Hoa Giá Thích Khách
-
Chương 8
**
Qua mấy ngày sau, chuyện mà Kiều Song Song lo lắng rốt cuộc cũng đã đến.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi nàng cùng lão phu nhân và San San đi chùa dâng hương về, quản gia liền chạy đến thông báo.
“Bẩm phu nhân, ngài về thật đúng lúc, trang chủ thỉnh phu nhân đến sảnh lớn, có vài vị khách đến chơi, nói rằng muốn gặp mặt phu nhân.”
“Là ai vậy?”
“Bọn họ nói là người thân của ngài.”
Nàng không có người thân nha! >”
Lời vừa sắp nói ra miệng, bỗng dưng cảm thấy cả kinh, một cái ý tưởng thật đáng sợ loé lên trong đầu, sẽ không phải là… >00
“Nha đầu thối, nói bậy bạ cái gì vậy?”
San San sờ sờ đầu, gương mặt vô tội quay sang uỷ khuất cùng với tẩu tử: “Tẩu xem, xương cốt của mẹ quả thật rất cứng, đầu của ta sắp bị mẹ đánh hỏng, hic!”
Phi San San đùa giỡn khiến mọi người tâm tình thật vui vẻ, ngay cả lão phu nhân cũng cười mắng nàng.
Khi lão phu nhân cùng San San đi rồi, Song Song lập tức thu liễm khuôn mặt tươi cười, kéo cao váy, hướng đại sảnh chạy đến…
Vừa bước đến cửa sảnh, sau khi nhìn thấy một nam một nữ, tâm tình của nàng lập tức liền như rơi vào đáy vựa thẳm…
Thật bất hạnh, nàng đoán đúng rồi…
Phi Lãnh Nghệ quay đầu lại, nhìn nàng rồi nở một nụ cười thật mê người: “Phu nhân, biểu ca cùng biểu tẩu của nàng đến thăm nàng đấy.”
Khi Kiều Song Song nhìn thấy “biểu ca” – Ngũ sư huynh, cùng với “biểu tẩu” – Ngọc Thiền sư tỷ đứng bên cạnh thì cả người đều ứa ra mồ hôi lạnh, nàng phải rất cố gắng mới có thể khống chế bản thân không biểu thị thái độ bị kinh khiếp ra ngoài, lúc này đây cả người Kiều Song Song cương cứng ngắc rất rõ ràng.
“Song Song muội muội.” Trầm Ngọc Thiền nhiệt tình chạy đến ôm lấy nàng: “Biểu muội tốt của ta, ta nhớ muội muốn chết, muội ở nơi này có khoẻ không? Đáng lẽ chúng ta nên sớm hơn một chút đến thăm muội, nhưng đều do biểu ca cứ bận việc buôn bán tối mắt tối mũi, nên phải dời lại hôm nay mới đến thăm muội được.”
“Biểu muội, đã lâu không gặp, thực xin lỗi, hiện tại mới có thể đến thăm muội, muội sẽ không trách biểu ca có đúng không?” Ngũ sư huynh cười, ánh mắt đầy thâm tình ẩn ý…
“Không đâu, muội được gặp lại biểu ca cùng biểu tẩu, vui mừng còn không kịp, như thế nào có thể trách?”
Kỳ thật là nàng muốn khóc còn không kịp cơ, ôi ôi… sự việc sao lại diễn ra thế này cơ chứ??? TT_TT
Song Song lúc này gần như bị doạ chết đứng rồi, đầu óc nàng loạn như ma, trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến Ngũ sư huynh cùng Ngọc Thiền sư tỷ giả dạng người thân của nàng đến nơi này…
Chính mình là cô nhi, không có người thân, nên càng không có biểu ca cùng biểu tẩu nha? Mà chuyện này… Phi Lãnh Nghệ cũng biết vô cùng rõ ràng.
Sư huynh cùng sư tỷ làm như vậy, chẳng khác gì nói thẳng với hắn rằng bọn họ là giả mạo, Phi Lãnh Nghệ dùng ngón chân cái thôi cũng suy ra được bọn họ chính là đồng bọn cùng với nàng.
Song Song kinh hãi nhìn về phía Phi Lãnh Nghệ, nhưng hắn vẫn thuỷ chung cười rất tao nhã…
“Khó có cơ hội được tiếp đón biểu ca cùng biểu tẩu đường xa đến chơi, nhất định phải đưa hai vị đi vòng quanh dạo chơi mới được.”
“Không, không cần đâu, biểu ca cùng biểu tẩu chỉ đến thăm thiếp một lúc thôi, chốc lát nữa hai người họ sẽ trở về thôi.”
“Chúng ta cũng không vội đâu, biểu ca cùng tẩu đặc biệt đến thăm muội, tẩu còn chưa có cùng muội tâm sự cho thoả những ngày xa cách, như thế nào có thể nhanh rời đi như vậy? Có phải hay không?” Trầm Ngọc Thiền vừa nói vừa trừng mắt nhìn Song Song.
Song Song lại vội vàng sửa lại lời nói: “Như vậy chúng ta đến Ngọc Bảo Lâu được không, chỗ đó là quán ăn nổi danh ở nơi này, muội đưa hai huynh tẩu đi nếm thử.”
“Làm gì lại tiêu hoang phí như thế, chúng ta không thích ăn sơn hào hải vị đâu, chỉ cần ở nhà làm vài món bình dân là được rồi.” Ngũ sư huynh nói.
“Hai người là khách quý của gia trang, nếu chỉ chuẩn bị vài món bình dân tiếp đãi quả thật cho thấy nhà chúng ta thật keo kiệt, có đúng hay không nương tử?”
Nụ cười của Phi Lãnh Nghệ rất thân thiết có lễ, nhìn qua hai người bọn họ thật thân thiết, nhưng mà lúc này Kiều Song Song trên lưng càng ứa ra mồ hôi lạnh nhiều hơn, nàng vẫn cố gắng duy trì trấn tĩnh ngoài mặt, bởi vì nàng biết, chỉ cần chính mình tiết lộ ra nửa phần, Phi Lãnh Nghệ nhất định sẽ giết bọn họ…
“Nếu không phiền thì…”
“Nương tử đã nói như vậy, thì nhất định hai vị đây chính là biểu ca cùng biểu tẩu của nàng, vậy ta nên chiêu đãi tốt hai vị.”
“Vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, chúng ta không khách khí.”
“Như vậy, chi bằng tối nay hai vị cứ nghỉ lại Phỉ Thuý sơn trang có được không?”
Kiều Song Song nhịn không được âm thầm hút không khí.
“Không cần đâu, biểu ca cùng biểu tẩu còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không thể…”
“Chúng ta nào có việc bận nào đâu, cho dù có chuyện gì quan trọng đi nữa, thì cũng sẽ dành khoản thời gian thăm biểu muội, huống chi bây giờ hai người chúng ta là riêng đến thăm muội nha.” Trầm Ngọc Thiền trừng mắt liếc nhìn Song Song một cái.
“Một khi đã như vậy, mời hai vị cứ ở lại sơn trang vài ngày đi.”
Trầm Ngọc Thiền nhanh nhẹn giành nói, không cho sư muội có cơ hội mở miệng: “Cám ơn trang chủ hiếu khách, như vậy chúng ta không khách khí.”
Phi Lãnh Nghệ ôn nhu cười nhìn về phía thê tử, đôi môi vẫn duy trì nụ cười mê người cùng cử chỉ lễ độ nho nhã: “Phiền toái phu nhân, nàng đưa biểu ca cùng biểu tẩu đến phòng dành cho khách đi, nàng đã lâu không gặp người thân, nhất định là có rất nhiều chuyện muốn tâm sự, đúng không?”
Hắn vẻ mặt càng ôn nhu, biểu hiện càng mềm nhẹ thì Kiều Song Song trong lòng càng âm thần kêu khổ, nhưng cũng đành phải phối hợp với hắn giả bộ gương mặt tươi cười.
“Vâng, ta cùng biểu tẩu có rất nhiều chuyện muốn nói, khó mà có cơ hội được gặp nhau, hai chúng ta nhất định phải dành cả đêm nay để tâm tình.”
Haizzz… Song Song không có biện pháp, đành phải để sư tỷ Ngọc Thiền kéo đi…
Ôi trời…cái này… đại hoạ sắp ập xuống đầu của nàng rồi… TT_TT
Qua mấy ngày sau, chuyện mà Kiều Song Song lo lắng rốt cuộc cũng đã đến.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi nàng cùng lão phu nhân và San San đi chùa dâng hương về, quản gia liền chạy đến thông báo.
“Bẩm phu nhân, ngài về thật đúng lúc, trang chủ thỉnh phu nhân đến sảnh lớn, có vài vị khách đến chơi, nói rằng muốn gặp mặt phu nhân.”
“Là ai vậy?”
“Bọn họ nói là người thân của ngài.”
Nàng không có người thân nha! >”
Lời vừa sắp nói ra miệng, bỗng dưng cảm thấy cả kinh, một cái ý tưởng thật đáng sợ loé lên trong đầu, sẽ không phải là… >00
“Nha đầu thối, nói bậy bạ cái gì vậy?”
San San sờ sờ đầu, gương mặt vô tội quay sang uỷ khuất cùng với tẩu tử: “Tẩu xem, xương cốt của mẹ quả thật rất cứng, đầu của ta sắp bị mẹ đánh hỏng, hic!”
Phi San San đùa giỡn khiến mọi người tâm tình thật vui vẻ, ngay cả lão phu nhân cũng cười mắng nàng.
Khi lão phu nhân cùng San San đi rồi, Song Song lập tức thu liễm khuôn mặt tươi cười, kéo cao váy, hướng đại sảnh chạy đến…
Vừa bước đến cửa sảnh, sau khi nhìn thấy một nam một nữ, tâm tình của nàng lập tức liền như rơi vào đáy vựa thẳm…
Thật bất hạnh, nàng đoán đúng rồi…
Phi Lãnh Nghệ quay đầu lại, nhìn nàng rồi nở một nụ cười thật mê người: “Phu nhân, biểu ca cùng biểu tẩu của nàng đến thăm nàng đấy.”
Khi Kiều Song Song nhìn thấy “biểu ca” – Ngũ sư huynh, cùng với “biểu tẩu” – Ngọc Thiền sư tỷ đứng bên cạnh thì cả người đều ứa ra mồ hôi lạnh, nàng phải rất cố gắng mới có thể khống chế bản thân không biểu thị thái độ bị kinh khiếp ra ngoài, lúc này đây cả người Kiều Song Song cương cứng ngắc rất rõ ràng.
“Song Song muội muội.” Trầm Ngọc Thiền nhiệt tình chạy đến ôm lấy nàng: “Biểu muội tốt của ta, ta nhớ muội muốn chết, muội ở nơi này có khoẻ không? Đáng lẽ chúng ta nên sớm hơn một chút đến thăm muội, nhưng đều do biểu ca cứ bận việc buôn bán tối mắt tối mũi, nên phải dời lại hôm nay mới đến thăm muội được.”
“Biểu muội, đã lâu không gặp, thực xin lỗi, hiện tại mới có thể đến thăm muội, muội sẽ không trách biểu ca có đúng không?” Ngũ sư huynh cười, ánh mắt đầy thâm tình ẩn ý…
“Không đâu, muội được gặp lại biểu ca cùng biểu tẩu, vui mừng còn không kịp, như thế nào có thể trách?”
Kỳ thật là nàng muốn khóc còn không kịp cơ, ôi ôi… sự việc sao lại diễn ra thế này cơ chứ??? TT_TT
Song Song lúc này gần như bị doạ chết đứng rồi, đầu óc nàng loạn như ma, trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến Ngũ sư huynh cùng Ngọc Thiền sư tỷ giả dạng người thân của nàng đến nơi này…
Chính mình là cô nhi, không có người thân, nên càng không có biểu ca cùng biểu tẩu nha? Mà chuyện này… Phi Lãnh Nghệ cũng biết vô cùng rõ ràng.
Sư huynh cùng sư tỷ làm như vậy, chẳng khác gì nói thẳng với hắn rằng bọn họ là giả mạo, Phi Lãnh Nghệ dùng ngón chân cái thôi cũng suy ra được bọn họ chính là đồng bọn cùng với nàng.
Song Song kinh hãi nhìn về phía Phi Lãnh Nghệ, nhưng hắn vẫn thuỷ chung cười rất tao nhã…
“Khó có cơ hội được tiếp đón biểu ca cùng biểu tẩu đường xa đến chơi, nhất định phải đưa hai vị đi vòng quanh dạo chơi mới được.”
“Không, không cần đâu, biểu ca cùng biểu tẩu chỉ đến thăm thiếp một lúc thôi, chốc lát nữa hai người họ sẽ trở về thôi.”
“Chúng ta cũng không vội đâu, biểu ca cùng tẩu đặc biệt đến thăm muội, tẩu còn chưa có cùng muội tâm sự cho thoả những ngày xa cách, như thế nào có thể nhanh rời đi như vậy? Có phải hay không?” Trầm Ngọc Thiền vừa nói vừa trừng mắt nhìn Song Song.
Song Song lại vội vàng sửa lại lời nói: “Như vậy chúng ta đến Ngọc Bảo Lâu được không, chỗ đó là quán ăn nổi danh ở nơi này, muội đưa hai huynh tẩu đi nếm thử.”
“Làm gì lại tiêu hoang phí như thế, chúng ta không thích ăn sơn hào hải vị đâu, chỉ cần ở nhà làm vài món bình dân là được rồi.” Ngũ sư huynh nói.
“Hai người là khách quý của gia trang, nếu chỉ chuẩn bị vài món bình dân tiếp đãi quả thật cho thấy nhà chúng ta thật keo kiệt, có đúng hay không nương tử?”
Nụ cười của Phi Lãnh Nghệ rất thân thiết có lễ, nhìn qua hai người bọn họ thật thân thiết, nhưng mà lúc này Kiều Song Song trên lưng càng ứa ra mồ hôi lạnh nhiều hơn, nàng vẫn cố gắng duy trì trấn tĩnh ngoài mặt, bởi vì nàng biết, chỉ cần chính mình tiết lộ ra nửa phần, Phi Lãnh Nghệ nhất định sẽ giết bọn họ…
“Nếu không phiền thì…”
“Nương tử đã nói như vậy, thì nhất định hai vị đây chính là biểu ca cùng biểu tẩu của nàng, vậy ta nên chiêu đãi tốt hai vị.”
“Vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, chúng ta không khách khí.”
“Như vậy, chi bằng tối nay hai vị cứ nghỉ lại Phỉ Thuý sơn trang có được không?”
Kiều Song Song nhịn không được âm thầm hút không khí.
“Không cần đâu, biểu ca cùng biểu tẩu còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không thể…”
“Chúng ta nào có việc bận nào đâu, cho dù có chuyện gì quan trọng đi nữa, thì cũng sẽ dành khoản thời gian thăm biểu muội, huống chi bây giờ hai người chúng ta là riêng đến thăm muội nha.” Trầm Ngọc Thiền trừng mắt liếc nhìn Song Song một cái.
“Một khi đã như vậy, mời hai vị cứ ở lại sơn trang vài ngày đi.”
Trầm Ngọc Thiền nhanh nhẹn giành nói, không cho sư muội có cơ hội mở miệng: “Cám ơn trang chủ hiếu khách, như vậy chúng ta không khách khí.”
Phi Lãnh Nghệ ôn nhu cười nhìn về phía thê tử, đôi môi vẫn duy trì nụ cười mê người cùng cử chỉ lễ độ nho nhã: “Phiền toái phu nhân, nàng đưa biểu ca cùng biểu tẩu đến phòng dành cho khách đi, nàng đã lâu không gặp người thân, nhất định là có rất nhiều chuyện muốn tâm sự, đúng không?”
Hắn vẻ mặt càng ôn nhu, biểu hiện càng mềm nhẹ thì Kiều Song Song trong lòng càng âm thần kêu khổ, nhưng cũng đành phải phối hợp với hắn giả bộ gương mặt tươi cười.
“Vâng, ta cùng biểu tẩu có rất nhiều chuyện muốn nói, khó mà có cơ hội được gặp nhau, hai chúng ta nhất định phải dành cả đêm nay để tâm tình.”
Haizzz… Song Song không có biện pháp, đành phải để sư tỷ Ngọc Thiền kéo đi…
Ôi trời…cái này… đại hoạ sắp ập xuống đầu của nàng rồi… TT_TT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook