Hóa Bướm
Chương 12: Chân đẹp: Có phải cậu với anh Liệt lén lút quen nhau không?

Cho đến khi Hạ Diên Điệp cầm bộ đồng phục được bọc trong túi nhựa trong suốt trở về từ văn phòng của thầy Miêu, Kiều Xuân Thụ còn đang ngồi yên tại chỗ, bộ dạng như chưa kịp hoàn hồn.

Tiếng chuông báo ba phút nữa sẽ vào học vang lên.

Hạ Diên Điệp mới vừa mở sách giáo khoa tiếng Anh ra, đã bị Kiều Xuân Thụ đột ngột xoay người đến gần cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Có phải cậu với anh Liệt đang lén lút quen nhau không?”

Cô ấy vừa hỏi đã hỏi câu trí mạng.

Hạ Diên Điệp yên lặng, hơi đẩy mắt kính lên: “Sao tự dưng cậu lại hỏi thế?”

“Chỉ là, thái độ của cậu ta với cậu, rất kỳ lạ đó.” Kiều Xuân Thụ hơi ngập ngừng: “Từ hồi lớp mười tớ đã học cùng lớp với cậu ta rồi, trước giờ chưa từng thấy cậu ta đối xử với người nào như vậy…”

“Như vậy là thế nào cơ?”

“Dù sao thì cũng rất kỳ lạ, thái độ khác so với khi đối xử với những người khác!”

“Không có đâu.” Hạ Diên Điệp nghiêm túc đọc thầm câu ví dụ trong bài ghi chéo, đồng thời phân tâm trả lời: “Tớ cảm thấy không khác gì nhau đâu, có lẽ là cậu nghĩ nhiều thôi.”

“Dù thái độ là do tớ nghĩ nhiều thật, vậy xưng hô của cậu ta thì phải giải thích thế nào đây!”

“?”

Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng chớp mắt, quay đầu lại: “Xưng hô gì cơ.”

“Rõ ràng trước khi đi cậu ta có gọi cậu là hồ ly đúng không?” Kiều Xuân Thụ híp mắt, nhỏ giọng: “Tuy cậu ta nói nhỏ, nhưng tớ nghe thấy đấy, thành thật khai báo đi. Từ khi nào giữa cậu với cậu ta có quan hệ có thể gọi biệt danh thế?”

“… Cậu nghe nhầm rồi.”

Hạ Diên Điệp khẽ liếm chỗ răng nanh, trên mặt nở nụ cười kỳ lạ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

“Có thể là cậu ấy nhớ nhầm tên của tớ nên gọi thành Hồ Lệ đấy.”

Kiều Xuân Thụ: “?”

“Hồ Lệ với Hạ Diên Điệp, có chỗ nào để có thể nhớ nhầm được hả?”

“Cậu chủ như này là quý nhân nên hay quên thôi, rất bình thường.” Hạ Diên Điệp không chột dạ không thở gấp quay đầu lại.

Kiều Xuân Thụ còn muốn hỏi thêm gì đấy.

“Hình như tiết trước thầy Miêu có nói, tiết này viết chính tả các cụm từ với các câu ví dụ có đúng không?”

“... Đậu má, tớ quên mất! Những phần nào thế?”

“Ừ, đây này…”

Không lâu sau, thầy Miêu dẫn Du Liệt trở về phòng học.

Không biết hai người đã nói gì, nhưng bộ dạng cậu cả vẫn mệt mỏi xa xách. Lần này đi ngang qua bàn học của Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ, anh cũng chẳng thèm ngước mắt lên mà chỉ đeo túi đi thẳng ra phía sau.

Thầy Miêu đứng trên bục giảng: “Bạn Du Liệt tự ý trốn học, còn vắng mặt trong kỳ thi tháng, đây là hành vi rất tồi tệ, các em không được phép học theo em ấy, đã nghe thấy chưa?”

Phía dưới có người nhỏ giọng: “Bọn em làm gì có gan lớn được như thế.”

“Ha ha ha…”

Trong tiếng cười ầm ĩ, Hạ Diên Điệp vô thức liếc mắt ra sau.

Ánh mặt trời của nửa buổi chiều len lỏi qua ô cửa sổ, phản chiếu rõ ràng mỗi bóng dáng anh. Giống như dùng cây bút có ngòi vàng đầu nhọn vạch ra từng đường nét, sâu đến nỗi đơn độc, vì bóng dáng kia lạnh lùng mảnh khảng, rõ ràng đang ở giữa đám người cười nói ầm ĩ nhưng lại như anh tự làm mờ hết những thứ xung quanh, khiến cô cảm thấy thế giới nhộn nhịp, chỉ có mình anh là lạc lõng.

Lúc này Hạ Diên Điệp chợt nhận ra gì đấy.

Vì sao từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã chẳng muốn che giấu gì trước mặt Du Liệt.

Có lẽ đấy là một loại trực giác.

… Trên thế giới này có những người giống nhau, cùng là người cô đơn xa cách.

Chỉ là trái ngược với cô, anh không ở trong vũng lầy, anh đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới rộng lớn này, giống như ngôi sao bên cạnh những đám mây. Để khi nhìn thấy anh sẽ tự biết khoảng cách giữa hai người không chỉ là khoảng cách giữa núi và biển.

Hạ Diên Điệp nghĩ, lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, dưới ngòi bút trôi chảy viết chính tả một cụm từ.

Mây và sao quá xa xôi.

Cô chỉ muốn hái quả do chính tay cô trồng thôi.



Đồng phục mùa hè của nữ sinh trường cấp ba Tân Đức có kiểu dáng thống nhất, bên trên là áo sơ mi trắng với ruy băng màu đỏ buộc thành cái nơ, bên dưới phối với váy kẻ ca rô màu đỏ xanh.

Chiều dài của váy thường dài đến đúng vị trí đầu gối.

Giống nhau…

Ít nhất trong trường đại đa số các cô gái đều như vậy.

Hạ Diên Điệp đứng ở vách phòng vệ sinh, do dự kéo vạt váy của mình, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc vấn đề do váy hay kích cỡ, nếu không thì sao vạt váy của cô lại nằm trên đầu gối, còn lộ ra một khoảng nhỏ.

… Trong núi có nhiều côn trùng kiến, hơn nữa hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, Hạ Diên Điệp gần như chưa từng mặc váy ngắn, cô nhất thời chưa nhận ra đây là do nguyên nhân cô có ưu thế tỷ lệ chân dài hơn người bình thường.

“Xong chưa thế hồ điệp nhỏ, cậu còn không ra nữa là chúng ta sẽ đến tập hợp chạy bộ muộn đấy.”

“… Tớ xong rồi.”

Dù cô có muốn xác nhận xem có lấy nhầm size nhỏ hay không thì cũng phải chờ chạy bộ xong đã. Hạ Diên Điệp đưa tay vuốt phẳng làn váy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Kiều Xuân Thụ đang dựa lưng chờ ngoài cửa, cô ấy xoay người lại từ bệ cửa sổ: “Trời nóng gần chết luôn, thế mà trường vẫn bắt chạy bộ hai lần một ngày, trường học đúng là vô nhân tính. Nếu tớ mà là cậu, tớ sẽ ước gì đồng phục sẽ không bao giờ đến, như thế thì có thể không bao giờ… Phải… Chạy bộ… Má.”

“?”

Hạ Diên Điệp không chắc liệu có phải bản thân vừa nghe thấy câu chửi bậy không.

Bàn tay đang vuốt làn váy của cô dừng lại, không hiểu gì ngẩng đầu lên.

Sau đó cô nhìn thấy Kiều Xuân Thụ vừa mới tỉnh lại từ sự sững sờ lao đến: “Trời ơi hồ điệp nhỏ, áo phông trắng rộng thùng thình với quần jean của cậu làm tớ không nhìn ra đấy… Tớ đã bảo cậu có ngực eo với chân mà! Oa đồng phục xấu như này mà cậu còn có thể mặc ra được như này… Đi đi đi, mau, tớ dẫn cậu ra ngoài đi hai vòng!”

Hạ Diên Điệp còn đang sững sờ, đã bị Kiều Xuân Thụ kích động kéo ra ngoài.

Kiều Xuân Thụ nhanh chóng chạy xuống tầng, nhanh đến mức khiến Hạ Diên Điệp lần đầu tiên mặc váy ngắn trên đầu gối càng hoảng sợ hơn, cảm giác khác hoàn toàn so với quần và cả cái váy ngủ rất dài của nhà họ Du tặng cho cô…

Suốt cả đoạn đường cô cứ cảm thấy váy sắp bay lên, cô thật sự chỉ muốn lấy một sợi dây chun quấn làn váy quanh đùi.

Chờ đến khi cô tỉnh táo lại, cô đã bị Kiều Xuân Thụ kéo xuống dưới tầng.

Học sinh lớp mười một đã xuống tầng xếp hàng tập hợp, vừa ra khỏi cửa cầu thang đã đối diện với các lớp đang rời rạc xếp hàng ở hai bên đường chạy trong khuôn viên trường, Kiều Xuân Thụ lập tức dừng lại.

Cô ấy còn véo một cái sau eo Hạ Diên Điệp: “Đừng có chạy, đoan trang chút đi nào.”

Hạ Diên Điệp: “…?”

Chẳng lẽ người vừa nãy suýt chút nữa bay lên là cô sao?

Cô gái đẩy lại ngay ngắn cặp kính đen bị lệch trong lúc chạy, hơi bất lực: “Được rồi, đến muộn nữa là sẽ bị phạt phải đứng “đoan trang” đấy.”

“…”

Lúc này, trong hàng của lớp 11/9.

Bỗng nhiên Đinh Hoài Tình bị cô gái bên cạnh chọc vào cánh tay: “Trời ạ, cậu nhìn xem kia có phải con nhóc ăn xin mới chuyển đến lớp 11/1 không?”

“Ui giời, cậu ta thì có cái gì đẹp.”

Đinh Hoài Tình cau mày quay đầu sang, đồng tử co lại.

Cách đó không xa cô gái đang chạy ngang qua bọn họ, bộ ng.ực vểnh cao khẽ đung đưa bên dưới lớp áo sơ mi bó chặt, dải ruy băng màu đỏ bay trong gió quanh chiếc cổ trắng nõn của cô. 

Vòng eo nhỏ nhắn vừa đủ được váy quấn quanh, gió hất làn váy mới tinh còn có những nếp gấp gọn gàng của cô lên để lộ ra đôi chân dài bên dưới trắng nõn nà như tuyết.

Nơi đó cũng là chỗ đáng chú ý nhất.

Đôi chân của cô gái cực kỳ đẹp, vừa dài vừa thẳng, có thêm chút da thịt thì sẽ đẫy đà, mà ít đi một chút sẽ gầy, dưới chân cô là một đôi giày màu trắng có sọc đỏ hơi mòn, giày vừa đến mắt cá chân cô.

Vì thế ngay cả mắt cá chân nho nhỏ kia cũng lộ ra chút gì đấy gợi cảm.

Đinh Hoài Tình vô thức siết chặt gương trong tay mình.

Nữ sinh bên cạnh vẫn chưa phát hiện ra, nhìn về phía Hạ Diên Điệp rời đi: “Lúc trước trong trường học có tin đồn anh Liệt cho cậu ta mượn áo sơ mi, tớ còn không thèm tin cơ, bây giờ xem ra có hơi khó tin. Chẳng lẽ anh Liệt thật sự thích kiểu… Này, Hoài Tình, sắp chạy bộ rồi đấy, cậu đi đâu thế?”

“Nắng lắm, tớ không chạy đâu, cậu xin nghỉ cho tớ đi!”

Đinh Hoài Tình tức giận đi vào cửa cầu thang.

Cô gái kia im lặng một lúc, quay mặt đi, thấp giọng bĩu môi: “Xí, nhà có tý tiền thôi mà, thật sự tưởng mình là công chúa hả…”

Cuối cùng Hạ Diên Điệp với Kiều Xuân Thụ đến được điểm tập hợp của lớp 11/1.

Lớp 11/1 thường là lớp chạy đầu, cũng dẫn đầu toàn bộ các học sinh.

Còn mấy phút nữa mới bắt đầu chạy bộ, nhưng khác với tình trạng rời rạc của các lớp khác, lúc này lớp 11/1 đã xếp hàng thành chỉnh tề, ngay ngắn.

Lúc Hạ Diên Điệp đi ngang qua lớp 11/2, cũng đã nhìn thấy dáng người cao gầy mảnh khảnh ở cuối hàng. Người kia vốn dĩ đã khiến người ta không thể nào làm lơ, mặc dù chỉ đứng trong đám người, chỉ bằng gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia cùng với khí chất hờ hững xa lánh vạn vật, lúc nào cũng có thể dễ dàng bắt gặp anh trong dòng người đông đúc chen chúc.

Huống hồ, hôm nay anh còn “vô lễ” không mặc đồng phục, anh mặc một cái áo phông đen tay lửng đút tay trong túi quần jean, mái tóc rối bù không vào nếp.

Nhưng dù có như vậy, mấy cô gái đứng hàng đầu ở lớp 11/2 vẫn nhìn về phía anh, nghiêng mặt kiễng chân vừa che miệng vừa cười đùa nhìn anh, không biết đang nói gì với nhau, khuôn mặt đỏ y như quả táo, trong bầu không khí tràn ngập sự trong trẻo của thiếu nữ đang rung động.

Cậu cả cũng không thèm để ý đến những người đang nhìn anh.

Mí mắt anh uể oải rũ xuống, hàng lông mi dài rậm rạp rũ xuống mang theo chút mệt mỏi, che đi một nửa quầng thâm dưới mi mắt, toàn thân anh như đang mộng du, vô cảm ngáp dài.

Kỳ lạ là anh càng như vậy, hình như các cô gái lại càng phấn khích hơn.

Hạ Diên Điệp cảm thấy suy nghĩ của các cô gái thật sự rất khó hiểu, cô không nghĩ nữa, vội vàng chạy nhanh từ phía cuối đội lớp 11/1 lên phía trước.

Dải ruy băng màu đỏ trên áo sơ mi trắng không buộc chắc, không biết đã bị lỏng ra từ lúc nào, rơi ra sau áo sơ mi trắng.

Du Liệt ngáp được một nửa lại dừng lại.

Cũng may không chỉ có một mình anh dừng lại, nên không có gì quá bất ngờ.

Thật ra, toàn thể lớp 11/1 đều bị cái nóng nực, oi bức đánh thức, đến cả các học sinh giỏi cầm từ đơn với sách đọc cũng không ngoại lệ, bị kéo vào cuộc thảo luận của mấy người chưa kịp nhìn thấy với mấy người đã nhìn thấy.

“Là cậu ấy à??”

“Đậu, đôi chân này, đúng là chân nhân bất lộ tướng.”

“Nhưng tôi vừa mới phát hiện tuần trước thôi, cậu ấy trắng thật, các cô gái đến từ thôn nhỏ ở phía Nam đều trắng vậy sao?”

“Chân đẹp thì có ích gì, trông đâu có xinh đâu.”

“Chậc chậc, nghe câu này là biết cậu mù tịt về mấy bộ phim kia rồi, chân đẹp có ích lắm đấy nhá, có phải là cậu chưa từng xem mấy bộ phim kia không… Á!”

Cậu ta hét thảm một tiếng…

Cuối hàng, nam sinh đang nói mấy câu bậy bạ “bay” ngã ra khỏi hàng, nằm bò xuống đất tại chỗ.

“Ai! Ai đá tao đấy!?” Nam sinh tức không chịu nổi, bực bội xoay người lại.

“Tao.”

Đôi chân dài lười biếng đặt trên mặt đất, Du Liệt cong một chân, cử động mắt cá chân.

Anh đút tay trong túi liếc nhìn người kia, giọng nói cũng thờ ơ.

“Mày nhìn tao xem, chân có đẹp không.”

Nam sinh: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương