Hoạ Em Trong Mắt Anh
-
Chương 6: Vẽ Tranh
Hôm nay Thái Giang Thiên hẹn cô ra ngoài ăn tối, là một nhà hàng mới khai trương. Nhà hàng này là do Hoàn Anh lướt web bắt gặp, phong cách của nhà hàng khá vừa mắt với cô nên cô nằng nặc đòi anh đưa đi. Khổ nỗi, Thái Giang Thiên lại đang cố gắng lấy lòng cô, cô đòi gì anh cũng đáp ứng cho bằng được.
Hoàn Anh hôm nay bắt đầu có ý tưởng, cô vùi mình trong phòng vẽ tranh. Buổi chiều, sau khi kết thúc cuộc họp, Thái Giang Thiên lập tức nhắn tin cho cô:"Chuẩn bị đi, tôi tới đón cô bây giờ!"
Anh cất điện thoại lại vào túi, khoác áo, nới lỏng cravat cầm chìa khoá xe rời khỏi công ty. Tại bãi đỗ xe, một chiếc Range Rover màu hồng phấn cố tình áp sát anh, người này hạ cửa kính xuống, giọng uể oải:
-Anh trai! Đi tìm Hoàn Anh sao?
-Cậu vừa đi tìm cô ấy à?
-Đúng vậy. Nhưng con nhóc đó như bị trúng tà, bộ dạng nhìn rất kì cục, mắt đỏ ngầu, đầu tóc như con rối. Cô nhóc đang tưới cây, thấy em tới liền chạy như trối chết vào trong nhà. Em nhìn cô ta, em còn sợ. Hay anh làm gì khiến cô ta ghét em à?
-Tôi không chơi xấu, cậu biết mà.
Miệng nói thế, nhưng trong lòng anh có phần lo lắng cho cô nhóc kia, làm gì mà để bộ dạng trở nên thế kia. Nói xong vài lời với em trai, anh cũng vội vàng lái chiếc Bentley đi thẳng tới biệt thự ở Hoàn Anh.
Dừng xe trước nhà cô, Thái Giang Minh bước xuống xe, nhìn cổng biệt thự mở toang. Rất nhiều lần tới nơi này nhưng đây là lần đầu tiên anh quan sát kĩ nơi này. Chiếc cột hai bên cổng dính vết màu trắng hồng nhìn có vẻ loang lổ nhưng tổng thể lại tạo thành dải màu galaxy đẹp mắt, chắc chắn đây là tác phẩm của Hoàn Anh. Anh thầm cảm thán, một cô nhóc nhìn ngang bướng vậy lại có tâm hồn sáng tạo nghệ thuật tràn trề!
Cây cối trên sân vườn của cô rất tươi tốt, xanh mướt đủ có thể thấy chủ nhà chăm sóc chúng rất cẩn thận. Anh đi sâu vào bên trong, cửa nhà chính cũng mở toang, anh thầm chẹp miệng:
-Cô nhóc này, vội mấy cũng phải nhớ đóng cửa chứ.
Bên trong căn nhà của cô được bài trí không theo phong cách nhất định nào nhưng nhìn vào rất có chất nghệ thuật. Xung quanh phòng khách là những chiếc kệ được xếp chồng lên nhau theo hình ziczac, đồ đạc trên kệ cũng được sắp xếp từ nhỏ đến lớn. Đến cả ghế sofa của "nghệ sĩ" này cũng rất khác, chiếc ghế sở hữu màu sắc gam nóng đan xen, nhưng không mất đi tính mềm mại bởi thiết kế uốn lượn tựa như một dòng sông đang thả mình trôi. Trên tường có treo một vài bức hoạ vẽ bằng màu nước, anh tới gần một bức hoạ, góc phải có ghi tên cô "Vi Ngọc Hoàn Anh" cùng ngày tháng hoàn thành bức hoạ.
"Choang"- tiếng vỡ loảng xoảng vang lên từ tầng trên của ngôi nhà khiến anh giật mình. Tiếp theo đó là một loạt tiếng "ào ào" mơ hồ. Anh đi theo nơi phát ra tiếng động. Tầng trên này chỉ có một căn phòng duy nhất, và căn phòng đó, cũng đang mở cửa. Anh lặng lẽ di chuyển tới đứng dựa vào cửa căn phòng, quan sát bên trong.
Trước mắt anh là một tấm bảng vẽ lớn, cao hơn đầu người, tấm bảng loang lổ những mảng màu khác nhau. Bên cạnh tấm bảng là một chiếc bàn để đủ loại cọ vẽ và một chai rượu nằm nghiêng, những giọt rượu cuối cùng trong chai luyến tiếc rơi xuống sàn tạo cảm giác bức bối. Anh đưa mắt nhìn dưới sàn, sàn nhà giờ đây không khác gì một bãi chiến trường! Bọc nilon vứt lung tung khắp nơi, những thùng màu vẽ lăn lóc, các mảnh thuỷ tinh cũng chất đầy dưới sàn. Đối diện với tấm bảng lớn kia là một cô gái ngồi trên chiếc ghế cổ điển quay lưng về phía cửa. Cô mặc áo trắng rộng cùng quần jeans bó, một chân vắt lên thành ghế bất cần, bàn tay phải xoay xoay cọ vẽ, còn bàn tay trái kẹp lấy điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa lên miệng hút vài hơi. Cả hai bàn tay xinh xắn đều dính phải màu vẽ.
Thái Giang Thiên nhìn một hồi, cô gái thỉnh thoảng đổi cọ, vẽ thêm vài nét lên tấm bảng. Chỉ là, số nét vẽ càng nhiều, số rượu và thuốc lá cô tiêu thụ càng lớn.
Anh cũng có tìm hiểu về những người sáng tạo nghệ thuật như cô, họ có rất nhiều cách để mang lại ý tưởng cùng sự hào hứng cho bản thân. Chắc đối với Hoàn Anh, rượu và thuốc lá chính là "chất xúc tác" trong lúc vẽ thế này.
Anh lặng lẽ đi xuống tầng, ngắm nhìn những bức tranh cô treo trên tường một lượt. Anh đã hiểu lý do tại sao bà nội lại yêu thích tranh của cô nhóc này như thế. Bức tranh của cô tổng thể mang cảm giác chữa lành, nhìn thẳng có thể đó là hoa hướng dương, nhìn nghiêng lại ra một cô gái đang cười, nhìn theo góc khác lại ra bóng lưng một chàng trai. Anh nhìn kĩ hơn nữa, khung tranh có nét chữ nhỏ nhắn xinh xinh: "Thế giới thật nhỏ, xoay người lại cũng không biết sẽ gặp ai. Thế giới thật rộng lớn, xoay người đi cũng không biết ai sẽ biến mất. Chính vì vậy, ta hãy sống như những bông hoa hướng dương để không cần hối tiếc điều gì".
Quá tinh tế! Một cô nhóc tài giỏi lại được ngưỡng mộ như thế, thật là điều dễ hiểu.
Hoàn Anh vẽ được một nửa, cô dừng cọ, nhíu mày:
-Hết thuốc lá rồi!
Cô nhìn đống đổ nát mình gây ra, nhún người, đây là chuyện như cơm bữa rồi. Cô vươn người, bật đèn rửa cọ vẽ cẩn thận. Đối với ba mẹ cô, chúng chỉ là công cụ vẽ. Đối với cô, chúng như sinh mệnh cần được nâng niu.
Dọn dẹp một lượt, cô không thay đồ, trực tiếp đi xuống nhà tính gọi cho Thái Giang Thiên. Ai ngờ, người cần gọi đã ngồi sẵn đó đợi cô, trên bàn trước mặt anh chất đống đồ ăn. Cô ngạc nhiên tới mức há hốc mồm, dụi mắt tưởng bản thân say rượu:
-Sao anh lại vào được đây?
Anh khoanh tay, hất mặt về phía cửa. Hoàn Anh hiểu ý, cười nhẹ:
-Buổi chiều đang tưới cây thì có ý tưởng, vội quá phải vẽ ngay nên quên đóng cửa.
Cô ngồi phịch xuống ghế, mở từng hộp đồ ăn trên bàn, mắt sáng rực:
-Nhiều đồ ăn quá!-Cô nhìn chữ in trên vỏ hộp.-Anh mua từ nhà hàng mới khai trương đó sao?
Anh gật đầu:
-Không phải cô đòi ăn ở đó sao? Tôi sợ cô vẽ xong tới đêm, nhà hàng đó đóng cửa nên đã gọi về đây cho cô.
-Anh tốt nhất!-Cô cười toe toét, giơ ngón tay cái lên với anh.
Anh lắc đầu bật cười.
Hoàn Anh đói tới mức hoa mắt, cô xắn tay áo, toan cầm miếng gà lên thì bị anh chặn lại:
-Rửa tay đi đã!
-Tôi rửa rồi.
Anh nhướn mày nhìn đủ vết màu đã khô trên bàn tay xinh xắn:
-Thế này mà bảo rửa rồi?
-Thì rửa rồi. Mấy vết này chút nữa dùng xà phòng chuyên dụng mới hết được.
-Xà phòng chuyên dụng ở đâu?
-Trong kia!-Cô chỉ vào lọ dung dịch màu mè trên kệ.
Anh nắm cổ tay cô, đứng dậy:
-Rửa sạch sẽ xong rồi ăn sau.
Hoàn Anh bướng bỉnh, cô bất bình hất tay anh ra, bĩu môi:
-Không! Tôi đã đói lắm rồi, anh còn hành hạ tôi nữa.
-Chỉ là rửa mỗi tay thôi mà cô coi là hành hạ?
-Đúng thế. Giờ tôi chỉ còn sức ăn thôi, anh có giỏi thì rửa giúp tôi!
Nào ngờ, cô vừa nói dứt câu, anh dứt khoát lôi cô đi rửa tay. Dưới làn nước ấm nóng, bàn tay đàn ông to lớn bao lấy bàn tay thiếu nữ nhỏ xíu, da tay anh hơi ngăm còn da tay cô trắng ngần tạo nên sự khác biệt rõ rệt. Hoàn Anh đứng yên cho anh rửa tay giúp mình, miệng lại hoạt động:
-Anh giống ba tôi quá!
-Cô nhóc mấy tuổi rồi?-Anh không ngẩng đầu, vẫn chăm chú xoa đi từng vết màu trên tay cô.
-Mấy? Tôi 18 tuổi rưỡi rồi đó!
-Vẫn còn là trẻ con!
-Anh mới là trẻ con thì có.-Cô bĩu môi.
-Tôi hơn cô một giáp đó tiểu thư Hoàn Anh ạ.
Tức là anh ta 30 tuổi! Cô chăm chú nhìn anh, người ta nói quả có sai, người đàn ông 30 tuổi là độ tuổi thu hút nhất.
Sau khi rửa tay xong, anh nhẹ nhàng lau khô giúp cô còn cô thì chỉ chăm chăm tới đống đồ ăn thơm phức trên bàn. Anh sau khi cất khăn, đi ra thấy cô gái nhỏ vẫn còn mặc chiếc áo trắng dính đầy màu vẽ mà đã ngồi đánh chén ngon lành. Anh nhíu mày định lên tiếng, Hoàn Anh đã chặn họng:
-Không phải nhắc tôi thay quần áo! Chút nữa ăn xong tôi thay.
-Cũng biết tôi định nhắc nhở cô cơ à?
-Tất nhiên! Vì ở nhà ba tôi cũng hay lắm lời thế!-Nói đoạn, tay cô hơi ngừng lại, ngón tay hơi run rồi lại nhón miếng gà khác.
Một thay đổi nhỏ nhưng sao có thể qua được mắt anh. Anh ngồi xuống cạnh cô:
-Cô không ở cùng ba mẹ sao?
-Không! Chán òm!
-Tại sao?
Cô vẫn còn men rượu trong người, thấy có người hỏi về vấn đề của mình, liền bỏ miếng gà xuống:
-Họ không ủng hộ tôi theo nghiệp vẽ tranh. Họ muốn tôi làm văn phòng giống họ.
-Vì thế cô chuyển ra ở riêng?
-Đúng vậy!
Anh gắp một ít mì sợi lớn vào bát, chuyển tới trước mặt cô:
-Cô nhớ họ không?
-Có chứ!-Cô nhận lấy bát mì, không do dự trả lời.-Nhưng chừng nào họ không cho ủng hộ vẽ, chừng đó tôi không về nhà.
-Tôi giúp cô về nhà nhé?
-Bằng cách nào?
-Từ ngày mai cô đến công ty tôi.
-Dừng!-Cô cắt ngang.-Nghĩ đến việc văn phòng tôi đã muốn ói mửa rồi đây!
Anh bật cười, cô nhóc này, chuyên gia cầm đèn chạy trước ô tô:
-Tôi đã nói hết đâu?
Cô tròn xoe mắt nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp.
-Cô tới đó với tư cách là trợ lý của tôi. Tôi sẽ chuẩn bị cho cô không gian riêng, cô muốn vẽ tranh hay ăn ngủ như nào ở đó cũng được, tuỳ cô. Còn chuyện bà nội tôi, khi nào cô cảm thấy muốn vẽ tranh cho tôi thì vẽ, còn không thì thôi. Cô hiểu chứ?
-Tức là tôi được phép coi công ty của anh như ở nhà?
-Nếu cô muốn.
-Tôi chỉ mang danh nghĩa là làm văn phòng, còn ở văn phòng tôi múa lân cũng được đúng không?
-Cô muốn múa lửa cũng được.
-Được! Chốt!
Tối đó, Hoàn Anh không ngủ được. Cô nghĩ tới Thái Giang Thiên tinh tế, dù anh chứng kiến cô "quằn quại" khi vẽ tranh nhưng lúc sau không hề đề cập, còn mua đồ ăn ngon cho cô và nhắc cô ăn nhiều.
Cô không biết rằng, anh cũng mất ngủ. Bàn tay anh vẫn còn lưu lại cảm giác mềm ẩm khi chạm vào bàn tay nhỏ xinh của cô.
Hai người cùng ngóng đợi vào ngày mai.
Hoàn Anh hôm nay bắt đầu có ý tưởng, cô vùi mình trong phòng vẽ tranh. Buổi chiều, sau khi kết thúc cuộc họp, Thái Giang Thiên lập tức nhắn tin cho cô:"Chuẩn bị đi, tôi tới đón cô bây giờ!"
Anh cất điện thoại lại vào túi, khoác áo, nới lỏng cravat cầm chìa khoá xe rời khỏi công ty. Tại bãi đỗ xe, một chiếc Range Rover màu hồng phấn cố tình áp sát anh, người này hạ cửa kính xuống, giọng uể oải:
-Anh trai! Đi tìm Hoàn Anh sao?
-Cậu vừa đi tìm cô ấy à?
-Đúng vậy. Nhưng con nhóc đó như bị trúng tà, bộ dạng nhìn rất kì cục, mắt đỏ ngầu, đầu tóc như con rối. Cô nhóc đang tưới cây, thấy em tới liền chạy như trối chết vào trong nhà. Em nhìn cô ta, em còn sợ. Hay anh làm gì khiến cô ta ghét em à?
-Tôi không chơi xấu, cậu biết mà.
Miệng nói thế, nhưng trong lòng anh có phần lo lắng cho cô nhóc kia, làm gì mà để bộ dạng trở nên thế kia. Nói xong vài lời với em trai, anh cũng vội vàng lái chiếc Bentley đi thẳng tới biệt thự ở Hoàn Anh.
Dừng xe trước nhà cô, Thái Giang Minh bước xuống xe, nhìn cổng biệt thự mở toang. Rất nhiều lần tới nơi này nhưng đây là lần đầu tiên anh quan sát kĩ nơi này. Chiếc cột hai bên cổng dính vết màu trắng hồng nhìn có vẻ loang lổ nhưng tổng thể lại tạo thành dải màu galaxy đẹp mắt, chắc chắn đây là tác phẩm của Hoàn Anh. Anh thầm cảm thán, một cô nhóc nhìn ngang bướng vậy lại có tâm hồn sáng tạo nghệ thuật tràn trề!
Cây cối trên sân vườn của cô rất tươi tốt, xanh mướt đủ có thể thấy chủ nhà chăm sóc chúng rất cẩn thận. Anh đi sâu vào bên trong, cửa nhà chính cũng mở toang, anh thầm chẹp miệng:
-Cô nhóc này, vội mấy cũng phải nhớ đóng cửa chứ.
Bên trong căn nhà của cô được bài trí không theo phong cách nhất định nào nhưng nhìn vào rất có chất nghệ thuật. Xung quanh phòng khách là những chiếc kệ được xếp chồng lên nhau theo hình ziczac, đồ đạc trên kệ cũng được sắp xếp từ nhỏ đến lớn. Đến cả ghế sofa của "nghệ sĩ" này cũng rất khác, chiếc ghế sở hữu màu sắc gam nóng đan xen, nhưng không mất đi tính mềm mại bởi thiết kế uốn lượn tựa như một dòng sông đang thả mình trôi. Trên tường có treo một vài bức hoạ vẽ bằng màu nước, anh tới gần một bức hoạ, góc phải có ghi tên cô "Vi Ngọc Hoàn Anh" cùng ngày tháng hoàn thành bức hoạ.
"Choang"- tiếng vỡ loảng xoảng vang lên từ tầng trên của ngôi nhà khiến anh giật mình. Tiếp theo đó là một loạt tiếng "ào ào" mơ hồ. Anh đi theo nơi phát ra tiếng động. Tầng trên này chỉ có một căn phòng duy nhất, và căn phòng đó, cũng đang mở cửa. Anh lặng lẽ di chuyển tới đứng dựa vào cửa căn phòng, quan sát bên trong.
Trước mắt anh là một tấm bảng vẽ lớn, cao hơn đầu người, tấm bảng loang lổ những mảng màu khác nhau. Bên cạnh tấm bảng là một chiếc bàn để đủ loại cọ vẽ và một chai rượu nằm nghiêng, những giọt rượu cuối cùng trong chai luyến tiếc rơi xuống sàn tạo cảm giác bức bối. Anh đưa mắt nhìn dưới sàn, sàn nhà giờ đây không khác gì một bãi chiến trường! Bọc nilon vứt lung tung khắp nơi, những thùng màu vẽ lăn lóc, các mảnh thuỷ tinh cũng chất đầy dưới sàn. Đối diện với tấm bảng lớn kia là một cô gái ngồi trên chiếc ghế cổ điển quay lưng về phía cửa. Cô mặc áo trắng rộng cùng quần jeans bó, một chân vắt lên thành ghế bất cần, bàn tay phải xoay xoay cọ vẽ, còn bàn tay trái kẹp lấy điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa lên miệng hút vài hơi. Cả hai bàn tay xinh xắn đều dính phải màu vẽ.
Thái Giang Thiên nhìn một hồi, cô gái thỉnh thoảng đổi cọ, vẽ thêm vài nét lên tấm bảng. Chỉ là, số nét vẽ càng nhiều, số rượu và thuốc lá cô tiêu thụ càng lớn.
Anh cũng có tìm hiểu về những người sáng tạo nghệ thuật như cô, họ có rất nhiều cách để mang lại ý tưởng cùng sự hào hứng cho bản thân. Chắc đối với Hoàn Anh, rượu và thuốc lá chính là "chất xúc tác" trong lúc vẽ thế này.
Anh lặng lẽ đi xuống tầng, ngắm nhìn những bức tranh cô treo trên tường một lượt. Anh đã hiểu lý do tại sao bà nội lại yêu thích tranh của cô nhóc này như thế. Bức tranh của cô tổng thể mang cảm giác chữa lành, nhìn thẳng có thể đó là hoa hướng dương, nhìn nghiêng lại ra một cô gái đang cười, nhìn theo góc khác lại ra bóng lưng một chàng trai. Anh nhìn kĩ hơn nữa, khung tranh có nét chữ nhỏ nhắn xinh xinh: "Thế giới thật nhỏ, xoay người lại cũng không biết sẽ gặp ai. Thế giới thật rộng lớn, xoay người đi cũng không biết ai sẽ biến mất. Chính vì vậy, ta hãy sống như những bông hoa hướng dương để không cần hối tiếc điều gì".
Quá tinh tế! Một cô nhóc tài giỏi lại được ngưỡng mộ như thế, thật là điều dễ hiểu.
Hoàn Anh vẽ được một nửa, cô dừng cọ, nhíu mày:
-Hết thuốc lá rồi!
Cô nhìn đống đổ nát mình gây ra, nhún người, đây là chuyện như cơm bữa rồi. Cô vươn người, bật đèn rửa cọ vẽ cẩn thận. Đối với ba mẹ cô, chúng chỉ là công cụ vẽ. Đối với cô, chúng như sinh mệnh cần được nâng niu.
Dọn dẹp một lượt, cô không thay đồ, trực tiếp đi xuống nhà tính gọi cho Thái Giang Thiên. Ai ngờ, người cần gọi đã ngồi sẵn đó đợi cô, trên bàn trước mặt anh chất đống đồ ăn. Cô ngạc nhiên tới mức há hốc mồm, dụi mắt tưởng bản thân say rượu:
-Sao anh lại vào được đây?
Anh khoanh tay, hất mặt về phía cửa. Hoàn Anh hiểu ý, cười nhẹ:
-Buổi chiều đang tưới cây thì có ý tưởng, vội quá phải vẽ ngay nên quên đóng cửa.
Cô ngồi phịch xuống ghế, mở từng hộp đồ ăn trên bàn, mắt sáng rực:
-Nhiều đồ ăn quá!-Cô nhìn chữ in trên vỏ hộp.-Anh mua từ nhà hàng mới khai trương đó sao?
Anh gật đầu:
-Không phải cô đòi ăn ở đó sao? Tôi sợ cô vẽ xong tới đêm, nhà hàng đó đóng cửa nên đã gọi về đây cho cô.
-Anh tốt nhất!-Cô cười toe toét, giơ ngón tay cái lên với anh.
Anh lắc đầu bật cười.
Hoàn Anh đói tới mức hoa mắt, cô xắn tay áo, toan cầm miếng gà lên thì bị anh chặn lại:
-Rửa tay đi đã!
-Tôi rửa rồi.
Anh nhướn mày nhìn đủ vết màu đã khô trên bàn tay xinh xắn:
-Thế này mà bảo rửa rồi?
-Thì rửa rồi. Mấy vết này chút nữa dùng xà phòng chuyên dụng mới hết được.
-Xà phòng chuyên dụng ở đâu?
-Trong kia!-Cô chỉ vào lọ dung dịch màu mè trên kệ.
Anh nắm cổ tay cô, đứng dậy:
-Rửa sạch sẽ xong rồi ăn sau.
Hoàn Anh bướng bỉnh, cô bất bình hất tay anh ra, bĩu môi:
-Không! Tôi đã đói lắm rồi, anh còn hành hạ tôi nữa.
-Chỉ là rửa mỗi tay thôi mà cô coi là hành hạ?
-Đúng thế. Giờ tôi chỉ còn sức ăn thôi, anh có giỏi thì rửa giúp tôi!
Nào ngờ, cô vừa nói dứt câu, anh dứt khoát lôi cô đi rửa tay. Dưới làn nước ấm nóng, bàn tay đàn ông to lớn bao lấy bàn tay thiếu nữ nhỏ xíu, da tay anh hơi ngăm còn da tay cô trắng ngần tạo nên sự khác biệt rõ rệt. Hoàn Anh đứng yên cho anh rửa tay giúp mình, miệng lại hoạt động:
-Anh giống ba tôi quá!
-Cô nhóc mấy tuổi rồi?-Anh không ngẩng đầu, vẫn chăm chú xoa đi từng vết màu trên tay cô.
-Mấy? Tôi 18 tuổi rưỡi rồi đó!
-Vẫn còn là trẻ con!
-Anh mới là trẻ con thì có.-Cô bĩu môi.
-Tôi hơn cô một giáp đó tiểu thư Hoàn Anh ạ.
Tức là anh ta 30 tuổi! Cô chăm chú nhìn anh, người ta nói quả có sai, người đàn ông 30 tuổi là độ tuổi thu hút nhất.
Sau khi rửa tay xong, anh nhẹ nhàng lau khô giúp cô còn cô thì chỉ chăm chăm tới đống đồ ăn thơm phức trên bàn. Anh sau khi cất khăn, đi ra thấy cô gái nhỏ vẫn còn mặc chiếc áo trắng dính đầy màu vẽ mà đã ngồi đánh chén ngon lành. Anh nhíu mày định lên tiếng, Hoàn Anh đã chặn họng:
-Không phải nhắc tôi thay quần áo! Chút nữa ăn xong tôi thay.
-Cũng biết tôi định nhắc nhở cô cơ à?
-Tất nhiên! Vì ở nhà ba tôi cũng hay lắm lời thế!-Nói đoạn, tay cô hơi ngừng lại, ngón tay hơi run rồi lại nhón miếng gà khác.
Một thay đổi nhỏ nhưng sao có thể qua được mắt anh. Anh ngồi xuống cạnh cô:
-Cô không ở cùng ba mẹ sao?
-Không! Chán òm!
-Tại sao?
Cô vẫn còn men rượu trong người, thấy có người hỏi về vấn đề của mình, liền bỏ miếng gà xuống:
-Họ không ủng hộ tôi theo nghiệp vẽ tranh. Họ muốn tôi làm văn phòng giống họ.
-Vì thế cô chuyển ra ở riêng?
-Đúng vậy!
Anh gắp một ít mì sợi lớn vào bát, chuyển tới trước mặt cô:
-Cô nhớ họ không?
-Có chứ!-Cô nhận lấy bát mì, không do dự trả lời.-Nhưng chừng nào họ không cho ủng hộ vẽ, chừng đó tôi không về nhà.
-Tôi giúp cô về nhà nhé?
-Bằng cách nào?
-Từ ngày mai cô đến công ty tôi.
-Dừng!-Cô cắt ngang.-Nghĩ đến việc văn phòng tôi đã muốn ói mửa rồi đây!
Anh bật cười, cô nhóc này, chuyên gia cầm đèn chạy trước ô tô:
-Tôi đã nói hết đâu?
Cô tròn xoe mắt nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp.
-Cô tới đó với tư cách là trợ lý của tôi. Tôi sẽ chuẩn bị cho cô không gian riêng, cô muốn vẽ tranh hay ăn ngủ như nào ở đó cũng được, tuỳ cô. Còn chuyện bà nội tôi, khi nào cô cảm thấy muốn vẽ tranh cho tôi thì vẽ, còn không thì thôi. Cô hiểu chứ?
-Tức là tôi được phép coi công ty của anh như ở nhà?
-Nếu cô muốn.
-Tôi chỉ mang danh nghĩa là làm văn phòng, còn ở văn phòng tôi múa lân cũng được đúng không?
-Cô muốn múa lửa cũng được.
-Được! Chốt!
Tối đó, Hoàn Anh không ngủ được. Cô nghĩ tới Thái Giang Thiên tinh tế, dù anh chứng kiến cô "quằn quại" khi vẽ tranh nhưng lúc sau không hề đề cập, còn mua đồ ăn ngon cho cô và nhắc cô ăn nhiều.
Cô không biết rằng, anh cũng mất ngủ. Bàn tay anh vẫn còn lưu lại cảm giác mềm ẩm khi chạm vào bàn tay nhỏ xinh của cô.
Hai người cùng ngóng đợi vào ngày mai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook