Hoa Đầu Xuân Ấm
-
Chương 26: Ngắm mưa
Lý Tiểu Noãn hoảng sợ, vội vàng khoát tay:
"Cổ Tiêu không được nói lung tung, con mắt nào của ngươi thấy Tùng phong viện không đủ người? mấy người này dùng vào chỗ nào, ta còn ngại nhiều đấy? Nhiều vậy, ta đau đầu chết mất!"
Cổ Tiêu giật mình, nghi hoặc nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn trừng mắt liếc hắn một cái, Cổ Tiêu vội vàng che miệng, không dám ho he, Cổ Vân San nhướng mày bật cười:
"Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cổ Tiêu phải để Tiểu Noãn quản mới được!"
Cổ Tiêu vội cười gật đầu, đôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết:
"Đại tỷ tỷ nói đúng, Tiểu Noãn nói đúng!"
Lý Tiểu Noãn căng thẳng, mơ hồ hiện lên một chút bất an.
Từ lúc nửa đêm, trời bỗng nổi cơn mưa. Tiếng mưa rơi lộp độp trên lá cây hoa cỏ, càng khiến người ta không muốn rời giường. Ngụy ma ma lôi Lý Tiểu Noãn từ trong chăn ra, cùng Đông Mạt hầu hạ nàng mặc y phục. Lan Sơ, Tiểu Ngọc và Tú Văn vội vàng bưng chậu nước ấm, hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó đưa cháo tổ yến và điểm tâm...
Cổ Tiêu vén rèm vào phòng, dạo gần đây, mỗi ngày hắn đều đến vài chuyến, thời gian ở Tùng phong viện còn nhiều hơn so với thời gian ở viện của mình. Bọn tiểu nha hoàn đối với việc hắn đến đã sớm tập thành thói quen, việc truyền báo cũng lượt bớt.
Lý Tiểu Noãn ngáp dài, vừa nhanh chóng ăn cháo tổ yến, vừa hàm hồ hỏi:
"Mưa to thế kia ngươi còn tới làm gì?"
"Chính vì trời mưa to, huynh mới đến đây đi cùng muội. Noãn Noãn còn nhỏ, nếu huynh không đi cùng, ngộ nhỡ muội trượt chân ngã trên đường, hay là bị đẫm mưa thì làm sao!"
Cổ Tiêu cọ cọ bên người Lý Tiểu Noãn, nghiêm túc nói. Lý Tiểu Noãn đang ăn một ngụm cháo thì bị mắc nghẹn, thiếu chút sặc sụa, lười nói chuyện cùng hắn, cúi đầu, hớp từng ngụm nhỏ nhanh chóng ăn xong cháo tổ yến, lại ăn tiếp nửa khối điểm tâm, sau đó liền khẩn trương cầm túi sách, chuẩn bị cùng Cổ Tiêu đi ra ngoài.
Đông Mạt lấy đôi guốc gỗ đế cao qua đây, Cổ Tiêu cầm lấy cẩn thận xem xét, tay sờ sờ vào đế guốc có dạng răng cưa thì mới đem guốc gỗ đưa cho Đông Mạt.
Đông Mạt cười khẽ lắc đầu, nhận lấy guốc gỗ, ngồi xổm xuống đeo guốc vào bên ngoài giầy của Lý Tiểu Noãn, đem hai dây vải quấn vài vòng quanh mắt cá chân Lý Tiểu Noãn cột chắc, Lý Tiểu Noãn thử đi vài bước, cười khanh khách nhìn Cổ Tiêu:
"Chúng ta đi nhanh nào."
Cổ Tiêu cúi người nhìn kĩ guốc gỗ trên chân Lý Tiểu Noãn, vừa lòng gật đầu thẳng người, cùng Lý Tiểu Noãn nhấc túi sách dọc theo hành lang đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa viện, Ngụy ma ma và Ngô ma ma cầm ô che, mỗi người một cái, dọc theo đường mòn hoa viên đi đến thư phòng.
Mưa dai dẳng đã hơn nửa ngày. Đến lúc xế chiều thế mà trở nên nặng hạt hơn.
Ngụy ma ma hướng ngoài cửa sổ xem xét, cười nói:
"Trong phòng hơi tối, cô nương không nên thêu thùa, cẩn thận đau mắt."
Cổ Tiêu nhanh nhẹn để ý, cầm lấy khung thêu trong tay Lý Tiểu Noãn:
"Tiểu Noãn không nên làm, cẩn thận đau mắt!"
Lý Tiểu Noãn cắm kim vào túi, đưa cùng khung thêu cho Đông Mạt, di chuyển đến bên cửa sổ đẩy cửa ra bên ngoài. Nước mưa rơi dọc theo đường viền mái hiên giống như một tấm rèm châu. Trong sân, cây chuối, kim quế và trúc tương phi được mưa xối lốp đốp vang dội cọ rửa sạch sẽ, mang một màu xanh tươi lạ thường.
Lý Tiểu Noãn trở nên hưng phấn, nàng thích nhất là được thư thái ấm áp ngồi trong phòng ngắm mưa tựa như bây giờ! Giống như nhóm văn nhân nhã sĩ đã miêu tả vậy, khí trời thanh khiết, nước mưa sẽ trở nên trong vắt, nếu dùng pha trà thì không gì sánh bằng, chỉ kém thua tuyết hoa mai!
Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn Cổ Tiêu, nhẹ nhàng cười:
"Cổ Tiêu, chúng ta đến mái hiên hành lang ngắm mưa đi, ta sẽ gọi người lấy đồ hứng mưa, trong sách không phải nói, nước mưa pha trà, hương vị không gì tả được, chúng ta cũng thử xem."
Cổ Tiêu leo xuống sạp, vừa lẽo đẽo theo Lý Tiểu Noãn, vừa nghi hoặc hỏi:
"Nước mưa có thể dùng pha trà? Noãn Noãn muội xem trong sách nào thế?"
Lý Tiểu Noãn giật mình, không để ý đến hắn, gọi Lan Sơ che ô đem thùng đặt ở giữa sân hứng mưa.
Cổ Tiêu áp sát Lý Tiểu Noãn, thăm dò nhìn giữa sân, nghi hoặc hỏi:
"Noãn Noãn, muội đọc trong sách nào thế? Sao huynh không biết cái này?"
Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn Cổ Tiêu ý cười hiện trong ánh mắt, chầm chập nói:
"Là ta nhớ lầm, không phải đọc trong sách, có lẽ là mẹ đã nói với ta."
Cổ Tiêu hiểu ra, tiến lên nắm tay Lý Tiểu Noãn, cười nói:
"Đợi lát nữa hứng mưa xong, chúng ta liền thử xem! Noãn Noãn đã nói, chắc chắn không sai!"
Hai người đứng dưới mái hiên cong, cười cười nói nói nhìn màn mưa bên ngoài.
Sắc trời dần dần tối lại, một bà tử che ô xuyên qua cửa ngăn, tiến vào cửa thùy hoa, tiểu nha hoàn đứng cửa ân cần nhận lấy ô trong tay nàng, tiểu Ngọc vội vàng nghênh đón, bà tử nhìn Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn đứng song song dưới mái hiên, cười nói với tiểu Ngọc:
"Bích Liên cô nương phái tôi đến Tùng Phong viện xem thử, nói thiếu gia tám chín phần mười ở nơi này, tôi sẽ đỡ tốn sức đi một chuyến xa hơn Ngô Đồng viện, quả nhiên là vậy!"
Tiểu ngọc tiếp lời bà tử khoanh tay dọc theo hành lang đi đến phòng chính, bà tử khom gối hành lễ, cười bẩm báo:
"Thiếu gia, biểu tiểu thư, lão tổ tông căn dặn, hôm nay mưa lớn không cần phải qua dùng cơm."
Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn cười đáp lại, Lý Tiểu Noãn nói lời khách sáo, phân phó Đông Mạt:
"Ma ma vất vả rồi, Đông Mạt, lấy hai trăm đồng tiền biếu ma ma mua ly rượu, xua tan hàn khí."
Đông Mạt khom gối đáp ứng, nhanh nhẹn vén rèm đi vào lấy tiền, bà tử vui vẻ ra mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu cảm tạ, nhận lấy chuỗi tiền Đông Mạt đưa qua, lại khom gối cung kính cáo lui về.
Cổ Tiêu cất giọng gọi tiểu nha đầu:
"Đến Ngô Đồng viện báo cho Cúc Ảnh tỷ tỷ một tiếng, ta sẽ ở Tùng Phong viện dùng cơm với Noãn Noãn mới trở về."
Lý Tiểu Noãn ngăn tiểu nha hoàn lại, nhìn Cổ Tiêu cười nói:
"Thừa lúc trời còn chưa tối hẳn, ngươi nên mau trở về mới tốt, lão tổ tông không để chúng ta đi qua dùng cơm, không phải là lo lắng lúc này đang mưa hay sao, nếu như trời tối mới quay về, thứ nhất không thấy rõ đường đi, thứ hai đường vừa trơn vừa lầy vạn nhất té ngã, chẳng phải thành chuyện lớn?! Nếu ngươi vẫn muốn ăn cơm tại đây còn không bằng chúng ta đi Thụy Huyên đường ăn cơm còn hơn!"
Cổ Tiêu ngẫm nghĩ, miễn cưỡng gật đầu:
"Vậy được rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến."
Lý Tiểu Noãn cười gật đầu, phân phó Lan Sơ lấy guốc gỗ cho Cổ Tiêu, hầu hạ hắn mang xong, gọi Đông Mạt đến phân phó:
"Đông Mạt tỷ tỷ, lúc trời còn mưa, phiền tỷ cùng Tú Văn đưa Cổ Tiêu trở về, trên đường chậm một chút, trăm ngàn lần cẩn thận."
Đông Mạt khom gối đáp ứng liền lấy ô, bọc túi sách bằng vải cùng Tú Văn đưa Cổ Tiêu trở về.
"Cổ Tiêu không được nói lung tung, con mắt nào của ngươi thấy Tùng phong viện không đủ người? mấy người này dùng vào chỗ nào, ta còn ngại nhiều đấy? Nhiều vậy, ta đau đầu chết mất!"
Cổ Tiêu giật mình, nghi hoặc nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn trừng mắt liếc hắn một cái, Cổ Tiêu vội vàng che miệng, không dám ho he, Cổ Vân San nhướng mày bật cười:
"Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cổ Tiêu phải để Tiểu Noãn quản mới được!"
Cổ Tiêu vội cười gật đầu, đôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết:
"Đại tỷ tỷ nói đúng, Tiểu Noãn nói đúng!"
Lý Tiểu Noãn căng thẳng, mơ hồ hiện lên một chút bất an.
Từ lúc nửa đêm, trời bỗng nổi cơn mưa. Tiếng mưa rơi lộp độp trên lá cây hoa cỏ, càng khiến người ta không muốn rời giường. Ngụy ma ma lôi Lý Tiểu Noãn từ trong chăn ra, cùng Đông Mạt hầu hạ nàng mặc y phục. Lan Sơ, Tiểu Ngọc và Tú Văn vội vàng bưng chậu nước ấm, hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó đưa cháo tổ yến và điểm tâm...
Cổ Tiêu vén rèm vào phòng, dạo gần đây, mỗi ngày hắn đều đến vài chuyến, thời gian ở Tùng phong viện còn nhiều hơn so với thời gian ở viện của mình. Bọn tiểu nha hoàn đối với việc hắn đến đã sớm tập thành thói quen, việc truyền báo cũng lượt bớt.
Lý Tiểu Noãn ngáp dài, vừa nhanh chóng ăn cháo tổ yến, vừa hàm hồ hỏi:
"Mưa to thế kia ngươi còn tới làm gì?"
"Chính vì trời mưa to, huynh mới đến đây đi cùng muội. Noãn Noãn còn nhỏ, nếu huynh không đi cùng, ngộ nhỡ muội trượt chân ngã trên đường, hay là bị đẫm mưa thì làm sao!"
Cổ Tiêu cọ cọ bên người Lý Tiểu Noãn, nghiêm túc nói. Lý Tiểu Noãn đang ăn một ngụm cháo thì bị mắc nghẹn, thiếu chút sặc sụa, lười nói chuyện cùng hắn, cúi đầu, hớp từng ngụm nhỏ nhanh chóng ăn xong cháo tổ yến, lại ăn tiếp nửa khối điểm tâm, sau đó liền khẩn trương cầm túi sách, chuẩn bị cùng Cổ Tiêu đi ra ngoài.
Đông Mạt lấy đôi guốc gỗ đế cao qua đây, Cổ Tiêu cầm lấy cẩn thận xem xét, tay sờ sờ vào đế guốc có dạng răng cưa thì mới đem guốc gỗ đưa cho Đông Mạt.
Đông Mạt cười khẽ lắc đầu, nhận lấy guốc gỗ, ngồi xổm xuống đeo guốc vào bên ngoài giầy của Lý Tiểu Noãn, đem hai dây vải quấn vài vòng quanh mắt cá chân Lý Tiểu Noãn cột chắc, Lý Tiểu Noãn thử đi vài bước, cười khanh khách nhìn Cổ Tiêu:
"Chúng ta đi nhanh nào."
Cổ Tiêu cúi người nhìn kĩ guốc gỗ trên chân Lý Tiểu Noãn, vừa lòng gật đầu thẳng người, cùng Lý Tiểu Noãn nhấc túi sách dọc theo hành lang đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa viện, Ngụy ma ma và Ngô ma ma cầm ô che, mỗi người một cái, dọc theo đường mòn hoa viên đi đến thư phòng.
Mưa dai dẳng đã hơn nửa ngày. Đến lúc xế chiều thế mà trở nên nặng hạt hơn.
Ngụy ma ma hướng ngoài cửa sổ xem xét, cười nói:
"Trong phòng hơi tối, cô nương không nên thêu thùa, cẩn thận đau mắt."
Cổ Tiêu nhanh nhẹn để ý, cầm lấy khung thêu trong tay Lý Tiểu Noãn:
"Tiểu Noãn không nên làm, cẩn thận đau mắt!"
Lý Tiểu Noãn cắm kim vào túi, đưa cùng khung thêu cho Đông Mạt, di chuyển đến bên cửa sổ đẩy cửa ra bên ngoài. Nước mưa rơi dọc theo đường viền mái hiên giống như một tấm rèm châu. Trong sân, cây chuối, kim quế và trúc tương phi được mưa xối lốp đốp vang dội cọ rửa sạch sẽ, mang một màu xanh tươi lạ thường.
Lý Tiểu Noãn trở nên hưng phấn, nàng thích nhất là được thư thái ấm áp ngồi trong phòng ngắm mưa tựa như bây giờ! Giống như nhóm văn nhân nhã sĩ đã miêu tả vậy, khí trời thanh khiết, nước mưa sẽ trở nên trong vắt, nếu dùng pha trà thì không gì sánh bằng, chỉ kém thua tuyết hoa mai!
Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn Cổ Tiêu, nhẹ nhàng cười:
"Cổ Tiêu, chúng ta đến mái hiên hành lang ngắm mưa đi, ta sẽ gọi người lấy đồ hứng mưa, trong sách không phải nói, nước mưa pha trà, hương vị không gì tả được, chúng ta cũng thử xem."
Cổ Tiêu leo xuống sạp, vừa lẽo đẽo theo Lý Tiểu Noãn, vừa nghi hoặc hỏi:
"Nước mưa có thể dùng pha trà? Noãn Noãn muội xem trong sách nào thế?"
Lý Tiểu Noãn giật mình, không để ý đến hắn, gọi Lan Sơ che ô đem thùng đặt ở giữa sân hứng mưa.
Cổ Tiêu áp sát Lý Tiểu Noãn, thăm dò nhìn giữa sân, nghi hoặc hỏi:
"Noãn Noãn, muội đọc trong sách nào thế? Sao huynh không biết cái này?"
Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn Cổ Tiêu ý cười hiện trong ánh mắt, chầm chập nói:
"Là ta nhớ lầm, không phải đọc trong sách, có lẽ là mẹ đã nói với ta."
Cổ Tiêu hiểu ra, tiến lên nắm tay Lý Tiểu Noãn, cười nói:
"Đợi lát nữa hứng mưa xong, chúng ta liền thử xem! Noãn Noãn đã nói, chắc chắn không sai!"
Hai người đứng dưới mái hiên cong, cười cười nói nói nhìn màn mưa bên ngoài.
Sắc trời dần dần tối lại, một bà tử che ô xuyên qua cửa ngăn, tiến vào cửa thùy hoa, tiểu nha hoàn đứng cửa ân cần nhận lấy ô trong tay nàng, tiểu Ngọc vội vàng nghênh đón, bà tử nhìn Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn đứng song song dưới mái hiên, cười nói với tiểu Ngọc:
"Bích Liên cô nương phái tôi đến Tùng Phong viện xem thử, nói thiếu gia tám chín phần mười ở nơi này, tôi sẽ đỡ tốn sức đi một chuyến xa hơn Ngô Đồng viện, quả nhiên là vậy!"
Tiểu ngọc tiếp lời bà tử khoanh tay dọc theo hành lang đi đến phòng chính, bà tử khom gối hành lễ, cười bẩm báo:
"Thiếu gia, biểu tiểu thư, lão tổ tông căn dặn, hôm nay mưa lớn không cần phải qua dùng cơm."
Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn cười đáp lại, Lý Tiểu Noãn nói lời khách sáo, phân phó Đông Mạt:
"Ma ma vất vả rồi, Đông Mạt, lấy hai trăm đồng tiền biếu ma ma mua ly rượu, xua tan hàn khí."
Đông Mạt khom gối đáp ứng, nhanh nhẹn vén rèm đi vào lấy tiền, bà tử vui vẻ ra mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu cảm tạ, nhận lấy chuỗi tiền Đông Mạt đưa qua, lại khom gối cung kính cáo lui về.
Cổ Tiêu cất giọng gọi tiểu nha đầu:
"Đến Ngô Đồng viện báo cho Cúc Ảnh tỷ tỷ một tiếng, ta sẽ ở Tùng Phong viện dùng cơm với Noãn Noãn mới trở về."
Lý Tiểu Noãn ngăn tiểu nha hoàn lại, nhìn Cổ Tiêu cười nói:
"Thừa lúc trời còn chưa tối hẳn, ngươi nên mau trở về mới tốt, lão tổ tông không để chúng ta đi qua dùng cơm, không phải là lo lắng lúc này đang mưa hay sao, nếu như trời tối mới quay về, thứ nhất không thấy rõ đường đi, thứ hai đường vừa trơn vừa lầy vạn nhất té ngã, chẳng phải thành chuyện lớn?! Nếu ngươi vẫn muốn ăn cơm tại đây còn không bằng chúng ta đi Thụy Huyên đường ăn cơm còn hơn!"
Cổ Tiêu ngẫm nghĩ, miễn cưỡng gật đầu:
"Vậy được rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến."
Lý Tiểu Noãn cười gật đầu, phân phó Lan Sơ lấy guốc gỗ cho Cổ Tiêu, hầu hạ hắn mang xong, gọi Đông Mạt đến phân phó:
"Đông Mạt tỷ tỷ, lúc trời còn mưa, phiền tỷ cùng Tú Văn đưa Cổ Tiêu trở về, trên đường chậm một chút, trăm ngàn lần cẩn thận."
Đông Mạt khom gối đáp ứng liền lấy ô, bọc túi sách bằng vải cùng Tú Văn đưa Cổ Tiêu trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook