Hoa Đầu Xuân Ấm
-
Chương 2-2: Dám mắng ta (2)
Hai gã sai vặt chạy vào điện Quan Âm, chứng kiến thiếu niên cuộn tròn trên mặt đất, rùng mình hớt hải lao đến, vội vã tiến lên đỡ thiếu niên dậy, thanh âm run run lo lắng hỏi:
"Thế tử gia, là ai... Là... Ngài đây là làm sao vậy?"
Thiếu niên đứng thẳng thân mình, mặt đỏ bừng, đôi mắt rực cháy phẫn nộ quay đầu lại nhìn xung quanh phía sau tiền điện, chạy nhanh tìm Lý Tiểu Noãn. Gã sai vặt nhặt chiếc quạt từ trên đất mờ mịt đi theo thiếu niên chạy tới chạy lui, vừa chạy vừa lo lắng xin chỉ thị :
"Thế tử gia, vết thương có làm sao không ? Bây giờ ngài có muốn nô tài lập tức bẩm báo phu nhân một tiếng để đại phu nhìn một chút hay không ?"
"Bẩm cái quái gì? Có gì hay mà báo ? Đi gọi Bình Ổn tới gặp ta!"
Thiếu niên dừng lại, cầm lấy cây quạt trong tay gã sai vặt, nhanh như cắt soàn soạt mở ra phe phẩy, hai tên sai vặt nhìn nhìn lẫn nhau , gã bên trái khẽ rầm rì nói, gã còn lại hiểu ý vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau, gã sai vặt dẫn một quản sự trung niên tiến vào, quản sự vẻ mặt tươi cười, cung kính tiến lên lạy dài thỉnh an, Thiếu niên nghiêm mặt phân phó:
"Ngươi đi qua gọi toàn bộ thô sử nha đầu trong phủ lại đây!"
Bình Ổn giật mình, vội vàng cung khom mình báo:
"Bẩm thế tử gia, lần này thô sử nha đầu hầu hạ cùng đến đây không nhiều lắm, hiện nay đều ở bên cạnh phu nhân hầu hạ , bây giờ nô tài đi bẩm báo phu nhân, lập tức mang người lại đây."
"Quên đi, không cần kinh động phu nhân, ngươi đem mọi người trở lại phủ để ta xem qua, sau đó đuổi các nàng trở về!"
Thiếu niên khẽ cau mày, lạnh lùng phân phó. Bình Ổn trước mắt mờ mịt, mạnh mẽ đáp ứnglui xuống.
Lý Tiểu Noãn nín thở cuộn tròn, chen chúc ở tận cùng bên trong hốc của bàn cúng, không dám cử động.
Thế tử gia! Chẳng lẽ vừa rồi bị nàng đánh ngã một trận là thế tử Nhữ Nam vương phủ ? ! Lý Tiểu Noãn nhếch môi, im lặng mỉm cười, xem ra trong chốc lát nàng vẫn đừng đi ra ngoài là được , liền trốn ở chỗ này, chờ bọn họ đi rồi hẳn ra sau.
Điển tâm trong tay đã bị vo thành nắm, Lý Tiểu Noãn vui vẻ cười, tay nắm khối điểm tâm đưa đến bên miệng chảy nước miếng, chậm rãi cắn thành từng miếng nhỏ để ăn, ăn xong điểm tâm, thỏa mãn liếm liếm môi, khoan khoái cong mình ôm hà bao chứa đầy điểm tâm, nhắm hai mắt lại.
Lý Tiểu Noãn tỉnh giấc dậy, hẳn đang là giờ thìn rồi, theo đường kẽ hở vụng trộm vén màn lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn ra bên ngoài, có người vừa bước ra ngoài viện, bóng hình kéo thật dài. Lý Tiểu Noãn thở phào nhẹ nhõm, người của Nhữ Nam vương phủ chắc chắn đã đi rồi, phải chạy nhanh trở về, bằng không ngụy ma ma tìm không thấy nàng sẽ lo lắng.
Lý Tiểu Noãn lén lút chui ra màn che, đứng thẳng người dậy, vỗ nhẹ vào quần áo, ôm hà bao to, nhanh như chớp hướng về phía điện Tây Tạng chạy đi, chạy vào điện thờ phụ phía Tây, cầm hà bao thả trên bàn rồi cung kính lạy hai lạy, rút tấm lụa dùng để phủ quần áo tang xong, lại ôm lấy hà bao, dọc theo tường viện chùa, hướng nhà cỏ chạy vội trở về.
Ngụy ma ma đang đứng ở bên ngoài hàng rào, tay khoác trên mắt, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Lý Tiểu Noãn, thấy nàng xa xa đã chạy tới, vẻ mặt tràn ngập vui mừng giang hai cánh tay, tiếp đón Lý Tiểu Noãn sà vào, một phen bế lên, Lý Tiểu Noãn cười giãy dụa :
" Ma ma mau buông con xuống, con đã lớn rồi, ma ma ôm không được nữa đâu."
" Aigo, cô nương của tôi, người mới bé tí thế này, khoảng cách lớn lên còn lâu a , ma malàm sao mà không ôm đây ?"
Ngụy ma ma cười ôm Lý Tiểu Noãn vào sân, ở cửa phòng thả Lý Tiểu Noãn xuống dưới, giữ nàng ấn ngồi trên ghế bị vỡ ở cửa, vào nhà bưng chén nước đi ra, đưa cho Lý Tiểu Noãn:
"Cô nương uống nhanh, ma ma vừa trở về đun nước xong, để nguội chờ người trở lại uống."
Lý Tiểu Noãn tiếp nhận bát, bưng uống từng ngụm từng ngụm xong rồi thở phào nhẹ nhõm, cầm chén đưa cho ngụy ma ma, nét mặt cười tươi như hoa, vui vẻ nói:
"Ma ma, hôm nay con bắt được một con lươn bự, còn cầm nhiều điểm tâm trở về a, đủ cho chúng ta dùng vài bữa nha tế !"
Ngụy ma ma nhận lấy hà bao, bị Lý Tiểu Noãn lôi kéo qua xem con lươn nằm trong chum, cười lau nước mắt :
"Cô nương tốt xấu gì cũng xuất thân dòng dõi thư hương, nay... Đều do ma ma không có bản sự."
"Thế tử gia, là ai... Là... Ngài đây là làm sao vậy?"
Thiếu niên đứng thẳng thân mình, mặt đỏ bừng, đôi mắt rực cháy phẫn nộ quay đầu lại nhìn xung quanh phía sau tiền điện, chạy nhanh tìm Lý Tiểu Noãn. Gã sai vặt nhặt chiếc quạt từ trên đất mờ mịt đi theo thiếu niên chạy tới chạy lui, vừa chạy vừa lo lắng xin chỉ thị :
"Thế tử gia, vết thương có làm sao không ? Bây giờ ngài có muốn nô tài lập tức bẩm báo phu nhân một tiếng để đại phu nhìn một chút hay không ?"
"Bẩm cái quái gì? Có gì hay mà báo ? Đi gọi Bình Ổn tới gặp ta!"
Thiếu niên dừng lại, cầm lấy cây quạt trong tay gã sai vặt, nhanh như cắt soàn soạt mở ra phe phẩy, hai tên sai vặt nhìn nhìn lẫn nhau , gã bên trái khẽ rầm rì nói, gã còn lại hiểu ý vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau, gã sai vặt dẫn một quản sự trung niên tiến vào, quản sự vẻ mặt tươi cười, cung kính tiến lên lạy dài thỉnh an, Thiếu niên nghiêm mặt phân phó:
"Ngươi đi qua gọi toàn bộ thô sử nha đầu trong phủ lại đây!"
Bình Ổn giật mình, vội vàng cung khom mình báo:
"Bẩm thế tử gia, lần này thô sử nha đầu hầu hạ cùng đến đây không nhiều lắm, hiện nay đều ở bên cạnh phu nhân hầu hạ , bây giờ nô tài đi bẩm báo phu nhân, lập tức mang người lại đây."
"Quên đi, không cần kinh động phu nhân, ngươi đem mọi người trở lại phủ để ta xem qua, sau đó đuổi các nàng trở về!"
Thiếu niên khẽ cau mày, lạnh lùng phân phó. Bình Ổn trước mắt mờ mịt, mạnh mẽ đáp ứnglui xuống.
Lý Tiểu Noãn nín thở cuộn tròn, chen chúc ở tận cùng bên trong hốc của bàn cúng, không dám cử động.
Thế tử gia! Chẳng lẽ vừa rồi bị nàng đánh ngã một trận là thế tử Nhữ Nam vương phủ ? ! Lý Tiểu Noãn nhếch môi, im lặng mỉm cười, xem ra trong chốc lát nàng vẫn đừng đi ra ngoài là được , liền trốn ở chỗ này, chờ bọn họ đi rồi hẳn ra sau.
Điển tâm trong tay đã bị vo thành nắm, Lý Tiểu Noãn vui vẻ cười, tay nắm khối điểm tâm đưa đến bên miệng chảy nước miếng, chậm rãi cắn thành từng miếng nhỏ để ăn, ăn xong điểm tâm, thỏa mãn liếm liếm môi, khoan khoái cong mình ôm hà bao chứa đầy điểm tâm, nhắm hai mắt lại.
Lý Tiểu Noãn tỉnh giấc dậy, hẳn đang là giờ thìn rồi, theo đường kẽ hở vụng trộm vén màn lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn ra bên ngoài, có người vừa bước ra ngoài viện, bóng hình kéo thật dài. Lý Tiểu Noãn thở phào nhẹ nhõm, người của Nhữ Nam vương phủ chắc chắn đã đi rồi, phải chạy nhanh trở về, bằng không ngụy ma ma tìm không thấy nàng sẽ lo lắng.
Lý Tiểu Noãn lén lút chui ra màn che, đứng thẳng người dậy, vỗ nhẹ vào quần áo, ôm hà bao to, nhanh như chớp hướng về phía điện Tây Tạng chạy đi, chạy vào điện thờ phụ phía Tây, cầm hà bao thả trên bàn rồi cung kính lạy hai lạy, rút tấm lụa dùng để phủ quần áo tang xong, lại ôm lấy hà bao, dọc theo tường viện chùa, hướng nhà cỏ chạy vội trở về.
Ngụy ma ma đang đứng ở bên ngoài hàng rào, tay khoác trên mắt, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Lý Tiểu Noãn, thấy nàng xa xa đã chạy tới, vẻ mặt tràn ngập vui mừng giang hai cánh tay, tiếp đón Lý Tiểu Noãn sà vào, một phen bế lên, Lý Tiểu Noãn cười giãy dụa :
" Ma ma mau buông con xuống, con đã lớn rồi, ma ma ôm không được nữa đâu."
" Aigo, cô nương của tôi, người mới bé tí thế này, khoảng cách lớn lên còn lâu a , ma malàm sao mà không ôm đây ?"
Ngụy ma ma cười ôm Lý Tiểu Noãn vào sân, ở cửa phòng thả Lý Tiểu Noãn xuống dưới, giữ nàng ấn ngồi trên ghế bị vỡ ở cửa, vào nhà bưng chén nước đi ra, đưa cho Lý Tiểu Noãn:
"Cô nương uống nhanh, ma ma vừa trở về đun nước xong, để nguội chờ người trở lại uống."
Lý Tiểu Noãn tiếp nhận bát, bưng uống từng ngụm từng ngụm xong rồi thở phào nhẹ nhõm, cầm chén đưa cho ngụy ma ma, nét mặt cười tươi như hoa, vui vẻ nói:
"Ma ma, hôm nay con bắt được một con lươn bự, còn cầm nhiều điểm tâm trở về a, đủ cho chúng ta dùng vài bữa nha tế !"
Ngụy ma ma nhận lấy hà bao, bị Lý Tiểu Noãn lôi kéo qua xem con lươn nằm trong chum, cười lau nước mắt :
"Cô nương tốt xấu gì cũng xuất thân dòng dõi thư hương, nay... Đều do ma ma không có bản sự."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook