Hoa Đào Khuynh Quốc
-
Chương 16
Nhiếp Thanh Lan mang theo
Quách Phi cùng với khoảng gần 500 lính tinh nhuệ lặng lẽ rời khỏi thành Sông
Hằng để trở lại kinh thành.
Hành trình hồi kinh cần hai ngày đường, nàng ngày đêm kiên trì cưỡi con ngựa Lăng Vân đến mướt mồ hôi nhưng vẫn không dừng nửa bước.
“Bệ hạ, bằng không ngài đổi ngựa của thần rồi đi trước.” Quách Phi cưỡi trên con ngựa khác nói.
Nàng nhìn xung quanh thấy một trấn nhỏ: “Thôi, người kiệt sức là binh mỏi mệt, đây là đại kỵ trong tác chiến, trước tiên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi!” Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời: “Tối này có thể trời sẽ mưa, cũng nên tìm một nơi để tránh!”
Trấn nhỏ không lớn chưa tới ngàn người, năm trăm binh mã của Nhiếp Thanh Lan có thể sắp xếp được nghỉ ngơi quả là không dễ dàng.
Trước tiên Quách Phi tìm một khách điếm nhỏ để Nhiếp Thanh Lan nghỉ chân. Nàng dặn dò: “Bảo tướng sỹ không nên quấy rầy nhà dân, trước tiên tìm một mái hiên để nghỉ ngơi đã.”
“Rõ! “ Quách Phi hỏi: “Bệ Hạ có muốn dùng chút đồ ăn?”
“Hỏi chủ quán xem có đồ gì tùy tiện là được rồi, đem bản đồ cho ta!”
Nàng cởi áo lông cừu bên ngoài ra nhìn bản đồ bắt đầu tính toán. Lúc trở lại kinh thành nên ra tay như thế nào? Đánh bất ngờ hay chỉ là đánh lén thôi?”
Vì giữ bí mật nên nàng vẫn không viết thư báo cho Lý Thừa Dục hành tung của mình, cũng là vì sợ nửa đường có người chặn được.
Quách Phi mới ra đi không bao lâu liền chạy về, vẻ mặt khẩn trương: “Bệ hạ, trấn trên có một đạo nhân mã, không biết lai lịch như thế nào đang nghỉ lại ở đầu trấn Tây.”
Nhiếp Thanh Lan cảnh giác hỏi: “Đối phương mặc như thế nào?”
“Không mặc quân trang, chỉ mặc trang phục dân chúng bình thường nhưng có chừng trăm người.” Quách Phi cẩn thận nói: “Nơi này cách kinh thành cũng không xa.”
“Y phục thường dân?” Nhiếp Thanh Lan hỏi: “Chẳng lẽ là gia nô của Đoan Mộc Cầu?”
Quách Phi lập tức hưng phấn: “Vi thần xin đi đầu bắt bọn họ lại thẩm tra?”
Nàng lắc đầu: “Không cần bứt dây động rừng, chúng ta nhiều người như vậy vào trấn chỉ sợ bọn họ cũng đã biết tin tức. Tối nay bảo mọi người tăng cường đề phòng, bất kể ai hỏi lai lịch chúng ta đề không nói một chứ, cứ để đối phương phỏng đoán!”
Đêm khuya nằm nghe mưa gió thổi, câu thơ này quả là hợp với tình cảnh hiện tại của nàng.
Khách sạn nho nhỏ, gian phòng lại tương đối đơn sơ mà cửa sổ lại tương đối cũ cho nên dù đóng cửa sổ lại thì gió lạnh cũng xuyên qua được. Mưa đã bắt đầu nên gió lùa vào mang theo cả mùi hơi nước.
Bóng đêm như vậy, gió mưa như thế quả khiến cho người ta không thể lười biếng.
Tình hình kinh thành không rõ, tình hình biên giới không rõ, đám nhân mã ở trấn trên cũng không rõ... Bình sinh khi nàng tác chiến sợ nhất là không nắm rõ được lai lịch đối phương, nhưng trong thời gian ngắn như vậy muốn nắm rõ tất cả là điều không thể.
Chỉ trông mong Lý Thừa Dục ở kinh thành có thể chịu đựng.
Điều nàng khó hiểu nhất là rõ ràng đoạn hịch trước đó đã bị giải quyết hết nhưng sao Thượng Quan Vinh lại có thể cho lần này tạo phản có thể thành công?
Nghĩ đến miên man khiến đầu có chút đau, nàng trở người đang định thiếp đi một lát chợt nghe dưới lầu có tiếng động tĩnh, ngay sau đó là tiếng hô của Quách Phi: “Ai?” Nàng xoay người ngồi dậy vừa đi đến cửa đã nghe tiếng đao kiếm chạm nhau. Nàng rút thanh Minh Nguyệt Kiếm bên hông ra một tay đẩy cửa định xông ra ngoài.
Một trận gió tạt qua, tiếp đó là một người dưới lầu tung người tới trước mặt nàng, mũi kiếm nàng đảo qua đâm thẳng vào cổ họng người kia.
Không ngờ người kia có thể lắc mình thuận tay bắt lấy cổ tay nàng không để cho nàng rút tay về. Nàng nhấc gối đá vào bụng đối phương liền bị đối phương bẻ quặt tay thuận thế đẩy đầu gối nàng ra rồi trở tay phá chiêu kiếm tiếp theo của nàng rồi tóm lấy cổ nàng.
Nhiếp Thanh Lan kinh hãi, bình sinh nàng chưa từng gặp ai trong vòng ba chiêu đã bắt được nàng. Nàng đang nghĩ chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây thì người kia cười trầm khiến cho nàng từ tuyệt vọng trở nên sửng sốt.
Khẽ đẩy nàng về cửa sổ, một luống ánh trăng từ ngoài chiếu vào bên trong phòng để cho nàng nhìn rõ mặt người kia... Lý Thừa Dục!
“Điều này là không thể nào...” Nàng cho là đang ở trong mộng đưa tay sờ mặt hắn nhưng cảm giác ấm áp chân thật chứng tỏ đây không phải là mộng.
“Không tin? Muốn ta dùng người để chứng minh?” Hắn mỉm cười trực tiếp đem môi mình chặn lấy miệng nàng.
Mùi vị ấm áp quen thuộc xâm chiếm lấy miệng nàng khuấy động khiến cho trong nháy mắt nàng lâm vào ý loạn tình mê không nhịn được ôm chặt cổ hắn khát vọng muốn đem cả chính mình khảm vào trong ngực hắn.
Đợi nụ hôn nóng bỏng dâng trào cả khát vọng nhớ nhung đi qua...
“Sao chàng lại ở đây? Không phải nói kinh thành nguy sao? Còn mắt chàng nữa... trời tối như vậy sao có thể ra ngoài?” Nàng có vô số vấn đề toàn bộ vội vã ném cho hắn.
Hắn cười ôm nàng lên đè ở trên giường đơn sơ hôn lên tóc nàng thì thầm: “Sao? Sợ ta bị vây ở kinh thành cho nên nàng giục ngựa đến đây để cứu ta? Đây là lần thứ hai nàng chạy tới cứu ta, sao lần nào nàng cũng thấy ta có vẻ vô dụng như vậy? Nàng có thể đứng trên tường thành đứng đẩy lui ngàn vạn quân địch, chẳng lẽ ta không thể sử dụng liên hoàn kế để thoát hiểm?”
Hơi thở hắn nóng bỏng phả lây sang nàng khiến cho bao nhiêu căng thẳng trên thân thể bao ngày qua rốt cuộc đã buông lỏng. Rúc vào ngực hắn không ngờ đột nhiên hắn cắn cổ nàng một cái khiến cho nàng than nhẹ: “Ai nha! Đau!”
“Đau sao? Đây là dạy dỗ nàng!” Giọng điệu của hắn có chút hung ác: “Kẻ nào cho nàng gan to như vậy để nàng làm chuyện nguy hiểm như thế? Trước khi xuất chinh ta dã dặn đi dặn lại bảo nàng không được làm việc lỗ mãng nhưng kết quả là nàng dám chạy lên đứng ở trên tường thành? Bị thương trên mặt là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ Tư Không Thần nổ pháo bây giờ có phải là ta chỉ có thể đứng trước mộ nàng mà gặp thôi sao? Nàng có biết khi nghe chuyện này tâm tình của ta thế nào không? Ta thật muốn... giết nàng cho rồi!”
Lời nói đầy sát khí theo vật nóng rực của hắn cùng hư không vào thân thể nàng khiến nàng rên rỉ lên một tiếng điều chính tư thế cho thân thể của hắn và nàng có thể hoàn mỹ mà kết hợp.
“Muốn giết cứ giết xem ai chết trong tay ai?” Nàng cười duyên phát ra khiêu khích chọc cho hắn không kềm chế được đem bao nhiêu tương tư khổ đều phát tiết hết trong một lần chặt chẽ triền miên.
“Quách Phi bọn họ... Sẽ không lên đây chứ?” Nhiếp Thanh Lan chợt nhớ tới mới vừa rồi đã Quách Phi kêu lên.
Hắn kêu rên: “Có Thiết Hùng cùng với hắn rồi, nàng tạm không cần quan tâm.”
Thật ra thì hiện tại nàng cũng không còn quan tâm được tới ai được nữa bởi trong lòng nàng giờ đã tràn ngập hình bóng của hắn rồi.
Đoạn đường này nàng lo âu bôn ba, trong lòng nóng như lửa đốt không phải đều là vì hắn sao?
Kích tình nóng bỏng cuồng loạn như chưa từng có hận không thể đem cuồng phong bên ngoài phải nóng lên.
Cho đến khi phát hết toàn bộ nhiệt tình xong hai người vẫn tham luyến hơi thở của nhau quấn quýt nhau không rời.
Đêm nhu tình này thuộc về hai người họ, một đêm yên tĩnh này là thuộc về bọn họ.
Một đêm nay là của họ.
Khi hai người cùng nhau xuống lầu thì Thiết Hùng cùng Quách Phi đang ở lầu dưới uống rượu, nghe được động tĩnh, Quách Phi ngẩng đầu lên cười híp mắt nói: “Bệ hạ, Thừa tướng, dậy sớm thế?”
Mặt của Nhiếp Thanh Lan đỏ hồng đến tận mang tai. Lý Thừa Dục không thèm để ý tới lời trêu chọc, một tay ôm lấy eo nàng ngồi bên cạnh bàn: “Quách Phi, đoạn đường này ngươi vất vả rồi!”
“Thiếu chút nữa không có mặt mũi để gặp ngài. Nữ Hoàng xuất cung cũng không thèm nghe lời ta khuyên giải, sớm biết như thế không nên nhận lấy chuyện khổ sai như thế này xuất cung với bệ hạ.” Rồi cố ý than vãn: “Lão Thiết, về sau ta đổi cho ngươi, ngươi theo hầu cận nữ hoàng còn ta bên cạnh Thừa Tướng!”
Thiết Hùng lườm hắn một cái: “Đừng mơ tưởng.”
Nhiếp Thanh Lan ngồi xuống: “Rốt cuộc tình hình trong kinh thành là như thế nào? Chúng ta ra ngoài hết thì ai ở lại trấn thủ? Công Lãnh Hầu gia sao?”
Lý Thừa Dục thần bí cười một tiếng: “Không có ai hết, nơi đó là một tòa thành trống không.”
“Cái gì?” Nhiếp Thanh Lan cả kinh nói: “Kinh thành chính là cổ họng của một nước mà chàng chắp tay dâng nó cho người khác?”
“Thượng Quan Vinh muốn nó, ta liền cho hắn, tránh khỏi va chạm binh đao có gì không tốt?”
Hắn nhẹ nhàng đùa vẫy tay gọi tiểu nhị đem đồ ăn để trên bàn xong xuôi mới tiếp tục giải thích: “Công Lãnh An có nhiệm vụ khác nên không ở kinh thành.”
Nàng không khỏi hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Xúi giục Đoan Mộc Cầu!” Thấy nàng nhìn mình chăm chú, Lý Thừa Dục cười ngất: “Sao? Tư Không Thần có thể dùng kế phản gián ta không thể dùng kế ly gián sao?”
“Đoan Mộc Cầu là con cáo già gian ngoan xảo quyệt sao có thể bị xúi giục?” Nhiếp Thanh Lan biết rõ điều khó khăn trong đó: “Lần này hắn rời kinh cũng Thượng Quan Vinh gây chuyện nhất định đã tính toán kỹ, đả động đến hắn dễ như vậy sao?”
“Chúng ta hành động dĩ nhiên không dễ dàng nhưng Công Lãnh An thì dễ dàng hơn, hơn nữa bọn họ còn có quan hệ thân gia.”
Nàng lại không nghĩ như hắn: “Đoan Mộc Cầu cũng không phải là người dễ dàng nói về tình cảm và thể diện chứ? Nếu có quan hệ thân gia thì ban đầu đã không theo Thượng Quan Vinh tạo phản.”
“Được rồi, chuyện này tự có ta và Công Lãnh An xử trí, nàng cũng không cần quan tâm.” Hắn vỗ vỗ vai nàng đem một bát cháo đẩy trước mặt nàng: “Đêm qua không cho nàng nghỉ ngơi tốt, bụng kêu đến mức ta cũng nghe được.”
Lời này vừa nói ra, Nhiếp Thanh Lan vừa thẹn vừa cáu, ở dưới mặt bàn đạp hắn một cước.
Thiết Hùng đứng lên: “Ta ra bên ngoài xem một chút.”
Quách Phi cũng thức thời nói: “Ta cũng vậy, đi xem các huynh đệ đã ăn sáng hay chưa?”
Hai tùy tùng thân cận đều rút lui, nàng bấm mạnh vào tay hắn một cái: “Chàng nhất định phải nói với người ngoài về chuyện đó sao? Chàng luôn nói không để cho ta quên thân phận nhưng chàng mới quên lễ nghi.”
Lý Thừa Dục cười hôn một cái trên trán nàng: “Được rồi, ta thừa nhận ta là có chút quên, chỉ đổ thừa là vì quá lâu ta không thấy nàng chỉ một lòng nhanh chóng đến tìm nàng, chỉ sợ trên đường xảy ra ngoài ý muốn khiến chúng ta lại bỏ lỡ.”
“Chàng biết ta trở về?”
“Nghĩ cũng có thể ra, nàng biết kinh thành bị vây nhất định sẽ ở Sông Hằng đứng ngồi không yên.”
Nhiếp Thanh Lan ghé mắt quan sát hắn, thần sắc của hắn rất nhàn nhã, ánh mắt chăm chú tập trung vào bát cháo, mùi vị bình thường nhưng vô cùng nhàn nhã để thưởng thức, hoàn toàn không giống đang sắp đối đầu với kẻ địch mạnh.
“Thừa Dục, có phải chàng đang giấu ta chuyện gì?” Nàng nghi ngờ nhìn hắn.
Kinh thành bị vây thế nhưng hắn lại chạy ra tụ họp ở đây với nàng, Nữ Hoàng cùng Thừa Tướng đều không trấn giữ trong kinh thành, trước sau lại có đại địch tấn công sao hắn có thể nhàn nhã như vậy.
“Không có.” Hắn khẽ vuốt ve phía sau lưng của nàng, dịu dàng nói: “Ăn sáng đi, chúng ta cần phải suy tính xem làm thế nào để quân Tư Không Triều rút lui. Quên nói cho nàng hay, dân chúng ở Kính Xuyên đã di chuyển gần hết rồi, đó là đất của Tư Không Thần, hắn không có cớ cũng sẽ không tìm đến chúng ta gây phiền toái.”
“Thì ra là thật không cần thời gian dài như vậy là có thể di chuyển hết? Nàng thở dài một hơi: “Vậy vì sao ban đầu chàng còn đòi ba năm?”
“Thêm một ngày là muốn một ngày, Tư Không Thần nói đúng, đó là kế hoãn binh của ta. Đất ở Kính Xuyên trước kia vốn là đất hoang nhưng do người Huyết Nguyệt chúng ta biến thành ruộng tốt vì sao lại muốn chúng ta chắp tay trả lại? Không chỉ dân chúng ở đó không cam lòng mà chính ta cũng không thấy tình nguyện.”
Ngón tay Lý Thừa Dục đùa bỡn mái tóc của nàng, ánh mắt tinh anh sáng như sao trên trời khiến cho nàng quên hết mọi chuyện...
Lúc hai đội quân hợp lại, Nhiếp Thanh Lan thấy Lý Thừa Dục cùng Thiết Hùng khẽ nói điều gì đó khiến nàng tò mò: “Có chuyện gì sao?”
Hắn quay đầu lại cười một tiếng: “Không có chuyện gì.” Nụ cười kia rực rỡ đến mức có thể thấy được.
Nhưng trong lòng Nhiếp Thanh Lan cảm giác vẫn có một tảng đá đè lên đẩy mãi không ra.
Lý Thừa Dục không để cho mọi người tiến về kinh thành mà bắt đầu lui về Sông Hằng.
“Sông Hằng là vị trí trọng yếu, có thể đóng quân tại đây và chỉ huy bốn phương dễ dàng hơn.” Lý Thừa Dục nói như vậy.
Nhiếp Thanh Lan đối với chuyện hắn không vội đoạt lại kinh thành vô cùng không hiểu, nếu Công Lãnh An đi chiêu hàng Đoan Mộc Cầu rồi thì Thượng Quan Vinh có khó đánh gì?
Tổng binh Sông Hằng là Trương Thành thấy Nhiếp Thanh Lan quay lại vô cùng kinh ngạc, lại thấy Lý Thừa Dục đi cùng càng thêm khó hiểu.
“Thừa tướng sao lại cùng Nữ Hoàng đến đây? Chẳng lẽ kinh thành...”
“Kinh thành thất thủ.” Nhìn sắc mặt hắn đại biến, Lý Thừa Dục cười nói: “Nếu ta nói mang theo Nữ Hoàng đến tìm ngươi để nương tựa ngươi có cười chúng ta vô năng?”
“Thừa tướng thật là nói giỡn, thuộc hạ không tin ngài sẽ khiến kinh thành thất thủ. Ba năm trước đây, đại quân Tư Không Triều tấn công vào thành Sông Hằng, Thượng Quan Hầu gia bị Thanh Long đem... à, bệ hạ đánh cho thảm bại thể diện mất sạch, may mà nhờ Thừa Tướng xuất kỳ binh mới cứu được lão Hầu gia, còn bắt sống hơn một ngàn quân địch...
“Chuyện đã trải qua không cần nhắc lại.” Hắn lạnh nhạt cắt đứt lời ca tụng của Trương Thành.
Nhiếp Thanh Lan lại nghe ra không khỏi bất ngờ: “Trận chiến đó... thì ra là chàng lãnh binh?”
Nàng dĩ nhiên nhớ tới trận đó, Quách Phi cùng đám thuộc hạ của nàng bị bắt. Nàng từng sai người tìm hiểu về tướng lĩnh của trận đó nhưng tin tức lấy được cũng chỉ là: “Đối phương tự xưng là Bạch Hổ tướng quân, không tên không họ.”
Lúc này nhìn Lý Thừa Dục ưu nhã với nụ cười vô hại, hoàn... toàn là một con bạch hổ lười biếng, Nhiếp Thanh Lan đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, ngay lập tức nghe thấy tên Bạch Hổ tướng quân cũng chính là nhằm đối với Thanh Long tướng quân của nàng. Đáng tiếc sau khi giao chiến, mặc dù sau đó hai quân có đánh nhau nhưng không thể thấy được chân tướng của vị Bạch Hổ tướng quân này.
Phàm là cùng đội ngũ của hắn giao thủ, không chỉ có trận pháp của nàng không hề có tác dụng mà quân Tư Không Triều tổn thất vô cùng nghiêm trọng khiến cho nàng không thể không lưu tâm đến người này. Sau đó người này đột nhiên biến mất trên chiến trường khiến cho nàng thắc mắc không dứt.
Trương Thành sắp xếp chỗ nghỉ cho hai người, Lý Thừa Dục nắm lấy tay nàng, cảm thấy nơi đó có chút lạnh hắn liền nhẹ nhàng xoa tay nàng: “Sao đột nhiên không vui?”
Nàng giương mắt nhìn chăm chú vào hắn: “Thừa Dục, ta cảm thấy ta không hiểu rõ chàng.”
Hắn không nói với nàng hắn từng là Bạch Hổ tướng quân, mà nàng vẫn cho hắn chỉ là tên giáo úy trông coi lương thảo mà thôi. Mặc dù sau này phát hiện đối với trận pháp của nàng hắn vô cùng tinh thâm nhưng nàng chưa từng đem hắn liên hệ với hắn và Bạch Hổ tướng quân. Bởi vì trong mắt nàng, Bạch Hổ tướng quân không chỉ là người thần bí hơn nữa vô cùng giảo hoạt, mỗi khi nắm lấy cơ hội nhất định là lãnh huyết vô tình... so với người trước mặt nàng đây bác ái nhân nghĩa, nhẫn nhục cầu toàn hoàn toàn không phải là một người.
“Nàng trách ta không đem chuyện năm đó nói cho nàng sao?” Lý Thừa Dục khẽ cười: “Chuyện đã trải qua ta không muốn nhắc lại, khi đó ta và nàng đều vì chính chủ nhân của mình, trên chiến trường có bao nhiêu thù hận sẽ không tự chủ mà kết lấy. Nàng vừa đến Huyết Nguyệt mà biết được sẽ đối với ta tồn tại địch ý, nếu như ta nói với nàng khiến nàng càng không tín nhiệm ta.”
“Thế sao về sau chàng lại không nói cho ta biết?” Sắc mặt nàng nghiêm túc: “Còn sợ ta tính toán gì sao?”
“... Sau đó nếu ta nói chỉ sợ tổn thương đến tình cảm của chúng ta.” Hắn than thở, lông mi rũ xuống thật dài, đôi mắt màu hổ phách cũng nhuốm màu xám tro.
Vẻ mặt đau thương của hắn khiến nàng mềm lòng, thấy có vẻ như mình đã quá nặng nề vì thế mềm mỏng nói: “... Chàng nói cho ta hay, có phải bọn Quách Phi do chàng cứu?”
“Tiên hoàng muốn giết bọn họ nhưng ta lại tự thấy hai tay máu tanh vì giết quá nhiều người Tư Không Triều lòng ta đối với nàng tràn đầy áy náy. Nếu có thể giúp nàng được thì giúp một chút. Cho nên... thừa dịp Thái Thượng Hoàng qua đời ta liền xin Tiên Hoàng miễn cho họ tội chết đưa bọn họ lưu đày ở Huyết Nguyệt cũng xem như là vì nàng làm chút chuyện. Thanh Lan, nếu nàng có tức giận thì ta cũng không có gì oán trách nhưng chúng ta đều vì chủ nhân của mình, chúng ta đều thân bất do kỷ.
Nhiếp Thanh Lan không biết tức giận hay là thương tiếc nữa, hắn nói tất nhiên không sai: “Đều vì chủ mình, thân bất do kỷ”, không phải nàng cũng giết quá nhiều người Huyết Nguyệt sao?
Thấy hắn vội vàng giải thích như vậy khiến nàng càng mềm lòng tựa vào vai hắn: “Không phải ta trách chàng chuyện quá khứ chỉ là giận chàng sao có thể giấu ta lâu như vậy. Ta không có bí mật nào với chàng nhưng chàng lại giấu giếm có phải là không công bằng?”
Lý Thừa Dục thấy thái độ nàng mềm xuống mặt mày liền giãn ra cười nói: “Được rồi, không phải đã nói hết rồi sao? Ta còn có bí mật gì nữa? Nàng nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi không tốt, nàng xem mắt nàng thâm quầng rồi.”
“Không phải chàng cũng vậy?” Nàng không yên tâm nói: “Chuyện ở kinh thành không thấy chàng quan tâm, Công Lãnh An có mang tin tức nào tới đây không? Chàng có nói với hắn là chúng ta ở đây chờ tin của hắn không?”
Hắn đẩy nàng về bên giường: “Trước tiên nàng ngủ một giấc, tỉnh ngủ thì cái gì cũng sẽ biết.”
Nàng bất đắc dĩ bị hắn đẩy lên giường: “Chàng không ngủ cùng sao?”
Lý Thừa Dục cắn vành tai nàng: “Nếu ta cùng giường với nàng thì nàng đừng nghĩ ngủ.”
“Không đứng đắn.” Nàng khẽ gắt, bên tai lại nóng lên.
Hắn cười buông tay ra cùng lúc Thiết Hùng ở bên ngoài gõ cửa, hắn liền mở cửa đi ra ngoài nói chuyện, sợ kinh động đến nàng.
Nhiếp Thanh Lan mơ mơ màng màng, cũng thật là mệt mỏi vốn nghĩ là nằm trên giường nghỉ một hồi nào ngờ thiếp đi.
Tỉnh giấc đã không thấy Lý Thừa Dục ở bên cạnh, nàng cảm thấy khát nước liền đến cạnh bàn rót chợt nghe ngoài cửa có tiếng Trương Thành và Thiết Hùng như đang bàn chuyện...
Trương Thành hỏi: “Chuyện này có định nói với bệ hạ?”
Thiết Hùng trả lời: “Thừa tướng không cho nói với bệ hạ.”
Chuyện gì Thừa Dục không muốn cho nàng biết?
Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cửa chỉ nghe thấy Trương Thành nói nhỏ: “Ta thấy bệ hạ đối với người của Tư Không Triều không đành lòng xuống tay, nếu bệ hạ biết kế sách của Thừa Tướng có phải trở mặt với Thừa Tướng?”
“Nàng đã là Nữ hoàng Huyết Nguyệt!” Thiết Hùng nói chuyện luôn đơn giản nhưng khiến Nhiếp Thanh Lan nghe vô cùng giật mình.
Lý Thừa Dục đang có kế sách gì? Liên quan tới Tư Không Triều như thế nào mà không cho nàng biết?
Nàng ngồi trong phòng một lát chợt nghe giọng nói xa dần liền lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
“Trương đại nhân.” Nàng đuổi theo Trương Thành, mỉm cười khiến Trương Thành sửng sốt.
“Bệ hạ không phải đang nghỉ ngơi?”
“Ngủ đủ rồi, đã thức dậy. Trương đại nhân đang định làm chuyện Thừa Tướng giao phó?”
Nàng cố ý lơ đãng hỏi khiến cho toàn thân Trương Thành đông cứng lại, không biết phải nói sao với nàng.
Nàng than nhẹ: “Ta vừa mới cãi nhau với Thừa Dục, vì sự tình gì lại muốn gạt ta? Ban đầu ở Hoặc Sơn ta đã quyết liệt với Tư Không Thần, lần này ở Sông Hằng đánh một trận đã chưa đủ rõ ràng sao? Coi như ta có mềm lòng một chút nhưng lòng ta luôn hướng về hắn nhưng hắn vẫn còn cố tình phòng bị ta khiến ta vô cùng tức giận.”
Trương Thành lúng túng nói: “Bệ hạ... Thừa tướng cũng là ý tốt, đại khái là nhìn ngài gần đây quá mệt mỏi, muốn cho ngài nghỉ ngơi một chút... Chuyện khác, giao cho chúng thần làm là được.”
Nàng lại tiếp tục than: “Hắn luôn nói sợ ta mệt, ta có các ngươi chia sẻ sao có thể mệt mỏi? Nhưng lúc này nếu làm không ổn chỉ sợ sau đó ta mới mệt mỏi.”
Trương Thành cười: “Bệ hạ yên tâm, Thượng Quan Hầu gia nếu chịu bỏ gian tà theo chính nghĩa giúp đỡ chúng thần dẫn dụ Tư Không Thần vào kinh thành thì việc bắt Tư Không Thần là việc dễ như trở bàn tay.”
Đáy lòng nàng như bị sét đánh, Nhiếp Thanh Lan chợt hiểu kế sách của Lý Thừa Dục. Nụ cười bên môi đông cứng lại, nàng bỏ lại Trương Thành đang mờ mịt quay đi như lốc xoáy tìm Lý Thừa Dục.
Lý Thừa Dục vừa mới đến cửa phòng thấy nàng trở lại cười nói: “Đang thắc mắc sao nàng không ở trong phòng mà đi đâu. Sao không nghỉ ngơi một hồi?”
Nhiếp Thanh Lan đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, cánh mũi phập phồng khiến không khí hai người đông cứng lại.
Nụ cười từ từ thu lại, hắn là người thông minh tuyệt đỉnh nhìn ảnh mắt của nàng tất nhiên liền hiểu rõ.
“Nàng cũng biết rồi sao?”
“Vì sao chàng phải bắt hắn?” Nàng lại hỏi ngược lại.
Nét cười của hắn lạnh như băng: “Xác thực mà nói hắn vẫn muốn ép ta chết!”
Nàng cố nén dạ dày đang quặn đâu: “Cho nên... chàng muốn đưa hắn vào chỗ chết?”
“Ta không thể chờ chết, Thanh Lan!” Hắn đưa tay ra giống như ngày thường giúp nàng giảm bớt khó chịu ở dạ dày: “Hắn là cây gai trong cổ họng ta, ta tin chắc hắn cũng nghĩ vậy về ta, bây giờ chỉ có thể xem ai là người nhổ đi trước thôi.”
“... Các ngươi điên rồi!” Nàng hất tay hắn ra, đột nhiên biến sắc: “Giữa các ngươi sao có thể kết thù hận lớn như vậy?”
“Bởi vì nàng...” Hắn cười sâu kín: “Ta và hắn đều muốn có được nàng toàn bộ đương nhiên sẽ không hy vọng đối phương tiếp tục tồn tại.”
Giọng của hắn chưa từng lạnh lẽo như vậy, rét lạnh mà đầy chết chóc khiến nàng không nhịn được mà rùng mình một cái. Nàng ôm lấy cổ hắn: “Thừa Dục, hắn muốn thế nào ta mặc kệ nhưng hiện tại ta chỉ cần chàng thu tay lại.”
“Nàng sợ hắn chết ở trên tay ta?” Lý Thừa Dục vuốt ve môi nàng, trong mắt tràn đầy thương cảm phức tạp: “Đến bây giờ nàng vẫn không quyết tâm quên hắn?”
“Một con chó ở chung vài chục năm ta còn không nỡ để nó chết huống chi là một người, làm một người sống cạnh ta vài chục năm!” Nhiếp Thanh Lan dùng hết hơi sức khuyên can hắn: “Thừa Dục, nếu hắn làm chàng bị thương đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn; nhưng nếu chàng làm hắn bị thương sẽ hại đến ta cả đời. Ta đã sớm đoạn tình với hắn, nhưng đoạn tình không có nghĩa là vô nghĩa, nếu chàng cứ làm thì sau này ta biết ăn nói với giang đông phụ lão Tư Không Triều, cả đời phải ôm day dứt mà sống sao?”
“Hắn còn sống tình của nàng làm sao có thể đoạn?” Hắn nhìn chằm chằm nàng: “Nàng ở Sông Hằng từng bước lui là từng bước lưu tình. Dưới thành đổi lại là kẻ khác thì nàng sẽ tự mình lui địch sao? Trong lòng nàng cũng hiểu hắn vẫn không dứt được với nàng, nàng chỉ lợi dụng phần ân tình này của hắn mà thôi.”
Nàng không khỏi sửng sốt, mỗi câu nói của hắn như đập vào lòng nàng khiến cho nàng không khỏi lo sợ và nghi hoặc.
Vậy sao? Có thật nàng đang lợi dụng đoạn tình cảm này để đoạt lấy chiến thắng trên chiến trường?
Được rồi, coi như đúng, bất binh yếm trá là điều tiên quyết của nhà binh, nàng không thấy mình có lỗi. Nhưng hắn với Tư Không Thần đối địch đến muốn giết hại nhau thì quả là vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Nàng lui về phía sau một bước, thất vọng cúi đầu: “Thừa Dục, từ trước đến giờ chàng vẫn nghi ngờ ta, cho tới giờ chàng vẫn không tin ta, mặc ta nói bao nhiêu lời chàng vẫn không tin. Chàng vốn là như vậy... Xem ra ta đã nhìn nhầm người, cũng trao sai tình.”
Nói xong nàng dứt khoát quay lưng về phía hắn rời đi.
Lý Thừa Dục đột nhiên kinh ngạc, từ phía sau một tay ôm lấy nàng: “Thanh Lan, không cho nàng đi!”
“Đi? Chàng đem ta giam cầm ở đây thì ta có thể đi đâu?” Nàng cười buồn đáp: “Hôm nay ta chỉ có chờ chết, chờ lúc nào chàng giết Tư Không Thần ta không còn mặt mũi nào sống trên đời sẽ liền tự vẫn tạ tội ở Sông Hằng!”
“Câm mồm!” Hai tay của hắn nắm chặt lấy tay nàng, cứng rắn đem thân thể nàng ôm chặt, hung hăng hôn lên môi nàng. Nàng lại hết sức mím chặt môi không để cho hắn hôn.
Hắn giận đến đè nàng lên trên tường, đôi tay từ phía sau giữ chặt lấy gáy nàng ép nàng dán chặt vào mình, ép đến khi mũi nàng nhịn không được phải há miệng ra để thở, hắn thừa dịp liền đưa lưỡi vào trong dải đất mềm mại.
Nhưng nàng không chút nào yếu thế nặng nề cắn hắn một cái.
Lý Thừa Dục đau xót nhưng tiếp tục đem lấy đầu lưỡi của mình cùng máu tanh đẩy vào miệng nàng đến khi hai người thở dốc kịch liệt mới tách ra.
Lúc này miệng của hai người mang theo cả tia máu tanh ở khóe môi, ánh mắt rực lửa thiêu đốt, có dục vọng chinh phục và căm thù phẫn hận.
“Về sau còn làm vậy ta sẽ cắn đứt lưỡi chàng!” Nàng quẳng một câu tàn nhẫn rồi đi vào đóng sầm cửa lại không muốn gặp hắn nữa.
Hắn cũng giận đến mức đưa tay đấm cửa một đấm nặng nề làm nát một mảnh cửa.
Bên trong cửa chợt một giọng lạnh lùng vang lên: “Có bản lĩnh chàng đánh nát luôn cả cái cửa tùy chàng, tháo cửa ra cũng vừa đủ để làm cho ta một cái quan tài!”
Lý Thừa Dục hiểu Nhiếp Thanh Lan biết hắn có ý định đối phó với Tư Không Thần sẽ tức giận, sẽ phản đối nhưng không nghĩ nàng sẽ quyết tuyệt như vậy.
Hắn đá văng cửa phòng, nàng không để ý tới hắn; hắn sai người mang thức ăn cho nàng, nàng cả ngày không ăn. Hắn nhẫn nại đứng bên giường một canh giờ nàng cũng chỉ ngồi bên giường lau Minh Nguyệt Kiếm một canh giờ.
Cho đến trời tối, ánh sáng trong phòng toàn bộ biến mất, Thiết Hùng không biết ở ngoài cửa đã bao lâu rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Thừa tướng...”
“Câm mồm!”
Lý Thừa Dục chưa từng bao giờ nói với Thiết Hùng một câu nặng lời, lần này phát giận như vậy khiến Thiết Hùng lúng túng lui ra.
Hắn động đậy cảm thấy chân đau nhức, đột nhiên xoay người vọt đến cạnh bàn cầm lấy bầu rượu nhưng trời tối đến mức không thấy được năm ngón tay, trong lòng tràn đầy buồn bực hắn cũng không tính rõ khoảng cách liền “Bịch” một cái đụng phải chân bàn làm đầu gối hắn đau điếng.
Hắn lập tức ngồi phịch xuống bên cạnh, tay vẫn nắm lấy bầu rượu, cũng không xoa vết thương chỉ đem rượu đổ vào miệng.
Trong phòng yên tĩnh khiến cho người ta đau lòng.
“Ta nhận thua, Thanh Lan...” Hắn thở dài: “Phải như thế nào nàng mới hết hờn dỗi với ta?”
“Đây không phải là chiến tranh, không phải vấn đề thắng thua, chàng đã vứt bỏ hết lòng tin với ta, một lần lại một lần giấu giếm thì chỉ có thể chứng tỏ một điều là chàng không tín nhiệm với ta. Mà ta đã hy sinh tất cả cũng không đạt được phần tín nhiệm này thì chàng bảo ta nên làm thế nào?”
Nhiếp Thanh Lan lạnh lùng nói: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ trở về Kinh Thành ngay, nếu chàng ác độc thì chàng cứ giết hắn sau đó giết ta cũng được, tất cả đều tùy chàng. Dù sao thì Nữ Hoàng ta đây cũng chỉ là con rối trong tay chàng không dám can thiệp vào chuyện của Thừa Tướng.”
Nàng quyết tuyệt lạnh lùng khiến lòng của Lý Thừa Dục cũng rét lạnh, hắn đứng lên bước chân lảo đảo mờ mịt về phía cửa phòng, vì đầu gối đau lại không thấy rõ đường nên hắn lại đụng phải một ghế khác mới tìm được đường ra.
Hắn không nói một lời mà đi mà không thấy được ánh mắt sau lưng đang dõi theo bóng lưng hắn vô cùng đau xót và ưu thương...
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Thanh Lan vừa mới ra cửa đã thấy một chiếc xe ngựa đã đứng ở bên ngoài, ngựa của nàng cũng đã chuẩn bị xong mà Quách Phi và Thiết Hùng đang đứng bên cạnh xe ngựa chờ.
“Bệ hạ, hôm nay chúng ta lên đường nếu không có gì cản trở thì ba ngày sau chúng ta sẽ trở lại kinh thành.” Quách Phi đưa dây cương ngựa cho nàng.
Nàng nhìn xe ngựa phía sau: “Thừa Tướng ngồi xe ngựa?”
“Vâng, Thừa tướng nói trên đùi có chút không thoải mái, cho nên...”
Quách Phi chưa nói xong, Nhiếp Thanh Lan liền bỏ qua cương ngựa bước tới đẩy cửa xe ra.
Lý Thừa Dục ngồi yên lặng trong xe ngựa, hai mắt nhắm lại: “Sợ ta chạy trước một bước giết bệ hạ của nàng nên nàng phải theo dõi được ta mới yên tâm?” Hắn lạnh lùng vẫn không mở mắt.
Nàng khẽ cúi người ngồi xuống cạnh hắn, khuôn mặt bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt dời xuống đầu gối hắn rồi đột nhiên thò tay vén vạt áo hắn lên giữ lại nơi đó.
Hắn đau đến mức mắt mở trừng ra, đôi mắt đau đến nảy giận: “Làm gì?”
“Chữa thương cho chàng.” Nàng cũng mặt lạnh lấy từ trong tay áo ra một chai rượu thuốc, nhấc ống quần hắn lên vén đến chỗ bị thương, quả nhiên đầu gối đã sưng tím một mảng lớn.
Nàng đổ rượu thuốc ra tay sau đó xoa bóp vào nơi ứ thương cũng không thèm quan tâm xem hắn có đau hay không, kiên trì xoa bóp cho rượu thuốc đi vào tan máu bầm.
Xoa nhẹ một nửa, hắn chợt níu lấy cổ tay nàng, khàn giọng nói: “Chớ xoa nhẹ, không phải nàng muốn nhìn ta đau chết sao?”
“Là chàng tự tìm.” Nàng nhìn chằm chằm hắn: “Đường lớn không đi lại đi đường rậm, ngã chết cũng đáng!”
Hắn giữ lấy hai tay nàng cả người đè lên người nàng, chóp mũi cũng dán chóp mũi nàng khiến cho hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau.
“Đừng quên điều tối qua ta đã nói!” Tim nàng đập rất nhanh nhưng vẫn mặt lạnh: “Chàng dám vong động ta sẽ cắt đứt lưỡi chàng!”
“Nàng giết chết lòng ta rồi thì đầu lưỡi có là gì?” Hắn tràn dầy hận ý đè lấy tay nàng, cúi xuống hôn môi nàng, đầu lưỡi không sợ chết càn quấy trong miệng nàng.
Nàng mới dùng sức cựa quậy một cái hắn đã giữ chặt lấy, trong miệng đều tràn đầy hơi thở của hắn, hơi thở của hắn từng làm cho nàng ý loạn tình mê mà hôm nay lại cuồng luyến như mưa gió dữ dội.
Nàng cố gắng định dùng hàm răng trực tiếp uy hiếp hắn nhưng cánh tay lúc tránh loạn đã vô tình đụng phải vết thương cũ trước ngực hắn. Cho dù cách y phục nhưng nàng vẫn biết mình đã chạm phải vết thương cũ, vết sẹo vẫn đau...
Điều này làm cho lòng nàng đang cố gắng cứng rắn trở nên chua xót và mềm lòng như một ao nước, hốc mắt không chịu đựng được nữa nước mắt liền chảy vòng quanh, nhẹ nhàng run lên khiến lệ chảy xuống khóe môi cũng bị lưỡi hắn nuốt vào.
Mặn mà chua xót, mùi vị giữa răng môi hòa tan, đôi mắt đẫm lệ của nàng mông lung nhìn đôi mắt hổ phách đau khổ của hắn cũng nhìn thấu được nỗi đau phản chiếu lại.
“Thanh Lan, chúng ta đừng làm tổn thương lẫn nhau nữa được không?” Hắn mềm mỏng ôm nàng vào lòng: “Cả đời tìm được người yêu khó khăn như vậy, chúng ta đã vất vả tìm nhau như thế nào sao không giữ lấy?”
“Là lỗi của ta sao?” Nàng không cam lòng chất vấn: “Ta cho chúng ta bao nhiêu cơ hội?”
Hắn giữ lấy gương mặt nàng, đầu tựa vào trán nàng: “Có lẽ kiếp trước ta nợ nàng cho nên đời nay mới vì nàng mà điên cuồng như vậy.” Cánh tay trượt xuống dưới ôm chặt lấy nàng: “Được rồi, nàng muốn hỏi gì ta có thể trả lời rõ ràng luôn cho nàng.”
“Thượng Quan Vinh, Đoan Mộc Cầu, Công Lãnh An, ba người này rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?”
Hắn thở dài mấy hơi rồi mới kể cho nàng nghe...
Hành trình hồi kinh cần hai ngày đường, nàng ngày đêm kiên trì cưỡi con ngựa Lăng Vân đến mướt mồ hôi nhưng vẫn không dừng nửa bước.
“Bệ hạ, bằng không ngài đổi ngựa của thần rồi đi trước.” Quách Phi cưỡi trên con ngựa khác nói.
Nàng nhìn xung quanh thấy một trấn nhỏ: “Thôi, người kiệt sức là binh mỏi mệt, đây là đại kỵ trong tác chiến, trước tiên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi!” Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời: “Tối này có thể trời sẽ mưa, cũng nên tìm một nơi để tránh!”
Trấn nhỏ không lớn chưa tới ngàn người, năm trăm binh mã của Nhiếp Thanh Lan có thể sắp xếp được nghỉ ngơi quả là không dễ dàng.
Trước tiên Quách Phi tìm một khách điếm nhỏ để Nhiếp Thanh Lan nghỉ chân. Nàng dặn dò: “Bảo tướng sỹ không nên quấy rầy nhà dân, trước tiên tìm một mái hiên để nghỉ ngơi đã.”
“Rõ! “ Quách Phi hỏi: “Bệ Hạ có muốn dùng chút đồ ăn?”
“Hỏi chủ quán xem có đồ gì tùy tiện là được rồi, đem bản đồ cho ta!”
Nàng cởi áo lông cừu bên ngoài ra nhìn bản đồ bắt đầu tính toán. Lúc trở lại kinh thành nên ra tay như thế nào? Đánh bất ngờ hay chỉ là đánh lén thôi?”
Vì giữ bí mật nên nàng vẫn không viết thư báo cho Lý Thừa Dục hành tung của mình, cũng là vì sợ nửa đường có người chặn được.
Quách Phi mới ra đi không bao lâu liền chạy về, vẻ mặt khẩn trương: “Bệ hạ, trấn trên có một đạo nhân mã, không biết lai lịch như thế nào đang nghỉ lại ở đầu trấn Tây.”
Nhiếp Thanh Lan cảnh giác hỏi: “Đối phương mặc như thế nào?”
“Không mặc quân trang, chỉ mặc trang phục dân chúng bình thường nhưng có chừng trăm người.” Quách Phi cẩn thận nói: “Nơi này cách kinh thành cũng không xa.”
“Y phục thường dân?” Nhiếp Thanh Lan hỏi: “Chẳng lẽ là gia nô của Đoan Mộc Cầu?”
Quách Phi lập tức hưng phấn: “Vi thần xin đi đầu bắt bọn họ lại thẩm tra?”
Nàng lắc đầu: “Không cần bứt dây động rừng, chúng ta nhiều người như vậy vào trấn chỉ sợ bọn họ cũng đã biết tin tức. Tối nay bảo mọi người tăng cường đề phòng, bất kể ai hỏi lai lịch chúng ta đề không nói một chứ, cứ để đối phương phỏng đoán!”
Đêm khuya nằm nghe mưa gió thổi, câu thơ này quả là hợp với tình cảnh hiện tại của nàng.
Khách sạn nho nhỏ, gian phòng lại tương đối đơn sơ mà cửa sổ lại tương đối cũ cho nên dù đóng cửa sổ lại thì gió lạnh cũng xuyên qua được. Mưa đã bắt đầu nên gió lùa vào mang theo cả mùi hơi nước.
Bóng đêm như vậy, gió mưa như thế quả khiến cho người ta không thể lười biếng.
Tình hình kinh thành không rõ, tình hình biên giới không rõ, đám nhân mã ở trấn trên cũng không rõ... Bình sinh khi nàng tác chiến sợ nhất là không nắm rõ được lai lịch đối phương, nhưng trong thời gian ngắn như vậy muốn nắm rõ tất cả là điều không thể.
Chỉ trông mong Lý Thừa Dục ở kinh thành có thể chịu đựng.
Điều nàng khó hiểu nhất là rõ ràng đoạn hịch trước đó đã bị giải quyết hết nhưng sao Thượng Quan Vinh lại có thể cho lần này tạo phản có thể thành công?
Nghĩ đến miên man khiến đầu có chút đau, nàng trở người đang định thiếp đi một lát chợt nghe dưới lầu có tiếng động tĩnh, ngay sau đó là tiếng hô của Quách Phi: “Ai?” Nàng xoay người ngồi dậy vừa đi đến cửa đã nghe tiếng đao kiếm chạm nhau. Nàng rút thanh Minh Nguyệt Kiếm bên hông ra một tay đẩy cửa định xông ra ngoài.
Một trận gió tạt qua, tiếp đó là một người dưới lầu tung người tới trước mặt nàng, mũi kiếm nàng đảo qua đâm thẳng vào cổ họng người kia.
Không ngờ người kia có thể lắc mình thuận tay bắt lấy cổ tay nàng không để cho nàng rút tay về. Nàng nhấc gối đá vào bụng đối phương liền bị đối phương bẻ quặt tay thuận thế đẩy đầu gối nàng ra rồi trở tay phá chiêu kiếm tiếp theo của nàng rồi tóm lấy cổ nàng.
Nhiếp Thanh Lan kinh hãi, bình sinh nàng chưa từng gặp ai trong vòng ba chiêu đã bắt được nàng. Nàng đang nghĩ chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây thì người kia cười trầm khiến cho nàng từ tuyệt vọng trở nên sửng sốt.
Khẽ đẩy nàng về cửa sổ, một luống ánh trăng từ ngoài chiếu vào bên trong phòng để cho nàng nhìn rõ mặt người kia... Lý Thừa Dục!
“Điều này là không thể nào...” Nàng cho là đang ở trong mộng đưa tay sờ mặt hắn nhưng cảm giác ấm áp chân thật chứng tỏ đây không phải là mộng.
“Không tin? Muốn ta dùng người để chứng minh?” Hắn mỉm cười trực tiếp đem môi mình chặn lấy miệng nàng.
Mùi vị ấm áp quen thuộc xâm chiếm lấy miệng nàng khuấy động khiến cho trong nháy mắt nàng lâm vào ý loạn tình mê không nhịn được ôm chặt cổ hắn khát vọng muốn đem cả chính mình khảm vào trong ngực hắn.
Đợi nụ hôn nóng bỏng dâng trào cả khát vọng nhớ nhung đi qua...
“Sao chàng lại ở đây? Không phải nói kinh thành nguy sao? Còn mắt chàng nữa... trời tối như vậy sao có thể ra ngoài?” Nàng có vô số vấn đề toàn bộ vội vã ném cho hắn.
Hắn cười ôm nàng lên đè ở trên giường đơn sơ hôn lên tóc nàng thì thầm: “Sao? Sợ ta bị vây ở kinh thành cho nên nàng giục ngựa đến đây để cứu ta? Đây là lần thứ hai nàng chạy tới cứu ta, sao lần nào nàng cũng thấy ta có vẻ vô dụng như vậy? Nàng có thể đứng trên tường thành đứng đẩy lui ngàn vạn quân địch, chẳng lẽ ta không thể sử dụng liên hoàn kế để thoát hiểm?”
Hơi thở hắn nóng bỏng phả lây sang nàng khiến cho bao nhiêu căng thẳng trên thân thể bao ngày qua rốt cuộc đã buông lỏng. Rúc vào ngực hắn không ngờ đột nhiên hắn cắn cổ nàng một cái khiến cho nàng than nhẹ: “Ai nha! Đau!”
“Đau sao? Đây là dạy dỗ nàng!” Giọng điệu của hắn có chút hung ác: “Kẻ nào cho nàng gan to như vậy để nàng làm chuyện nguy hiểm như thế? Trước khi xuất chinh ta dã dặn đi dặn lại bảo nàng không được làm việc lỗ mãng nhưng kết quả là nàng dám chạy lên đứng ở trên tường thành? Bị thương trên mặt là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ Tư Không Thần nổ pháo bây giờ có phải là ta chỉ có thể đứng trước mộ nàng mà gặp thôi sao? Nàng có biết khi nghe chuyện này tâm tình của ta thế nào không? Ta thật muốn... giết nàng cho rồi!”
Lời nói đầy sát khí theo vật nóng rực của hắn cùng hư không vào thân thể nàng khiến nàng rên rỉ lên một tiếng điều chính tư thế cho thân thể của hắn và nàng có thể hoàn mỹ mà kết hợp.
“Muốn giết cứ giết xem ai chết trong tay ai?” Nàng cười duyên phát ra khiêu khích chọc cho hắn không kềm chế được đem bao nhiêu tương tư khổ đều phát tiết hết trong một lần chặt chẽ triền miên.
“Quách Phi bọn họ... Sẽ không lên đây chứ?” Nhiếp Thanh Lan chợt nhớ tới mới vừa rồi đã Quách Phi kêu lên.
Hắn kêu rên: “Có Thiết Hùng cùng với hắn rồi, nàng tạm không cần quan tâm.”
Thật ra thì hiện tại nàng cũng không còn quan tâm được tới ai được nữa bởi trong lòng nàng giờ đã tràn ngập hình bóng của hắn rồi.
Đoạn đường này nàng lo âu bôn ba, trong lòng nóng như lửa đốt không phải đều là vì hắn sao?
Kích tình nóng bỏng cuồng loạn như chưa từng có hận không thể đem cuồng phong bên ngoài phải nóng lên.
Cho đến khi phát hết toàn bộ nhiệt tình xong hai người vẫn tham luyến hơi thở của nhau quấn quýt nhau không rời.
Đêm nhu tình này thuộc về hai người họ, một đêm yên tĩnh này là thuộc về bọn họ.
Một đêm nay là của họ.
Khi hai người cùng nhau xuống lầu thì Thiết Hùng cùng Quách Phi đang ở lầu dưới uống rượu, nghe được động tĩnh, Quách Phi ngẩng đầu lên cười híp mắt nói: “Bệ hạ, Thừa tướng, dậy sớm thế?”
Mặt của Nhiếp Thanh Lan đỏ hồng đến tận mang tai. Lý Thừa Dục không thèm để ý tới lời trêu chọc, một tay ôm lấy eo nàng ngồi bên cạnh bàn: “Quách Phi, đoạn đường này ngươi vất vả rồi!”
“Thiếu chút nữa không có mặt mũi để gặp ngài. Nữ Hoàng xuất cung cũng không thèm nghe lời ta khuyên giải, sớm biết như thế không nên nhận lấy chuyện khổ sai như thế này xuất cung với bệ hạ.” Rồi cố ý than vãn: “Lão Thiết, về sau ta đổi cho ngươi, ngươi theo hầu cận nữ hoàng còn ta bên cạnh Thừa Tướng!”
Thiết Hùng lườm hắn một cái: “Đừng mơ tưởng.”
Nhiếp Thanh Lan ngồi xuống: “Rốt cuộc tình hình trong kinh thành là như thế nào? Chúng ta ra ngoài hết thì ai ở lại trấn thủ? Công Lãnh Hầu gia sao?”
Lý Thừa Dục thần bí cười một tiếng: “Không có ai hết, nơi đó là một tòa thành trống không.”
“Cái gì?” Nhiếp Thanh Lan cả kinh nói: “Kinh thành chính là cổ họng của một nước mà chàng chắp tay dâng nó cho người khác?”
“Thượng Quan Vinh muốn nó, ta liền cho hắn, tránh khỏi va chạm binh đao có gì không tốt?”
Hắn nhẹ nhàng đùa vẫy tay gọi tiểu nhị đem đồ ăn để trên bàn xong xuôi mới tiếp tục giải thích: “Công Lãnh An có nhiệm vụ khác nên không ở kinh thành.”
Nàng không khỏi hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Xúi giục Đoan Mộc Cầu!” Thấy nàng nhìn mình chăm chú, Lý Thừa Dục cười ngất: “Sao? Tư Không Thần có thể dùng kế phản gián ta không thể dùng kế ly gián sao?”
“Đoan Mộc Cầu là con cáo già gian ngoan xảo quyệt sao có thể bị xúi giục?” Nhiếp Thanh Lan biết rõ điều khó khăn trong đó: “Lần này hắn rời kinh cũng Thượng Quan Vinh gây chuyện nhất định đã tính toán kỹ, đả động đến hắn dễ như vậy sao?”
“Chúng ta hành động dĩ nhiên không dễ dàng nhưng Công Lãnh An thì dễ dàng hơn, hơn nữa bọn họ còn có quan hệ thân gia.”
Nàng lại không nghĩ như hắn: “Đoan Mộc Cầu cũng không phải là người dễ dàng nói về tình cảm và thể diện chứ? Nếu có quan hệ thân gia thì ban đầu đã không theo Thượng Quan Vinh tạo phản.”
“Được rồi, chuyện này tự có ta và Công Lãnh An xử trí, nàng cũng không cần quan tâm.” Hắn vỗ vỗ vai nàng đem một bát cháo đẩy trước mặt nàng: “Đêm qua không cho nàng nghỉ ngơi tốt, bụng kêu đến mức ta cũng nghe được.”
Lời này vừa nói ra, Nhiếp Thanh Lan vừa thẹn vừa cáu, ở dưới mặt bàn đạp hắn một cước.
Thiết Hùng đứng lên: “Ta ra bên ngoài xem một chút.”
Quách Phi cũng thức thời nói: “Ta cũng vậy, đi xem các huynh đệ đã ăn sáng hay chưa?”
Hai tùy tùng thân cận đều rút lui, nàng bấm mạnh vào tay hắn một cái: “Chàng nhất định phải nói với người ngoài về chuyện đó sao? Chàng luôn nói không để cho ta quên thân phận nhưng chàng mới quên lễ nghi.”
Lý Thừa Dục cười hôn một cái trên trán nàng: “Được rồi, ta thừa nhận ta là có chút quên, chỉ đổ thừa là vì quá lâu ta không thấy nàng chỉ một lòng nhanh chóng đến tìm nàng, chỉ sợ trên đường xảy ra ngoài ý muốn khiến chúng ta lại bỏ lỡ.”
“Chàng biết ta trở về?”
“Nghĩ cũng có thể ra, nàng biết kinh thành bị vây nhất định sẽ ở Sông Hằng đứng ngồi không yên.”
Nhiếp Thanh Lan ghé mắt quan sát hắn, thần sắc của hắn rất nhàn nhã, ánh mắt chăm chú tập trung vào bát cháo, mùi vị bình thường nhưng vô cùng nhàn nhã để thưởng thức, hoàn toàn không giống đang sắp đối đầu với kẻ địch mạnh.
“Thừa Dục, có phải chàng đang giấu ta chuyện gì?” Nàng nghi ngờ nhìn hắn.
Kinh thành bị vây thế nhưng hắn lại chạy ra tụ họp ở đây với nàng, Nữ Hoàng cùng Thừa Tướng đều không trấn giữ trong kinh thành, trước sau lại có đại địch tấn công sao hắn có thể nhàn nhã như vậy.
“Không có.” Hắn khẽ vuốt ve phía sau lưng của nàng, dịu dàng nói: “Ăn sáng đi, chúng ta cần phải suy tính xem làm thế nào để quân Tư Không Triều rút lui. Quên nói cho nàng hay, dân chúng ở Kính Xuyên đã di chuyển gần hết rồi, đó là đất của Tư Không Thần, hắn không có cớ cũng sẽ không tìm đến chúng ta gây phiền toái.”
“Thì ra là thật không cần thời gian dài như vậy là có thể di chuyển hết? Nàng thở dài một hơi: “Vậy vì sao ban đầu chàng còn đòi ba năm?”
“Thêm một ngày là muốn một ngày, Tư Không Thần nói đúng, đó là kế hoãn binh của ta. Đất ở Kính Xuyên trước kia vốn là đất hoang nhưng do người Huyết Nguyệt chúng ta biến thành ruộng tốt vì sao lại muốn chúng ta chắp tay trả lại? Không chỉ dân chúng ở đó không cam lòng mà chính ta cũng không thấy tình nguyện.”
Ngón tay Lý Thừa Dục đùa bỡn mái tóc của nàng, ánh mắt tinh anh sáng như sao trên trời khiến cho nàng quên hết mọi chuyện...
Lúc hai đội quân hợp lại, Nhiếp Thanh Lan thấy Lý Thừa Dục cùng Thiết Hùng khẽ nói điều gì đó khiến nàng tò mò: “Có chuyện gì sao?”
Hắn quay đầu lại cười một tiếng: “Không có chuyện gì.” Nụ cười kia rực rỡ đến mức có thể thấy được.
Nhưng trong lòng Nhiếp Thanh Lan cảm giác vẫn có một tảng đá đè lên đẩy mãi không ra.
Lý Thừa Dục không để cho mọi người tiến về kinh thành mà bắt đầu lui về Sông Hằng.
“Sông Hằng là vị trí trọng yếu, có thể đóng quân tại đây và chỉ huy bốn phương dễ dàng hơn.” Lý Thừa Dục nói như vậy.
Nhiếp Thanh Lan đối với chuyện hắn không vội đoạt lại kinh thành vô cùng không hiểu, nếu Công Lãnh An đi chiêu hàng Đoan Mộc Cầu rồi thì Thượng Quan Vinh có khó đánh gì?
Tổng binh Sông Hằng là Trương Thành thấy Nhiếp Thanh Lan quay lại vô cùng kinh ngạc, lại thấy Lý Thừa Dục đi cùng càng thêm khó hiểu.
“Thừa tướng sao lại cùng Nữ Hoàng đến đây? Chẳng lẽ kinh thành...”
“Kinh thành thất thủ.” Nhìn sắc mặt hắn đại biến, Lý Thừa Dục cười nói: “Nếu ta nói mang theo Nữ Hoàng đến tìm ngươi để nương tựa ngươi có cười chúng ta vô năng?”
“Thừa tướng thật là nói giỡn, thuộc hạ không tin ngài sẽ khiến kinh thành thất thủ. Ba năm trước đây, đại quân Tư Không Triều tấn công vào thành Sông Hằng, Thượng Quan Hầu gia bị Thanh Long đem... à, bệ hạ đánh cho thảm bại thể diện mất sạch, may mà nhờ Thừa Tướng xuất kỳ binh mới cứu được lão Hầu gia, còn bắt sống hơn một ngàn quân địch...
“Chuyện đã trải qua không cần nhắc lại.” Hắn lạnh nhạt cắt đứt lời ca tụng của Trương Thành.
Nhiếp Thanh Lan lại nghe ra không khỏi bất ngờ: “Trận chiến đó... thì ra là chàng lãnh binh?”
Nàng dĩ nhiên nhớ tới trận đó, Quách Phi cùng đám thuộc hạ của nàng bị bắt. Nàng từng sai người tìm hiểu về tướng lĩnh của trận đó nhưng tin tức lấy được cũng chỉ là: “Đối phương tự xưng là Bạch Hổ tướng quân, không tên không họ.”
Lúc này nhìn Lý Thừa Dục ưu nhã với nụ cười vô hại, hoàn... toàn là một con bạch hổ lười biếng, Nhiếp Thanh Lan đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, ngay lập tức nghe thấy tên Bạch Hổ tướng quân cũng chính là nhằm đối với Thanh Long tướng quân của nàng. Đáng tiếc sau khi giao chiến, mặc dù sau đó hai quân có đánh nhau nhưng không thể thấy được chân tướng của vị Bạch Hổ tướng quân này.
Phàm là cùng đội ngũ của hắn giao thủ, không chỉ có trận pháp của nàng không hề có tác dụng mà quân Tư Không Triều tổn thất vô cùng nghiêm trọng khiến cho nàng không thể không lưu tâm đến người này. Sau đó người này đột nhiên biến mất trên chiến trường khiến cho nàng thắc mắc không dứt.
Trương Thành sắp xếp chỗ nghỉ cho hai người, Lý Thừa Dục nắm lấy tay nàng, cảm thấy nơi đó có chút lạnh hắn liền nhẹ nhàng xoa tay nàng: “Sao đột nhiên không vui?”
Nàng giương mắt nhìn chăm chú vào hắn: “Thừa Dục, ta cảm thấy ta không hiểu rõ chàng.”
Hắn không nói với nàng hắn từng là Bạch Hổ tướng quân, mà nàng vẫn cho hắn chỉ là tên giáo úy trông coi lương thảo mà thôi. Mặc dù sau này phát hiện đối với trận pháp của nàng hắn vô cùng tinh thâm nhưng nàng chưa từng đem hắn liên hệ với hắn và Bạch Hổ tướng quân. Bởi vì trong mắt nàng, Bạch Hổ tướng quân không chỉ là người thần bí hơn nữa vô cùng giảo hoạt, mỗi khi nắm lấy cơ hội nhất định là lãnh huyết vô tình... so với người trước mặt nàng đây bác ái nhân nghĩa, nhẫn nhục cầu toàn hoàn toàn không phải là một người.
“Nàng trách ta không đem chuyện năm đó nói cho nàng sao?” Lý Thừa Dục khẽ cười: “Chuyện đã trải qua ta không muốn nhắc lại, khi đó ta và nàng đều vì chính chủ nhân của mình, trên chiến trường có bao nhiêu thù hận sẽ không tự chủ mà kết lấy. Nàng vừa đến Huyết Nguyệt mà biết được sẽ đối với ta tồn tại địch ý, nếu như ta nói với nàng khiến nàng càng không tín nhiệm ta.”
“Thế sao về sau chàng lại không nói cho ta biết?” Sắc mặt nàng nghiêm túc: “Còn sợ ta tính toán gì sao?”
“... Sau đó nếu ta nói chỉ sợ tổn thương đến tình cảm của chúng ta.” Hắn than thở, lông mi rũ xuống thật dài, đôi mắt màu hổ phách cũng nhuốm màu xám tro.
Vẻ mặt đau thương của hắn khiến nàng mềm lòng, thấy có vẻ như mình đã quá nặng nề vì thế mềm mỏng nói: “... Chàng nói cho ta hay, có phải bọn Quách Phi do chàng cứu?”
“Tiên hoàng muốn giết bọn họ nhưng ta lại tự thấy hai tay máu tanh vì giết quá nhiều người Tư Không Triều lòng ta đối với nàng tràn đầy áy náy. Nếu có thể giúp nàng được thì giúp một chút. Cho nên... thừa dịp Thái Thượng Hoàng qua đời ta liền xin Tiên Hoàng miễn cho họ tội chết đưa bọn họ lưu đày ở Huyết Nguyệt cũng xem như là vì nàng làm chút chuyện. Thanh Lan, nếu nàng có tức giận thì ta cũng không có gì oán trách nhưng chúng ta đều vì chủ nhân của mình, chúng ta đều thân bất do kỷ.
Nhiếp Thanh Lan không biết tức giận hay là thương tiếc nữa, hắn nói tất nhiên không sai: “Đều vì chủ mình, thân bất do kỷ”, không phải nàng cũng giết quá nhiều người Huyết Nguyệt sao?
Thấy hắn vội vàng giải thích như vậy khiến nàng càng mềm lòng tựa vào vai hắn: “Không phải ta trách chàng chuyện quá khứ chỉ là giận chàng sao có thể giấu ta lâu như vậy. Ta không có bí mật nào với chàng nhưng chàng lại giấu giếm có phải là không công bằng?”
Lý Thừa Dục thấy thái độ nàng mềm xuống mặt mày liền giãn ra cười nói: “Được rồi, không phải đã nói hết rồi sao? Ta còn có bí mật gì nữa? Nàng nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi không tốt, nàng xem mắt nàng thâm quầng rồi.”
“Không phải chàng cũng vậy?” Nàng không yên tâm nói: “Chuyện ở kinh thành không thấy chàng quan tâm, Công Lãnh An có mang tin tức nào tới đây không? Chàng có nói với hắn là chúng ta ở đây chờ tin của hắn không?”
Hắn đẩy nàng về bên giường: “Trước tiên nàng ngủ một giấc, tỉnh ngủ thì cái gì cũng sẽ biết.”
Nàng bất đắc dĩ bị hắn đẩy lên giường: “Chàng không ngủ cùng sao?”
Lý Thừa Dục cắn vành tai nàng: “Nếu ta cùng giường với nàng thì nàng đừng nghĩ ngủ.”
“Không đứng đắn.” Nàng khẽ gắt, bên tai lại nóng lên.
Hắn cười buông tay ra cùng lúc Thiết Hùng ở bên ngoài gõ cửa, hắn liền mở cửa đi ra ngoài nói chuyện, sợ kinh động đến nàng.
Nhiếp Thanh Lan mơ mơ màng màng, cũng thật là mệt mỏi vốn nghĩ là nằm trên giường nghỉ một hồi nào ngờ thiếp đi.
Tỉnh giấc đã không thấy Lý Thừa Dục ở bên cạnh, nàng cảm thấy khát nước liền đến cạnh bàn rót chợt nghe ngoài cửa có tiếng Trương Thành và Thiết Hùng như đang bàn chuyện...
Trương Thành hỏi: “Chuyện này có định nói với bệ hạ?”
Thiết Hùng trả lời: “Thừa tướng không cho nói với bệ hạ.”
Chuyện gì Thừa Dục không muốn cho nàng biết?
Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cửa chỉ nghe thấy Trương Thành nói nhỏ: “Ta thấy bệ hạ đối với người của Tư Không Triều không đành lòng xuống tay, nếu bệ hạ biết kế sách của Thừa Tướng có phải trở mặt với Thừa Tướng?”
“Nàng đã là Nữ hoàng Huyết Nguyệt!” Thiết Hùng nói chuyện luôn đơn giản nhưng khiến Nhiếp Thanh Lan nghe vô cùng giật mình.
Lý Thừa Dục đang có kế sách gì? Liên quan tới Tư Không Triều như thế nào mà không cho nàng biết?
Nàng ngồi trong phòng một lát chợt nghe giọng nói xa dần liền lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
“Trương đại nhân.” Nàng đuổi theo Trương Thành, mỉm cười khiến Trương Thành sửng sốt.
“Bệ hạ không phải đang nghỉ ngơi?”
“Ngủ đủ rồi, đã thức dậy. Trương đại nhân đang định làm chuyện Thừa Tướng giao phó?”
Nàng cố ý lơ đãng hỏi khiến cho toàn thân Trương Thành đông cứng lại, không biết phải nói sao với nàng.
Nàng than nhẹ: “Ta vừa mới cãi nhau với Thừa Dục, vì sự tình gì lại muốn gạt ta? Ban đầu ở Hoặc Sơn ta đã quyết liệt với Tư Không Thần, lần này ở Sông Hằng đánh một trận đã chưa đủ rõ ràng sao? Coi như ta có mềm lòng một chút nhưng lòng ta luôn hướng về hắn nhưng hắn vẫn còn cố tình phòng bị ta khiến ta vô cùng tức giận.”
Trương Thành lúng túng nói: “Bệ hạ... Thừa tướng cũng là ý tốt, đại khái là nhìn ngài gần đây quá mệt mỏi, muốn cho ngài nghỉ ngơi một chút... Chuyện khác, giao cho chúng thần làm là được.”
Nàng lại tiếp tục than: “Hắn luôn nói sợ ta mệt, ta có các ngươi chia sẻ sao có thể mệt mỏi? Nhưng lúc này nếu làm không ổn chỉ sợ sau đó ta mới mệt mỏi.”
Trương Thành cười: “Bệ hạ yên tâm, Thượng Quan Hầu gia nếu chịu bỏ gian tà theo chính nghĩa giúp đỡ chúng thần dẫn dụ Tư Không Thần vào kinh thành thì việc bắt Tư Không Thần là việc dễ như trở bàn tay.”
Đáy lòng nàng như bị sét đánh, Nhiếp Thanh Lan chợt hiểu kế sách của Lý Thừa Dục. Nụ cười bên môi đông cứng lại, nàng bỏ lại Trương Thành đang mờ mịt quay đi như lốc xoáy tìm Lý Thừa Dục.
Lý Thừa Dục vừa mới đến cửa phòng thấy nàng trở lại cười nói: “Đang thắc mắc sao nàng không ở trong phòng mà đi đâu. Sao không nghỉ ngơi một hồi?”
Nhiếp Thanh Lan đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, cánh mũi phập phồng khiến không khí hai người đông cứng lại.
Nụ cười từ từ thu lại, hắn là người thông minh tuyệt đỉnh nhìn ảnh mắt của nàng tất nhiên liền hiểu rõ.
“Nàng cũng biết rồi sao?”
“Vì sao chàng phải bắt hắn?” Nàng lại hỏi ngược lại.
Nét cười của hắn lạnh như băng: “Xác thực mà nói hắn vẫn muốn ép ta chết!”
Nàng cố nén dạ dày đang quặn đâu: “Cho nên... chàng muốn đưa hắn vào chỗ chết?”
“Ta không thể chờ chết, Thanh Lan!” Hắn đưa tay ra giống như ngày thường giúp nàng giảm bớt khó chịu ở dạ dày: “Hắn là cây gai trong cổ họng ta, ta tin chắc hắn cũng nghĩ vậy về ta, bây giờ chỉ có thể xem ai là người nhổ đi trước thôi.”
“... Các ngươi điên rồi!” Nàng hất tay hắn ra, đột nhiên biến sắc: “Giữa các ngươi sao có thể kết thù hận lớn như vậy?”
“Bởi vì nàng...” Hắn cười sâu kín: “Ta và hắn đều muốn có được nàng toàn bộ đương nhiên sẽ không hy vọng đối phương tiếp tục tồn tại.”
Giọng của hắn chưa từng lạnh lẽo như vậy, rét lạnh mà đầy chết chóc khiến nàng không nhịn được mà rùng mình một cái. Nàng ôm lấy cổ hắn: “Thừa Dục, hắn muốn thế nào ta mặc kệ nhưng hiện tại ta chỉ cần chàng thu tay lại.”
“Nàng sợ hắn chết ở trên tay ta?” Lý Thừa Dục vuốt ve môi nàng, trong mắt tràn đầy thương cảm phức tạp: “Đến bây giờ nàng vẫn không quyết tâm quên hắn?”
“Một con chó ở chung vài chục năm ta còn không nỡ để nó chết huống chi là một người, làm một người sống cạnh ta vài chục năm!” Nhiếp Thanh Lan dùng hết hơi sức khuyên can hắn: “Thừa Dục, nếu hắn làm chàng bị thương đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn; nhưng nếu chàng làm hắn bị thương sẽ hại đến ta cả đời. Ta đã sớm đoạn tình với hắn, nhưng đoạn tình không có nghĩa là vô nghĩa, nếu chàng cứ làm thì sau này ta biết ăn nói với giang đông phụ lão Tư Không Triều, cả đời phải ôm day dứt mà sống sao?”
“Hắn còn sống tình của nàng làm sao có thể đoạn?” Hắn nhìn chằm chằm nàng: “Nàng ở Sông Hằng từng bước lui là từng bước lưu tình. Dưới thành đổi lại là kẻ khác thì nàng sẽ tự mình lui địch sao? Trong lòng nàng cũng hiểu hắn vẫn không dứt được với nàng, nàng chỉ lợi dụng phần ân tình này của hắn mà thôi.”
Nàng không khỏi sửng sốt, mỗi câu nói của hắn như đập vào lòng nàng khiến cho nàng không khỏi lo sợ và nghi hoặc.
Vậy sao? Có thật nàng đang lợi dụng đoạn tình cảm này để đoạt lấy chiến thắng trên chiến trường?
Được rồi, coi như đúng, bất binh yếm trá là điều tiên quyết của nhà binh, nàng không thấy mình có lỗi. Nhưng hắn với Tư Không Thần đối địch đến muốn giết hại nhau thì quả là vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Nàng lui về phía sau một bước, thất vọng cúi đầu: “Thừa Dục, từ trước đến giờ chàng vẫn nghi ngờ ta, cho tới giờ chàng vẫn không tin ta, mặc ta nói bao nhiêu lời chàng vẫn không tin. Chàng vốn là như vậy... Xem ra ta đã nhìn nhầm người, cũng trao sai tình.”
Nói xong nàng dứt khoát quay lưng về phía hắn rời đi.
Lý Thừa Dục đột nhiên kinh ngạc, từ phía sau một tay ôm lấy nàng: “Thanh Lan, không cho nàng đi!”
“Đi? Chàng đem ta giam cầm ở đây thì ta có thể đi đâu?” Nàng cười buồn đáp: “Hôm nay ta chỉ có chờ chết, chờ lúc nào chàng giết Tư Không Thần ta không còn mặt mũi nào sống trên đời sẽ liền tự vẫn tạ tội ở Sông Hằng!”
“Câm mồm!” Hai tay của hắn nắm chặt lấy tay nàng, cứng rắn đem thân thể nàng ôm chặt, hung hăng hôn lên môi nàng. Nàng lại hết sức mím chặt môi không để cho hắn hôn.
Hắn giận đến đè nàng lên trên tường, đôi tay từ phía sau giữ chặt lấy gáy nàng ép nàng dán chặt vào mình, ép đến khi mũi nàng nhịn không được phải há miệng ra để thở, hắn thừa dịp liền đưa lưỡi vào trong dải đất mềm mại.
Nhưng nàng không chút nào yếu thế nặng nề cắn hắn một cái.
Lý Thừa Dục đau xót nhưng tiếp tục đem lấy đầu lưỡi của mình cùng máu tanh đẩy vào miệng nàng đến khi hai người thở dốc kịch liệt mới tách ra.
Lúc này miệng của hai người mang theo cả tia máu tanh ở khóe môi, ánh mắt rực lửa thiêu đốt, có dục vọng chinh phục và căm thù phẫn hận.
“Về sau còn làm vậy ta sẽ cắn đứt lưỡi chàng!” Nàng quẳng một câu tàn nhẫn rồi đi vào đóng sầm cửa lại không muốn gặp hắn nữa.
Hắn cũng giận đến mức đưa tay đấm cửa một đấm nặng nề làm nát một mảnh cửa.
Bên trong cửa chợt một giọng lạnh lùng vang lên: “Có bản lĩnh chàng đánh nát luôn cả cái cửa tùy chàng, tháo cửa ra cũng vừa đủ để làm cho ta một cái quan tài!”
Lý Thừa Dục hiểu Nhiếp Thanh Lan biết hắn có ý định đối phó với Tư Không Thần sẽ tức giận, sẽ phản đối nhưng không nghĩ nàng sẽ quyết tuyệt như vậy.
Hắn đá văng cửa phòng, nàng không để ý tới hắn; hắn sai người mang thức ăn cho nàng, nàng cả ngày không ăn. Hắn nhẫn nại đứng bên giường một canh giờ nàng cũng chỉ ngồi bên giường lau Minh Nguyệt Kiếm một canh giờ.
Cho đến trời tối, ánh sáng trong phòng toàn bộ biến mất, Thiết Hùng không biết ở ngoài cửa đã bao lâu rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Thừa tướng...”
“Câm mồm!”
Lý Thừa Dục chưa từng bao giờ nói với Thiết Hùng một câu nặng lời, lần này phát giận như vậy khiến Thiết Hùng lúng túng lui ra.
Hắn động đậy cảm thấy chân đau nhức, đột nhiên xoay người vọt đến cạnh bàn cầm lấy bầu rượu nhưng trời tối đến mức không thấy được năm ngón tay, trong lòng tràn đầy buồn bực hắn cũng không tính rõ khoảng cách liền “Bịch” một cái đụng phải chân bàn làm đầu gối hắn đau điếng.
Hắn lập tức ngồi phịch xuống bên cạnh, tay vẫn nắm lấy bầu rượu, cũng không xoa vết thương chỉ đem rượu đổ vào miệng.
Trong phòng yên tĩnh khiến cho người ta đau lòng.
“Ta nhận thua, Thanh Lan...” Hắn thở dài: “Phải như thế nào nàng mới hết hờn dỗi với ta?”
“Đây không phải là chiến tranh, không phải vấn đề thắng thua, chàng đã vứt bỏ hết lòng tin với ta, một lần lại một lần giấu giếm thì chỉ có thể chứng tỏ một điều là chàng không tín nhiệm với ta. Mà ta đã hy sinh tất cả cũng không đạt được phần tín nhiệm này thì chàng bảo ta nên làm thế nào?”
Nhiếp Thanh Lan lạnh lùng nói: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ trở về Kinh Thành ngay, nếu chàng ác độc thì chàng cứ giết hắn sau đó giết ta cũng được, tất cả đều tùy chàng. Dù sao thì Nữ Hoàng ta đây cũng chỉ là con rối trong tay chàng không dám can thiệp vào chuyện của Thừa Tướng.”
Nàng quyết tuyệt lạnh lùng khiến lòng của Lý Thừa Dục cũng rét lạnh, hắn đứng lên bước chân lảo đảo mờ mịt về phía cửa phòng, vì đầu gối đau lại không thấy rõ đường nên hắn lại đụng phải một ghế khác mới tìm được đường ra.
Hắn không nói một lời mà đi mà không thấy được ánh mắt sau lưng đang dõi theo bóng lưng hắn vô cùng đau xót và ưu thương...
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Thanh Lan vừa mới ra cửa đã thấy một chiếc xe ngựa đã đứng ở bên ngoài, ngựa của nàng cũng đã chuẩn bị xong mà Quách Phi và Thiết Hùng đang đứng bên cạnh xe ngựa chờ.
“Bệ hạ, hôm nay chúng ta lên đường nếu không có gì cản trở thì ba ngày sau chúng ta sẽ trở lại kinh thành.” Quách Phi đưa dây cương ngựa cho nàng.
Nàng nhìn xe ngựa phía sau: “Thừa Tướng ngồi xe ngựa?”
“Vâng, Thừa tướng nói trên đùi có chút không thoải mái, cho nên...”
Quách Phi chưa nói xong, Nhiếp Thanh Lan liền bỏ qua cương ngựa bước tới đẩy cửa xe ra.
Lý Thừa Dục ngồi yên lặng trong xe ngựa, hai mắt nhắm lại: “Sợ ta chạy trước một bước giết bệ hạ của nàng nên nàng phải theo dõi được ta mới yên tâm?” Hắn lạnh lùng vẫn không mở mắt.
Nàng khẽ cúi người ngồi xuống cạnh hắn, khuôn mặt bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt dời xuống đầu gối hắn rồi đột nhiên thò tay vén vạt áo hắn lên giữ lại nơi đó.
Hắn đau đến mức mắt mở trừng ra, đôi mắt đau đến nảy giận: “Làm gì?”
“Chữa thương cho chàng.” Nàng cũng mặt lạnh lấy từ trong tay áo ra một chai rượu thuốc, nhấc ống quần hắn lên vén đến chỗ bị thương, quả nhiên đầu gối đã sưng tím một mảng lớn.
Nàng đổ rượu thuốc ra tay sau đó xoa bóp vào nơi ứ thương cũng không thèm quan tâm xem hắn có đau hay không, kiên trì xoa bóp cho rượu thuốc đi vào tan máu bầm.
Xoa nhẹ một nửa, hắn chợt níu lấy cổ tay nàng, khàn giọng nói: “Chớ xoa nhẹ, không phải nàng muốn nhìn ta đau chết sao?”
“Là chàng tự tìm.” Nàng nhìn chằm chằm hắn: “Đường lớn không đi lại đi đường rậm, ngã chết cũng đáng!”
Hắn giữ lấy hai tay nàng cả người đè lên người nàng, chóp mũi cũng dán chóp mũi nàng khiến cho hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau.
“Đừng quên điều tối qua ta đã nói!” Tim nàng đập rất nhanh nhưng vẫn mặt lạnh: “Chàng dám vong động ta sẽ cắt đứt lưỡi chàng!”
“Nàng giết chết lòng ta rồi thì đầu lưỡi có là gì?” Hắn tràn dầy hận ý đè lấy tay nàng, cúi xuống hôn môi nàng, đầu lưỡi không sợ chết càn quấy trong miệng nàng.
Nàng mới dùng sức cựa quậy một cái hắn đã giữ chặt lấy, trong miệng đều tràn đầy hơi thở của hắn, hơi thở của hắn từng làm cho nàng ý loạn tình mê mà hôm nay lại cuồng luyến như mưa gió dữ dội.
Nàng cố gắng định dùng hàm răng trực tiếp uy hiếp hắn nhưng cánh tay lúc tránh loạn đã vô tình đụng phải vết thương cũ trước ngực hắn. Cho dù cách y phục nhưng nàng vẫn biết mình đã chạm phải vết thương cũ, vết sẹo vẫn đau...
Điều này làm cho lòng nàng đang cố gắng cứng rắn trở nên chua xót và mềm lòng như một ao nước, hốc mắt không chịu đựng được nữa nước mắt liền chảy vòng quanh, nhẹ nhàng run lên khiến lệ chảy xuống khóe môi cũng bị lưỡi hắn nuốt vào.
Mặn mà chua xót, mùi vị giữa răng môi hòa tan, đôi mắt đẫm lệ của nàng mông lung nhìn đôi mắt hổ phách đau khổ của hắn cũng nhìn thấu được nỗi đau phản chiếu lại.
“Thanh Lan, chúng ta đừng làm tổn thương lẫn nhau nữa được không?” Hắn mềm mỏng ôm nàng vào lòng: “Cả đời tìm được người yêu khó khăn như vậy, chúng ta đã vất vả tìm nhau như thế nào sao không giữ lấy?”
“Là lỗi của ta sao?” Nàng không cam lòng chất vấn: “Ta cho chúng ta bao nhiêu cơ hội?”
Hắn giữ lấy gương mặt nàng, đầu tựa vào trán nàng: “Có lẽ kiếp trước ta nợ nàng cho nên đời nay mới vì nàng mà điên cuồng như vậy.” Cánh tay trượt xuống dưới ôm chặt lấy nàng: “Được rồi, nàng muốn hỏi gì ta có thể trả lời rõ ràng luôn cho nàng.”
“Thượng Quan Vinh, Đoan Mộc Cầu, Công Lãnh An, ba người này rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?”
Hắn thở dài mấy hơi rồi mới kể cho nàng nghe...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook