu dàng đến thế: “Anh ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ khỏe thôi.”
Bách Dịch nhắm mắt lại, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.
Mà Chương Lệ luôn túc trực bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
Chu Vĩ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, y nhìn về phía phòng ngủ, từ chỗ của y chỉ nhìn thấy Chương Lệ. Dù là nhìn từ xa nhưng Chu Vĩ cũng có thể thấy rõ nỗi lo âu và cả sự mê luyến không thể lờ đi của Chương Lệ.
Y nuốt nước miệng, cảm thấy nếu như có người phụ nữ yêu y như Chương Lệ yêu Bách Dịch vậy y cũng sẵn lòng dâng cả sinh mệnh của mình cho cô ấy.
Một đằng y cảm thấy lo lắng cho Bách Dịch, một đằng lại cảm thấy thương cảm cho tình cảm không được đáp lại của Chương Lệ.
“Chương tổng, vậy tôi…” Chu Vĩ không nói hết lời, Chương Lệ hiểu ý của y.
Chương Lệ không quay đầu lại, trong ánh mắt hắn đầy sự giằng co, trong mắt chỉ có Bách Dịch. Hắn vẫn nắm chặt tay Bách Dịch không ngoảnh đầu lại: “Anh đi đi, anh vất vả rồi.”
Chu Vĩ vội đáp: “Vất vả gì đâu, có mấy bước chân thôi mà.”
Chương Lệ gật đầu.
Chu Vĩ bước khẽ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại Chu Vĩ mới thở phào một hơi.
Y đã có rất nhiều tình nhân, cũng chứng kiến rất nhiều cặp đôi yêu nhau, nhưng chỉ có Chương Lệ khiến y cảm thấy kinh hãi.
Người được yêu có thể không thấy rung động nhưng người kia yêu đã phải trèo đèo lội suối, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cũng chưa chắc đã tu thành chính quả.
Chu Vĩ đi vào thang máy, khi y bước vào vẫn còn đang nghĩ rằng nếu Chương Lệ có được thứ mình muốn, biết đâu sẽ trở thành một người khác.
***
Lúc Bách Dịch tỉnh lại đã là rạng sáng ngày hôm sau, toàn thân anh là mồ hôi dính dấp, lại thêm uống thuốc nên lần này tỉnh lại đã tốt hơn nhiều. Mặc dù còn chưa bình phục hẳn nhưng đã có thể xuống giường đi lại.
Chương Lệ đang nấu cháo cho anh, đã một ngày anh không ăn gì cả, ngửi thấy hương cháo thoang thoảng mới giật mình thấy bụng mình réo vang.
Anh lại nghĩ đến Chương Lệ nấu cháo, đúng là không yên tâm lắm, vội xỏ dép đi vào phòng bếp.
Anh đứng trong phòng khách, qua tấm cửa kính thấy Chương Lệ mặt đầy nghiêm túc đứng trước bếp một tay cầm muỗng khuấy trong nồi, một tay dùng thìa múc một miếng nhỏ nếm thử xem chín chưa.
Bách Dịch tựa vào bàn, anh muốn cười mà khóe miệng không nhếch lên được, nhưng ánh mắt anh vẫn tràn ngập ý cười.
Có lẽ là do bị ốm cả người yếu đuối, đến trái tim cũng trở nên mềm yếu.
Anh không nhớ nổi lần bị bệnh trước là khi nào, nhưng anh nhớ những lần bị bệnh trước đây của mình, chỉ cần không phải là bệnh nặng anh đều tự mình chịu đựng.
Bố mẹ ở thành phố khác, dù có sốt ruột thì cũng không thể buông bỏ công việc mà đến chăm anh được.
Anh đã tự lập từ rất sớm.
Nhưng tự lập không có nghĩa là không thích có người quan tâm.
Đột nhiên Bách Dịch cảm thấy cánh cửa phòng bếp như trở thành một tấm vải tranh sơn dầu, Chương Lệ bên trong và làn hơi trắng tỏa lên từ nồi cháo biến người và cảnh vào trong bức tranh, không đủ nghệ thuật nhưng đủ ấm áp.
Có lẽ ánh mắt của anh luôn dõi theo Chương Lệ nên Chương Lệ như cảm giác được điều gì mà quay đầu lại, ánh mắt hai người cách một tấm cửa mà chạm phải nhau. Bỗng nhiên Bách Dịch như có cảm giác trái tim như bị cái gì đó cọ vào.
Có hơi ngứa, có hơi tê dại.
Nhưng anh đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Chương Lệ mở cửa phòng bếp, trong tay còn cầm cái muỗng: “Sắp xong rồi, tôi đang xào cho anh một đĩa dưa chuột.”
Bách Dịch dịu dàng đầy mặt: “Cậu biết xào rau ư?”
Chương Lệ nghiêm túc đáp: “Trên công thức hướng dẫn có viết xào không chín thì cũng có thể ăn được.”
Đây có lẽ là ưu điểm của dưa chuột.
Bách Dịch gật đầu, anh đang định ngồi thì Chương Lệ bước đến kéo ghế ra.
Bách Dịch được hắn chăm sóc chu đáo, Chương Lệ cũng không tranh công, hắn làm vô cùng tự nhiên.
Mặc dù vẫn có vẻ tay chân vụng về.
Cháo hoa vào miệng có hơi nóng. Xuôi theo cổ họng chảy xuống, dạ dày của Bách Dịch như được xoa dịu. Đĩa dưa chuột xào thái miếng dày mỏng không đồng đều, miếng sống miếng chín, sống chín đều ăn được, nhưng vị hơi nhạt —— hoặc cũng có thể là Bách Dịch nhạt miệng.
Rõ ràng chỉ là một bữa ăn vô cùng đơn giản, nhưng Bách Dịch lại thấy rất thỏa mãn.
Đã rất lâu rồi anh chưa được người khác chăm sóc như vậy. Có thể khi anh khỏe mạnh cũng không cảm thấy quan tâm như vậy có cỡ nào xa lạ, sự chăm sóc như vậy lại trở nên quý giá.
“Cậu không ăn chút đi?” Bách Dịch hỏi Chương Lệ đang ngồi ở đối diện.
Chương Lệ lắc đầu: “Tôi không đói.”
Bách Dịch mỉm cười: “Chăm sóc tôi lâu như vậy mà không đói sao?”
Chương Lệ nghiêm túc trả lời: “Anh không khỏe tôi cũng chẳng thấy đói.”
Bách Dịch vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng thầm thở dài.
Nếu đây là lời mật ngọt chót lưỡi đầu môi anh có thể nghe vào tai trái rồi cho ra tai phải, nhưng anh biết rõ rằng Chương Lệ đang nói thật, chính vì là lời thật lòng nên anh chỉ có thể giả như không nghe thấy.
Chương Lệ đi thay ga trải giường và vỏ chăn cho Bách Dịch.
Hắn cúi người, lưu loát thay ga trải giường với vỏ chăn. Bách Dịch ngồi trên ghế nhìn, anh nhìn dáng vẻ khom người của Chương Lệ, nhìn động tác cẩn thận của hắn, trong lúc nhất thời lại không thể dời ánh mắt đi.
Nếu như đây không phải là một thế giới nhiệm vụ, nếu như bọn họ gặp nhau ở thế giới thực.
Có lẽ…
Bách Dịch cúi đầu, có chút bất đắc dĩ mà cười.
Trên thế giới này nào có nhiều ‘có lẽ’ như vậy?
Nếu có thì trên đời này sẽ không có nhiều người hối hận như vậy, cũng sẽ không có nhiều chuyện tiếc nuối như vậy.
Anh nhất định phải phụ lòng Chương Lệ.
Anh đã xác định sẵn không đáp lại được sự mong đợi của Chương Lệ.
Bách Dịch ăn thìa cháo cuối cùng.
Chiếc bát được đặt lại xuống bàn vang lên một tiếng giòn giã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook