Hoa Hồng Của Lương Hiện
-
Chương 29
Giọng anh xuyên qua lớp chăn bông, vừa trầm vừa thấp lờ mờ nghe không thực sự rõ ràng.
Nhưng nội dung bên trong lại rõ ràng, rành mạch.
Minh Tự sững sờ, ngây người mở to mắt.
Tối hôm qua...... Có chuyện gì xảy ra giữa họ sao?
Hơn nữa thông qua những gì anh nói, cô còn là người chủ động?
Dù biết là không thể có khả năng này nhưng Minh Tự vẫn cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình sau đó cố gắng điều động tất cả các giác quan trên toàn cơ thể để cảm nhận —— kinh nghiệm của cô trong cái lĩnh vực kia có thể nói ngang bằng với số không nhưng theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết thì đáng lẽ hai người họ không có cái đó đó mới phải vì rõ ràng cơ thể hay quần áo cô bây giờ đều vẫn còn tốt.
Sau khi xác nhận sự thật cơ bản này, Minh Tự thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu cẩn thận hồi tưởng.
Say rượu có tỉnh vài lần nhưng đầu lại nhức dữ dội, ý thức xung quanh hỗn loạn,kí ức từ từ ùa về đến một nửa thì mắc kẹt lại.
Sau khi khởi động lại nhiều lần rốt cuộc cũng chỉ nhớ đến đoạn Kha Lễ Kiệt kêu to "Đó là rượu của tớ!".
Sau đó?
Sau đó cái gì cũng không biết,không nhớ.
Minh Tự bực bội vỗ trán.
Nếu bây giờ giả chết thì sao?
Tất nhiên nó không phải là cách tốt duy nhất!
Cô do dự một chút rồi đưa tay nắm lấy chăn bông hai bên kéo xuống, chưa kịp nói thì đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh mép giường.
Lương Hiện mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, từ góc nhìn của Minh Tự có thể thấy cơ bụng ẩn sau lớp áo,bờ vai rộng, hầu yết nhô ra và cuối cùng là đường nét khuôn mặt lạnh lùng đầy góc cạnh.
Không biết có phải là bị ảnh hưởng tâm lý khiến Minh Tự đặc biệt cảm thấy so với biểu tình tản mạn ở ngoài thì ánh mắt chờ xem ung dung ấy hiện lên rõ ràng rất nhiều.
Nhìn thấy cô, Lương Hiện nhướn mày "Bỏ được rồi?"
"......"
Minh Tự trầm mặc một lát sau đó kéo chăn bông lên chỉ lộ ra đôi mắt, vô lực cùng anh giằng co "Anh nói xem ngày hôm qua em đã làm gì anh chứ?"
"Mặc dù ít nhưng nhiều" Lương Hiện lúc này mới ngồi xuống ghế sô pha cạnh giường, duỗi chân dài ra và không thể không nhướng mày "Em muốn anh bắt đầu từ đâu?"
"......"
Thật là có chuyện?
Minh Tự há miệng thở dốc rồi ngậm lại.
Theo sự hiểu biết của cô về bản thân mình thì hôm qua hẳn là sẽ không làm ra những chuyện khó xử hay gì gì đó tổn hại tới Lương Hiện và... anh bây giờ chính là đang cố tình trêu chọc cô mà thôi.
Nhưng lỡ có nếu như thì sao?
Tốt hơn là không nên nói một cách hấp tấp trước khi cô tìm ra nó.
Minh Tự mím môi dưới, ngón tay níu thật chặt chăn ra lệnh đuổi khách "Quên đi, bây giờ em không muốn nghe. Anh mau đi ra ngoài trước, em muốn thay quần áo."
Lương Hiện đưa mắt xuống liếc nhìn cô một cái, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại quyết định không nói,đứng dậy rời đi và đóng cửa lại cho cô trước khi mình xuống lầu.
Minh Tự nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh một cách nghi ngờ cho đến khi cánh cửa đóng hoàn toàn thì mới yên tâm.
Sau đó cô ngồi dậy, vén tóc một cách bất lực và không ngừng than phiền—— Cái loại rượu quái quỷ gì không biết, chỉ uống một ly đã khiến ngay cả một tí ký ức trước đó đều nhớ không nổi!!
Minh Tự bực bội đưa tay đập đập vào chăn bông vài cái rồi lại nghĩ ra điều gì đó, cô lo lắng nắm chăn lên ngửi thử xác nhận đêm qua không có mùi men rượu mới đứng dậy bước nhanh vào phòng tắm.
Dùng miếng bông tẩy trang trong túi để tẩy trang và tạm thời vứt bỏ mọi thứ ra phía sau để bước chân vào buồng tắm nước nóng vô cùng thoải mái kia.
Sau khi đắp khăn tắm lên cơ thể, theo thói quen vươn tay muốn lấy quần áo thì động tác đột nhiên cứng đờ—— Cuối cùng cô cũng biết tại sao Lương Hiện lúc ấy muốn nói lại thôi rồi.
Bởi vì ở đây cô không có quần áo để thay.
......
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Hạ Tuế giương cánh, nhảy tới nhảy lui bên khung cửa sổ sát đất và thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn bóng mình rồi nói hai câu chúc mừng năm mới.
Một bàn tay Minh Tự chống cằm ngồi bên cạnh nó thất thần nhìn ra phía bên ngoài mặc kệ Hạ Tuế làm những cử chỉ vốn dĩ rất dễ thương.
Chỉ cần nghĩ lại một chút thôi thì cảnh tượng xấu hổ vừa rồi sẽ hiện ra một cách sống động nhất ngay trước mắt——
Bởi vì không có quần áo để thay nên chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra cửa, ngập ngừng gọi: "Lương Hiện?"
Giọng nói nhỏ nhẹ đến mức trừ khi Lương Hiện có sở thích nghe lén âm thanh người ta tắm, nếu không nhất định sẽ không thể nghe thấy.
Minh Tự nôn nóng đứng tại chỗ một lúc rồi cuối cùng quyết định tăng âm lượng "Lương Hiện!"
Cuối cùng thì anh cũng đi đến.
Lúc đó cũng không biết làm sao mà mình có thể lấy hết can đảm ra mở miệng nói với Lương Hiện rằng "Em ở đây không có quần áo để thay hay là em tạm mặc đồ của anh trước?"
Có lẽ, dưới sự bối rối tột độ đó, mạch não cô hẳn rất không bình thường.
Sau khi nói xong,trong tiềm thức bỗng nhiên thấy rất không ổn nhưng cụ thể không ổn ở nơi nào thì...... cô không biết,sau khi não chết máy trong hai giây,Minh Tự liền nói"Còn đồ lót?"
Cô không thể nhìn thấy biểu hiện của Lương Hiện qua cánh cửa nhưng! Oh woo woo, lúc này nghĩ về nó có vẻ như không thể hít thở nổi!!
Lương Hiện có lẽ cũng bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn họng, sau một lúc lâu không nói chuyện, cuối cùng anh khẽ ho một tiếng "Anh về nhà lấy cho em."
Minh Tự hít một hơi thật sâu rồi quay lưng dựa vào cửa không thể không cảm thấy nó thật sự quá xấu hổ.
Vốn dĩ cho rằng sự xấu hổ này sẽ dừng tại đây nhưng không ngờ rằng có thứ xấu hổ hơn vẫn còn chờ đợi cô ở phía sau—
Sau khi Lương Hiện đi một chuyến rồi trở về,anh vươn tay gõ cửa.
Minh Tự hé cửa để anh đưa cái túi nhỏ màu hồng nhạt vào.
...... Bên trong là váy sơ mi cùng nội y của cô.
Nghĩ đến đây, Minh Tự nhắm chặt mắt lại sau đó lấy tay vỗ nhẹ vào mặt cô.
Không muốn,tuyệt đối không muốn nghĩ về điều đáng xấu hổ đó thêm một lần nào nữa, phải..phải chôn nó sâu vào trong lòng đất!!
Nhưng suy nghĩ là một chuyện, tâm trí mất kiểm soát lại là một chuyện khác.
Không tới vài giây sau, Minh Tự đột nhiên không thể không nghĩ về chuyện ——Lúc Lương Hiện về nhà lấy cho cô,bộ đồ nội y đó là dì Trương từ trong ngăn tủ lấy ra đưa cho anh hay là anh trực tiếp tự tay lấy?
Minh Tự:"..."
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Bởi vì cái này là điểm mấu chốt của vấn đề nên mãi cho đến khi Minh Tự ngồi xuống bàn ăn, cả người giống như vẫn còn thất thần.
Đột nhiên nhận thấy có một cánh tay cọ trúng tay mình, ngước mắt lên thì nhìn thấy Lương Hiện đang đứng bên cạnh đem bát cháo đặt trước mặt cô "Suy nghĩ cái gì?"
Thật ra so với cô thì trạng thái Lương Hiện trong rất bình tĩnh.
Minh Tự hoàn hồn duỗi tay chạm vào bát cháo "Không có gì."
Chiếc áo sơ mi trắng Lương Hiện mặc hôm nay là kiểu giản dị, không cài cúc, cổ áo lỏng lẻo buông xuống tự do bởi vì động tác kéo ghế ra rồi ngồi xuống đặc biệt lộ ra xương quai xanh góc cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy xương quai xanh của Lương Hiện, trong đầu Minh Tự loáng thoáng xẹt qua một vài từ ngữ nhưng không thể nói trực tiếp ra được.
Vô thức ngước mắt lên phía trên một chút.
A đúng rồi, yết hầu.
Tối hôm qua, hình như...... cô đã duỗi tay sờ yết hầu của Lương Hiện?
Không nhớ toàn cảnh nhưng loáng thoáng chập chờn một vài đoạn ngắn —— cô ngồi ở trên giường vươn tay không ngừng xê dịch về phía trước, cách càng ngày càng gần sau đó ngón tay cuối cùng cũng chạm đến yết hầu của anh mà chọc chọc,thậm chí còn không ngừng sờ......
Minh Tự nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ biến thái này của mình.
Ô ô ô tại sao hình ảnh như thế này lại xuất hiện! Có thật không? Làm thế nào mà cô có thể làm ra được cái loại chuyện này?!
"Nhớ không ra cũng đừng cố nhớ" Lương Hiện đưa thìa qua cho cô sau đó mỉm cười "Anh lại không muốn em phụ trách."
Minh Tự: "......"
Có thể nói rõ ràng điều gì đã xảy ra trước đó giữa cả hai trước khi nói về những thứ không phụ trách hay phụ trách không??!
Lơ đãng khuấy cháo theo chiều kim đồng hồ rồi quyết định im lặng sau đó khuấy ngược chiều kim đồng hồ không thể không nghĩ tới chuyện làm rõ.
Nhìn bát cháo trong tay cũng không còn nóng nữa, cuối cùng cô đưa ra quyết định "Lương Hiện."
Nói "ừm" và liếc sang.
"Em hỏi anh một vấn đề, anh phải trả lời thật cho em và tuyệt đối, tuyệt đối không được nói dối." Vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trên thực tế thì chột dạ không ngừng,cô để hai tay lên bàn "Tối hôm qua rốt cuộc...... em đã làm gì anh?"
Vốn định trực tiếp hỏi có phải đêm qua cô sờ yết hầu của anh rồi không nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy quá thẹn thùng, không thể không đánh tráo.
Lương Hiện điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi im lặng nhìn cô.
Không biết có phải là ảo giác khiến Minh Tự đặc biệt cảm thấy đáy mắt Lương Hiện hôm nay hình như có chút sâu và vô cùng thâm thúy, giống như..giống như có cảm xúc gì đó của anh mà cô không thể hiểu được.
Cô do dự và ngập ngừng hỏi: "Khó nói lắm phải không?"
Lương Hiện im lặng một lát "Có chút."
Minh Tự: "......"
Nói như vậy thì cô thật sự sờ rồi?!
Nhìn cô ảo não cắn môi dưới rồi buông ra, đôi môi đỏ bừng tựa như là đang chịu rất nhiều ủy khuất.
Ánh mắt của Lương Hiện rơi vào môi cô trong hai giây rồi kiềm chế dời đi.
Đêm qua, Minh Tự say đến nỗi,không biết vì cái gì mà đối với yết hầu của anh có một loại chấp nhất.
Khi anh từ chối không muốn cho Minh Tự chạm vào nó thì cô cụp mắt xuống giống như là sắp khóc tới nơi làm Lương Hiện không thể nào không thỏa hiệp "Sờ một chút......."
Chưa nói hết đã thấy Minh Tự gật gật đầu, ngoan ngoãn mà lặp lại "Vâng, sờ một chút."
Cô cong môi mỉm cười đầy thỏa mãn, nhích người càng ngày càng gần để ngón tay chạm vào nó.
Gần đến mức khiến anh có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô.
Ánh mắt của Lương Hiện nhìn xuống hàng lông mi dài cong vút gần như che đi mí mắt trắng nõn kia của Minh Tự.
Vì lúc đó hai người ở khoảng cách quá gần nên các giác quan gần như là phóng đại vô số lần hay thậm chí là có thể ngửi thấy hơi thở nhẹ nhàng và đầy ngọt ngào của Minh Tự.
Cổ họng gần như thắt lại cũng như có dòng điện không ngừng chạy qua khắp cơ thể.
Mà Minh Tự giống như không cảm thấy được nguy hiểm,cô không chỉ sờ thôi không mà còn muốn nhìn kĩ nó hơn một chút.
Hơi thở ấm áp không ngừng lướt qua cổ khiến sống lưng Lương Hiện căng cứng mà hàm rang bên trên đều sớm cắn chặt.
Thậm chí có vài giây, trong đầu Lương Hiện chỉ còn lại một ý niệm ——
Nếu cô tiến gần thêm một chút nữa,
Anh sẽ không lại khách khí.
.......................
May mắn thay là sau đó Minh Tự dường như nhận thức được nguy hiểm nào đó, theo bản năng, cô rút tay lại và lặng lẽ cuộn mình trở về trong chăn.
Nếu lúc đó Minh Tự không dừng kịp thời thì có lẽ cảnh tượng hai người hôm nay ở đây không phải là bình thản như vậy.
Nghĩ đến đây, Lương Hiện giơ tay nhéo giữa chân mày.
Đêm qua, sau khi ra khỏi phòng ngủ của Minh Tự, anh liền lọt vào phòng tắm nước lạnh mà không thể không tán thưởng năng lực hành vi phản ứng này của mình vẫn còn rất tốt ——Là một người đàn ông bình thường đối mặt với sự trêu chọc Minh Tự như vậy nếu không có cái gì phản ứng thì người đó có lẽ rất không bình thường.
Nhưng giờ phút này không biết tại sao, bầu không khí cũng không mơ hồ như tối hôm qua nhưng vẫn như cũ có loại ý nghĩ không thể vứt đi.
Minh Tự ngồi kế đối diện mặc trên người một chiếc váy sơ mi trắng anh tiện tay lấy lúc ban nãy khi về nhà cô. Lúc này mang theo ánh sáng, loáng thoáng hơi mờ trong suốt phác họa vòng eo thon gọn, đường cong cơ thể vô cùng quyến rũ.
Lương Hiện biết xúc cảm ở eo Minh Tự có bao nhiêu là mềm mại.
......
"Lương Hiện!" Minh Tự hét mấy lần mà không thấy anh đáp lại khiến cô không thể không cao giọng.
Và khi anh nhìn sang, cô lại đột ngột cảm thấy tội lỗi không thể giải thích rồi rút tay về "Anh đang nghĩ gì vậy? Đừng nhớ một mình."
Đối với việc chính mình sờ yết hầu của Lương Hiện cô có hơi chút ấn tượng —— chủ yếu hơn phân nửa là bởi vì tối hôm qua thấy Lương Hiện uống rượu có một tí xíu gợi cảm nên trong tiềm thức muốn biết xúc cảm chính mình khi chạm vào đó.
Nhưng ngoài điều này, cô lúc đó có chạm vào cái khác không?
Nổi sắc và chạm vào thứ không nên chạm nhất!!
Có phải không?
Cô cũng không chắc chắn lắm!!
Nhận thấy sự căng thẳng của Minh Tự khiến Lương Hiện đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh hoàn hồn trở lại rồi dựa vào ghế, khẽ mỉm cười "Kỳ thực, không có chuyện gì xảy ra."
Minh Tự không tin "Vậy anh nói nói xem."
"Không nói,chúng ta về sau còn có thể làm bạn bè" Lương Hiện cúi người trêu chọc cô "Nếu nói rồi, em phải phụ trách với anh."
Những gì anh nói ra giống như chính mình bị cô chiếm rất nhiều tiện nghi.
Mà nếu đúng như vậy thì sáng nay cả hai đã không bình yên như thế này.
Rõ ràng là muốn khi dễ cô ngốc.
Minh Tự hừ lạnh một tiếng giống như ngay cả dấu chấm câu đều không tin.
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Cô liếc anh một cái "Không phải em chỉ sờ yết hầu anh một cái thôi sao, anh đừng nhân cơ hội này chào giá bản thân."
Vừa dứt lời, bầu không khí im lặng một cách lạ thường.
Minh Tự lúc này mới phản ứng lại những gì cô vừa nói, mở miệng muốn giải thích thêm vài câu lại phát hiện chính mình tự lấy đá đập mình, không còn đường xoay chuyển.
Nhìn Lương Hiện chống tay, nghiêng mắt nhìn cô mà trong giọng nói mang theo nụ cười như không có chuyện gì "Không nghĩ tới nha!"
"Thì ra là cố ý?"
- ------Edit:Ninh Hinh------
Nhưng nội dung bên trong lại rõ ràng, rành mạch.
Minh Tự sững sờ, ngây người mở to mắt.
Tối hôm qua...... Có chuyện gì xảy ra giữa họ sao?
Hơn nữa thông qua những gì anh nói, cô còn là người chủ động?
Dù biết là không thể có khả năng này nhưng Minh Tự vẫn cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình sau đó cố gắng điều động tất cả các giác quan trên toàn cơ thể để cảm nhận —— kinh nghiệm của cô trong cái lĩnh vực kia có thể nói ngang bằng với số không nhưng theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết thì đáng lẽ hai người họ không có cái đó đó mới phải vì rõ ràng cơ thể hay quần áo cô bây giờ đều vẫn còn tốt.
Sau khi xác nhận sự thật cơ bản này, Minh Tự thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu cẩn thận hồi tưởng.
Say rượu có tỉnh vài lần nhưng đầu lại nhức dữ dội, ý thức xung quanh hỗn loạn,kí ức từ từ ùa về đến một nửa thì mắc kẹt lại.
Sau khi khởi động lại nhiều lần rốt cuộc cũng chỉ nhớ đến đoạn Kha Lễ Kiệt kêu to "Đó là rượu của tớ!".
Sau đó?
Sau đó cái gì cũng không biết,không nhớ.
Minh Tự bực bội vỗ trán.
Nếu bây giờ giả chết thì sao?
Tất nhiên nó không phải là cách tốt duy nhất!
Cô do dự một chút rồi đưa tay nắm lấy chăn bông hai bên kéo xuống, chưa kịp nói thì đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh mép giường.
Lương Hiện mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, từ góc nhìn của Minh Tự có thể thấy cơ bụng ẩn sau lớp áo,bờ vai rộng, hầu yết nhô ra và cuối cùng là đường nét khuôn mặt lạnh lùng đầy góc cạnh.
Không biết có phải là bị ảnh hưởng tâm lý khiến Minh Tự đặc biệt cảm thấy so với biểu tình tản mạn ở ngoài thì ánh mắt chờ xem ung dung ấy hiện lên rõ ràng rất nhiều.
Nhìn thấy cô, Lương Hiện nhướn mày "Bỏ được rồi?"
"......"
Minh Tự trầm mặc một lát sau đó kéo chăn bông lên chỉ lộ ra đôi mắt, vô lực cùng anh giằng co "Anh nói xem ngày hôm qua em đã làm gì anh chứ?"
"Mặc dù ít nhưng nhiều" Lương Hiện lúc này mới ngồi xuống ghế sô pha cạnh giường, duỗi chân dài ra và không thể không nhướng mày "Em muốn anh bắt đầu từ đâu?"
"......"
Thật là có chuyện?
Minh Tự há miệng thở dốc rồi ngậm lại.
Theo sự hiểu biết của cô về bản thân mình thì hôm qua hẳn là sẽ không làm ra những chuyện khó xử hay gì gì đó tổn hại tới Lương Hiện và... anh bây giờ chính là đang cố tình trêu chọc cô mà thôi.
Nhưng lỡ có nếu như thì sao?
Tốt hơn là không nên nói một cách hấp tấp trước khi cô tìm ra nó.
Minh Tự mím môi dưới, ngón tay níu thật chặt chăn ra lệnh đuổi khách "Quên đi, bây giờ em không muốn nghe. Anh mau đi ra ngoài trước, em muốn thay quần áo."
Lương Hiện đưa mắt xuống liếc nhìn cô một cái, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại quyết định không nói,đứng dậy rời đi và đóng cửa lại cho cô trước khi mình xuống lầu.
Minh Tự nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh một cách nghi ngờ cho đến khi cánh cửa đóng hoàn toàn thì mới yên tâm.
Sau đó cô ngồi dậy, vén tóc một cách bất lực và không ngừng than phiền—— Cái loại rượu quái quỷ gì không biết, chỉ uống một ly đã khiến ngay cả một tí ký ức trước đó đều nhớ không nổi!!
Minh Tự bực bội đưa tay đập đập vào chăn bông vài cái rồi lại nghĩ ra điều gì đó, cô lo lắng nắm chăn lên ngửi thử xác nhận đêm qua không có mùi men rượu mới đứng dậy bước nhanh vào phòng tắm.
Dùng miếng bông tẩy trang trong túi để tẩy trang và tạm thời vứt bỏ mọi thứ ra phía sau để bước chân vào buồng tắm nước nóng vô cùng thoải mái kia.
Sau khi đắp khăn tắm lên cơ thể, theo thói quen vươn tay muốn lấy quần áo thì động tác đột nhiên cứng đờ—— Cuối cùng cô cũng biết tại sao Lương Hiện lúc ấy muốn nói lại thôi rồi.
Bởi vì ở đây cô không có quần áo để thay.
......
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Hạ Tuế giương cánh, nhảy tới nhảy lui bên khung cửa sổ sát đất và thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn bóng mình rồi nói hai câu chúc mừng năm mới.
Một bàn tay Minh Tự chống cằm ngồi bên cạnh nó thất thần nhìn ra phía bên ngoài mặc kệ Hạ Tuế làm những cử chỉ vốn dĩ rất dễ thương.
Chỉ cần nghĩ lại một chút thôi thì cảnh tượng xấu hổ vừa rồi sẽ hiện ra một cách sống động nhất ngay trước mắt——
Bởi vì không có quần áo để thay nên chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra cửa, ngập ngừng gọi: "Lương Hiện?"
Giọng nói nhỏ nhẹ đến mức trừ khi Lương Hiện có sở thích nghe lén âm thanh người ta tắm, nếu không nhất định sẽ không thể nghe thấy.
Minh Tự nôn nóng đứng tại chỗ một lúc rồi cuối cùng quyết định tăng âm lượng "Lương Hiện!"
Cuối cùng thì anh cũng đi đến.
Lúc đó cũng không biết làm sao mà mình có thể lấy hết can đảm ra mở miệng nói với Lương Hiện rằng "Em ở đây không có quần áo để thay hay là em tạm mặc đồ của anh trước?"
Có lẽ, dưới sự bối rối tột độ đó, mạch não cô hẳn rất không bình thường.
Sau khi nói xong,trong tiềm thức bỗng nhiên thấy rất không ổn nhưng cụ thể không ổn ở nơi nào thì...... cô không biết,sau khi não chết máy trong hai giây,Minh Tự liền nói"Còn đồ lót?"
Cô không thể nhìn thấy biểu hiện của Lương Hiện qua cánh cửa nhưng! Oh woo woo, lúc này nghĩ về nó có vẻ như không thể hít thở nổi!!
Lương Hiện có lẽ cũng bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn họng, sau một lúc lâu không nói chuyện, cuối cùng anh khẽ ho một tiếng "Anh về nhà lấy cho em."
Minh Tự hít một hơi thật sâu rồi quay lưng dựa vào cửa không thể không cảm thấy nó thật sự quá xấu hổ.
Vốn dĩ cho rằng sự xấu hổ này sẽ dừng tại đây nhưng không ngờ rằng có thứ xấu hổ hơn vẫn còn chờ đợi cô ở phía sau—
Sau khi Lương Hiện đi một chuyến rồi trở về,anh vươn tay gõ cửa.
Minh Tự hé cửa để anh đưa cái túi nhỏ màu hồng nhạt vào.
...... Bên trong là váy sơ mi cùng nội y của cô.
Nghĩ đến đây, Minh Tự nhắm chặt mắt lại sau đó lấy tay vỗ nhẹ vào mặt cô.
Không muốn,tuyệt đối không muốn nghĩ về điều đáng xấu hổ đó thêm một lần nào nữa, phải..phải chôn nó sâu vào trong lòng đất!!
Nhưng suy nghĩ là một chuyện, tâm trí mất kiểm soát lại là một chuyện khác.
Không tới vài giây sau, Minh Tự đột nhiên không thể không nghĩ về chuyện ——Lúc Lương Hiện về nhà lấy cho cô,bộ đồ nội y đó là dì Trương từ trong ngăn tủ lấy ra đưa cho anh hay là anh trực tiếp tự tay lấy?
Minh Tự:"..."
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Bởi vì cái này là điểm mấu chốt của vấn đề nên mãi cho đến khi Minh Tự ngồi xuống bàn ăn, cả người giống như vẫn còn thất thần.
Đột nhiên nhận thấy có một cánh tay cọ trúng tay mình, ngước mắt lên thì nhìn thấy Lương Hiện đang đứng bên cạnh đem bát cháo đặt trước mặt cô "Suy nghĩ cái gì?"
Thật ra so với cô thì trạng thái Lương Hiện trong rất bình tĩnh.
Minh Tự hoàn hồn duỗi tay chạm vào bát cháo "Không có gì."
Chiếc áo sơ mi trắng Lương Hiện mặc hôm nay là kiểu giản dị, không cài cúc, cổ áo lỏng lẻo buông xuống tự do bởi vì động tác kéo ghế ra rồi ngồi xuống đặc biệt lộ ra xương quai xanh góc cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy xương quai xanh của Lương Hiện, trong đầu Minh Tự loáng thoáng xẹt qua một vài từ ngữ nhưng không thể nói trực tiếp ra được.
Vô thức ngước mắt lên phía trên một chút.
A đúng rồi, yết hầu.
Tối hôm qua, hình như...... cô đã duỗi tay sờ yết hầu của Lương Hiện?
Không nhớ toàn cảnh nhưng loáng thoáng chập chờn một vài đoạn ngắn —— cô ngồi ở trên giường vươn tay không ngừng xê dịch về phía trước, cách càng ngày càng gần sau đó ngón tay cuối cùng cũng chạm đến yết hầu của anh mà chọc chọc,thậm chí còn không ngừng sờ......
Minh Tự nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ biến thái này của mình.
Ô ô ô tại sao hình ảnh như thế này lại xuất hiện! Có thật không? Làm thế nào mà cô có thể làm ra được cái loại chuyện này?!
"Nhớ không ra cũng đừng cố nhớ" Lương Hiện đưa thìa qua cho cô sau đó mỉm cười "Anh lại không muốn em phụ trách."
Minh Tự: "......"
Có thể nói rõ ràng điều gì đã xảy ra trước đó giữa cả hai trước khi nói về những thứ không phụ trách hay phụ trách không??!
Lơ đãng khuấy cháo theo chiều kim đồng hồ rồi quyết định im lặng sau đó khuấy ngược chiều kim đồng hồ không thể không nghĩ tới chuyện làm rõ.
Nhìn bát cháo trong tay cũng không còn nóng nữa, cuối cùng cô đưa ra quyết định "Lương Hiện."
Nói "ừm" và liếc sang.
"Em hỏi anh một vấn đề, anh phải trả lời thật cho em và tuyệt đối, tuyệt đối không được nói dối." Vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trên thực tế thì chột dạ không ngừng,cô để hai tay lên bàn "Tối hôm qua rốt cuộc...... em đã làm gì anh?"
Vốn định trực tiếp hỏi có phải đêm qua cô sờ yết hầu của anh rồi không nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy quá thẹn thùng, không thể không đánh tráo.
Lương Hiện điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi im lặng nhìn cô.
Không biết có phải là ảo giác khiến Minh Tự đặc biệt cảm thấy đáy mắt Lương Hiện hôm nay hình như có chút sâu và vô cùng thâm thúy, giống như..giống như có cảm xúc gì đó của anh mà cô không thể hiểu được.
Cô do dự và ngập ngừng hỏi: "Khó nói lắm phải không?"
Lương Hiện im lặng một lát "Có chút."
Minh Tự: "......"
Nói như vậy thì cô thật sự sờ rồi?!
Nhìn cô ảo não cắn môi dưới rồi buông ra, đôi môi đỏ bừng tựa như là đang chịu rất nhiều ủy khuất.
Ánh mắt của Lương Hiện rơi vào môi cô trong hai giây rồi kiềm chế dời đi.
Đêm qua, Minh Tự say đến nỗi,không biết vì cái gì mà đối với yết hầu của anh có một loại chấp nhất.
Khi anh từ chối không muốn cho Minh Tự chạm vào nó thì cô cụp mắt xuống giống như là sắp khóc tới nơi làm Lương Hiện không thể nào không thỏa hiệp "Sờ một chút......."
Chưa nói hết đã thấy Minh Tự gật gật đầu, ngoan ngoãn mà lặp lại "Vâng, sờ một chút."
Cô cong môi mỉm cười đầy thỏa mãn, nhích người càng ngày càng gần để ngón tay chạm vào nó.
Gần đến mức khiến anh có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô.
Ánh mắt của Lương Hiện nhìn xuống hàng lông mi dài cong vút gần như che đi mí mắt trắng nõn kia của Minh Tự.
Vì lúc đó hai người ở khoảng cách quá gần nên các giác quan gần như là phóng đại vô số lần hay thậm chí là có thể ngửi thấy hơi thở nhẹ nhàng và đầy ngọt ngào của Minh Tự.
Cổ họng gần như thắt lại cũng như có dòng điện không ngừng chạy qua khắp cơ thể.
Mà Minh Tự giống như không cảm thấy được nguy hiểm,cô không chỉ sờ thôi không mà còn muốn nhìn kĩ nó hơn một chút.
Hơi thở ấm áp không ngừng lướt qua cổ khiến sống lưng Lương Hiện căng cứng mà hàm rang bên trên đều sớm cắn chặt.
Thậm chí có vài giây, trong đầu Lương Hiện chỉ còn lại một ý niệm ——
Nếu cô tiến gần thêm một chút nữa,
Anh sẽ không lại khách khí.
.......................
May mắn thay là sau đó Minh Tự dường như nhận thức được nguy hiểm nào đó, theo bản năng, cô rút tay lại và lặng lẽ cuộn mình trở về trong chăn.
Nếu lúc đó Minh Tự không dừng kịp thời thì có lẽ cảnh tượng hai người hôm nay ở đây không phải là bình thản như vậy.
Nghĩ đến đây, Lương Hiện giơ tay nhéo giữa chân mày.
Đêm qua, sau khi ra khỏi phòng ngủ của Minh Tự, anh liền lọt vào phòng tắm nước lạnh mà không thể không tán thưởng năng lực hành vi phản ứng này của mình vẫn còn rất tốt ——Là một người đàn ông bình thường đối mặt với sự trêu chọc Minh Tự như vậy nếu không có cái gì phản ứng thì người đó có lẽ rất không bình thường.
Nhưng giờ phút này không biết tại sao, bầu không khí cũng không mơ hồ như tối hôm qua nhưng vẫn như cũ có loại ý nghĩ không thể vứt đi.
Minh Tự ngồi kế đối diện mặc trên người một chiếc váy sơ mi trắng anh tiện tay lấy lúc ban nãy khi về nhà cô. Lúc này mang theo ánh sáng, loáng thoáng hơi mờ trong suốt phác họa vòng eo thon gọn, đường cong cơ thể vô cùng quyến rũ.
Lương Hiện biết xúc cảm ở eo Minh Tự có bao nhiêu là mềm mại.
......
"Lương Hiện!" Minh Tự hét mấy lần mà không thấy anh đáp lại khiến cô không thể không cao giọng.
Và khi anh nhìn sang, cô lại đột ngột cảm thấy tội lỗi không thể giải thích rồi rút tay về "Anh đang nghĩ gì vậy? Đừng nhớ một mình."
Đối với việc chính mình sờ yết hầu của Lương Hiện cô có hơi chút ấn tượng —— chủ yếu hơn phân nửa là bởi vì tối hôm qua thấy Lương Hiện uống rượu có một tí xíu gợi cảm nên trong tiềm thức muốn biết xúc cảm chính mình khi chạm vào đó.
Nhưng ngoài điều này, cô lúc đó có chạm vào cái khác không?
Nổi sắc và chạm vào thứ không nên chạm nhất!!
Có phải không?
Cô cũng không chắc chắn lắm!!
Nhận thấy sự căng thẳng của Minh Tự khiến Lương Hiện đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh hoàn hồn trở lại rồi dựa vào ghế, khẽ mỉm cười "Kỳ thực, không có chuyện gì xảy ra."
Minh Tự không tin "Vậy anh nói nói xem."
"Không nói,chúng ta về sau còn có thể làm bạn bè" Lương Hiện cúi người trêu chọc cô "Nếu nói rồi, em phải phụ trách với anh."
Những gì anh nói ra giống như chính mình bị cô chiếm rất nhiều tiện nghi.
Mà nếu đúng như vậy thì sáng nay cả hai đã không bình yên như thế này.
Rõ ràng là muốn khi dễ cô ngốc.
Minh Tự hừ lạnh một tiếng giống như ngay cả dấu chấm câu đều không tin.
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Cô liếc anh một cái "Không phải em chỉ sờ yết hầu anh một cái thôi sao, anh đừng nhân cơ hội này chào giá bản thân."
Vừa dứt lời, bầu không khí im lặng một cách lạ thường.
Minh Tự lúc này mới phản ứng lại những gì cô vừa nói, mở miệng muốn giải thích thêm vài câu lại phát hiện chính mình tự lấy đá đập mình, không còn đường xoay chuyển.
Nhìn Lương Hiện chống tay, nghiêng mắt nhìn cô mà trong giọng nói mang theo nụ cười như không có chuyện gì "Không nghĩ tới nha!"
"Thì ra là cố ý?"
- ------Edit:Ninh Hinh------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook