Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã
-
1: Thê Thiếp Viên Mãn
✿ Editor + Beta: Mel Nguyễn ✿
Vào ba tháng cuối xuân, Uyển Châu phủ liên tục đón hơn mười cơn mưa, làm lòng người có chút ẩm ướt, phiền muộn dâng lên.
Những ngày mưa này rốt cuộc dừng, một ngày trời trong nắng ấm, đại hộ(1) Chu Tuấn và đại nương tử Vương thị ở huyện Vĩnh Bình, Uyển Châu phủ sau khi bàn bạc xong, lệnh cho gia nhân quét dọn đình ngắm hoa ở hòn non bộ hậu hoa viên hướng phía nam tọa giữa sườn núi, đặt hoa lên cùng màn che lụa trắng, treo lên cẩm chướng ngân hồng làm nổi bật, rồi lại sắp xếp một bữa tiệc rượu thịnh soạn, gọi hai nữ xướng ca, dự định ở hậu hoa viên uống rượu thưởng hoa.
Đợi thưởng hoa yến chuẩn bị sẵn sàng, đại nương tử Vương thị lúc này mới cười nhìn về phía Chu Tuấn nằm nghiêng trên cẩm tháp: "Lão gia, ta đã cho người đi mời nhị tỷ cùng tam tỷ và các nàng khác!" Chu Tuấn không chỉ gia sản bạc triệu, hơn nữa còn anh tuấn trẻ tuổi, xưa nay phong lưu háo sắc, không chỉ ở bên ngoài thông đồng mấy nương tử cùng bao mấy kỹ nữ lành nghề, trong nhà ngoại trừ vợ cả Vương thị, còn có thiếp thất tứ phòng, theo thứ tự là nhị nương Đổng Lan Anh, tam phòng Chu Chi Tử, tứ phòng Mã Điềm Điềm và ngũ phòng mới nạp Hàn Ngân Nhi.
Chu Tuấn mặt mày hớn hở nói: "Vạn sự đều do nương tử an bài!"
Vương thị đoan trang cười: "Đây đều là chuyện thuộc bổn phận của thiếp!"
Nàng mở miệng kêu: "Tuệ Nhã!"
Một nha hoàn gọn gàng từ cửa đi vào, quỳ gối chào, cười hì hì nói: "Đại nương gọi nô tì có chuyện?"
Vương thị ôn hòa nói: "Ngươi đi Tây viện, mời Nhị nương các nàng đến đình thưởng hoa ở hậu hoa viên, toàn gia thưởng hoa uống rượu, thư sướng một ngày!"
Tiểu nha hoàn Tuệ Nhã cúi gối đáp: "Vâng", rồi lui ra.
Nhìn Tuệ Nhã lui đi, Chu Tuấn cười nhẹ nói: "Tiểu nha đầu Tuệ Nhã này tuy rằng chưa nảy nở hết, ngày thường y phục gọn gàng, thực sự là xinh đẹp..."
Vương thị thầm cười khẩy hắn: "Được lắm, Tuệ Nhã mới mười bốn, còn nhỏ, ngươi cũng dám có ý đồ với nàng!" Nha hoàn trong phòng này của nàng, nàng hí mắt lạnh, thật ra Tuệ Nhã làm việc đều thỏa đáng, thái độ cẩn trọng, đối xử với mọi người rất tốt, nàng phải thật tốt dùng nàng ta, không thể để Chu Tuấn giày xéo.
Chu Tuấn biết Vương thị rất tin sủng tiểu nha đầu Tuệ Nhã này, không chỉ để cho nàng ấy hầu hạ trong phòng, mà còn để nàng giữ chìa khóa rương hòm này nọ, mà chính gã cũng không hứng thú lắm với tiểu nha đầu, bởi vậy không nói thêm gì nữa.
Tuệ Nhã tới cửa nhà chính, thấy tiểu nha hoàn Tiểu Tú ở hành lang thêu thùa may vá, liền vẫy tay gọi Tuệ Tú qua.
Tuệ Tú cùng Tuệ Nhã luôn rất thân thiết, lúc này liền bỏ qua thân phận nô tài, xách váy chạy tới: "Tuệ Nhã tỷ tỷ, gọi ta làm gì?"
Tuệ Nhã cười khanh khách nói: "Đại nương sai ta đi Tây viện, mời nhị nương các nàng đến đình thưởng hoa uống rượu sau hoa viên, ngươi đi cùng ta đi!" Tuệ Tú phụ trách làm tiểu y(2) cho đại nương Vương thị, mỗi ngày đều làm không nghỉ, mắt đều đỏ cả lên, nàng gọi Tuệ Tú cùng đi, nhưng thật ra có thể giúp Tuệ Tú nghỉ một lát.
Tuệ Tú tất nhiên là hiểu rõ hảo ý của nàng, hai người lúc này nắm tay cùng đến Tây viện.
Đến giờ tỵ ban sáng, một nhà Chu phủ tề tựu ở sau hoa viên thưởng hoa, Chu Tuấn cùng một thê bốn thiếp ngắm hoa nghe khúc uống rượu, nha hoàn và nô dịch ở chung quanh phục vụ.
Rượu tới men say, Chu Tuấn lệnh cho nữ xướng ca ngừng lại, bắt đầu đánh trống truyền hoa thưởng ngoạn, nhất thời không khí thêm náo nhiệt.
Trong lúc hưng phấn, gã sai vặt thân tín Huệ Minh của Chu Tuấn hớt hải chạy tới, làm lễ chào một cái.
Vương thị vội cười nói: "Huệ Minh, trước chậm rãi lấy hơi, uống chút nước nữa."
Tuệ Nhã nghe vậy, lúc này mới lấy một cốc trà, rót trà đưa cho Huệ Minh.
Huệ Minh lau mồ hôi, nhận lấy chén trà một hơi uống cạn, trước cảm tạ Vương thị, lúc này mới bẩm báo với Chu Tuấn: "Bẩm lão gia, nô tài luôn trực ở bên ngoài huyện nha, rốt cuộc chờ thấy được huyện úy mới.
Nô tài nghe ngóng từ chỗ Hồ sư gia(3), nghe nói tân huyện úy này họ Triệu, đại danh là Triệu Thanh, tuổi còn trẻ, bình thường rất ôn hòa, lại rất ưa nhìn, tri huyện đại nhân thỉnh ngài mau chóng đi qua tham gia tiệc yến tẩy trần cho Triệu huyện úy!"
Chu Tuấn nghe vậy vô cùng mừng rỡ, cũng không quan tâm mấy nữ nhân trong nhà này nữa, lúc này đứng lên nói: "Tốt! Tốt! Việc này ngươi làm tốt lắm, có thưởng!"
Gã vừa đi vừa nói: "Ta trước tiên đi thư phòng thay y phục, sau đó ngươi theo ta đi dự tiệc!"
Huệ Minh theo sát Chu Tuấn: "Bẩm lão gia, tiệc tẩy trần bố trí ở Hạc Phong lâu, cả tri huyện đại nhân, huyện thừa đại nhân, Trương bộ đầu, Câu gia đều có mặt..."
Một chủ một tớ vừa đi vừa nói chuyện.
Nam nhân rời đi, chỉ còn lại Vương thị cùng mấy nữ nhân đều chìm xuống, nhất thời có chút tẻ nhạt.
Ngũ phòng Hàn Ngân Nhi thích nhất là nói cười tán gẫu, không hổ danh tiếng, thản nhiên cười nói: "Đại nương, lão gia nếu đã đi rồi, nữ nhân chúng ta lại được thoải mái, không bằng để mấy nữ xướng ca tiếp tục hát, mấy tỷ muội chúng ta nghe hát uống rượu ngắm hoa chơi cờ, an nhàn hưởng thụ một chút!"
Vương thị gật đầu, ý bảo nữ xướng ca tiếp tục, rồi lại kéo tay tam phòng Chu Sơn Chi.
Trong mấy tiểu thiếp của Chu Tuấn, nàng và tam phòng Chu Sơn Chi luôn luôn kết làm đồng minh.
Tuệ Nhã nguyên bản đứng phía sau hầu hạ Vương thị, liếc nhìn lại không thấy vú em mà Vương thị thu vào để chăm sóc Quý Ca.
Nàng nhìn lướt qua giữa sân, phát hiện ngũ nương Hàn Ngọc Nhi cũng không thấy đâu, ngực chợt lộp bộp hai tiếng —— ngũ nương thủ đoạn độc ác, nghe nói trước khi nàng chưa gả vào Chu gia, vì cùng Chu Tuấn yêu đương vụng trộm, tự mình đánh thuốc mê nữ nhi mới sáu tháng tuổi, đem nữ nhi khỏe mạnh thành kẻ ngu si.
Tuệ Nhã thoáng suy nghĩ một chút, xách váy đi dọc theo đường nhỏ đi qua hòn non bộ tìm vú em.
Thê thiếp Chu Tuấn tuy nhiều, nhưng chỉ có vợ cả Vương thị sinh hạ được một đứa con trai là Quý Ca, Chu Tuấn coi như bảo bối.
Tuệ Nhã biết Quý Ca là tâm can của Vương thị, bởi vậy đặc biệt cẩn thận, rất sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Lúc này sắc trời mới sáng rỡ, gió xuân mang theo mùi bùn đất ẩm ướt và hoa thơm, rất dễ ngửi, Tuệ Nhã vừa đi vừa tìm vú em, thuận tiện ngắt rất nhiều hoa cầm thưởng ngoạn.
Nàng vừa mới đi tới phía sau núi, liền nghe thanh âm của ngũ nương Hàn Ngân Nhi trêu đùa Quý Ca: "Tiểu Quý Ca của ta, để ta thơm một chút! Ai u, khuôn mặt nhỏ nhắn thực mềm mại! Tới, lại thơm một cái nữa! Ta thực thích ngươi nha!"
Tuệ Nhã lặng lẽ dừng bước thăm dò nhìn qua, chỉ thấy ngũ nương Hàn Ngân Nhi tự mình ôm Quý Ca chơi đùa, vú em đang cười ha hả đứng bên nhìn.
Nàng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống sau bụi hoa ngồi xổm.
Hàn Ngân Nhi vừa hôn vừa sờ Quý Ca, có vẻ rất yêu thích.
Vú em ở một bên tới gần nịnh bợ Hàn Ngân Nhi.
Hiện nay trong phủ trên dưới đều biết đại nương Vương thị tuy rằng sinh được Quý Ca, rất được lão gia Chu Tuấn coi trọng, thế nhưng Chu Tuấn sủng ái vị ngũ nương mới nạp Hàn Ngân Nhi này nhất, bởi vậy đều nịnh bợ Hàn Ngân Nhi.
Hàn Ngân Nhi trêu đùa với Quý Ca một hồi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, yểu điệu nói: "Ôi, ta thấy hơi khát."
Vú em mang vẻ mặt tươi cười nịnh bợ nói: "Nô tì đi lấy cho ngài ít nước! Nhưng lại phiền ngũ nương để nô tì bế Quý Ca theo..."
Hàn Ngân Nhi híp đôi mắt đào nhìn Quý Ca, căn bản không phản ứng gì trước lời nói của vú em.
Vú em ngượng ngùng rời đi.
Vú em vừa đi, ánh mắt Hàn Ngân Nhi liền thay đổi, trước nhìn xung quang một chút, sau đó rút trâm cài hình hoa mai khảm thạch tùng xanh biếc gắn trên búi tóc xuống, thoáng suy nghĩ một lát, liền đem cây trâm bén nhọn lấp lánh nhắm ngay lỗ tai của Quý Ca.
(1) Đại: lớn; hộ: nhà, đại hộ: ý chỉ gia đình giàu có.
(2) Tiểu y: áo lót
(3) Sư gia: ở đây có nghĩa là trợ lý, trợ tá (mình nghĩ thế).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook