Hoa Hồng Của Lương Hiện
-
Chương 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em muốn hương vị nào?" Lương Hiện đứng yên trước tủ đông để đồ tráng miệng, nghiêng đầu sang hỏi cô.
Minh Tự suy nghĩ một lúc rồi gọi một hương kèm theo hạt hồ trăn với hạt quả phỉ.
(Hạt hồ trăn)
(Hạt quả phỉ)
Lương Hiện nhận kem ly từ người phục vụ đưa qua cho cô.
Minh Tự cắn một ngụm sau đó xoay người lại, chợt nhớ tới còn có một cái vấn đề chưa giải quyết "Làm sao anh biết em đang ở cùng với tên họ Trịnh kia?"
Lương Hiện đút một tay vào túi quần, nhàn nhạt nói "Kha Lễ Kiệt đem video lúc em cùng cháu gái Du phu nhân và anh ta ở The Langham Shanghai Xintiandi chuyển qua —— cô gái đi cùng em, là bạn của Thừa Vũ khi cậu ta xuất ngoại vô tình quen biết."
"Ồ" Minh Tự trả lời.
Cũng dễ hiểu tại sao Kha Lễ Kiệt lại chuyển nó cho anh khi cậu ta nhìn thấy nó.
Xét cho cùng thì cô và Lương hiện trên danh nghĩa đã là vợ chồng nên nếu bắt gặp tình huống này,ai cũng sẽ làm như vậy.
Minh Tự tiếp tục công việc ăn kem ly của mình.
Ban nhạc thay đổi giai điệu nhẹ nhàng, nam nữ xung quanh cầm ly rượu lui tới đứng dưới ánh đèn nói chuyện cười khẽ.
Vừa định nói gì đó, cô nghe thấy giọng của Du Niệm Niệm. Theo tiếng nói, Minh Tự bất chợt nhìn lại và thấy rằng cô ấy đang nắm tay bạn mình vẫy tay về phía này với một nụ cười rực rỡ.
Lương Hiện nhận ra cô gái này là cô gái thực hiện video.
"Cô đã nhìn thấy cô của tôi chưa? Này" Khi cô ấy đến gần, ánh mắt Du Niệm Niệm rơi vào trên người Lương Hiện, chớp chớp mắt "Vị này là?"
Người đàn ông trước mặt mặc một bộ vest màu đen với gương mặt xuất chúng, vai rộng chân dài. Trong ấn tượng của Du Niệm Niệm, ít ai có thể mặc một bộ đồ thể hiện đầy đủ khí chất của một thiếu gia trong thế giới ảo nhưng lại tạo cho người ta cảm giác xa cách.
Tóm lại, điều này là duy nhất.
"Lương Hiện là......" Minh Tự bị mắc kẹt thân phận địa vị trong đầu nửa giây và không biết làm thế nào để giới thiệu anh cho Du Niệm Niệm.
Hai chữ "Bạn bè" muốn thốt ra lại đột ngột rút về......Có kiểu bạn nào lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi mà vẫn xem là bạn bè bên ngoài không?
Nói chung là không thích hợp.
Cũng may Du Niệm Niệm thông minh, vừa nghe đến họ "Lương" thì cô ấy dường như đã biết ngay, nghiêng đầu nghịch ngợm nói "Anh Lương đặc biệt đến Thân Thành tìm Tự Tự sao? Quan hệ của hai người thật tốt."
Những lời này trông có vẻ hơi buồn cười đối với hai người vừa mới hòa giải cách đây không lâu.
Minh Tự cảm thấy hơi xấu hổ cúi đầu ngầm thừa nhận.
Lương Hiện nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của cô chậm rãi cong khóe môi, khẽ gật đầu.
Bởi vì trời sinh có đôi mắt to lại đào hoa quyến rũ nên dù cho anh có nở một nụ cười nhẹ như thế này cũng vừa đủ khiến bao người si mê.
Và người bạn bên cạnh Du Niệm Niệm không phải là ngoại lệ, qua một lúc lâu sau, cô ấy nhớ ra còn có một chuyện, vội vàng nói "Tôi đi qua đó gọi điện thoại cho cô của tôi."
Qua biểu hiện của cô gái nhỏ, Minh Tự biết vị đại thiếu gia bên cạnh có lẽ lại phóng điện ra ngoài nữa rồi.
Cô hơi hơi nghiêng đầu trách cứ "Anh đem tâm cô gái nhỏ mê hoặc rồi."
Loại chuyện như thế này, lúc học cao trung nhìn mãi riết cũng quen mắt và thậm chí Minh Tự cùng bọn Thừa Vũ có ít lần không thể không trêu chọc nói Lương Hiện chính là cái người "Hồng nhan họa thủy" trong trường.
Lương Hiện khẽ nhướng mày nói nhỏ bên tay cô: "Ghen à?"
"......"
Minh Tự tức giận nhìn anh một cái, nhất thời không nghĩ muốn nói chuyện.
Cô nhận thấy rằng kể từ khi hai người trên pháp luật có cái quan hệ kia thì những lời trêu chọc trước đó dường như biến thành một cục đá liên tục đập thẳng vào chân cô không sót một chút gì.
"Cô nói đang ở bên ngoài chờ chúng ta." Du Niệm Niệm cúp điện thoại rồi bước tới đúng lúc nhìn thấy hai người đang kề tai giống như là đang thì thầm.
Người ta nói rằng hầu hết các cuộc hôn nhân hào môn chiếm đa số là không hề tự nguyện, muốn liên hôn thì liên hôn và tất nhiên không kể tới việc có tình cảm hay không.Nhưng hôm nay, tận mắt nhìn thấy Minh Tự cùng Lương Hiện ở bên nhau có vẻ thật sự có ý nghĩa rất khác.
Ô ô ô nó chua quá, chua đến mức Du Niệm Niệm cô có cảm giác như mình đã ăn hết tận hai quả chanh.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
"Lương Hiện cũng ở đây sao?" Du phu nhân mỉm cười khi nhìn thấy họ "Là nhớ vợ,luyến tiếc để cô ấy một mình cô đơn ở Thân Thành?"
Du phu nhân tuy mặc dù không có con lại cùng mẹ Lương Hiện là bạn cũ nên từ nhỏ đã coi anh như con ruột của mình mà đối đãi.
Lương Hiện mỉm cười, duỗi tay ôm lấy vai Minh Tự giải thích "May mắn có một chuyến công tác gần đây."
Lý do của những người trẻ tuổi Du phu nhân cũng không cố tình làm khó,hơn nữa bà nhìn họ thậm chí còn đặc biệt cảm thấy vui mừng vì hai người không bị việc liên hôn mà chèn ép không thở nổi,nhìn ra họ thực sự rất hợp với nhau.
"Vậy thì tôi và Niệm Niệm không quấy rầy hai người nữa" Bà ấy mỉm cười đưa túi xách cho tài xế "Cảnh đêm ở Thân Thành thật sự rất đẹp."
Mãi cho đến khi xe chạy đi, Minh Tự mới hiểu ý của Du phu nhân, không nghĩ tối nay cô sẽ về Du gia.
Mùa hạ ở Thân Thành cũng nóng như Bình Thành và bất đồng duy nhất chính là, trong không khí oi bức đó có chút hơi ẩm. Gió đêm thổi qua giống như lớp vải tuyn quấn quanh cánh tay.
Minh Tự nhất thời không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn anh "Làm sao bây giờ?"
Lương Hiện bấm một dãy số, trong bầu trời đêm giọng nói của anh có vẻ hơi ảm đạm "Anh sẽ cho người đến đón."
"Không phải..." Minh Tự thực ra không hỏi câu này, nhưng khi Lương Hiện cụp mắt xuống lộ ra ánh mắt dò hỏi khiến cô có phần nản lòng "Không có gì."
Không quá năm phút, một chiếc xe thương vụ màu đen phanh trước hai người họ, theo sau là một chiếc Audi A6.
Thái tử Bình Thành đến Thân Thành vẫn như cũ là khách quý.
Hai quan chức cấp cao và trợ lý của chi nhánh Kinh Hoằng sau khi nhận điện thoại một bước cũng không dám chậm trễ, sau khi đưa họ đến khách sạn Kinh Hoằng,mới cáo từ rời đi.
Đèn trần trong phòng sáng rực rơi xuống một vòng ánh sáng ấm áp.Bước trên tấm thảm mềm mại với đôi giày cao gót, Minh Tự bỗng nhiên cảm thấy có chút không biết làm thế nào.
Bất quá, Lương Hiện trông khá tự nhiên, sau khi anh vào phòng, ngồi xuống ghế sofa từ tốn mở tv.
Minh Tự ho nhẹ một tiếng, cô gắng bình tĩnh ngồi ở bên cạnh "Xem cái gì?"
Lương Hiện nói "Ừ" rồi tựa hồ có điểm hơi thất thần sau một lúc anh lại hỏi "Cái gì?"
"Không xem tại sao lại mở nó, đưa cho em" Minh Tự vươn tay "Em sẽ chọn."
Trạng thái Lương Hiện hình như ngày càng kì quái khiến cô thật không biết phải làm sao.
Đưa qua cho cô chiếc điều khiển từ xa.
Sau khi xem xong một bộ phim,thỉnh thoảng có một vài cuộc trò chuyện giữa phim và thái độ của họ vẫn như cũ.
Bài hát kết thúc phim vang lên vô tình khiến bầu không khí đột nhiên im lặng trở lại.
Minh Tự cong ngón tay đứng dậy "Em đi tắm."
Nhìn bóng dáng cô khuất dần ở cửa, Lương Hiện mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ châm điếu thuốc.
Trợ lý vừa gửi thông tin chuyến bay để nhắc anh rằng anh có một cuộc họp quan trọng ở Bình Thành vào trưa mai.
Thực ra nếu nghĩ kỹ lại, hôm nay nếu anh ở Bình Thành có lẽ có rất nhiều chuyện cần anh đứng ra giải quyết.
Bất quá,Minh Tự cũng không phải là cái người ngu ngốc không rành thế sự.Nếu chỉ cần biết rằng Trịnh Y Kiện là người như thế nào, cô tự nhiên sẽ bảo vệ tốt chính mình.
Chỉ là..chỉ là anh không thể hiểu vì cái gì, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn tự mình đi đến đây.
Làn khói trắng từ từ hòa quyện ở trước mắt, sau một khoảng thời gian, anh khẽ nheo mắt lại, thoáng thấy một bóng người mảnh khảnh.
Minh Tự đang dựa vào khung cửa vòng tay lại, nhìn anh.
Chắc vừa mới tắm xong, lười nên đầu tóc không mấy chỉnh chu, một chiếc khăn tắm màu trắng khoác ngay cổ. Mái tóc ướt át xõa lung tung xuống, đuôi tóc cuộn tròn như sóng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp.
"Anh hút thuốc à?" Minh Tự cẩn thận ngửi.
Trong ấn tượng của cô, mặc dù Lương Hiện có hút thuốc nhưng chứng nghiện của anh không mấy nghiêm trọng.
Lương Hiện tiến lên vài bước, dập tắt điếu thuốc trong tay "Không nhớ tới em còn ở đây."
Bọn họ tuy rằng đêm nay ở cùng nhau nhưng sẽ không ở chung phòng, lại nghĩ sau khi anh tắm xong cô sẽ đi ngủ.
Minh Tự thay đổi tư thế dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn anh "Em nghĩ nghĩ,dù người xa lạ cũng biết tri ân báo đáp vì vậy lúc này em hẳn cũng nên nói lời cảm ơn."
Cô không nói tại sao cô phải cảm ơn nhưng cả hai người bọn họ đều hiểu.
Lương Hiện dựa vào mép quầy bar phía sau, nhướng mày "Chấp nhận."
Bằng cách nào đó, cách nói của anh trông có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ có điểm chọc người khác sinh khí.
Minh Tự bất mãn hừ hừ nhưng nghĩ chính mình còn muốn hỏi cái gì đành phải kìm nén tâm tư trầm mặc một lát rồi hỏi "Chỉ là...... chuyện Trịnh Y Kiện nói là thật sự sao?"
Quan hệ người trong nhà cô không giống với người khác, Sầm Tâm Nhạn cũng sẽ không cùng cô nói về việc liên hôn hay là đối tượng sau này sẽ đi cùng cô quãng đời còn lại.
Cho nên đêm nay, lần đầu tiên Minh Tự nghe nói, người chồng trên danh nghĩa liên hôn thương mại được nhà họ Minh chọn có thể không phải là Lương Hiện.
Trong lời thú nhận lảm nhảm của Trịnh Y Kiện có đề cập đến việc anh ta không được chọn nên cô đoán.
"Chuyện gì?" Lương Hiện không kịp phản ứng, mơ hồ không nhận ra điều gì đó cho đến khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh kéo khóe môi "Anh ta nói với em chuyện này?"
"Chỉ là có chút bán tính bán nghi" Minh Tự đổi chân mặc kệ đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn lộ ra dưới áo choàng tắm "Vậy là thật sao? Ban đầu anh cự tuyệt hôn sự, sau đó đồng ý?"
Lương Hiện đặt một tay lên lưng ghế bên quầy bar "Ừ" một tiếng.
"Vì sao?"
Thay vì trả lời, anh lại hỏi "Em muốn gả cho loại người như thế này?"
"Không, phải gả cho cái loại người này chi bằng đi xin cơm thì hơn." Minh Tự nói mà không cần suy nghĩ.
Nếu nhà Minh dọa muốn đoạn tuyệt quan hệ, cô cùng lắm thì bị đuổi ra khỏi nhà.
"Vậy thì được rồi, coi như..." Lương Hiện dừng đột ngột.
Coi như cái gì? Lúc đó anh và Minh Tự khi gặp nhau vẫn còn cãi nhau, nói là bạn bè, hình như có chút không hợp.
Dứt khoát bỏ qua cái tên này, nhướng mày "Anh là không muốn em gả cho cái loại cặn bã đó."
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Có thể trước khi đi ngủ cái giả thuyết "Nếu lấy Trịnh Y Kiện thà rằng đi xin ăn thì hơn" khiến Minh Tự thật sự mơ thấy mình bị đuổi ra khỏi nhà,một mình lang thang tuyệt vọng ôm bát ngồi xổm trước cửa trường cấp hai để xin ăn.
Trong giấc mơ, những chị em trước đây của cô nhìn cô đầy vẻ chê cười mà thậm chí Thừa Vũ,người thân thiết với cô từ nhỏ khi đi ngang qua còn khinh thường lắc đầu không ngừng chậc chậc.
Gió tháng mười hai lạnh giá đến thấu xương, cô cúi đầu nhìn xuống phát hiện chính mình đang mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn tay tồi tàn mà ngay cả màu dép cũng giống như bộ đồ trên người.
Đây là cái giấc mơ quái quỷ gì chứ?
Sau khi tỉnh dậy, Minh Tự chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Ngồi dậy và thở ra một hơi, xốc chăn xuống giường đi dép lê mềm mại đến phòng khách.
Lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, Minh Tự dựa vào khung cửa uống vài ngụm, ánh mắt vô tình quét qua quầy bar vị trí mà Lương Hiện đứng hút thuốc ban tối.
Khi đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc trên cùng không cài, nhìn có vẻ hơi tùy ý.
Với ngoại hình như thế này, thực dễ gây cho người ta cảm giác bất cần đời.
Minh Tự thừa nhận rằng cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nghĩ như vậy.
Nhưng cái dáng vẻ đó khác với những người như Trịnh Y Kiện.
Ý tưởng ngày càng rõ ràng hơn trong đầu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Minh Tự sinh ra một tia may mắn kỳ quái - may mắn người liên hôn với cô là Lương Hiện,cũng khiến cô không gặp phải một tên cạn bã, cũng không phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Ngày hôm sau Minh Tự cùng Lương Hiện cáo biệt Du phu nhân đến sân bay.
Cô bay đến Paris, Lương Hiện trở lại Bình Thành.
Bởi vì cuộc trò chuyện tối hôm trước vẫn hòa hợp, sau khi tạm biệt Minh Tự còn phất phất tay với Lương Hiện "Vài ngày nữa gặp lại."
Một đường đến Paris, biểu cảm của Minh Tự chính là luôn tươi cười.
Sau khi mặc thử chiếc váy, Minh Tự đến thẳng LV để mua túi cho Thừa Vũ mặc cho hai vệ sĩ cao lớn ở phía sau cô đứng một khoảng cách nhất định.
Một người như Minh Tự mua hàng bằng cách quẹt thẻ và tất nhiên sẽ không chỉ mua một chiếc túi đơn giản rồi dừng lại,sau khi đi dạo một vòng cô đã mua cho mình một chiếc túi thuộc phiên bản giới hạn cho mùa thu và mùa đông chưa được giới thiệu ra ngoài.
Khi thanh toán hóa đơn, Minh Tự chợt nghĩ đến câu nói của Thừa Vũ "Hiện Hiện cũng muốn túi LV."
Chậm rãi liếc mắt qua toàn bộ cửa hàng nhưng không tìm thấy thứ gì đó phù hợp với anh vì vậy đành phải từ bỏ.
Chỉ có thể nói rằng cô đã định mua cho anh một cái nhưng vận khí Lương Hiện không tốt.
Bất quá, mặc dù nghĩ như thế nhưng khi đi ngang qua quần áo nam, Minh Tự vẫn dừng lại, đi vào và xem một vòng.
Khi nhìn thấy cách ăn mặc và khí chất của Minh Tự,nhân viên cửa hàng liền biết đây là một khách hàng lớn, mỉm cười về phía trước và nói: "Xin chào?"
Minh Tự trùng hợp thấy một đôi khuy măng sét màu bạc trên quầy "Giúp tôi gói cái này."
- ------Edit:Ninh Hinh------
"Em muốn hương vị nào?" Lương Hiện đứng yên trước tủ đông để đồ tráng miệng, nghiêng đầu sang hỏi cô.
Minh Tự suy nghĩ một lúc rồi gọi một hương kèm theo hạt hồ trăn với hạt quả phỉ.
(Hạt hồ trăn)
(Hạt quả phỉ)
Lương Hiện nhận kem ly từ người phục vụ đưa qua cho cô.
Minh Tự cắn một ngụm sau đó xoay người lại, chợt nhớ tới còn có một cái vấn đề chưa giải quyết "Làm sao anh biết em đang ở cùng với tên họ Trịnh kia?"
Lương Hiện đút một tay vào túi quần, nhàn nhạt nói "Kha Lễ Kiệt đem video lúc em cùng cháu gái Du phu nhân và anh ta ở The Langham Shanghai Xintiandi chuyển qua —— cô gái đi cùng em, là bạn của Thừa Vũ khi cậu ta xuất ngoại vô tình quen biết."
"Ồ" Minh Tự trả lời.
Cũng dễ hiểu tại sao Kha Lễ Kiệt lại chuyển nó cho anh khi cậu ta nhìn thấy nó.
Xét cho cùng thì cô và Lương hiện trên danh nghĩa đã là vợ chồng nên nếu bắt gặp tình huống này,ai cũng sẽ làm như vậy.
Minh Tự tiếp tục công việc ăn kem ly của mình.
Ban nhạc thay đổi giai điệu nhẹ nhàng, nam nữ xung quanh cầm ly rượu lui tới đứng dưới ánh đèn nói chuyện cười khẽ.
Vừa định nói gì đó, cô nghe thấy giọng của Du Niệm Niệm. Theo tiếng nói, Minh Tự bất chợt nhìn lại và thấy rằng cô ấy đang nắm tay bạn mình vẫy tay về phía này với một nụ cười rực rỡ.
Lương Hiện nhận ra cô gái này là cô gái thực hiện video.
"Cô đã nhìn thấy cô của tôi chưa? Này" Khi cô ấy đến gần, ánh mắt Du Niệm Niệm rơi vào trên người Lương Hiện, chớp chớp mắt "Vị này là?"
Người đàn ông trước mặt mặc một bộ vest màu đen với gương mặt xuất chúng, vai rộng chân dài. Trong ấn tượng của Du Niệm Niệm, ít ai có thể mặc một bộ đồ thể hiện đầy đủ khí chất của một thiếu gia trong thế giới ảo nhưng lại tạo cho người ta cảm giác xa cách.
Tóm lại, điều này là duy nhất.
"Lương Hiện là......" Minh Tự bị mắc kẹt thân phận địa vị trong đầu nửa giây và không biết làm thế nào để giới thiệu anh cho Du Niệm Niệm.
Hai chữ "Bạn bè" muốn thốt ra lại đột ngột rút về......Có kiểu bạn nào lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi mà vẫn xem là bạn bè bên ngoài không?
Nói chung là không thích hợp.
Cũng may Du Niệm Niệm thông minh, vừa nghe đến họ "Lương" thì cô ấy dường như đã biết ngay, nghiêng đầu nghịch ngợm nói "Anh Lương đặc biệt đến Thân Thành tìm Tự Tự sao? Quan hệ của hai người thật tốt."
Những lời này trông có vẻ hơi buồn cười đối với hai người vừa mới hòa giải cách đây không lâu.
Minh Tự cảm thấy hơi xấu hổ cúi đầu ngầm thừa nhận.
Lương Hiện nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của cô chậm rãi cong khóe môi, khẽ gật đầu.
Bởi vì trời sinh có đôi mắt to lại đào hoa quyến rũ nên dù cho anh có nở một nụ cười nhẹ như thế này cũng vừa đủ khiến bao người si mê.
Và người bạn bên cạnh Du Niệm Niệm không phải là ngoại lệ, qua một lúc lâu sau, cô ấy nhớ ra còn có một chuyện, vội vàng nói "Tôi đi qua đó gọi điện thoại cho cô của tôi."
Qua biểu hiện của cô gái nhỏ, Minh Tự biết vị đại thiếu gia bên cạnh có lẽ lại phóng điện ra ngoài nữa rồi.
Cô hơi hơi nghiêng đầu trách cứ "Anh đem tâm cô gái nhỏ mê hoặc rồi."
Loại chuyện như thế này, lúc học cao trung nhìn mãi riết cũng quen mắt và thậm chí Minh Tự cùng bọn Thừa Vũ có ít lần không thể không trêu chọc nói Lương Hiện chính là cái người "Hồng nhan họa thủy" trong trường.
Lương Hiện khẽ nhướng mày nói nhỏ bên tay cô: "Ghen à?"
"......"
Minh Tự tức giận nhìn anh một cái, nhất thời không nghĩ muốn nói chuyện.
Cô nhận thấy rằng kể từ khi hai người trên pháp luật có cái quan hệ kia thì những lời trêu chọc trước đó dường như biến thành một cục đá liên tục đập thẳng vào chân cô không sót một chút gì.
"Cô nói đang ở bên ngoài chờ chúng ta." Du Niệm Niệm cúp điện thoại rồi bước tới đúng lúc nhìn thấy hai người đang kề tai giống như là đang thì thầm.
Người ta nói rằng hầu hết các cuộc hôn nhân hào môn chiếm đa số là không hề tự nguyện, muốn liên hôn thì liên hôn và tất nhiên không kể tới việc có tình cảm hay không.Nhưng hôm nay, tận mắt nhìn thấy Minh Tự cùng Lương Hiện ở bên nhau có vẻ thật sự có ý nghĩa rất khác.
Ô ô ô nó chua quá, chua đến mức Du Niệm Niệm cô có cảm giác như mình đã ăn hết tận hai quả chanh.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
"Lương Hiện cũng ở đây sao?" Du phu nhân mỉm cười khi nhìn thấy họ "Là nhớ vợ,luyến tiếc để cô ấy một mình cô đơn ở Thân Thành?"
Du phu nhân tuy mặc dù không có con lại cùng mẹ Lương Hiện là bạn cũ nên từ nhỏ đã coi anh như con ruột của mình mà đối đãi.
Lương Hiện mỉm cười, duỗi tay ôm lấy vai Minh Tự giải thích "May mắn có một chuyến công tác gần đây."
Lý do của những người trẻ tuổi Du phu nhân cũng không cố tình làm khó,hơn nữa bà nhìn họ thậm chí còn đặc biệt cảm thấy vui mừng vì hai người không bị việc liên hôn mà chèn ép không thở nổi,nhìn ra họ thực sự rất hợp với nhau.
"Vậy thì tôi và Niệm Niệm không quấy rầy hai người nữa" Bà ấy mỉm cười đưa túi xách cho tài xế "Cảnh đêm ở Thân Thành thật sự rất đẹp."
Mãi cho đến khi xe chạy đi, Minh Tự mới hiểu ý của Du phu nhân, không nghĩ tối nay cô sẽ về Du gia.
Mùa hạ ở Thân Thành cũng nóng như Bình Thành và bất đồng duy nhất chính là, trong không khí oi bức đó có chút hơi ẩm. Gió đêm thổi qua giống như lớp vải tuyn quấn quanh cánh tay.
Minh Tự nhất thời không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn anh "Làm sao bây giờ?"
Lương Hiện bấm một dãy số, trong bầu trời đêm giọng nói của anh có vẻ hơi ảm đạm "Anh sẽ cho người đến đón."
"Không phải..." Minh Tự thực ra không hỏi câu này, nhưng khi Lương Hiện cụp mắt xuống lộ ra ánh mắt dò hỏi khiến cô có phần nản lòng "Không có gì."
Không quá năm phút, một chiếc xe thương vụ màu đen phanh trước hai người họ, theo sau là một chiếc Audi A6.
Thái tử Bình Thành đến Thân Thành vẫn như cũ là khách quý.
Hai quan chức cấp cao và trợ lý của chi nhánh Kinh Hoằng sau khi nhận điện thoại một bước cũng không dám chậm trễ, sau khi đưa họ đến khách sạn Kinh Hoằng,mới cáo từ rời đi.
Đèn trần trong phòng sáng rực rơi xuống một vòng ánh sáng ấm áp.Bước trên tấm thảm mềm mại với đôi giày cao gót, Minh Tự bỗng nhiên cảm thấy có chút không biết làm thế nào.
Bất quá, Lương Hiện trông khá tự nhiên, sau khi anh vào phòng, ngồi xuống ghế sofa từ tốn mở tv.
Minh Tự ho nhẹ một tiếng, cô gắng bình tĩnh ngồi ở bên cạnh "Xem cái gì?"
Lương Hiện nói "Ừ" rồi tựa hồ có điểm hơi thất thần sau một lúc anh lại hỏi "Cái gì?"
"Không xem tại sao lại mở nó, đưa cho em" Minh Tự vươn tay "Em sẽ chọn."
Trạng thái Lương Hiện hình như ngày càng kì quái khiến cô thật không biết phải làm sao.
Đưa qua cho cô chiếc điều khiển từ xa.
Sau khi xem xong một bộ phim,thỉnh thoảng có một vài cuộc trò chuyện giữa phim và thái độ của họ vẫn như cũ.
Bài hát kết thúc phim vang lên vô tình khiến bầu không khí đột nhiên im lặng trở lại.
Minh Tự cong ngón tay đứng dậy "Em đi tắm."
Nhìn bóng dáng cô khuất dần ở cửa, Lương Hiện mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ châm điếu thuốc.
Trợ lý vừa gửi thông tin chuyến bay để nhắc anh rằng anh có một cuộc họp quan trọng ở Bình Thành vào trưa mai.
Thực ra nếu nghĩ kỹ lại, hôm nay nếu anh ở Bình Thành có lẽ có rất nhiều chuyện cần anh đứng ra giải quyết.
Bất quá,Minh Tự cũng không phải là cái người ngu ngốc không rành thế sự.Nếu chỉ cần biết rằng Trịnh Y Kiện là người như thế nào, cô tự nhiên sẽ bảo vệ tốt chính mình.
Chỉ là..chỉ là anh không thể hiểu vì cái gì, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn tự mình đi đến đây.
Làn khói trắng từ từ hòa quyện ở trước mắt, sau một khoảng thời gian, anh khẽ nheo mắt lại, thoáng thấy một bóng người mảnh khảnh.
Minh Tự đang dựa vào khung cửa vòng tay lại, nhìn anh.
Chắc vừa mới tắm xong, lười nên đầu tóc không mấy chỉnh chu, một chiếc khăn tắm màu trắng khoác ngay cổ. Mái tóc ướt át xõa lung tung xuống, đuôi tóc cuộn tròn như sóng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp.
"Anh hút thuốc à?" Minh Tự cẩn thận ngửi.
Trong ấn tượng của cô, mặc dù Lương Hiện có hút thuốc nhưng chứng nghiện của anh không mấy nghiêm trọng.
Lương Hiện tiến lên vài bước, dập tắt điếu thuốc trong tay "Không nhớ tới em còn ở đây."
Bọn họ tuy rằng đêm nay ở cùng nhau nhưng sẽ không ở chung phòng, lại nghĩ sau khi anh tắm xong cô sẽ đi ngủ.
Minh Tự thay đổi tư thế dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn anh "Em nghĩ nghĩ,dù người xa lạ cũng biết tri ân báo đáp vì vậy lúc này em hẳn cũng nên nói lời cảm ơn."
Cô không nói tại sao cô phải cảm ơn nhưng cả hai người bọn họ đều hiểu.
Lương Hiện dựa vào mép quầy bar phía sau, nhướng mày "Chấp nhận."
Bằng cách nào đó, cách nói của anh trông có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ có điểm chọc người khác sinh khí.
Minh Tự bất mãn hừ hừ nhưng nghĩ chính mình còn muốn hỏi cái gì đành phải kìm nén tâm tư trầm mặc một lát rồi hỏi "Chỉ là...... chuyện Trịnh Y Kiện nói là thật sự sao?"
Quan hệ người trong nhà cô không giống với người khác, Sầm Tâm Nhạn cũng sẽ không cùng cô nói về việc liên hôn hay là đối tượng sau này sẽ đi cùng cô quãng đời còn lại.
Cho nên đêm nay, lần đầu tiên Minh Tự nghe nói, người chồng trên danh nghĩa liên hôn thương mại được nhà họ Minh chọn có thể không phải là Lương Hiện.
Trong lời thú nhận lảm nhảm của Trịnh Y Kiện có đề cập đến việc anh ta không được chọn nên cô đoán.
"Chuyện gì?" Lương Hiện không kịp phản ứng, mơ hồ không nhận ra điều gì đó cho đến khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh kéo khóe môi "Anh ta nói với em chuyện này?"
"Chỉ là có chút bán tính bán nghi" Minh Tự đổi chân mặc kệ đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn lộ ra dưới áo choàng tắm "Vậy là thật sao? Ban đầu anh cự tuyệt hôn sự, sau đó đồng ý?"
Lương Hiện đặt một tay lên lưng ghế bên quầy bar "Ừ" một tiếng.
"Vì sao?"
Thay vì trả lời, anh lại hỏi "Em muốn gả cho loại người như thế này?"
"Không, phải gả cho cái loại người này chi bằng đi xin cơm thì hơn." Minh Tự nói mà không cần suy nghĩ.
Nếu nhà Minh dọa muốn đoạn tuyệt quan hệ, cô cùng lắm thì bị đuổi ra khỏi nhà.
"Vậy thì được rồi, coi như..." Lương Hiện dừng đột ngột.
Coi như cái gì? Lúc đó anh và Minh Tự khi gặp nhau vẫn còn cãi nhau, nói là bạn bè, hình như có chút không hợp.
Dứt khoát bỏ qua cái tên này, nhướng mày "Anh là không muốn em gả cho cái loại cặn bã đó."
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Có thể trước khi đi ngủ cái giả thuyết "Nếu lấy Trịnh Y Kiện thà rằng đi xin ăn thì hơn" khiến Minh Tự thật sự mơ thấy mình bị đuổi ra khỏi nhà,một mình lang thang tuyệt vọng ôm bát ngồi xổm trước cửa trường cấp hai để xin ăn.
Trong giấc mơ, những chị em trước đây của cô nhìn cô đầy vẻ chê cười mà thậm chí Thừa Vũ,người thân thiết với cô từ nhỏ khi đi ngang qua còn khinh thường lắc đầu không ngừng chậc chậc.
Gió tháng mười hai lạnh giá đến thấu xương, cô cúi đầu nhìn xuống phát hiện chính mình đang mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn tay tồi tàn mà ngay cả màu dép cũng giống như bộ đồ trên người.
Đây là cái giấc mơ quái quỷ gì chứ?
Sau khi tỉnh dậy, Minh Tự chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Ngồi dậy và thở ra một hơi, xốc chăn xuống giường đi dép lê mềm mại đến phòng khách.
Lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, Minh Tự dựa vào khung cửa uống vài ngụm, ánh mắt vô tình quét qua quầy bar vị trí mà Lương Hiện đứng hút thuốc ban tối.
Khi đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc trên cùng không cài, nhìn có vẻ hơi tùy ý.
Với ngoại hình như thế này, thực dễ gây cho người ta cảm giác bất cần đời.
Minh Tự thừa nhận rằng cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nghĩ như vậy.
Nhưng cái dáng vẻ đó khác với những người như Trịnh Y Kiện.
Ý tưởng ngày càng rõ ràng hơn trong đầu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Minh Tự sinh ra một tia may mắn kỳ quái - may mắn người liên hôn với cô là Lương Hiện,cũng khiến cô không gặp phải một tên cạn bã, cũng không phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Ngày hôm sau Minh Tự cùng Lương Hiện cáo biệt Du phu nhân đến sân bay.
Cô bay đến Paris, Lương Hiện trở lại Bình Thành.
Bởi vì cuộc trò chuyện tối hôm trước vẫn hòa hợp, sau khi tạm biệt Minh Tự còn phất phất tay với Lương Hiện "Vài ngày nữa gặp lại."
Một đường đến Paris, biểu cảm của Minh Tự chính là luôn tươi cười.
Sau khi mặc thử chiếc váy, Minh Tự đến thẳng LV để mua túi cho Thừa Vũ mặc cho hai vệ sĩ cao lớn ở phía sau cô đứng một khoảng cách nhất định.
Một người như Minh Tự mua hàng bằng cách quẹt thẻ và tất nhiên sẽ không chỉ mua một chiếc túi đơn giản rồi dừng lại,sau khi đi dạo một vòng cô đã mua cho mình một chiếc túi thuộc phiên bản giới hạn cho mùa thu và mùa đông chưa được giới thiệu ra ngoài.
Khi thanh toán hóa đơn, Minh Tự chợt nghĩ đến câu nói của Thừa Vũ "Hiện Hiện cũng muốn túi LV."
Chậm rãi liếc mắt qua toàn bộ cửa hàng nhưng không tìm thấy thứ gì đó phù hợp với anh vì vậy đành phải từ bỏ.
Chỉ có thể nói rằng cô đã định mua cho anh một cái nhưng vận khí Lương Hiện không tốt.
Bất quá, mặc dù nghĩ như thế nhưng khi đi ngang qua quần áo nam, Minh Tự vẫn dừng lại, đi vào và xem một vòng.
Khi nhìn thấy cách ăn mặc và khí chất của Minh Tự,nhân viên cửa hàng liền biết đây là một khách hàng lớn, mỉm cười về phía trước và nói: "Xin chào?"
Minh Tự trùng hợp thấy một đôi khuy măng sét màu bạc trên quầy "Giúp tôi gói cái này."
- ------Edit:Ninh Hinh------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook