Hồ Vương Thanh Liên
-
Chương 32: Đáp ứng cùng nhau ngủ
ho nên hôm sau, xe ngựa vốn chỉ dành cho Bảo Bảo và Ảnh Nhiên giờ lại có tới bốn người, hai người mới đương nhiên là Thanh Liên và Liễu Vô
Song.
Cũng may xe ngựa này rất lớn, nên có thêm hai người cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Thùng xe cũng bởi vậy bị ngăn làm ba, gian bên trong được ngăn bởi một màn trúc màu tím là dành cho Bảo Bảo và Ảnh Nhiên nghỉ ngơi, gian giữa là không gian để bốn người cùng nói chuyện tán gẫu, mà gian ngoài cùng là để tiểu đồng nấu nước pha trà cho bọn họ.
Lúc này cả bốn người đều ngồi trong gian giữa uống trà, dù Thanh Liên vốn chỉ cần uống vài giọt nước suối lần này cũng nân chén trà lên uống làm cho Bảo Bảo vui mừng đến mức xém chút nữa là vỗ tay hoan hô.
Hành động nhỏ này của Thanh Liên đối với người chung quanh rất bình thường nhưng với Bảo Bảo lại có ý nghĩa khác, Thanh Liên đã không ăn uống cũng mấy ngàn năm rồi, lúc này uống trà thì chứng tỏ tâm của hắn đã có chút dao động, có nghĩa là hắn đã có chút bị nàng ảnh hưởng, nguyện ý cùng nàng, chuyện tốt như vậy sao nàng không cao hứng cho được?
Ảnh Nhiên thấy Bảo Bảo cao hứng, tuy không hiểu chân thân thực sự của chủ nhân thuộc loài gì nhưng thấy nàng thích Hồ vương đại nhân như vậy thì chắc nàng không phải là người của Hồ tộc, nhưng cũng thuộc loại yêu tinh cao cấp nhưng nàng không thể ngờ được Bảo Bảo lại là Xà tộc, thuộc hệ thủy.
Tuy nhiên danh tiếng của Hồ vương đại nhân thì nàng biết, ai cũng đều nói hắn nhất định sẽ thành tiên trong nay mai, nhưng đã nhiều ngày qua, nhất là từ chiều hôm qua tới giờ, Hồ vương đại nhân nhất cử nhất động đều không giống một người đang mong muốn thành tiên, ngược lại còn tiêu sái hơn cả phàm nhân, làm cho nàng có chút nghi ngờ lời đồn có gì sai sót hay là do Hồ vương đại nhân thay đổi.
Hay là lời đồn đúng nhưng khi Hồ vương đại nhân đối mặt với chủ nhân của mình thì lời đồn chỉ là lời đồn?
” Hương vị như thế nào?” Liễu Vô Song nhấp một ngụm trà rồi nhìn Thanh Liên và Bảo Bảo chờ nghe nhận xét.
Hai người đồng thời gật đầu, Thanh Liên nói,” màu sắc xanh trong, vị cam sau đó lại thuần, là trà ngon”
” Thanh Liên quả thật rất tao nhã”, Liễu Vô Song có cảm giác như gặp được người tri âm, mấy năm qua toàn gặp những kẻ phàm phu tục tử, còn Thanh Liên tuy bề ngoài có vẻ tầm thường nhưng nội tâm, khí chất lại rất phong lưu, tiêu sái, hòa nhã không kẻ nào sánh bằng.
” Vô Song quá khen, trà của ngươi rất ngon, dù là ai cũng biết phân biệt tốt xấu”. Thanh Liên biết Bảo Bảo không có ý gì với Vô Song mà chỉ lo mình thích hắn cho nên cũng không còn địch ý với hắn nữa, thành ra nói chuyện cũng vui vẻ hơn, nhưng tâm tình tức giận của Bảo Bảo mới giảm được chút ít thì lại nổi lên như sấm rền gió giật, rõ ràng là Thanh Liên cố ý làm cho nàng ghen nhưng lại không thể phát tác, chỉ đành âm thầm hờn dỗi.
Sớm biết như vậy thì đêm đó dù thế nào cũng để gạo nấu thành cơm cho rồi, dù sao có câu miếng ăn đến miệng còn mất hay sao? Huống chi Thanh Liên còn chưa có tới miệng của nàng nha. Bảo Bảo không khỏi tiếc rẻ vì đã bỏ qua cơ hội tốt, lúc này nàng dù có ý muốn thực hiện kế hoạch gạo nấu thành cơm lần nữa thì cũng không biết nên làm thế nào.
Kê đơn, không được! Thanh Liên chính là yêu mị nhất thì có mị dược nào có tác dụng với hắn.
Dùng sức mạnh chế trụ hắn? nàng còn chưa đủ đạo hạnh và năng lực, huống chi Hỏa Hồ Thánh Châu trong cơ thể nàng vốn là vật của Thanh Liên, nếu đến thời điểm mấu chốt không chịu nghe lịnh của nàng, ngược lại còn làm cho Thanh Liên phòng bị thì sau muốn xuống tay càng khó khăn hơn.
Sắc dụ? Bảo Bảo nghĩ tới đây thì nhịn không được lại thở dài, nàng mới nhình thấy Thanh Liên khỏa thân một nửa đã chảy máu mũi ròng ròn, mà Thanh Liên thì trước giờ không có phản ứng gì với nàng, chưa làm cũng biết kế hoạch này thất bại là cái chắc.
Trái lo phải nghĩ, Bảo Bảo cũng không nghĩ ra được phương pháp nào khả thi thì lúc này Thanh Liên đã hươ tay trước mặt nàng mấy cái “ Bảo Bảo, ngươi nghĩ gì vậy?”
Thấy nàng không có phản ứng, trên mặt lại phảng phất nét buồn rầu, trong lòng Thanh Liên lại nổi lên ý niệm muốn tìm hiểu xem nàng đang nghĩ gì, nhưng sau đó lại từ bỏ, đạo hạnh cao thâm tới mấy cũng không thể hiểu được tâm tư của người khác, hơn nữa, nếu biết rõ thì cũng không còn gì vui, huống chi trực giác nói cho hắn biết lúc này hắn đừng tìm hiểu tâm tư của nàng thì tốt hơn.
Lúc này Bảo Bảo rốt cục có phản ứng,” A! Các ngươi nói cái gì?”
” Nhị muội suy nghĩ cái gì, nghĩ đến mức xuất thần như vậy, chúng ta hỏi ngươi mấy lần ngươi cũng không nghe?” Liễu Vô Song đối với dung mạo tuyệt thế vô song của Bảo Bảo thì nổi lên ý trêu chọc, nếu để hoàng thượng nhìn thấy nàng thì e rằng tỷ t của mình sẽ không được sủng ái nữa a.
Mấy ngày qua ở chung với nhau, phát hiện nàng tính tình rất trầm ổn, không nói nhiều cũng không tùy hứng, tuy rằng diện mạo không giống Thanh Liên lắm nhưng hơi thở và khí chất thì y như nhau, sau này ai có được nàng thì cũng chính là mơ ước của tất cả nam nhân khác a.
Bảo Bảo cùng Thanh Liên nếu biết Liễu Vô Song đánh giá nàng như vậy thì chắc cười đến chảy nước mắt, đáng tiếc lúc này bọn họ không thể sử dụng thuật đọc tâm.
” Không nghĩ muốn cái gì, trong lúc nhất thời không cẩn thận mà thất thần thôi! Liễu đại ca cùng ca ca đang nói cái gì?” Bị người ta phát hiện ra mình thất thần, Bảo Bảo cũng không hốt hoảng, chỉ mỉm cười hỏi lại.
” Ngày mai có thể tới Thái Hồ, ta có chút việc phải làm, nơi đó phong cảnh xinh đẹp vô cùng, hải sản lại phong phú, ngươi cùng Thanh Liên ở đây du ngoạn vài ngày đi, sau khi giải quyết xong mọi việc thì cùng ta quay về Liễu gia ở, có được không?’
Liễu Vô Song nhân cơ hội này nói rõ tính toán của mình, hắn có chút luyến tiếc nếu rời xa bọn họ, nếu bọn họ đi du lịch thì khi mình rảnh có thể đi cùng họ vài ngày, mỗi ngày bọn họ đều ăn ở Liễu gia thì cũng có thể làm bạn với mình, mà mình cũng có thể chiếu cố bọn họ thật chu toàn.
Nhưng không ngờ Bảo Bảo lập tức lắc đầu “ không được, cảm ơn Liễu đại ca, đã quấy rầy ngươi nhiều ngày, ta cùng ca ca cảm thấy có lỗi vô cùng, tới Thái Hồ thì chúng ta chia tay nhau đi, ta cùng ca ca và Ảnh Nhiên tiếp tục du ngoạn nơi khác, còn Liễu đại ca giải quyết xong công việc thì có thể quay về Liễu gia, không thể quấy rầy Liễu đại ca mãi được”
Đương nhiên là Bảo Bảo không muốn Liễu Vô Song lại tiếp tục làm kỳ đà cả mũi giữa nàng và Thanh Liên, có hắn ở đây thì nàng và Thanh Liên chỉ có thể là huynh muội, nàng mới không muốn gọi Thanh Liên là ca ca nha. Tuy rằng mỗi khi kêu hắn như vậy, trong lòng cũng thấy ngọt ngào nhưng nàng vẫn thích gọi hắn là Thanh Liên hơn, có thể quang minh chính đại ở trong ngực hắn, nếu đến Liễu gia thì nàng khi nào mới có cơ hội để đạt được tâm của Thanh Liên chứ?
Thời gian với nàng mà nói chính là rất trọng yếu!
Liễu Vô Song cũng không nghĩ tới nàng sẽ từ chối, theo phản xạ nói “ chuyện đó có gì đâu, Liễu gia cơ nghiệp to lớn, đừng nói là chỉ thêm hai người các ngươi, cho dù có nuôi thêm trăm miệng ăn cũng không vấn đề gì, hơn nữa có hộ vệ và người hầu của ta hầu hạ và bảo vệ cho các ngươi không phải tốt hơn sao?”
” Không cần, cả một đám người theo đuôi thì còn gì hứng thú nữa chứ?” Bắc Dao Bảo Bảo phản ứng nhanh hơn.
Liễu Vô Song tựa hồ không nghĩ tới người trầm ổn, ôn nhu như Bảo Bảo lại có phản ứng lớn như vậy, nhất thời có chút thất thần.
Thanh Liên thấy thế, vội vàng âm thầm lắc đầu, nói,” Vô Song, hảo ý của ngươi, chúng ta tâm lĩnh, lần này đi ra ngoài thứ nhất là vì ngao du sơm thủy, tăng thêm kiến thức, thứ hai cũng là để bản thân trưởng thành hơn, trước khi xuất môn, chúng ta đã từng cam đoan với người nhà là không cần người ngoài trợ giúp, mấy ngày qua đã làm phiền ngươi nhiều cho nên đến Thái Hồ thì chúng ta chia tay nhau đi. Cũng may chúng ta là bằng hữu, sau này không phải không còn cơ hội gặp mặt, sau này gặp lại cũng vui vẻ, thoải mái thôi, ngươi nói phải không?”
” Thanh Liên, ta cũng không biết nói gì hơn, ngươi thực sự là rất khéo nói, không để người ta có cơ hội phản biện, thanh âm lại uyển chuyển như thế “ Liễu Vô Song thở dài, lời nói vẫn tràn đầy luyến tiếc.
” Vô Song, thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tàn, chúng ta là bèo nước gặp nhau, có thể được ngươi ái mộ cà chiêu đãi như vậy, Thanh Liên và Bảo Bảo cảm kích vô cùng, hơn nữa thiên hạ bao la, khi nào ngươi rảnh rỗi, muốn du sơn ngoạn thủy, muốn tìm chúng ta thì bằng vào thế lực của Liễu gia cũng không phải là việc khó, cho nên đừng làm như vĩnh viễn không gặp lại, ngươi nói phải không?”
Thanh Liên chậm rãi nhắc ấm trà, thay hắn châm một ly, ngữ điệu nhà nhà, nhẹ nhàng nói.
” Thanh Liên, ngươi nói đúng, ta rất quý trọng các ngươi mà giờ tâm tình đã như nữ nhân rồi, chờ ta thu xếp ổn thỏa công việc thì sẽ đi tìm các ngươi cũng không muộn. Vậy ngày mai chúng ta chia tay nhau ở Thái Hồ đi, cần ta cho vài hộ vệ đi theo ngươi không? dọc đường nếu gặp nguy hiểm gì thì cũng có người hỗ trợ các ngươi”
Liễu Vô Song nhìn chén trà, ngẩng đầu nhìn Thanh Liên, sau đó cười sảng khoái.
” Hộ vệ thì không cần, Giang Nam phong cảnh xinh đẹp lại thái bình, chúng ta đã từng chứng kiến qua, ban đêm không cần khóa cửa, người không tham của rơi trên đường, trị an rất tốt nên sẽ không có ai gây nguy hiểm cho chúng ta, có người đi theo ngược lại còn gây cản trở, ngươi cứ lo việc của ngươi, đừng bận tâm tới chúng ta”
” Tốt lắm, vậy ngươi cầm khối ngọc bội này đi, nếu gặp khó khăn gì thì cứ mang đến các cửa hàng, khách điếm, tửu quán của Liễu gia, sẽ có người giúp đỡ, nếu có ai dám làm khó các ngươi, cứ đưa ra ngọc bộ này thì cũng sẽ có người thay các ngươi giải quyết phiền toái. Đừng từ chối cái này, ngươi không cần người theo hộ vệ thì ta cũng nghe theo, nhưng ngươi là thư sinh yếu đuối, còn nhịn muội là thiên kiêm tiểu thư, dung mạo lại xinh đẹp như hoa, thật làm cho ta không yên lòng, ngươi cứ cầm cho ta yên tâm”
Liễu Vô Song lấy ở bên hông xuống một khối ngọc phỉ thúy hình tròn, dúi vào tay Thanh Liên, Thanh Liên muốn cự tuyệt nhưng bị hắn ngăn lại.
Bảo Bảo nhìn chằm chằm chỗ bọn họ nắm tay, hai tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, Thanh Liên lập tức cảm giác được Bảo Bảo không vui nên cũng không từ chối nữa mà rụt tay lại “ nếu Vô Song đã kiên trì như vậy thì ta xin nhận khối ngọc này”
“Như vậy mới đúng” Liễu Vô Song không để ý tới sắc mặt của Bảo Bảo, chỉ cao hứng khi thấy Thanh Liên đã chịu nhận ngọc bội của hắn.
Thanh Liên lại liếc nhìn Bảo Bảo, cho nàng sự trấn an, Bảo Bảo lúc này mới thả lỏng tâm tư mà cúi đầu, nhưng tà áo đã bị nàng nắm đến nhăn nhúm.
Rốt cục cũng đã trút bỏ gánh nặng là Liễu Vô Song kia, tâm tình của Bảo Bảo tốt hơn, tuy rằng mọi chuyện không dễ dàng gì nhưng chỉ cần cắt được cái đuôi này thì nàng và Thanh Liên ở Thái Hồ dù ăn cháo trắng cũng sẽ cảm giác như đang ăn ngự yến trong hoàng cung a. Cuối cùng thì sau bữa cơm trưa mới có thể rời khỏi Liễu Vô Song.
Lúc này nàng đã có thể quang minh chính đại nắm lấy khủy tay của Thanh Liên, vẻ mặt cao hứng không tả xiết “ Thanh Liên, cuối cùng thì cũng cắt được cái đuôi kia rồi, mấy ngày qua thực sự là khó chịu nha”
” Bảo Bảo, đừng nó Vô Song như vậy, hắn là người tốt, đối với ngươi hay với ta đều như vậy”. Thanh Lên bật cười, hắn đã sớm đoán được nàng không còn kiên nhẫn nữa nhưng không ngờ nàng lại chán ghét Liễu Vô Song, dấm chua vẫn còn chưa tan hết a.
” Thanh Liên, nếu vài ngày nữa hắn lại quay lại tìm chúng ta thì tính sao? Ta không muốn đi chung với hắn, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với ngươi”. Bảo Bảo lúc này rất hối hận, nếu biết phiền toái vậy thì cần gì phải ra ngoài, cứ ở trong Hồ cung có khi nàng còn có nhiều cơ hội hơn a, hay là đem hắn đến Xà tộc cũng được. Nhưng nàng nên làm thế nào để đưa hắn vào khuôn khổ đây?
“Vậy ý của Bảo Bảo thế nào?” Thanh Liên dù bận vẫn ung dung hỏi ngược lại.
“Chúng ta tìm chỗ nào đó thay đổi dung mạo lần nữa, sau đó thoải mái ngao du, nhưn vậy hắn sẽ không tìm ra chúng ta, Thanh Liên, ngươi nói đúng không?”
“Ân, có thể xem là một biện pháp tốt, nhưng ngươi bỏ được gương mặt xinh đẹp này sao?” Thanh Liên cố ý trêu chọc nàng.
” Chẳng qua là biến ảo một chút, cũng không phải từ nay về sau sẽ mãi mãi như thế, hơn nữa, lúc trước không chịu biến thành bình thường là vì hi vọng ngươi có thể ngắm ta mỗi ngày, rồi từ đó dần dần yêu thích ta, nhưng lúc này lại rước lấy phiền toái cho nên biến thành bình thường một chút, nhưng dù sao cũng không cho ngươi được xinh đẹp hơn ta”
Bắc Dao Bảo Bảo tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng biết chính khuôn mặt của nàng đã đem lại không ít phiền toái, cũng chính vì thế mà làm cho cơ hội bồi dưỡng tình cảm giữa nàng và Thanh Liên cũng ít hơn.
Thấy nàng có vẻ không tình nguyện, Thanh Liên chưa cười thì khóe môi của Ảnh Nhiên đã nhếch lên “ tiểu thư không cần phiền não, cùng lắm thì ở trước mặt người khác biến hình bình thường một chút, khi nào một mình ở cùng công tử thì lại biến về bộ dáng ban đầu”
“Ảnh Nhiên, nếu ta biến thành bình thường thì e rằng mấy tên đăng đồ tử sẽ quấy rầy Ảnh Nhiên nha, Ảnh Nhiên nhà ta bộ dáng cũng rất khá a, còn rất ôn nhu, đúng rồi, ngươi có người trong lòng chưa?”
Ảnh Nhiên nghe Bảo Bảo nói như vậy thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh đã gặp mấy năm trước, khi đó nàng còn rất nhỏ nhưng chỉ một cái liếc nhìn lại không thể nào quên, tiếc rằng nàng và hắn có khoảng cách quá xa, bọn họ vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ, nghĩ đến đây, nàng không khỏi rầu rĩ “ tiểu thư đừng trêu chọc Ảnh Nhiên”
Bảo Bảo một lòng đều nghĩ tới Thanh Liên nên không phát hiện tâm tư của Ảnh Nhiên, mỉm cười nói “ cũng không sao, chờ lúc nào Ảnh Nhiên thực sự có người trong lòng, nhất định phải mang đến cho ta xem, tốt nhất sau khi các ngươi thành thân thì sinh nhiều tiểu Tuyết ưng cho ta, ta muốn chọc tức chết tên Mặc Mặc kia”
” Tiểu thư, Mặc Mặc là ai?” Nghe nàng ao ước như vậy, Ảnh Nhiên chỉ biết cười khổ.
” Hắn là đệ đệ của ta!sau này sẽ giới thiệu cho các ngươi quen nhau. Chuyện đó nói sau, Ảnh Nhiên chi bằng bây giờ ngươi đưa chúng ta đi ngắm sao đi?” nhìn thấy trời đã sụp tối, Bảo Bảo đã muốn Ảnh Nhiên biến thành Tuyết ưng đưa bọn họ dạo trên trời.
” A? Tốt!” Ảnh Nhiên phản ứng mau lẹ, lập tức lên tiếng.
Ngược lại, Thanh Liên cản lại sự hưng phấn của Bảo Bảo “ ta mệt mỏi, hôm nay nghỉ sớm chút đi. Dù sao ngày tháng còn dài, cần gì phải gấp gáp, hơn nữa đây là Giang Nam, dân cư đông đúc cho dù là vùng ngoại ô cũng sợ bị người khác nhìn thấy, chờ khi trở về núi, để Ảnh Nhiên đưa ngươi bay một chuyến cũng không muộn. Hôm nay đi ngủ sớm thôi”
Thanh Liên lên tiếng, Bảo Bảo dùng không cam lòng cũng đành gật đầu nói “ vậy được rồi, Thanh Liên, hôm nay ta cùng ngươi ngủ có được không?”
Thanh Liên nhất thời bị lời của nàng làm cho giật mình, cảm giác đêm hôm đó hắn còn chưa quên thì nay sao dám cùng nàng ngủ chung.
” Bảo Bảo, ngươi là nữ tử, sao không ý tứ chút nào vậy? ngươi không sợ Ảnh Nhiên chê cười sao?”
“Ta làm gì phải sợ, ta thích ngươi, ngươi nếu không tin thì ta sẽ làm nhiều hơn vậy, nói lớn tiếng hơn, Ảnh Nhiên sẽ không chê cười ta, cho dù có thì so với việc không thể thổ lộ tâm tình với ngươi còn không khó chịu bằng”
Bảo Bảo trợn to mắt, thật tình nói với Thanh Liên, còn Thanh Liên thì thấy tâm xao động, nếu hắn thực sư không tin lời nàng thì nàng sẽ cứ tiếp tục bộc lộ tình cảm như thế, thực sự là kinh hãi thế tục nha, trong lòng tuy có chút cao hứng nhưng vẫn không thể thuận theo nàng.
“Ta làm sao không tin Bảo Bảo chứ”
“Biết là ngươi nói cho có lệ thôi”. Bảo Bảo lầm bầm, cũng biết là Thanh Liên lo sợ chuyện gì, mặc dù hắn giảo hoạt nhưng trong lòng cũng rất bất an, nhất là ở trước mặt người khác thì còn thẹn thùng nhìu hơn. Hắn sợ nàng nói thích hắn trước mặt người khác, nắm được bí mật này thì Bảo Bảo làm sao dễ dàng buông tha “ Thanh Liên, ngươi còn chưa đáp ứng ta, hôm nay sẽ ngủ cùng ta nha”
Thanh Liên xoa xoa cái trán, nhìn chung quanh một cái rồi cúi đầu đáp “ ta đáp ứng, chúng ta đi thôi, được chưa?”
” Ân, ta cũng mệt mỏi, cũng muốn đi ngủ sớm một chút, Ảnh Nhiên, chúng ta đi thôi”. Nghe được đáp án muốn nghe, Bảo Bảo lập tức hớn hở mặt mày, nàng quyết định tối nay dù thế nào cũng ăn Thanh Liên cho bằng được.
Mà Ảnh Nhiên nhìn hai mắt Bảo Bảo sáng lên thì trong lòng không khỏi lo lắng cho Hồ vương đại nhân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hồ vương đại nhân thông minh như vậy, chủ nhân muốn chiếm được tiện nghi của hắn sợ là cũng không dễ dàng gì.
Còn Thanh Liên thấy nàng ôm lấy tay mình, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tươi cười thì biết trong đầu Bảo Bảo đang nghĩ chuyện không đơn giản, e rằng tối nay không dễ gì vượt qua.
Tuy nhiên cứ đi một bước thì tính một bước thôi, rốt cuộc là ai ăn ai, ai chiếm được thượng phong còn chưa biết đâu. Ít nhất cho đến lúc này thì hắn vẫn chiếm ưu thế hơn.
Thùng xe cũng bởi vậy bị ngăn làm ba, gian bên trong được ngăn bởi một màn trúc màu tím là dành cho Bảo Bảo và Ảnh Nhiên nghỉ ngơi, gian giữa là không gian để bốn người cùng nói chuyện tán gẫu, mà gian ngoài cùng là để tiểu đồng nấu nước pha trà cho bọn họ.
Lúc này cả bốn người đều ngồi trong gian giữa uống trà, dù Thanh Liên vốn chỉ cần uống vài giọt nước suối lần này cũng nân chén trà lên uống làm cho Bảo Bảo vui mừng đến mức xém chút nữa là vỗ tay hoan hô.
Hành động nhỏ này của Thanh Liên đối với người chung quanh rất bình thường nhưng với Bảo Bảo lại có ý nghĩa khác, Thanh Liên đã không ăn uống cũng mấy ngàn năm rồi, lúc này uống trà thì chứng tỏ tâm của hắn đã có chút dao động, có nghĩa là hắn đã có chút bị nàng ảnh hưởng, nguyện ý cùng nàng, chuyện tốt như vậy sao nàng không cao hứng cho được?
Ảnh Nhiên thấy Bảo Bảo cao hứng, tuy không hiểu chân thân thực sự của chủ nhân thuộc loài gì nhưng thấy nàng thích Hồ vương đại nhân như vậy thì chắc nàng không phải là người của Hồ tộc, nhưng cũng thuộc loại yêu tinh cao cấp nhưng nàng không thể ngờ được Bảo Bảo lại là Xà tộc, thuộc hệ thủy.
Tuy nhiên danh tiếng của Hồ vương đại nhân thì nàng biết, ai cũng đều nói hắn nhất định sẽ thành tiên trong nay mai, nhưng đã nhiều ngày qua, nhất là từ chiều hôm qua tới giờ, Hồ vương đại nhân nhất cử nhất động đều không giống một người đang mong muốn thành tiên, ngược lại còn tiêu sái hơn cả phàm nhân, làm cho nàng có chút nghi ngờ lời đồn có gì sai sót hay là do Hồ vương đại nhân thay đổi.
Hay là lời đồn đúng nhưng khi Hồ vương đại nhân đối mặt với chủ nhân của mình thì lời đồn chỉ là lời đồn?
” Hương vị như thế nào?” Liễu Vô Song nhấp một ngụm trà rồi nhìn Thanh Liên và Bảo Bảo chờ nghe nhận xét.
Hai người đồng thời gật đầu, Thanh Liên nói,” màu sắc xanh trong, vị cam sau đó lại thuần, là trà ngon”
” Thanh Liên quả thật rất tao nhã”, Liễu Vô Song có cảm giác như gặp được người tri âm, mấy năm qua toàn gặp những kẻ phàm phu tục tử, còn Thanh Liên tuy bề ngoài có vẻ tầm thường nhưng nội tâm, khí chất lại rất phong lưu, tiêu sái, hòa nhã không kẻ nào sánh bằng.
” Vô Song quá khen, trà của ngươi rất ngon, dù là ai cũng biết phân biệt tốt xấu”. Thanh Liên biết Bảo Bảo không có ý gì với Vô Song mà chỉ lo mình thích hắn cho nên cũng không còn địch ý với hắn nữa, thành ra nói chuyện cũng vui vẻ hơn, nhưng tâm tình tức giận của Bảo Bảo mới giảm được chút ít thì lại nổi lên như sấm rền gió giật, rõ ràng là Thanh Liên cố ý làm cho nàng ghen nhưng lại không thể phát tác, chỉ đành âm thầm hờn dỗi.
Sớm biết như vậy thì đêm đó dù thế nào cũng để gạo nấu thành cơm cho rồi, dù sao có câu miếng ăn đến miệng còn mất hay sao? Huống chi Thanh Liên còn chưa có tới miệng của nàng nha. Bảo Bảo không khỏi tiếc rẻ vì đã bỏ qua cơ hội tốt, lúc này nàng dù có ý muốn thực hiện kế hoạch gạo nấu thành cơm lần nữa thì cũng không biết nên làm thế nào.
Kê đơn, không được! Thanh Liên chính là yêu mị nhất thì có mị dược nào có tác dụng với hắn.
Dùng sức mạnh chế trụ hắn? nàng còn chưa đủ đạo hạnh và năng lực, huống chi Hỏa Hồ Thánh Châu trong cơ thể nàng vốn là vật của Thanh Liên, nếu đến thời điểm mấu chốt không chịu nghe lịnh của nàng, ngược lại còn làm cho Thanh Liên phòng bị thì sau muốn xuống tay càng khó khăn hơn.
Sắc dụ? Bảo Bảo nghĩ tới đây thì nhịn không được lại thở dài, nàng mới nhình thấy Thanh Liên khỏa thân một nửa đã chảy máu mũi ròng ròn, mà Thanh Liên thì trước giờ không có phản ứng gì với nàng, chưa làm cũng biết kế hoạch này thất bại là cái chắc.
Trái lo phải nghĩ, Bảo Bảo cũng không nghĩ ra được phương pháp nào khả thi thì lúc này Thanh Liên đã hươ tay trước mặt nàng mấy cái “ Bảo Bảo, ngươi nghĩ gì vậy?”
Thấy nàng không có phản ứng, trên mặt lại phảng phất nét buồn rầu, trong lòng Thanh Liên lại nổi lên ý niệm muốn tìm hiểu xem nàng đang nghĩ gì, nhưng sau đó lại từ bỏ, đạo hạnh cao thâm tới mấy cũng không thể hiểu được tâm tư của người khác, hơn nữa, nếu biết rõ thì cũng không còn gì vui, huống chi trực giác nói cho hắn biết lúc này hắn đừng tìm hiểu tâm tư của nàng thì tốt hơn.
Lúc này Bảo Bảo rốt cục có phản ứng,” A! Các ngươi nói cái gì?”
” Nhị muội suy nghĩ cái gì, nghĩ đến mức xuất thần như vậy, chúng ta hỏi ngươi mấy lần ngươi cũng không nghe?” Liễu Vô Song đối với dung mạo tuyệt thế vô song của Bảo Bảo thì nổi lên ý trêu chọc, nếu để hoàng thượng nhìn thấy nàng thì e rằng tỷ t của mình sẽ không được sủng ái nữa a.
Mấy ngày qua ở chung với nhau, phát hiện nàng tính tình rất trầm ổn, không nói nhiều cũng không tùy hứng, tuy rằng diện mạo không giống Thanh Liên lắm nhưng hơi thở và khí chất thì y như nhau, sau này ai có được nàng thì cũng chính là mơ ước của tất cả nam nhân khác a.
Bảo Bảo cùng Thanh Liên nếu biết Liễu Vô Song đánh giá nàng như vậy thì chắc cười đến chảy nước mắt, đáng tiếc lúc này bọn họ không thể sử dụng thuật đọc tâm.
” Không nghĩ muốn cái gì, trong lúc nhất thời không cẩn thận mà thất thần thôi! Liễu đại ca cùng ca ca đang nói cái gì?” Bị người ta phát hiện ra mình thất thần, Bảo Bảo cũng không hốt hoảng, chỉ mỉm cười hỏi lại.
” Ngày mai có thể tới Thái Hồ, ta có chút việc phải làm, nơi đó phong cảnh xinh đẹp vô cùng, hải sản lại phong phú, ngươi cùng Thanh Liên ở đây du ngoạn vài ngày đi, sau khi giải quyết xong mọi việc thì cùng ta quay về Liễu gia ở, có được không?’
Liễu Vô Song nhân cơ hội này nói rõ tính toán của mình, hắn có chút luyến tiếc nếu rời xa bọn họ, nếu bọn họ đi du lịch thì khi mình rảnh có thể đi cùng họ vài ngày, mỗi ngày bọn họ đều ăn ở Liễu gia thì cũng có thể làm bạn với mình, mà mình cũng có thể chiếu cố bọn họ thật chu toàn.
Nhưng không ngờ Bảo Bảo lập tức lắc đầu “ không được, cảm ơn Liễu đại ca, đã quấy rầy ngươi nhiều ngày, ta cùng ca ca cảm thấy có lỗi vô cùng, tới Thái Hồ thì chúng ta chia tay nhau đi, ta cùng ca ca và Ảnh Nhiên tiếp tục du ngoạn nơi khác, còn Liễu đại ca giải quyết xong công việc thì có thể quay về Liễu gia, không thể quấy rầy Liễu đại ca mãi được”
Đương nhiên là Bảo Bảo không muốn Liễu Vô Song lại tiếp tục làm kỳ đà cả mũi giữa nàng và Thanh Liên, có hắn ở đây thì nàng và Thanh Liên chỉ có thể là huynh muội, nàng mới không muốn gọi Thanh Liên là ca ca nha. Tuy rằng mỗi khi kêu hắn như vậy, trong lòng cũng thấy ngọt ngào nhưng nàng vẫn thích gọi hắn là Thanh Liên hơn, có thể quang minh chính đại ở trong ngực hắn, nếu đến Liễu gia thì nàng khi nào mới có cơ hội để đạt được tâm của Thanh Liên chứ?
Thời gian với nàng mà nói chính là rất trọng yếu!
Liễu Vô Song cũng không nghĩ tới nàng sẽ từ chối, theo phản xạ nói “ chuyện đó có gì đâu, Liễu gia cơ nghiệp to lớn, đừng nói là chỉ thêm hai người các ngươi, cho dù có nuôi thêm trăm miệng ăn cũng không vấn đề gì, hơn nữa có hộ vệ và người hầu của ta hầu hạ và bảo vệ cho các ngươi không phải tốt hơn sao?”
” Không cần, cả một đám người theo đuôi thì còn gì hứng thú nữa chứ?” Bắc Dao Bảo Bảo phản ứng nhanh hơn.
Liễu Vô Song tựa hồ không nghĩ tới người trầm ổn, ôn nhu như Bảo Bảo lại có phản ứng lớn như vậy, nhất thời có chút thất thần.
Thanh Liên thấy thế, vội vàng âm thầm lắc đầu, nói,” Vô Song, hảo ý của ngươi, chúng ta tâm lĩnh, lần này đi ra ngoài thứ nhất là vì ngao du sơm thủy, tăng thêm kiến thức, thứ hai cũng là để bản thân trưởng thành hơn, trước khi xuất môn, chúng ta đã từng cam đoan với người nhà là không cần người ngoài trợ giúp, mấy ngày qua đã làm phiền ngươi nhiều cho nên đến Thái Hồ thì chúng ta chia tay nhau đi. Cũng may chúng ta là bằng hữu, sau này không phải không còn cơ hội gặp mặt, sau này gặp lại cũng vui vẻ, thoải mái thôi, ngươi nói phải không?”
” Thanh Liên, ta cũng không biết nói gì hơn, ngươi thực sự là rất khéo nói, không để người ta có cơ hội phản biện, thanh âm lại uyển chuyển như thế “ Liễu Vô Song thở dài, lời nói vẫn tràn đầy luyến tiếc.
” Vô Song, thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tàn, chúng ta là bèo nước gặp nhau, có thể được ngươi ái mộ cà chiêu đãi như vậy, Thanh Liên và Bảo Bảo cảm kích vô cùng, hơn nữa thiên hạ bao la, khi nào ngươi rảnh rỗi, muốn du sơn ngoạn thủy, muốn tìm chúng ta thì bằng vào thế lực của Liễu gia cũng không phải là việc khó, cho nên đừng làm như vĩnh viễn không gặp lại, ngươi nói phải không?”
Thanh Liên chậm rãi nhắc ấm trà, thay hắn châm một ly, ngữ điệu nhà nhà, nhẹ nhàng nói.
” Thanh Liên, ngươi nói đúng, ta rất quý trọng các ngươi mà giờ tâm tình đã như nữ nhân rồi, chờ ta thu xếp ổn thỏa công việc thì sẽ đi tìm các ngươi cũng không muộn. Vậy ngày mai chúng ta chia tay nhau ở Thái Hồ đi, cần ta cho vài hộ vệ đi theo ngươi không? dọc đường nếu gặp nguy hiểm gì thì cũng có người hỗ trợ các ngươi”
Liễu Vô Song nhìn chén trà, ngẩng đầu nhìn Thanh Liên, sau đó cười sảng khoái.
” Hộ vệ thì không cần, Giang Nam phong cảnh xinh đẹp lại thái bình, chúng ta đã từng chứng kiến qua, ban đêm không cần khóa cửa, người không tham của rơi trên đường, trị an rất tốt nên sẽ không có ai gây nguy hiểm cho chúng ta, có người đi theo ngược lại còn gây cản trở, ngươi cứ lo việc của ngươi, đừng bận tâm tới chúng ta”
” Tốt lắm, vậy ngươi cầm khối ngọc bội này đi, nếu gặp khó khăn gì thì cứ mang đến các cửa hàng, khách điếm, tửu quán của Liễu gia, sẽ có người giúp đỡ, nếu có ai dám làm khó các ngươi, cứ đưa ra ngọc bộ này thì cũng sẽ có người thay các ngươi giải quyết phiền toái. Đừng từ chối cái này, ngươi không cần người theo hộ vệ thì ta cũng nghe theo, nhưng ngươi là thư sinh yếu đuối, còn nhịn muội là thiên kiêm tiểu thư, dung mạo lại xinh đẹp như hoa, thật làm cho ta không yên lòng, ngươi cứ cầm cho ta yên tâm”
Liễu Vô Song lấy ở bên hông xuống một khối ngọc phỉ thúy hình tròn, dúi vào tay Thanh Liên, Thanh Liên muốn cự tuyệt nhưng bị hắn ngăn lại.
Bảo Bảo nhìn chằm chằm chỗ bọn họ nắm tay, hai tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, Thanh Liên lập tức cảm giác được Bảo Bảo không vui nên cũng không từ chối nữa mà rụt tay lại “ nếu Vô Song đã kiên trì như vậy thì ta xin nhận khối ngọc này”
“Như vậy mới đúng” Liễu Vô Song không để ý tới sắc mặt của Bảo Bảo, chỉ cao hứng khi thấy Thanh Liên đã chịu nhận ngọc bội của hắn.
Thanh Liên lại liếc nhìn Bảo Bảo, cho nàng sự trấn an, Bảo Bảo lúc này mới thả lỏng tâm tư mà cúi đầu, nhưng tà áo đã bị nàng nắm đến nhăn nhúm.
Rốt cục cũng đã trút bỏ gánh nặng là Liễu Vô Song kia, tâm tình của Bảo Bảo tốt hơn, tuy rằng mọi chuyện không dễ dàng gì nhưng chỉ cần cắt được cái đuôi này thì nàng và Thanh Liên ở Thái Hồ dù ăn cháo trắng cũng sẽ cảm giác như đang ăn ngự yến trong hoàng cung a. Cuối cùng thì sau bữa cơm trưa mới có thể rời khỏi Liễu Vô Song.
Lúc này nàng đã có thể quang minh chính đại nắm lấy khủy tay của Thanh Liên, vẻ mặt cao hứng không tả xiết “ Thanh Liên, cuối cùng thì cũng cắt được cái đuôi kia rồi, mấy ngày qua thực sự là khó chịu nha”
” Bảo Bảo, đừng nó Vô Song như vậy, hắn là người tốt, đối với ngươi hay với ta đều như vậy”. Thanh Lên bật cười, hắn đã sớm đoán được nàng không còn kiên nhẫn nữa nhưng không ngờ nàng lại chán ghét Liễu Vô Song, dấm chua vẫn còn chưa tan hết a.
” Thanh Liên, nếu vài ngày nữa hắn lại quay lại tìm chúng ta thì tính sao? Ta không muốn đi chung với hắn, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với ngươi”. Bảo Bảo lúc này rất hối hận, nếu biết phiền toái vậy thì cần gì phải ra ngoài, cứ ở trong Hồ cung có khi nàng còn có nhiều cơ hội hơn a, hay là đem hắn đến Xà tộc cũng được. Nhưng nàng nên làm thế nào để đưa hắn vào khuôn khổ đây?
“Vậy ý của Bảo Bảo thế nào?” Thanh Liên dù bận vẫn ung dung hỏi ngược lại.
“Chúng ta tìm chỗ nào đó thay đổi dung mạo lần nữa, sau đó thoải mái ngao du, nhưn vậy hắn sẽ không tìm ra chúng ta, Thanh Liên, ngươi nói đúng không?”
“Ân, có thể xem là một biện pháp tốt, nhưng ngươi bỏ được gương mặt xinh đẹp này sao?” Thanh Liên cố ý trêu chọc nàng.
” Chẳng qua là biến ảo một chút, cũng không phải từ nay về sau sẽ mãi mãi như thế, hơn nữa, lúc trước không chịu biến thành bình thường là vì hi vọng ngươi có thể ngắm ta mỗi ngày, rồi từ đó dần dần yêu thích ta, nhưng lúc này lại rước lấy phiền toái cho nên biến thành bình thường một chút, nhưng dù sao cũng không cho ngươi được xinh đẹp hơn ta”
Bắc Dao Bảo Bảo tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng biết chính khuôn mặt của nàng đã đem lại không ít phiền toái, cũng chính vì thế mà làm cho cơ hội bồi dưỡng tình cảm giữa nàng và Thanh Liên cũng ít hơn.
Thấy nàng có vẻ không tình nguyện, Thanh Liên chưa cười thì khóe môi của Ảnh Nhiên đã nhếch lên “ tiểu thư không cần phiền não, cùng lắm thì ở trước mặt người khác biến hình bình thường một chút, khi nào một mình ở cùng công tử thì lại biến về bộ dáng ban đầu”
“Ảnh Nhiên, nếu ta biến thành bình thường thì e rằng mấy tên đăng đồ tử sẽ quấy rầy Ảnh Nhiên nha, Ảnh Nhiên nhà ta bộ dáng cũng rất khá a, còn rất ôn nhu, đúng rồi, ngươi có người trong lòng chưa?”
Ảnh Nhiên nghe Bảo Bảo nói như vậy thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh đã gặp mấy năm trước, khi đó nàng còn rất nhỏ nhưng chỉ một cái liếc nhìn lại không thể nào quên, tiếc rằng nàng và hắn có khoảng cách quá xa, bọn họ vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ, nghĩ đến đây, nàng không khỏi rầu rĩ “ tiểu thư đừng trêu chọc Ảnh Nhiên”
Bảo Bảo một lòng đều nghĩ tới Thanh Liên nên không phát hiện tâm tư của Ảnh Nhiên, mỉm cười nói “ cũng không sao, chờ lúc nào Ảnh Nhiên thực sự có người trong lòng, nhất định phải mang đến cho ta xem, tốt nhất sau khi các ngươi thành thân thì sinh nhiều tiểu Tuyết ưng cho ta, ta muốn chọc tức chết tên Mặc Mặc kia”
” Tiểu thư, Mặc Mặc là ai?” Nghe nàng ao ước như vậy, Ảnh Nhiên chỉ biết cười khổ.
” Hắn là đệ đệ của ta!sau này sẽ giới thiệu cho các ngươi quen nhau. Chuyện đó nói sau, Ảnh Nhiên chi bằng bây giờ ngươi đưa chúng ta đi ngắm sao đi?” nhìn thấy trời đã sụp tối, Bảo Bảo đã muốn Ảnh Nhiên biến thành Tuyết ưng đưa bọn họ dạo trên trời.
” A? Tốt!” Ảnh Nhiên phản ứng mau lẹ, lập tức lên tiếng.
Ngược lại, Thanh Liên cản lại sự hưng phấn của Bảo Bảo “ ta mệt mỏi, hôm nay nghỉ sớm chút đi. Dù sao ngày tháng còn dài, cần gì phải gấp gáp, hơn nữa đây là Giang Nam, dân cư đông đúc cho dù là vùng ngoại ô cũng sợ bị người khác nhìn thấy, chờ khi trở về núi, để Ảnh Nhiên đưa ngươi bay một chuyến cũng không muộn. Hôm nay đi ngủ sớm thôi”
Thanh Liên lên tiếng, Bảo Bảo dùng không cam lòng cũng đành gật đầu nói “ vậy được rồi, Thanh Liên, hôm nay ta cùng ngươi ngủ có được không?”
Thanh Liên nhất thời bị lời của nàng làm cho giật mình, cảm giác đêm hôm đó hắn còn chưa quên thì nay sao dám cùng nàng ngủ chung.
” Bảo Bảo, ngươi là nữ tử, sao không ý tứ chút nào vậy? ngươi không sợ Ảnh Nhiên chê cười sao?”
“Ta làm gì phải sợ, ta thích ngươi, ngươi nếu không tin thì ta sẽ làm nhiều hơn vậy, nói lớn tiếng hơn, Ảnh Nhiên sẽ không chê cười ta, cho dù có thì so với việc không thể thổ lộ tâm tình với ngươi còn không khó chịu bằng”
Bảo Bảo trợn to mắt, thật tình nói với Thanh Liên, còn Thanh Liên thì thấy tâm xao động, nếu hắn thực sư không tin lời nàng thì nàng sẽ cứ tiếp tục bộc lộ tình cảm như thế, thực sự là kinh hãi thế tục nha, trong lòng tuy có chút cao hứng nhưng vẫn không thể thuận theo nàng.
“Ta làm sao không tin Bảo Bảo chứ”
“Biết là ngươi nói cho có lệ thôi”. Bảo Bảo lầm bầm, cũng biết là Thanh Liên lo sợ chuyện gì, mặc dù hắn giảo hoạt nhưng trong lòng cũng rất bất an, nhất là ở trước mặt người khác thì còn thẹn thùng nhìu hơn. Hắn sợ nàng nói thích hắn trước mặt người khác, nắm được bí mật này thì Bảo Bảo làm sao dễ dàng buông tha “ Thanh Liên, ngươi còn chưa đáp ứng ta, hôm nay sẽ ngủ cùng ta nha”
Thanh Liên xoa xoa cái trán, nhìn chung quanh một cái rồi cúi đầu đáp “ ta đáp ứng, chúng ta đi thôi, được chưa?”
” Ân, ta cũng mệt mỏi, cũng muốn đi ngủ sớm một chút, Ảnh Nhiên, chúng ta đi thôi”. Nghe được đáp án muốn nghe, Bảo Bảo lập tức hớn hở mặt mày, nàng quyết định tối nay dù thế nào cũng ăn Thanh Liên cho bằng được.
Mà Ảnh Nhiên nhìn hai mắt Bảo Bảo sáng lên thì trong lòng không khỏi lo lắng cho Hồ vương đại nhân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hồ vương đại nhân thông minh như vậy, chủ nhân muốn chiếm được tiện nghi của hắn sợ là cũng không dễ dàng gì.
Còn Thanh Liên thấy nàng ôm lấy tay mình, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tươi cười thì biết trong đầu Bảo Bảo đang nghĩ chuyện không đơn giản, e rằng tối nay không dễ gì vượt qua.
Tuy nhiên cứ đi một bước thì tính một bước thôi, rốt cuộc là ai ăn ai, ai chiếm được thượng phong còn chưa biết đâu. Ít nhất cho đến lúc này thì hắn vẫn chiếm ưu thế hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook