Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán
-
Chương 2-2: Nốt nhạc bi thương trên bậc thềm (2)
Type: Thanh Trúc
“Kia chẳng phải là người phụ nữ đã tới nhà Cảnh Đan Thần gây chuyện ư?” Nhìn hai người ngồi trong góc căn phòng lớn rồi nhớ lại người phụ nữ đã đánh Nguyễn Viên mấy cái, Nguyễn Lập Đông bỗng chốc nghiến răng kèn kẹt, “Tôi cũng phải đánh lại cô ta vài cái”.
“Cô đừng đi.” Cận Hoài Lý giữ cô lại, “Tôi đi”.
Phương phi bỏ miếng thức ăn Kiều Vũ Hoành gắp cho mình vào miệng, không cam lòng bĩu môi: “Lần này chẳng phải chúng ta phí công vô ích rồi sao? Vốn dĩ định ôm một ít tiền của Trịnh Hoa rồi bỏ đi, ai ngờ anh ta lại chết như vậy cơ chứ. Cũng trách số anh ta quá xui, nếu hôm đó tới nhà em theo đúng kế hoạch ban đầu thì có khi bớt khổ hơn một chút”.
“Trịnh Hoa mà biết cô muốn giết anh ta thì đau lòng phải biết.” Cận Hoài Lý không ngờ vừa đi tới gần đã nghe được tin động trời như vậy. Anh nhìn cô gái đó, rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Lúc ấy Phương Phi mới giật mình, hoảng sợ nhìn người đàn ông đứng bên bàn, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Anh là ai?!”.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi đã ghi lại những lời nói của hai người rồi, cái này mới quan trọng.” Cận Hoài Lý chỉ vào thứ trước ngực mình, đó là khuy áp ghi âm mà anh mới sáng chế ra.
Đại sảnh hỗn tạp, tiếng máy ghi âm phát có chút mơ hồ, nhưng Phương Phi vẫn nghe ra mấy lời cô ta nói với Kiều Vũ Hoành ban nãy: Lần này chẳng phải chúng ta phí công vô ích rồi sao? Vốn dĩ định ôm một ít tiền của Trịnh Hoa rồi bỏ đi, ai ngờ anh ta lại chết như vậy cơ chứ. Cũng trách số anh ta quá xui, nếu hôm đó tới nhà em theo đúng kế hoạch ban đầu thì có khi bớt khổ hơn một chút.
Cô ta bị ghi âm rồi!
“Cận, anh giỏi lắm!” Nguyễn Lập Đông không kiềm chế được, từ đằng sau chạy tới, khoác vai Cận Hoài Lý.
“Vậy họ bị quy vào tội gì đây? Tống tiền hay là dọa dẫm?”
“Không có tội nào gọi là tội dọa dẫm…” Cận Hoài Lý lẩm bẩm sửa lại.
***
Nạn nhân Trịnh Hoa, nam giới, tử vong khi mới 37 tuổi, là kiến trúc sư của một công ty nhà đất tại thành phố Thuật Phong. Vợ tên là Cảnh Đan Thần, làm bác sỹ cấp quản lý tại một bệnh viện ở Thuật Phong. Nguyên nhân tử vong: Trúng độc. Loại thuốc độc: Thuốc chuột.
Tối ngày xảy ra vụ án, nạn nhân không tới gặp tình nhân của mình như kế hoạch đã định, theo lời khai của tình nhân, nạn nhân bị người vợ của mình là Cảnh Đan Thần gọi về nhà.
Căn cứ theo lời khai, khi nạn nhân về nhà, vợ của nạn nhân đang ở nhà hàng xóm, trong quá trình đó nạn nhân còn từng gọi điện cho vợ nói mình đã về tới nhà rồi. Khi hàng xóm đưa vợ nạn nhân về nhà mới phát hiện ra, nạn nhân đã không còn ở nhà nữa.
Ngày hôm sau, nạn nhân được phát hiện chết ở nơi cách nhà một đoạn đường. Qua xác nhận của pháp y, khoảng thời gian nạn nhân trúng độc của thuốc chuột mà chết trùng hợp là quãng thời gian người vợ đang ở nhà hàng xóm.
Theo điều tra, người vợ từng mua thuốc chuột.
Trên đây là những thông tin được lấy từ sổ ghi chép công việc của Vạn Phong.
Sáu giờ tối, đồng nghiệp hầu như đều đã tan ca, văn phòng không còn nhiều người. Vạn Phong đã thức trắng mấy đêm liền một tay ôm hộp mỳ gói một tay nâng cuốn sổ ghi chép công việc lên, thở dài ngao ngán.
Đây đúng là một vụ án khiến người ta đau đầu, người có nhiều nghi vấn nhất lại có chứng cứ ngoại phạm không thể lật đổ. Lẽ nào thật sự có một màn kịch không chút sơ hở? Hay hung thủ vốn không phải cô ta?
Không nghĩ ra đáp án, anh ta bực bội vò đầu bứt tai, hộp mỳ giấy tỏa khói nghi ngút. Anh ta thổi một hơi, tư duy bỗng bị tiếng điện thoại vang lên cắt đứt.
Nhận ra số của Cận Hoài Lý, anh ta cầm điện thoại lên.
“Giáo sư, có việc gì ạ?”
“Cậu tới đây một chuyến được không? Tôi cần cậu chống đỡ giùm một cục diện.”
“Chống đợ giùm?” Vạn Phong kinh hoàng. Giáo sư Cận nói cần chống đỡ thì nhất định không thể là chuyện nhỏ. Nghĩ như vậy, anh ta vừa ghi lại địa chỉ vừa phát tín hiệu tập hợp cho đồng nghiệp.
“Thế nên, giáo sư Cận, cục diện mà anh nói, là đây…” Mười lăm phút sau, Vạn Phong thở hồng hộc đứng trước đại sảnh một quán lẩu, chỉ vào Nguyễn Lập Đông đang chống nạnh dạy dỗ một người ở đằng xa.
“Tôi chưa từng gặp bao giờ… Tôi không biết phải giải quyết thế nào…”
Thôi được rồi, đúng là ngoài việc bắt tội phạm, các thầy cô ở trường cảnh sát chưa từng dạy anh ta làm sao để khiến một nữ phát thanh viên với rất nhiều cảm hứng chính nghĩa… im lặng.
“Tôi nghĩ lúc mẹ cô sinh ra cô chắc là quên không xây cho đầu cô một cái nhà tiêu. Nếu cần thì đi ra cửa, rẽ trái, đi thẳng năm trăm mét rồi ngoặt, có một trung tâm bán vật liệu xây dựng, mua khoảng một trăm viên là úa thừa cho cái đầu của cô rồi.”
“Cô… Cô…” Người phụ nữ vốn từ ít ỏi mặt dổ phừng phừng mà chẳng nói được câu nào. Ngược lại, người đàn ông đứng bên cạnh cô ta thì không biết lượng sức mình mà cãi lại, “Trông cô cũng có văn hóa, sao chửi người khác ác độc thể hả?”.
“Xin lỗi nhé, trước nay tôi chưa bao giờ thừa nhận câu nói ‘Trông mặt mà bắt hình dong’. Cô ta trông cũng đẹp đấy, chẳng phải vẫn cứ khiến bao nhiêu người tấp nập đi qua một chiếc giường đấy thôi. Bây giờ vật giá tăng cao như vậy, sao phải sống rẻ mạt thế chứ. Còn nữa…” Nguyễn Lập Đông cúi đầu nghịch móng tay, “Mẹ tôi từng dạy tôi, không cho tôi chửi ‘người’ khác. Cận Hoài Lý, cho tôi một cốc nước, ‘nói’ đến khát khô cổ rồi”.
Đón lấy cốc nước của Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông giơ lên, cười với Phương Phi: “Chẳng phải các người vẫn muốn đi sao? Đi theo người đó kìa, cảnh sát đấy”.
Vạn Phong bị chỉ mặt cuối cùng cũng tìm được lý do hành động lần này. Nhưng bắt người vì lý do gì đây?
“Cận Hoài Lý, vật chứng đâu?”
Ồ.
Cận Hoài Lý gỡ chiếc cúc áo xuống, đưa cho Vạn Phong rồi giải thích nguyên nhân.
“Được thôi.” Vạn Phong sau khi hiểu rõ đầu đuôi bèn vẫy tay về phía Phương Phi: “Đi nào”.
Sự chsu ý của đám đông cũng theo sự rời đi của đám cảnh sát mà từ từ quay trở lại nồi lẩu của mỗi bàn. Nguyễn Lập Đông sảng khoái vẫy tay với Cận Hoài Lý: “Đi nào, hôm nay tôi khao”.
Không thể tưởng tượng được, một cô gái giờ phút này đnag tươi cười mãn nguyện ban nãy còn… chửi người “kiểu đó”. Anh không thể nào hình dung được.
Lợi ích của một bữa lẩu là Vạn Phong đã có được thông tin mới từ phía Phương Phi.
Trịnh Hoa quen bác sỹ thực tập Cảnh Đan Thần khi tới bệnh viện khám bệnh. Phương Phi cũng không phải là kẻ thứ ba đơn thuần, cô ta là bệnh nhân của Cảnh Đan Thần, lúc nhập viện thì quen biết Trịnh Hoa, sau này hai người trở nên gần gũi.
“Thế nên Phương Phi nói, Cảnh Đan Thần vì chuyện này mà căm hận bọn họ thấu xương. Ngoài Cảnh Đan Thần ra, Phương Pho còn tiết lộ một người khác cũng có xích mích với Trịnh Hoa, tên là Thiện Tuấn, là đồng nghiệp của Trịnh Hoa. Hai người đó vì chuyện làm ăn có từng cãi cọ, chỉ không lâu trước khi Trịnh Hoa gặp chuyện. Chúng tôi đã chia người đi điều tra Thiện tuấn, tạm thời chưa có tin tức gì.”
Nguyễn Lập Đông ngồi bên cạnh say sưa lắng nghe, ngẩng đầu lên lại phát hiện Cận Hoài Lý đang đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân đến thất thần.
“Cận Hoài Lý, không phải tôi nói gì anh, hôm đó ở nhà Cảnh Đan Thần anh đã nhìn thảm trải sàn đến ngây người rồi, rất bất lịch sự.” Nói xong, một suy nghĩ kỳ lạ bỗng nảy nở trong đầu cô. Cô lập tức túm lấy Cận Hoài Lý, nhìn anh chòng chọc: “Hay là anh đã có phát hiện gì mới?”.
“Có chuyện này rất lạ, nhưng không chắc có liên quan tới vụ án hay không.”
“Chuyện gì, nói đi tôi giúp anh phân tích thử.”
Nhưng bất luận Nguyễn Lập Đông có yêu cầu kiểu gì, Cận Hoài Lý cũng im bặt.
“Nhạt nhẽo.” Nguyễn Lập Đông khoát tay, thấy Vạn Phong đã rời đi, cô cũng không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với tay Cận Hoài lý bị thịt này nữa, để rồi cũng ngốc theo, “Tôi đi đây, Cận lầm lì!”.
Thấy cô chuẩn bị bỏ đi với vẻ không vui, chẳng hiểu sao Cận Hoài Lý bỗng thấy hụt hẫng trong lòng. Anh “này” một tiếng.
“Gì vậy?” Nguyễn Lập Đông quay đầu.
“Tôi muốn tới tiểu khu của Cảnh Đan Thần một chuyến nữa, cùng đi không?”
“Được thôi!”
Nguyễn Lập Đông vỗ tay.
Tiểu khu nơi Cảnh Đan Thần ở tên là Tân Uyển, cửa chính có hai bảo vệ, một già một trẻ. Người lớn tuổi ấy vừa làm đăng ký ra vào cửa vửa trả lời câu hỏi của Cận Hoài Lý.
“Bỏ sót đăng ký? Không thể nào.” Ông bảo vệ nheo mắt, “Phải không, Tiểu Tân?”.
“Vâng.” Cậu bảo vệ lưng thẳng tắp, ưỡn ngực nói chắc nịch: ‘Tôi và chú Bảo lúc nào cũng ở trong phòng trực, bảo đảm không bỏ sót ai”.
Hôm đó người ngoài tới tiểu khu không nhiều, chỉ có hai người, về điểm này họ khẳng định sẽ không ghi sót.
“Bảo vệ có trách nhiệm thế này, nếu có ngời ngoài đi vào trong tiểu khu, kiểu gì cũng được ghi chép lại. Xem ra, người giết Trịnh Hoa cũng sống trong tiểu khu này?” Nguyễn Lập Đông gật đầu, cảm thấy phân tích của mình chỗ nào cũng có lý.
“Cho dù họ không ghi chép sót nhưng vẫn còn hai khả năng, hoặc có người vào tiểu khu không theo quy định, hoặc Trịnh Hoa vốn không về nhà.”
“Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Cận Hoài Lý, anh quả thật quá thông minh, sao trong đầu anh lại có nhiều suy luận chuẩn xác đến thế?”
“Thật ra cũng tạm thôi… Nguyễn Lập Đông, có một chuyện, tôi nghĩ…”
Anh còn chưa “nghĩ” rõ ràng, Nguyễn Lập Đông đã lao như bay ra ngoài.
“Bên đó có mấy người, chúng ta đi hỏi xem.” Cô quay đầu, vẫy tay với Cận Hoài Lý.
… Haizz, anh khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí để nói. Sau tiếng thở dài bất lực, Cận Hoài Lý cũng sải bước đuổi theo.
“Trịnh Hoa hả, không biết, trước khi xảy ra chuyện đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ta. Tôi thấy là tự mình gây nghiệt thôi, vợ mình tốt như thế, chết cũng đáng đời, dám cặp bồ! Chuyện gì hả? Thì chuyện con cái. Tiểu Cảnh hình như không sinh đẻ được.” Một trong dố mấy người phụ nữ đẩy xe nôi đi trong tiểu khu nói. Cô ấy và Cảnh Đan Thần sống cùng một tòa nhà, nhưng hoàn toàn không biết tối đó rốt cuộc Trịnh Hoa có về nhà hay không.
Có một thanh niên trả lời thế này: “Trịnh Hoa hả, tối đó anh ta có về nhà, hôm ấy chẳng phải khu chúng tôi bị mất điện sao? Ngoài đèn xe và đèn sạc ra thì trong tiểu khu không có bất kỳ ánh sáng nào. Xe của anh ta vào tiểu khu ngay sau xe tôi, lúc tôi vào còn nghe thấy anh ta chửi thề một câu gì đó. Không sai được đâu, giọng nói ấy là của Trịnh Hoa”.
“Nếu những lời anh ta nói là sự thật thì suy đoán Trịnh Hoa không về nhà của anh bị lật đổ rồi.” Nguyễn Lập Đông thì thầm.
Đúng vậy, nếu chắc chắn Trịnh Hoa đã trở về tiểu khu Tân uyển thì trong khi Cảnh Đan Thần có chứng cứ ngoại phạm, ai đã giết Trịnh Hoa? Hoặc là chứng cứ ngoại phạm của Cảnh Đan Thần thật sự có hiệu lực hay không?
Nguyễn Lập Đông không biết trong đầu Cận Hoài Lý đang nghĩ gì. Những điều cô phân tích ra được từ lời của mấy người kia lại càng ít ỏi. Cô nhàm chán đến mức chỉ còn biết gảy đá bên vệ đường. Mới đá được vài viên thì đã có chuyện.
Cô kêu “ai ui” một tiếng rồi ngã ra đất, chân cũng trẹo luôn rồi.
“Đau đau đau, đau chết mất…” Một người tử nhỏ đã được nuông chiều như cô nước mắt ròng ròng nhìn Cận Hoài Lý, “Có thể đỡ tôi dậy không?”.
“Không được đứng dậy.” Ai ngờ Cận Hoài Lý lại đáp trả cô câu ấy.
Làm gì vậy? Nước mắt vẫn còn đong đầy trong khóe mắt, cô nhìn thấy Cận Hoài Lý ngồi xuống, cẩn thận nâng chân của cô lên.
Quan sát một hồi, anh thở phào, “Không nghiêm trọng”.
Đúng là không nghiêm trọng, tôi đã nói là trẹo chân rồi còn gì!
“Tôi cõng cô về.”
Hả? Nhìn tấm lưng rộng lớn của Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông do dự một chút rồi nằm sấp lên.
“Cận Hoài Lý, trời đổ mưa rồi.” Đi được một lúc, cô xòe tay ra, nhìn những giọt nước rơi vào lòng bàn tay.
“Ừm.” Anh đáp, bỗng đâu một chiếc ô hoa được giương ra trên đỉnh đầu.
“Cũng may tôi chuẩn bị từ trước.” Giọng nói khoe khoang với vẻ tranh công, mang theo cả cảm giác hưng phấn ngay sau đó lại chuyển sang gấp gáp, Nguyễn Lập Đông hơi sầu nãi, “Vai anh rộng quá, ô của tôi hơi nhỏ”.
Che kiểu gì cũng không che kín được Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông cảm thấy bứt rứt.
“Không sao, cô cứ che cho cô đi.” Anh dặn dò, bước từng bước vững chãi.
Mưa bụ giăng kín, đất trời hòa làm một, người con gái sau lưng vẫn liến thoắng không thôi, một cảm giác ấm áp yêu bình nảy nở trong lòng Cận Hoài Lý. Đó là một cảm giác khó mà giải thích nổi.
Nguyễn Lập Đông, đây là lần đầu tiên tôi cõng một cô gái đấy.
Trái tim Cận Hoài Lý đập thình thịch từng hổi.
Cuối cùng cũng đưa cô về đến nhà.
Đứng trước cửa, Nguyễn Lập Đông rút chìa khóa chỉ huy Cận Hoài Lý mở cửa, không ngờ cánh cửa lại được mở ra từ phía trong. Nguyễn Lập Đông nhìn trân trân người mở cửa cho mình, ngây người trong giây lát.
“Sao anh lại tới đây?” Nguyễn Lập Đông nhìn người đàn ông tên Trần Vị Nam.
***
Trần Vị Nam là ai?
Thứ cảm xúc đan xen giữa bất ngờ và vui mừng hiện lên trên gương mặt Nguyễn Lập Đông khi cô bước vào cửa đó là gì?
Những câu hỏi này khiến Cận Hoài Lý rối rắm suốt quãng đường đi, tới tận khi trở về nhà.
Mặc kệ lời chào hỏi của Tiểu Nghiên, anh đi thẳng lên gác bật máy tính.
Tay trái trắng, tay phải đen, màu sắc hai tay có sự chênh lệch lớn, chứng tỏ anh ta hay đánh golf, còn luyện tập rất siêng năng.
Cận Hoài Lý nhập hai từ “golf” và “thi đấu” vào ô tìm kiếm.
“Kia chẳng phải là người phụ nữ đã tới nhà Cảnh Đan Thần gây chuyện ư?” Nhìn hai người ngồi trong góc căn phòng lớn rồi nhớ lại người phụ nữ đã đánh Nguyễn Viên mấy cái, Nguyễn Lập Đông bỗng chốc nghiến răng kèn kẹt, “Tôi cũng phải đánh lại cô ta vài cái”.
“Cô đừng đi.” Cận Hoài Lý giữ cô lại, “Tôi đi”.
Phương phi bỏ miếng thức ăn Kiều Vũ Hoành gắp cho mình vào miệng, không cam lòng bĩu môi: “Lần này chẳng phải chúng ta phí công vô ích rồi sao? Vốn dĩ định ôm một ít tiền của Trịnh Hoa rồi bỏ đi, ai ngờ anh ta lại chết như vậy cơ chứ. Cũng trách số anh ta quá xui, nếu hôm đó tới nhà em theo đúng kế hoạch ban đầu thì có khi bớt khổ hơn một chút”.
“Trịnh Hoa mà biết cô muốn giết anh ta thì đau lòng phải biết.” Cận Hoài Lý không ngờ vừa đi tới gần đã nghe được tin động trời như vậy. Anh nhìn cô gái đó, rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Lúc ấy Phương Phi mới giật mình, hoảng sợ nhìn người đàn ông đứng bên bàn, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Anh là ai?!”.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi đã ghi lại những lời nói của hai người rồi, cái này mới quan trọng.” Cận Hoài Lý chỉ vào thứ trước ngực mình, đó là khuy áp ghi âm mà anh mới sáng chế ra.
Đại sảnh hỗn tạp, tiếng máy ghi âm phát có chút mơ hồ, nhưng Phương Phi vẫn nghe ra mấy lời cô ta nói với Kiều Vũ Hoành ban nãy: Lần này chẳng phải chúng ta phí công vô ích rồi sao? Vốn dĩ định ôm một ít tiền của Trịnh Hoa rồi bỏ đi, ai ngờ anh ta lại chết như vậy cơ chứ. Cũng trách số anh ta quá xui, nếu hôm đó tới nhà em theo đúng kế hoạch ban đầu thì có khi bớt khổ hơn một chút.
Cô ta bị ghi âm rồi!
“Cận, anh giỏi lắm!” Nguyễn Lập Đông không kiềm chế được, từ đằng sau chạy tới, khoác vai Cận Hoài Lý.
“Vậy họ bị quy vào tội gì đây? Tống tiền hay là dọa dẫm?”
“Không có tội nào gọi là tội dọa dẫm…” Cận Hoài Lý lẩm bẩm sửa lại.
***
Nạn nhân Trịnh Hoa, nam giới, tử vong khi mới 37 tuổi, là kiến trúc sư của một công ty nhà đất tại thành phố Thuật Phong. Vợ tên là Cảnh Đan Thần, làm bác sỹ cấp quản lý tại một bệnh viện ở Thuật Phong. Nguyên nhân tử vong: Trúng độc. Loại thuốc độc: Thuốc chuột.
Tối ngày xảy ra vụ án, nạn nhân không tới gặp tình nhân của mình như kế hoạch đã định, theo lời khai của tình nhân, nạn nhân bị người vợ của mình là Cảnh Đan Thần gọi về nhà.
Căn cứ theo lời khai, khi nạn nhân về nhà, vợ của nạn nhân đang ở nhà hàng xóm, trong quá trình đó nạn nhân còn từng gọi điện cho vợ nói mình đã về tới nhà rồi. Khi hàng xóm đưa vợ nạn nhân về nhà mới phát hiện ra, nạn nhân đã không còn ở nhà nữa.
Ngày hôm sau, nạn nhân được phát hiện chết ở nơi cách nhà một đoạn đường. Qua xác nhận của pháp y, khoảng thời gian nạn nhân trúng độc của thuốc chuột mà chết trùng hợp là quãng thời gian người vợ đang ở nhà hàng xóm.
Theo điều tra, người vợ từng mua thuốc chuột.
Trên đây là những thông tin được lấy từ sổ ghi chép công việc của Vạn Phong.
Sáu giờ tối, đồng nghiệp hầu như đều đã tan ca, văn phòng không còn nhiều người. Vạn Phong đã thức trắng mấy đêm liền một tay ôm hộp mỳ gói một tay nâng cuốn sổ ghi chép công việc lên, thở dài ngao ngán.
Đây đúng là một vụ án khiến người ta đau đầu, người có nhiều nghi vấn nhất lại có chứng cứ ngoại phạm không thể lật đổ. Lẽ nào thật sự có một màn kịch không chút sơ hở? Hay hung thủ vốn không phải cô ta?
Không nghĩ ra đáp án, anh ta bực bội vò đầu bứt tai, hộp mỳ giấy tỏa khói nghi ngút. Anh ta thổi một hơi, tư duy bỗng bị tiếng điện thoại vang lên cắt đứt.
Nhận ra số của Cận Hoài Lý, anh ta cầm điện thoại lên.
“Giáo sư, có việc gì ạ?”
“Cậu tới đây một chuyến được không? Tôi cần cậu chống đỡ giùm một cục diện.”
“Chống đợ giùm?” Vạn Phong kinh hoàng. Giáo sư Cận nói cần chống đỡ thì nhất định không thể là chuyện nhỏ. Nghĩ như vậy, anh ta vừa ghi lại địa chỉ vừa phát tín hiệu tập hợp cho đồng nghiệp.
“Thế nên, giáo sư Cận, cục diện mà anh nói, là đây…” Mười lăm phút sau, Vạn Phong thở hồng hộc đứng trước đại sảnh một quán lẩu, chỉ vào Nguyễn Lập Đông đang chống nạnh dạy dỗ một người ở đằng xa.
“Tôi chưa từng gặp bao giờ… Tôi không biết phải giải quyết thế nào…”
Thôi được rồi, đúng là ngoài việc bắt tội phạm, các thầy cô ở trường cảnh sát chưa từng dạy anh ta làm sao để khiến một nữ phát thanh viên với rất nhiều cảm hứng chính nghĩa… im lặng.
“Tôi nghĩ lúc mẹ cô sinh ra cô chắc là quên không xây cho đầu cô một cái nhà tiêu. Nếu cần thì đi ra cửa, rẽ trái, đi thẳng năm trăm mét rồi ngoặt, có một trung tâm bán vật liệu xây dựng, mua khoảng một trăm viên là úa thừa cho cái đầu của cô rồi.”
“Cô… Cô…” Người phụ nữ vốn từ ít ỏi mặt dổ phừng phừng mà chẳng nói được câu nào. Ngược lại, người đàn ông đứng bên cạnh cô ta thì không biết lượng sức mình mà cãi lại, “Trông cô cũng có văn hóa, sao chửi người khác ác độc thể hả?”.
“Xin lỗi nhé, trước nay tôi chưa bao giờ thừa nhận câu nói ‘Trông mặt mà bắt hình dong’. Cô ta trông cũng đẹp đấy, chẳng phải vẫn cứ khiến bao nhiêu người tấp nập đi qua một chiếc giường đấy thôi. Bây giờ vật giá tăng cao như vậy, sao phải sống rẻ mạt thế chứ. Còn nữa…” Nguyễn Lập Đông cúi đầu nghịch móng tay, “Mẹ tôi từng dạy tôi, không cho tôi chửi ‘người’ khác. Cận Hoài Lý, cho tôi một cốc nước, ‘nói’ đến khát khô cổ rồi”.
Đón lấy cốc nước của Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông giơ lên, cười với Phương Phi: “Chẳng phải các người vẫn muốn đi sao? Đi theo người đó kìa, cảnh sát đấy”.
Vạn Phong bị chỉ mặt cuối cùng cũng tìm được lý do hành động lần này. Nhưng bắt người vì lý do gì đây?
“Cận Hoài Lý, vật chứng đâu?”
Ồ.
Cận Hoài Lý gỡ chiếc cúc áo xuống, đưa cho Vạn Phong rồi giải thích nguyên nhân.
“Được thôi.” Vạn Phong sau khi hiểu rõ đầu đuôi bèn vẫy tay về phía Phương Phi: “Đi nào”.
Sự chsu ý của đám đông cũng theo sự rời đi của đám cảnh sát mà từ từ quay trở lại nồi lẩu của mỗi bàn. Nguyễn Lập Đông sảng khoái vẫy tay với Cận Hoài Lý: “Đi nào, hôm nay tôi khao”.
Không thể tưởng tượng được, một cô gái giờ phút này đnag tươi cười mãn nguyện ban nãy còn… chửi người “kiểu đó”. Anh không thể nào hình dung được.
Lợi ích của một bữa lẩu là Vạn Phong đã có được thông tin mới từ phía Phương Phi.
Trịnh Hoa quen bác sỹ thực tập Cảnh Đan Thần khi tới bệnh viện khám bệnh. Phương Phi cũng không phải là kẻ thứ ba đơn thuần, cô ta là bệnh nhân của Cảnh Đan Thần, lúc nhập viện thì quen biết Trịnh Hoa, sau này hai người trở nên gần gũi.
“Thế nên Phương Phi nói, Cảnh Đan Thần vì chuyện này mà căm hận bọn họ thấu xương. Ngoài Cảnh Đan Thần ra, Phương Pho còn tiết lộ một người khác cũng có xích mích với Trịnh Hoa, tên là Thiện Tuấn, là đồng nghiệp của Trịnh Hoa. Hai người đó vì chuyện làm ăn có từng cãi cọ, chỉ không lâu trước khi Trịnh Hoa gặp chuyện. Chúng tôi đã chia người đi điều tra Thiện tuấn, tạm thời chưa có tin tức gì.”
Nguyễn Lập Đông ngồi bên cạnh say sưa lắng nghe, ngẩng đầu lên lại phát hiện Cận Hoài Lý đang đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân đến thất thần.
“Cận Hoài Lý, không phải tôi nói gì anh, hôm đó ở nhà Cảnh Đan Thần anh đã nhìn thảm trải sàn đến ngây người rồi, rất bất lịch sự.” Nói xong, một suy nghĩ kỳ lạ bỗng nảy nở trong đầu cô. Cô lập tức túm lấy Cận Hoài Lý, nhìn anh chòng chọc: “Hay là anh đã có phát hiện gì mới?”.
“Có chuyện này rất lạ, nhưng không chắc có liên quan tới vụ án hay không.”
“Chuyện gì, nói đi tôi giúp anh phân tích thử.”
Nhưng bất luận Nguyễn Lập Đông có yêu cầu kiểu gì, Cận Hoài Lý cũng im bặt.
“Nhạt nhẽo.” Nguyễn Lập Đông khoát tay, thấy Vạn Phong đã rời đi, cô cũng không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với tay Cận Hoài lý bị thịt này nữa, để rồi cũng ngốc theo, “Tôi đi đây, Cận lầm lì!”.
Thấy cô chuẩn bị bỏ đi với vẻ không vui, chẳng hiểu sao Cận Hoài Lý bỗng thấy hụt hẫng trong lòng. Anh “này” một tiếng.
“Gì vậy?” Nguyễn Lập Đông quay đầu.
“Tôi muốn tới tiểu khu của Cảnh Đan Thần một chuyến nữa, cùng đi không?”
“Được thôi!”
Nguyễn Lập Đông vỗ tay.
Tiểu khu nơi Cảnh Đan Thần ở tên là Tân Uyển, cửa chính có hai bảo vệ, một già một trẻ. Người lớn tuổi ấy vừa làm đăng ký ra vào cửa vửa trả lời câu hỏi của Cận Hoài Lý.
“Bỏ sót đăng ký? Không thể nào.” Ông bảo vệ nheo mắt, “Phải không, Tiểu Tân?”.
“Vâng.” Cậu bảo vệ lưng thẳng tắp, ưỡn ngực nói chắc nịch: ‘Tôi và chú Bảo lúc nào cũng ở trong phòng trực, bảo đảm không bỏ sót ai”.
Hôm đó người ngoài tới tiểu khu không nhiều, chỉ có hai người, về điểm này họ khẳng định sẽ không ghi sót.
“Bảo vệ có trách nhiệm thế này, nếu có ngời ngoài đi vào trong tiểu khu, kiểu gì cũng được ghi chép lại. Xem ra, người giết Trịnh Hoa cũng sống trong tiểu khu này?” Nguyễn Lập Đông gật đầu, cảm thấy phân tích của mình chỗ nào cũng có lý.
“Cho dù họ không ghi chép sót nhưng vẫn còn hai khả năng, hoặc có người vào tiểu khu không theo quy định, hoặc Trịnh Hoa vốn không về nhà.”
“Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Cận Hoài Lý, anh quả thật quá thông minh, sao trong đầu anh lại có nhiều suy luận chuẩn xác đến thế?”
“Thật ra cũng tạm thôi… Nguyễn Lập Đông, có một chuyện, tôi nghĩ…”
Anh còn chưa “nghĩ” rõ ràng, Nguyễn Lập Đông đã lao như bay ra ngoài.
“Bên đó có mấy người, chúng ta đi hỏi xem.” Cô quay đầu, vẫy tay với Cận Hoài Lý.
… Haizz, anh khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí để nói. Sau tiếng thở dài bất lực, Cận Hoài Lý cũng sải bước đuổi theo.
“Trịnh Hoa hả, không biết, trước khi xảy ra chuyện đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ta. Tôi thấy là tự mình gây nghiệt thôi, vợ mình tốt như thế, chết cũng đáng đời, dám cặp bồ! Chuyện gì hả? Thì chuyện con cái. Tiểu Cảnh hình như không sinh đẻ được.” Một trong dố mấy người phụ nữ đẩy xe nôi đi trong tiểu khu nói. Cô ấy và Cảnh Đan Thần sống cùng một tòa nhà, nhưng hoàn toàn không biết tối đó rốt cuộc Trịnh Hoa có về nhà hay không.
Có một thanh niên trả lời thế này: “Trịnh Hoa hả, tối đó anh ta có về nhà, hôm ấy chẳng phải khu chúng tôi bị mất điện sao? Ngoài đèn xe và đèn sạc ra thì trong tiểu khu không có bất kỳ ánh sáng nào. Xe của anh ta vào tiểu khu ngay sau xe tôi, lúc tôi vào còn nghe thấy anh ta chửi thề một câu gì đó. Không sai được đâu, giọng nói ấy là của Trịnh Hoa”.
“Nếu những lời anh ta nói là sự thật thì suy đoán Trịnh Hoa không về nhà của anh bị lật đổ rồi.” Nguyễn Lập Đông thì thầm.
Đúng vậy, nếu chắc chắn Trịnh Hoa đã trở về tiểu khu Tân uyển thì trong khi Cảnh Đan Thần có chứng cứ ngoại phạm, ai đã giết Trịnh Hoa? Hoặc là chứng cứ ngoại phạm của Cảnh Đan Thần thật sự có hiệu lực hay không?
Nguyễn Lập Đông không biết trong đầu Cận Hoài Lý đang nghĩ gì. Những điều cô phân tích ra được từ lời của mấy người kia lại càng ít ỏi. Cô nhàm chán đến mức chỉ còn biết gảy đá bên vệ đường. Mới đá được vài viên thì đã có chuyện.
Cô kêu “ai ui” một tiếng rồi ngã ra đất, chân cũng trẹo luôn rồi.
“Đau đau đau, đau chết mất…” Một người tử nhỏ đã được nuông chiều như cô nước mắt ròng ròng nhìn Cận Hoài Lý, “Có thể đỡ tôi dậy không?”.
“Không được đứng dậy.” Ai ngờ Cận Hoài Lý lại đáp trả cô câu ấy.
Làm gì vậy? Nước mắt vẫn còn đong đầy trong khóe mắt, cô nhìn thấy Cận Hoài Lý ngồi xuống, cẩn thận nâng chân của cô lên.
Quan sát một hồi, anh thở phào, “Không nghiêm trọng”.
Đúng là không nghiêm trọng, tôi đã nói là trẹo chân rồi còn gì!
“Tôi cõng cô về.”
Hả? Nhìn tấm lưng rộng lớn của Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông do dự một chút rồi nằm sấp lên.
“Cận Hoài Lý, trời đổ mưa rồi.” Đi được một lúc, cô xòe tay ra, nhìn những giọt nước rơi vào lòng bàn tay.
“Ừm.” Anh đáp, bỗng đâu một chiếc ô hoa được giương ra trên đỉnh đầu.
“Cũng may tôi chuẩn bị từ trước.” Giọng nói khoe khoang với vẻ tranh công, mang theo cả cảm giác hưng phấn ngay sau đó lại chuyển sang gấp gáp, Nguyễn Lập Đông hơi sầu nãi, “Vai anh rộng quá, ô của tôi hơi nhỏ”.
Che kiểu gì cũng không che kín được Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông cảm thấy bứt rứt.
“Không sao, cô cứ che cho cô đi.” Anh dặn dò, bước từng bước vững chãi.
Mưa bụ giăng kín, đất trời hòa làm một, người con gái sau lưng vẫn liến thoắng không thôi, một cảm giác ấm áp yêu bình nảy nở trong lòng Cận Hoài Lý. Đó là một cảm giác khó mà giải thích nổi.
Nguyễn Lập Đông, đây là lần đầu tiên tôi cõng một cô gái đấy.
Trái tim Cận Hoài Lý đập thình thịch từng hổi.
Cuối cùng cũng đưa cô về đến nhà.
Đứng trước cửa, Nguyễn Lập Đông rút chìa khóa chỉ huy Cận Hoài Lý mở cửa, không ngờ cánh cửa lại được mở ra từ phía trong. Nguyễn Lập Đông nhìn trân trân người mở cửa cho mình, ngây người trong giây lát.
“Sao anh lại tới đây?” Nguyễn Lập Đông nhìn người đàn ông tên Trần Vị Nam.
***
Trần Vị Nam là ai?
Thứ cảm xúc đan xen giữa bất ngờ và vui mừng hiện lên trên gương mặt Nguyễn Lập Đông khi cô bước vào cửa đó là gì?
Những câu hỏi này khiến Cận Hoài Lý rối rắm suốt quãng đường đi, tới tận khi trở về nhà.
Mặc kệ lời chào hỏi của Tiểu Nghiên, anh đi thẳng lên gác bật máy tính.
Tay trái trắng, tay phải đen, màu sắc hai tay có sự chênh lệch lớn, chứng tỏ anh ta hay đánh golf, còn luyện tập rất siêng năng.
Cận Hoài Lý nhập hai từ “golf” và “thi đấu” vào ô tìm kiếm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook