Hồ Vương Thanh Liên
-
Chương 28: Phiền toái đến đây
Không ai nghĩ phiền toái lại tới
nhanh như vậy, Bảo Bảo và Thanh Liên còn chưa ăn sáng xong, nói chính
xác thì là Bảo Bảo ăn còn Thanh Liên ở bên bồi tiếp, nhìn nàng ăn thì
tiếng bước chân ồn ào đã hướng về phía trên lầu mà tới.
Hai bên gian phòng cũng đã có khách ở trọ nhưng Bảo Bảo và Thanh Liên cảm thấy nhóm người này là đi về phía phòng của bọn họ, quả nhiên còn chưa nghĩ xong thì đã có người gõ cửa, âm thanh hổn hể “ công, công tử gia, người, người mở cửa, có, có vài vị đại nhân muốn gặp các ngươi”
Người lên tiếng là chưởng quầy, lúc này dường như vẫn còn kinh hồn bạt vía, cổ áo còn bị một nam nhân cao lớn nắm lấy cho nên hắn nói chuyện cũng lắp bắp.
Hai người trong phòng đã sớm nhìn xuyên qua ván cửa, nhìn thấy toàn bộ tình cảnh bên ngoài, bọn người vừa tới đều mặc áo lam, có lẽ là đồng bọn với nhóm người mà bọn họ đã thoáng gặp trên đường vào hôm qua, quần áo cùng màu sắc lại cũng kiểu dáng, không hỏi cũng biết bọn chúng chính là người của Liễu gia.
Lại không hỏi cũng biết bọn chúng lúc này tìm tới cửa là đã nghi ngờ bọn họ có liên quan tới chuyện Liễu Vân Song bị thương hôm qua.
Liễu Vân Song chỉ cần nói có mỹ nhân ép hắn phải tự móc mắt, mà bọn họ đêm qua rời đi đến chỗ gặp nạn thì nơi này là gần nhất, dung mạo của Bảo Bảo tuy rằng đã che bớt linh khí nhưng vẫn đủ làm cho bọn người phàm phu tục tử si mê, chỉ cần tìm hiểu tin tức một chút thì sẽ biết tìm tới đây, thực sự là chuyện không quá khó để suy đoán ra.
Bắc Dao Bảo Bảo vừa định đứng lên, liền bị Thanh Liên đè lại, ý bảo nàng tiếp tục ăn cơm, còn mình thì đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở, Thanh Liên đã làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn đám người bên ngoài, thanh nhã hỏi “ xin hỏi các vị có chuyện gì?”. Thanh âm của Thanh Liên quá mức dễ nghe làm bọn họ có chút ngoài ý muốn, thấy hắn tuy ngoại hình bình thường nhưng phong thái lại tràn đầy ý vị động lòng người, làm cho nam tử đang nắm cổ áo của chưởng quầy bất giác thả lỏng tay, làm cho chưởng quầy nhất thời té lăn trên mặt đất.
Thanh Liên vừa định dìu chưởng quầy lên thì hắn đã tự mình đứng dậy, vội vàng bỏ chạy xuống lầu như đi tị nạn.
Nhìn chằm chằm Thanh Liên một hồi, nam tử kia mới lấy lại tinh thần hỏi “ xin hỏi công tử họ gì, người ở nơi nào, từ đâu mà đến, định đi đâu?”
“Tại hạ là Thanh Liên, là nhân sĩ ở Trạch Châu, đang đi du ngoạn, ngắm cảnh non sông đất nước, nên chưa định ra nơi đến, không biết các vị đến đây có gì chỉ giáo?”
” Trạch Châu? Trạch Châu là một nơi rất đẹp” nam tử lạnh lùng không trả lời Thanh Liên, tầm mắt muốn vượt qua người hắn mà nhìn vào trong phòng.
Mà Thanh Liên mặc dù thân hình không cường tráng, cũng không cao hơn người bên ngoài nhưng vì cánh cửa chỉ mở có một nửa nên lúc này hắn đứng ở cửa cũng vừa vặn chặn được tầm mắt của mọi người, muốn nhìn thấy Bảo Bảo trong phòng thì không nhìn được rồi.
“Chỉ là một địa phương nhỏ mà thôi, sao sánh được với Giang Nam phồn hoa đô hội”. Thanh Liên cũng giả bộ như không biết ý đồ của người nọ, chỉ ngước mắt nhìn hắn, khiêm tốn đáp.
Không có lộ ra nửa phần mị mầu, lại làm cho người ta cảm giác cực kỳ câu tâm, người nọ vốn còn muốn thăm dò tình hình trong phòng nhưng nhìn thấy đôi mắt như sóng nước lưu chuyển của Thanh Liên thì không khỏi bồi hồi, ngữ khí đã không còn sắc bén, ngược lại còn có ý lúng ta lúng túng “ trong phòng không biết còn có ai đi cùng công tử không?”
” Là tiểu muội, từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, lần này tại hạ rời nha, sống chết cũng đòi đi theo, đến nơi này thấy Giang Nam phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần nên lưu luyến không rời, liền quyết định ở lại vài ngày, mong các vị không chê cười. Trong phòng có nữ quyến nên không tiện chứ không thì cũng muốn mời các vị vào nhà đàm đạo một phen”
Thanh Liên ngữ khí trầm tĩnh mà cao nhã, chỉ vài câu đơn giản nhưng thóat ra từ miệng hắn lại giống như nhả ngọc phun châu, làm cho tâm tình người nghe nhộn nhạo nhưng lại không có nửa phần làm cho người ta hiểu sai ý.
Những người ngày chưa từng gặp qua một nam tử nào có khí chất ôn tồn như vậy, có thể làm cho người ta cảm thấy thỏai mái, vui vẻ, vốn tính mạnh mẽ vào phòng tra xét nhưng nghe những lời này cũng không khỏi phân vân, đáy lòng còn tiếc hận cho hắn, khí chất như thế sao lại có dung mạo quá tầm thường, nếu bộ dạng hắn mà như chủ tử của mình thì thiên hạ này, có nữ tử nào mà khuynh đảo tâm hồn vì hắn?
” Thanh công tử thật sự là khách khí, ta là hộ vệ của Liễu gia, ngày hôm qua bà con xa của Liễu gia bị người ta đả thương, móc đi cặp mắt, còn tuyên bố không để Liễu gia vào trong mắt, người kia chết cũng không tính nhưng Liễu gia tuyệt đối không để người khách vũ nhục, cho nên sáng nay phụng mệnh chủ tử, đối với khách nhân vừa đến thành trong hai ngày qua đều phải tra hỏi tìm cho ra kẻ đã không xem Liễu gia ra gì, không có ý mạo phạm tới Thanh công tử, xin thứ lỗi”
Nam tử lạnh lùng hiếm khi lại nhiều lời với người khác, nhưng đứng trước mặt Thanh Liên thì hắn không tự giác mà khai hết mục đích của lần này, tựa hồ như nếu giấu diếm với người này thì là đại nghịch bất kính, hơn nữa hắn cũng đã không vừa mắt Liễu Song Vân kia từ lâu, ỷ vào thanh danh của chủ tủ, ở bên ngòai là cáo mượn oai hùm, chủ tử vì niệm tình hắn cũng là họ Liễu nên nếu hắn không gây chuyện quá mức thì cũng không để ý tới.
Lần này bị người ta móc mắt thì cũng do hắn gieo gió gặt bão, vết thương trên người các hộ vệ rõ ràng là do Liễu Song Vân gây nên, nghe hắn nói là có một nữ ma đầu tâm như rắn rết móc mắt hắn, nghĩ cũng biết là do hắn mơ ước sắc đẹp của người ta, muốn lấy lòng người ta nên mới giết chết thủ hạ của mình, cụối cùng cũng bị người khác gây thương tích, lẽ ra là thấy sảng khóai, người như hắn có chết mười tám lần cũng chưa hết tội.
Nhưng mà hắn không chết, còn nói nữ nhân kia khinh thường Liễu gia, nghe hắn nói ra thanh danh của Liễu gia còn lớn tiếng nhục mạ, chủ tử tuy biết rằng lời của hắn phần nhiều là bịa đặt, chẳng qua muốn bọn họ báo thù giùm hắn mà thôi nhưng nói sao thì nếu sự tình có liên quan tới thanh danh của Liễu gia, bọn họ ít ra cũng phải tìm được nữ tử kia để hỏi cho ra lẽ.
“Sao có thể chứ, các vị là làm theo chức trách, đừng nói là quấy rầy, xuất môn ra ngòai cũng chỉ mong được bình an,vốn tưởng Giang Nam phồn hoa, cường đạo ít nhưng hiện tại nghe các hạ nói thì tựa hồ không phải thế, xem ra tại hạ phải tìm người có võ công theo hộ vệ bên mình mới được”
Thanh Liên ngữ khí không nhanh không chậm, thần sắc lại có vẻ lo lắng và sợ hãi, như là vì nghĩ đến sự an tòan của mình và muội muội mà lo lắng, làm cho bọn người vốn đang dò xét hắn cũng có chút bội phục hắn vẫn còn giữ được bình tĩnh cũng đem hòai nghi với hắn xoa bỏ hòan tòan.
Thanh Liên này vừa nhìn thấy đã biết là một người đọc sách, ngón tay dài thon thả, vừa nhìn là biết chưa từng làm qua việc nặng nhọc cũng không có tập võ, nếu không thì dù bảo dưỡng tốt thế nào cũng có thể nhìn ra manh mối, mà tay của Thanh Liên hòan hảo hơn tay hắn gấp trăm lần a.
Một cái nam tử còn như thế, muội muội hắn chắc cũng là một tiểu thư khuê các, cả ngày làm bạn với kim chỉ thêu thùa,càng không phải là người có võ công cao thâm, có thể móc đi cặp mắt của Liễu Vân Song, xem ra chỉ vì dung mạo của muội muội Thanh Liên xinh đẹp cho nên mới làm bọn họ nghĩ tới hai người là kẻ đã đả thương Liễu Vân Song hôm qua.
Thực ra, trước khi lên lầu, bọn họ đã cẩn thận điều tra, biết hôm qua bọn Thanh Liên cũng la ngồi xe ngựa đến nhưng kiểu xe, màu sắc và người đánh xe đều không giống với chiếc xe bọn họ muốn tìm, chỉ vì bọn họ thận trọng nên mới tự tới tìm hiểu lần nữa.
Hiện tại xem ra người đả thương Liễu Vân Song tuyệt đối không phải là huynh muội Thanh Liên này, cả đám đều cùng nghĩ như thế nên lúc này cũng không muốn gặp muội muội của Thanh Liên nữa, ngược lại còn cười khẽ nói ” Thanh công tử yên tâm, ở địa phận Giang Nam không có kẻ trộm đạo nào dám càn rỡ, cứ yên tâm du ngọan, người ta tìm cũng không phải cường đạo, sẽ không ra tay đối với dân thường”
“A, các hạ đã nói vậy thì Thanh Liên yên tâm hơn”, Thanh Liên cố ý làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ôn nhã thi lễ ” đạ tạ các vị”
Nam tử lạnh lùng đem hết các động tác của hắn thu vào mắt, quay đầu nhìn đồng bọn, thấy ánh mắt bọn họ cũng không nghi ngờ gì, vì thế hướng Thanh Liên gật đầu một cái ” quấy rầy Thanh công tử dùng điểm tâm, đã không có chuyện gì, ta xin cáo lui”
” Không quấy rầy, không quấy rầy, các vị tạm biệt!” Thanh Liên vẫn ôn hòa đáp lễ, thanh âm như gió mùa xuân, mỉm cười nhìn bọn họ rời đi rồi mới đóng cửa, đi vào bên trong.
Bảo Bảo lúc này đã ăn no, ánh mắt sùng bái nhìn hắn ” Thanh Liên, ta thật sự là rất bội phục ngươi, ta còn đang tính dùng vong ưu làm cho bọn họ mơ hồ rời đi, không ngờ ngươi chỉ nói mấy câu đã đuổi được bọn họ đi. Nhưng ta bây giờ là muội muội của ngươi? Thanh Liên ca ca”. Bảo Bảo nháy mắt tinh nghịch, làm nũng tiến gần bên Thanh Liên, muốn ôm lấy tay hắn, nghe nàng mềm nhẹ gọi hắn là Thanh Liên ca ca, trong lòng cũng thấy ấm áp vài phần.
“Sau này, nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ thì không được dùng đến võ công, đương nhiên là càng không được dùng đến pháp lực. Mới đến Giang Nam hai ngày, ngươi đã rước lấy chuyện phiền tóai lớn như vậy, trước mắt có thể làm cho đám người này cho qua nhưng qua được lần này chưa chắc qua được lần sau, cho nên ngươi tốt nhất nên an phận một chút, bằng không ta sẽ không mang ngươi cùng đi”
” Được rồi! Ta nhất định ngoan là được chứ gì? bất quá nói thế nào thì ngươi không được bỏ lại ta, mặc kệ là thời điểm gì” Bảo Bảo bĩu môi, nàng nào biết Liễu Vân Song kia lại có chỗ dựa lớn như vậy? Bất quá nghe khẩu khí của đám người đó thì hắn chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, nhưng hắn dám ở sau lưng nói xấu và vu oan cho nàng, Bắc Dao Bảo Bảo nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, nàng nhất định tìm cơ hội cắt lưỡi của hắn mới được, đến lúc đó, nàng muốn xem hắn còn dựa vào cái gì để gây chuyện thị phi.
Thanh Liên làm sao không biết trong lòng nàng nghĩ gì, nghĩ một hồi hắn cũng bật cười, bọn họ là yêu tinh, muốn biến hóa thế nào là chuyện rất dễ dàng, muốn Liễu gia bỏ qua thì chỉ cần chỉnh sửa dung nhan một chút là được, nhưng với tính tình của Bảo Bảo thì dù biến thành bộ dáng gì cũng sẽ rước lấy một đống phiền tóai.
Để xem nàng sẽ thu dọn cục diện rối rắm này thế nào? có một chút việc thú vị để làm, coi như là giải trí đi.
Còn chưa tới kịp trả lời nàng đã nghe tiếng bước chân đi lên lầu, hai người nhìn xuyên tường thì thấy đám người của Liễu gia lại quay trở lại, chuyện này là sao?
Hai bên gian phòng cũng đã có khách ở trọ nhưng Bảo Bảo và Thanh Liên cảm thấy nhóm người này là đi về phía phòng của bọn họ, quả nhiên còn chưa nghĩ xong thì đã có người gõ cửa, âm thanh hổn hể “ công, công tử gia, người, người mở cửa, có, có vài vị đại nhân muốn gặp các ngươi”
Người lên tiếng là chưởng quầy, lúc này dường như vẫn còn kinh hồn bạt vía, cổ áo còn bị một nam nhân cao lớn nắm lấy cho nên hắn nói chuyện cũng lắp bắp.
Hai người trong phòng đã sớm nhìn xuyên qua ván cửa, nhìn thấy toàn bộ tình cảnh bên ngoài, bọn người vừa tới đều mặc áo lam, có lẽ là đồng bọn với nhóm người mà bọn họ đã thoáng gặp trên đường vào hôm qua, quần áo cùng màu sắc lại cũng kiểu dáng, không hỏi cũng biết bọn chúng chính là người của Liễu gia.
Lại không hỏi cũng biết bọn chúng lúc này tìm tới cửa là đã nghi ngờ bọn họ có liên quan tới chuyện Liễu Vân Song bị thương hôm qua.
Liễu Vân Song chỉ cần nói có mỹ nhân ép hắn phải tự móc mắt, mà bọn họ đêm qua rời đi đến chỗ gặp nạn thì nơi này là gần nhất, dung mạo của Bảo Bảo tuy rằng đã che bớt linh khí nhưng vẫn đủ làm cho bọn người phàm phu tục tử si mê, chỉ cần tìm hiểu tin tức một chút thì sẽ biết tìm tới đây, thực sự là chuyện không quá khó để suy đoán ra.
Bắc Dao Bảo Bảo vừa định đứng lên, liền bị Thanh Liên đè lại, ý bảo nàng tiếp tục ăn cơm, còn mình thì đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở, Thanh Liên đã làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn đám người bên ngoài, thanh nhã hỏi “ xin hỏi các vị có chuyện gì?”. Thanh âm của Thanh Liên quá mức dễ nghe làm bọn họ có chút ngoài ý muốn, thấy hắn tuy ngoại hình bình thường nhưng phong thái lại tràn đầy ý vị động lòng người, làm cho nam tử đang nắm cổ áo của chưởng quầy bất giác thả lỏng tay, làm cho chưởng quầy nhất thời té lăn trên mặt đất.
Thanh Liên vừa định dìu chưởng quầy lên thì hắn đã tự mình đứng dậy, vội vàng bỏ chạy xuống lầu như đi tị nạn.
Nhìn chằm chằm Thanh Liên một hồi, nam tử kia mới lấy lại tinh thần hỏi “ xin hỏi công tử họ gì, người ở nơi nào, từ đâu mà đến, định đi đâu?”
“Tại hạ là Thanh Liên, là nhân sĩ ở Trạch Châu, đang đi du ngoạn, ngắm cảnh non sông đất nước, nên chưa định ra nơi đến, không biết các vị đến đây có gì chỉ giáo?”
” Trạch Châu? Trạch Châu là một nơi rất đẹp” nam tử lạnh lùng không trả lời Thanh Liên, tầm mắt muốn vượt qua người hắn mà nhìn vào trong phòng.
Mà Thanh Liên mặc dù thân hình không cường tráng, cũng không cao hơn người bên ngoài nhưng vì cánh cửa chỉ mở có một nửa nên lúc này hắn đứng ở cửa cũng vừa vặn chặn được tầm mắt của mọi người, muốn nhìn thấy Bảo Bảo trong phòng thì không nhìn được rồi.
“Chỉ là một địa phương nhỏ mà thôi, sao sánh được với Giang Nam phồn hoa đô hội”. Thanh Liên cũng giả bộ như không biết ý đồ của người nọ, chỉ ngước mắt nhìn hắn, khiêm tốn đáp.
Không có lộ ra nửa phần mị mầu, lại làm cho người ta cảm giác cực kỳ câu tâm, người nọ vốn còn muốn thăm dò tình hình trong phòng nhưng nhìn thấy đôi mắt như sóng nước lưu chuyển của Thanh Liên thì không khỏi bồi hồi, ngữ khí đã không còn sắc bén, ngược lại còn có ý lúng ta lúng túng “ trong phòng không biết còn có ai đi cùng công tử không?”
” Là tiểu muội, từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, lần này tại hạ rời nha, sống chết cũng đòi đi theo, đến nơi này thấy Giang Nam phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần nên lưu luyến không rời, liền quyết định ở lại vài ngày, mong các vị không chê cười. Trong phòng có nữ quyến nên không tiện chứ không thì cũng muốn mời các vị vào nhà đàm đạo một phen”
Thanh Liên ngữ khí trầm tĩnh mà cao nhã, chỉ vài câu đơn giản nhưng thóat ra từ miệng hắn lại giống như nhả ngọc phun châu, làm cho tâm tình người nghe nhộn nhạo nhưng lại không có nửa phần làm cho người ta hiểu sai ý.
Những người ngày chưa từng gặp qua một nam tử nào có khí chất ôn tồn như vậy, có thể làm cho người ta cảm thấy thỏai mái, vui vẻ, vốn tính mạnh mẽ vào phòng tra xét nhưng nghe những lời này cũng không khỏi phân vân, đáy lòng còn tiếc hận cho hắn, khí chất như thế sao lại có dung mạo quá tầm thường, nếu bộ dạng hắn mà như chủ tử của mình thì thiên hạ này, có nữ tử nào mà khuynh đảo tâm hồn vì hắn?
” Thanh công tử thật sự là khách khí, ta là hộ vệ của Liễu gia, ngày hôm qua bà con xa của Liễu gia bị người ta đả thương, móc đi cặp mắt, còn tuyên bố không để Liễu gia vào trong mắt, người kia chết cũng không tính nhưng Liễu gia tuyệt đối không để người khách vũ nhục, cho nên sáng nay phụng mệnh chủ tử, đối với khách nhân vừa đến thành trong hai ngày qua đều phải tra hỏi tìm cho ra kẻ đã không xem Liễu gia ra gì, không có ý mạo phạm tới Thanh công tử, xin thứ lỗi”
Nam tử lạnh lùng hiếm khi lại nhiều lời với người khác, nhưng đứng trước mặt Thanh Liên thì hắn không tự giác mà khai hết mục đích của lần này, tựa hồ như nếu giấu diếm với người này thì là đại nghịch bất kính, hơn nữa hắn cũng đã không vừa mắt Liễu Song Vân kia từ lâu, ỷ vào thanh danh của chủ tủ, ở bên ngòai là cáo mượn oai hùm, chủ tử vì niệm tình hắn cũng là họ Liễu nên nếu hắn không gây chuyện quá mức thì cũng không để ý tới.
Lần này bị người ta móc mắt thì cũng do hắn gieo gió gặt bão, vết thương trên người các hộ vệ rõ ràng là do Liễu Song Vân gây nên, nghe hắn nói là có một nữ ma đầu tâm như rắn rết móc mắt hắn, nghĩ cũng biết là do hắn mơ ước sắc đẹp của người ta, muốn lấy lòng người ta nên mới giết chết thủ hạ của mình, cụối cùng cũng bị người khác gây thương tích, lẽ ra là thấy sảng khóai, người như hắn có chết mười tám lần cũng chưa hết tội.
Nhưng mà hắn không chết, còn nói nữ nhân kia khinh thường Liễu gia, nghe hắn nói ra thanh danh của Liễu gia còn lớn tiếng nhục mạ, chủ tử tuy biết rằng lời của hắn phần nhiều là bịa đặt, chẳng qua muốn bọn họ báo thù giùm hắn mà thôi nhưng nói sao thì nếu sự tình có liên quan tới thanh danh của Liễu gia, bọn họ ít ra cũng phải tìm được nữ tử kia để hỏi cho ra lẽ.
“Sao có thể chứ, các vị là làm theo chức trách, đừng nói là quấy rầy, xuất môn ra ngòai cũng chỉ mong được bình an,vốn tưởng Giang Nam phồn hoa, cường đạo ít nhưng hiện tại nghe các hạ nói thì tựa hồ không phải thế, xem ra tại hạ phải tìm người có võ công theo hộ vệ bên mình mới được”
Thanh Liên ngữ khí không nhanh không chậm, thần sắc lại có vẻ lo lắng và sợ hãi, như là vì nghĩ đến sự an tòan của mình và muội muội mà lo lắng, làm cho bọn người vốn đang dò xét hắn cũng có chút bội phục hắn vẫn còn giữ được bình tĩnh cũng đem hòai nghi với hắn xoa bỏ hòan tòan.
Thanh Liên này vừa nhìn thấy đã biết là một người đọc sách, ngón tay dài thon thả, vừa nhìn là biết chưa từng làm qua việc nặng nhọc cũng không có tập võ, nếu không thì dù bảo dưỡng tốt thế nào cũng có thể nhìn ra manh mối, mà tay của Thanh Liên hòan hảo hơn tay hắn gấp trăm lần a.
Một cái nam tử còn như thế, muội muội hắn chắc cũng là một tiểu thư khuê các, cả ngày làm bạn với kim chỉ thêu thùa,càng không phải là người có võ công cao thâm, có thể móc đi cặp mắt của Liễu Vân Song, xem ra chỉ vì dung mạo của muội muội Thanh Liên xinh đẹp cho nên mới làm bọn họ nghĩ tới hai người là kẻ đã đả thương Liễu Vân Song hôm qua.
Thực ra, trước khi lên lầu, bọn họ đã cẩn thận điều tra, biết hôm qua bọn Thanh Liên cũng la ngồi xe ngựa đến nhưng kiểu xe, màu sắc và người đánh xe đều không giống với chiếc xe bọn họ muốn tìm, chỉ vì bọn họ thận trọng nên mới tự tới tìm hiểu lần nữa.
Hiện tại xem ra người đả thương Liễu Vân Song tuyệt đối không phải là huynh muội Thanh Liên này, cả đám đều cùng nghĩ như thế nên lúc này cũng không muốn gặp muội muội của Thanh Liên nữa, ngược lại còn cười khẽ nói ” Thanh công tử yên tâm, ở địa phận Giang Nam không có kẻ trộm đạo nào dám càn rỡ, cứ yên tâm du ngọan, người ta tìm cũng không phải cường đạo, sẽ không ra tay đối với dân thường”
“A, các hạ đã nói vậy thì Thanh Liên yên tâm hơn”, Thanh Liên cố ý làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ôn nhã thi lễ ” đạ tạ các vị”
Nam tử lạnh lùng đem hết các động tác của hắn thu vào mắt, quay đầu nhìn đồng bọn, thấy ánh mắt bọn họ cũng không nghi ngờ gì, vì thế hướng Thanh Liên gật đầu một cái ” quấy rầy Thanh công tử dùng điểm tâm, đã không có chuyện gì, ta xin cáo lui”
” Không quấy rầy, không quấy rầy, các vị tạm biệt!” Thanh Liên vẫn ôn hòa đáp lễ, thanh âm như gió mùa xuân, mỉm cười nhìn bọn họ rời đi rồi mới đóng cửa, đi vào bên trong.
Bảo Bảo lúc này đã ăn no, ánh mắt sùng bái nhìn hắn ” Thanh Liên, ta thật sự là rất bội phục ngươi, ta còn đang tính dùng vong ưu làm cho bọn họ mơ hồ rời đi, không ngờ ngươi chỉ nói mấy câu đã đuổi được bọn họ đi. Nhưng ta bây giờ là muội muội của ngươi? Thanh Liên ca ca”. Bảo Bảo nháy mắt tinh nghịch, làm nũng tiến gần bên Thanh Liên, muốn ôm lấy tay hắn, nghe nàng mềm nhẹ gọi hắn là Thanh Liên ca ca, trong lòng cũng thấy ấm áp vài phần.
“Sau này, nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ thì không được dùng đến võ công, đương nhiên là càng không được dùng đến pháp lực. Mới đến Giang Nam hai ngày, ngươi đã rước lấy chuyện phiền tóai lớn như vậy, trước mắt có thể làm cho đám người này cho qua nhưng qua được lần này chưa chắc qua được lần sau, cho nên ngươi tốt nhất nên an phận một chút, bằng không ta sẽ không mang ngươi cùng đi”
” Được rồi! Ta nhất định ngoan là được chứ gì? bất quá nói thế nào thì ngươi không được bỏ lại ta, mặc kệ là thời điểm gì” Bảo Bảo bĩu môi, nàng nào biết Liễu Vân Song kia lại có chỗ dựa lớn như vậy? Bất quá nghe khẩu khí của đám người đó thì hắn chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, nhưng hắn dám ở sau lưng nói xấu và vu oan cho nàng, Bắc Dao Bảo Bảo nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, nàng nhất định tìm cơ hội cắt lưỡi của hắn mới được, đến lúc đó, nàng muốn xem hắn còn dựa vào cái gì để gây chuyện thị phi.
Thanh Liên làm sao không biết trong lòng nàng nghĩ gì, nghĩ một hồi hắn cũng bật cười, bọn họ là yêu tinh, muốn biến hóa thế nào là chuyện rất dễ dàng, muốn Liễu gia bỏ qua thì chỉ cần chỉnh sửa dung nhan một chút là được, nhưng với tính tình của Bảo Bảo thì dù biến thành bộ dáng gì cũng sẽ rước lấy một đống phiền tóai.
Để xem nàng sẽ thu dọn cục diện rối rắm này thế nào? có một chút việc thú vị để làm, coi như là giải trí đi.
Còn chưa tới kịp trả lời nàng đã nghe tiếng bước chân đi lên lầu, hai người nhìn xuyên tường thì thấy đám người của Liễu gia lại quay trở lại, chuyện này là sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook