Hỏa Hỏa Và Băng Băng
-
Chương 28: Cuộc Họp Không Thành
♡♡ ♡♡
Một mùa giáng sinh ấm áp lại trôi qua, tâm trạng An Mỹ cũng theo đó mà tốt hơn. Cô vẫn bộ dáng một nữ giám đốc lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc, bên cạnh sẽ là An Giai Kỳ đang chăm chú nghiên cứu cái gì đó.
Một khung cảnh sẽ rất yên bình nếu như không có người phụ nữ hiểm độc Thẩm Diệc Tuyết xuất hiện. Bà ta bận một váy chữ A màu đen, chiếc áo hàng hiệu cùng với cái túi xách đắt tiền thong thả bước vào. An Giai Kỳ ngước mắt nhìn khẽ nhíu mày, sau đó anh đứng dậy cúi chào rồi rời khỏi.
Anh biết, bà ta đến sẽ không nói chuyện gì hay ho ngoài mấy cổ đông rồi chiếc ghế chủ tịch. Nhưng anh tốt nhất vẫn là nên dành cho họ một không gian riêng.
Thẩm Diệc Tuyết liếc nhìn bóng dáng An Giai Kỳ đi khỏi mới ngồi xuống ghế, hướng mắt đến An Mỹ đang trầm ngâm, " Chẳng bao giờ chị đến mà em hoan nghênh cả."
" Việc đó có cần thiết không? Với lại...tôi không thể sống giả tạo kiểu đấy được." An Mỹ dựa lưng vào ghế, cô nghịch nghịch cây bút trong tay.
Hôm nay Thẩm Diệc Tuyết tới đây, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên. Vốn dĩ hôm nay chính là ngày họp ban cổ đông để chọn ra chủ tịch mới. Sức khỏe của An Cảnh ngày càng yếu đi, An Mỹ dù đau lòng nhưng bên ngoài vẫn cố gắng nén đi xúc cảm của bản thân.
Chọn ra chủ tịch mới là điều cần thiết, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. An Giai Kỳ từng bảo với cô rằng, sau khi tìm được Tiểu Hinh sẽ lập tức thay thằng bé lên chiếc ghế đó. Nhưng...nói thì dễ, đến bây giờ một tin tức về đứa cháu của mình cũng không có nốt, thì lấy đâu ra người để thay thế chứ?
Thẩm Diệc Tuyết thấy An Mỹ có vẻ trầm tư hơi lâu, bà lại hắng giọng, " Chúng ta cũng nên tới phòng họp rồi nhỉ?"
An Mỹ cúi mặt hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, lưng cô thẳng, mắt cô đầy kiên nghị, trả lời dứt khoát, " Được, chúng ta đi nào!"
Cả hai con người sở hữu sắc đẹp lấn át cả không gian xung quanh, họ sóng vai nhau đến phòng họp cổ đông. Cánh cửa vừa mở, mọi người trong đấy đều lập tức đứng dậy, bộ dạng nghiêm chỉnh cúi đầu chào.
An Mỹ vẻ mặt sắc lạnh, chỉ nhẹ gật đầu rồi ngồi vào vị trí cao nhất, Thẩm Diệc Tuyết liếc nhìn nữ giám đốc một chút rồi cũng yên vị chỗ ngồi của mình.
An Giai Kỳ từ lâu đã đến phòng họp để chuẩn bị một số thứ, sau đó An Mỹ lên tiếng, " Mọi người nãy giờ đang bàn bạc sao?"
Một người trong phòng nói, " Chúng tôi từ nãy đến giờ vẫn đang suy nghĩ về quyết định của mình."
An Mỹ gật gù rồi nhẹ a lên một tiếng. Biểu cảm của cô khiến người khác cảm tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều vẫn suôn sẻ, nhưng không, trong lòng cô như đang có lửa thiêu đốt đi từng chút. Sao cô lại không lo được cơ chứ?
Sức khỏe anh trai thì đã không thể thay đổi gì nữa, còn tung tích của đứa cháu ruột đến giờ vẫn là số không. Người hiện nay có thể giữ vị trí này chỉ có thể là An Mỹ cô hoặc là...mụ ta mà thôi. Cô nghĩ, đôi mắt được kẻ viền đen sắc sảo liếc qua hướng Thẩm Diệc Tuyết.
" Thế mọi người đang suy nghĩ gì?"
"...Tôi thấy chủ tịch An sức khỏe đã yếu, có lẽ nên thay một người khác có khả năng để điều hành công ty.."
" Ồ, thế mọi người đề cử ai?" An Mỹ ngồi thẳng lưng, gương mặt hơi cúi xuống, cô khẽ nhếch môi hỏi.
Mấy người sẽ hô lên cái tên Thẩm Diệc Tuyết đúng chứ? Được rồi, bà ta thật ghê gớm, hẳn là mua chuộc được tất cả mọi người rồi đi? Tốt, thật tốt.
Chiếc bút trong tay An Mỹ bị siết chặt, tuy cơ mặt không chút động tĩnh nhưng nhịp thở của cô lại như bị ngắt ra từng quãng khó khăn.
" Chúng tôi đề cử An phu nhân, bà ấy dù sao cũng là người ngày đêm bên cạnh chủ tịch, bà cũng am hiểu về thương trường nữa..."
An Mỹ đột nhiên nhíu mày, ngước mặt lên nhìn thẳng vào người vừa nói, " Sao không bảo rằng vì đầu óc bà ta ghê gớm, mưu mẹo hơn nên sẽ giỏi việc điều hành công ty?"
Lời vừa tuôn ra, cả phòng họp lập tức chìm trong im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ. Câu nói của An Mỹ đều khiến tất cả mọi người trở nên câm nín, một lời cũng không thể thốt ra. Duy chỉ có Thẩm Diệc Tuyết, khóe môi bà ta giật giật, dường như tức tối với lời nhận xét lúc nãy.
Đường đường là phu nhân của chủ tịch An Cảnh, cổ đông trong công ty này không phải là ít, thế mà lúc nãy lại bị chính đứa em gái ruột của chồng lăng mạ trước bao nhiêu người. Bà cảm thấy chuyện này thật nhục nhã làm sao.
" An Mỹ, cô là hơi quá lời rồi. Tôi tệ đến vậy sao?" Thẩm Diệc Tuyết dời mắt đến chỗ An Mỹ, môi cong lên một chút.
Đến nước này mà bà ta vẫn có thể nặn ra nụ cười đó, quả là giả tạo. Khốn khiếp, có chết tôi cũng quyết không để chức vị chủ tịch này lọt vào tay người như bà đâu, Thẩm Diệc Tuyết!
" Tôi nói sai chỗ nào sao, An phu nhân?"
Thẩm Diệc Tuyết nghe đến đây cũng chỉ biết siết chặt bàn tay cố gắng kìm nén cơn giận, con ả dùng lời lẽ quả là khó nghe. Tốt, muốn lăng mạ tôi? Cô cứ làm, để xem sau này ai sẽ nắm quyền ai.
Bà ta nghĩ, khóe môi hơi nhếch lên, " Tôi không quan tâm hiện tại. Vì tương lai, cô sẽ dưới quyền của tôi, giám đốc An."
Lúc này đáng lý An Mỹ phải là người lên tiếng nhưng không phải, một giọng nói trầm hơn vang lên trong căn phòng kín mít, tất cả ánh nhìn đều hướng về An Giai Kỳ.
Anh nói, " An phu nhân, bà đừng vội đắc thắng như thế. Tôi xin lỗi vì đã chen ngang cuộc họp nhưng mà...tôi nghĩ cuộc họp nên tạm dừng ở đây."
An Giai Kỳ nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh, An Mỹ nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy an tâm tuyệt đối. Giai Kỳ, có phải anh đã tìm thấy gì rồi không? Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt rất trông đợi một điều phép màu sẽ xảy ra.
Tất cả mọi người đều nhốn nháo, nhíu mày, khó hiểu, lớn tiếng, " An Giai Kỳ, cậu đừng có ăn nói hồ đồ nhé? Tại sao phải dừng lại?"
" Đúng đấy, hôm nay là cuộc họp quan trọng, cậu sao lại có thể ăn nói tùy tiện như vậy?"
" Lý do là gì cậu nói thử xem nào, An Giai Kỳ? Đừng đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh đến nhức mắt như thế nữa."
Trong phòng đã không còn im lặng, nặng nề như lúc nãy. Mọi người đều lên tiếng phản bác lời nói của anh, sự giận dữ, khó chịu đều hiện rõ trên gương mặt từng người. Thẩm Diệc Tuyết cũng không khác mấy, vẻ mặt bà ta có chút hoảng loạn, không hiểu trợ lý của giám đốc An đã tìm ra được gì rồi?
Bà ngồi im, ánh mắt không rời khỏi người An Giai Kỳ, ánh mắt như từng chiếc dao nhỏ, săm soi mổ xẻ tâm can anh. Rốt cuộc không chờ được, bà lên tiếng, " Tất cả im lặng. An Giai Kỳ, cậu nói rõ xem, tôi vốn không phải là người kiên nhẫn cho lắm."
An Giai Kỳ đứng dậy, hai tay chống xuống mặt bàn lạnh băng, anh hơi mỉm cười. Với An Mỹ, đó là một nụ cười rất đẹp, rất thân thiện, rất bình tĩnh, rất đúng chất của Giai Kỳ nhà cô.
Nhưng với Thẩm Diệc Tuyết, nụ cười ấy khiến bà nhức mắt đến phát cáu. Rốt cuộc tên này đang nghĩ cái gì? Đùa giỡn như thế, thật là không có tiền đồ rồi.
" Tôi bảo dừng lại là vì có lý do. Một lý do chính đáng, nhưng sẽ là một câu chuyện hơi dài dòng một chút. Hai mươi năm trước, trước khi chủ tịch An kết hôn cùng với bà Thẩm thì đã có riêng một đứa con trai tên là An Tiểu Hinh, tức cũng là cháu ruột của giám đốc An đây. Cuộc sống của họ vốn dĩ vẫn yên bình dù mẹ của Tiểu Hinh đã chết lâm sàng ngay sau khi hạ sinh thằng bé. Sau đó, chủ tịch An đã tái hôn cùng với Thẩm Diệc Tuyết, rồi hạ sinh một đứa con khác. Chưa đầy một năm sau, Tiểu Hinh bỗng dưng biến mất không một tin tức, lúc ấy Tiểu Hinh chỉ vừa...tròn ba tuổi...."
Thẩm Diệc Tuyết nghe rõ từng lời An Giai Kỳ đang nói, tay bà dường như hết sức lực để có thể siết chặt lại, gương mặt ngày càng trắng bệch không còn giọt máu.
Trong phòng họp bắt đầu xôn xao, " An Tiểu Hinh? Bỗng dưng biến mất sao? Có nghe nói chủ tịch có đứa con trai đầu nhưng không nghĩ tới thằng bé lại mất tích đó...."
An Giai Kỳ vẫn tiếp tục nói, mặc kệ những lời xôn xao xung quanh, " Đến bây giờ đã được hai mươi năm. Trong hai mươi năm đó, An Mỹ và tôi đã liên tục tìm kiếm Tiểu Hinh, nhưng tin tức đều chỉ vẻn vẹn là con số không. Nhưng hai ngày trước, tôi đã tìm thấy thằng bé."
Câu nói cuối cùng đã thực sự chấn động đến An Mỹ cùng Thẩm Diệc Tuyết. Cả hai người đều trợn tròn mắt nhìn An Giai Kỳ, môi mấp máy không nói nên lời.
An Giai Kỳ dừng lại, sự ngắt mạch của anh khiến người khác thật sự nổi cáu. Mọi người nhìn anh, nhưng anh lại nhìn An Mỹ, anh nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô.
An Mỹ cảm nhận được ánh mắt của anh nên cũng nhìn lại, môi cô phát âm khó khăn, " Anh...anh...bảo...đã tìm được...?"
An Giai Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó nói, " Tôi đã tìm thấy An Tiểu Hinh, mọi người hãy khoan lên tiếng. Tôi công khai việc này là vì tôi có đủ bằng cớ để chứng minh cậu ta chính là con ruột của chủ tịch An. Vì thế mà, cuộc họp này hãy dừng lại, người có thể ngồi trên chiếc ghế uy quyền kia chỉ có thể là An Tiểu Hinh mà thôi!"
Câu cuối được anh nhấn mạnh làm mọi người trong phòng đều cảm thấy hoảng sợ. Chưa bao giờ mọi người thấy được con người khác của An Giai Kỳ, hôm nay anh ta đã quá bạo dạn, thẳng thắn, dám chặn cả đường tiến cử của Thẩm Diệc Tuyết. Việc này...không phải ai cũng có thể làm được.
Cả người An Mỹ lúc này đều mềm oặt, cô ngồi bệt xuống ghế, hai tay đặt lên bàn, miên man trong suy nghĩ. Thẩm Diệc Tuyết vì bị An Giai Kỳ dìm xuống đến tận đáy biển, bà tức giận đến không nói thành lời. Vẻ mặt khinh khỉnh, lát sau bà ta đứng dậy, hướng đến anh mà nói, " Cậu giỏi lắm, Giai Kỳ. Tôi sẽ đợi ngày con trai của An Cảnh trở về."
An Giai Kỳ không đáp, chỉ nhìn bà mà mỉm cười. Tôi cũng chờ đợi ngày đó lắm, An phu nhân!
Một mùa giáng sinh ấm áp lại trôi qua, tâm trạng An Mỹ cũng theo đó mà tốt hơn. Cô vẫn bộ dáng một nữ giám đốc lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc, bên cạnh sẽ là An Giai Kỳ đang chăm chú nghiên cứu cái gì đó.
Một khung cảnh sẽ rất yên bình nếu như không có người phụ nữ hiểm độc Thẩm Diệc Tuyết xuất hiện. Bà ta bận một váy chữ A màu đen, chiếc áo hàng hiệu cùng với cái túi xách đắt tiền thong thả bước vào. An Giai Kỳ ngước mắt nhìn khẽ nhíu mày, sau đó anh đứng dậy cúi chào rồi rời khỏi.
Anh biết, bà ta đến sẽ không nói chuyện gì hay ho ngoài mấy cổ đông rồi chiếc ghế chủ tịch. Nhưng anh tốt nhất vẫn là nên dành cho họ một không gian riêng.
Thẩm Diệc Tuyết liếc nhìn bóng dáng An Giai Kỳ đi khỏi mới ngồi xuống ghế, hướng mắt đến An Mỹ đang trầm ngâm, " Chẳng bao giờ chị đến mà em hoan nghênh cả."
" Việc đó có cần thiết không? Với lại...tôi không thể sống giả tạo kiểu đấy được." An Mỹ dựa lưng vào ghế, cô nghịch nghịch cây bút trong tay.
Hôm nay Thẩm Diệc Tuyết tới đây, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên. Vốn dĩ hôm nay chính là ngày họp ban cổ đông để chọn ra chủ tịch mới. Sức khỏe của An Cảnh ngày càng yếu đi, An Mỹ dù đau lòng nhưng bên ngoài vẫn cố gắng nén đi xúc cảm của bản thân.
Chọn ra chủ tịch mới là điều cần thiết, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. An Giai Kỳ từng bảo với cô rằng, sau khi tìm được Tiểu Hinh sẽ lập tức thay thằng bé lên chiếc ghế đó. Nhưng...nói thì dễ, đến bây giờ một tin tức về đứa cháu của mình cũng không có nốt, thì lấy đâu ra người để thay thế chứ?
Thẩm Diệc Tuyết thấy An Mỹ có vẻ trầm tư hơi lâu, bà lại hắng giọng, " Chúng ta cũng nên tới phòng họp rồi nhỉ?"
An Mỹ cúi mặt hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, lưng cô thẳng, mắt cô đầy kiên nghị, trả lời dứt khoát, " Được, chúng ta đi nào!"
Cả hai con người sở hữu sắc đẹp lấn át cả không gian xung quanh, họ sóng vai nhau đến phòng họp cổ đông. Cánh cửa vừa mở, mọi người trong đấy đều lập tức đứng dậy, bộ dạng nghiêm chỉnh cúi đầu chào.
An Mỹ vẻ mặt sắc lạnh, chỉ nhẹ gật đầu rồi ngồi vào vị trí cao nhất, Thẩm Diệc Tuyết liếc nhìn nữ giám đốc một chút rồi cũng yên vị chỗ ngồi của mình.
An Giai Kỳ từ lâu đã đến phòng họp để chuẩn bị một số thứ, sau đó An Mỹ lên tiếng, " Mọi người nãy giờ đang bàn bạc sao?"
Một người trong phòng nói, " Chúng tôi từ nãy đến giờ vẫn đang suy nghĩ về quyết định của mình."
An Mỹ gật gù rồi nhẹ a lên một tiếng. Biểu cảm của cô khiến người khác cảm tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều vẫn suôn sẻ, nhưng không, trong lòng cô như đang có lửa thiêu đốt đi từng chút. Sao cô lại không lo được cơ chứ?
Sức khỏe anh trai thì đã không thể thay đổi gì nữa, còn tung tích của đứa cháu ruột đến giờ vẫn là số không. Người hiện nay có thể giữ vị trí này chỉ có thể là An Mỹ cô hoặc là...mụ ta mà thôi. Cô nghĩ, đôi mắt được kẻ viền đen sắc sảo liếc qua hướng Thẩm Diệc Tuyết.
" Thế mọi người đang suy nghĩ gì?"
"...Tôi thấy chủ tịch An sức khỏe đã yếu, có lẽ nên thay một người khác có khả năng để điều hành công ty.."
" Ồ, thế mọi người đề cử ai?" An Mỹ ngồi thẳng lưng, gương mặt hơi cúi xuống, cô khẽ nhếch môi hỏi.
Mấy người sẽ hô lên cái tên Thẩm Diệc Tuyết đúng chứ? Được rồi, bà ta thật ghê gớm, hẳn là mua chuộc được tất cả mọi người rồi đi? Tốt, thật tốt.
Chiếc bút trong tay An Mỹ bị siết chặt, tuy cơ mặt không chút động tĩnh nhưng nhịp thở của cô lại như bị ngắt ra từng quãng khó khăn.
" Chúng tôi đề cử An phu nhân, bà ấy dù sao cũng là người ngày đêm bên cạnh chủ tịch, bà cũng am hiểu về thương trường nữa..."
An Mỹ đột nhiên nhíu mày, ngước mặt lên nhìn thẳng vào người vừa nói, " Sao không bảo rằng vì đầu óc bà ta ghê gớm, mưu mẹo hơn nên sẽ giỏi việc điều hành công ty?"
Lời vừa tuôn ra, cả phòng họp lập tức chìm trong im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ. Câu nói của An Mỹ đều khiến tất cả mọi người trở nên câm nín, một lời cũng không thể thốt ra. Duy chỉ có Thẩm Diệc Tuyết, khóe môi bà ta giật giật, dường như tức tối với lời nhận xét lúc nãy.
Đường đường là phu nhân của chủ tịch An Cảnh, cổ đông trong công ty này không phải là ít, thế mà lúc nãy lại bị chính đứa em gái ruột của chồng lăng mạ trước bao nhiêu người. Bà cảm thấy chuyện này thật nhục nhã làm sao.
" An Mỹ, cô là hơi quá lời rồi. Tôi tệ đến vậy sao?" Thẩm Diệc Tuyết dời mắt đến chỗ An Mỹ, môi cong lên một chút.
Đến nước này mà bà ta vẫn có thể nặn ra nụ cười đó, quả là giả tạo. Khốn khiếp, có chết tôi cũng quyết không để chức vị chủ tịch này lọt vào tay người như bà đâu, Thẩm Diệc Tuyết!
" Tôi nói sai chỗ nào sao, An phu nhân?"
Thẩm Diệc Tuyết nghe đến đây cũng chỉ biết siết chặt bàn tay cố gắng kìm nén cơn giận, con ả dùng lời lẽ quả là khó nghe. Tốt, muốn lăng mạ tôi? Cô cứ làm, để xem sau này ai sẽ nắm quyền ai.
Bà ta nghĩ, khóe môi hơi nhếch lên, " Tôi không quan tâm hiện tại. Vì tương lai, cô sẽ dưới quyền của tôi, giám đốc An."
Lúc này đáng lý An Mỹ phải là người lên tiếng nhưng không phải, một giọng nói trầm hơn vang lên trong căn phòng kín mít, tất cả ánh nhìn đều hướng về An Giai Kỳ.
Anh nói, " An phu nhân, bà đừng vội đắc thắng như thế. Tôi xin lỗi vì đã chen ngang cuộc họp nhưng mà...tôi nghĩ cuộc họp nên tạm dừng ở đây."
An Giai Kỳ nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh, An Mỹ nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy an tâm tuyệt đối. Giai Kỳ, có phải anh đã tìm thấy gì rồi không? Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt rất trông đợi một điều phép màu sẽ xảy ra.
Tất cả mọi người đều nhốn nháo, nhíu mày, khó hiểu, lớn tiếng, " An Giai Kỳ, cậu đừng có ăn nói hồ đồ nhé? Tại sao phải dừng lại?"
" Đúng đấy, hôm nay là cuộc họp quan trọng, cậu sao lại có thể ăn nói tùy tiện như vậy?"
" Lý do là gì cậu nói thử xem nào, An Giai Kỳ? Đừng đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh đến nhức mắt như thế nữa."
Trong phòng đã không còn im lặng, nặng nề như lúc nãy. Mọi người đều lên tiếng phản bác lời nói của anh, sự giận dữ, khó chịu đều hiện rõ trên gương mặt từng người. Thẩm Diệc Tuyết cũng không khác mấy, vẻ mặt bà ta có chút hoảng loạn, không hiểu trợ lý của giám đốc An đã tìm ra được gì rồi?
Bà ngồi im, ánh mắt không rời khỏi người An Giai Kỳ, ánh mắt như từng chiếc dao nhỏ, săm soi mổ xẻ tâm can anh. Rốt cuộc không chờ được, bà lên tiếng, " Tất cả im lặng. An Giai Kỳ, cậu nói rõ xem, tôi vốn không phải là người kiên nhẫn cho lắm."
An Giai Kỳ đứng dậy, hai tay chống xuống mặt bàn lạnh băng, anh hơi mỉm cười. Với An Mỹ, đó là một nụ cười rất đẹp, rất thân thiện, rất bình tĩnh, rất đúng chất của Giai Kỳ nhà cô.
Nhưng với Thẩm Diệc Tuyết, nụ cười ấy khiến bà nhức mắt đến phát cáu. Rốt cuộc tên này đang nghĩ cái gì? Đùa giỡn như thế, thật là không có tiền đồ rồi.
" Tôi bảo dừng lại là vì có lý do. Một lý do chính đáng, nhưng sẽ là một câu chuyện hơi dài dòng một chút. Hai mươi năm trước, trước khi chủ tịch An kết hôn cùng với bà Thẩm thì đã có riêng một đứa con trai tên là An Tiểu Hinh, tức cũng là cháu ruột của giám đốc An đây. Cuộc sống của họ vốn dĩ vẫn yên bình dù mẹ của Tiểu Hinh đã chết lâm sàng ngay sau khi hạ sinh thằng bé. Sau đó, chủ tịch An đã tái hôn cùng với Thẩm Diệc Tuyết, rồi hạ sinh một đứa con khác. Chưa đầy một năm sau, Tiểu Hinh bỗng dưng biến mất không một tin tức, lúc ấy Tiểu Hinh chỉ vừa...tròn ba tuổi...."
Thẩm Diệc Tuyết nghe rõ từng lời An Giai Kỳ đang nói, tay bà dường như hết sức lực để có thể siết chặt lại, gương mặt ngày càng trắng bệch không còn giọt máu.
Trong phòng họp bắt đầu xôn xao, " An Tiểu Hinh? Bỗng dưng biến mất sao? Có nghe nói chủ tịch có đứa con trai đầu nhưng không nghĩ tới thằng bé lại mất tích đó...."
An Giai Kỳ vẫn tiếp tục nói, mặc kệ những lời xôn xao xung quanh, " Đến bây giờ đã được hai mươi năm. Trong hai mươi năm đó, An Mỹ và tôi đã liên tục tìm kiếm Tiểu Hinh, nhưng tin tức đều chỉ vẻn vẹn là con số không. Nhưng hai ngày trước, tôi đã tìm thấy thằng bé."
Câu nói cuối cùng đã thực sự chấn động đến An Mỹ cùng Thẩm Diệc Tuyết. Cả hai người đều trợn tròn mắt nhìn An Giai Kỳ, môi mấp máy không nói nên lời.
An Giai Kỳ dừng lại, sự ngắt mạch của anh khiến người khác thật sự nổi cáu. Mọi người nhìn anh, nhưng anh lại nhìn An Mỹ, anh nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô.
An Mỹ cảm nhận được ánh mắt của anh nên cũng nhìn lại, môi cô phát âm khó khăn, " Anh...anh...bảo...đã tìm được...?"
An Giai Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó nói, " Tôi đã tìm thấy An Tiểu Hinh, mọi người hãy khoan lên tiếng. Tôi công khai việc này là vì tôi có đủ bằng cớ để chứng minh cậu ta chính là con ruột của chủ tịch An. Vì thế mà, cuộc họp này hãy dừng lại, người có thể ngồi trên chiếc ghế uy quyền kia chỉ có thể là An Tiểu Hinh mà thôi!"
Câu cuối được anh nhấn mạnh làm mọi người trong phòng đều cảm thấy hoảng sợ. Chưa bao giờ mọi người thấy được con người khác của An Giai Kỳ, hôm nay anh ta đã quá bạo dạn, thẳng thắn, dám chặn cả đường tiến cử của Thẩm Diệc Tuyết. Việc này...không phải ai cũng có thể làm được.
Cả người An Mỹ lúc này đều mềm oặt, cô ngồi bệt xuống ghế, hai tay đặt lên bàn, miên man trong suy nghĩ. Thẩm Diệc Tuyết vì bị An Giai Kỳ dìm xuống đến tận đáy biển, bà tức giận đến không nói thành lời. Vẻ mặt khinh khỉnh, lát sau bà ta đứng dậy, hướng đến anh mà nói, " Cậu giỏi lắm, Giai Kỳ. Tôi sẽ đợi ngày con trai của An Cảnh trở về."
An Giai Kỳ không đáp, chỉ nhìn bà mà mỉm cười. Tôi cũng chờ đợi ngày đó lắm, An phu nhân!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook