Hộ Thê Ký
-
Chương 15: Bảo bối, nàng nói đỡ cho ta sao?
Biến con mẹ mày đi!
Tống Bình Chi kêu khục một tiếng, như đạn pháo bay ngược về phía sau. Hai trong số bốn môn đồ Mật Tông cũng chung số phận với hắn, chỉ vì lỡ chạy qua người Chiến Vân. Một cú quét chân của hắn khiến hai con ngựa kêu hí một tiếng ngã vật xuống đất.
- Thủ lĩnh!
Một gã môn đồ Mật Tông đỡ lấy Tống Bình Chi, chỉ thấy hắn ta sắc mặt xám ngoét, phần ngực rách ra, vỡ nát, lòi cả xương ra ngoài. Một đời anh hùng chọc trời khuấy nước, “Ảnh Thương” Tống Bình Chi chính thức táng mạng tại đây, vỡ ngực mà chết.
Còn Chiến Vân, lúc này đã sớm cướp lấy một con ngựa phi mất dạng. Phấn độc khiến hắn thiếp đi nhanh chóng, cả người mê man không biết chi nữa. Chú ngựa cứ thế cõng hắn trên lưng mà phi nước đại. Giả như mấy tên môn đồ Mật Tông kia chớp thời cơ đuổi theo, thì ai chết vào tay ai còn chưa biết. ( Và cũng hết truyện lun kakaka)
Trong khi đó, ông cháu Luyện Thừa Khôn và Kim Tuệ lúc này đã trở về tới Chung Nam Sơn. Ba người được đệ tử Võ Đang đón ngay từ dưới chân núi. “Võ Đang Thiếu Kiếm” nghe tin cô con gái độc nhất của chưởng môn phái Toàn Chân an toàn trở về thì cũng thân chinh ra nghênh đón.
- Kim Tuệ cô nương, Diêu cô nương, hai người không sao chứ? Luyện tiền bối bị thương nặng vậy sao?
- Cám ơn Triệu công tử đã “quan tâm”.
Diêu Ngọc Như đáp một tiếng lạnh tanh. “Bách Hoa Tiên Tử” hiện giờ hảo cảm đối với vị chưởng môn nhân tương lai Võ Đang này đã giảm sút đi ít nhiều.
Diêu Ngọc Như trong lòng tới giờ vẫn còn canh cánh mãi, cảnh tượng gã đàn ông kia vì hai ông cháu nàng mà đỡ một thương. Nàng ngờ ngợ nhận ra, một nam nhân chân chính vẫn là nên như thế thì hơn, nói ít làm nhiều.
- Triệu công tử, còn một người nữa, hiện đang lên núi, xem ra cũng thụ thương không nhẹ. Một tên đệ tử Võ Đang bẩm báo. Triệu Phi Hùng nghe vậy thì hỏi:
- Là ai?
- Hình như là…bạn đồng hành cùng vị tiểu thư đây, đệ cũng không nhớ rõ nữa..Nói rồi đưa mắt nhìn qua Chiêu Yến, lúc này cũng đang đứng cạnh đấy.
Diêu Ngọc Như vốn đang chăm ông nội, nghe thấy thế thì mắt ngọc không nhịn được ngó ra ngoài. Chỉ thấy một con ngựa đang được đệ tử Võ Đang dẫn đi lên, trên yên ngựa, một chàng thanh niên đang nằm gục.
Diêu Ngọc Như thấy Chiến Vân thụ thương nặng như vậy thì không khỏi lo lắng, cũng không quản ánh mắt người ngoài mà chạy tới dìu hắn vào trong sảnh. Đám đông đệ tử Võ Đang đây là lần đầu thấy “Bách Hoa Tiên Tử” tỏ vẻ quan tâm chăm sóc như thế tới một người khác giới, ngoài ông nàng Luyện Thừa Khôn. Tất cả đều nhìn gã thanh niên vô danh kia với vẻ ghen tị.
“Võ Đang Thiếu Kiếm” lúc này mới để ý đến Chiến Vân, người mà gã không có mấy ấn tượng kia. Ngoài việc biết hắn là bằng hữu với Kim Tuệ ra thì..khoan đã, bóng lưng kia, hình như mình đã gặp ở đâu rồi…
Nhìn theo bóng lưng của Chiến Vân, Triệu Phi Hùng bỗng dưng toát mồ hôi lạnh.
Đêm đó, trên lầu hai, cảnh tượng “Song Thần Kiếm” Thần Khôn thảm bại trong một chiêu trong tay gã thanh niên vô danh kia, tất cả đều lập tức tái hiện lại rõ mồn một trong đầu óc của “Võ Đang Thiếu Kiếm”, giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy!
Không thể sai được! chính là hắn!
- Chờ đã..người này..người này..
Triệu Phi Hùng gương mặt bỗng dưng lộ vẻ sắc lạnh:
- Người này..tuyệt không thể dung, y chính là người của MẬT TÔNG!
- Cái gì?
Đông đảo đệ tử Võ Đang, nghe thế thì lập tức rút kiếm vây quanh Diêu Ngọc Như lúc này đang cõng Chiến Vân hôn mê bất tỉnh.
- Công tử nói vậy là sao? Diêu Ngọc Như ngạc nhiên trừng mắt với Triệu Phi Hùng: - Người nói anh ta? Là môn đồ Mật Tông?
- Phải.
- Nói có sách, mách phải có chứng? Công tử đừng cho mình cái quyền nói gì thì nói.
Diêu Ngọc Như lạnh lùng nhìn Triệu Phi Hùng nói. Rõ ràng là đã xé rách mặt mũi rồi.
- Mới đây thôi, có người mật báo với ta, bên trong chúng ta có nội gián. Ta đã nghi ngờ người này từ lâu và để ý theo dõi, y có nhiều hành vi rất khác lạ. Ở đây đều là đệ tử danh môn, người có khả năng là nội gián chỉ có mình hắn ta mà thôi.
Chúng đệ tử Võ Đang nghe vậy thì bàn tán, riêng về hành vi kỳ lạ thì không sai, thỉnh thoảng không ít người trong bọn họ cũng tận mắt thấy người này lôi mấy thứ kì dị ra đùa nghịch. Mà toàn những thứ quái đản không rõ là gì.
- Mọi người có để ý, tại sao chúng ta lại vừa vặn về Chung Nam Sơn chậm mất một ngày? Nếu như không phải có nội gián chỉ điểm, Ma Môn liệu có vừa hay nhanh tay hơn chúng ta một bước?
Đám đệ tử Võ Đang nghe y nói thì đều gật gù đồng ý. Diêu Ngọc Như là mặt mày đỏ gay, cương quyết không chịu thua:
- Đây mới chỉ là lời vu cáo một phía của Triệu Công tử, có gì làm bằng? Ta xin đứng ra cam đoan, vị bằng hữu này tuyệt không có liên quan gì đến Mật Tông. Chính y đã cùng chúng ta giải cứu Kim cô nương khỏi tay “Ảnh Thương” Tống Bình Chi. Nhớ lại coi, ban nãy ngoài anh ta ra, ở đây còn ai là người dám xuống núi truy đuổi môn đồ Mật Tông, cứu Kimcô nương khỏi cơn nước sôi lửa bỏng?
Đám đông đệ tử Võ Đang nghe vậy thì đuối lý im lặng, riêng Triệu Phi Hùng thì thẹn đỏ mặt. Câu này, Diêu Ngọc Như chính là cố ý nói cho hắn nghe.
- Ta cũng cam đoan, hắn vô can.
Chiêu Yến lưỡng lự một hồi, đoạn chỉ tay vào Chiến Vân, cất tiếng nói. Diêu Ngọc Như thấy mình có thêm đồng minh, nét mặt lộ vẻ hoan hỉ.
Đường Môn phái trước giờ vẫn là ba phần chính bảy phần tà, mặc dù nằm trong thất đại phái, song cũng không được chính phái tin tưởng cho lắm. Lời của Diêu Ngọc Như còn xa lắm mới đủ sức nặng lay động được chúng nhân, huống hồ nơi đây đa phần đều là đệ tử Võ Đang dưới quyền Triệu Phi Hùng.
- Bắt hắn ta lại!
Triệu Phi Hùng gằn giọng, tuốt kiếm ra lệnh.
Tống Bình Chi kêu khục một tiếng, như đạn pháo bay ngược về phía sau. Hai trong số bốn môn đồ Mật Tông cũng chung số phận với hắn, chỉ vì lỡ chạy qua người Chiến Vân. Một cú quét chân của hắn khiến hai con ngựa kêu hí một tiếng ngã vật xuống đất.
- Thủ lĩnh!
Một gã môn đồ Mật Tông đỡ lấy Tống Bình Chi, chỉ thấy hắn ta sắc mặt xám ngoét, phần ngực rách ra, vỡ nát, lòi cả xương ra ngoài. Một đời anh hùng chọc trời khuấy nước, “Ảnh Thương” Tống Bình Chi chính thức táng mạng tại đây, vỡ ngực mà chết.
Còn Chiến Vân, lúc này đã sớm cướp lấy một con ngựa phi mất dạng. Phấn độc khiến hắn thiếp đi nhanh chóng, cả người mê man không biết chi nữa. Chú ngựa cứ thế cõng hắn trên lưng mà phi nước đại. Giả như mấy tên môn đồ Mật Tông kia chớp thời cơ đuổi theo, thì ai chết vào tay ai còn chưa biết. ( Và cũng hết truyện lun kakaka)
Trong khi đó, ông cháu Luyện Thừa Khôn và Kim Tuệ lúc này đã trở về tới Chung Nam Sơn. Ba người được đệ tử Võ Đang đón ngay từ dưới chân núi. “Võ Đang Thiếu Kiếm” nghe tin cô con gái độc nhất của chưởng môn phái Toàn Chân an toàn trở về thì cũng thân chinh ra nghênh đón.
- Kim Tuệ cô nương, Diêu cô nương, hai người không sao chứ? Luyện tiền bối bị thương nặng vậy sao?
- Cám ơn Triệu công tử đã “quan tâm”.
Diêu Ngọc Như đáp một tiếng lạnh tanh. “Bách Hoa Tiên Tử” hiện giờ hảo cảm đối với vị chưởng môn nhân tương lai Võ Đang này đã giảm sút đi ít nhiều.
Diêu Ngọc Như trong lòng tới giờ vẫn còn canh cánh mãi, cảnh tượng gã đàn ông kia vì hai ông cháu nàng mà đỡ một thương. Nàng ngờ ngợ nhận ra, một nam nhân chân chính vẫn là nên như thế thì hơn, nói ít làm nhiều.
- Triệu công tử, còn một người nữa, hiện đang lên núi, xem ra cũng thụ thương không nhẹ. Một tên đệ tử Võ Đang bẩm báo. Triệu Phi Hùng nghe vậy thì hỏi:
- Là ai?
- Hình như là…bạn đồng hành cùng vị tiểu thư đây, đệ cũng không nhớ rõ nữa..Nói rồi đưa mắt nhìn qua Chiêu Yến, lúc này cũng đang đứng cạnh đấy.
Diêu Ngọc Như vốn đang chăm ông nội, nghe thấy thế thì mắt ngọc không nhịn được ngó ra ngoài. Chỉ thấy một con ngựa đang được đệ tử Võ Đang dẫn đi lên, trên yên ngựa, một chàng thanh niên đang nằm gục.
Diêu Ngọc Như thấy Chiến Vân thụ thương nặng như vậy thì không khỏi lo lắng, cũng không quản ánh mắt người ngoài mà chạy tới dìu hắn vào trong sảnh. Đám đông đệ tử Võ Đang đây là lần đầu thấy “Bách Hoa Tiên Tử” tỏ vẻ quan tâm chăm sóc như thế tới một người khác giới, ngoài ông nàng Luyện Thừa Khôn. Tất cả đều nhìn gã thanh niên vô danh kia với vẻ ghen tị.
“Võ Đang Thiếu Kiếm” lúc này mới để ý đến Chiến Vân, người mà gã không có mấy ấn tượng kia. Ngoài việc biết hắn là bằng hữu với Kim Tuệ ra thì..khoan đã, bóng lưng kia, hình như mình đã gặp ở đâu rồi…
Nhìn theo bóng lưng của Chiến Vân, Triệu Phi Hùng bỗng dưng toát mồ hôi lạnh.
Đêm đó, trên lầu hai, cảnh tượng “Song Thần Kiếm” Thần Khôn thảm bại trong một chiêu trong tay gã thanh niên vô danh kia, tất cả đều lập tức tái hiện lại rõ mồn một trong đầu óc của “Võ Đang Thiếu Kiếm”, giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy!
Không thể sai được! chính là hắn!
- Chờ đã..người này..người này..
Triệu Phi Hùng gương mặt bỗng dưng lộ vẻ sắc lạnh:
- Người này..tuyệt không thể dung, y chính là người của MẬT TÔNG!
- Cái gì?
Đông đảo đệ tử Võ Đang, nghe thế thì lập tức rút kiếm vây quanh Diêu Ngọc Như lúc này đang cõng Chiến Vân hôn mê bất tỉnh.
- Công tử nói vậy là sao? Diêu Ngọc Như ngạc nhiên trừng mắt với Triệu Phi Hùng: - Người nói anh ta? Là môn đồ Mật Tông?
- Phải.
- Nói có sách, mách phải có chứng? Công tử đừng cho mình cái quyền nói gì thì nói.
Diêu Ngọc Như lạnh lùng nhìn Triệu Phi Hùng nói. Rõ ràng là đã xé rách mặt mũi rồi.
- Mới đây thôi, có người mật báo với ta, bên trong chúng ta có nội gián. Ta đã nghi ngờ người này từ lâu và để ý theo dõi, y có nhiều hành vi rất khác lạ. Ở đây đều là đệ tử danh môn, người có khả năng là nội gián chỉ có mình hắn ta mà thôi.
Chúng đệ tử Võ Đang nghe vậy thì bàn tán, riêng về hành vi kỳ lạ thì không sai, thỉnh thoảng không ít người trong bọn họ cũng tận mắt thấy người này lôi mấy thứ kì dị ra đùa nghịch. Mà toàn những thứ quái đản không rõ là gì.
- Mọi người có để ý, tại sao chúng ta lại vừa vặn về Chung Nam Sơn chậm mất một ngày? Nếu như không phải có nội gián chỉ điểm, Ma Môn liệu có vừa hay nhanh tay hơn chúng ta một bước?
Đám đệ tử Võ Đang nghe y nói thì đều gật gù đồng ý. Diêu Ngọc Như là mặt mày đỏ gay, cương quyết không chịu thua:
- Đây mới chỉ là lời vu cáo một phía của Triệu Công tử, có gì làm bằng? Ta xin đứng ra cam đoan, vị bằng hữu này tuyệt không có liên quan gì đến Mật Tông. Chính y đã cùng chúng ta giải cứu Kim cô nương khỏi tay “Ảnh Thương” Tống Bình Chi. Nhớ lại coi, ban nãy ngoài anh ta ra, ở đây còn ai là người dám xuống núi truy đuổi môn đồ Mật Tông, cứu Kimcô nương khỏi cơn nước sôi lửa bỏng?
Đám đông đệ tử Võ Đang nghe vậy thì đuối lý im lặng, riêng Triệu Phi Hùng thì thẹn đỏ mặt. Câu này, Diêu Ngọc Như chính là cố ý nói cho hắn nghe.
- Ta cũng cam đoan, hắn vô can.
Chiêu Yến lưỡng lự một hồi, đoạn chỉ tay vào Chiến Vân, cất tiếng nói. Diêu Ngọc Như thấy mình có thêm đồng minh, nét mặt lộ vẻ hoan hỉ.
Đường Môn phái trước giờ vẫn là ba phần chính bảy phần tà, mặc dù nằm trong thất đại phái, song cũng không được chính phái tin tưởng cho lắm. Lời của Diêu Ngọc Như còn xa lắm mới đủ sức nặng lay động được chúng nhân, huống hồ nơi đây đa phần đều là đệ tử Võ Đang dưới quyền Triệu Phi Hùng.
- Bắt hắn ta lại!
Triệu Phi Hùng gằn giọng, tuốt kiếm ra lệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook