Hoa Anh Túc
-
Chương 2: Mất Lý Trí
Năm ấy thế thời loạn lạc, hôn quân đăng cơ, không màng chính trị, sắc dục - bậc đế vương, ai chẳng vì hai chữ này làm cho sa đọa? Khắp nơi nghe tiếng oán than, giặc phía Tây thừa cơ xâm lược. Với chút tài mọn của hắn, giang sơn không mất, nhưng lại để chúng thâu tóm hai châu!
Tử Đan cùng sư phụ du hành một chuyến, thấy cảnh hôn quân xuất cung: Ngựa xe kéo hàng dài, cận vệ đôi bên tay thủ sẵn roi, khi thấy "vật cản đường" thì giáng xuống, nhẹ thì tàn phế, nặng thì chết ngay lập tức. Hôn quân ngồi trong xe, với các phi tần đang "thác loạn". Bỗng nghe tiếng khóc van xin phía bên ngoài:
- Xin ngài dừng tay! Nhi tử của thảo dân tuổi nhỏ không hiểu chuyện! Xin ngài...
Đứa trẻ bị vấp ngã, ngay tại đường cấm, cận vệ định vung roi thì mẹ nó xông ra.
- Vậy hai mẹ con các ngươi cùng chết! - Vung roi.
Chốn đông người, ai nấy đều quỳ lạy, thấy bất bình cũng không dám ngẩng đầu. Chỉ biết câm nín!
- Dừng tay!
Cận vệ giật mình, nhảy khỏi ngựa, quỳ trước kiệu. Tiếng vừa rồi là của hoàng thượng! Bị quấy rối nên tức giận quát:
- Đánh thì cứ đánh! Ai ra cản thì cho chúng chết! Lại dám quấy rầy ta? Ngươi! Tự kết liễu đi!
Cận vệ nghe xong mặt tím tái, đứng dậy rút gương cứa cổ, máu bắn ra, chết trong nháy mắt! Lúc này trong kiệu truyền ra tiếng cười man rợ:
- Hahaha! Tiếp tục! Mau! Đi!
Đoàn xe ngựa tiếp tục di chuyển! Tất nhiên là giẫm lên xác của cận vệ vừa nãy. Chỉ là, hai mẹ con vừa rồi vô tình thoát nạn.
Ngồi trên mái nhà
- Con thấy thế nào? - Tử Hoa hỏi.
- Hôn quân trị quốc! Có bao giờ thiên hạ thái bình!
- Đan nhi, con có biết sao ta lại nhận con làm đồ đệ?
- Vì con "lọt trúng" mắt người!
- (Mỉm cười) Chỉ có vậy?
- Vậy còn lý do nào khác sao? - Tử Đan cảm thấy khó hiểu.
- (Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm) Vì ta sợ sau này con lớn lên sẽ bị tên hôn quân đó nhìn trúng!
Tử Đan ngạc nhiên! Sư phụ lại vuốt tóc ta? Lại còn khen ta sao? Đôi mắt trong veo nhìn người, môi khép hờ. Người bỗng nhìn nàng, một lúc, lại né tránh, vội vàng thu tay.
- Được rồi! Hắn đi rồi! Con muốn đi đâu tiếp theo? Nghe theo con!
- Đã cất công xuống núi! Chi bằng vào Hoàng Cung xem thử!
Tử Hoa im lặng một lúc:
- Vậy thì đi thôi!
Tử Đan rất có tố chất, học đâu hiểu đó! Mọi thứ đều rất xuất xắc, trong các đồng môn, ngoại trừ nhị sư huynh, chỉ có nàng mới có thể cùng ở thư phòng với sư phụ, bàn về kinh sách, thiên đạo, đánh cờ,... tính đến nay đã tròn 5 năm.
Cả giang sơn này, nàng muốn đi đâu là đi, chỉ cần là nàng, cho dù ở đâu, Tử Hoa cũng tìm được!
Hai người chỉ mất nửa canh giờ, đã đến Hoàng Cung, quả là tráng lệ! Nhiều tòa tháp dát vàng, hoa viên toàn là cây hoa quý, những tiểu khê tuyệt đẹp dệt nên bức tranh thơ mộng. Đẹp là thế! Nhưng không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng vì cái thú vui của tên hôn quân kia!
- Sư phụ! Ta vào Chính điện đi!
- Ừm.
Hoàng đế xuất cung, mang theo phi tần, cũng không có nhiều người. Tử Đan nhìn xung quanh, chợt nảy lên ý hay, nàng lặng lẽ "làm việc". Sư phụ lại trầm ngâm nhìn bức họa tiên đế, nên cũng không để ý.
Trời cũng không còn sớm, hai người liền quay về Tuyết Sơn, đến nơi nhị đồ đệ đã ra đón:
- Đồ nhi chào sư phụ! Tiểu sư muội!
- Ừm.
- Sư phụ! Con có thể đưa sư muội đi không? - Đỏ mặt.
- Đi đâu?
- Đồ nhi chỉ muốn nói chuyện với muội ấy một chút!
- (Cau mày) Ừm. Đi đi.
- Tạ sư phụ!
Nhị đồ đệ vội vã dẫn Tử Đan đến hoa viên, có rất nhiều đom đóm, trăng lại rất tròn.
- Đan nhi, có đẹp không?
- Huynh...
- Là huynh đem về đó! Tuyết Sơn không có chúng, nên huynh...
- Đẹp lắm! - Tử Đan mỉm cười.
- (Ngượng) Nếu muội thích! Ta sẽ thường đem chúng cho muội!
- Huynh không cần phải...
- Nên làm, nên làm mà.
- Huynh không phải dẫn muội đến đây chỉ để xem đom đóm chứ?
- Haha.. không giấu được muội, ta, ta... - Ấp úng.
- Huynh nói đi!
Nhị đồ đệ đến gần Tử Đan, nắm lấy vai nàng, ánh mắt thâm tình mang theo sự chân thành:
- Đan nhi. Huynh cũng không giấu muội! Thật ra...huynh...rất...rất thích muội!
- Nhị...- Tử Đan ngạc nhiên, nhị sư huynh đáng kính của nàng lại...
- Ta muốn đưa muội đi! Ta muốn cùng muội du sơn ngoạn thủy!
Tử Đan nhẹ đẩy ra:
- Nhị sư huynh, Chúng ta là đồng môn!
- Đồng môn thì sao chứ? Chúng ta cũng chẳng phải chung huyết thống!
- Nhưng muội không thể tiếp nhận được. Huynh...
Hắn nhìn nàng, đau thương sờ vào mặt nàng: "Chẳng lẽ muội không có cảm giác nào với ta sao?".
- Có! Tất nhiên có! Nhưng đó không phải, không phải tình cảm nam nữ.
Tay vô lực hạ xuống, miệng nói lạnh lùng: "Ta hiểu rồi...". Nói xong, người rời đi. Tử Đan chỉ biết thở dài quay về: "Chẳng lẽ huynh muội cũng không thể làm được nữa sao?" Nàng về phòng, nội tâm rất phức tạp, nàng từ chối hắn, hắn thật sự đau lòng. Như vậy thì không thể tự nhiên đối mặt như trước! Nghĩ đến lại cảm thấy áy náy, khó chịu.
Trăng lên cao, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, trời vẫn lạnh như vậy, tuyết rơi nhiều hơn, trời nổi gió lớn. Du Ngôn giáo chủ choàng áo trắng một mình đi đến thư phòng, đến nơi đã thấy có người ở đó. Người thắp đèn, ánh sáng hiện ra một nữ tử tuyệt đẹp, làn da trắng tinh khiết, môi đỏ hồng, hàng mi dài cong cong khép lại, hơi thở ổn định nằm trên ghế dài, tay vẫn khư khư quyển sách võ thuật. Tử Đan vì muốn quên đi phiền muộn nên đến đây, du hành cả ngày nên đã mệt, vô tư ngủ thiếp đi, trời trở lạnh cũng không hay biết. Người nhìn nàng, ánh mắt dung túng đến lạ, nhẹ nhàng choàng áo lên người nàng, lặng lẽ ngồi cạnh.
Tử Đan cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi cập kê, nét đẹp vừa trong sáng không vướng bụi trần, vừa mang chút trưởng thành, có lẽ là do tính cách vốn rất mạnh mẽ, suy nghĩ thấu đáo, cộng thêm tính trầm ổn từ nhỏ, nên nếu nàng làm gì, người cũng yên tâm.
Người nhìn nàng rất lâu, nét mặt không thay đổi, nhẹ nhàng lấy quyển sách kia đặt lên bàn, cẩn thận bế lên. Đưa nàng về phòng. Vì môn phái chỉ có Tử Đan là nữ nhân, nên sư phụ xây hẳn một khu riêng, nếu ở cùng các sư huynh thì không tiện, vị trí gần phòng của người và thư phòng, nên chỉ chốc lát. Đặt nàng lên giường, đắp chăn trùm lên cơ thể mềm mại đang lay động, sư tưởng là đã thức. Nhưng không, nàng vẫn còn say ngủ, bờ môi lạnh khẽ mỉm cười, tháo trâm cài tóc vướng víu kia, để nàng không bị cấn. Bàn tay bỗng khựng lại, vô thức vuốt nhẹ mái tóc đến gương mặt nàng, và dừng lại ở khoé môi...rất mịn! Đôi mắt Tử Hoa bỗng nhên thờ thẫn, như đắm chìm, rồi từ từ hẹp lại, đôi đồng tử lục giờ chỉ còn hình ảnh nàng, hay gần hơn là đôi môi căng mọng. Lặng lẽ cuối người, chiếm trọn đôi môi kia.
Ánh đèn ấm áp đơn độc giữa làn tuyết, tóc trắng hòa vào mái tóc đen tuyền, khắp căn phòng yên tĩnh lạ thường, tiếng gió hú cọ mài tấm chăn dày giá lạnh.
Tử Hoa vẫn chưa ý thức được, cảm giác chỉ muốn ở cùng Tử Đan, ngay cả thân phận cũng không màng tới. Đã qua bao lâu vẫn quyến luyến như thế! Quyết giữ lấy đôi môi mềm, mãi tới khi hơi thở nàng có chút không ổn định, người mới thả ra.
Bừng tỉnh! Hai mắt xanh mở to, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn, người chạm vào môi mình, có chút hối hận, khẽ thì thầm: "Ta...rốt cuộc đang làm gì?". Tử Đan vẫn không phản ứng, nàng vẫn còn say giấc, môi sưng lên một chút, khiến ai đó cảm thấy có lỗi. Người đứng bật dậy, vội vã ra ngoài, đóng kín cửa. Chân bước nhanh đến thư phòng, đèn thắp sáng. Rất lâu cũng không thấy đi ra.
Cùng lúc đó, nhị đồ đệ ngồi trên mái nhà không tin vào mắt mình, run rẩy: "Sư phụ, người có tình cảm với Đan nhi!?". Cảnh tượng vừa nãy, tất cả đều vô tình lọt vào mắt hắn qua khe hỡ của mái ngói. Hắn thật sự không ngờ Du Ngôn giáo chủ - Tảng băng không biết rung động. Lại có tình cảm không rõ ràng với chính đồ đệ của mình! Càng nghĩ, hắn càng không cam tâm! Nếu sư phụ thật sự thích Tử Đan, vậy...bằng mọi giá hắn phải ngăn cản! Hắn yêu Tử Đan nhiều như vậy! Sao có thể dễ dàng từ bỏ? Ngày nào hắn còn ở đây, thì hắn sẽ không bỏ cuộc! Cho dù gánh tội danh phản bội cũng không sao, chỉ cần có được Tử Đan, hắn sẽ chấp nhận tất cả! Ánh mắt mang tà khí sáng rực trong đêm tối, hắn lấy ra một mảnh giấy, vò lại nuốt vào bụng, miệng lẩm bẩm: "Lương Quan! Ta đồng ý giao ước với ngươi!"
Tử Đan cùng sư phụ du hành một chuyến, thấy cảnh hôn quân xuất cung: Ngựa xe kéo hàng dài, cận vệ đôi bên tay thủ sẵn roi, khi thấy "vật cản đường" thì giáng xuống, nhẹ thì tàn phế, nặng thì chết ngay lập tức. Hôn quân ngồi trong xe, với các phi tần đang "thác loạn". Bỗng nghe tiếng khóc van xin phía bên ngoài:
- Xin ngài dừng tay! Nhi tử của thảo dân tuổi nhỏ không hiểu chuyện! Xin ngài...
Đứa trẻ bị vấp ngã, ngay tại đường cấm, cận vệ định vung roi thì mẹ nó xông ra.
- Vậy hai mẹ con các ngươi cùng chết! - Vung roi.
Chốn đông người, ai nấy đều quỳ lạy, thấy bất bình cũng không dám ngẩng đầu. Chỉ biết câm nín!
- Dừng tay!
Cận vệ giật mình, nhảy khỏi ngựa, quỳ trước kiệu. Tiếng vừa rồi là của hoàng thượng! Bị quấy rối nên tức giận quát:
- Đánh thì cứ đánh! Ai ra cản thì cho chúng chết! Lại dám quấy rầy ta? Ngươi! Tự kết liễu đi!
Cận vệ nghe xong mặt tím tái, đứng dậy rút gương cứa cổ, máu bắn ra, chết trong nháy mắt! Lúc này trong kiệu truyền ra tiếng cười man rợ:
- Hahaha! Tiếp tục! Mau! Đi!
Đoàn xe ngựa tiếp tục di chuyển! Tất nhiên là giẫm lên xác của cận vệ vừa nãy. Chỉ là, hai mẹ con vừa rồi vô tình thoát nạn.
Ngồi trên mái nhà
- Con thấy thế nào? - Tử Hoa hỏi.
- Hôn quân trị quốc! Có bao giờ thiên hạ thái bình!
- Đan nhi, con có biết sao ta lại nhận con làm đồ đệ?
- Vì con "lọt trúng" mắt người!
- (Mỉm cười) Chỉ có vậy?
- Vậy còn lý do nào khác sao? - Tử Đan cảm thấy khó hiểu.
- (Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm) Vì ta sợ sau này con lớn lên sẽ bị tên hôn quân đó nhìn trúng!
Tử Đan ngạc nhiên! Sư phụ lại vuốt tóc ta? Lại còn khen ta sao? Đôi mắt trong veo nhìn người, môi khép hờ. Người bỗng nhìn nàng, một lúc, lại né tránh, vội vàng thu tay.
- Được rồi! Hắn đi rồi! Con muốn đi đâu tiếp theo? Nghe theo con!
- Đã cất công xuống núi! Chi bằng vào Hoàng Cung xem thử!
Tử Hoa im lặng một lúc:
- Vậy thì đi thôi!
Tử Đan rất có tố chất, học đâu hiểu đó! Mọi thứ đều rất xuất xắc, trong các đồng môn, ngoại trừ nhị sư huynh, chỉ có nàng mới có thể cùng ở thư phòng với sư phụ, bàn về kinh sách, thiên đạo, đánh cờ,... tính đến nay đã tròn 5 năm.
Cả giang sơn này, nàng muốn đi đâu là đi, chỉ cần là nàng, cho dù ở đâu, Tử Hoa cũng tìm được!
Hai người chỉ mất nửa canh giờ, đã đến Hoàng Cung, quả là tráng lệ! Nhiều tòa tháp dát vàng, hoa viên toàn là cây hoa quý, những tiểu khê tuyệt đẹp dệt nên bức tranh thơ mộng. Đẹp là thế! Nhưng không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng vì cái thú vui của tên hôn quân kia!
- Sư phụ! Ta vào Chính điện đi!
- Ừm.
Hoàng đế xuất cung, mang theo phi tần, cũng không có nhiều người. Tử Đan nhìn xung quanh, chợt nảy lên ý hay, nàng lặng lẽ "làm việc". Sư phụ lại trầm ngâm nhìn bức họa tiên đế, nên cũng không để ý.
Trời cũng không còn sớm, hai người liền quay về Tuyết Sơn, đến nơi nhị đồ đệ đã ra đón:
- Đồ nhi chào sư phụ! Tiểu sư muội!
- Ừm.
- Sư phụ! Con có thể đưa sư muội đi không? - Đỏ mặt.
- Đi đâu?
- Đồ nhi chỉ muốn nói chuyện với muội ấy một chút!
- (Cau mày) Ừm. Đi đi.
- Tạ sư phụ!
Nhị đồ đệ vội vã dẫn Tử Đan đến hoa viên, có rất nhiều đom đóm, trăng lại rất tròn.
- Đan nhi, có đẹp không?
- Huynh...
- Là huynh đem về đó! Tuyết Sơn không có chúng, nên huynh...
- Đẹp lắm! - Tử Đan mỉm cười.
- (Ngượng) Nếu muội thích! Ta sẽ thường đem chúng cho muội!
- Huynh không cần phải...
- Nên làm, nên làm mà.
- Huynh không phải dẫn muội đến đây chỉ để xem đom đóm chứ?
- Haha.. không giấu được muội, ta, ta... - Ấp úng.
- Huynh nói đi!
Nhị đồ đệ đến gần Tử Đan, nắm lấy vai nàng, ánh mắt thâm tình mang theo sự chân thành:
- Đan nhi. Huynh cũng không giấu muội! Thật ra...huynh...rất...rất thích muội!
- Nhị...- Tử Đan ngạc nhiên, nhị sư huynh đáng kính của nàng lại...
- Ta muốn đưa muội đi! Ta muốn cùng muội du sơn ngoạn thủy!
Tử Đan nhẹ đẩy ra:
- Nhị sư huynh, Chúng ta là đồng môn!
- Đồng môn thì sao chứ? Chúng ta cũng chẳng phải chung huyết thống!
- Nhưng muội không thể tiếp nhận được. Huynh...
Hắn nhìn nàng, đau thương sờ vào mặt nàng: "Chẳng lẽ muội không có cảm giác nào với ta sao?".
- Có! Tất nhiên có! Nhưng đó không phải, không phải tình cảm nam nữ.
Tay vô lực hạ xuống, miệng nói lạnh lùng: "Ta hiểu rồi...". Nói xong, người rời đi. Tử Đan chỉ biết thở dài quay về: "Chẳng lẽ huynh muội cũng không thể làm được nữa sao?" Nàng về phòng, nội tâm rất phức tạp, nàng từ chối hắn, hắn thật sự đau lòng. Như vậy thì không thể tự nhiên đối mặt như trước! Nghĩ đến lại cảm thấy áy náy, khó chịu.
Trăng lên cao, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, trời vẫn lạnh như vậy, tuyết rơi nhiều hơn, trời nổi gió lớn. Du Ngôn giáo chủ choàng áo trắng một mình đi đến thư phòng, đến nơi đã thấy có người ở đó. Người thắp đèn, ánh sáng hiện ra một nữ tử tuyệt đẹp, làn da trắng tinh khiết, môi đỏ hồng, hàng mi dài cong cong khép lại, hơi thở ổn định nằm trên ghế dài, tay vẫn khư khư quyển sách võ thuật. Tử Đan vì muốn quên đi phiền muộn nên đến đây, du hành cả ngày nên đã mệt, vô tư ngủ thiếp đi, trời trở lạnh cũng không hay biết. Người nhìn nàng, ánh mắt dung túng đến lạ, nhẹ nhàng choàng áo lên người nàng, lặng lẽ ngồi cạnh.
Tử Đan cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi cập kê, nét đẹp vừa trong sáng không vướng bụi trần, vừa mang chút trưởng thành, có lẽ là do tính cách vốn rất mạnh mẽ, suy nghĩ thấu đáo, cộng thêm tính trầm ổn từ nhỏ, nên nếu nàng làm gì, người cũng yên tâm.
Người nhìn nàng rất lâu, nét mặt không thay đổi, nhẹ nhàng lấy quyển sách kia đặt lên bàn, cẩn thận bế lên. Đưa nàng về phòng. Vì môn phái chỉ có Tử Đan là nữ nhân, nên sư phụ xây hẳn một khu riêng, nếu ở cùng các sư huynh thì không tiện, vị trí gần phòng của người và thư phòng, nên chỉ chốc lát. Đặt nàng lên giường, đắp chăn trùm lên cơ thể mềm mại đang lay động, sư tưởng là đã thức. Nhưng không, nàng vẫn còn say ngủ, bờ môi lạnh khẽ mỉm cười, tháo trâm cài tóc vướng víu kia, để nàng không bị cấn. Bàn tay bỗng khựng lại, vô thức vuốt nhẹ mái tóc đến gương mặt nàng, và dừng lại ở khoé môi...rất mịn! Đôi mắt Tử Hoa bỗng nhên thờ thẫn, như đắm chìm, rồi từ từ hẹp lại, đôi đồng tử lục giờ chỉ còn hình ảnh nàng, hay gần hơn là đôi môi căng mọng. Lặng lẽ cuối người, chiếm trọn đôi môi kia.
Ánh đèn ấm áp đơn độc giữa làn tuyết, tóc trắng hòa vào mái tóc đen tuyền, khắp căn phòng yên tĩnh lạ thường, tiếng gió hú cọ mài tấm chăn dày giá lạnh.
Tử Hoa vẫn chưa ý thức được, cảm giác chỉ muốn ở cùng Tử Đan, ngay cả thân phận cũng không màng tới. Đã qua bao lâu vẫn quyến luyến như thế! Quyết giữ lấy đôi môi mềm, mãi tới khi hơi thở nàng có chút không ổn định, người mới thả ra.
Bừng tỉnh! Hai mắt xanh mở to, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn, người chạm vào môi mình, có chút hối hận, khẽ thì thầm: "Ta...rốt cuộc đang làm gì?". Tử Đan vẫn không phản ứng, nàng vẫn còn say giấc, môi sưng lên một chút, khiến ai đó cảm thấy có lỗi. Người đứng bật dậy, vội vã ra ngoài, đóng kín cửa. Chân bước nhanh đến thư phòng, đèn thắp sáng. Rất lâu cũng không thấy đi ra.
Cùng lúc đó, nhị đồ đệ ngồi trên mái nhà không tin vào mắt mình, run rẩy: "Sư phụ, người có tình cảm với Đan nhi!?". Cảnh tượng vừa nãy, tất cả đều vô tình lọt vào mắt hắn qua khe hỡ của mái ngói. Hắn thật sự không ngờ Du Ngôn giáo chủ - Tảng băng không biết rung động. Lại có tình cảm không rõ ràng với chính đồ đệ của mình! Càng nghĩ, hắn càng không cam tâm! Nếu sư phụ thật sự thích Tử Đan, vậy...bằng mọi giá hắn phải ngăn cản! Hắn yêu Tử Đan nhiều như vậy! Sao có thể dễ dàng từ bỏ? Ngày nào hắn còn ở đây, thì hắn sẽ không bỏ cuộc! Cho dù gánh tội danh phản bội cũng không sao, chỉ cần có được Tử Đan, hắn sẽ chấp nhận tất cả! Ánh mắt mang tà khí sáng rực trong đêm tối, hắn lấy ra một mảnh giấy, vò lại nuốt vào bụng, miệng lẩm bẩm: "Lương Quan! Ta đồng ý giao ước với ngươi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook