Hoa Hồng Của Lương Hiện
-
Chương 1
"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
- -----------------------------
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bình Thành, lúc này là bảy giờ sáng.
Bầu trời xám xịt như thể cả thành phố dường như vẫn chưa thức giấc. Qua cửa sổ nhìn xuống, nền đất xám chì thấm đẫm nước mưa và trở nên sẫm màu.
Điện thoại rung lên mấy lần nhưng do máy bay đang dần hạ cánh an toàn cho nên tín hiệu Wi-Fi trên máy bay theo đó cũng dần kém khiến cho Minh Tự không nhận được tin nhắn.
"Có phải là chuyến bay hôm nay không?"
"Nếu tới rồi thì nói cho mẹ một tiếng, mẹ nói Lương Hiện tới đón con."
"Minh Tự, đừng tùy hứng."
"Nhớ hồi tin nhắn cho mẹ."
Điện thoại di động của Minh Tự lúc này đang đặt bên cạnh gương trang điểm mà nội dung không ngừng nhấp nháy trên màn hình.
Giọng điệu lúc đầu có thể gọi là tốt nhưng không qua vài câu đã lộ ra bộ mặt thật của mình, một giọng ra lệnh quá quen thuộc.
Bà ta nhờ Lương Hiện tới đón cô sao? Thật sự không nghĩ ra,bà ta vậy mà có thể thỉnh được đại thiếu gia tới chiếu cố cô.
Sau khi Minh Tự thoa xong lớp son cuối cùng, cố gắng bặm miết nhẹ cho đều màu,nhìn nhìn chính mình trong gương xem có chỗ nào cần chỉnh không mới xỏ đôi dép được tiếp viên trên máy bay cung cấp ra ngoài đi giày cao gót, từ tốn nhấc máy: "Không cần, người sân bay sẽ đưa con đi."
Nói xong, mặc kệ đối phương phản ứng ra sao trực tiếp ngắt máy.
Bởi vì Minh Tự là hành khách ở khoang hạng nhất nên cô không cần đợi lấy hành lý,đi thẳng một mạch ra bên ngoài sảnh sân bay bước lên chiếc Mercedes-Benz S màu đen sớm đã ở đây chờ cô.
Minh Tự không về nhà chính của mình mà đi thẳng đến biệt thự của cô ở trung tâm thành phố.
Người quản gia bất ngờ thấy Minh Tự trở về,có chút trở tay không kịp uyển chuyển hỏi thăm: "Phu nhân có biết cô chủ đã về không,thưa cô??"
Minh Tự phớt lờ câu hỏi của người quản gia, đạp giày cao gót đi thẳng lên lầu bổ sung giấc ngủ cho mình.
- --------------------------------------------
Một giấc ngủ này tóm lại không được tốt lắm, có rất nhiều giấc mơ bị gián đoạn trong trạng thái chập chờn.
Con mèo Ragdoll cô nuôi mấy năm nay,sau khi gặp lại cô đã đem cô hoàn toàn trở thành một người xa lạ, từ khi cô bước vào phòng liền trốn trong góc tủ lặng lẽ quan sát.
"Không nhận ra tao?" Minh Tự xốc lên chăn lên ngồi dậy sau đó đi chân trần cuộn mình trên ghế sô pha trước cửa sổ.
Chú mèo Ragdoll chớp chớp đôi mắt xanh tuyệt đẹp của mình.Qua một lúc lâu, nó mới lặng lẽ trượt xuống,từ từ tiến đến gần Minh Tự với cái đuôi đang dựng lên của mình.
Minh Tự cúi xuống ôm nó vào lòng, động tác không hề vội vàng vuốt ve nó vài cái, đưa mắt ngẩn ngơ nhìn bầu trời xa xăm bên ngoài qua những ô cửa sổ kiểu Pháp.
Đúng lúc này, WeChat Lâm Hề Già xuất hiện:"Mới về đã ngâm mình ngủ một ngày?"
Minh Tự cầm lấy di động lật xem tin nhắn Lâm Hề Già phát ban sáng hỏi cô có muốn đến câu lạc bộ MMA mới mở lúc mười giờ sáng không? Minh Tự chậm rãi nhớ lại lúc mình về tới nhà đã trực tiếp đi tắm,lên giường ngã đầu liền ngủ, không hề chú ý xem tin nhắn bên trong di động,bây giờ liền trả lời: "Mới vừa tỉnh không lâu, sai múi giờ."
Lâm Hề Già thực dứt khoát: "Được"
"Này, tớ nghe nói Lương Hiện cũng trở về. Thậm chí gần đây,tớ còn nghe nói, hai ngày sau anh ta sẽ bay nơi khác thì phải. Không phải tớ nói nha,hai người đúng là tương đối có duyên."
Nghe thấy cái tên kia, Minh Tự liền nhớ tới ký ức không vui nào đó, nhếch mép gõ gõ vài chữ: "Là nghiệt duyên không phải là có duyên?"
Lúc cùng Lâm Hề Già nói chuyện thì thấy Wechat Thừa Vũ đột ngột nhắn qua: "Hai ngày nữa chúng tớ sẽ mở tiệc chào đón hai cậu trở về,từ đây đến lúc đó,cậu đừng cãi nhau với cậu ta như lúc nhỏ nữa. Nhìn xem,cả hai người bây giờ cũng đều hai mươi mấy rồi,không ấy cậu nhân cơ hội này bỏ qua quá khứ với cậu ta đi,đỡ phải cho chúng tôi mỗi lần cùng hai người bọn cậu tụ hợp đều phải đề phòng hai người lại oanh tạc lẫn nhau."
Minh Tự: "Xin lỗi"
Thừa Vũ: "?"
Minh Tự: "Tôi không làm được"
Thừa Vũ: "Fuck?"
Lần này đến lượt Minh Tự trở nên vô cùng buồn bực, tâm nói cô rằng cô cùng Lương Hiện không hợp cũng không phải một hai ngày nên Thừa Vũ không có quyền kêu cô nhượng bộ anh ta.
Thừa Vũ trực tiếp gửi qua cho cô ảnh chụp màn hình trang trò chuyện WeChat giống nhau như đúc: "Xin lỗi, tôi làm không được"
Minh Tự:?
Không cần xem tên,cô cũng biết là ai.
Làm không được?
Minh Tự cười lạnh: "Anh ta nói chuyện quả thật rất biết không chừa lối thoát cho tôi."
Thừa Vũ: "Chỉ có hai người mới có thể cãi nhau kiểu hiểu ngầm như thế này. Ôi, tớ nghĩ bữa tiệc này chắc chắn kết thúc không hề hòa bình.Này Minh Tự, tớ chỉ yêu cầu một điều,cậu làm ơn cho tớ toàn thây trở về nhé!"
"Cuộc sống của tớ đã không hề dễ dàng chút nào, Vũ Vũ thở dài.jpg"
Minh Tự mặc kệ cậu ta diễn.
- ------------------------------------------
Vì lệch múi giờ,trong một tuần,Minh Tự hầu như không hề ra khỏi nhà tham gia bất kì hoạt động nào.
Đến gần cuối tuần sau, cô mới đáp lại Thừa Vũ,định định trước một cái thời gian: "Đêm nay được không??"
Thừa Vũ gửi qua một cái biểu cảm hoạt hình của một nhân vật phản diện đang nhảy múa "OK"
Bởi vì một câu của Lương Hiện "Làm không được" mà Minh Tự ở nhà đơn phương đem trận tụ hợp này một mình quyết chiến, không hề thả lỏng chút nào chuẩn bị tinh thần bị đối thủ dẫn đầu khiêu khích.
Cuối tuần hôm nay, bởi vì kẹt xe, Minh Tự đến muộn vài phút.
Hầu hết mọi người đều đến,bắt đầu từ: Dụ Xuyên, Kha Lễ Kiệt, Thừa Vũ...... Còn có Lương Hiện.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cổ rộng màu trắng đang lười biếng dựa vào chiếc ghế sofa bọc da màu đỏ thẫm trong hội quán, thoạt nhìn trông anh ta không hề nghiêm túc, đứng đắn chút nào. Thừa Vũ ngồi bên cạnh Lương Hiện mặt mày hớn hở nói cái gì đó khiến anh ta phải nghiêng đầu lắng nghe, trên môi ngậm một điếu thuốc, cười như không cười.
Cùng với người trong trí nhớ, không khác gì mấy.
- -------------------------------------------------
Tình cảm giữa những người trẻ tuổi khác với những người bạn gặp nửa chừng, chỉ sau vài phút ngồi vào chỗ, không khí sẽ trở nên quen thuộc. Ai có bạn gái mới, ai bỏ nhà đi, đều là những lời bàn tán.
Thừa Vũ lúc này,chỉ tay vào cái trán của mình không ngừng đau lòng: "Là ba tớ cạo, nhìn xem thật là xấu xí!"
Dưới ánh sáng mờ mịt trong hộp đêm, Thừa Vũ cúi đầu dưới ngọn đèn, Minh Tự có thể nhìn thấy rõ ràng - hai bên da đầu cậu ta đang bong ra, lộ ra một hàng chữ ba chiều nho nhỏ.
"Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn." Kha Lễ Kiệt cúi người nhìn đỉnh đầu Thừa Vũ kĩ hơn rồi nói:"Cha cậu quả thật đúng là người tiên phong."
"Chỗ đó là tự tớ thêm vào. Ban đầu,nó không hề như vậy." Thừa Vũ triển lãm xong cái đầu của mình "Hôm nay là ngày đại hỉ của Minh Tự cùng Lương Hiện, chúng ta hãy cùng nhau nâng ly nhé... "
Minh Tự rất không thoải mái, như cậu mong muốn cô trực tiếp ném cái gối qua.
"Ai da!" Thừa Vũ duỗi tay chắn, khoa trương mà kêu oan:"Tớ là đang nói chúc mừng hai người cuối cùng cũng đã trở về Trung Quốc, cậu nói xem đây không phải là chuyện đại hỉ rất vui vẻ sao??!"
Một đám người sớm đã nhìn quen thái độ này của Thừa Vũ, không hề tỏ ra kinh sợ,vô cùng sôi nổi lộ ra vẻ vui sướng khi thấy cậu ta gặp họa.
"Hiếm khi hai người hiểu ý nhau như vậy?" Dụ Xuyên cả người rất không đứng đắn cười xong, nghiêm mặt nói "Như thế nào nói về liền trở về?"
Lương Hiện bên này đang nghịch chiếc bật lửa màu đen trong tay mình,nghe xong liền ném mạnh nó lên bàn: "Trùng hợp."
"Phải không, này, tớ thực sự nghe được một tin tức, không biết có phải người ta lừa tớ rồi không?" Thừa Vũ thần thần bí bí đi lên phía trước, giống như một học sinh lén lút kể những bí mật nho nhỏ.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà Minh Tự cảm thấy cậu ta khi nói ra lời này,ánh mắt giống như dừng ở Lương Hiện sau đó mời liếc sang nhìn cô.
Không thể hiểu được tại sao, cô rất bực bội.
"Tin tức gì chứ? Đừng có mà ra vẻ thần bí!!!" Kha Lễ Kiệt không hề tỏ ra quan tâm.
"Hiện Hiện, cậu đặc biệt không được cùng tớ tức giận." Thừa Vũ không để ý đến Kha Lễ Kiệt,quay đầu nói với Lương Hiện:"Nếu là thật, cậu đừng xấu hổ cùng bọn tớ thừa nhận. Nếu là sai, cậu cứ coi như tôi đang đánh rắm."
Lương Hiện thản nhiên đáp lại, giọng nói hơi khàn: "Ừ."
Bên cạnh có người thúc giục Thừa Vũ: "Thừa Vũ, đừng cọ tới cọ lui, có chuyện gì thì nói đi!"
Thừa Vũ liếc nhìn Minh Tự một cái, trước khi cô kịp nhận ra ý nghĩa của ánh mắt này, cậu ta đã gãi đầu chỉ vào Lương Hiện nói: "Tôi nghe nói cậu ta muốn cùng Minh Tự kết hôn."
"Phốc --" Phần lớn rượu trong miệng Kha Lễ Kiệt nháy mắt bị sặc phun hết ra bên ngoài,cậu ta giống như một đài phun nước hình người đang trình diễn tiết mục trực tiếp phun nước.
"Chó má, Kha Lễ Kiệt! Miệng cậu mẹ nó thối chết đi được!Thật quá ghê tởm"
"......"
Khung cảnh nhất thời rất hỗn loạn, đám người Kha Lễ Kiệt lúc này không rảnh lo chuyện Thừa Vũ nói ban nãy, luống cuống tay chân vội vàng bật dậy thu dọn quần áo.
Minh Tự nên biết ơn vì phản ứng của Kha Lễ Kiệt quá lớn khiến cho sự chú ý rất nhanh dời đi mà không ai phát hiện ra tiếng ho nho nhỏ của cô.
Cô cố gắng giảm bớt cảm giác khó chịu trong cổ họng mình, ngước mắt lên vô tình bắt gặp ánh mắt Lương Hiện đang nhìn qua.
Anh ta hiển nhiên bắt gặp phản ứng của cô ban nãy, môi anh ta hơi cong lên một chút, tư thế ung dung như tựa hồ cảm thấy khảo nghiệm này đối với cô là vô cùng thấp kém.
Minh Tự siết chặt những ngón tay đang giữ ly rượu trong tay, từ từ nới lỏng ra.
Muốn so kỹ thuật diễn xuất phải không?
Minh Tự chống cằm, nhìn Thừa Vũ mỉm cười: "Phải không??."
"Đúng vậy" Kha Lễ Kiệt đem khăn giấy trong tay mình tùy tay ném trên bàn, sau đó mới ngồi xuống "Cậu ta nói em cùng Lương Hiện sẽ kết hôn? Thôi cái trò tào lao này lại thì hơn,nếu cậu ta nói với chúng tôi Lương Hiện sẽ kết hôn với công chúa Maroc thì có khả năng khiến chúng tôi tin cậu ta hơn nhiều đó? "
Nói đến công chúa Maroc, Kha Lễ Kiệt đột ngột nghĩ tới, hưng phấn quay đầu nhìn Lương Hiện: "Hiện Hiện, lần trước cậu theo đuổi siêu mẫu người Ukraina có lưu được phương thức liên hệ không?"
"Siêu mẫu gì? Tôi không nhớ." Lương Hiện có vẻ không hứng thú với chủ đề này lắm, anh cúi người lại lần nữa nhặt lên bật lửa trên bàn.
"Răng rắc" một cái, một ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng sáng lên.
"Giả đứng đắn làm gì?Cái cô gái đến từ vũ đoàn ba lê thì sao? Cậu đã làm gì cô gái đó khiến cho cô ta mỗi ngày đều tìm tớ ấm ức khóc không ngừng thế! " Kha Lễ Kiệt lại nói.
Lương Hiện cầm điếu thuốc, nói ngắn gọn điều gì đó mà Minh Tự không quá nghe rõ bởi vì Thừa Vũ lại lớn tiếng đứng lên: "Nói thật,ban đầu tớ cũng không tin...nhưng mà chẳng phải là do tớ không nhịn nổi có người đồn đại bọn họ chuẩn bị kết hôn sao? Hơn nữa, Hiện Hiện ngồi đây sau khi nghe tớ nói,không hề tỏ ra thái độ quan tâm điều này cơ mà!"
Ngay sau khi nhận xét Thừa Vũ được đưa ra, trong căn phòng hộp đêm đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Minh Tự quả thật muốn dần cho Thừa Vũ một trận, từ lúc nào lời nói cùng thái độ Lương Hiện mới là chắc chắn, còn lời nói, thái độ của cô thì sao?Nó không hề được tính hả?
Minh Tự vô thức nhìn người đàn ông trong tư thế bắt chéo và siết chặt ly rượu trong tay.
"Hiện Hiện?" Lương Hiện đã lâu không lên tiếng khiến cho Kha Lễ Kiệt không chắc chắn.
Lương Hiện dường như đang suy nghĩ điều gì, lúc này mới hoàn hồn lại, ngậm điếu thuốc, khẽ liếc nhìn Thừa Vũ rồi khịt mũi: "Cậu tin lời người ta nói."
Rốt cuộc nhân vật chính cũng phủ nhận, cũng không biết vì cái gì, mọi người bên trong đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- - Nói đôi tình địch vốn cãi nhau từ nhỏ này bỗng nhiên bỏ đi hiềm khích trước đây, tay trong tay bước vào lễ đường cũng thật là quá ảo diệu nói chi là chỉ cần nghĩ đến cũng dễ dàng nghi ngờ đến mất mạng.
Minh Tự chậm rãi uống hết rượu trong ly, đặt ly xuống liền thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Mở mắt nhìn tới, lại bất ngờ ngẩng đầu.
Lương Hiện vẫn đang tán gẫu với đám người Thừa Vũ, khoanh chân lười biếng dựa vào sô pha, không biết tin tức phát qua từ lúc nào: "Kết thúc,chờ tôi"
Minh Tự chậm rãi đưa ra dấu chấm hỏi: "Chúng ta hình như không quen biết thì phải?"
Không thân, không quen, chỉ đơn giản là một người xa lạ có kiểu quan hệ có thể gây ồn ào.
Lương Hiện cúi đầu xem, ánh mắt cũng không có đi vòng qua cô quá nhiều, nhẹ nhàng kéo khóe môi dưới: "Có cái này cho em."
Minh Tự không nói tốt hay xấu. Cuộc trò chuyện giữa hai người đột ngột kết thúc ở đây và không tiếp tục diễn ra trong quá trình tụ họp.
Mãi cho đến khi nhóm người uống đủ mới di chuyển đến câu lạc bộ bi-a nháo đến nửa đêm mới chịu kết thúc. Nhìn chiếc SUV chở con ma men Thừa Vũ phóng đi xa, ồn ào náo động ban nãy cũng dần nhanh chóng tản ra.
Minh Tự đứng ở tầng dưới trong câu lạc bộ,chậm rãi đưa tay siết chặt cánh tay mình vì lạnh. Đợi một lúc sau, một chiếc Bentley màu đen mới chậm rãi phanh gấp đến trước mặt cô.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra sườn mặt người đàn ông bên trong.
Minh Tự buông tay ra, đi giày cao gót bước xuống bậc thềm, đưa tay về phía anh, tựa hồ một câu cũng không muốn nhiều lời: "Thứ gì?"
"Buổi sáng,em để quên trong xe" Lương Hiện nhướng mày, giữa ngón tay cầm một cuốn sổ đỏ, lắc trước mặt cô"Giấy đăng ký kết hôn."
- ------Edit:Ninh Hinh------
- -----------------------------
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bình Thành, lúc này là bảy giờ sáng.
Bầu trời xám xịt như thể cả thành phố dường như vẫn chưa thức giấc. Qua cửa sổ nhìn xuống, nền đất xám chì thấm đẫm nước mưa và trở nên sẫm màu.
Điện thoại rung lên mấy lần nhưng do máy bay đang dần hạ cánh an toàn cho nên tín hiệu Wi-Fi trên máy bay theo đó cũng dần kém khiến cho Minh Tự không nhận được tin nhắn.
"Có phải là chuyến bay hôm nay không?"
"Nếu tới rồi thì nói cho mẹ một tiếng, mẹ nói Lương Hiện tới đón con."
"Minh Tự, đừng tùy hứng."
"Nhớ hồi tin nhắn cho mẹ."
Điện thoại di động của Minh Tự lúc này đang đặt bên cạnh gương trang điểm mà nội dung không ngừng nhấp nháy trên màn hình.
Giọng điệu lúc đầu có thể gọi là tốt nhưng không qua vài câu đã lộ ra bộ mặt thật của mình, một giọng ra lệnh quá quen thuộc.
Bà ta nhờ Lương Hiện tới đón cô sao? Thật sự không nghĩ ra,bà ta vậy mà có thể thỉnh được đại thiếu gia tới chiếu cố cô.
Sau khi Minh Tự thoa xong lớp son cuối cùng, cố gắng bặm miết nhẹ cho đều màu,nhìn nhìn chính mình trong gương xem có chỗ nào cần chỉnh không mới xỏ đôi dép được tiếp viên trên máy bay cung cấp ra ngoài đi giày cao gót, từ tốn nhấc máy: "Không cần, người sân bay sẽ đưa con đi."
Nói xong, mặc kệ đối phương phản ứng ra sao trực tiếp ngắt máy.
Bởi vì Minh Tự là hành khách ở khoang hạng nhất nên cô không cần đợi lấy hành lý,đi thẳng một mạch ra bên ngoài sảnh sân bay bước lên chiếc Mercedes-Benz S màu đen sớm đã ở đây chờ cô.
Minh Tự không về nhà chính của mình mà đi thẳng đến biệt thự của cô ở trung tâm thành phố.
Người quản gia bất ngờ thấy Minh Tự trở về,có chút trở tay không kịp uyển chuyển hỏi thăm: "Phu nhân có biết cô chủ đã về không,thưa cô??"
Minh Tự phớt lờ câu hỏi của người quản gia, đạp giày cao gót đi thẳng lên lầu bổ sung giấc ngủ cho mình.
- --------------------------------------------
Một giấc ngủ này tóm lại không được tốt lắm, có rất nhiều giấc mơ bị gián đoạn trong trạng thái chập chờn.
Con mèo Ragdoll cô nuôi mấy năm nay,sau khi gặp lại cô đã đem cô hoàn toàn trở thành một người xa lạ, từ khi cô bước vào phòng liền trốn trong góc tủ lặng lẽ quan sát.
"Không nhận ra tao?" Minh Tự xốc lên chăn lên ngồi dậy sau đó đi chân trần cuộn mình trên ghế sô pha trước cửa sổ.
Chú mèo Ragdoll chớp chớp đôi mắt xanh tuyệt đẹp của mình.Qua một lúc lâu, nó mới lặng lẽ trượt xuống,từ từ tiến đến gần Minh Tự với cái đuôi đang dựng lên của mình.
Minh Tự cúi xuống ôm nó vào lòng, động tác không hề vội vàng vuốt ve nó vài cái, đưa mắt ngẩn ngơ nhìn bầu trời xa xăm bên ngoài qua những ô cửa sổ kiểu Pháp.
Đúng lúc này, WeChat Lâm Hề Già xuất hiện:"Mới về đã ngâm mình ngủ một ngày?"
Minh Tự cầm lấy di động lật xem tin nhắn Lâm Hề Già phát ban sáng hỏi cô có muốn đến câu lạc bộ MMA mới mở lúc mười giờ sáng không? Minh Tự chậm rãi nhớ lại lúc mình về tới nhà đã trực tiếp đi tắm,lên giường ngã đầu liền ngủ, không hề chú ý xem tin nhắn bên trong di động,bây giờ liền trả lời: "Mới vừa tỉnh không lâu, sai múi giờ."
Lâm Hề Già thực dứt khoát: "Được"
"Này, tớ nghe nói Lương Hiện cũng trở về. Thậm chí gần đây,tớ còn nghe nói, hai ngày sau anh ta sẽ bay nơi khác thì phải. Không phải tớ nói nha,hai người đúng là tương đối có duyên."
Nghe thấy cái tên kia, Minh Tự liền nhớ tới ký ức không vui nào đó, nhếch mép gõ gõ vài chữ: "Là nghiệt duyên không phải là có duyên?"
Lúc cùng Lâm Hề Già nói chuyện thì thấy Wechat Thừa Vũ đột ngột nhắn qua: "Hai ngày nữa chúng tớ sẽ mở tiệc chào đón hai cậu trở về,từ đây đến lúc đó,cậu đừng cãi nhau với cậu ta như lúc nhỏ nữa. Nhìn xem,cả hai người bây giờ cũng đều hai mươi mấy rồi,không ấy cậu nhân cơ hội này bỏ qua quá khứ với cậu ta đi,đỡ phải cho chúng tôi mỗi lần cùng hai người bọn cậu tụ hợp đều phải đề phòng hai người lại oanh tạc lẫn nhau."
Minh Tự: "Xin lỗi"
Thừa Vũ: "?"
Minh Tự: "Tôi không làm được"
Thừa Vũ: "Fuck?"
Lần này đến lượt Minh Tự trở nên vô cùng buồn bực, tâm nói cô rằng cô cùng Lương Hiện không hợp cũng không phải một hai ngày nên Thừa Vũ không có quyền kêu cô nhượng bộ anh ta.
Thừa Vũ trực tiếp gửi qua cho cô ảnh chụp màn hình trang trò chuyện WeChat giống nhau như đúc: "Xin lỗi, tôi làm không được"
Minh Tự:?
Không cần xem tên,cô cũng biết là ai.
Làm không được?
Minh Tự cười lạnh: "Anh ta nói chuyện quả thật rất biết không chừa lối thoát cho tôi."
Thừa Vũ: "Chỉ có hai người mới có thể cãi nhau kiểu hiểu ngầm như thế này. Ôi, tớ nghĩ bữa tiệc này chắc chắn kết thúc không hề hòa bình.Này Minh Tự, tớ chỉ yêu cầu một điều,cậu làm ơn cho tớ toàn thây trở về nhé!"
"Cuộc sống của tớ đã không hề dễ dàng chút nào, Vũ Vũ thở dài.jpg"
Minh Tự mặc kệ cậu ta diễn.
- ------------------------------------------
Vì lệch múi giờ,trong một tuần,Minh Tự hầu như không hề ra khỏi nhà tham gia bất kì hoạt động nào.
Đến gần cuối tuần sau, cô mới đáp lại Thừa Vũ,định định trước một cái thời gian: "Đêm nay được không??"
Thừa Vũ gửi qua một cái biểu cảm hoạt hình của một nhân vật phản diện đang nhảy múa "OK"
Bởi vì một câu của Lương Hiện "Làm không được" mà Minh Tự ở nhà đơn phương đem trận tụ hợp này một mình quyết chiến, không hề thả lỏng chút nào chuẩn bị tinh thần bị đối thủ dẫn đầu khiêu khích.
Cuối tuần hôm nay, bởi vì kẹt xe, Minh Tự đến muộn vài phút.
Hầu hết mọi người đều đến,bắt đầu từ: Dụ Xuyên, Kha Lễ Kiệt, Thừa Vũ...... Còn có Lương Hiện.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cổ rộng màu trắng đang lười biếng dựa vào chiếc ghế sofa bọc da màu đỏ thẫm trong hội quán, thoạt nhìn trông anh ta không hề nghiêm túc, đứng đắn chút nào. Thừa Vũ ngồi bên cạnh Lương Hiện mặt mày hớn hở nói cái gì đó khiến anh ta phải nghiêng đầu lắng nghe, trên môi ngậm một điếu thuốc, cười như không cười.
Cùng với người trong trí nhớ, không khác gì mấy.
- -------------------------------------------------
Tình cảm giữa những người trẻ tuổi khác với những người bạn gặp nửa chừng, chỉ sau vài phút ngồi vào chỗ, không khí sẽ trở nên quen thuộc. Ai có bạn gái mới, ai bỏ nhà đi, đều là những lời bàn tán.
Thừa Vũ lúc này,chỉ tay vào cái trán của mình không ngừng đau lòng: "Là ba tớ cạo, nhìn xem thật là xấu xí!"
Dưới ánh sáng mờ mịt trong hộp đêm, Thừa Vũ cúi đầu dưới ngọn đèn, Minh Tự có thể nhìn thấy rõ ràng - hai bên da đầu cậu ta đang bong ra, lộ ra một hàng chữ ba chiều nho nhỏ.
"Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn." Kha Lễ Kiệt cúi người nhìn đỉnh đầu Thừa Vũ kĩ hơn rồi nói:"Cha cậu quả thật đúng là người tiên phong."
"Chỗ đó là tự tớ thêm vào. Ban đầu,nó không hề như vậy." Thừa Vũ triển lãm xong cái đầu của mình "Hôm nay là ngày đại hỉ của Minh Tự cùng Lương Hiện, chúng ta hãy cùng nhau nâng ly nhé... "
Minh Tự rất không thoải mái, như cậu mong muốn cô trực tiếp ném cái gối qua.
"Ai da!" Thừa Vũ duỗi tay chắn, khoa trương mà kêu oan:"Tớ là đang nói chúc mừng hai người cuối cùng cũng đã trở về Trung Quốc, cậu nói xem đây không phải là chuyện đại hỉ rất vui vẻ sao??!"
Một đám người sớm đã nhìn quen thái độ này của Thừa Vũ, không hề tỏ ra kinh sợ,vô cùng sôi nổi lộ ra vẻ vui sướng khi thấy cậu ta gặp họa.
"Hiếm khi hai người hiểu ý nhau như vậy?" Dụ Xuyên cả người rất không đứng đắn cười xong, nghiêm mặt nói "Như thế nào nói về liền trở về?"
Lương Hiện bên này đang nghịch chiếc bật lửa màu đen trong tay mình,nghe xong liền ném mạnh nó lên bàn: "Trùng hợp."
"Phải không, này, tớ thực sự nghe được một tin tức, không biết có phải người ta lừa tớ rồi không?" Thừa Vũ thần thần bí bí đi lên phía trước, giống như một học sinh lén lút kể những bí mật nho nhỏ.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà Minh Tự cảm thấy cậu ta khi nói ra lời này,ánh mắt giống như dừng ở Lương Hiện sau đó mời liếc sang nhìn cô.
Không thể hiểu được tại sao, cô rất bực bội.
"Tin tức gì chứ? Đừng có mà ra vẻ thần bí!!!" Kha Lễ Kiệt không hề tỏ ra quan tâm.
"Hiện Hiện, cậu đặc biệt không được cùng tớ tức giận." Thừa Vũ không để ý đến Kha Lễ Kiệt,quay đầu nói với Lương Hiện:"Nếu là thật, cậu đừng xấu hổ cùng bọn tớ thừa nhận. Nếu là sai, cậu cứ coi như tôi đang đánh rắm."
Lương Hiện thản nhiên đáp lại, giọng nói hơi khàn: "Ừ."
Bên cạnh có người thúc giục Thừa Vũ: "Thừa Vũ, đừng cọ tới cọ lui, có chuyện gì thì nói đi!"
Thừa Vũ liếc nhìn Minh Tự một cái, trước khi cô kịp nhận ra ý nghĩa của ánh mắt này, cậu ta đã gãi đầu chỉ vào Lương Hiện nói: "Tôi nghe nói cậu ta muốn cùng Minh Tự kết hôn."
"Phốc --" Phần lớn rượu trong miệng Kha Lễ Kiệt nháy mắt bị sặc phun hết ra bên ngoài,cậu ta giống như một đài phun nước hình người đang trình diễn tiết mục trực tiếp phun nước.
"Chó má, Kha Lễ Kiệt! Miệng cậu mẹ nó thối chết đi được!Thật quá ghê tởm"
"......"
Khung cảnh nhất thời rất hỗn loạn, đám người Kha Lễ Kiệt lúc này không rảnh lo chuyện Thừa Vũ nói ban nãy, luống cuống tay chân vội vàng bật dậy thu dọn quần áo.
Minh Tự nên biết ơn vì phản ứng của Kha Lễ Kiệt quá lớn khiến cho sự chú ý rất nhanh dời đi mà không ai phát hiện ra tiếng ho nho nhỏ của cô.
Cô cố gắng giảm bớt cảm giác khó chịu trong cổ họng mình, ngước mắt lên vô tình bắt gặp ánh mắt Lương Hiện đang nhìn qua.
Anh ta hiển nhiên bắt gặp phản ứng của cô ban nãy, môi anh ta hơi cong lên một chút, tư thế ung dung như tựa hồ cảm thấy khảo nghiệm này đối với cô là vô cùng thấp kém.
Minh Tự siết chặt những ngón tay đang giữ ly rượu trong tay, từ từ nới lỏng ra.
Muốn so kỹ thuật diễn xuất phải không?
Minh Tự chống cằm, nhìn Thừa Vũ mỉm cười: "Phải không??."
"Đúng vậy" Kha Lễ Kiệt đem khăn giấy trong tay mình tùy tay ném trên bàn, sau đó mới ngồi xuống "Cậu ta nói em cùng Lương Hiện sẽ kết hôn? Thôi cái trò tào lao này lại thì hơn,nếu cậu ta nói với chúng tôi Lương Hiện sẽ kết hôn với công chúa Maroc thì có khả năng khiến chúng tôi tin cậu ta hơn nhiều đó? "
Nói đến công chúa Maroc, Kha Lễ Kiệt đột ngột nghĩ tới, hưng phấn quay đầu nhìn Lương Hiện: "Hiện Hiện, lần trước cậu theo đuổi siêu mẫu người Ukraina có lưu được phương thức liên hệ không?"
"Siêu mẫu gì? Tôi không nhớ." Lương Hiện có vẻ không hứng thú với chủ đề này lắm, anh cúi người lại lần nữa nhặt lên bật lửa trên bàn.
"Răng rắc" một cái, một ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng sáng lên.
"Giả đứng đắn làm gì?Cái cô gái đến từ vũ đoàn ba lê thì sao? Cậu đã làm gì cô gái đó khiến cho cô ta mỗi ngày đều tìm tớ ấm ức khóc không ngừng thế! " Kha Lễ Kiệt lại nói.
Lương Hiện cầm điếu thuốc, nói ngắn gọn điều gì đó mà Minh Tự không quá nghe rõ bởi vì Thừa Vũ lại lớn tiếng đứng lên: "Nói thật,ban đầu tớ cũng không tin...nhưng mà chẳng phải là do tớ không nhịn nổi có người đồn đại bọn họ chuẩn bị kết hôn sao? Hơn nữa, Hiện Hiện ngồi đây sau khi nghe tớ nói,không hề tỏ ra thái độ quan tâm điều này cơ mà!"
Ngay sau khi nhận xét Thừa Vũ được đưa ra, trong căn phòng hộp đêm đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Minh Tự quả thật muốn dần cho Thừa Vũ một trận, từ lúc nào lời nói cùng thái độ Lương Hiện mới là chắc chắn, còn lời nói, thái độ của cô thì sao?Nó không hề được tính hả?
Minh Tự vô thức nhìn người đàn ông trong tư thế bắt chéo và siết chặt ly rượu trong tay.
"Hiện Hiện?" Lương Hiện đã lâu không lên tiếng khiến cho Kha Lễ Kiệt không chắc chắn.
Lương Hiện dường như đang suy nghĩ điều gì, lúc này mới hoàn hồn lại, ngậm điếu thuốc, khẽ liếc nhìn Thừa Vũ rồi khịt mũi: "Cậu tin lời người ta nói."
Rốt cuộc nhân vật chính cũng phủ nhận, cũng không biết vì cái gì, mọi người bên trong đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- - Nói đôi tình địch vốn cãi nhau từ nhỏ này bỗng nhiên bỏ đi hiềm khích trước đây, tay trong tay bước vào lễ đường cũng thật là quá ảo diệu nói chi là chỉ cần nghĩ đến cũng dễ dàng nghi ngờ đến mất mạng.
Minh Tự chậm rãi uống hết rượu trong ly, đặt ly xuống liền thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Mở mắt nhìn tới, lại bất ngờ ngẩng đầu.
Lương Hiện vẫn đang tán gẫu với đám người Thừa Vũ, khoanh chân lười biếng dựa vào sô pha, không biết tin tức phát qua từ lúc nào: "Kết thúc,chờ tôi"
Minh Tự chậm rãi đưa ra dấu chấm hỏi: "Chúng ta hình như không quen biết thì phải?"
Không thân, không quen, chỉ đơn giản là một người xa lạ có kiểu quan hệ có thể gây ồn ào.
Lương Hiện cúi đầu xem, ánh mắt cũng không có đi vòng qua cô quá nhiều, nhẹ nhàng kéo khóe môi dưới: "Có cái này cho em."
Minh Tự không nói tốt hay xấu. Cuộc trò chuyện giữa hai người đột ngột kết thúc ở đây và không tiếp tục diễn ra trong quá trình tụ họp.
Mãi cho đến khi nhóm người uống đủ mới di chuyển đến câu lạc bộ bi-a nháo đến nửa đêm mới chịu kết thúc. Nhìn chiếc SUV chở con ma men Thừa Vũ phóng đi xa, ồn ào náo động ban nãy cũng dần nhanh chóng tản ra.
Minh Tự đứng ở tầng dưới trong câu lạc bộ,chậm rãi đưa tay siết chặt cánh tay mình vì lạnh. Đợi một lúc sau, một chiếc Bentley màu đen mới chậm rãi phanh gấp đến trước mặt cô.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra sườn mặt người đàn ông bên trong.
Minh Tự buông tay ra, đi giày cao gót bước xuống bậc thềm, đưa tay về phía anh, tựa hồ một câu cũng không muốn nhiều lời: "Thứ gì?"
"Buổi sáng,em để quên trong xe" Lương Hiện nhướng mày, giữa ngón tay cầm một cuốn sổ đỏ, lắc trước mặt cô"Giấy đăng ký kết hôn."
- ------Edit:Ninh Hinh------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook