Hộ Tâm
-
Chương 35
Nhạn Hồi cũng không biết Thiên Diệu đứng đó nghĩ cái gì khi nghe thấy nàng nói chuyện với đám hồn phách hồ yêu như thế, nàng chỉ nói với nữ hồ yêu cầm đầu: “Ta muốn mọi người giúp ta một việc, nhưng mọi người có đồng ý không đã?”
Hồ yêu nhìn thẳng vào mắt Nhạn Hồi, không có lấy một chút do dự: “Cô muốn chúng tôi giúp cái gì?”
Trong mắt bọn họ đều là lửa hận, rực cháy đến nỗi như thể thiêu đốt được cả hồn phách.
Nhạn Hồi chỉ Thiên Diệu ngoài trận pháp: “Ta muốn mọi người đánh yểm hộ cho ta và hắn.
Nửa đêm.
Thành Vĩnh Châu ban ngày náo nhiệt lâm vào khoảng thời gian yên tĩnh nhất.
Trong Thiên Hương phường thành Nam, công việc vẫn chưa dừng lại, ánh đèn trước phường hắt ánh sáng mờ nhạt, trên một mảnh bất bằng phẳng giam giữ hồ yêu, mỗi hồ yêu bị nhốt trong một lồng sắt, chung quanh không có bất cứ thứ gì che đậy. Một hồ yêu duỗi chân cũng có thể bị tên đệ tử tiên môn đi tuần tra trông thấy.
Tên đệ tử tiên môn sẽ hung dữ gõ lưới sắt: “Động đậy cái gì, vội đi đầu thai à?!”
Hồ yêu đành phải thu chân lại, cuộn tròn trên mặt đất chờ cái chết tới gần.
Cả khoảng đất tràn ngập áp lực sợ hãi.
Bỗng, một đám đệ tử tiên môn mặc quần áo không giống nhau đi tới, đám hồ yêu trong lồng càng thêm khẩn trương, bọn họ biết lúc những người thế này đến thì chứng tỏ đêm nay lại có hồ yêu bị mang đi.
Bạch Hiểu Lộ co người trong góc lồng sắt, hoảng hốt nhìn ba người đang đi tới phía này rồi sau đó đứng trước cửa lồng sắt bên cạnh chỗ nàng.
“Mở khóa.” Người cầm đầu ra lệnh, tên còn lại lập tức tìm chìa khóa trong một chùm chìa khóa to, khóa vừa tra vào ổ, Bạch Hiểu Lộ đã trông thấy hai mắt của hồ yêu bên cạnh trợn tròn, môi tái nhợt, không nói nổi một câu, sợ hãi đến nỗi co rụt cả thân lại.
Nhìn hắn bị người ta xách đi, Bạch Hiểu Lộ cúi gầm mặt chứ không đành lòng nhìn.
“Mẫu thân, mẫu thân…” Chẳng biết nàng đã gọi như thế biết bao lần. Nhưng mãi vẫn chẳng có ai đáp lời.
Bỗng nhiên khoảng đất bằng rung chuyển dữ dội, hơi lạnh không bình thường ùa vào. Bạch Hiểu Lộ đang cúi đầu chợt nghe tiếng ầm ỹ, cửa lồng giam đang bị gió lớn rung chuyển lắc lư.
Tất cả những lồng nhốt chúng hồ yêu đều bị rung đập như thế, khoảng đất nhanh chóng ầm ỹ.
Tên đệ tử tiên môn thấy kỳ lạ nên chạy qua chạy lại xem xét, nhưng lại chẳng phát hiện ra có chuyện gì không đúng, những hồ yêu ở đây đều đã bị móc nội đan, bọn họ cũng chẳng phát hiện ra được chút yêu khí nào.
Nhưng cửa lồng giam vẫn lắc lư dữ dội, tiếng động càng lúc càng lớn, dần biến thành tiếng nổ đầm ỹ, như thể có thứ gì đó vô hình mà bọn họ không thấy được đang rung mạnh cửa lồng giam, như thể âm thanh đầy phẫn nộ từ thế giới khac…
Đám đệ tử tiên gia đều bối rối, nhất thời đất dưới chân đã phủ bụi mù, ai nấy đều kinh hoảng không biết thứ gì đang quấy phá.
Vào lúc mọi người đang hoảng sợ tột cùng, ở một nơi tối tăm hẻo lánh không ai để ý tới, hai tên đệ tử tiên gia đã bị đánh ngất xỉu, quần áo bị lột sạch, sau đó bị nhét vào một cái bao tải lớn rồi chất vào trong góc.
Nhạn Hồi và Thiên Diệu thay quần áo đệ tử tiên môn rồi trà trộn vào hàng ngũ, họ vờ bối rối xuyên thẳng qua lớp bụi mù mịt. Nhạn Hồi hết nhìn đông rồi lại ngó tây để tìm Bạch Hiểu Lộ.
Thiên Diệu thì cố gắng cảm nhận khí tức của Sừng rồng.
“Ta thấy Bạch Hiểu Lộ rồi.” Nhạn Hồi nói khẽ, “Sừng rồng của huynh thì sao, có ở đây không?”
Thiên Diệu lắc đầu, hắn khép hờ mắt, trong đầu như đang vẽ bản đồ, hắn nói: “Đi thẳng vào phường, qua ba tiểu viện, sừng rồng của ta ở trong phòng.
Nhạn Hồi kinh ngạc: “Sao cứ như huynh từng tới đây rồi thế?”
“Ta cảm giác được nó.” Thiên Diệu nói bằng giọng bình thản, “Nó là một phần cơ thể của ta.”
Vảy hộ tâm trong ngực nàng cũng là một phần cơ thể của hắn đó. Nhạn Hồi bĩu môi, thuận miệng nói: “Ta sẽ phụ trách đám đệ tử tiên môn đang rối loạn này, huynh giả bộ hoảng hốt chạy bừa đi gọi người, có hồn phách hồ yêu sẽ đi cùng huynh, chờ tới được chỗ đó rồi, bọn họ sẽ đánh yểm trợ cho huynh như bây giờ, huynh chỉ cần để ý đến chuyện lấy sừng rồng, sau đó cứ cầm sừng rồng mà đi, ta thả những hồ yêu này ra, mang theo bọn họ sẽ liên lụy.”
Thiên Diệu chau mày: “Cô muốn thả hết chúng sao?”
“Thuận tay.”
Nàng nói xong thì đi lại chỗ Bạch Hiểu Lộ rồi hô to: “Có… Có quỷ!” Tiếng hô này khiến cho đáy lòng đám người vốn đang phát hoảng chợt lạnh ngắt.
Có người hô theo: “Là quỷ hồn của hồ yêu tìm về rồi!”
Nhạn Hồi không sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thêm vào một câu: “Đến lấy mạng chúng ta rồi!”
Nhất thời ai nấy đều hoảng sợ, có người hoảng hốt quay đầu chạy té khói.
Nhạn Hồi liếc mắt ra hiệu cho Thiên Diệu, nhưng lúc thấy hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, cái liếc mắt của nàng lại thành nháy mắt đá lông nheo.
Thiên Diệu: “…”
Nhạn Hồi kịp phản ứng lại: “…” Nàng che mặt, “Đi nhanh đi.”
Lời còn chưa dứt thì đã cảm thấy một luồng gió ập tới.
Sắc mặt Thiên Diệu biến đổi, thân hình khựng lại, hắn bình tĩnh nhìn về chân trời. Nhạn Hồi nhìn hắn, chẳng hiểu sao lúc này hắn lại như bị sét đánh, nàng đang muốn hỏi thì bỗng thấy ánh sáng ngưng tụ thành trận pháp.
Tràng cảnh như thể mây đen vây kín ánh trăng bị xua đi, xua tan đêm tối đục ngầu.
Tiếng ồn ào chung quanh biến mất, Nhạn Hồi nghe thấy đám quỷ hồn hồ yêu kinh hãi thét lên như bị đánh mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, trên khoảng đất bằng đã chẳng còn lại bất cứ quỷ hồn nào.
Nhạn Hồi kinh hãi, đây là nhân vật cỡ nào chứ…
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc đồ trắng toát phiêu diêu, tay áo phất phơ, tóc mây bồng bềnh, đôi mắt như làn nước mùa thu mang theo cảm giác trong trẻo nhưng lại ánh lên vẻ lạnh lùng. Mũi chân nàng ta khẽ hạ xuống, không nhiễm chút bụi trần.
Tố… Tố Ảnh Chân Nhân!
Nhạn Hồi càng hêm ngạc nhiên! Cô ta… Sao cô ta lại tới chốn thế này?!
Nhưng sau khi giật mình, Nhạn Hồi vô thức nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Thiên Diệu đang nhìn Tố Ảnh chân nhân chằm chăm, đôi mắt đen khóa chặt hình ảnh cô ta, đôi mắt vẩn đục vô ngần, trong đó là những cảm xúc hỗn tạp, có phẫn nộ, có kinh ngạc, có cả thù hận.
Nhạn Hồi hoàn toàn không biết tâm trạng của Thiên Diệu khi gặp Tố Ảnh mà không chút phòng bị thế này rốt cuộc là ra sao. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là không thể để Tố Ảnh thấy Thiên Diệu được.
Thiên Diệu như mất hồn, chỉ nhìn chằm chằm vào Tố Ảnh, hai mắt hắn dần đỏ ngầu. Hắn như hận không thể nhào tới cắn xé Tố Ảnh ngay bây giờ.
Trong lòng Nhạn Hồi âm thầm than khổ, sự thật quá tàn khốc mà! Nếu như Thiên Diệu nhào tới thật thì người bị cắn xé chính là hắn đó!
Nói không chừng là cả hai người họ ấy chứ!
Trong lúc Nhạn Hồi đang hoảng sợ thì bước chân của Thiên Diệu khẽ động, dường như muốn lao lên giết chóc như mũi tên rời cung.
Nhạn Hồi túm chặt tay hắn, ngăn trước người hắn, nàng quay đầu nhìn hắn, lúc này mê hương hồ yêu gì đó cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi, trước sự sống và cái chết, ánh hào quang trên đỉnh đầu Thiên Diệu cũng phải biến mất, nàng nhìn Thiên Diệu chằm chằm, mở to mắt lắc đầu, ánh mắt chỉ có bốn chữ để hỏi hắn: “Huynh muốn chết à?”
Huynh muốn chết à? Huynh muốn chết à? Lao ra như thế, huynh muốn chết thật thảm thiết sao?
Thiên Diệu không có pháp lực, hắn không thể đánh bay Nhạn Hồi được, vì thế hắn dời ánh mắt khỏi Tá Dịch mà nhìn thẳng vào Nhạn Hồi.
Bốn mắt tiếp xúc với nhau, lúc này Nhạn Hồi mới trông thấy được rõ ánh mắt của Thiên Diệu, đáy mắt lạnh như băng, ánh mắt như châm băng rét thấu xương đâm vào da nàng, càng đâm càng sâu, như thể có thể đâm vào tận xương tủy.
Nhạn Hồi không thể không thừa nhận rằng cho dù là nàng trước nay luôn lớn mật bốc đồng cũng bị ánh mắt này của Thiên Diệu dọa sợ.
Đây quả thực là Yêu Long ngàn năm chân chính, không phải là giả.
Đến giờ khắc này Nhạn Hồi mới tỉnh ngộ, lúc trước hắn chưa từng nghiêm túc tức giận với nàng bao giờ.
Mà bây giờ hắn cũng chỉ chưa kịp thu lại nỗi hận với Tố Ảnh nên để nàng trông thấy mà thôi.
Nhưng cho dù ánh mắt của hắn có đáng sợ cỡ nào, có khiến nàng rung động ra sao thì nàng cũng không thể để hắn lao ra được.
Bởi vậy Nhạn Hồi không nhìn thẳng vào mắt hắn nữa mà quay đầu, chỉ kiên quyết chắn trước mặt hắn, túm lấy tay hắn không buông.
Nàng không biết phản ứng của Thiên Diệu sau lưng nàng là gì, nhưng dần dần, sự lạnh lẽo sau gáy đã bắt đầu bớt xuống…
Có lẽ Thiên Diệu cũng đã tỉnh táo lại một chút.
Hai người trao đổi ánh mắt, không có động tác dư thừa gì nữa, lúc này Tố Ảnh cách bọn họ rất xa, nhờ cảnh đêm che giấu, lại mặc quần áo của đệ tử tiên môn nên bọn họ cũng không bị phát hiện.
Tố Ảnh đi qua mấy cái lồng, đứng giữa mảnh đất, nàng ta liếc qua mấy tên đệ tử tiên môn: “Chỉ là đám huyền hư tà vật mà lại khiến cả đám đệ tử tiên môn chạy tán loạn, thật không ra thể thống gì.” Nàng ta mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
Nghe thấy giọng Tố Ảnh, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy bàn tay mình đau đớn, nàng cúi đầu nhìn thì thấy Thiên Diệu đang xiết chặt tay nàng, các đốt ngón tay cũng trắng bệch cả lên.
Cũng được… Xiết tay nàng còn hơn là lao ra liều mạng.
Nhạn Hồi chỉ đành cắn răng chịu đựng.
“Chân… Chân nhân dạy chí phải.”
Có tên đệ tử tiên môn tiếp lời Tố Ảnh, mọi người bắt đầu cúi người tung hô.
Nhìn đám người dần cúi rạp xuống, Nhạn Hồi liền lo lắng không thôi, nếu mọi người cúi xuống hết mà Thiên Diệu vẫn còn ngây người đứng sững thế này thì chỉ sợ sẽ để Tố Ảnh nhìn thấy, như vậy…
Bàn tay khẽ buông ra, Thiên Diệu thả tay Nhạn Hồi ra, Nhạn Hồi ngây người, nhất thời không kịp túm tay hắn lại, trong lòng nàng như có hòn đá rớt “Độp” một tiếng, nhưng chỉ thấy Thiên Diệu cũng học theo những ngừoi khác, cúi thấp đầu trước Tố Ảnh.
Nhạn Hồi nhìn lưng hắn cong cong, nghĩ tới lúc trước hắn đã từng nói ới nàng rằng hắn yêu một người, nhưng lại bị người nọ rút gân lột cốt, trong lòng Nhạn Hồi chợt thấy tê rần, như thể mê hương quấy phá, lại như thể vảy hộ tâm khảm sâu trong tim nàng quấy phá, nàng lại có thể cảm nhận được sự không cam lòng, oán hận, còn có sự ẩn nhẫn hai mươi năm không ai hiểu thấu của Thiên Diệu…
Nay chỉ vì bất đắc dĩ mà hắn lại phải cúi đầu trước người hắn từng yêu sâu đậm khiến hắn thống hận như thế.
Nhạn Hồi chỉ thấy ngực mình đau đớn, sống mũi cay xè.
Đôi khi sự thật quả là quá tàn nhẫn.
Nhạn Hồi phất tay khom người xuống hành lễ với Tố Ảnh. Nàng mở miệng như bao đệ tử tiên môn kia: “Chân nhân dạy chí phải.”
Hồ yêu nhìn thẳng vào mắt Nhạn Hồi, không có lấy một chút do dự: “Cô muốn chúng tôi giúp cái gì?”
Trong mắt bọn họ đều là lửa hận, rực cháy đến nỗi như thể thiêu đốt được cả hồn phách.
Nhạn Hồi chỉ Thiên Diệu ngoài trận pháp: “Ta muốn mọi người đánh yểm hộ cho ta và hắn.
Nửa đêm.
Thành Vĩnh Châu ban ngày náo nhiệt lâm vào khoảng thời gian yên tĩnh nhất.
Trong Thiên Hương phường thành Nam, công việc vẫn chưa dừng lại, ánh đèn trước phường hắt ánh sáng mờ nhạt, trên một mảnh bất bằng phẳng giam giữ hồ yêu, mỗi hồ yêu bị nhốt trong một lồng sắt, chung quanh không có bất cứ thứ gì che đậy. Một hồ yêu duỗi chân cũng có thể bị tên đệ tử tiên môn đi tuần tra trông thấy.
Tên đệ tử tiên môn sẽ hung dữ gõ lưới sắt: “Động đậy cái gì, vội đi đầu thai à?!”
Hồ yêu đành phải thu chân lại, cuộn tròn trên mặt đất chờ cái chết tới gần.
Cả khoảng đất tràn ngập áp lực sợ hãi.
Bỗng, một đám đệ tử tiên môn mặc quần áo không giống nhau đi tới, đám hồ yêu trong lồng càng thêm khẩn trương, bọn họ biết lúc những người thế này đến thì chứng tỏ đêm nay lại có hồ yêu bị mang đi.
Bạch Hiểu Lộ co người trong góc lồng sắt, hoảng hốt nhìn ba người đang đi tới phía này rồi sau đó đứng trước cửa lồng sắt bên cạnh chỗ nàng.
“Mở khóa.” Người cầm đầu ra lệnh, tên còn lại lập tức tìm chìa khóa trong một chùm chìa khóa to, khóa vừa tra vào ổ, Bạch Hiểu Lộ đã trông thấy hai mắt của hồ yêu bên cạnh trợn tròn, môi tái nhợt, không nói nổi một câu, sợ hãi đến nỗi co rụt cả thân lại.
Nhìn hắn bị người ta xách đi, Bạch Hiểu Lộ cúi gầm mặt chứ không đành lòng nhìn.
“Mẫu thân, mẫu thân…” Chẳng biết nàng đã gọi như thế biết bao lần. Nhưng mãi vẫn chẳng có ai đáp lời.
Bỗng nhiên khoảng đất bằng rung chuyển dữ dội, hơi lạnh không bình thường ùa vào. Bạch Hiểu Lộ đang cúi đầu chợt nghe tiếng ầm ỹ, cửa lồng giam đang bị gió lớn rung chuyển lắc lư.
Tất cả những lồng nhốt chúng hồ yêu đều bị rung đập như thế, khoảng đất nhanh chóng ầm ỹ.
Tên đệ tử tiên môn thấy kỳ lạ nên chạy qua chạy lại xem xét, nhưng lại chẳng phát hiện ra có chuyện gì không đúng, những hồ yêu ở đây đều đã bị móc nội đan, bọn họ cũng chẳng phát hiện ra được chút yêu khí nào.
Nhưng cửa lồng giam vẫn lắc lư dữ dội, tiếng động càng lúc càng lớn, dần biến thành tiếng nổ đầm ỹ, như thể có thứ gì đó vô hình mà bọn họ không thấy được đang rung mạnh cửa lồng giam, như thể âm thanh đầy phẫn nộ từ thế giới khac…
Đám đệ tử tiên gia đều bối rối, nhất thời đất dưới chân đã phủ bụi mù, ai nấy đều kinh hoảng không biết thứ gì đang quấy phá.
Vào lúc mọi người đang hoảng sợ tột cùng, ở một nơi tối tăm hẻo lánh không ai để ý tới, hai tên đệ tử tiên gia đã bị đánh ngất xỉu, quần áo bị lột sạch, sau đó bị nhét vào một cái bao tải lớn rồi chất vào trong góc.
Nhạn Hồi và Thiên Diệu thay quần áo đệ tử tiên môn rồi trà trộn vào hàng ngũ, họ vờ bối rối xuyên thẳng qua lớp bụi mù mịt. Nhạn Hồi hết nhìn đông rồi lại ngó tây để tìm Bạch Hiểu Lộ.
Thiên Diệu thì cố gắng cảm nhận khí tức của Sừng rồng.
“Ta thấy Bạch Hiểu Lộ rồi.” Nhạn Hồi nói khẽ, “Sừng rồng của huynh thì sao, có ở đây không?”
Thiên Diệu lắc đầu, hắn khép hờ mắt, trong đầu như đang vẽ bản đồ, hắn nói: “Đi thẳng vào phường, qua ba tiểu viện, sừng rồng của ta ở trong phòng.
Nhạn Hồi kinh ngạc: “Sao cứ như huynh từng tới đây rồi thế?”
“Ta cảm giác được nó.” Thiên Diệu nói bằng giọng bình thản, “Nó là một phần cơ thể của ta.”
Vảy hộ tâm trong ngực nàng cũng là một phần cơ thể của hắn đó. Nhạn Hồi bĩu môi, thuận miệng nói: “Ta sẽ phụ trách đám đệ tử tiên môn đang rối loạn này, huynh giả bộ hoảng hốt chạy bừa đi gọi người, có hồn phách hồ yêu sẽ đi cùng huynh, chờ tới được chỗ đó rồi, bọn họ sẽ đánh yểm trợ cho huynh như bây giờ, huynh chỉ cần để ý đến chuyện lấy sừng rồng, sau đó cứ cầm sừng rồng mà đi, ta thả những hồ yêu này ra, mang theo bọn họ sẽ liên lụy.”
Thiên Diệu chau mày: “Cô muốn thả hết chúng sao?”
“Thuận tay.”
Nàng nói xong thì đi lại chỗ Bạch Hiểu Lộ rồi hô to: “Có… Có quỷ!” Tiếng hô này khiến cho đáy lòng đám người vốn đang phát hoảng chợt lạnh ngắt.
Có người hô theo: “Là quỷ hồn của hồ yêu tìm về rồi!”
Nhạn Hồi không sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thêm vào một câu: “Đến lấy mạng chúng ta rồi!”
Nhất thời ai nấy đều hoảng sợ, có người hoảng hốt quay đầu chạy té khói.
Nhạn Hồi liếc mắt ra hiệu cho Thiên Diệu, nhưng lúc thấy hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, cái liếc mắt của nàng lại thành nháy mắt đá lông nheo.
Thiên Diệu: “…”
Nhạn Hồi kịp phản ứng lại: “…” Nàng che mặt, “Đi nhanh đi.”
Lời còn chưa dứt thì đã cảm thấy một luồng gió ập tới.
Sắc mặt Thiên Diệu biến đổi, thân hình khựng lại, hắn bình tĩnh nhìn về chân trời. Nhạn Hồi nhìn hắn, chẳng hiểu sao lúc này hắn lại như bị sét đánh, nàng đang muốn hỏi thì bỗng thấy ánh sáng ngưng tụ thành trận pháp.
Tràng cảnh như thể mây đen vây kín ánh trăng bị xua đi, xua tan đêm tối đục ngầu.
Tiếng ồn ào chung quanh biến mất, Nhạn Hồi nghe thấy đám quỷ hồn hồ yêu kinh hãi thét lên như bị đánh mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, trên khoảng đất bằng đã chẳng còn lại bất cứ quỷ hồn nào.
Nhạn Hồi kinh hãi, đây là nhân vật cỡ nào chứ…
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc đồ trắng toát phiêu diêu, tay áo phất phơ, tóc mây bồng bềnh, đôi mắt như làn nước mùa thu mang theo cảm giác trong trẻo nhưng lại ánh lên vẻ lạnh lùng. Mũi chân nàng ta khẽ hạ xuống, không nhiễm chút bụi trần.
Tố… Tố Ảnh Chân Nhân!
Nhạn Hồi càng hêm ngạc nhiên! Cô ta… Sao cô ta lại tới chốn thế này?!
Nhưng sau khi giật mình, Nhạn Hồi vô thức nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Thiên Diệu đang nhìn Tố Ảnh chân nhân chằm chăm, đôi mắt đen khóa chặt hình ảnh cô ta, đôi mắt vẩn đục vô ngần, trong đó là những cảm xúc hỗn tạp, có phẫn nộ, có kinh ngạc, có cả thù hận.
Nhạn Hồi hoàn toàn không biết tâm trạng của Thiên Diệu khi gặp Tố Ảnh mà không chút phòng bị thế này rốt cuộc là ra sao. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là không thể để Tố Ảnh thấy Thiên Diệu được.
Thiên Diệu như mất hồn, chỉ nhìn chằm chằm vào Tố Ảnh, hai mắt hắn dần đỏ ngầu. Hắn như hận không thể nhào tới cắn xé Tố Ảnh ngay bây giờ.
Trong lòng Nhạn Hồi âm thầm than khổ, sự thật quá tàn khốc mà! Nếu như Thiên Diệu nhào tới thật thì người bị cắn xé chính là hắn đó!
Nói không chừng là cả hai người họ ấy chứ!
Trong lúc Nhạn Hồi đang hoảng sợ thì bước chân của Thiên Diệu khẽ động, dường như muốn lao lên giết chóc như mũi tên rời cung.
Nhạn Hồi túm chặt tay hắn, ngăn trước người hắn, nàng quay đầu nhìn hắn, lúc này mê hương hồ yêu gì đó cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi, trước sự sống và cái chết, ánh hào quang trên đỉnh đầu Thiên Diệu cũng phải biến mất, nàng nhìn Thiên Diệu chằm chằm, mở to mắt lắc đầu, ánh mắt chỉ có bốn chữ để hỏi hắn: “Huynh muốn chết à?”
Huynh muốn chết à? Huynh muốn chết à? Lao ra như thế, huynh muốn chết thật thảm thiết sao?
Thiên Diệu không có pháp lực, hắn không thể đánh bay Nhạn Hồi được, vì thế hắn dời ánh mắt khỏi Tá Dịch mà nhìn thẳng vào Nhạn Hồi.
Bốn mắt tiếp xúc với nhau, lúc này Nhạn Hồi mới trông thấy được rõ ánh mắt của Thiên Diệu, đáy mắt lạnh như băng, ánh mắt như châm băng rét thấu xương đâm vào da nàng, càng đâm càng sâu, như thể có thể đâm vào tận xương tủy.
Nhạn Hồi không thể không thừa nhận rằng cho dù là nàng trước nay luôn lớn mật bốc đồng cũng bị ánh mắt này của Thiên Diệu dọa sợ.
Đây quả thực là Yêu Long ngàn năm chân chính, không phải là giả.
Đến giờ khắc này Nhạn Hồi mới tỉnh ngộ, lúc trước hắn chưa từng nghiêm túc tức giận với nàng bao giờ.
Mà bây giờ hắn cũng chỉ chưa kịp thu lại nỗi hận với Tố Ảnh nên để nàng trông thấy mà thôi.
Nhưng cho dù ánh mắt của hắn có đáng sợ cỡ nào, có khiến nàng rung động ra sao thì nàng cũng không thể để hắn lao ra được.
Bởi vậy Nhạn Hồi không nhìn thẳng vào mắt hắn nữa mà quay đầu, chỉ kiên quyết chắn trước mặt hắn, túm lấy tay hắn không buông.
Nàng không biết phản ứng của Thiên Diệu sau lưng nàng là gì, nhưng dần dần, sự lạnh lẽo sau gáy đã bắt đầu bớt xuống…
Có lẽ Thiên Diệu cũng đã tỉnh táo lại một chút.
Hai người trao đổi ánh mắt, không có động tác dư thừa gì nữa, lúc này Tố Ảnh cách bọn họ rất xa, nhờ cảnh đêm che giấu, lại mặc quần áo của đệ tử tiên môn nên bọn họ cũng không bị phát hiện.
Tố Ảnh đi qua mấy cái lồng, đứng giữa mảnh đất, nàng ta liếc qua mấy tên đệ tử tiên môn: “Chỉ là đám huyền hư tà vật mà lại khiến cả đám đệ tử tiên môn chạy tán loạn, thật không ra thể thống gì.” Nàng ta mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
Nghe thấy giọng Tố Ảnh, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy bàn tay mình đau đớn, nàng cúi đầu nhìn thì thấy Thiên Diệu đang xiết chặt tay nàng, các đốt ngón tay cũng trắng bệch cả lên.
Cũng được… Xiết tay nàng còn hơn là lao ra liều mạng.
Nhạn Hồi chỉ đành cắn răng chịu đựng.
“Chân… Chân nhân dạy chí phải.”
Có tên đệ tử tiên môn tiếp lời Tố Ảnh, mọi người bắt đầu cúi người tung hô.
Nhìn đám người dần cúi rạp xuống, Nhạn Hồi liền lo lắng không thôi, nếu mọi người cúi xuống hết mà Thiên Diệu vẫn còn ngây người đứng sững thế này thì chỉ sợ sẽ để Tố Ảnh nhìn thấy, như vậy…
Bàn tay khẽ buông ra, Thiên Diệu thả tay Nhạn Hồi ra, Nhạn Hồi ngây người, nhất thời không kịp túm tay hắn lại, trong lòng nàng như có hòn đá rớt “Độp” một tiếng, nhưng chỉ thấy Thiên Diệu cũng học theo những ngừoi khác, cúi thấp đầu trước Tố Ảnh.
Nhạn Hồi nhìn lưng hắn cong cong, nghĩ tới lúc trước hắn đã từng nói ới nàng rằng hắn yêu một người, nhưng lại bị người nọ rút gân lột cốt, trong lòng Nhạn Hồi chợt thấy tê rần, như thể mê hương quấy phá, lại như thể vảy hộ tâm khảm sâu trong tim nàng quấy phá, nàng lại có thể cảm nhận được sự không cam lòng, oán hận, còn có sự ẩn nhẫn hai mươi năm không ai hiểu thấu của Thiên Diệu…
Nay chỉ vì bất đắc dĩ mà hắn lại phải cúi đầu trước người hắn từng yêu sâu đậm khiến hắn thống hận như thế.
Nhạn Hồi chỉ thấy ngực mình đau đớn, sống mũi cay xè.
Đôi khi sự thật quả là quá tàn nhẫn.
Nhạn Hồi phất tay khom người xuống hành lễ với Tố Ảnh. Nàng mở miệng như bao đệ tử tiên môn kia: “Chân nhân dạy chí phải.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook