Hoa Giải Phẫu Học
-
Chương 7: Thật khoa trương và giả tạo
Bây giờ tôi đang nằm trên một chiếc giường con, chờ hung thủ đến giết người diệt khẩu.
Trong lòng tôi quả thực rất bấn loạn. Tuy rằng vừa xuyên không đã gặp phải vụ án ngoài dự tính, nhưng một đống chuyện phát sinh này cũng khiến tâm tình tôi có chút suy sụp.
Vừa rồi cùng nam thần bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm giác trong ánh mắt của anh ta có chút gì đó khác lạ. Nếu trong tình huống khác chắc sẽ làm tôi vui đến chết ngất. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ bọn tôi lại là anh em, nếu tình huống này có ý nghĩa gì đó thì phải là quan hệ như ‘ác mộng’ giữa hai người chúng tôi khả năng có thể cải thiện được.
Nhóm người Nhiếp Thu Viễn đâu phải ngốc nghếch, cứ thế làm cái bãy giấu đầu lòi đuôi. Sau khi anh ấy dàn xếp cho tôi nằm nghỉ thì một tấc cũng không rời, thỉnh thoảng còn căn dặn mọi người xung quanh hiện tại sức khỏe tiểu thư rất yếu, phải chăm sóc cẩn thận, không được bỏ mặc người một giây một phút. Trời tối dần, thời khắc này, được gọi là ‘Cơ duyên xảo hợp’, bên cạnh tôi bỗng nhiên dư ra một ‘khoảng trống’ không có người bảo hộ.
Nhiếp Thu Viễn quả thực là một người khôn khéo, thật khiến tự sâu trong tâm khảm tôi càng yêu thích anh ấy!
Chỉ là, chờ mong điều gì đây?
Cũng chính lúc này, phải là lúc tên hung thủ chớp thời cơ mà ‘lên sàn diễn’!
Vì lẽ đó, hắn liền xuất hiện!
Người tới mặc toàn thân màu đen, dùng khăn bịt mặt nên từ đầu đến chân chỉ lộ ra con mắt, nhìn dáng người cùng ánh mắt thôi đã đoán được là Viên Khuê. Haizza, thật nhàm chán.
Tuy nhiên vẫn có chút kích thích vì võ công của hắn rất cao cường, động tác nhanh đến mức tôi nhìn cũng không rõ ràng lắm. Đây mới thực sự được gọi là võ công, đao thật kiếm thật chứ không phải mấy cái trò thi đấu võ thuật khoa tay múa chân.
Tôi chưa kịp hồi phục tinh thần thì một cây chủy thủ sáng loáng đâm thẳng về hướng yết hầu của tôi.
Hắn nhanh đến mức tôi chưa kịp thốt lên kinh ngạc. Nếu không có Nhiếp Thu Viễn, tôi biết mình chết là cái chắc. Ngay sau đó tôi nghe được một tiếng quát, rồi đến tiếng binh khí va chạm. Tôi trở người bò dậy, nhanh chóng lui vào góc tường. Trước mắt diễn ra như mấy màn tung người như trong phim kiếm hiệp TVB.
Công phu của họ rất cao, cụ thể cao ra sao tôi không diễn tả được, chỉ biết rằng bọn họ đánh rất đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nhiếp Thu Viễn giao chiến cùng người khác, anh trong trang phục đen, áo ống tung bay, động tác tiêu sái đến lạ thường, không giống như đối đầu sinh tử mà trông giống mấy kỹ xảo trong phim hơn, hiệu quả thị giác rất cao.
Theo sau là vài tiếng hô, quát, Lạc Đại Xuân cùng Hàn Mị Lan cũng xông ra, gia nhập cuộc chiến, hình thành trận pháp ba đánh một vô liêm sỉ.
Viên Khuê hình như đấu không lại Nhiếp Thu Viễn, bởi trong khi Nhiếp Thu Viễn vẫn bình chân như vại thì hắn đã bắt đầu thở hổn hà hổn hển. Bây giờ lại một đấu ba, hắn lại càng không có khả năng thắng, vì vậy chỉ một lát sau, đồng loạt ba thanh kiếm gác trên cổ hắn.
Kéo khăn che mặt xuống, đã lộ ra gương mặt của Đường chủ Viên Thông Đường - Viên Khuê. Nhóm người Nhiếp Thu Viễn đồng loạt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thể tin: “Làm sao … tại sao lại là ngươi?”
Tại sao không thể là hắn? Tôi thở dài!
“Tại sao?”, Lại Đại Xuân kinh ngạc thốt lên. Đều là Đường chủ các phân đường ‘chuyển phát nhanh’ nên có lẽ quan hệ giữa hai người này rất tốt
Còn có thể vì sao sao? Trong lòng tôi gào thét, động cơ giết người tám phần đều vì tiền, vì báo thù và vì tình, chỉ ba loại thôi!
“Ha ha ha ha ha!”, Viên Khuê rất có tài diễn mấy vai hài nhen. Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong.”
*Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: Người chết vì tiền, chim chết vì ăn
Tôi cảm thấy hắn đang nói dối. Bởi nếu xét ngọn ngành tình hình, sau khi trại chủ qua đời, phân theo vai vế thì quyền quản lý tài sản trong trại cũng chưa đến lượt hắn. Báo thù? Có người nói hắn đã ở đây rất nhiều năm, muốn ra tay thì đã hành động từ lâu rồi mới đúng. Như vậy, là giết người vì tình?
Tôi chợt nhớ tới ánh mắt câu dẫn của Thất Lý Hương.
Haizza, bao nhiêu tính mạng của tuyệt thế anh hùng đều là chôn vùi dưới váy mỹ nhân đây thôi! Tại sao nhiều đàn ông lại phải khổ sở vì tình, rồi bỏ qua tất cả mọi sự chứ?
Quên chuyện này đi, ở phương diện này tôi ngu ngốc cũng đâu có kém là bao!
Tôi tê tâm liệt phế gào khóc, trong miệng kêu loạn “Phụ thân, phụ thân!”, xông lên lôi lôi kéo kéo Viên Khuê. Tôi cào mặt hắn, xé quần xé áo hắn, hướng về nơi có thứ đồ đang cất giấu mà cào cấu, mãi cho đến khi miếng ngọc bội từ trong ngực hắn “Coong” rơi xuống mặt đất.
Thật ra tôi cũng không chắc chắn đây có vật định ước hay không, và hắn có luôn mang theo trên nười hay không. Nhưng nếu là vở kịch đầy đủ tình huống cẩu huyết chắc hẳn sẽ có, hơn nữa hắn cũng sống chết mang theo bên người. Xem chừng phỏng đoán của tôi lúc này đã chính xác rồi, vận may đến quá đã, chỉ tiếc nơi này không có bán sổ xố.
Ngọc bội rơi xuống đất, ba người kia lại kinh hãi đến biến sắc. Giữa miếng ngọc còn có khắc một chữ ‘Bảo’.
“Ngọc bội đó, là của tam nương …”
Không phải của Thất Lý Hương mà là người không có cảm giác tồn tại Lý Bảo Nhi?
Về phần ngọc bội của tam nương, vấn đề tại sao lại dẫn đến mấy cái tiết chết giẫm này thì bây giờ tôi cũng chẳng cần suy nghĩ. Dù sao đây rõ ràng là có gian tình thôi!
“Người đâu! Mau cho mời tam nương!”, giọng Nhiếp Thu Viễn vẫn trầm ổn êm tai, nhưng trong đó mơ hồ mang thêm chút tức giận.
Viên Khuê quay mặt sang chỗ khác, ai hỏi gì mặc kệ, không chịu mở miệng trả lời.
Một lúc lâu sau, bên ngoài có người sợ hãi xông vào, kêu to: “Không xong! Không xong rồi! Tam phu nhân, người, người, người thắt cổ!”
Viên Khuê chấn động, trợn trắng mắt, cả người bất động như tượng đá một lúc lâu sau thân thể mới mềm nhũn, vẻ mặt đầy bi thương và tuyệt vọng. Xem ra, tình cảm của hắn là thật tâm!
“Là vì báo thù … Nàng báo thù …”, hắn rối rắm xoắn xuýt được mỗi mấy từ này.
Chuyện về sau thế nào tôi không biết, bởi Lạc Đại Xuân đã giải hắn đi. Trên đời này yêu hận tình thù vốn dĩ là như vậy, thất tình lục dục chỉ một chút bất cẩn cũng dẫn đến bi kịch. Tôi cũng không muốn biết chuyện trước đây của họ là như thế nào, ông chú kia lại cũng chẳng phải cha ruột. Thế nhưng, người cha này, tuy tôi chưa từng thấy mặt ông, nhưng tôi đã giúp ông báo thù rồi đúng không?
Vì vậy, ông cũng phù hộ cho tôi đi!
Đặt tôi nằm lại giường, bọn họ chuẩn bị rời đi. Tôi đưa tay nắm chặt lấy ống tay áo Nhiếp Thu Viễn.
Anh ấy giật mình rồi dừng bước, sau đó ra hiệu cho những người khác đi trước, còn chính anh ấy thì ngồi kiên nhẫn bên cạnh tôi.
“Ca ca, muội rất sợ …”, tôi bắt đầu diễn tuồng.
Anh ấy không làm gì, cũng không thèm để ý đến tôi.
Hay mình diễn quá lố? Tôi tự nhủ.
Để phá vỡ cục diện bế tắc, ánh mắt tôi trở nên bi thương, vô cùng yếu đuối mở miệng hỏi: “Ca ca làm sao biết phụ thân bị mưu sát …”
“Từ vết thương trên người của muội!”, Nhiếp Thu Viễn nói.
“Hả?! …”, câu này của tôi không phải diễn, là phản ứng theo bản năng thôi, “Huynh, huynh nhìn … muội …”
Thật ra nhìn cánh tay thôi cũng chẳng là gì, thế nhưng gương mặt anh tuấn trắng nõn của Nhiếp Thu Viễn hình như đỏ lên một chút. Dù chỉ phớt hồng và nhanh chóng biến mất nhưng không lọt qua khỏi mắt của tôi.
Tôi không thể hiểu được!
“Ngươi! Cuối cùng ngươi là ai?”, trong lúc thần trí tôi đang rã rời vì anh ấy, anh lại chăm chú nhìn vào mắt tôi, nghiêm cẩn mà sắc bén hỏi.
“A …”
Tôi thầm nghĩ lúc này đây tốt nhất là nên ngất đi.
Vì vậy, tôi chẳng nói chẳng rằng mà lăn ra nằm ngay đơ.
Trong lòng tôi quả thực rất bấn loạn. Tuy rằng vừa xuyên không đã gặp phải vụ án ngoài dự tính, nhưng một đống chuyện phát sinh này cũng khiến tâm tình tôi có chút suy sụp.
Vừa rồi cùng nam thần bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm giác trong ánh mắt của anh ta có chút gì đó khác lạ. Nếu trong tình huống khác chắc sẽ làm tôi vui đến chết ngất. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ bọn tôi lại là anh em, nếu tình huống này có ý nghĩa gì đó thì phải là quan hệ như ‘ác mộng’ giữa hai người chúng tôi khả năng có thể cải thiện được.
Nhóm người Nhiếp Thu Viễn đâu phải ngốc nghếch, cứ thế làm cái bãy giấu đầu lòi đuôi. Sau khi anh ấy dàn xếp cho tôi nằm nghỉ thì một tấc cũng không rời, thỉnh thoảng còn căn dặn mọi người xung quanh hiện tại sức khỏe tiểu thư rất yếu, phải chăm sóc cẩn thận, không được bỏ mặc người một giây một phút. Trời tối dần, thời khắc này, được gọi là ‘Cơ duyên xảo hợp’, bên cạnh tôi bỗng nhiên dư ra một ‘khoảng trống’ không có người bảo hộ.
Nhiếp Thu Viễn quả thực là một người khôn khéo, thật khiến tự sâu trong tâm khảm tôi càng yêu thích anh ấy!
Chỉ là, chờ mong điều gì đây?
Cũng chính lúc này, phải là lúc tên hung thủ chớp thời cơ mà ‘lên sàn diễn’!
Vì lẽ đó, hắn liền xuất hiện!
Người tới mặc toàn thân màu đen, dùng khăn bịt mặt nên từ đầu đến chân chỉ lộ ra con mắt, nhìn dáng người cùng ánh mắt thôi đã đoán được là Viên Khuê. Haizza, thật nhàm chán.
Tuy nhiên vẫn có chút kích thích vì võ công của hắn rất cao cường, động tác nhanh đến mức tôi nhìn cũng không rõ ràng lắm. Đây mới thực sự được gọi là võ công, đao thật kiếm thật chứ không phải mấy cái trò thi đấu võ thuật khoa tay múa chân.
Tôi chưa kịp hồi phục tinh thần thì một cây chủy thủ sáng loáng đâm thẳng về hướng yết hầu của tôi.
Hắn nhanh đến mức tôi chưa kịp thốt lên kinh ngạc. Nếu không có Nhiếp Thu Viễn, tôi biết mình chết là cái chắc. Ngay sau đó tôi nghe được một tiếng quát, rồi đến tiếng binh khí va chạm. Tôi trở người bò dậy, nhanh chóng lui vào góc tường. Trước mắt diễn ra như mấy màn tung người như trong phim kiếm hiệp TVB.
Công phu của họ rất cao, cụ thể cao ra sao tôi không diễn tả được, chỉ biết rằng bọn họ đánh rất đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nhiếp Thu Viễn giao chiến cùng người khác, anh trong trang phục đen, áo ống tung bay, động tác tiêu sái đến lạ thường, không giống như đối đầu sinh tử mà trông giống mấy kỹ xảo trong phim hơn, hiệu quả thị giác rất cao.
Theo sau là vài tiếng hô, quát, Lạc Đại Xuân cùng Hàn Mị Lan cũng xông ra, gia nhập cuộc chiến, hình thành trận pháp ba đánh một vô liêm sỉ.
Viên Khuê hình như đấu không lại Nhiếp Thu Viễn, bởi trong khi Nhiếp Thu Viễn vẫn bình chân như vại thì hắn đã bắt đầu thở hổn hà hổn hển. Bây giờ lại một đấu ba, hắn lại càng không có khả năng thắng, vì vậy chỉ một lát sau, đồng loạt ba thanh kiếm gác trên cổ hắn.
Kéo khăn che mặt xuống, đã lộ ra gương mặt của Đường chủ Viên Thông Đường - Viên Khuê. Nhóm người Nhiếp Thu Viễn đồng loạt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thể tin: “Làm sao … tại sao lại là ngươi?”
Tại sao không thể là hắn? Tôi thở dài!
“Tại sao?”, Lại Đại Xuân kinh ngạc thốt lên. Đều là Đường chủ các phân đường ‘chuyển phát nhanh’ nên có lẽ quan hệ giữa hai người này rất tốt
Còn có thể vì sao sao? Trong lòng tôi gào thét, động cơ giết người tám phần đều vì tiền, vì báo thù và vì tình, chỉ ba loại thôi!
“Ha ha ha ha ha!”, Viên Khuê rất có tài diễn mấy vai hài nhen. Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong.”
*Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: Người chết vì tiền, chim chết vì ăn
Tôi cảm thấy hắn đang nói dối. Bởi nếu xét ngọn ngành tình hình, sau khi trại chủ qua đời, phân theo vai vế thì quyền quản lý tài sản trong trại cũng chưa đến lượt hắn. Báo thù? Có người nói hắn đã ở đây rất nhiều năm, muốn ra tay thì đã hành động từ lâu rồi mới đúng. Như vậy, là giết người vì tình?
Tôi chợt nhớ tới ánh mắt câu dẫn của Thất Lý Hương.
Haizza, bao nhiêu tính mạng của tuyệt thế anh hùng đều là chôn vùi dưới váy mỹ nhân đây thôi! Tại sao nhiều đàn ông lại phải khổ sở vì tình, rồi bỏ qua tất cả mọi sự chứ?
Quên chuyện này đi, ở phương diện này tôi ngu ngốc cũng đâu có kém là bao!
Tôi tê tâm liệt phế gào khóc, trong miệng kêu loạn “Phụ thân, phụ thân!”, xông lên lôi lôi kéo kéo Viên Khuê. Tôi cào mặt hắn, xé quần xé áo hắn, hướng về nơi có thứ đồ đang cất giấu mà cào cấu, mãi cho đến khi miếng ngọc bội từ trong ngực hắn “Coong” rơi xuống mặt đất.
Thật ra tôi cũng không chắc chắn đây có vật định ước hay không, và hắn có luôn mang theo trên nười hay không. Nhưng nếu là vở kịch đầy đủ tình huống cẩu huyết chắc hẳn sẽ có, hơn nữa hắn cũng sống chết mang theo bên người. Xem chừng phỏng đoán của tôi lúc này đã chính xác rồi, vận may đến quá đã, chỉ tiếc nơi này không có bán sổ xố.
Ngọc bội rơi xuống đất, ba người kia lại kinh hãi đến biến sắc. Giữa miếng ngọc còn có khắc một chữ ‘Bảo’.
“Ngọc bội đó, là của tam nương …”
Không phải của Thất Lý Hương mà là người không có cảm giác tồn tại Lý Bảo Nhi?
Về phần ngọc bội của tam nương, vấn đề tại sao lại dẫn đến mấy cái tiết chết giẫm này thì bây giờ tôi cũng chẳng cần suy nghĩ. Dù sao đây rõ ràng là có gian tình thôi!
“Người đâu! Mau cho mời tam nương!”, giọng Nhiếp Thu Viễn vẫn trầm ổn êm tai, nhưng trong đó mơ hồ mang thêm chút tức giận.
Viên Khuê quay mặt sang chỗ khác, ai hỏi gì mặc kệ, không chịu mở miệng trả lời.
Một lúc lâu sau, bên ngoài có người sợ hãi xông vào, kêu to: “Không xong! Không xong rồi! Tam phu nhân, người, người, người thắt cổ!”
Viên Khuê chấn động, trợn trắng mắt, cả người bất động như tượng đá một lúc lâu sau thân thể mới mềm nhũn, vẻ mặt đầy bi thương và tuyệt vọng. Xem ra, tình cảm của hắn là thật tâm!
“Là vì báo thù … Nàng báo thù …”, hắn rối rắm xoắn xuýt được mỗi mấy từ này.
Chuyện về sau thế nào tôi không biết, bởi Lạc Đại Xuân đã giải hắn đi. Trên đời này yêu hận tình thù vốn dĩ là như vậy, thất tình lục dục chỉ một chút bất cẩn cũng dẫn đến bi kịch. Tôi cũng không muốn biết chuyện trước đây của họ là như thế nào, ông chú kia lại cũng chẳng phải cha ruột. Thế nhưng, người cha này, tuy tôi chưa từng thấy mặt ông, nhưng tôi đã giúp ông báo thù rồi đúng không?
Vì vậy, ông cũng phù hộ cho tôi đi!
Đặt tôi nằm lại giường, bọn họ chuẩn bị rời đi. Tôi đưa tay nắm chặt lấy ống tay áo Nhiếp Thu Viễn.
Anh ấy giật mình rồi dừng bước, sau đó ra hiệu cho những người khác đi trước, còn chính anh ấy thì ngồi kiên nhẫn bên cạnh tôi.
“Ca ca, muội rất sợ …”, tôi bắt đầu diễn tuồng.
Anh ấy không làm gì, cũng không thèm để ý đến tôi.
Hay mình diễn quá lố? Tôi tự nhủ.
Để phá vỡ cục diện bế tắc, ánh mắt tôi trở nên bi thương, vô cùng yếu đuối mở miệng hỏi: “Ca ca làm sao biết phụ thân bị mưu sát …”
“Từ vết thương trên người của muội!”, Nhiếp Thu Viễn nói.
“Hả?! …”, câu này của tôi không phải diễn, là phản ứng theo bản năng thôi, “Huynh, huynh nhìn … muội …”
Thật ra nhìn cánh tay thôi cũng chẳng là gì, thế nhưng gương mặt anh tuấn trắng nõn của Nhiếp Thu Viễn hình như đỏ lên một chút. Dù chỉ phớt hồng và nhanh chóng biến mất nhưng không lọt qua khỏi mắt của tôi.
Tôi không thể hiểu được!
“Ngươi! Cuối cùng ngươi là ai?”, trong lúc thần trí tôi đang rã rời vì anh ấy, anh lại chăm chú nhìn vào mắt tôi, nghiêm cẩn mà sắc bén hỏi.
“A …”
Tôi thầm nghĩ lúc này đây tốt nhất là nên ngất đi.
Vì vậy, tôi chẳng nói chẳng rằng mà lăn ra nằm ngay đơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook