Hộ Vệ Nữ Thần
-
Chương 7: Tìm kim đáy bể
******
"Năm ta mười ba tuổi, phụ hoàng chấp thuận cho ta giả nam trang, theo Tiêu Diêu Lạc tiên sinh xuống Tiêu Dao Sơn tu hành đạo pháp..."
"Nói vậy, Diêu Lạc tiên sinh chính là sư phụ của người?"
"Diêu Lạc không dạy trẫm, tính ra ngài ấy mới chỉ là tiểu sư thúc, sư phụ ta lúc ấy là Bạch Thần Chấn Thiên Vũ, người là vương tử của Lãnh Quốc, nhưng từ bỏ ngôi vị chuyên tâm tu đạo làm Thần."
" Sư phụ của người đã đắc đạo?"
Khuynh Mị Dẫn ngừng lại một lúc, sau đó bi thương lắc đầu đáp:
- Khoảng thời gian ta học bên người khi đó thật ngắn ngủi, mọi sự cũng không nhớ rõ, chỉ biết năm mười lăm tuổi. Sư thúc tìm thấy ta thoi thóp dưới chân núi Tiêu Dao, sau đó còn phát hiện rất nhiều đồ đệ của sư phụ không còn hơi thở, về sau cha ta nói lại mới biết. Sư phụ vì chuyên tâm tu luyện quá độ mà tẩu hỏa nhập ma, đến nay cũng không biết tung tích...
Quân Kiếm Vũ nghe chuyện của nàng, nhất thời cảm thấy thật ly kỳ, y cảm thấy nội tâm rất có ấn tượng với cái tên Bạch Thần Chấn Thiên Vũ này...
- Từ đó đến nay, chẳng lẽ chưa từng ai trông thấy ngài ấy hay sao?
Khuynh Mị Dẫn lắc đầu, nàng nói:
- Sư phụ luôn đeo một chiếc mặt nạ bạc, diện mạo của ngài xưa nay chưa từng ai được thấy, kể cả các sư thúc, chỉ biết sư phụ có một mái tóc trắng rất dài, hay mặc bạch y, hình dáng cũng... tựa tựa ngươi vậy đó,... ừm, rất giống! Ngoài mái tóc ra nếu ngươi mang thêm một cái mặt nạ trông thoang thoáng dáng dấp của sư phụ lắm...
Quân Kiếm Vũ nghe xong dở khóc dở cười, điện hạ hơn y trăm tuổi, vị sư phụ kia chắc chắn hơn y ngàn tuổi, lại còn tóc trắng? Đích thị là một cụ già, có thể đem so sánh với y sao?
Một lão thần tiên tẩu hỏa nhập ma, còn có sở thích đeo mặt nạ, trong lòng Quân Kiếm Vũ âm thầm không mong có một vị sư phụ như thế đến dạy y đâu.
"Năm ta mười ba tuổi, phụ hoàng chấp thuận cho ta giả nam trang, theo Tiêu Diêu Lạc tiên sinh xuống Tiêu Dao Sơn tu hành đạo pháp..."
"Nói vậy, Diêu Lạc tiên sinh chính là sư phụ của người?"
"Diêu Lạc không dạy trẫm, tính ra ngài ấy mới chỉ là tiểu sư thúc, sư phụ ta lúc ấy là Bạch Thần Chấn Thiên Vũ, người là vương tử của Lãnh Quốc, nhưng từ bỏ ngôi vị chuyên tâm tu đạo làm Thần."
" Sư phụ của người đã đắc đạo?"
Khuynh Mị Dẫn ngừng lại một lúc, sau đó bi thương lắc đầu đáp:
- Khoảng thời gian ta học bên người khi đó thật ngắn ngủi, mọi sự cũng không nhớ rõ, chỉ biết năm mười lăm tuổi. Sư thúc tìm thấy ta thoi thóp dưới chân núi Tiêu Dao, sau đó còn phát hiện rất nhiều đồ đệ của sư phụ không còn hơi thở, về sau cha ta nói lại mới biết. Sư phụ vì chuyên tâm tu luyện quá độ mà tẩu hỏa nhập ma, đến nay cũng không biết tung tích...
Quân Kiếm Vũ nghe chuyện của nàng, nhất thời cảm thấy thật ly kỳ, y cảm thấy nội tâm rất có ấn tượng với cái tên Bạch Thần Chấn Thiên Vũ này...
- Từ đó đến nay, chẳng lẽ chưa từng ai trông thấy ngài ấy hay sao?
Khuynh Mị Dẫn lắc đầu, nàng nói:
- Sư phụ luôn đeo một chiếc mặt nạ bạc, diện mạo của ngài xưa nay chưa từng ai được thấy, kể cả các sư thúc, chỉ biết sư phụ có một mái tóc trắng rất dài, hay mặc bạch y, hình dáng cũng... tựa tựa ngươi vậy đó,... ừm, rất giống! Ngoài mái tóc ra nếu ngươi mang thêm một cái mặt nạ trông thoang thoáng dáng dấp của sư phụ lắm...
Quân Kiếm Vũ nghe xong dở khóc dở cười, điện hạ hơn y trăm tuổi, vị sư phụ kia chắc chắn hơn y ngàn tuổi, lại còn tóc trắng? Đích thị là một cụ già, có thể đem so sánh với y sao?
Một lão thần tiên tẩu hỏa nhập ma, còn có sở thích đeo mặt nạ, trong lòng Quân Kiếm Vũ âm thầm không mong có một vị sư phụ như thế đến dạy y đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook