Hoa Đào Bất Thành Kiếp
Chương 7: Mệt mỏi một đêm

Edit: Loli

Beta: Rika

Bầu trời Tuyên Thành hôm nay quang đãng rất phù hợp để ngắm sao. Trên đường lúc này, ta cùng Cừ Cử nắm tay nhau trở về khách điếm. Dọc đường đi luôn có các cô nương hướng về phía chúng ta chỉ trỏ, ta biết rõ, các cô nương đó đang nói cái gì: ‘trông nam nhân kia anh tuấn, nhưng mà nữ nhân bên người hắn kìa, ai, thật sự là lãng phí quá.’

Ta nhất thời chán nản, sau vài lần nhịn cuối cùng không nhịn được nữa, Linh Dẫn cốc ta có câu nói rất hay: ‘có thể nhịn thì nhịn, không thể nhịn nữa thì không cần nhịn’. Trong lòng ta nghĩ đây là cơ hội tuyệt hảo để tuyên dương tinh thần đó của tộc ta.

Ta nhanh chóng bỏ tay Cừ Cử ra, tay chống thắt lưng xoay người ở trên đường cái hét lớn: “Thế nào thế nào? Hắn đích thực là một mảnh đất màu mỡ, còn ta chính là một cây cỏ đuôi chó , nhưng mà đất hắn tính kiềm cao các ngươi không sống được, hàng ngày chỉ có thể phù hợp sinh trưởng có đuôi chó ta đây thôi, thế thì thế nào nào, cỏ đuôi chó ta đây cứ cắm trên đầu hắn đấy, ngươi có thể làm gì nào!”

Vài cái cô nương “mỹ quyến như hoa” bị ta làm cho kinh hãi nhảy xa vài bước, vội vàng hoang mang rối loạn che miệng chạy trốn. Ta vô cùng đắc ý, xả một hồi như vậy khiến người ta mười phần thoải mái. Quay đầu, liền nhìn thấy Cừ Cử tựa vai trên một cái cột nhà , một mặt vuốt cằm một mặt nhìn ta cười ta, hình ảnh như vậy thật giống một con sói xám to lớn nhìn thấy tiểu bạch thỏ.

“Ngươi… Ngươi nhìn cái gì vậy…” Nghĩ đến mới vừa rồi ta đúng là bộ dáng người đàn bà chanh chua liền thấy trên mặt nóng bừng. Cừ Cử lắc lắc đầu.

“Nha đầu. Ai nói cho ngươi là ta tính kiềm? Thực ra năng lực tiếp nhận của ta rất mạnh mẽ, ai đến cũng không cự tuyệt.”

Ta rõ ràng nhìn thấy thời điểm đó một cô nương đi ngang qua nghe thấy thế liền có dụng ý khác liếc nhìn Cừ Cử một cái, ta hung hăng trừng mắt nhìn trả lại.

“Nếu ngươi dám cưới hai lão bà,ta liền dám gả cho hai tướng công!” Ta nhìn chằm chằm Cừ Cử hung tợn nói. Xét đến cùng, ta vẫn không thể tiếp nhận số phận hai nữ chung một chồng.

Cừ Cử vừa muốn mở miệng lại miễn cưỡng dừng lại, ta theo ánh mắt của hắn nhìn lại liền thấy Đại Ngưu đang bỏ chạy hồng hộc như muốn nhổ cả phổi ra ngoài vậy .

Ta thấy được Cừ Cử liền vừa buồn vừa vui mà quên mất còn có một Đại Ngưu đang ở khách điếm đợi ta

“Đại Ngưu ca…”

Đại Ngưu chống mình vào cây cột Cừ Cử đang tựa thở hổn hển lấy lại hơi

“Mật nhi, khách điếm có người sắp chết…”

Ta hơi hơi sửng sốt một chút, liếc liếc mắt nhìn qua Cừ Cử, chỉ thấy Cừ Cử mày nhíu lại như có điều gì suy nghĩ, nhưng mà suy nghĩ cái gì lại không ai có thể biết được.

Đại Ngưu nói hắn lúc ấy đang ở trong phòng chuẩn bị rửa mặt, thì đột nhiên nghe thấy “Tích táp” tiếng vang, liền theo âm thanh đó. Chậu nước chính mình vừa lấy đã nhuộm màu đỏ. Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy trần nhà đã bị máu nhiễm đỏ từ bao giờ. Hắn liền chạy lên căn phòng trên lầu, nhưng mà đứng trước cửa gõ một lúc lâu bên trong lại vẫn không có động tĩnh gì. Xuống lầu tìm được ông chủ lên phá cửa liền nhìn thấy một nam nhân nằm vật dưới sàn.

“Quần áo mặc trên người hắn lúc đó đều ướt sũng máu. Ta coi trên người hắn phải có ít nhất phải có ba đao.”

Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Đại Ngưu nói nhiều như vậy, mơ hồ nhận thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Vào đến đại sảnh khách điếm, bên trong thế nhưng không một bóng người, chúng ta lên đến lầu ba mới biết hóa ra là mọi người đều chạy lên đây xem náo nhiệt, trong ngoài tầng ba đều rất náo nhiệt.

Có thể là do Tuyên Thành lâu nay không có chuyện gì mới mẻ, cho nên nam nữ già trẻ nơi này đối với chuyện xảy ra đều để tâm, say sưa. Thế cho nên ta hô hai tiếng mà vẫn không có người chịu tránh ra cho ta một lối đi.

Đại Ngưu liều mạng dùng thân thể gầy gò ốm yếu của mình mà chen chúc, thế mà đám người vẫn chật kín không một kẽ hở. Cừ Cử ôm vai cau mày.

“Nơi này có đại phu, mọi người đều tránh ra.”

Thanh âm của hắn không lớn, thậm chí tại không khí ồn ào như thế này nếu không cẩn thận nghe kĩ rất có thể sẽ trực tiếp bỏ qua, nhưng mà thật kì lạ, mọi người bỗng chốc im lặng, quay đầu lại nhìn ba người chúng ta, sau đó tực giác tránh ra hai bên tạo ra một con đường.

Ta quay đầu nhìn Cừ Cử, cực lực nuốt nước miếng, sau đó hướng hắn giơ ngón cái lên.

Ông chủ cuối cùng cũng có chút lương tâm, trước khi chúng ta đến đã mời một thầy lang, chính là mặc cho “Sơn dương râu” kia ở trên người hắn dùng bao nhiêu loại dược, máu trên người hắn vẫn theo vết đao mà chảy xuống. Ta dùng mũi ra sức ngửi ngửi, không khí trong phòng đầy mùi máu tươi,ngoài ra trong đó còn xen lẫn mùi thối rữa nhàn nhạt, nếu mà không cẩn thận phân biệt thì rất dễ bỏ qua

“Sơn dương râu” trên trán dần dần rịn đầy mồ hôi. Hắn làm nghề y hơn mười năm nay, hiện tại ngay cả cầm máu còn không làm được, chuyện nếu truyền ra ngoài liệu sau này có còn sống yên được ở Tuyên Thành?

Ta liếc mắt nhìn nam tử nằm trên giường, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, đôi môi khô nứt bung cả da, vết đao trên người thấy cả xương nhưng không thấy thần sắc hắn có gì khó nhịn, nam tử kiên cường như vậy thật hiếm thấy. Ta sửa sạch tay rồi vén tay áo tiến lên.

“Để cho ta ngó một chút …”

“Sơn dương râu” ngẩng đầu liếc ta một cái, không thể không vui mừng vì có người giúp lão giải vây, liền vui vẻ đứng lên nhường chỗ.

Mới vừa rồi đứng cách hơi xa lại vì ánh sáng hơi yếu nên nhìn không rõ ràng, lúc này tới gần nhìn ta không khỏi kinh sợ. Phần bên cạnh nơi bị đao chém lộ ra mảnh thịt màu hồng nhạt đã sớm bị thối rữa, máu loãng từ bên trong chảy ra mang theo một mùi hôi thối

“Rượu độc?” Cừ Cử đứng ở một bên cau mày thấp giọng hỏi. Ta gật gật đầu, nhanh nhẹn xuất ra ngân châm phong tỏa bảy kinh bát mạch của hắn. sau lại sai ông chủ vào hầm lấy ra hai hũ rượu.

“Sơn dương râu” lúng túng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt không được tự nhiên. Ta “ tạch” rút ra một thanh tiểu đao đưa cho hắn bình tĩnh nói: “Trong vết đao có chứa rượu độc, hiện giờ phải cắt bỏ phần thịt ở bên cạnh miệng vết thương, ngươi là lang trung duy nhất ở đây, ta muốn ngươi giúp ta.”

“Sơn dương râu” nhìn chằm chằm bả đao trong tay ta, mồ hôi trên trán cuối cùng không thể khống chế mà rơi xuống,sau đó trước ánh mắt chờ mong của mọi người mà run run gật đầu. Ta nghĩ hắn sống đến từng này tuổi có lẽ đây là lần đầu tiên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đểu hiểu thế nào là “Không trâu bắt chó đi cày” .

Ta đem khăn sạch đã nhúng vào rượu rồi ra hiệu cho “Sơn dương râu” cùng đem dao đặt vào miệng vết thương, lúc đó ta thấy rõ tay lang trung không ngừng run rẩy. Cũng không trách được, ở thành trấn an cư lạc nghiệp như Tuyên Thành, trường hợp máu tanh như vậy chắc là trăm năm khó gặp.

Trong nháy mắt khi khăn tẩm rượu chạm vào miệng vết thương, tay của ta đột nhiên bị người mạnh mẽ túm lấy, hù ta suýt nữa hét to. Ngẩng đầu liền thấy nam nhân vốn đang hôn mê lại không biết từ lúc nào đã mở trùng ánh mắt như muốn giết người mà nhìn ta chằm chằm. một khắc đó ta thực không có cốt khí mà lo lắng, tội nghiệp nói: “Không phải ta chém ngươi đâu, thật sự đấy.”

Nghe thấy thế, người nọ ngược lại nhẹ nhàng cười lên tiếng. Nếu không phải thấy hắn bị thương thì ta thật muốn túm cái ót của hắn đạp cho một trận để hỏi xem: “cười cái gì mà cười, cười cái gì mà cười.”

“Ta đã ăn qua thuốc giải, nếu ngươi đã cứu ta, ta liền đáp ứng một cái nguyện vọng của ngươi.” Nói xong câu đó hắn liền nhắm nghiền hai mắt, nặng nề ngã xuống.

Hóa ra là đã ăn qua thuốc giải, chẳng trách có thể chống đỡ lâu như vậy mà không chết.

Tuy rằng ta là một thầy thuốc, nhưng gặp gỡ một người như vậy vẫn khơi lên bản tính đùa dai của ta. Trực giác nói cho ta biết, hắn tuyệt đối không phải một người chính nghĩa, mức độ tà khí có thể cùng Cừ Cử so sánh.

Thời điểm xử lý xong hoàn thoàn vết thương cho hắn thì trời đã sắp sáng, ta ngẩng đầu, bên ngoài sớm đã không có người đứng xem nữa. Ân, cảnh máu tanh như vậy chắc là không mấy ai dám nhìn.

Trong phòng ngoại trừ nơi có ánh nến thì toàn bộ căn phong đều lâm vào âm u, ông chủ cùng Đại Ngưu đều dựa vào ghế ngủ. Việc sau đó đều là ta làm, cho nên “Sơn dương râu” cũng tựa vào ván cửa nhẹ nhàng ngáy ngủ. Đối với tuổi tác của lão làm việc như vậy thực không dễ dàng, cho nên ta cũng không có đánh thức lão. Ta nói rồi, ta thực thiện lương.

Nhưng mà, Cừ Cử chạy đi đâu rồi ?

Nhìn chung quanh một vòng, căn phòng không lớn này thực sự không có thấy thân ảnh màu trắng của hắn. Nghĩ chắc hắn đợi không được liền về phòng ngủ rồi.

Ta ngáp một cái khởi động thắt lưng đến bên của sổ ngắm cảnh bên ngoài, Tuyên Thành thật là một địa phương xinh đẹp.

Lúc này, một người từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy ta.

“Nha đầu, mệt mỏi một đêm rồi, ta mới nấu chút cháo, mau lại đây ăn cho ấm bụng.”

Mặt của ta nháy mắt đỏ bừng, không phải vì hắn ôm, không phải vì cháo của hắn, càng không phải vì hành động thân mật của hắn, quả thật là, bốn chữ “Mệt mỏi một đêm” khiến người ta không khỏi có những liên tưởng phong phú .

Cừ Cử tựa đầu trên hõm vai ta, khẽ cười, hơi thở nhẹ nhàng phả lên cổ, tiến vào lỗ tai ta, ôn nhu , ấm áp lại có chút ngưa ngứa .

“Nha đầu, ngươi lại nghĩ bậy bạ gì vậy?”trong thanh âm của Cừ Cử xen lẫn một chút trêu tức, cảm giác giống như hắn chui trong đầu ta, đọc được suy nghĩ của ta vậy.

Ta đưa lưng về phía hắn âm thầm lè lưỡi, thoát khỏi vòng ôm của hắn chạy vội tới nồi cháo kia.

“Uống ngon thật… Thực… uống thật ngon…”

Cừ Cử lại vẫn mang bộ dáng không sợ chết nhìn ta cười tà nói.”Nha đầu, mới mang từ bếp lò xuống, ngươi mở lớn miệng như vậy không sợ nóng sao?”

Ta nhất thời nước mắt như mưa, cố nén cảm giác nóng rực trong miệng, dùng tay khẽ phe phẩy.”Ăn ngon… Không nóng…”

Đột nhiên trên giường truyền đến tiếng cười, hù ta thiếu chút nữa nghiêng tay làm đổ bát cháo đang cầm. Cái người vốn đang hôm mê kia lúc này lại cố gắng ngồi dậy, dùng vẻ mặt đùa cợt nhìn chằm chằm chúng ta .

“Mới sáng tinh mơ đã anh anh ta ta , không ngấy sao?”

Cừ Cử liếc mắt nhìn hắn ngồi dậy cạnh ta liền kéo ta ôm vào ngực nói.”Mật Nhi nàng —— phì mà không ngấy…”



Phì mà không ngấy ——



Tay nắm bát cháo của ta bắt đầu run run …

Kẻ không lương tâm kia nhìn chúng ta như vậy càng cười ra tiếng. Ta nhất thời nhịn không được, “Oành” buông bát cháo nhào qua hắn.

“Bổn cô nương nhịn ngươi lâu lắm rồi, ngày hôm qua ngươi liền cười, hôm nay vừa tỉnh ngươi còn cười!” Ta đập cái trán của hắn hét lớn : “Cười cười cái gì, cười cái gì hả?”

Một tiếng giống này của ta đánh thức mọi người trong phòng, tất cả liền xông đến.

Cũng không biết là thân thể hắn quá suy yếu anh do tiếng thét của ta quá lớn, tóm lại, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn cư nhiên lại lăn ra hôn mê bất tỉnh. Cái miệng của hắn còn mang theo nụ cười, vẻ mặt kia thật là an tường…

Ông chủ liếc mắt nhìn ta một cái.”Chung cô nương, cô nương như thế nào lại thô bạo như vậy, sẽ không gả được đi đâu …”

“Sơn dương râu” sợ hãi lui về phía sau hai bước: “Oa nhi, thầy thuốc đối đã với bệnh nhân như thế thật không tốt …”

Ta không thể tin nổi nhìn Đại Ngưu. Ở Ngưu gia thôn chỉ có hắn hiểu ta nhất, có lẽ sẽ vì năng lực của ta mà nói chút lời hay. Đại Ngưu thế mà lại cúi đầu dùng chân vẽ vòng tròn .”Mật Nhi, vẫn là sửa lại đi…”

Ta quay đầu liếc mắt nhìn Cừ Cử một cái, hiện lên trong đầu vẫn là câu kia “Phì mà không ngấy” .

Ưỡn ngực ngẩng đầu, ta hừ lạnh một tiếng chạy ra khỏi phòng . Khi đó ta rõ ràng nhìn thấy người nằm trên giường vốn nên hôn mê kia khóe miệng lại lộ ra nụ cười đắc ý .

Thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương