Dùng bữa xong, hắn lại uống trà, trò chuyện dăm ba câu với tiểu sa di và tiểu đồng, rồi trở về phòng.

Tới bên bàn viết, ánh mắt Minh Tiên Tuyết tự nhiên dừng lại ở cây bút lông đang đặt bên cạnh nghiên mực.

Cây bút vẫn nằm đó lặng lẽ, dường như đang chờ chủ nhân trở lại để tiếp tục viết nốt những gì còn dang dở. Minh Tiên Tuyết tiến lại gần, nhẹ nhàng cầm bút lên, quan sát kỹ, đầu bút vẫn còn vết mực chưa khô.

Hắn quay đầu nhìn sang bên, nhận ra đống kinh văn đã chép trước đó dường như đã cao hơn so với lúc trước, tờ giấy trên cùng vẫn còn dấu mực chưa hoàn toàn khô.

Hắn vừa mới viết xong một chồng kinh văn, rồi đi dùng bữa, uống trà, lại còn trò chuyện ngắm trăng, thời gian trôi qua khá lâu, không thể nào mực còn chưa khô, chưa kể bút lông bị di chuyển, đống kinh văn bỗng chốc dày thêm… tất cả như đang gào lên rằng có ai đó đã giúp hắn chép thêm không ít.

Minh Tiên Tuyết cầm tờ kinh văn trên cùng lên, tỉ mỉ quan sát, phát hiện nét chữ trên giấy giống với nét bút của hắn đến mức khó phân biệt. Ngay cả bản thân hắn cũng phải nhìn kỹ mới nhận ra chút sai khác.

Chỉ khi nhìn thật kỹ, hắn mới thấy một chút khác biệt.

Nét chữ của Minh Tiên Tuyết vô cùng ngay ngắn, thẳng thớm như mặt nước phẳng lặng, rõ ràng không chút gợn sóng. Còn những chữ này dù cố gắng bắt chước, nhưng tại một vài nét bút, chúng hơi nghiêng, tạo nên một nét linh động, như làn gió khẽ lướt qua mặt nước, tạo ra những gợn sóng.

Minh Tiên Tuyết đặt tờ kinh văn xuống, nhìn về phía cửa sổ.

Ánh trăng bên ngoài rọi vào, phủ lên một lớp ánh sáng lạnh lẽo, bóng cây lay động như có sinh linh nào đó ẩn hiện trong bóng tối.

Tuy vậy, hắn không có ý định tìm kiếm, chỉ trở lại bàn viết, nhặt ra những trang kinh văn đã bị viết thay, đặt sang một bên.

Hắn cầm bút lên, nhẹ nhàng chấm mực, đầu bút hạ xuống tờ giấy tuyên thành, từng hàng chữ nghiêm cẩn, ngay ngắn dần dần hiện lên.

Tiểu đồng lại đẩy cửa bước vào, đứng cúi người bên cạnh, tay bưng một tách trà.

Minh Tiên Tuyết ngẩng đầu, mỉm cười: “Để đó đi.”

Tiểu đồng kính cẩn đặt khay trà lên bàn, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua một chồng kinh văn trên bàn, trong lòng không khỏi dấy lên chút tò mò.

Hắn ngừng lại một lúc, rồi cẩn trọng hỏi: "Công tử, những bài kinh này để sang một bên vậy? Ngài chép không vừa ý sao?"

Minh Tiên Tuyết không đáp ngay, chỉ cười nhạt: "Sáng sớm mai, ngươi đem số kinh này ra ngoài thiêu ở Phật đường đi."

Tên tiểu đồng nghĩ rằng Minh Tiên Tuyết chép sai, không nghi ngờ gì thêm, liền gom số kinh vào hộp gỗ, mang ra ngoài chuẩn bị cho ngày mai đốt.

Thấy tiểu đồng rời đi, Minh Tiên Tuyết lại tiếp tục cầm bút chép kinh. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn quay người lại, chồng kinh vừa bị tiểu đồng mang đi đã xuất hiện trở lại trên bàn.

Những trang giấy nằm yên ở đó, như chưa từng bị di chuyển.

Cảnh tượng khác thường này không khiến Minh Tiên Tuyết hoảng sợ hay ngạc nhiên. Hắn chỉ lướt mắt qua chồng giấy, rồi tiếp tục chép như không có gì xảy ra.



Trong bóng tối, Hồ Tử Thất cười nhạt, nghiến răng: "Gã này đúng là thú vị thật."

Nhưng nghĩ lại, Hồ Tử Thất tự nhủ: "Vẻ ngoài, tính tình, tu vi đều là hiếm có trong thiên hạ. Nếu có thể song tu cùng hắn, chắc chắn sẽ giúp ích cho tu hành của ta."

Nghĩ vậy, Hồ Tử Thất càng quyết tâm dẫn dụ vị công tử này.

Minh Tiên Tuyết vẫn chép kinh, từng nét bút mượt mà, vững chãi, như tâm trạng của hắn: bình lặng mà sắc bén.

Mãi đến khi trăng lên cao, đêm đã khuya, Minh Tiên Tuyết mới buông bút.

Hắn đặt kinh sách đã chép ngay ngắn, rồi đi rửa mặt.

Xong xuôi, hắn quay lại phòng, bước đến giường, đưa tay vén màn lên.

Khi màn giường vừa được vén lên, tựa như mây đen tan đi, ánh trăng bừng sáng, hiện ra một mỹ nhân tuyệt sắc.

Mỹ nhân khẽ ngước mắt, như thắp lên hai ngọn nến, làm căn phòng sáng bừng.

Minh Tiên Tuyết đã đọc vạn quyển sách, nhưng đêm nay mới hiểu thế nào là "diễm quang tứ xạ."

Thì ra, nhan sắc cũng có thể tỏa sáng.

Trước đây, Hồ Tử Thất mỗi lần xuất hiện đều hơi che mặt, không để dung nhan quá mức siêu phàm của mình lộ ra.

Chỉ có hôm nay, y mới hoàn toàn để lộ dung nhan như ngọc chạm khắc, lần đầu tiên để người ta thấy rõ chân dung thực sự của mình.

Hồ Tử Thất đã quen nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Minh Tiên Tuyết, nay thấy hắn hiếm khi thất thần, không khỏi đắc ý, càng thêm kiều mị. Y khoác áo đỏ, để lộ mắt cá chân trắng như ngọc, uốn mình nửa ngồi nửa nằm trên giường.

Minh Tiên Tuyết lại chọn cúi đầu lùi bước, dời ánh nhìn.

Hồ Tử Thất thấy Minh Tiên Tuyết lùi lại, càng đắc ý, cười nói: "Công tử sao không nhìn ta?"

Minh Tiên Tuyết hỏi lại: "Ta vì sao phải nhìn ngươi?"

"Vì ta là mỹ nhân." Câu nói có vẻ vô lý, nhưng với gương mặt do tạo hóa ban tặng, lời của Hồ Tử Thất lại rất thuyết phục. "Ngắm mỹ nhân cũng như ngắm hoa, ngắm trăng, là thú vui tao nhã." Nói đoạn, Hồ Tử Thất nghiêng đầu hỏi: "Công tử cớ sao không nhìn?"


Minh Tiên Tuyết nghe vậy thì cười: "Ta không nhìn ngươi vì ngươi y phục không chỉnh tề, ngồi trên giường ta, điều này là bất lễ. Ta từng đọc sách thánh hiền, biết rằng ‘phi lễ vật thị’."

Hồ Tử Thất nghe xong không chấp nhận, nói: "Vậy là ta đã đa tình rồi? Ta cứ nghĩ là vì dung nhan của ta quá mức lộng lẫy, khiến ngài không dám nhìn. Xem ra, trong mắt ngài dung mạo này cũng chỉ tầm thường."

Minh Tiên Tuyết chỉ cười: "Tôn giá không cần khiêm nhường, dung mạo của ngươi quả thật tuyệt sắc."

Hồ Tử Thất nghe lời khen xã giao, nói khẽ: "Đáng tiếc vẫn không lọt vào mắt công tử."



Minh Tiên Tuyết nhấc mí mắt, nhìn thẳng Hồ Tử Thất, ánh mắt sáng rỡ: "Ta nhìn mỹ nhân...như nhìn bộ xương trắng."

Hồ Tử Thất nghe vậy bật cười, buông lỏng áo, để lộ làn da trắng như ánh trăng: "Vậy thì, bộ xương không mặc y phục và bộ xương mặc y phục, có khác gì nhau?"

Minh Tiên Tuyết thoáng ngạc nhiên, nhưng lần này không rời mắt, chỉ nhìn Hồ Tử Thất bằng một ánh mắt bình thản, ngầm khẳng định câu nói của Hồ Tử Thất.

Ánh mắt của Minh Tiên Tuyết không chứa sự tham lam, cảm thán, hay động lòng, cũng không có chán ghét, thành kiến, hay xúc phạm... chẳng có gì cả.

Tĩnh lặng như mặt hồ.

Như thể cái vẻ kinh ngạc thoáng qua khi Minh Tiên Tuyết vén màn chỉ là một khoảnh khắc chớp nhoáng.

Chỉ vì Minh Tiên Tuyết không ngờ trên giường lại có người, nên mới có phản ứng kinh ngạc như vậy.

Bây giờ, thấy mỹ nhân cởi bỏ y phục, hắn cũng không sinh ra ý niệm thế tục.

Hồ Tử Thất không nản lòng, trái lại càng thấy thú vị: "Ngài nhìn ta như vậy, ta còn thoải mái hơn. Dù sao ta cũng chẳng thích mặc y phục!"

"Ngươi không thích mặc y phục?" Minh Tiên Tuyết cười hỏi.

"Chỉ có người mới thích mặc y phục." Hồ Tử Thất nằm nghiêng trên giường, nói, "Ngài cũng biết, ta không phải là người."

Minh Tiên Tuyết gật đầu: "Ngươi là hồ ly."

Hồ Tử Thất cười gật đầu, vỗ vỗ khoảng trống bên giường: "Ngài cũng ngồi đi, đừng đứng mãi thế."

"Điều này e không hợp lễ." Minh Tiên Tuyết đáp.

"Đây là giường của ngài, có gì không hợp?" Hồ Tử Thất phản bác, giọng đầy đùa cợt, như đang tận hưởng cuộc tranh luận này.

"Nhưng cùng nằm chung giường với ngoại nhân lõa thể, có vẻ không hợp lễ." Minh Tiên Tuyết chắp tay đáp.

Hồ Tử Thất cười: "Khổng Phu Tử có nói không được nằm chung giường với hồ ly lõa thể không? Phật Tổ có dạy không được ngủ cùng bộ xương không mặc y phục không?"

Minh Tiên Tuyết nghe vậy liền mỉm cười: "Ngươi nói có lý, là ta cố chấp rồi."

Nói xong, Minh Tiên Tuyết liền nằm xuống bên cạnh Hồ Tử Thất, ung dung tự tại, ánh mắt trong suốt như hồ nước tĩnh lặng, không chút tạp niệm.

Như thể, người nằm cạnh hắn không phải là một mỹ nhân trần truồng có thể khiến người đời rung động, mà chỉ là một con hồ ly vốn dĩ không cần mặc y phục.

Hồ Tử Thất vốn không cho rằng cởi bỏ y phục sẽ khiến Minh Tiên Tuyết không thể kìm lòng và phá giới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương