Hoa Hạc Lệnh
-
Chương 4
Đêm hôm khuya khoắc, không kịp đi mời Vương bộ đầu, Tô Từ liền gọi mọi
người tới, mỉm cười nói: “Thời điểm Mộ Dung công tử bị bắt đi, bởi vì là đêm khuya, các vị đều đang nghỉ ngơi, chỉ có Kì thúc ngươi là người
cuối cùng nhìn thấy hắn.”
“Kì thúc, phòng của ngươi ở đối diện, đêm đó ngươi kể lại vụ án, “Ngươi đang ở bên cửa sổ thì nhìn thấy Mộ Dung Thanh, vừa vặn là ở thời gian này, tưới nước cho hoa Hạc Lệnh.”
“Không sai.”
“Chúc Nhị đợi đến lúc Mộ Dung công tử tưới hoa xong, lặng lẽ trộm hoa đi, sau đó vào phòng của hắn. Theo như cách nói của hắn ta, Mộ Dung công tử đã bị bắt đi, hắn ta chỉ thấy được một tờ giấy.”
“Mộ Dung công tử thật là cao thủ trồng hoa Sơn Trà, Chúc Nhị nếu muốn tự lập môn hộ, đương nhiên không hi vọng hắn còn sống, vì vậy hắn ta nhanh chóng suy tính, làm hỏng tờ giấy kẻ trộm để lại. Như vậy trẻ trộm không lấy được tiền chuộc, dĩ nhiên là sẽ không giữ lại con tin. Hắn ta để một tờ giấy khác, có thể đẩy hết tội danh lên đầu kẻ trộm, coi như là một hòn đá ném trúng hai con chim.”
“Đáng tiếc Chúc Nhị bởi vì chữ viết mà bị lộ, cứ như vậy, chắc chắc hắn ta sẽ mang tội danh trộm hoa, có trăm miệng cũng không thể chối cãi được —— về phần đêm ôm đó Mộ Dung công tử có phải là do hắn ta bắt đi hay không, còn chưa có chứng cớ xác thật, chỉ có thể nói hắn ta từng vào trong phòng, có hiềm nghi lớn nhất.”
“Mà ta không hiểu, Kì thúc ông tại sao lại nói dối, để cho mọi người đều cho rằng Mộ Dung Thanh vào giờ dần canh ba vẫn còn ở khách sạn.”
Trong phòng tiếng kim rơi cũng có thể nghe, yên tĩnh đến đáng sợ.
Kì thúc lui về sau một bước: “Ta không có nói dối —— thật sự lúc đó ta đã trở lại khách điếm. . . . . .”
Tô Từ chăm chú nhìn hắn, “Nhưng ngươi ở bên cửa sổ gian phòng mình, làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Thanh tưới hoa?”
“Đêm đó ánh trăng rất sáng ——”
“Cũng là bởi vì ánh trăng sáng, mới càng không thể tin.” Tô Từ dẫn đầu đi ra cửa phòng, dẫn mọi người đi tới đối diện phòng của Kì thúc.
Mọi người phát ra một loạt tiếng thở thật thấp, chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”
Bởi vì là đầu tháng, trăng lên phía tây xuống phía đông, đến giờ dần, ánh sáng chiếu tới đây, cây đại thụ cành lá rậm rạp, chỉ có bóng đen lớn, che tất cả phía sau. Không chỉ có như thế, Kì thúc gọi là “Nhìn thấy hắn lên cầu thang” càng không thể nào, bởi vì cái bóng lớn ấy cũng che khuất cả hàng hiên hành lang.
Kì thúc ngập ngừng nói: “Bên này nhìn không thấy tình hình bên dưới, là ta hoa mắt cũng không chừng.”
“Ngươi nói dối là vì để chứng minh lúc mình trở lại khách điếm thì Mộ Dung Thanh vẫn còn ở khách điếm, tất cả không có quan hệ gì với ngươi.” Tô Từ lạnh giọng, từng bước từng bước mà ép sát , “Ngươi quen thuộc biết rõ thói quen sinh hoạt Mộ Dung Thanh, có phải thừa dịp ban đêm hắn đi tưới hoa, bắt hắn đi rồi hay không?”
Kì thúc cắn chặt răng không đáp.
Mộ Dung Đồng từ từ đi tới trước mặt Kì thúc, giọng nói khẽ run: “Kì thúc, phụ thân nể trọng nhất chính là ông. Nhà Mộ Dung ta. . . . . . Nếu có thực có lỗi với ông chỗ nào, xin hãy rộng lượng bao dung. Chỉ là Thanh đệ thân thể không tốt, ông. . . . . . hãy thả hắn trở về đi.”
Kì thúc đứng ở đó, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Đồng, hồi lâu, sắc mặt trắng bệch: “Ta. . . . . .” Rốt cuộc hắn thở dài một hơi, “Tô đại nhân nhìn rõ mọi việc, thiếu gia thật là ta bắt đi . Trong nhà mẫu thân bệnh nặng, cần dùng tiền, lúc trước ta cầu xin tiểu thư vay tiền, lại bị cự tuyệt, dứt khoát làm hoặc không làm, đã làm thì làm cho trót, dùng mê hương làm thiếu gia hôn mê, đổi lấy một ngàn lượng bạc trắng.”
“Thanh đệ đâu?” Mộ Dung Đồng vội hỏi.
“Ta không biết.” Kì thúc ngẩn ngơ rồi nói: “Nếu hôm nay bí mật bị lộ, mọi người nhất phách lưỡng tán, ta đi ngồi tù, các ngươi cũng đừng hòng tìm được thiếu gia.”
“A, không ngờ cả hai đều là nội quỷ. Một trộm hoa, một bắt người.” Vương bộ đầu lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc hôm nay hoa tàn người vắng, nhà Mộ Dung tiểu thư thật là đáng thương. Chỉ là như vậy, chúng ta cũng coi như có thể báo cáo rồi chứ?”
Giờ phút này bỗng nhiên trời đổ trận mưa xuân, mưa rơi như rót, người đi đường rối rít né tránh, Tô Từ dựa vào cửa, trong không khí có mùi đất tanh bị nước mưa kích thích quanh quẩn ở chóp mũi, nàng cau mày, cảm thấy có rất nhiều bất an nghi ngờ.
Quan trọng nhất. . . . . . Hoa Hạc Lệnh giờ đang ở chỗ nào đây?
Ngoài cửa một nha dịch vội vã chạy vào, đưa cho Tô Từ một phong thơ. Nàng hai ba động tác mở ra đọc một lần, bỗng nhiên nhảy dựng lên, chạy thẳng tới tầng hai khách điếm.
“Sư huynh, sư huynh!” Nàng đứng ở bên giường Bùi Chiêu, lớn tiếng đánh thức hắn, “Lúc trước ngươi đi theo sư phụ học huyễn thuật, sư phụ có từng đã dạy ngươi sông núi cỏ cây đều có tình?”
Bùi Chiêu bị gọi dậy từ trong giấc mộng, hai mắt sáng như sao vẫn lười biếng khép hờ, mơ mơ màng màng sửa lại: “Là sông núi cỏ cây đều có thần.”
“Sông núi cỏ cây. . . . . .” Tô Từ xoa hai tay loanh quanh trong phòng, lẩm bẩm nói, “Hoa Hạc Lệnh. . . . . . Ly Hồn hoa. . . . . .
“Thế nào? Vụ án không phải đã phá sao?” Bùi Chiêu tựa vào trên giường, miễn cưỡng hỏi.
“Ta nghĩ tới một khả năng. . . . . . Chỉ là rất không thể tưởng tượng nổi.” Tô Từ vuốt vuốt mái tóc, thật có cảm giác mình đầu bị cánh cửa kẹp rồi, mới có thể nảy ra ý nghĩ như vậy.
“Nói nghe một chút xem, thế giới rộng lớn, vốn có đủ thứ chuyện lạ.” Ánh mắt Bùi Chiêu dần dần khôi phục sự tỉnh táo.
Tô Từ lấy lại bình tĩnh: “Sư huynh, trên đời này có thể có một loại pháp thuật, có thể làm, làm cho hoa cỏ vật sống lại bên trong cơ thể người?”
“Hình như hơi có nghe thấy. Trong Liêu Trai dị văn tinh linh gì đó, loại chuyện xưa này có rất nhiều. Chỉ là người đời đều cho là đó là truyền kỳ, không muốn tin mà thôi.”
“Ta đoán Mộ Dung Đồng. . . . . . Cũng không phải thật sự là Mộ Dung Đồng.” Sau một lúc lâu Tô Từ thốt lên một câu, nhưng lại là những lời này. Lời còn chưa dứt, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa nhẹ vô cùng, cũng là người nàng bố trí chỗ tối trông chừng nhà Mộ Dung.
“Tô đại nhân, một mình Mộ Dung tiểu thư đi ra ngoài thành.”
Bên ngoài thành Yến Tử.
Thanh sơn tú thủy thấp thoáng chìm trong ánh sáng hoàng hôn đặc biệt dịu dàng, trong một tòa sơn miếu nho nhỏ ẩn ở chỗ này, bị một loạt tiếng vó ngựa rất nhanh phá vỡ sự yên tĩnh.
Cô gái dùng mũ trùm đầu che mặt, ghìm chặt ngựa sơn trước miếu, đẩy cửa có chút mục nát ra.
Sơn miếu đã bị bỏ hoang từ lâu, lại có người đang đốt lửa trong này, hầm thuốc trên lò lửa, mùi thơm ngào ngạt bay lên.
Thiếu nữ lấy mũ trùm đầu ra, kinh ngạc nhìn chậu hoa rỗng tuếch bên cạnh lò thuốc, sắc mặt chuyển trắng. Cho đến khi phía sau có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, nam nhân trẻ tuổi từ cửa sau vòng vào , vừa thấy thiếu nữ, ôn hòa cười nói: “A tỷ, tỷ đã đến rồi?”
Tô Từ nằm ở nóc nhà, từ góc độ của nàng, có thể nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi mắt thanh mày gọn, môi mỏng nhấp nhẹ, nàng nhận ra hắn —— chỉ sợ giờ phút này cả Giang Nam này người người cũng có thể nhận ra tướng mạo của hắn.
Chính là bị người đã bắt đi không rõ tung tích —— Mộ Dung Thanh.
Mộ Dung Đồng từ từ đi tới trước mặt đệ đệ, trầm ngâm nhìn hắn một hồi lâu, không nói một lời, chính là bàn tay thanh thúy dừng trên khuôn mặt trắng nõn của hắn, lập tức hiện lên năm vết ngón tay.
“Hoa Hạc Lệnh đâu?”
Mộ Dung Thanh không tránh không né, chỉ chỉ lò thuốc kia: “Ở chỗ này. Đến giờ dần ngươi có thể uống.”
“Ta không có bệnh!” Mộ Dung Đồng giận đến thân thể run rẩy, “Ngươi lấy hoa Hạc Lệnh mang đi nấu thuốc, Thái hậu trách tội xuống, nhà Mộ Dung chúng ta phải làm thế nào? Ta tân tân khổ khổ chống chọi từng ngày là vì ai đây? Ngươi —— ngươi ——”
“A tỷ, ta không cần nhà Mộ Dung giàu sang phú quý thế nào, ta cũng không quan tâm Thái hậu có trách tội cả nhà Mộ Dung ta hay không, nhiều năm như vậy ta chỉ biết loại hoa Hạc Lệnh này, là vì để cho ngươi có được thân thể tốt.” Thiếu niên cố chấp nhìn chằm chằm A tỷ, “Là ngươi mang quá nhiều gánh nặng trên lưng, một lòng nghĩ lời dặn dò phụ thân, muốn đưa cơ nghiệp nhà Mộ Dung hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến tay ta —— nhưng đến lúc đó, ngươi không ở đây, tất cả những chuyện này, ta cũng không lạ gì.”
“Ta…ta sao lại không có ở đây?” Giọng nói thiếu nữ mang theo mờ ảo, chẳng thể nào kiên định, nàng nhìn nước thuốc trong lò vẫn còn đang bốc hơi nóng kia, gần như sắp rơi lệ, “Ngươi đã biết Chúc Nhị thúc muốn trộm hoa, cho nên tương kế tựu kế, khiến Kì thúc đưa ngươi ra khỏi khách điếm, để người ta cho là ngươi bị bắt đi. Âm thầm trộm hoa lần nữa mang đi nấu thuốc. Đợi đến khi thuốc này nấu xong, ta cũng không thể không chấp nhận, đúng không?”
Mộ Dung Thanh cũng không phủ nhận, khẽ thấp đầu, chỉ nói: “Ngươi thuốc uống đi, sau đó. . . . . . Chúng ta liền rời khỏi nơi này, những chuyện khác không bao giờ để ý nữa, có được hay không?”
“Thanh đệ, A tỷ làm tất cả đều là vì ngươi và nhà Mộ Dung.” Khuôn mặt Mộ Dung Đồng tái nhợt xẹt qua một chút đỏ ửng bệnh trạng, “Ngươi. . . . . . Tại sao?”
Mộ Dung Thanh ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Ta sớm biết ngươi là A tỷ, nhưng ngươi cũng không phải là A tỷ.”
Giờ phút này bên trong sơn miếu nho nhỏ, có vẻ như mùi hoa khi có khi không càng nồng mùi rồi. Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Mộ Dung Đồng tối hẳn lại: “Ngươi đã biết?”
Thiếu niên nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, trong thoáng chốc hình ảnh thiếu nữ trâm hoa áo trắng trong trí nhớ cũng chồng khớp lại.
“Kì thúc, phòng của ngươi ở đối diện, đêm đó ngươi kể lại vụ án, “Ngươi đang ở bên cửa sổ thì nhìn thấy Mộ Dung Thanh, vừa vặn là ở thời gian này, tưới nước cho hoa Hạc Lệnh.”
“Không sai.”
“Chúc Nhị đợi đến lúc Mộ Dung công tử tưới hoa xong, lặng lẽ trộm hoa đi, sau đó vào phòng của hắn. Theo như cách nói của hắn ta, Mộ Dung công tử đã bị bắt đi, hắn ta chỉ thấy được một tờ giấy.”
“Mộ Dung công tử thật là cao thủ trồng hoa Sơn Trà, Chúc Nhị nếu muốn tự lập môn hộ, đương nhiên không hi vọng hắn còn sống, vì vậy hắn ta nhanh chóng suy tính, làm hỏng tờ giấy kẻ trộm để lại. Như vậy trẻ trộm không lấy được tiền chuộc, dĩ nhiên là sẽ không giữ lại con tin. Hắn ta để một tờ giấy khác, có thể đẩy hết tội danh lên đầu kẻ trộm, coi như là một hòn đá ném trúng hai con chim.”
“Đáng tiếc Chúc Nhị bởi vì chữ viết mà bị lộ, cứ như vậy, chắc chắc hắn ta sẽ mang tội danh trộm hoa, có trăm miệng cũng không thể chối cãi được —— về phần đêm ôm đó Mộ Dung công tử có phải là do hắn ta bắt đi hay không, còn chưa có chứng cớ xác thật, chỉ có thể nói hắn ta từng vào trong phòng, có hiềm nghi lớn nhất.”
“Mà ta không hiểu, Kì thúc ông tại sao lại nói dối, để cho mọi người đều cho rằng Mộ Dung Thanh vào giờ dần canh ba vẫn còn ở khách sạn.”
Trong phòng tiếng kim rơi cũng có thể nghe, yên tĩnh đến đáng sợ.
Kì thúc lui về sau một bước: “Ta không có nói dối —— thật sự lúc đó ta đã trở lại khách điếm. . . . . .”
Tô Từ chăm chú nhìn hắn, “Nhưng ngươi ở bên cửa sổ gian phòng mình, làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Thanh tưới hoa?”
“Đêm đó ánh trăng rất sáng ——”
“Cũng là bởi vì ánh trăng sáng, mới càng không thể tin.” Tô Từ dẫn đầu đi ra cửa phòng, dẫn mọi người đi tới đối diện phòng của Kì thúc.
Mọi người phát ra một loạt tiếng thở thật thấp, chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”
Bởi vì là đầu tháng, trăng lên phía tây xuống phía đông, đến giờ dần, ánh sáng chiếu tới đây, cây đại thụ cành lá rậm rạp, chỉ có bóng đen lớn, che tất cả phía sau. Không chỉ có như thế, Kì thúc gọi là “Nhìn thấy hắn lên cầu thang” càng không thể nào, bởi vì cái bóng lớn ấy cũng che khuất cả hàng hiên hành lang.
Kì thúc ngập ngừng nói: “Bên này nhìn không thấy tình hình bên dưới, là ta hoa mắt cũng không chừng.”
“Ngươi nói dối là vì để chứng minh lúc mình trở lại khách điếm thì Mộ Dung Thanh vẫn còn ở khách điếm, tất cả không có quan hệ gì với ngươi.” Tô Từ lạnh giọng, từng bước từng bước mà ép sát , “Ngươi quen thuộc biết rõ thói quen sinh hoạt Mộ Dung Thanh, có phải thừa dịp ban đêm hắn đi tưới hoa, bắt hắn đi rồi hay không?”
Kì thúc cắn chặt răng không đáp.
Mộ Dung Đồng từ từ đi tới trước mặt Kì thúc, giọng nói khẽ run: “Kì thúc, phụ thân nể trọng nhất chính là ông. Nhà Mộ Dung ta. . . . . . Nếu có thực có lỗi với ông chỗ nào, xin hãy rộng lượng bao dung. Chỉ là Thanh đệ thân thể không tốt, ông. . . . . . hãy thả hắn trở về đi.”
Kì thúc đứng ở đó, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Đồng, hồi lâu, sắc mặt trắng bệch: “Ta. . . . . .” Rốt cuộc hắn thở dài một hơi, “Tô đại nhân nhìn rõ mọi việc, thiếu gia thật là ta bắt đi . Trong nhà mẫu thân bệnh nặng, cần dùng tiền, lúc trước ta cầu xin tiểu thư vay tiền, lại bị cự tuyệt, dứt khoát làm hoặc không làm, đã làm thì làm cho trót, dùng mê hương làm thiếu gia hôn mê, đổi lấy một ngàn lượng bạc trắng.”
“Thanh đệ đâu?” Mộ Dung Đồng vội hỏi.
“Ta không biết.” Kì thúc ngẩn ngơ rồi nói: “Nếu hôm nay bí mật bị lộ, mọi người nhất phách lưỡng tán, ta đi ngồi tù, các ngươi cũng đừng hòng tìm được thiếu gia.”
“A, không ngờ cả hai đều là nội quỷ. Một trộm hoa, một bắt người.” Vương bộ đầu lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc hôm nay hoa tàn người vắng, nhà Mộ Dung tiểu thư thật là đáng thương. Chỉ là như vậy, chúng ta cũng coi như có thể báo cáo rồi chứ?”
Giờ phút này bỗng nhiên trời đổ trận mưa xuân, mưa rơi như rót, người đi đường rối rít né tránh, Tô Từ dựa vào cửa, trong không khí có mùi đất tanh bị nước mưa kích thích quanh quẩn ở chóp mũi, nàng cau mày, cảm thấy có rất nhiều bất an nghi ngờ.
Quan trọng nhất. . . . . . Hoa Hạc Lệnh giờ đang ở chỗ nào đây?
Ngoài cửa một nha dịch vội vã chạy vào, đưa cho Tô Từ một phong thơ. Nàng hai ba động tác mở ra đọc một lần, bỗng nhiên nhảy dựng lên, chạy thẳng tới tầng hai khách điếm.
“Sư huynh, sư huynh!” Nàng đứng ở bên giường Bùi Chiêu, lớn tiếng đánh thức hắn, “Lúc trước ngươi đi theo sư phụ học huyễn thuật, sư phụ có từng đã dạy ngươi sông núi cỏ cây đều có tình?”
Bùi Chiêu bị gọi dậy từ trong giấc mộng, hai mắt sáng như sao vẫn lười biếng khép hờ, mơ mơ màng màng sửa lại: “Là sông núi cỏ cây đều có thần.”
“Sông núi cỏ cây. . . . . .” Tô Từ xoa hai tay loanh quanh trong phòng, lẩm bẩm nói, “Hoa Hạc Lệnh. . . . . . Ly Hồn hoa. . . . . .
“Thế nào? Vụ án không phải đã phá sao?” Bùi Chiêu tựa vào trên giường, miễn cưỡng hỏi.
“Ta nghĩ tới một khả năng. . . . . . Chỉ là rất không thể tưởng tượng nổi.” Tô Từ vuốt vuốt mái tóc, thật có cảm giác mình đầu bị cánh cửa kẹp rồi, mới có thể nảy ra ý nghĩ như vậy.
“Nói nghe một chút xem, thế giới rộng lớn, vốn có đủ thứ chuyện lạ.” Ánh mắt Bùi Chiêu dần dần khôi phục sự tỉnh táo.
Tô Từ lấy lại bình tĩnh: “Sư huynh, trên đời này có thể có một loại pháp thuật, có thể làm, làm cho hoa cỏ vật sống lại bên trong cơ thể người?”
“Hình như hơi có nghe thấy. Trong Liêu Trai dị văn tinh linh gì đó, loại chuyện xưa này có rất nhiều. Chỉ là người đời đều cho là đó là truyền kỳ, không muốn tin mà thôi.”
“Ta đoán Mộ Dung Đồng. . . . . . Cũng không phải thật sự là Mộ Dung Đồng.” Sau một lúc lâu Tô Từ thốt lên một câu, nhưng lại là những lời này. Lời còn chưa dứt, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa nhẹ vô cùng, cũng là người nàng bố trí chỗ tối trông chừng nhà Mộ Dung.
“Tô đại nhân, một mình Mộ Dung tiểu thư đi ra ngoài thành.”
Bên ngoài thành Yến Tử.
Thanh sơn tú thủy thấp thoáng chìm trong ánh sáng hoàng hôn đặc biệt dịu dàng, trong một tòa sơn miếu nho nhỏ ẩn ở chỗ này, bị một loạt tiếng vó ngựa rất nhanh phá vỡ sự yên tĩnh.
Cô gái dùng mũ trùm đầu che mặt, ghìm chặt ngựa sơn trước miếu, đẩy cửa có chút mục nát ra.
Sơn miếu đã bị bỏ hoang từ lâu, lại có người đang đốt lửa trong này, hầm thuốc trên lò lửa, mùi thơm ngào ngạt bay lên.
Thiếu nữ lấy mũ trùm đầu ra, kinh ngạc nhìn chậu hoa rỗng tuếch bên cạnh lò thuốc, sắc mặt chuyển trắng. Cho đến khi phía sau có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, nam nhân trẻ tuổi từ cửa sau vòng vào , vừa thấy thiếu nữ, ôn hòa cười nói: “A tỷ, tỷ đã đến rồi?”
Tô Từ nằm ở nóc nhà, từ góc độ của nàng, có thể nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi mắt thanh mày gọn, môi mỏng nhấp nhẹ, nàng nhận ra hắn —— chỉ sợ giờ phút này cả Giang Nam này người người cũng có thể nhận ra tướng mạo của hắn.
Chính là bị người đã bắt đi không rõ tung tích —— Mộ Dung Thanh.
Mộ Dung Đồng từ từ đi tới trước mặt đệ đệ, trầm ngâm nhìn hắn một hồi lâu, không nói một lời, chính là bàn tay thanh thúy dừng trên khuôn mặt trắng nõn của hắn, lập tức hiện lên năm vết ngón tay.
“Hoa Hạc Lệnh đâu?”
Mộ Dung Thanh không tránh không né, chỉ chỉ lò thuốc kia: “Ở chỗ này. Đến giờ dần ngươi có thể uống.”
“Ta không có bệnh!” Mộ Dung Đồng giận đến thân thể run rẩy, “Ngươi lấy hoa Hạc Lệnh mang đi nấu thuốc, Thái hậu trách tội xuống, nhà Mộ Dung chúng ta phải làm thế nào? Ta tân tân khổ khổ chống chọi từng ngày là vì ai đây? Ngươi —— ngươi ——”
“A tỷ, ta không cần nhà Mộ Dung giàu sang phú quý thế nào, ta cũng không quan tâm Thái hậu có trách tội cả nhà Mộ Dung ta hay không, nhiều năm như vậy ta chỉ biết loại hoa Hạc Lệnh này, là vì để cho ngươi có được thân thể tốt.” Thiếu niên cố chấp nhìn chằm chằm A tỷ, “Là ngươi mang quá nhiều gánh nặng trên lưng, một lòng nghĩ lời dặn dò phụ thân, muốn đưa cơ nghiệp nhà Mộ Dung hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến tay ta —— nhưng đến lúc đó, ngươi không ở đây, tất cả những chuyện này, ta cũng không lạ gì.”
“Ta…ta sao lại không có ở đây?” Giọng nói thiếu nữ mang theo mờ ảo, chẳng thể nào kiên định, nàng nhìn nước thuốc trong lò vẫn còn đang bốc hơi nóng kia, gần như sắp rơi lệ, “Ngươi đã biết Chúc Nhị thúc muốn trộm hoa, cho nên tương kế tựu kế, khiến Kì thúc đưa ngươi ra khỏi khách điếm, để người ta cho là ngươi bị bắt đi. Âm thầm trộm hoa lần nữa mang đi nấu thuốc. Đợi đến khi thuốc này nấu xong, ta cũng không thể không chấp nhận, đúng không?”
Mộ Dung Thanh cũng không phủ nhận, khẽ thấp đầu, chỉ nói: “Ngươi thuốc uống đi, sau đó. . . . . . Chúng ta liền rời khỏi nơi này, những chuyện khác không bao giờ để ý nữa, có được hay không?”
“Thanh đệ, A tỷ làm tất cả đều là vì ngươi và nhà Mộ Dung.” Khuôn mặt Mộ Dung Đồng tái nhợt xẹt qua một chút đỏ ửng bệnh trạng, “Ngươi. . . . . . Tại sao?”
Mộ Dung Thanh ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Ta sớm biết ngươi là A tỷ, nhưng ngươi cũng không phải là A tỷ.”
Giờ phút này bên trong sơn miếu nho nhỏ, có vẻ như mùi hoa khi có khi không càng nồng mùi rồi. Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Mộ Dung Đồng tối hẳn lại: “Ngươi đã biết?”
Thiếu niên nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, trong thoáng chốc hình ảnh thiếu nữ trâm hoa áo trắng trong trí nhớ cũng chồng khớp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook