Hoa Hồng Của Lương Hiện
-
Chương 21
Trên cầu vượt, chiếc Bentley màu đen một đường chạy như bay.
Không khí trong xe hiếm khi im lặng đến như vậy, kể từ khi lên xe ngồi ở ghế sau họ bắt đầu im lặng đến mức khiến cho Thạch Thái một người câm không bao giờ nói vào những lúc không cần thiết, cư nhiên bởi vì lúc lên xe nói một câu "Minh tiểu thư khỏe" mà vinh quang trở thành người nói nhiều nhất từ trước cho đến nay.
Minh Tự chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng hết sức mình để giữ bình tĩnh.
Lương Hiện chống cùi chỏ dựa vào lưng ghế, một tay gõ vào cái hộp. Rõ ràng là anh ta không làm gì nhưng Minh Tự lại dùng thời gian rảnh rỗi của mình để nhìn chăm chăm anh và cảm thấy chính là cái thái độ ung dung cùng với độ cung của khóe môi kia đều phi thường rất là đáng khả nghi.
Rất nhiều lần muốn mở miệng ra chất vấn, lại sợ chính mình nhấc đá đập vào chân mình nên đành phải miễn cưỡng kiềm chế, cưỡng bách chính mình dời đi lực chú ý.
Lúc này, điện thoại rung lên,Minh Tự click mở xem, là tin nhắn trả lời của Lâm Hề Già "Đừng nói với tớ nữa, cách màn hình cậu cứ xem như tớ đã chết"
"Nằm chết.jpg"
Minh Tự: "......"
Tin nhắn cuối cùng trong hộp trò chuyện là cô mô tả toàn bộ sự việc xảy ra trước đó. Vì quá xúc động, cô thậm chí còn dùng một vài dấu chấm than ah, ah để thể hiện sự suy sụp "Thật xui xẻo chết tiệt khi bị bắt tại trận" hỏng mất tinh thần. Đọc lại lần nữa vẫn có cảm giác ngộp thở ập vào trước mặt.
Lâm Hề Già không thể chịu được khi nhìn thẳng qua màn hình nhưng Minh Tự chính là chân chân thật thật trải qua cái loại thảm thiết, bi thảm như thế này.
Cô nhìn lướt qua vài đoạn tin nhắn, sau đó nhanh chóng dời đi ánh mắt,cố gắng hết sức nhắm chặt mắt lại.
Những cảnh không thể ngăn cản bắt đầu hiện ra trong đầu cô, dù chỉ vài giây nhưng Minh Tự vẫn cố chịu đựng sự xấu hổ và cố gắng lấp đầy góc nhìn của Lương Hiện giống như cố gắng moi mốc tìm bằng chứng để thuyết phục bản thân, nó không xấu hổ... nó không xấu hổ như cô tưởng tượng.
Kết quả là, cô cũng tự cảm thấy rằng cô đang muốn chết.
Minh Tự nghiêng đầu, một tay chống lên giá xe, ngón trỏ và ngón giữa đặt ở trên trán,cố gắng ngăn cản tầm mắt.
Một lúc sau, trong cổ họng cô phát ra một tiếng rên trầm thấp, mặc dù chỉ có một âm tiết rất nhẹ nhưng không khó để nghe ra cô chính là tràn đầy vẻ hối hận.
Lương Hiện mỉm cười, một lúc sau vẫn là mở miệng "Anh quả thật không thấy gì cả."
Minh Tự sững sờ một lúc, thu hồi một ngón tay, ánh mắt hơi hé nhìn anh.
Tương tự, anh nhìn thấy đôi mắt hơi hé đó của cô.
Đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mi nhỏ dài mềm mại, làn da trắng ngần trong suốt không tì vết. Đôi mắt màu nâu nhạt đẹp và trong veo lúc này lại tràn ngập sự nghi ngờ và không chắc chắn.
Lương Hiện bổ sung "Thật sự, không lừa em."
"Anh mà tốt bụng vậy sao?"Minh Tự bán tín bán nghi.
Lương Hiện cười nhẹ "Không bằng chúng ta nhớ lại một chút hồi ức ban nãy?"
Minh Tự ngay lập tức trở nên cáu kỉnh, cô liếc mắt nhìn anh từ trên trán xuống thẳng eo mà ngay cả dư một ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Lương Hiện cong khóe môi, lười biếng dựa vào ghế.
Thực ra hôm nay anh đến đón Minh Tự chủ yếu là muốn cô cùng anh tham gia bữa tiệc ở nhà chính, sau một vài cuộc điện thoại không liên lạc được với Minh Tự nên anh đã trực tiếp đi đến nhà.
Bất quá thật không nghĩ tới, con công nhỏ trong nhà ngoài miệng ghét bỏ xe lăn, trên thực tế sử dụng nó trông khá là vui vẻ, thậm chí có thể thuần thục hoàn thành động tác khó xoay người 180 độ rồi trượt theo vi lượng, thoạt nhìn có không ít luyện tập.
Có lẽ là quá bất ngờ nên đến bây giờ nghĩ lại, mọi thứ trong đầu anh đều mơ hồ, ngoại trừ vẻ mặt xinh đẹp kia thì chỉ có vẻ mặt sững sờ ngạc nhiên khi bị người ta bắt gặp ấy.
Còn hơn mười phút nữa xe sẽ đến nơi, vừa vặn đủ cho Minh Tự điều chỉnh tâm trạng chính mình lại.
Sau khi nghỉ ngơi mười ngày, bàn chân của cô hồi phục gần như là rất tốt, việc đi lại cũng không có vấn đề gì to tát nhưng vì bác sĩ yêu cầu cô càng giảm bớt sức lực càng tốt và thứ hai... ngồi xe lăn cái này quả thực rất vui và tiện lợi mà cô cũng lười biếng cố gắng hết sức mình tận hưởng khoái cảm mới này nhưng nào biết ở nhà chính mình cũng có thể để Lương Hiện nhìn thấy cái cảnh xấu hổ này chứ?
Chỉ có thể nói rằng, người đã xui xẻo thì cho dù uống nước thôi cũng nghẹn.
Bất quá tóm lại Lương Hiện cũng vô cùng có thành ý bảo đảm rằng anh chưa từng thấy cũng chưa từng phát hiện.
Sau khi suy nghĩ theo hướng này, lúc cô xuống xe, Minh Tự đã đem tâm lý của mình điều chỉnh đến mức 70 đến 80 % đồng thời cũng khôi phục lại vẻ ngoài kiêu hãnh và xinh đẹp thường ngày.
Xuống xe, tài xế bung dù ở trên đỉnh đầu, công nhỏ dẫm giày cao gót đi ra vài bước sau đó đứng yên quay đầu lại.
Lương Hiện nhướng mày bước tới, một tay cầm lấy ô, tay kia hạ xuống hơi thấp để Minh Tự khoác vào.
Trước mặt những người trưởng bối, bọn họ dường như gặp dịp thì chơi vô cùng ăn ý.
Dưới mái hiên ở ngoài hành lang, Lương Hiện đưa ô cho người làm trong nhà, mưa chảy dọc theo ô thành vệt nước uốn khúc. Hai người chậm rãi cùng nhau tiến vào sảnh nhỏ,quản gia nhanh chóng đi ra tiếp đón.
Minh Tự hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi hoa bồng bềnh, trên khuỷu tay có một dải lụa thật dài buông thong xuống,mái tóc xoăn đen buông lơi tùy ý, đeo bông tai bằng ngọc trai thả xuống một sợi dài.
Cô có nước da trắng, trang điểm môi đỏ đậm retro nhưng đó không phải là vẻ đẹp cổ điển theo nghĩa truyền thống, ngược lại là màu sắc tươi tắn, có chút ma mị, hung hãn.
Lương Hiện mặc một thân tây trang màu đen thắt một chiếc cà vạt màu xám bạc, đôi mắt màu hồng đào thản nhiên liếc nhìn xung quanh, vừa tản mạn lại vừa tiêu sái.
Từ vẻ ngoài của hai người này, họ giống như là một cặp đôi hoàn hảo.
Mấy cô gái nhà họ Lương khẽ bàn tán: "Chị ấy nhìn đẹp quá! Màu son nào vậy, là màu son YSL mới?"
"Anh họ cũng rất đẹp trai, nhìn xem họ trông rất xứng đôi?"
"Tuyệt, siêu siêu xứng!"
"Ô ô ô,thật sự rất xứng đôi."
"......"
Mấy cô gái nhà họ Lương tuổi còn nhỏ, chỉ nghe gia đình kể rằng, anh họ cùng với chị họ là thanh mai trúc mã, hôm nay nhìn thấy hai người nắm tay nhau dáng vẻ tự nhiên, bày ra rất nhiều cốt truyện ngôn tình nam soái ca nữ mỹ nhân.
"Em, em tự nhiên rất lo lắng, đặc biệt muốn qua chào hỏi với hai người họ!"
"Đừng lúng túng, đây là anh chị họ nhà mình em sợ cái gì chứ? Thể hiện dũng khí cắn cp của em đi!"
"Nhưng chúng ta lại không thân"
"......"
Các cô gái xung quanh không ngừng lén lút thảo luận, Minh Tự kỳ thật đều nghe thấy được toàn bộ nhưng trước mặt rất nhiều người, việc họ khen ngợi vẻ đẹp của mình khiến cô dường như không quan tâm.
Ánh mắt vô ý cùng họ va chạm vào nhau, Minh Tự theo đó nở một nụ cười vô cùng lịch sự.
Lúc này Lương Hiện cũng đang nghiêng mắt nhìn cô, Minh Tự siết lấy đôi tay anh vẫn còn giữ nụ cười ngọt ngào kia, nhân tiện nói nhỏ bên tai Lương Hiện: "Anh hình như có rất nhiều anh em họ."
Từ từ ngả người đến dần thản nhiên nói nhỏ bne6 tai Minh Tự "ừm".
Một nhóm fan cp ở bên kia gần như rụng tim vì hành động mập mờ này của hai người.
So với bầu không khí trong lành thân thiện trong sảnh nhỏ thì sảnh chính có thể nói là u ám bao phủ bấy nhiêu. Bà mẹ kế Chung Hoàn Chi dựa lưng vào ghế sô pha với vẻ mặt thất vọng và phiền muộn khó có thể bỏ qua.
Lần trước khi Lương Hiện trở về, bà ta thậm chí còn mang Lương Tiến Vũ đứng ở cửa biểu diễn một màn ra oai phủ đầu, lần này lại giống như không thể đứng dậy nổi.
Thậm chí,khi bà ta nhìn thấy bọn họ, vô thức đứng dậy "Đã về rồi."
Lương Hiện nhẹ nhàng gật đầu, điều này được coi như là một lời chào hỏi.
Từ trước đến nay Lương Hiện đều lãnh đạm, ngay cả khi đối với Lương Trị Hoành anh hầu như cũng không có chút tôn trọng nào đối với ông ta, Chung Hoàn Chi vẫn mỉm cười theo thói quen, rồi ấm áp nói với Minh Tự "Đã sớm nghe người ta nói về Minh tiểu thư, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp."
Minh Tự ngồi xuống ghế sô pha, vuốt vuốt vạt áo, cười với bà ta bằng một nụ cười xinh đẹp và không mấy thiện cảm "Thật sao? Tôi cũng có nghe nói nhiều về dì."
Giọng điệu này nghe có vẻ khá chân thành và có vẻ như có ý muốn tâng bốc như "Ngưỡng mộ tên đã lâu" nhưng cùng là một phụ nữ với nhau, Chung Hoàn Chi sao có thể không nghe thấy được lời nói có ẩn ý kia chứ.
Tiểu thư nhà họ Minh, từ nhỏ đã có rất nhiều tin đồn ở bên ngoài như cô được cưng chiều lớn lên như thế nào,có bao nhiêu là cái hư hỏng, quyền lớn thế lớn, không phải dạng người có thể trêu chọc liền trêu chọc ra sao,....
Chung Hoàn Chi vốn cho rằng dù cô ở bên kia có kiêu ngạo cỡ nào thì sau này cô cũng sẽ là con dâu nhà họ Lương,nhập gia tùy tục và sẽ không thể không cho bà ta mặt mũi,nhưng lại không biết rằng Minh Tự vốn là người rất coi thường tiểu tam mà người này vô tình lại là "mẹ chồng" trên danh nghĩa của cô.
Sảnh chính rất lớn và bầu không khí nơi đây gần như nhất thời cô đọng lại.
Ngay cả quản gia ở bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ bắt đầu nhìn đồng hồ mấy lần. Lương Hiện cùng Minh Tự không nhận ra điều đó, lúc này ăn ý lấy di động ra.
Hai người mỗi người có một cái @, đều là đến từ Thừa Vũ.
Thừa Vũ: @All tất cả mọi người đang ở đâu? Đến nhà Dục Dục ăn lẩu nha!
Kha Lễ Kiệt: Ở nhà, hôm nay tớ đặc biệt không muốn ra ngoài vì ngoài trời đang mưa như thế này?
Dụ Xuyên: Có một thí nghiệm vào ban đêm
Thừa Vũ: Thôi quên đi, tớ đi tìm ba ba! Dụ Xuyên, cậu luôn bận làm thí nghiệm, coi chừng bị hói đầu!
Người hiền lành như Dụ Xuyên cũng nhịn không được: Cảm ơn, tóc của tớ bây giờ rất tốt.
Kha Lễ Kiệt: Đừng nói cái đó nếu hôm nay hai người bọn họ có thể đến, tớ đây cũng đến.
Thừa Vũ: @ Lương Hiện @ Minh Tự ba ba?Có ở đây không? Đến nhà Dục Dục ăn lẩu.
Lương Hiện: Không ở
Minh Tự: Không ăn
Tin nhắn trả lời của cả hai phát qua gần như là cùng lúc, giống hệt nhau vô cảm và vô cảm.
Kha Lễ Kiệt ở phía sau xem náo nhiệt không ngại phiền phức phát qua:Lăn.
Không ở, không ăn, lăn, thành công đánh trúng tâm hồn mỏng manh và non nớt của Thừa Vũ.
Cậu nói một cách khá bực bội: Các người có phải hết yêu Dục Dục rồi không?
Thay vì đợi họ trả lời, cậu lại nói thêm một câu khác: Hả? Thời gian trả lời của hai người hình như giống nhau. Hai người đang đi cùng nhau à?
Đây là một trong số ít những khoảnh khắc Thừa Vũ bắt kịp tình hình nhưng mà thật đáng tiếc, người cậu gặp phải chính là hai đối thủ nói dối mà không hề đỏ mặt kia. Một người nói rằng anh ta đang ngủ ở nhà, người kia nói rằng đang xem phim ở nhà bạn tốt.
Thừa Vũ: Được, vậy lần sau gặp TvT
Biểu tượng cảm xúc ở cuối gần như có thể tạo nên biểu cảm thất vọng.
Đột nhiên, Minh Tự cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối một đứa trẻ non nớt, theo tiềm thức hỏi: "Chúng ta...chúng ta định gạt cậu ta đến khi nào?"
"Nếu anh nhớ không lầm" Lương Hiện dựa lưng vào ghế sô pha "Hình như cái chuyện này là em nói ra trước."
Hôm ấy quả thật sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, sau khi được Lương Hiện đưa về nhà, Minh Tự đã hung hăng cầm lấy cuốn sổ đỏ đập lên vai anh một cái ra lệnh cưỡng chế anh đối với cái chuyện này tuyệt đối phải bảo mật, đặc biệt là bọn Dụ Xuyên và Thừa Vũ.
"......" Minh Tự hiển nhiên cũng nhớ đến thời điểm đó, cô im lặng một lúc và không biết đã trải qua cuộc đấu tranh nội tâm gì, cuối cùng thì thào nói: "Vậy thì... cứ để thuận theo tự nhiên đi."
Với tính tình của Thừa Vũ thực sự sợ rằng lúc đó tính mạng của hai người họ có lẽ hơi có chút mỏng manh, không bằng trước tiên để thời gian thẩm thấu thì hơn.
Dù sao thì sớm hay muộn gì cậu ta cũng biết.
Lương Hiện hơi nhướng mày, chưa kịp nói gì đã nghe quản gia báo cáo "Lương đổng cùng nhị thiếu gia đã xuống dưới thưa đại thiếu gia."
Vì vậy chủ đề tạm thời kết thúc.
Băng qua cột La Mã trong đại sảnh, Minh Tự nhìn thấy Lương Trị Hoành đang từ từ đến gần, Lương Tiến Vũ đi theo ông ở phía sau. Cả hai người đều lộ ra vẻ mệt mỏi và có vẻ như họ vừa mới có một cuộc thảo luận giống như giằng co gay gắt ở trên lầu.
"Tới, tại sao không cho người lên gọi một tiếng?" Lương Trị Hoành ngồi vào ghế chính, nhã nhặn ra lệnh cho quản gia "Đi xem người đến đông đủ chưa."
Quản gia thối lui rời đi.
"Đều là người trong nhà nên cũng không có gì giấu giếm " Lương Trị Hoành hiển nhiên đã thắng trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Lương Tiến Vũ đứng ở một bên nghe ông ta tuyên bố tin tức này, mắt rũ xuống không hề gợn sóng "Đêm nay tại bữa tiệc này,ta sẽ chính thức tuyên bố tin hai đứa kết hôn đồng thời cũng sẽ đem Lương Hiện giới thiệu cho một vài thành viên trong hội đồng quản trị."
"Lương Hiện, gánh nặng tương lai của Kinh Hoằng sau này sẽ được giao cho anh."
Món quà to lớn như vậy bất ngờ bị nện lên đầu đổi lại là Lương Tiến Vũ, cho dù biết đã lâu, có lẽ cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Lương Hiện với thần sắc lãnh đạm như cũ, nhẹ nhàng gật đầu "Đã biết."
Giọng điệu rõ ràng là trả lời cho có lệ.
Nhiều năm qua, Minh Tự chỉ biết rằng Lương Hiện có mối quan hệ với người trong gia đình mình không tốt lắm nhưng lại không biết rằng ngay cả giả vờ thân thiện với họ anh cũng lười.
Khi Lương Trị Hoành cùng Chung Hoàn Chi đứng dậy rời đi, cô nhẹ nhàng kéo khuy áo vest của Lương Hiện "Anh không muốn ở lại đây đúng không?"
Tối nay là bữa tiệc gia đình nhưng lại không ngoa khi nói rằng đó là bữa tiệc kỷ niệm của Lương Hiện.
Sau khi phục vụ ăn uống, các bữa tiệc và các buổi biểu diễn hầu như đã được sắp xếp từ trước sẽ lần lượt tiến hành. Là nhân vật chính, Lương Hiện đã được định sẵn là rất khó để rời đi.
Lương Hiện giơ tay lên nới lỏng cà vạt, ánh mắt anh tuấn, không biết cô muốn gì "Hả?"
"Em có cách để chúng ta về sớm, dù sao em cũng không thích mẹ kế của anh" Minh Tự nhún vai nhìn anh "Anh có đi không?"
Khi Minh Tự nói, khóe môi cô nở một nụ cười vô cùng tự tin với đôi mắt sáng ngời.
Lương Hiện lại muốn trêu chọc cô, thấp giọng cười hỏi: "Em mà tốt bụng như vậy sao?"
"Hừ" Minh Tự cảm thấy rằng Lương Hiện so với mình hình như cũng là người rất mang thù "Đương nhiên không đơn giản như vậy."
Cô hạ cánh tay xuống, suy nghĩ một chút rồi rói "Vậy thì anh có thể chép tay trăm lần, Minh Tự là tiên nữ."
- ------Edit:Ninh Hinh------
Không khí trong xe hiếm khi im lặng đến như vậy, kể từ khi lên xe ngồi ở ghế sau họ bắt đầu im lặng đến mức khiến cho Thạch Thái một người câm không bao giờ nói vào những lúc không cần thiết, cư nhiên bởi vì lúc lên xe nói một câu "Minh tiểu thư khỏe" mà vinh quang trở thành người nói nhiều nhất từ trước cho đến nay.
Minh Tự chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng hết sức mình để giữ bình tĩnh.
Lương Hiện chống cùi chỏ dựa vào lưng ghế, một tay gõ vào cái hộp. Rõ ràng là anh ta không làm gì nhưng Minh Tự lại dùng thời gian rảnh rỗi của mình để nhìn chăm chăm anh và cảm thấy chính là cái thái độ ung dung cùng với độ cung của khóe môi kia đều phi thường rất là đáng khả nghi.
Rất nhiều lần muốn mở miệng ra chất vấn, lại sợ chính mình nhấc đá đập vào chân mình nên đành phải miễn cưỡng kiềm chế, cưỡng bách chính mình dời đi lực chú ý.
Lúc này, điện thoại rung lên,Minh Tự click mở xem, là tin nhắn trả lời của Lâm Hề Già "Đừng nói với tớ nữa, cách màn hình cậu cứ xem như tớ đã chết"
"Nằm chết.jpg"
Minh Tự: "......"
Tin nhắn cuối cùng trong hộp trò chuyện là cô mô tả toàn bộ sự việc xảy ra trước đó. Vì quá xúc động, cô thậm chí còn dùng một vài dấu chấm than ah, ah để thể hiện sự suy sụp "Thật xui xẻo chết tiệt khi bị bắt tại trận" hỏng mất tinh thần. Đọc lại lần nữa vẫn có cảm giác ngộp thở ập vào trước mặt.
Lâm Hề Già không thể chịu được khi nhìn thẳng qua màn hình nhưng Minh Tự chính là chân chân thật thật trải qua cái loại thảm thiết, bi thảm như thế này.
Cô nhìn lướt qua vài đoạn tin nhắn, sau đó nhanh chóng dời đi ánh mắt,cố gắng hết sức nhắm chặt mắt lại.
Những cảnh không thể ngăn cản bắt đầu hiện ra trong đầu cô, dù chỉ vài giây nhưng Minh Tự vẫn cố chịu đựng sự xấu hổ và cố gắng lấp đầy góc nhìn của Lương Hiện giống như cố gắng moi mốc tìm bằng chứng để thuyết phục bản thân, nó không xấu hổ... nó không xấu hổ như cô tưởng tượng.
Kết quả là, cô cũng tự cảm thấy rằng cô đang muốn chết.
Minh Tự nghiêng đầu, một tay chống lên giá xe, ngón trỏ và ngón giữa đặt ở trên trán,cố gắng ngăn cản tầm mắt.
Một lúc sau, trong cổ họng cô phát ra một tiếng rên trầm thấp, mặc dù chỉ có một âm tiết rất nhẹ nhưng không khó để nghe ra cô chính là tràn đầy vẻ hối hận.
Lương Hiện mỉm cười, một lúc sau vẫn là mở miệng "Anh quả thật không thấy gì cả."
Minh Tự sững sờ một lúc, thu hồi một ngón tay, ánh mắt hơi hé nhìn anh.
Tương tự, anh nhìn thấy đôi mắt hơi hé đó của cô.
Đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mi nhỏ dài mềm mại, làn da trắng ngần trong suốt không tì vết. Đôi mắt màu nâu nhạt đẹp và trong veo lúc này lại tràn ngập sự nghi ngờ và không chắc chắn.
Lương Hiện bổ sung "Thật sự, không lừa em."
"Anh mà tốt bụng vậy sao?"Minh Tự bán tín bán nghi.
Lương Hiện cười nhẹ "Không bằng chúng ta nhớ lại một chút hồi ức ban nãy?"
Minh Tự ngay lập tức trở nên cáu kỉnh, cô liếc mắt nhìn anh từ trên trán xuống thẳng eo mà ngay cả dư một ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Lương Hiện cong khóe môi, lười biếng dựa vào ghế.
Thực ra hôm nay anh đến đón Minh Tự chủ yếu là muốn cô cùng anh tham gia bữa tiệc ở nhà chính, sau một vài cuộc điện thoại không liên lạc được với Minh Tự nên anh đã trực tiếp đi đến nhà.
Bất quá thật không nghĩ tới, con công nhỏ trong nhà ngoài miệng ghét bỏ xe lăn, trên thực tế sử dụng nó trông khá là vui vẻ, thậm chí có thể thuần thục hoàn thành động tác khó xoay người 180 độ rồi trượt theo vi lượng, thoạt nhìn có không ít luyện tập.
Có lẽ là quá bất ngờ nên đến bây giờ nghĩ lại, mọi thứ trong đầu anh đều mơ hồ, ngoại trừ vẻ mặt xinh đẹp kia thì chỉ có vẻ mặt sững sờ ngạc nhiên khi bị người ta bắt gặp ấy.
Còn hơn mười phút nữa xe sẽ đến nơi, vừa vặn đủ cho Minh Tự điều chỉnh tâm trạng chính mình lại.
Sau khi nghỉ ngơi mười ngày, bàn chân của cô hồi phục gần như là rất tốt, việc đi lại cũng không có vấn đề gì to tát nhưng vì bác sĩ yêu cầu cô càng giảm bớt sức lực càng tốt và thứ hai... ngồi xe lăn cái này quả thực rất vui và tiện lợi mà cô cũng lười biếng cố gắng hết sức mình tận hưởng khoái cảm mới này nhưng nào biết ở nhà chính mình cũng có thể để Lương Hiện nhìn thấy cái cảnh xấu hổ này chứ?
Chỉ có thể nói rằng, người đã xui xẻo thì cho dù uống nước thôi cũng nghẹn.
Bất quá tóm lại Lương Hiện cũng vô cùng có thành ý bảo đảm rằng anh chưa từng thấy cũng chưa từng phát hiện.
Sau khi suy nghĩ theo hướng này, lúc cô xuống xe, Minh Tự đã đem tâm lý của mình điều chỉnh đến mức 70 đến 80 % đồng thời cũng khôi phục lại vẻ ngoài kiêu hãnh và xinh đẹp thường ngày.
Xuống xe, tài xế bung dù ở trên đỉnh đầu, công nhỏ dẫm giày cao gót đi ra vài bước sau đó đứng yên quay đầu lại.
Lương Hiện nhướng mày bước tới, một tay cầm lấy ô, tay kia hạ xuống hơi thấp để Minh Tự khoác vào.
Trước mặt những người trưởng bối, bọn họ dường như gặp dịp thì chơi vô cùng ăn ý.
Dưới mái hiên ở ngoài hành lang, Lương Hiện đưa ô cho người làm trong nhà, mưa chảy dọc theo ô thành vệt nước uốn khúc. Hai người chậm rãi cùng nhau tiến vào sảnh nhỏ,quản gia nhanh chóng đi ra tiếp đón.
Minh Tự hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi hoa bồng bềnh, trên khuỷu tay có một dải lụa thật dài buông thong xuống,mái tóc xoăn đen buông lơi tùy ý, đeo bông tai bằng ngọc trai thả xuống một sợi dài.
Cô có nước da trắng, trang điểm môi đỏ đậm retro nhưng đó không phải là vẻ đẹp cổ điển theo nghĩa truyền thống, ngược lại là màu sắc tươi tắn, có chút ma mị, hung hãn.
Lương Hiện mặc một thân tây trang màu đen thắt một chiếc cà vạt màu xám bạc, đôi mắt màu hồng đào thản nhiên liếc nhìn xung quanh, vừa tản mạn lại vừa tiêu sái.
Từ vẻ ngoài của hai người này, họ giống như là một cặp đôi hoàn hảo.
Mấy cô gái nhà họ Lương khẽ bàn tán: "Chị ấy nhìn đẹp quá! Màu son nào vậy, là màu son YSL mới?"
"Anh họ cũng rất đẹp trai, nhìn xem họ trông rất xứng đôi?"
"Tuyệt, siêu siêu xứng!"
"Ô ô ô,thật sự rất xứng đôi."
"......"
Mấy cô gái nhà họ Lương tuổi còn nhỏ, chỉ nghe gia đình kể rằng, anh họ cùng với chị họ là thanh mai trúc mã, hôm nay nhìn thấy hai người nắm tay nhau dáng vẻ tự nhiên, bày ra rất nhiều cốt truyện ngôn tình nam soái ca nữ mỹ nhân.
"Em, em tự nhiên rất lo lắng, đặc biệt muốn qua chào hỏi với hai người họ!"
"Đừng lúng túng, đây là anh chị họ nhà mình em sợ cái gì chứ? Thể hiện dũng khí cắn cp của em đi!"
"Nhưng chúng ta lại không thân"
"......"
Các cô gái xung quanh không ngừng lén lút thảo luận, Minh Tự kỳ thật đều nghe thấy được toàn bộ nhưng trước mặt rất nhiều người, việc họ khen ngợi vẻ đẹp của mình khiến cô dường như không quan tâm.
Ánh mắt vô ý cùng họ va chạm vào nhau, Minh Tự theo đó nở một nụ cười vô cùng lịch sự.
Lúc này Lương Hiện cũng đang nghiêng mắt nhìn cô, Minh Tự siết lấy đôi tay anh vẫn còn giữ nụ cười ngọt ngào kia, nhân tiện nói nhỏ bên tai Lương Hiện: "Anh hình như có rất nhiều anh em họ."
Từ từ ngả người đến dần thản nhiên nói nhỏ bne6 tai Minh Tự "ừm".
Một nhóm fan cp ở bên kia gần như rụng tim vì hành động mập mờ này của hai người.
So với bầu không khí trong lành thân thiện trong sảnh nhỏ thì sảnh chính có thể nói là u ám bao phủ bấy nhiêu. Bà mẹ kế Chung Hoàn Chi dựa lưng vào ghế sô pha với vẻ mặt thất vọng và phiền muộn khó có thể bỏ qua.
Lần trước khi Lương Hiện trở về, bà ta thậm chí còn mang Lương Tiến Vũ đứng ở cửa biểu diễn một màn ra oai phủ đầu, lần này lại giống như không thể đứng dậy nổi.
Thậm chí,khi bà ta nhìn thấy bọn họ, vô thức đứng dậy "Đã về rồi."
Lương Hiện nhẹ nhàng gật đầu, điều này được coi như là một lời chào hỏi.
Từ trước đến nay Lương Hiện đều lãnh đạm, ngay cả khi đối với Lương Trị Hoành anh hầu như cũng không có chút tôn trọng nào đối với ông ta, Chung Hoàn Chi vẫn mỉm cười theo thói quen, rồi ấm áp nói với Minh Tự "Đã sớm nghe người ta nói về Minh tiểu thư, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp."
Minh Tự ngồi xuống ghế sô pha, vuốt vuốt vạt áo, cười với bà ta bằng một nụ cười xinh đẹp và không mấy thiện cảm "Thật sao? Tôi cũng có nghe nói nhiều về dì."
Giọng điệu này nghe có vẻ khá chân thành và có vẻ như có ý muốn tâng bốc như "Ngưỡng mộ tên đã lâu" nhưng cùng là một phụ nữ với nhau, Chung Hoàn Chi sao có thể không nghe thấy được lời nói có ẩn ý kia chứ.
Tiểu thư nhà họ Minh, từ nhỏ đã có rất nhiều tin đồn ở bên ngoài như cô được cưng chiều lớn lên như thế nào,có bao nhiêu là cái hư hỏng, quyền lớn thế lớn, không phải dạng người có thể trêu chọc liền trêu chọc ra sao,....
Chung Hoàn Chi vốn cho rằng dù cô ở bên kia có kiêu ngạo cỡ nào thì sau này cô cũng sẽ là con dâu nhà họ Lương,nhập gia tùy tục và sẽ không thể không cho bà ta mặt mũi,nhưng lại không biết rằng Minh Tự vốn là người rất coi thường tiểu tam mà người này vô tình lại là "mẹ chồng" trên danh nghĩa của cô.
Sảnh chính rất lớn và bầu không khí nơi đây gần như nhất thời cô đọng lại.
Ngay cả quản gia ở bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ bắt đầu nhìn đồng hồ mấy lần. Lương Hiện cùng Minh Tự không nhận ra điều đó, lúc này ăn ý lấy di động ra.
Hai người mỗi người có một cái @, đều là đến từ Thừa Vũ.
Thừa Vũ: @All tất cả mọi người đang ở đâu? Đến nhà Dục Dục ăn lẩu nha!
Kha Lễ Kiệt: Ở nhà, hôm nay tớ đặc biệt không muốn ra ngoài vì ngoài trời đang mưa như thế này?
Dụ Xuyên: Có một thí nghiệm vào ban đêm
Thừa Vũ: Thôi quên đi, tớ đi tìm ba ba! Dụ Xuyên, cậu luôn bận làm thí nghiệm, coi chừng bị hói đầu!
Người hiền lành như Dụ Xuyên cũng nhịn không được: Cảm ơn, tóc của tớ bây giờ rất tốt.
Kha Lễ Kiệt: Đừng nói cái đó nếu hôm nay hai người bọn họ có thể đến, tớ đây cũng đến.
Thừa Vũ: @ Lương Hiện @ Minh Tự ba ba?Có ở đây không? Đến nhà Dục Dục ăn lẩu.
Lương Hiện: Không ở
Minh Tự: Không ăn
Tin nhắn trả lời của cả hai phát qua gần như là cùng lúc, giống hệt nhau vô cảm và vô cảm.
Kha Lễ Kiệt ở phía sau xem náo nhiệt không ngại phiền phức phát qua:Lăn.
Không ở, không ăn, lăn, thành công đánh trúng tâm hồn mỏng manh và non nớt của Thừa Vũ.
Cậu nói một cách khá bực bội: Các người có phải hết yêu Dục Dục rồi không?
Thay vì đợi họ trả lời, cậu lại nói thêm một câu khác: Hả? Thời gian trả lời của hai người hình như giống nhau. Hai người đang đi cùng nhau à?
Đây là một trong số ít những khoảnh khắc Thừa Vũ bắt kịp tình hình nhưng mà thật đáng tiếc, người cậu gặp phải chính là hai đối thủ nói dối mà không hề đỏ mặt kia. Một người nói rằng anh ta đang ngủ ở nhà, người kia nói rằng đang xem phim ở nhà bạn tốt.
Thừa Vũ: Được, vậy lần sau gặp TvT
Biểu tượng cảm xúc ở cuối gần như có thể tạo nên biểu cảm thất vọng.
Đột nhiên, Minh Tự cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối một đứa trẻ non nớt, theo tiềm thức hỏi: "Chúng ta...chúng ta định gạt cậu ta đến khi nào?"
"Nếu anh nhớ không lầm" Lương Hiện dựa lưng vào ghế sô pha "Hình như cái chuyện này là em nói ra trước."
Hôm ấy quả thật sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, sau khi được Lương Hiện đưa về nhà, Minh Tự đã hung hăng cầm lấy cuốn sổ đỏ đập lên vai anh một cái ra lệnh cưỡng chế anh đối với cái chuyện này tuyệt đối phải bảo mật, đặc biệt là bọn Dụ Xuyên và Thừa Vũ.
"......" Minh Tự hiển nhiên cũng nhớ đến thời điểm đó, cô im lặng một lúc và không biết đã trải qua cuộc đấu tranh nội tâm gì, cuối cùng thì thào nói: "Vậy thì... cứ để thuận theo tự nhiên đi."
Với tính tình của Thừa Vũ thực sự sợ rằng lúc đó tính mạng của hai người họ có lẽ hơi có chút mỏng manh, không bằng trước tiên để thời gian thẩm thấu thì hơn.
Dù sao thì sớm hay muộn gì cậu ta cũng biết.
Lương Hiện hơi nhướng mày, chưa kịp nói gì đã nghe quản gia báo cáo "Lương đổng cùng nhị thiếu gia đã xuống dưới thưa đại thiếu gia."
Vì vậy chủ đề tạm thời kết thúc.
Băng qua cột La Mã trong đại sảnh, Minh Tự nhìn thấy Lương Trị Hoành đang từ từ đến gần, Lương Tiến Vũ đi theo ông ở phía sau. Cả hai người đều lộ ra vẻ mệt mỏi và có vẻ như họ vừa mới có một cuộc thảo luận giống như giằng co gay gắt ở trên lầu.
"Tới, tại sao không cho người lên gọi một tiếng?" Lương Trị Hoành ngồi vào ghế chính, nhã nhặn ra lệnh cho quản gia "Đi xem người đến đông đủ chưa."
Quản gia thối lui rời đi.
"Đều là người trong nhà nên cũng không có gì giấu giếm " Lương Trị Hoành hiển nhiên đã thắng trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Lương Tiến Vũ đứng ở một bên nghe ông ta tuyên bố tin tức này, mắt rũ xuống không hề gợn sóng "Đêm nay tại bữa tiệc này,ta sẽ chính thức tuyên bố tin hai đứa kết hôn đồng thời cũng sẽ đem Lương Hiện giới thiệu cho một vài thành viên trong hội đồng quản trị."
"Lương Hiện, gánh nặng tương lai của Kinh Hoằng sau này sẽ được giao cho anh."
Món quà to lớn như vậy bất ngờ bị nện lên đầu đổi lại là Lương Tiến Vũ, cho dù biết đã lâu, có lẽ cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Lương Hiện với thần sắc lãnh đạm như cũ, nhẹ nhàng gật đầu "Đã biết."
Giọng điệu rõ ràng là trả lời cho có lệ.
Nhiều năm qua, Minh Tự chỉ biết rằng Lương Hiện có mối quan hệ với người trong gia đình mình không tốt lắm nhưng lại không biết rằng ngay cả giả vờ thân thiện với họ anh cũng lười.
Khi Lương Trị Hoành cùng Chung Hoàn Chi đứng dậy rời đi, cô nhẹ nhàng kéo khuy áo vest của Lương Hiện "Anh không muốn ở lại đây đúng không?"
Tối nay là bữa tiệc gia đình nhưng lại không ngoa khi nói rằng đó là bữa tiệc kỷ niệm của Lương Hiện.
Sau khi phục vụ ăn uống, các bữa tiệc và các buổi biểu diễn hầu như đã được sắp xếp từ trước sẽ lần lượt tiến hành. Là nhân vật chính, Lương Hiện đã được định sẵn là rất khó để rời đi.
Lương Hiện giơ tay lên nới lỏng cà vạt, ánh mắt anh tuấn, không biết cô muốn gì "Hả?"
"Em có cách để chúng ta về sớm, dù sao em cũng không thích mẹ kế của anh" Minh Tự nhún vai nhìn anh "Anh có đi không?"
Khi Minh Tự nói, khóe môi cô nở một nụ cười vô cùng tự tin với đôi mắt sáng ngời.
Lương Hiện lại muốn trêu chọc cô, thấp giọng cười hỏi: "Em mà tốt bụng như vậy sao?"
"Hừ" Minh Tự cảm thấy rằng Lương Hiện so với mình hình như cũng là người rất mang thù "Đương nhiên không đơn giản như vậy."
Cô hạ cánh tay xuống, suy nghĩ một chút rồi rói "Vậy thì anh có thể chép tay trăm lần, Minh Tự là tiên nữ."
- ------Edit:Ninh Hinh------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook