Hoa Giải Phẫu Học
-
Chương 1-1: Tiết tử
Khi bàn luận về xuyên không thì chúng ta sẽ nói về cái gì?
Tôi là Diệp Chân Chân, là nữ sinh viên đại học năm thứ ba.Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.
Hai mươi tuổi, nói thế nào cũng chẳng có gì đặc biệt cả! Nhưng mà với tôi mà nói, nó có ý nghĩa cực kỳ lớn.
Điểm quan trọng nhất là, theo Điều 6 Luật Hôn nhân của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quy định: “Tuổi kết hôn: Nam không được dưới hai mươi hai tuổi, nữ không được dưới hai mươi tuổi.”
Nói cách khác, hai mươi tuổi chính là tuổi pháp định kết hôn của tôi! Tôi có thể kết hôn! Chuyện này đối với tôi cũng giống như một nghi thức, bởi vì tôi đã chờ đợi ngày này suốt tám năm ròng.
Hai mươi trừ đi tám bằng mười hai, điều đó có nghĩa, ngay từ lúc tôi mới mười hai tuổi đã nhất kiến chung tình với người đó, cũng đã quyết định vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi sẽ chính thức đi gặp anh ấy.
Kỳ thật, vì ngày hôm nay, tôi đã nghiêm cẩn chuẩn bị tám năm!
Có lẽ các anh chị muốn nói, như vậy đáng giá sao? Thích, là phải theo đuổi không phải sao! Dù là cô bé con cũng phải có lực cạnh tranh chứ đúng không nào?
Nói đến đây, tôi chỉ có thể thở dài một hơi. Bởi vì, nam thần của tôi căn bản không ở trong thế giới của tôi! Nếu không dốc hết sức mình thì làm sao có thể gặp được anh ấy đây?
Nam thần của tôi tên là Nhiếp Thu Viễn.
Thật ra tôi cũng chỉ nhìn thấy anh ấy qua tranh mà thôi. Đúng, không phải ảnh chụp mà là tranh. Cũng không biết ai đã vẽ đẹp như vậy nữa. Tóm lại, tôi chỉ nhìn thoáng qua liền rơi tõm vào. Sau này đọc tiểu sử sơ lược về anh, tôi không thể nào kiềm chế được nữa.
Nam thần của tôi anh tuấn tiêu sái, mị lực mười phần, sinh năm 605, chức quan Tổng lý Quốc Vụ Viện.
Cái gì? Tổng lý năm 605? Đó là… Đường triều?
Không sai. Người mà tôi nhất kiến chung tình, là vị Thừa Tướng soái ca thời Đường Thái Tông, tên Nhiếp Thu Viễn.
Cho nên, hôm nay tôi quyết định xuyên không về Đường triều để đi tìm anh ấy.
Có lẽ các anh chị muốn nói: Sai bét! Thừa Tướng khi đó là Ngụy Chinh, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối.
Tôi muốn nói, các anh chị không biết không có nghĩa là không có người này! Hơn nữa, là tôi muốn xuyên không có được không?! Xuyên không là chuyện đùa sao? Nếu người này không tồn tại thì tôi phí công phí sức lớn như vậy làm gì chứ!
Do đó, tâm nguyện của tôi rất đơn giản, đi Đường triều, tìm được Nhiếp Thu Viễn, cùng anh ấy kết hôn rồi cả đời sống cùng nhau.
Cho nên, mở đầu chỉ là tôi xả chuyện tào lao. Tôi làm gì mà phải chờ đến tuổi pháp định kết hôn đâu, chẳng qua là để thực hiện mục tiêu này, thời gian tám năm còn chưa đủ đây.
Như vậy, khi mà chúng ta bàn luận về xuyên không thì chúng ta nói về cái gì đây?
Sau khi tôi xem qua rất nhiều phim về xuyên không, tôi tự hỏi chính mình: Nếu có một ngày mình xuyên không mà chỉ có thể mang theo một thứ, vậy thì mình hy vọng nhất là mang theo cái gì?
Đáp án của tôi chính là kính sát tròng.
Về chuyện tại sao tôi lại bị cận thị thì từ từ sau này hẵng nói.
Nhưng là, nếu xuyên không về cổ đại lại phát hiện mình nhìn cái gì cũng không rõ, như vậy sẽ bất tiện lắm, cuộc sống sẽ không thoải mái mà lúc trốn chạy thoát thân cũng sẽ gặp bất lợi.
Không biết các anh chị đã xem qua bộ phim "Xác ướp" chưa, vị nào đó bị cận thị, cương thi đã đến sát sau lưng mà còn nhìn lờ mờ, thậm chí còn muốn tiến gần lại sờ xem nữa chứ. Aida, tình tiết này để lại ấn tượng thật sâu trong tôi, ban đêm còn gặp phải ác mộng. Tôi nghĩ, nếu phải chết thì rõ ràng một chút vẫn tốt hơn.
Nếu mang theo mắt kính thì đến cổ đại sẽ trông rất kỳ quái, bất tiện đủ thứ, rồi còn điểm mấu chốt nhất chính là không đủ xinh đẹp! Tưởng tượng một chút đi, toàn thân thướt tha váy áo cổ trang lại đeo một cặp mắt kính, oh my god!
Nhưng mà kính sát tròng thì tuổi thọ quá ngắn, lại cần dung dịch hỗ trợ, cái này lại không thực tế rồi.
Vậy nên vào lúc mười tám tuổi, tôi dứt khoát đến bệnh viện làm phẫu thuật trị liệu cận thị, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Tuy rằng sau khi xuyên không, đại khái tôi sẽ phải sử dụng thân thể của người khác, nhưng mà, đầu óc đều có thể mang theo, lỡ chẳng may thị lực cũng mang theo luôn thì sao?!
Xem đi, tôi chính là một người tư duy kỹ càng đâu ra đó! Người giống như tôi đây, nhất định sẽ thực hiện được mục tiêu của chính mình.
Quay lại vấn đề nam thần đã thay đổi cuộc sống của tôi ra sao. Từ ngày yêu anh ấy, tôi đã hạ quyết tâm, từ ngày đó trở đi, mỗi một phút mỗi một giây, tôi đều phải vì tương lai có thể đi gặp anh ấy mà liều mạng nỗ lực.
Tôi bắt đầu từ việc nghiêm túc đọc sách, như đói như khát hấp thu văn hóa tri thức khoa học hiện đại, đặc biệt cố gắng ghi nhớ lịch sử từ thời Đường về sau. Những thứ này ở hiện tại coi như bình thường không có gì lạ, cùng lắm dùng để tăng thêm khí chất, thêm đề tài lúc rảnh rỗi mà thôi. Nhưng là ở cổ đại thì hoàn toàn khác, cái nào cũng có thể trở thành đảm bảo an thân lập mệnh.
Từ trung học lên đến đại học, tôi đều thuận buồm xuôi gió. Bạn bè đều dùng ánh mắt ‘đồ thần kinh không thuộc nhân loại’ mà nhìn tôi, cũng chỉ trỏ sau lưng tôi. Nữ sinh này tuyệt đối là ‘trùm’ học mà, cô ấy có ngủ hay không thế! Hừ, yến tước làm sao có thể hiểu được chí lớn của thiên nga?Thành tích như thần trong các kỳ kiểm tra nhiều nhất cũng chỉ là sản phẩm phụ mà thôi. Sức mạnh tình yêu là vô hạn!
Cứ như vậy, trong cái đầu có dung lượng không mấy lớn của tôi miễn cưỡng nhồi nhét đủ loại tri thức. Chỉ số thông minh của tôi từ 129 leo thẳng lên đến tận 169.
Có lẽ các anh chị muốn nói: Vô nghĩa, chỉ số thông minh chỉ dao động trong khoảng 46-160 mà thôi! Xin cho tôi cười lạnh hai tiếng.Nếu Sheldon có IQ 187, vì sao IQ của tôi không phải là 169? Huống chi, con số 169 này chỉ do tôi tự nhận mà thôi.
*Sheldon Cooper: là một trong hai nhân vật chính trong series phim truyền hình sitcom Mỹ The Big Bang Theory
Thật ra, vì nam thần của tôi, tôi thực sự đã chịu khổ rất rất nhiều.
Ví dụ như, ở cổ đại, muốn an toàn mà sống nhất định thân thể phải có tố chất thật tốt, còn phải học một ít võ công. Sáng sớm mỗi ngày tôi đều kiên trì chạy bộ, hơn nữa, từ lúc mười hai tuổi tôi đã bái sư học nghệ, học tập môn võ thuật có tính thực chiến nhất Trung Quốc là Vịnh Xuân Quyền. Ở hội thi võ thuật toàn quốc tôi còn lấy được bằng khen đó!
Tôi còn đọc một bộ sách “Sổ tay sinh tồn của Wiseman”, giáo trình uy tín của sĩ quan huấn luyện bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh, hạng năm sao trong bảng xếp hạng sách Amazon. Cuốn sách sẽ dạy cho mọi người biết cách có thể sinh tồn trong mọi điều kiện, mọi thời tiết hay địa điểm dã ngoại. Một quyển sách, một con dao có thể giải quyết tất cả các khó khăn để tồn tại mà dù là đi xe, đi bộ đường dài, lữ hành, người thám hiểm đều phải trải qua! Mỗi năm, tôi đều tham gia huấn luyện ‘Dã ngoại sinh tồn”, tham gia khóa ngắn hạn huấn luyện cấp cứu, chuyện này khiến cho tôi cảm thấy mình thực giống với bộ đội đặc chủng.
Còn có, mục tiêu cuối cùng của tôi chính là trái tim nam thần. Mọi người đều nói, muốn nắm giữ trái tim của một người đàn ông thì trước tiên phải nắm giữ được dạ dày của anh ta. Vì vậy, tôi tốn rất nhiều thời gian học tập nấu nướng để cho chính mình một cơ hội, cơ hội dùng những món ăn từ khắp nơi trên thế giới này chinh phục anh ấy!
Lại thêm chuyện rất thực tế nữa, hơi khó nói. Đối với chuyến xuyên không lần này, tôi lo lắng cẩn thận đến mức độ tự mình nghiên cứu một vấn đề rất chuyên môn: Làm sao để chế tạo ra giấy vệ sinh, băng vệ sinh, quần lót chữ nhật cùng áo ngực.
Tôi cho rằng, nếu không có tiền, dựa vào kỹ thuật làm giấy vệ sinh bán, hẳn là lời to.
Bởi thế tôi liều mạng học tập như vậy làm sao lại không bị cận thị?
Hiện tại tôi chỉ muốn hỏi nhỏ một câu: Bàn tay vàng của tôi cũng đủ rồi chứ?!
À bàn về xuyên không, xuyên không không đơn giản như Quách Đức Cương đã nói, tay sờ công tắc điện, ‘xẹt’ một tiếng là đã có thể xuyên qua. Đó là tự tìm cái chết, như vậy quả thật chỉ có thể xuyên qua thành Quan Công, ngẩng đầu lên sẽ thấy tấm biển đề hai chữ - “Mạch Thành”. Nhưng mà xuyên không cũng không khó như trên tivi, cần phải chết một lần, kết hợp cơ duyên, khả năng chỉ là một phần trăm triệu.
Trải qua nghiên cứu tỉ mỉ cùng tìm kiếm, rốt cục tôi cũng hiểu được, thật ra xuyên không có thể thực hiện bằng cách dùng một loại thuốc. Trong giấc ngủ sẽ xuyên qua, hơn nữa sống ở bên kia cả đời thì cũng chỉ chưa đến mười phút ở đây.
Tôi có thể nêu ra vài ví dụ.
Ngày xưa có một truyền thuyết ‘Nhất mộng Hoàng Lương’, kể về một người tên là Lư Sinh tá túc ở lữ điếm Hàm Đan, sau khi ngủ thì có một giấc mộng đẹp sống cả đời vinh hoa phú quý, lúc tỉnh dậy nồi cơm tẻ còn chưa nấu chín. Chuyện này, kỳ thật là một chuyến xuyên không.
Ở nước ngoài có bộ phim ‘Ngược dòng thời gian’ nữ chính là một người phụ nữ đã lớn tuổi, rất đẹp lão. Chuyện xưa kể về một nhà soạn kịch bị hấp dẫn bởi ảnh chụp của một nữ diễn viên năm 1912, không cách nào kiềm chế. Anh ta đã dùng cách tự thôi miên chính mình, từ năm 1972 quay trở về năm 1912, tìm được nữ diễn viên và cùng cô ấy viết nên một đoạn chuyện tình.
Tuy rằng từ 1912 đến 1972 chỉ cách nhau vỏn vẹn có sáu mươi năm, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng. Vấn đề cốt lõi là nhà soạn kịch này quá giống với tôi hiện tại! Nhưng anh ta không hề chuẩn bị nghiêm túc giống tôi, khó trách không có chút kinh nghiệm nào truyền lại!
* Bộ phim mang tên “Somewhere in Time” của đạo diễn Jeannot Szwarc
Còn có một bộ phim điện ảnh “Kẻ đánh cắp giấc mơ”, chắc như bắp đạo diễn đã xuyên không. Anh ta không hề nhắc đến một điểm nếu chết ở bên kia có thể lập tức trở lại hiện thực.
*Bộ phim mang tên “Inception” của đạo diễn Christopher Nolan
Nhưng mà “Kẻ đánh cắp giấc mơ” cũng có chỗ gạt người.Xuyên không chỉ có thể được một lần. Nói cách khác, không thể nào xuyên qua xuyên lại. Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất, chỉ có một cơ hội quý giá để bắt lấy trái tim nam thần yêu quý nhà tôi.
Nếu không thì tôi có cần phải học nhiều như vậy làm gì?
Thật ra, tôi mất thời gian tám năm mới tìm được người thần bí có thể chế tác thuốc xuyên không. Chuyện về người thần bí là bí mật, sẽ không công khai trong này. Nếu các anh chị muốn xuyên không thì tự mình mà tìm đi. Nhanh chóng nâng chỉ số thông minh của mình lên đến 169, tám năm là đủ rồi.
Vì sao lại đề cập đến chỉ số thông minh? Bởi vì lúc xuyên không, chỉ số thông minh càng cao càng đưa ra được nhiều điều kiện. Quá trình xuyên không không giống như uống nước ‘vong tình’, với chỉ số thông minh của tôi trên đường xuyên qua chỉ có thể cần ba điều kiện. Ba điều kiện này đều được thực hiện lúc đến được bên kia đó!
Nhưng, ba điều kiện làm sao mà đủ chứ?!
Qua suy nghĩ một cách nghiêm túc, tôi lựa chọn ba điều kiện:
Thứ nhất, trong lịch sử ghi lại, Nhiếp Thu Viễn lấy vợ lúc hai mươi hai tuổi, cho nên, tôi muốn xuyên đến năm anh ấy hai mươi mốt tuổi. Như vậy, anh ấy chưa có hôn phối, tôi lại không cần phải chờ quá lâu.
Thứ hai, hy vọng tôi hợp tuổi với anh ấy, xinh đẹp như hoa, thân thể khỏe mạnh. Những thứ này đều do trời ban, sau này nỗ lực cũng vô dụng, cho nên nhất định phải có.
Thứ ba, làm sao để tôi xuất hiện ở gần anh ấy một chút, chứ đừng tốn cả đời tìm khắp nơi, lại không thấy anh.
Cứ như vậy đi. Nam thần, chờ em, em đến đây!
Có lẽ các anh chị muốn nói: Cái gì? Chuyện này không có tính khoa học!
Xin cho tôi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng: Ha! Ha! Ha!
Thôi cho tôi xin, tôi xuyên không rồi, mọi người còn muốn bàn chuyện khoa học với tôi sao?!
Tôi là Diệp Chân Chân, là nữ sinh viên đại học năm thứ ba.Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.
Hai mươi tuổi, nói thế nào cũng chẳng có gì đặc biệt cả! Nhưng mà với tôi mà nói, nó có ý nghĩa cực kỳ lớn.
Điểm quan trọng nhất là, theo Điều 6 Luật Hôn nhân của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quy định: “Tuổi kết hôn: Nam không được dưới hai mươi hai tuổi, nữ không được dưới hai mươi tuổi.”
Nói cách khác, hai mươi tuổi chính là tuổi pháp định kết hôn của tôi! Tôi có thể kết hôn! Chuyện này đối với tôi cũng giống như một nghi thức, bởi vì tôi đã chờ đợi ngày này suốt tám năm ròng.
Hai mươi trừ đi tám bằng mười hai, điều đó có nghĩa, ngay từ lúc tôi mới mười hai tuổi đã nhất kiến chung tình với người đó, cũng đã quyết định vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi sẽ chính thức đi gặp anh ấy.
Kỳ thật, vì ngày hôm nay, tôi đã nghiêm cẩn chuẩn bị tám năm!
Có lẽ các anh chị muốn nói, như vậy đáng giá sao? Thích, là phải theo đuổi không phải sao! Dù là cô bé con cũng phải có lực cạnh tranh chứ đúng không nào?
Nói đến đây, tôi chỉ có thể thở dài một hơi. Bởi vì, nam thần của tôi căn bản không ở trong thế giới của tôi! Nếu không dốc hết sức mình thì làm sao có thể gặp được anh ấy đây?
Nam thần của tôi tên là Nhiếp Thu Viễn.
Thật ra tôi cũng chỉ nhìn thấy anh ấy qua tranh mà thôi. Đúng, không phải ảnh chụp mà là tranh. Cũng không biết ai đã vẽ đẹp như vậy nữa. Tóm lại, tôi chỉ nhìn thoáng qua liền rơi tõm vào. Sau này đọc tiểu sử sơ lược về anh, tôi không thể nào kiềm chế được nữa.
Nam thần của tôi anh tuấn tiêu sái, mị lực mười phần, sinh năm 605, chức quan Tổng lý Quốc Vụ Viện.
Cái gì? Tổng lý năm 605? Đó là… Đường triều?
Không sai. Người mà tôi nhất kiến chung tình, là vị Thừa Tướng soái ca thời Đường Thái Tông, tên Nhiếp Thu Viễn.
Cho nên, hôm nay tôi quyết định xuyên không về Đường triều để đi tìm anh ấy.
Có lẽ các anh chị muốn nói: Sai bét! Thừa Tướng khi đó là Ngụy Chinh, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối.
Tôi muốn nói, các anh chị không biết không có nghĩa là không có người này! Hơn nữa, là tôi muốn xuyên không có được không?! Xuyên không là chuyện đùa sao? Nếu người này không tồn tại thì tôi phí công phí sức lớn như vậy làm gì chứ!
Do đó, tâm nguyện của tôi rất đơn giản, đi Đường triều, tìm được Nhiếp Thu Viễn, cùng anh ấy kết hôn rồi cả đời sống cùng nhau.
Cho nên, mở đầu chỉ là tôi xả chuyện tào lao. Tôi làm gì mà phải chờ đến tuổi pháp định kết hôn đâu, chẳng qua là để thực hiện mục tiêu này, thời gian tám năm còn chưa đủ đây.
Như vậy, khi mà chúng ta bàn luận về xuyên không thì chúng ta nói về cái gì đây?
Sau khi tôi xem qua rất nhiều phim về xuyên không, tôi tự hỏi chính mình: Nếu có một ngày mình xuyên không mà chỉ có thể mang theo một thứ, vậy thì mình hy vọng nhất là mang theo cái gì?
Đáp án của tôi chính là kính sát tròng.
Về chuyện tại sao tôi lại bị cận thị thì từ từ sau này hẵng nói.
Nhưng là, nếu xuyên không về cổ đại lại phát hiện mình nhìn cái gì cũng không rõ, như vậy sẽ bất tiện lắm, cuộc sống sẽ không thoải mái mà lúc trốn chạy thoát thân cũng sẽ gặp bất lợi.
Không biết các anh chị đã xem qua bộ phim "Xác ướp" chưa, vị nào đó bị cận thị, cương thi đã đến sát sau lưng mà còn nhìn lờ mờ, thậm chí còn muốn tiến gần lại sờ xem nữa chứ. Aida, tình tiết này để lại ấn tượng thật sâu trong tôi, ban đêm còn gặp phải ác mộng. Tôi nghĩ, nếu phải chết thì rõ ràng một chút vẫn tốt hơn.
Nếu mang theo mắt kính thì đến cổ đại sẽ trông rất kỳ quái, bất tiện đủ thứ, rồi còn điểm mấu chốt nhất chính là không đủ xinh đẹp! Tưởng tượng một chút đi, toàn thân thướt tha váy áo cổ trang lại đeo một cặp mắt kính, oh my god!
Nhưng mà kính sát tròng thì tuổi thọ quá ngắn, lại cần dung dịch hỗ trợ, cái này lại không thực tế rồi.
Vậy nên vào lúc mười tám tuổi, tôi dứt khoát đến bệnh viện làm phẫu thuật trị liệu cận thị, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Tuy rằng sau khi xuyên không, đại khái tôi sẽ phải sử dụng thân thể của người khác, nhưng mà, đầu óc đều có thể mang theo, lỡ chẳng may thị lực cũng mang theo luôn thì sao?!
Xem đi, tôi chính là một người tư duy kỹ càng đâu ra đó! Người giống như tôi đây, nhất định sẽ thực hiện được mục tiêu của chính mình.
Quay lại vấn đề nam thần đã thay đổi cuộc sống của tôi ra sao. Từ ngày yêu anh ấy, tôi đã hạ quyết tâm, từ ngày đó trở đi, mỗi một phút mỗi một giây, tôi đều phải vì tương lai có thể đi gặp anh ấy mà liều mạng nỗ lực.
Tôi bắt đầu từ việc nghiêm túc đọc sách, như đói như khát hấp thu văn hóa tri thức khoa học hiện đại, đặc biệt cố gắng ghi nhớ lịch sử từ thời Đường về sau. Những thứ này ở hiện tại coi như bình thường không có gì lạ, cùng lắm dùng để tăng thêm khí chất, thêm đề tài lúc rảnh rỗi mà thôi. Nhưng là ở cổ đại thì hoàn toàn khác, cái nào cũng có thể trở thành đảm bảo an thân lập mệnh.
Từ trung học lên đến đại học, tôi đều thuận buồm xuôi gió. Bạn bè đều dùng ánh mắt ‘đồ thần kinh không thuộc nhân loại’ mà nhìn tôi, cũng chỉ trỏ sau lưng tôi. Nữ sinh này tuyệt đối là ‘trùm’ học mà, cô ấy có ngủ hay không thế! Hừ, yến tước làm sao có thể hiểu được chí lớn của thiên nga?Thành tích như thần trong các kỳ kiểm tra nhiều nhất cũng chỉ là sản phẩm phụ mà thôi. Sức mạnh tình yêu là vô hạn!
Cứ như vậy, trong cái đầu có dung lượng không mấy lớn của tôi miễn cưỡng nhồi nhét đủ loại tri thức. Chỉ số thông minh của tôi từ 129 leo thẳng lên đến tận 169.
Có lẽ các anh chị muốn nói: Vô nghĩa, chỉ số thông minh chỉ dao động trong khoảng 46-160 mà thôi! Xin cho tôi cười lạnh hai tiếng.Nếu Sheldon có IQ 187, vì sao IQ của tôi không phải là 169? Huống chi, con số 169 này chỉ do tôi tự nhận mà thôi.
*Sheldon Cooper: là một trong hai nhân vật chính trong series phim truyền hình sitcom Mỹ The Big Bang Theory
Thật ra, vì nam thần của tôi, tôi thực sự đã chịu khổ rất rất nhiều.
Ví dụ như, ở cổ đại, muốn an toàn mà sống nhất định thân thể phải có tố chất thật tốt, còn phải học một ít võ công. Sáng sớm mỗi ngày tôi đều kiên trì chạy bộ, hơn nữa, từ lúc mười hai tuổi tôi đã bái sư học nghệ, học tập môn võ thuật có tính thực chiến nhất Trung Quốc là Vịnh Xuân Quyền. Ở hội thi võ thuật toàn quốc tôi còn lấy được bằng khen đó!
Tôi còn đọc một bộ sách “Sổ tay sinh tồn của Wiseman”, giáo trình uy tín của sĩ quan huấn luyện bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh, hạng năm sao trong bảng xếp hạng sách Amazon. Cuốn sách sẽ dạy cho mọi người biết cách có thể sinh tồn trong mọi điều kiện, mọi thời tiết hay địa điểm dã ngoại. Một quyển sách, một con dao có thể giải quyết tất cả các khó khăn để tồn tại mà dù là đi xe, đi bộ đường dài, lữ hành, người thám hiểm đều phải trải qua! Mỗi năm, tôi đều tham gia huấn luyện ‘Dã ngoại sinh tồn”, tham gia khóa ngắn hạn huấn luyện cấp cứu, chuyện này khiến cho tôi cảm thấy mình thực giống với bộ đội đặc chủng.
Còn có, mục tiêu cuối cùng của tôi chính là trái tim nam thần. Mọi người đều nói, muốn nắm giữ trái tim của một người đàn ông thì trước tiên phải nắm giữ được dạ dày của anh ta. Vì vậy, tôi tốn rất nhiều thời gian học tập nấu nướng để cho chính mình một cơ hội, cơ hội dùng những món ăn từ khắp nơi trên thế giới này chinh phục anh ấy!
Lại thêm chuyện rất thực tế nữa, hơi khó nói. Đối với chuyến xuyên không lần này, tôi lo lắng cẩn thận đến mức độ tự mình nghiên cứu một vấn đề rất chuyên môn: Làm sao để chế tạo ra giấy vệ sinh, băng vệ sinh, quần lót chữ nhật cùng áo ngực.
Tôi cho rằng, nếu không có tiền, dựa vào kỹ thuật làm giấy vệ sinh bán, hẳn là lời to.
Bởi thế tôi liều mạng học tập như vậy làm sao lại không bị cận thị?
Hiện tại tôi chỉ muốn hỏi nhỏ một câu: Bàn tay vàng của tôi cũng đủ rồi chứ?!
À bàn về xuyên không, xuyên không không đơn giản như Quách Đức Cương đã nói, tay sờ công tắc điện, ‘xẹt’ một tiếng là đã có thể xuyên qua. Đó là tự tìm cái chết, như vậy quả thật chỉ có thể xuyên qua thành Quan Công, ngẩng đầu lên sẽ thấy tấm biển đề hai chữ - “Mạch Thành”. Nhưng mà xuyên không cũng không khó như trên tivi, cần phải chết một lần, kết hợp cơ duyên, khả năng chỉ là một phần trăm triệu.
Trải qua nghiên cứu tỉ mỉ cùng tìm kiếm, rốt cục tôi cũng hiểu được, thật ra xuyên không có thể thực hiện bằng cách dùng một loại thuốc. Trong giấc ngủ sẽ xuyên qua, hơn nữa sống ở bên kia cả đời thì cũng chỉ chưa đến mười phút ở đây.
Tôi có thể nêu ra vài ví dụ.
Ngày xưa có một truyền thuyết ‘Nhất mộng Hoàng Lương’, kể về một người tên là Lư Sinh tá túc ở lữ điếm Hàm Đan, sau khi ngủ thì có một giấc mộng đẹp sống cả đời vinh hoa phú quý, lúc tỉnh dậy nồi cơm tẻ còn chưa nấu chín. Chuyện này, kỳ thật là một chuyến xuyên không.
Ở nước ngoài có bộ phim ‘Ngược dòng thời gian’ nữ chính là một người phụ nữ đã lớn tuổi, rất đẹp lão. Chuyện xưa kể về một nhà soạn kịch bị hấp dẫn bởi ảnh chụp của một nữ diễn viên năm 1912, không cách nào kiềm chế. Anh ta đã dùng cách tự thôi miên chính mình, từ năm 1972 quay trở về năm 1912, tìm được nữ diễn viên và cùng cô ấy viết nên một đoạn chuyện tình.
Tuy rằng từ 1912 đến 1972 chỉ cách nhau vỏn vẹn có sáu mươi năm, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng. Vấn đề cốt lõi là nhà soạn kịch này quá giống với tôi hiện tại! Nhưng anh ta không hề chuẩn bị nghiêm túc giống tôi, khó trách không có chút kinh nghiệm nào truyền lại!
* Bộ phim mang tên “Somewhere in Time” của đạo diễn Jeannot Szwarc
Còn có một bộ phim điện ảnh “Kẻ đánh cắp giấc mơ”, chắc như bắp đạo diễn đã xuyên không. Anh ta không hề nhắc đến một điểm nếu chết ở bên kia có thể lập tức trở lại hiện thực.
*Bộ phim mang tên “Inception” của đạo diễn Christopher Nolan
Nhưng mà “Kẻ đánh cắp giấc mơ” cũng có chỗ gạt người.Xuyên không chỉ có thể được một lần. Nói cách khác, không thể nào xuyên qua xuyên lại. Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất, chỉ có một cơ hội quý giá để bắt lấy trái tim nam thần yêu quý nhà tôi.
Nếu không thì tôi có cần phải học nhiều như vậy làm gì?
Thật ra, tôi mất thời gian tám năm mới tìm được người thần bí có thể chế tác thuốc xuyên không. Chuyện về người thần bí là bí mật, sẽ không công khai trong này. Nếu các anh chị muốn xuyên không thì tự mình mà tìm đi. Nhanh chóng nâng chỉ số thông minh của mình lên đến 169, tám năm là đủ rồi.
Vì sao lại đề cập đến chỉ số thông minh? Bởi vì lúc xuyên không, chỉ số thông minh càng cao càng đưa ra được nhiều điều kiện. Quá trình xuyên không không giống như uống nước ‘vong tình’, với chỉ số thông minh của tôi trên đường xuyên qua chỉ có thể cần ba điều kiện. Ba điều kiện này đều được thực hiện lúc đến được bên kia đó!
Nhưng, ba điều kiện làm sao mà đủ chứ?!
Qua suy nghĩ một cách nghiêm túc, tôi lựa chọn ba điều kiện:
Thứ nhất, trong lịch sử ghi lại, Nhiếp Thu Viễn lấy vợ lúc hai mươi hai tuổi, cho nên, tôi muốn xuyên đến năm anh ấy hai mươi mốt tuổi. Như vậy, anh ấy chưa có hôn phối, tôi lại không cần phải chờ quá lâu.
Thứ hai, hy vọng tôi hợp tuổi với anh ấy, xinh đẹp như hoa, thân thể khỏe mạnh. Những thứ này đều do trời ban, sau này nỗ lực cũng vô dụng, cho nên nhất định phải có.
Thứ ba, làm sao để tôi xuất hiện ở gần anh ấy một chút, chứ đừng tốn cả đời tìm khắp nơi, lại không thấy anh.
Cứ như vậy đi. Nam thần, chờ em, em đến đây!
Có lẽ các anh chị muốn nói: Cái gì? Chuyện này không có tính khoa học!
Xin cho tôi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng: Ha! Ha! Ha!
Thôi cho tôi xin, tôi xuyên không rồi, mọi người còn muốn bàn chuyện khoa học với tôi sao?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook