Hoa Đào Bất Thành Kiếp
-
Chương 45: “Muội rốt cục có bao nhiêu thích người đàn ông này?”
Edit: Rika
Đường phía trước tựa hồ rất dài rất dài, nơi cuối đường không có một bóng người, vô luận ta chạy theo như thế nào, cự ly vẫn thủy chung không thay đổi.
Đây là cảnh mà ta mơ cả đêm.
Sáng sơm, khi ta bị một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho tỉnh giấc, cả người đau nhức không gì sánh được, tựa hồ ta thực sự chạy theo người trong mơ cả đêm. Ta và Cừ Cử vẫn ở trong mật thất bằng sắt đó, chỉ là ở phía trên không biết bị người ta đánh vào bao lâu.
“Chung cô nương, cô ở đâu?”
Là Trần A Nam.
Ta liếc mắt nhìn Cừ Cử, giơ tay nhặt lên quần áo rơi tả tơi, ta ăn mặc vào cho thỏa đáng lúc này mới hướng về phía ánh sáng mặt trời chiếu vào hô lên: “Trần đại ca, muội ở đây, chỉ là bên này có người hôn mê, muội một người. . .”
“Thình thịch”
Chưa đợi ta nói xong, một cái bóng màu xám tro liền từ trên trời rơi xuống, vững vàng đứng trước mặt ta, người này chính là người vốn đang dưỡng thương ở Thất Phật Đường – Trần A Nam.
“Trần đại ca, huynh nhảy xuống đây, vậy ai cứu chúng ta lên?”
Trần A Nam lạnh lùng liếc ta một cái, đưa tay ôm thắt lưng của ta “Muội cho là đường chủ của Thất Phật Đường là cái gì? Mang người lên chỗ này mà cũng cần người hỗ trợ, thì ta như thế nào có thể thống lĩnh một môn phái lớn như thế?”
Ta há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lời chưa ra khỏi miệng chỉ nghe gió bên tai gào thét, cảnh sắc vừa chuyển, không ngờ lúc này ta đã đứng trong điện thờ tổ tiên của Chung Ngô tộc.
“Cảm. . .” Ta vừa muốn nói tiếng cám ơn, thân thể Trần A Nam lại nhảy xuống dưới, ta chép chép miệng, rụt đầy một cái: “Trần đại ca, cám ơn . . .”
Cảnh tượng trong phòng thờ tổ tiên vẫn như hôm qua, Thần Nông đỉnh vẫn nằm trên bệ đá bạch ngọc lóe ra tia sáng chói mắt. Gan ta to lên, ta nhảy tới, một tay ôm Thần Nông đỉnh vào lòng, xung quanh một mảnh an tĩnh, không có gì dị thường cả.
“Muội như vậy thật sự là lỗ mãng, nếu như cái đỉnh kia hợp với phòng sắt phía dưới có bộ phận then chốt, thì ta và tiểu tướng công phong lưu phóng khoáng của muội há chẳng phải nằm ngay đơ dưới đó hay sao?”
Ta xoay người, chẳng biết lúc nào, Trần A Nam đã ôm Cừ Cử đang hôn mê nhảy lên, trên mặt toàn mây đen thui nhìn ta chằm chằm. Ta chột dạ cười, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh kéo kéo tay áo Trần A Nam.
Trần A Nam hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý ta, tự mình đi đến phía cửa, phút cuối cùng quay đầu lại cực kỳ không tình nguyện hỏi : “Người này đặt ở đâu?”
Ta cười hắc hắc, chạy tới mở cửa phòng thờ tổ tiên ra, dẫn hắn đi về phía nhà của ta.
Linh Dẫn cốc mặc dù trải qua kiếp nạn, thế nhưng cũng có một ít dược liệu thượng đẳng được bảo lưu. Phong hàn của Cừ Cừ này chẳng là vấn đề gì.
Ta ở trong phòng châm lửa, nấu một ấm thuốc, sau đó đút Cừu Cừ uống, lúc này mới chú ý tới biểu tình hài hước trên mặt Trần A Nam đang nhìn chúng ta.
“Huynh, huynh nhìn cái gì?”
Trần A Nam lắc đầu: “Muội rốt cuộc là có bao nhiêu thích người đàn ông này?”
Ta sửng sốt, vén lại góc áo của Cừ Cừ rồi ngồi vào chỗ của mình, quay đầu lại nhìn Trần A Nam, ngữ khí ảm đạm: “Huynh làm sao kết luận là muội thích người ta? Lỡ may hai chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng? Hoặc. . .” (Bình thủy tương phùng: bèo nước gặp gỡ, tình cờ gặp nhau”
Trần A Nam không đợi ta nói xong, cư nhiên cười sang sảng lên: “Muội sẽ không phải vì một người tình cơ gặp nhau trong một chút, mà trong ánh mắt lại nhu tình thế kia?”
Ta ho một trận kịch liệt, cúi đầu vo góc áo không thèm trả lời. Trần A Nam thu lại thần sắc, đứng dậy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
“Chúng ta nên trở về Thất Phật Đường, muội muốn đem hắn về sao?”
Ta bỏ tay Cừ Cừ ra, nhàn nhạt lắc đầu, đứng dậy một bước đi ra khỏi phòng: “Muội cho Cừ Cử uống thuốc xong, không bao lâu sẽ tỉnh lại, đến lúc đó không có gì trở ngại, chúng ta đi thôi”
Trần A Nam không lên tiếng, chỉ là như có điều gì suy nghĩ nhìn ta, ta cuống quýt xoay người không hề nhìn lại hai người bọn họ, vội vội vàng vàng hướng phía ngoài cốc đi ra. Không bao lâu, rốt cục nghe được âm thanh Trần A Nam đạp tuyết đi tới.
Ta không có khả năng mang Cừ Cử về Thất Phật Đường, ta thậm chí không có khả năng nói cho Cừ Cử biết ta còn yêu chàng. Như thế dù hai người chúng ta cách xa nhau nhưng chàng có thể tiêu dao thiên hạ, không cần trái với thiên quy, cũng không cần phải cùng ta đi tới Quỷ giới nguy hiểm.
Ta yêu chàng, cho nên ta không muốn chàng bị tổn thương, đó chính là cách thức biểu đạt tình yêu của ta.
Xe ngựa dần rời xa Linh Dẫn cốc, ta vén rèm lên hướng phía sau lưu luyến không rời, lần rời xa này, có lẽ là kiếp này chúng ta khó có thể gặp lại nhau, Cừ Cử, chàng nhất định phải sống thật tốt.
“Nếu yêu như thế, hà tất phải chọn con đường này, hai người đều khổ cực”. Trần A Nam đánh xe, mắt nhìn phía trước không chớp thản nhiên nói.
Ta cười hắc hắc, dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
“Trần đại ca, yêu nhau đâu cần phải gần nhau, rời xa chàng, có lẽ sẽ mang đến cho chàng cuộc sống tốt hơn”
Trần A Nam cười lạnh nói: “Muội cũng không phải hắn, muội làm thế nào biết được rời xa muội hắn sẽ có cuộc sống tốt hơn?”
Nghe được câu ngày, ta trong khoảng một thời gian ngắn không biết đáp lại như thế nào, đưa mắt nhìn bóng lưng Trần A Nam, hơi nhíu mày: “Huynh. . .”
“Để ta kể chuyện xưa cho muội nghe”
Ta gật đầu, vén màn xe lên, gió lạnh thổi vào trong xe, cơn buồn ngủ suy giảm. Trần A Nam cho xe đi tới một sơn cốc rồi huýt một tiếng sáo dài, lúc này mới chậm chạp mở miệng.
“Thất Phật Đường. . . là bang phái to lớn ở vùng Giang Nam, thế nhưng, từ bảy năm trước đây, nó không phải mang cái tên này, mà là vì một nữ nhân nó đã được đổi tên.”
Hắn quay đầu nhìn ta mỉm cười.
“Ta đã từng nói, ta dù có làm chuyện xấu, cũng không bị thế nhân thảo phạt, chỉ là bởi vì ta sinh ra trong một gia đình chính nghĩa, chỉ là có hàng ngàn hàng vạn ánh mắt nhìn vào ta chằm chằm mà thôi, kỳ thực, nói như vậy cũng không chính xác, trên thực tế, ta cũng không phải là người tốt như trong miệng muội nói, thậm chí, ta còn làm những chuyện xấu vượt xa trên mức tưởng tượng của muội, thiên lý bất dung”
Ta ôm thân thể nhìn tuyết trắng trong sơn cốc, đột nhiên có hứng thú đối với sự quạnh quẽo kể về chuyện xưa của Trần A Nam.
“Khi đó, ta là thiếu chủ của Đường Lý, tuổi trẻ khí thịnh, ỷ vào tên tuổi của Đường Lý không ai bì nổi. Bảy năm trước trên giang hồ chợt lưu truyền một kiện bảo vật, có được nó sẽ là người thống nhất thiên hạ, thậm chí có thể trường sinh bất lão. Cha phái ta đi đoạt bảo, ta một đường điều tra cẩn thận, rồi truy tung đến một hộ nông gia. Ta dĩ nhiên dùng tiền dụ dỗ, người nọ lại bất vi sở động, kiên trì nói chưa từng nhìn thấy qua bảo vật.Tuổi trẻ khinhg cuồng, ta dường như bị quỷ nhập vào người, cư nhiên nắm lấy con trai của hắn buộc hắn đi vào khuôn khổ, người nọ vô pháp, chỉ đành phải đi vào trong phòng lấy ra một hộp gỗ khắc hoa đưa cho ta”
Ta kéo áo bông vào người gật đầu: “Như vậy, người nông dân đó lấy đồ đưa cho huynh, huynh vẫn còn muốn làm chuyện xấu?”
Trần A Nam lắc đầu, cầm roi da trên lưng ngựa rút ra: “Thứ người nông dân đưa cho ta căn bản không phải là bảo bối. Lúc ta rời đi liền mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong đó chỉ là một ít phấn son bột nước của nữ tử, cái hộp gỗ kia chính xác là hộp trang điểm của tiểu cô nương. Vì vậy ta giận đùng đùng quay trở lại, vào cửa liền phát hiện, gia đinh bọn họ đang dọn đồ chuẩn bị bỏ trốn, dưới cơn nóng giận, ta vỗ vào trán người cha một chưởng, không may, lại đem hắn đánh chết”
“A. . .” Nghe hắn nói như vậy, ta nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Trần A Nam nghiêng đầu nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, ánh mắt mê ly.
“Việc đã đến nước này, ta nghĩ, ta đã làm liên lụy tới danh tiếng của Đường Lý, đơn giản là giết luôn cả nhi tử của người đó để diệt khẩu, kể từ đó trên đời sẽ không có ai biết đến chuyện này, xong khi ta xuất thủ, kiếm của ta chỉ cách ngực thiếu niên kia một chút, ta cư nhiên gặp được nàng. . .”
“Nàng?”
Trong mắt Trần A Nam hiện lên một tia nhu tình, khóe miệng cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ta đã từng bị thương khi đi làm nhiệm vụ ở phương bắc, được một nữ hài tử cứu lấy mới bảo vệ được một mạng này. Nhắc tới cũng kỳ, chỉ là một tiểu cô nương ngây ngô, thế nhưng lại khuấy đảo trong lòng ta. Nguyên bản ta chỉ cần cho nàng vạn lượng hoàng kim là được, thế nhưng ta lại nhất định muốn mang nàng về nhà ta, chỉ là sau này đi tìm nàng thì không thấy nàng nữa.
“Lúc đó, kiếm của ta chỉ cách ngực thiếu niên kia chỉ có một tấc, thế nhưng ta lại nghe một tiếng hít khí mạnh, tuy âm thanh kia rất nhỏ, thế nhưng ta vẫn có thể nhận ra. Ta kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy nàng đang hoảng sợ bám vào khung cửa nhìn ngoài sân, cả người mặc bộ đồ trắng dài, giống như gió muốn thổi nàng bay đi. Tâm tình lúc đó của ta, hiện tại ta còn nhớ rất rõ, giống như một tiểu tử lần đầu tiên động tình, trái tim bình bịch muốn nhảy ra ngoài, nhưng khi nàng mở miệng, ta ngây ngẩn cả người, ta biết, cuộc đời này giữa ta và nàng không còn có thể gặp lại nữa”
Ta nhướn mày hỏi: “Nàng nói cái gì?”
Trần A Nam tự giễu cười : “Nàng nhìn người bị ta giết nằm trên sân, mặt tái nhợt hô một tiếng ‘Cha’ “
Ta cứng đờ người, không thể tin mà đưa mắt đánh giá Trần A Nam.
“Huynh giết cha của nàng?”
Trần A Nam gật đầu: “Nàng nhìn cha mình chết, liền chạy tới xoay người bảo hộ trước thiếu niên kia, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ta. Nàng nói ‘Nếu muốn giết ca ca nàng, trước tiên hãy giết nàng’. Thật sự là, ta tìm nàng lâu như vậy, làm sao ta có thể giết nàng? Nhưng ta biết rõ, ta đã giết cha nàng, làm đại ca của nàng bị thương nặng, cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho ta. Sau đó ta cho người dàn xếp cuộc sống của bọn họ ở thành Quý Châu. Thế nhưng, dọc theo con đường này, nàng vẫn cứ theo đuôi ta”
“Nàng là muốn tìm cơ hội trả thù sao?”
Trần A Nam lắc đầu “Dọc theo đường đi, nàng chỉ đi theo chân ta, mắt lạnh nhìn ta, không tới gần, thậm chí ngay lúc ta gặp nguy hiểm cũng là nàng tới mật báo cho ta. Ta vốn nghĩ rằng nàng muốn báo thù, nhưng nàng ấy lại nghĩ cho tính mạng của ta, nàng cứ như vậy, ta thật sự đoán không ra suy nghĩ trong lòng nàng. Sau đó, nàng cùng anh trai nàng rời đi”
“Tại sao nàng lại rời đi?”
Trần A Nam lắc đầu: “Khi đó ta cũng không biết, sau này nhận được thư nàng ta mới biết nàng và đại ca đi tới Lôi Khả. Từ nay về sau ta và nàng hai thế đối lập, ta cũng chưa từng gặp lại nàng nữa. Khi đó nàng nói, cuộc đời này nàng không muốn gặp lại kẻ không có nhân tính nữa. Vì vậy khi ta tiếp nhận hoàn toàn Đường Lý, ta đổi tên thành Thất Phật Đường, một lòng hướng thiện. Kỳ thực, ta cũng không tin thần phật, cho tới giờ ta cũng không hoàn toàn tin, mà là nàng đang bố thí lòng khoan dung cho ta. Chung cô nương, kỳ thực, chỉ cần ta nói rõ lòng mình, có thể giữ nàng ở lại. Dù sao ta không chỉ đơn thuần mà tìm kiếm nàng lâu như vậy, vì nàng cũng tìm ta rất lâu. Tình cảm tuổi trẻ là chân thật nhất, nhưng cũng dễ dàng ly tan, chúng ta đều quá coi thường mà buông tha”
Hắn kéo dây cương, quay đầu, biểu tình lạnh nhạt nhìn ta.
“Muốn đi hay ở, quyết định ở muội”
Ta bình tĩnh nhìn con đường phía trước, đột nhiên nở nụ cười: “Trần đại ca, huynh giúp muội một chuyện được không?”
Trần A Nam tuy không rõ nhưng cũng gật đầu. Ta nở nụ cười cầm dây cương trong tay hắn dùng sức đánh, con ngựa nhất thời bị đánh mà chạy nhanh, tạo thành những đường dài trên nền tuyết. Ta không để ý ánh mắt kinh ngạc của Trần A Nam, mỉm cười, gỡ màn che xuống, lui người vào trong xe ngựa.
Trần đại ca, ta và Cừ Cử khác với huynh và Tô tỷ tỷ. Dù sao Tô tỷ tỷ theo huynh, huynh cũng có khả năng làm cho nàng bình an và vui vẻ. Nhưng hai chúng ta lại bất đồng, mặc dù Cừ Cử không nói, nhưng ta cũng có thể cảm giác được thân thể của chàng có biến hóa, ta không biết đến tột cùng chàng và Mạc Quý có giao dịch gì, thế nhưng ta biết, chàng không bao giờ. . .giống như trước đây đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì cản được nữa. Lần này đi tới Quỷ giới, sinh tử không rõ, ta ngay cả bảo vệ mình cũng không làm được, làm sao có khả năng bảo hộ chàng chu toàn, có thể nói, chàng còn không bảo vệ được chính bản thân mình, ta làm sao có thể liên lụy chàng được? Như vậy, tại sao không để cho chàng chết tâm đi, thần tiên vốn cũng không thể động phàm tâm, không phải sao?
Đường phía trước tựa hồ rất dài rất dài, nơi cuối đường không có một bóng người, vô luận ta chạy theo như thế nào, cự ly vẫn thủy chung không thay đổi.
Đây là cảnh mà ta mơ cả đêm.
Sáng sơm, khi ta bị một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho tỉnh giấc, cả người đau nhức không gì sánh được, tựa hồ ta thực sự chạy theo người trong mơ cả đêm. Ta và Cừ Cử vẫn ở trong mật thất bằng sắt đó, chỉ là ở phía trên không biết bị người ta đánh vào bao lâu.
“Chung cô nương, cô ở đâu?”
Là Trần A Nam.
Ta liếc mắt nhìn Cừ Cử, giơ tay nhặt lên quần áo rơi tả tơi, ta ăn mặc vào cho thỏa đáng lúc này mới hướng về phía ánh sáng mặt trời chiếu vào hô lên: “Trần đại ca, muội ở đây, chỉ là bên này có người hôn mê, muội một người. . .”
“Thình thịch”
Chưa đợi ta nói xong, một cái bóng màu xám tro liền từ trên trời rơi xuống, vững vàng đứng trước mặt ta, người này chính là người vốn đang dưỡng thương ở Thất Phật Đường – Trần A Nam.
“Trần đại ca, huynh nhảy xuống đây, vậy ai cứu chúng ta lên?”
Trần A Nam lạnh lùng liếc ta một cái, đưa tay ôm thắt lưng của ta “Muội cho là đường chủ của Thất Phật Đường là cái gì? Mang người lên chỗ này mà cũng cần người hỗ trợ, thì ta như thế nào có thể thống lĩnh một môn phái lớn như thế?”
Ta há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lời chưa ra khỏi miệng chỉ nghe gió bên tai gào thét, cảnh sắc vừa chuyển, không ngờ lúc này ta đã đứng trong điện thờ tổ tiên của Chung Ngô tộc.
“Cảm. . .” Ta vừa muốn nói tiếng cám ơn, thân thể Trần A Nam lại nhảy xuống dưới, ta chép chép miệng, rụt đầy một cái: “Trần đại ca, cám ơn . . .”
Cảnh tượng trong phòng thờ tổ tiên vẫn như hôm qua, Thần Nông đỉnh vẫn nằm trên bệ đá bạch ngọc lóe ra tia sáng chói mắt. Gan ta to lên, ta nhảy tới, một tay ôm Thần Nông đỉnh vào lòng, xung quanh một mảnh an tĩnh, không có gì dị thường cả.
“Muội như vậy thật sự là lỗ mãng, nếu như cái đỉnh kia hợp với phòng sắt phía dưới có bộ phận then chốt, thì ta và tiểu tướng công phong lưu phóng khoáng của muội há chẳng phải nằm ngay đơ dưới đó hay sao?”
Ta xoay người, chẳng biết lúc nào, Trần A Nam đã ôm Cừ Cử đang hôn mê nhảy lên, trên mặt toàn mây đen thui nhìn ta chằm chằm. Ta chột dạ cười, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh kéo kéo tay áo Trần A Nam.
Trần A Nam hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý ta, tự mình đi đến phía cửa, phút cuối cùng quay đầu lại cực kỳ không tình nguyện hỏi : “Người này đặt ở đâu?”
Ta cười hắc hắc, chạy tới mở cửa phòng thờ tổ tiên ra, dẫn hắn đi về phía nhà của ta.
Linh Dẫn cốc mặc dù trải qua kiếp nạn, thế nhưng cũng có một ít dược liệu thượng đẳng được bảo lưu. Phong hàn của Cừ Cừ này chẳng là vấn đề gì.
Ta ở trong phòng châm lửa, nấu một ấm thuốc, sau đó đút Cừu Cừ uống, lúc này mới chú ý tới biểu tình hài hước trên mặt Trần A Nam đang nhìn chúng ta.
“Huynh, huynh nhìn cái gì?”
Trần A Nam lắc đầu: “Muội rốt cuộc là có bao nhiêu thích người đàn ông này?”
Ta sửng sốt, vén lại góc áo của Cừ Cừ rồi ngồi vào chỗ của mình, quay đầu lại nhìn Trần A Nam, ngữ khí ảm đạm: “Huynh làm sao kết luận là muội thích người ta? Lỡ may hai chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng? Hoặc. . .” (Bình thủy tương phùng: bèo nước gặp gỡ, tình cờ gặp nhau”
Trần A Nam không đợi ta nói xong, cư nhiên cười sang sảng lên: “Muội sẽ không phải vì một người tình cơ gặp nhau trong một chút, mà trong ánh mắt lại nhu tình thế kia?”
Ta ho một trận kịch liệt, cúi đầu vo góc áo không thèm trả lời. Trần A Nam thu lại thần sắc, đứng dậy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
“Chúng ta nên trở về Thất Phật Đường, muội muốn đem hắn về sao?”
Ta bỏ tay Cừ Cừ ra, nhàn nhạt lắc đầu, đứng dậy một bước đi ra khỏi phòng: “Muội cho Cừ Cử uống thuốc xong, không bao lâu sẽ tỉnh lại, đến lúc đó không có gì trở ngại, chúng ta đi thôi”
Trần A Nam không lên tiếng, chỉ là như có điều gì suy nghĩ nhìn ta, ta cuống quýt xoay người không hề nhìn lại hai người bọn họ, vội vội vàng vàng hướng phía ngoài cốc đi ra. Không bao lâu, rốt cục nghe được âm thanh Trần A Nam đạp tuyết đi tới.
Ta không có khả năng mang Cừ Cử về Thất Phật Đường, ta thậm chí không có khả năng nói cho Cừ Cử biết ta còn yêu chàng. Như thế dù hai người chúng ta cách xa nhau nhưng chàng có thể tiêu dao thiên hạ, không cần trái với thiên quy, cũng không cần phải cùng ta đi tới Quỷ giới nguy hiểm.
Ta yêu chàng, cho nên ta không muốn chàng bị tổn thương, đó chính là cách thức biểu đạt tình yêu của ta.
Xe ngựa dần rời xa Linh Dẫn cốc, ta vén rèm lên hướng phía sau lưu luyến không rời, lần rời xa này, có lẽ là kiếp này chúng ta khó có thể gặp lại nhau, Cừ Cử, chàng nhất định phải sống thật tốt.
“Nếu yêu như thế, hà tất phải chọn con đường này, hai người đều khổ cực”. Trần A Nam đánh xe, mắt nhìn phía trước không chớp thản nhiên nói.
Ta cười hắc hắc, dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
“Trần đại ca, yêu nhau đâu cần phải gần nhau, rời xa chàng, có lẽ sẽ mang đến cho chàng cuộc sống tốt hơn”
Trần A Nam cười lạnh nói: “Muội cũng không phải hắn, muội làm thế nào biết được rời xa muội hắn sẽ có cuộc sống tốt hơn?”
Nghe được câu ngày, ta trong khoảng một thời gian ngắn không biết đáp lại như thế nào, đưa mắt nhìn bóng lưng Trần A Nam, hơi nhíu mày: “Huynh. . .”
“Để ta kể chuyện xưa cho muội nghe”
Ta gật đầu, vén màn xe lên, gió lạnh thổi vào trong xe, cơn buồn ngủ suy giảm. Trần A Nam cho xe đi tới một sơn cốc rồi huýt một tiếng sáo dài, lúc này mới chậm chạp mở miệng.
“Thất Phật Đường. . . là bang phái to lớn ở vùng Giang Nam, thế nhưng, từ bảy năm trước đây, nó không phải mang cái tên này, mà là vì một nữ nhân nó đã được đổi tên.”
Hắn quay đầu nhìn ta mỉm cười.
“Ta đã từng nói, ta dù có làm chuyện xấu, cũng không bị thế nhân thảo phạt, chỉ là bởi vì ta sinh ra trong một gia đình chính nghĩa, chỉ là có hàng ngàn hàng vạn ánh mắt nhìn vào ta chằm chằm mà thôi, kỳ thực, nói như vậy cũng không chính xác, trên thực tế, ta cũng không phải là người tốt như trong miệng muội nói, thậm chí, ta còn làm những chuyện xấu vượt xa trên mức tưởng tượng của muội, thiên lý bất dung”
Ta ôm thân thể nhìn tuyết trắng trong sơn cốc, đột nhiên có hứng thú đối với sự quạnh quẽo kể về chuyện xưa của Trần A Nam.
“Khi đó, ta là thiếu chủ của Đường Lý, tuổi trẻ khí thịnh, ỷ vào tên tuổi của Đường Lý không ai bì nổi. Bảy năm trước trên giang hồ chợt lưu truyền một kiện bảo vật, có được nó sẽ là người thống nhất thiên hạ, thậm chí có thể trường sinh bất lão. Cha phái ta đi đoạt bảo, ta một đường điều tra cẩn thận, rồi truy tung đến một hộ nông gia. Ta dĩ nhiên dùng tiền dụ dỗ, người nọ lại bất vi sở động, kiên trì nói chưa từng nhìn thấy qua bảo vật.Tuổi trẻ khinhg cuồng, ta dường như bị quỷ nhập vào người, cư nhiên nắm lấy con trai của hắn buộc hắn đi vào khuôn khổ, người nọ vô pháp, chỉ đành phải đi vào trong phòng lấy ra một hộp gỗ khắc hoa đưa cho ta”
Ta kéo áo bông vào người gật đầu: “Như vậy, người nông dân đó lấy đồ đưa cho huynh, huynh vẫn còn muốn làm chuyện xấu?”
Trần A Nam lắc đầu, cầm roi da trên lưng ngựa rút ra: “Thứ người nông dân đưa cho ta căn bản không phải là bảo bối. Lúc ta rời đi liền mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong đó chỉ là một ít phấn son bột nước của nữ tử, cái hộp gỗ kia chính xác là hộp trang điểm của tiểu cô nương. Vì vậy ta giận đùng đùng quay trở lại, vào cửa liền phát hiện, gia đinh bọn họ đang dọn đồ chuẩn bị bỏ trốn, dưới cơn nóng giận, ta vỗ vào trán người cha một chưởng, không may, lại đem hắn đánh chết”
“A. . .” Nghe hắn nói như vậy, ta nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Trần A Nam nghiêng đầu nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, ánh mắt mê ly.
“Việc đã đến nước này, ta nghĩ, ta đã làm liên lụy tới danh tiếng của Đường Lý, đơn giản là giết luôn cả nhi tử của người đó để diệt khẩu, kể từ đó trên đời sẽ không có ai biết đến chuyện này, xong khi ta xuất thủ, kiếm của ta chỉ cách ngực thiếu niên kia một chút, ta cư nhiên gặp được nàng. . .”
“Nàng?”
Trong mắt Trần A Nam hiện lên một tia nhu tình, khóe miệng cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ta đã từng bị thương khi đi làm nhiệm vụ ở phương bắc, được một nữ hài tử cứu lấy mới bảo vệ được một mạng này. Nhắc tới cũng kỳ, chỉ là một tiểu cô nương ngây ngô, thế nhưng lại khuấy đảo trong lòng ta. Nguyên bản ta chỉ cần cho nàng vạn lượng hoàng kim là được, thế nhưng ta lại nhất định muốn mang nàng về nhà ta, chỉ là sau này đi tìm nàng thì không thấy nàng nữa.
“Lúc đó, kiếm của ta chỉ cách ngực thiếu niên kia chỉ có một tấc, thế nhưng ta lại nghe một tiếng hít khí mạnh, tuy âm thanh kia rất nhỏ, thế nhưng ta vẫn có thể nhận ra. Ta kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy nàng đang hoảng sợ bám vào khung cửa nhìn ngoài sân, cả người mặc bộ đồ trắng dài, giống như gió muốn thổi nàng bay đi. Tâm tình lúc đó của ta, hiện tại ta còn nhớ rất rõ, giống như một tiểu tử lần đầu tiên động tình, trái tim bình bịch muốn nhảy ra ngoài, nhưng khi nàng mở miệng, ta ngây ngẩn cả người, ta biết, cuộc đời này giữa ta và nàng không còn có thể gặp lại nữa”
Ta nhướn mày hỏi: “Nàng nói cái gì?”
Trần A Nam tự giễu cười : “Nàng nhìn người bị ta giết nằm trên sân, mặt tái nhợt hô một tiếng ‘Cha’ “
Ta cứng đờ người, không thể tin mà đưa mắt đánh giá Trần A Nam.
“Huynh giết cha của nàng?”
Trần A Nam gật đầu: “Nàng nhìn cha mình chết, liền chạy tới xoay người bảo hộ trước thiếu niên kia, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ta. Nàng nói ‘Nếu muốn giết ca ca nàng, trước tiên hãy giết nàng’. Thật sự là, ta tìm nàng lâu như vậy, làm sao ta có thể giết nàng? Nhưng ta biết rõ, ta đã giết cha nàng, làm đại ca của nàng bị thương nặng, cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho ta. Sau đó ta cho người dàn xếp cuộc sống của bọn họ ở thành Quý Châu. Thế nhưng, dọc theo con đường này, nàng vẫn cứ theo đuôi ta”
“Nàng là muốn tìm cơ hội trả thù sao?”
Trần A Nam lắc đầu “Dọc theo đường đi, nàng chỉ đi theo chân ta, mắt lạnh nhìn ta, không tới gần, thậm chí ngay lúc ta gặp nguy hiểm cũng là nàng tới mật báo cho ta. Ta vốn nghĩ rằng nàng muốn báo thù, nhưng nàng ấy lại nghĩ cho tính mạng của ta, nàng cứ như vậy, ta thật sự đoán không ra suy nghĩ trong lòng nàng. Sau đó, nàng cùng anh trai nàng rời đi”
“Tại sao nàng lại rời đi?”
Trần A Nam lắc đầu: “Khi đó ta cũng không biết, sau này nhận được thư nàng ta mới biết nàng và đại ca đi tới Lôi Khả. Từ nay về sau ta và nàng hai thế đối lập, ta cũng chưa từng gặp lại nàng nữa. Khi đó nàng nói, cuộc đời này nàng không muốn gặp lại kẻ không có nhân tính nữa. Vì vậy khi ta tiếp nhận hoàn toàn Đường Lý, ta đổi tên thành Thất Phật Đường, một lòng hướng thiện. Kỳ thực, ta cũng không tin thần phật, cho tới giờ ta cũng không hoàn toàn tin, mà là nàng đang bố thí lòng khoan dung cho ta. Chung cô nương, kỳ thực, chỉ cần ta nói rõ lòng mình, có thể giữ nàng ở lại. Dù sao ta không chỉ đơn thuần mà tìm kiếm nàng lâu như vậy, vì nàng cũng tìm ta rất lâu. Tình cảm tuổi trẻ là chân thật nhất, nhưng cũng dễ dàng ly tan, chúng ta đều quá coi thường mà buông tha”
Hắn kéo dây cương, quay đầu, biểu tình lạnh nhạt nhìn ta.
“Muốn đi hay ở, quyết định ở muội”
Ta bình tĩnh nhìn con đường phía trước, đột nhiên nở nụ cười: “Trần đại ca, huynh giúp muội một chuyện được không?”
Trần A Nam tuy không rõ nhưng cũng gật đầu. Ta nở nụ cười cầm dây cương trong tay hắn dùng sức đánh, con ngựa nhất thời bị đánh mà chạy nhanh, tạo thành những đường dài trên nền tuyết. Ta không để ý ánh mắt kinh ngạc của Trần A Nam, mỉm cười, gỡ màn che xuống, lui người vào trong xe ngựa.
Trần đại ca, ta và Cừ Cử khác với huynh và Tô tỷ tỷ. Dù sao Tô tỷ tỷ theo huynh, huynh cũng có khả năng làm cho nàng bình an và vui vẻ. Nhưng hai chúng ta lại bất đồng, mặc dù Cừ Cử không nói, nhưng ta cũng có thể cảm giác được thân thể của chàng có biến hóa, ta không biết đến tột cùng chàng và Mạc Quý có giao dịch gì, thế nhưng ta biết, chàng không bao giờ. . .giống như trước đây đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì cản được nữa. Lần này đi tới Quỷ giới, sinh tử không rõ, ta ngay cả bảo vệ mình cũng không làm được, làm sao có khả năng bảo hộ chàng chu toàn, có thể nói, chàng còn không bảo vệ được chính bản thân mình, ta làm sao có thể liên lụy chàng được? Như vậy, tại sao không để cho chàng chết tâm đi, thần tiên vốn cũng không thể động phàm tâm, không phải sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook