Hỏa Diễm Triền Tình
-
Chương 6
Cởi nhanh cà vạt phiền toái xuống, Diễm kinh ngạc phát hiện bên trong phòng là một mảnh hắc ám, bình thường mặc kệ hắn về trễ như thế nào Miểu cũng sẽ chờ hắn trở về mới tái nghỉ ngơi, chỉ vì khi Miểu ở trong lòng ngực hắn mới có thể đi vào giấc ngủ. Chính là hiện tại Miểu lại nghỉ ngơi trước làm hắn vạn phần kinh ngạc, vốn tưởng rằng thân thể Miểu không thoái mái, nhưng cho dù vậy Miểu cũng nằm trên giường chờ hắn trở về.
Nhưng xem ra Miểu không có trong phòng của hắn, Diễm không nói một câu liền hướng tới cánh cửa nơi vách tường mở ra lại phát hiện cánh cửa đã khóa trái, Diễm áp chế sự khó hiểu trong lòng mà gõ cửa gọi Miểu.
“Miểu, ta là Diễm, mở cửa.”
Đợi hết một phút mới phát hiện cánh cửa một chút động tĩnh cũng không có, Diễm thâm trầm nói: “Miểu, nếu không ra mở cửa ta sẽ đá cửa vào.”
…
Phanh —–
Một tiếng vang thật lớn vang lên làm chấn động cả ngôi nhà, mọi người đều hiểu được phát sinh chuyện gì khi đã nghe tiếng hét chói ta của Miểu.
“Diễm!” Y Viên kinh ngạc nhìn cánh cửa bị Diễm phá hư, nhưng điều tối làm nàng lo lắng chính là cái chăn cùng với Miểu đều bị Diễm ôm vào lòng ngực, cậu dường như bị kinh hách mà khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt như cầu cứu.
Đem hết thảy mọi người không ở trong mắt, Diễm hiện tại chỉ muốn biết những hành động kỳ lạ của Miểu.
“Mụ mụ —–“
Khi sắp lướt qua mẫu thân, Miểu thét lên cầu cứu, lúc này Diễm làm cho cậu sợ hãi tới nổi không dám đối mặt, tối trọng yếu là cậu chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với Diễm.
Ngay tại khi Y Viên muốn lên tiếng ngăn cản lại thì Hỏa Di đã sớm ngăn cản thê tử mình, thấy ánh mắt khó hiểu của thê tử, ông chỉ lắc lắc đầu cái gì cũng không nói. Lúc này bọn họ vốn không thể khuyên can Diễm, huống chi bây giờ bị Miểu cự tuyệt, hắn rất khó chịu. Y Viên bất đắc dĩ nhìn trượng phu mình mà không thể ngăn cản lại.
Sau khi Diễm buông cậu ra, Miểu sợ hãi lập tức hướng phía giường đi tới, nhưmg so với cậu, Diễm nhanh hơn một bước mà ôm cậu thật chặt làm Miểu không thể nào cử động, nhìn thấy ánh mắt của Diễm so với bình thường càng thêm thâm trầm, Miểu sợ hãi càng giãy dụa nhiều hơn.
“Miểu.”
Cảm nhận được thanh âm hàn băng truyền đến lỗ tai, Miểu không cần nhìn cũng biết tâm tình của Diễm đang rất tức giận, như là biết ý định muốn chạy trốn của cậu, Miểu cảm giác được đạo lực bên hông ngày càng tăng làm cho cậu ngày càng áp sát vào Diễm.
“Vì cái gì không ngủ ở phòng mình?”
“Diễm…”
“Nói.”
Khí thế cường ngạnh kia làm cho Miểu không khống chế được mà chảy nước mắt, thân hình đơn bạc như tơ liễu run rẩy trước gió, cảm nhận được người trong lòng sợ hãi, Diễm giảm nhẹ lực đạo lại, bàn tay ôn nhu xoa nhẹ sau lưng của Miểu, nhưng ngay cả vậy, lời nói ra vẫn cường thế.
“Vì cái gì?”
“Ta… ta muốn học tự mình độc lập… không thể tái… ỷ lại vào Diễm.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì… Diễm sẽ… kết hôn.” Ngay cả chính cậu cũng không biết vì sao khi nói ra những lời này lại đau kịch liệt như vậy, chính là trong nháy mắt nước mắt đã rơi xuống nên không thể nào lừa người khác.
“Ai nói với ngươi ta muốn kết hôn?”
“Mặc kệ là ai, Diễm… một ngày nào đó ngươi cũng phải kết hôn. Vì tốt cho Diễm… cho nên ta…. không thể ỷ lại vào Diễm.”
“Vì tốt cho ta? Ta đã nói với ngươi, ta sẽ không kết giao bạn gái, càng sẽ không kết hôn! Bất quá, nếu muốn kết hôn đối tượng chỉ có một…”, mềm nhẹ nói ra những lời mang tính mạnh mẽ, “Đó chính là ngươi.”
Oanh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, Diễm vừa mới nói… nếu phải kết hôn… đối tượng chỉ có thể là… mình…
Như phát hiện một động vật quý hiếm, Miểu chớp mắt một cái nhìn Diễm, phát hiện ra những lời của Diễm không hề nói giỡn, Miểu trợn to cặp mắt, mãnh liệt lắc đầu.
“Không! Không có khả năng!”
“Vì cái gì không có khả năng!”
“Ta là ca ca của ngươi!”
“Chỉ trên danh nghĩa.”
“Chỉ… trên… danh nghĩa… ” Mặc dù bề ngoài của cậu cũng không giống ca ca của hắn nhưng như thế nào lại là trên danh nghĩa, phát hiện trong lòng Diễm mình chỉ có địa vị như vậy, Miểu khổ sở nhìn về phía Diễm.
“Đúng, chỉ là trên danh nghĩa bởi vì ngươi với ta không cùng huyết thống.” Thấy cặp mắt trợn to của Miểu, Diễm tàn khốc nói ra sự thật, “ Miểu, ngươi nghe cho kỹ, ngươi là do mẫu thân trong một đêm trời mưa ôm về.”
Huyết sắc nháy mắt tái nhợt, Miểu khiếp sợ chỉ có thể há to miệng, một chữ cũng không nói ra được.
Chính cậu… là được… ôm về…
Chuyện này là Miểu thực sự khiếp sợ, nhưng thấy Miểu như không thể tiếp thu được, Diễm tiếp tục nói —-
“Cho dù ngươi với ta cùng huyết thống, ta cũng không thể xem người là ca ca, bởi vì… ta chỉ muốn ngươi là người duy nhất thân cận với ta. Như vậy, ngươi hiểu không, Miểu?”
“…”
Trước mắt đột nhiên thấy gương mặt phóng đại của Diễm làm cho Miểu nháy mắt hoảng hốt, ngay khi cậu chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã hoàn toàn bị chế trụ, bất đồng với nụ hôn ôn nhu thường ngày, nụ hôn này giống như một ngọn lửa cực nóng làm cho ý thức cuối cùng của Miểu hoàn toàn biến mất, lửa nóng như xuyên thấu qua da thịt mà truyền đến trong người, vội vàng, bá đạo như vậy.
Cảm giác được trên người mình một cảm giác mát lạnh, Miểu nháy mắt bừng tỉnh, đẩy người Diễm ra, nhìn lại trên người chỉ còn lại một kiện quần áo, Miểu xấu hổ kéo chăn đến mà gắt gao ôm lấy, vội vàng thét lên: “Không! Không thể!”
“Không thể?”
Nhìn Diễm cười to tiến tới gần, Miểu sợ hãi quay mặt đi chỗ khác, bàn tay trắng bệt càng dùng sức nắm chặt cái chăn hơn nữa. Chính là nháy mắt vành tai bị một luồng khí cực nóng vây quanh, Miểu cả kinh kêu lên: “A —–”
“Miểu, không có gì là không thể.” Hắn không cho phép người mình yêu duy nhất chống cự mình.
“Diễm… không cần…” Thanh âm run rẩy cố hoàn thành một câu, cầu Diễm buông tha cho cậu. Nhưng thanh âm phát ra càng kích thích dục vọng của Diễm.
“Miểu, không cần cự tuyệt, càng không cần cự tuyệt ta.”
“Diễm… Ô…” Miểu giãy dụa khi bị Diễm chế trụ đôi môi, nuốt lấy những lời mà Miểu kêu lên.
Đêm vẫn như trước, ngoài cửa tuyết vẫn rơi, nhưng lại mang theo một mảnh tình ý.
Hoàn
Nhưng xem ra Miểu không có trong phòng của hắn, Diễm không nói một câu liền hướng tới cánh cửa nơi vách tường mở ra lại phát hiện cánh cửa đã khóa trái, Diễm áp chế sự khó hiểu trong lòng mà gõ cửa gọi Miểu.
“Miểu, ta là Diễm, mở cửa.”
Đợi hết một phút mới phát hiện cánh cửa một chút động tĩnh cũng không có, Diễm thâm trầm nói: “Miểu, nếu không ra mở cửa ta sẽ đá cửa vào.”
…
Phanh —–
Một tiếng vang thật lớn vang lên làm chấn động cả ngôi nhà, mọi người đều hiểu được phát sinh chuyện gì khi đã nghe tiếng hét chói ta của Miểu.
“Diễm!” Y Viên kinh ngạc nhìn cánh cửa bị Diễm phá hư, nhưng điều tối làm nàng lo lắng chính là cái chăn cùng với Miểu đều bị Diễm ôm vào lòng ngực, cậu dường như bị kinh hách mà khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt như cầu cứu.
Đem hết thảy mọi người không ở trong mắt, Diễm hiện tại chỉ muốn biết những hành động kỳ lạ của Miểu.
“Mụ mụ —–“
Khi sắp lướt qua mẫu thân, Miểu thét lên cầu cứu, lúc này Diễm làm cho cậu sợ hãi tới nổi không dám đối mặt, tối trọng yếu là cậu chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với Diễm.
Ngay tại khi Y Viên muốn lên tiếng ngăn cản lại thì Hỏa Di đã sớm ngăn cản thê tử mình, thấy ánh mắt khó hiểu của thê tử, ông chỉ lắc lắc đầu cái gì cũng không nói. Lúc này bọn họ vốn không thể khuyên can Diễm, huống chi bây giờ bị Miểu cự tuyệt, hắn rất khó chịu. Y Viên bất đắc dĩ nhìn trượng phu mình mà không thể ngăn cản lại.
Sau khi Diễm buông cậu ra, Miểu sợ hãi lập tức hướng phía giường đi tới, nhưmg so với cậu, Diễm nhanh hơn một bước mà ôm cậu thật chặt làm Miểu không thể nào cử động, nhìn thấy ánh mắt của Diễm so với bình thường càng thêm thâm trầm, Miểu sợ hãi càng giãy dụa nhiều hơn.
“Miểu.”
Cảm nhận được thanh âm hàn băng truyền đến lỗ tai, Miểu không cần nhìn cũng biết tâm tình của Diễm đang rất tức giận, như là biết ý định muốn chạy trốn của cậu, Miểu cảm giác được đạo lực bên hông ngày càng tăng làm cho cậu ngày càng áp sát vào Diễm.
“Vì cái gì không ngủ ở phòng mình?”
“Diễm…”
“Nói.”
Khí thế cường ngạnh kia làm cho Miểu không khống chế được mà chảy nước mắt, thân hình đơn bạc như tơ liễu run rẩy trước gió, cảm nhận được người trong lòng sợ hãi, Diễm giảm nhẹ lực đạo lại, bàn tay ôn nhu xoa nhẹ sau lưng của Miểu, nhưng ngay cả vậy, lời nói ra vẫn cường thế.
“Vì cái gì?”
“Ta… ta muốn học tự mình độc lập… không thể tái… ỷ lại vào Diễm.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì… Diễm sẽ… kết hôn.” Ngay cả chính cậu cũng không biết vì sao khi nói ra những lời này lại đau kịch liệt như vậy, chính là trong nháy mắt nước mắt đã rơi xuống nên không thể nào lừa người khác.
“Ai nói với ngươi ta muốn kết hôn?”
“Mặc kệ là ai, Diễm… một ngày nào đó ngươi cũng phải kết hôn. Vì tốt cho Diễm… cho nên ta…. không thể ỷ lại vào Diễm.”
“Vì tốt cho ta? Ta đã nói với ngươi, ta sẽ không kết giao bạn gái, càng sẽ không kết hôn! Bất quá, nếu muốn kết hôn đối tượng chỉ có một…”, mềm nhẹ nói ra những lời mang tính mạnh mẽ, “Đó chính là ngươi.”
Oanh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, Diễm vừa mới nói… nếu phải kết hôn… đối tượng chỉ có thể là… mình…
Như phát hiện một động vật quý hiếm, Miểu chớp mắt một cái nhìn Diễm, phát hiện ra những lời của Diễm không hề nói giỡn, Miểu trợn to cặp mắt, mãnh liệt lắc đầu.
“Không! Không có khả năng!”
“Vì cái gì không có khả năng!”
“Ta là ca ca của ngươi!”
“Chỉ trên danh nghĩa.”
“Chỉ… trên… danh nghĩa… ” Mặc dù bề ngoài của cậu cũng không giống ca ca của hắn nhưng như thế nào lại là trên danh nghĩa, phát hiện trong lòng Diễm mình chỉ có địa vị như vậy, Miểu khổ sở nhìn về phía Diễm.
“Đúng, chỉ là trên danh nghĩa bởi vì ngươi với ta không cùng huyết thống.” Thấy cặp mắt trợn to của Miểu, Diễm tàn khốc nói ra sự thật, “ Miểu, ngươi nghe cho kỹ, ngươi là do mẫu thân trong một đêm trời mưa ôm về.”
Huyết sắc nháy mắt tái nhợt, Miểu khiếp sợ chỉ có thể há to miệng, một chữ cũng không nói ra được.
Chính cậu… là được… ôm về…
Chuyện này là Miểu thực sự khiếp sợ, nhưng thấy Miểu như không thể tiếp thu được, Diễm tiếp tục nói —-
“Cho dù ngươi với ta cùng huyết thống, ta cũng không thể xem người là ca ca, bởi vì… ta chỉ muốn ngươi là người duy nhất thân cận với ta. Như vậy, ngươi hiểu không, Miểu?”
“…”
Trước mắt đột nhiên thấy gương mặt phóng đại của Diễm làm cho Miểu nháy mắt hoảng hốt, ngay khi cậu chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã hoàn toàn bị chế trụ, bất đồng với nụ hôn ôn nhu thường ngày, nụ hôn này giống như một ngọn lửa cực nóng làm cho ý thức cuối cùng của Miểu hoàn toàn biến mất, lửa nóng như xuyên thấu qua da thịt mà truyền đến trong người, vội vàng, bá đạo như vậy.
Cảm giác được trên người mình một cảm giác mát lạnh, Miểu nháy mắt bừng tỉnh, đẩy người Diễm ra, nhìn lại trên người chỉ còn lại một kiện quần áo, Miểu xấu hổ kéo chăn đến mà gắt gao ôm lấy, vội vàng thét lên: “Không! Không thể!”
“Không thể?”
Nhìn Diễm cười to tiến tới gần, Miểu sợ hãi quay mặt đi chỗ khác, bàn tay trắng bệt càng dùng sức nắm chặt cái chăn hơn nữa. Chính là nháy mắt vành tai bị một luồng khí cực nóng vây quanh, Miểu cả kinh kêu lên: “A —–”
“Miểu, không có gì là không thể.” Hắn không cho phép người mình yêu duy nhất chống cự mình.
“Diễm… không cần…” Thanh âm run rẩy cố hoàn thành một câu, cầu Diễm buông tha cho cậu. Nhưng thanh âm phát ra càng kích thích dục vọng của Diễm.
“Miểu, không cần cự tuyệt, càng không cần cự tuyệt ta.”
“Diễm… Ô…” Miểu giãy dụa khi bị Diễm chế trụ đôi môi, nuốt lấy những lời mà Miểu kêu lên.
Đêm vẫn như trước, ngoài cửa tuyết vẫn rơi, nhưng lại mang theo một mảnh tình ý.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook