Hồ Sơ Pháp Y
-
Chương 108: Pho Tượng
#hosophapy
#linhlinh
“Cậu nhìn thấy gì?” Lôi Chính Long phản ứng rất mạnh, mang theo dùi cui cảnh giác nhìn xung quanh. Xem ra tên này cũng sợ, chỉ là ngụy trang rất tốt.
“Anh không thấy bức tượng này quá thật sao?” Bức tượng trước mặt tôi có tóc cùng với một nhãn cầu đẫm máu.
Tôi giật mình, lùi lại vài bước, ánh mắt này thật đáng sợ.
"Làm sao vậy? Cậu nhìn thấy cái gì?" Lôi Chính Long còn chưa phát hiện, nhẹ nhàng vén mái tóc đen của bức tượng lên, nhìn thấy hai tròng mắt nổi bật đang nhìn chằm chằm mình, liền bị hù.
Tên này vừa rồi còn muốn cười nhạo tôi vì sự rụt rè, giờ lại bị ánh mắt hung dữ kia làm cho giật mình. Anh ta kêu lên: " Đây là tình huống gì vậy? Ai đáng ghét vậy đặt bức tượng đáng sợ này ở đây. Ban đêm mà nhìn thấy chắc sợ đái ra quần luôn quá."
"Anh dùng dùi cui gõ vào bức tượng và lắng nghe xem nó là gì!"
“Phát hiện ra gì rồi sao?” Lôi Chính Long gõ nhẹ vào bức tượng một cái.
Đong! Đong! Đong!
Âm thanh do bức tượng tạo ra thật nặng nề, cảm giác tồi tệ trở nên mạnh hơn, âm thanh này gần như xác minh suy đoán của tôi.
Tôi quay lại bức tượng và quan sát kỹ kết cấu của nó, mọi chi tiết đều được xử lý rất tốt.
Lôi Chính Long nhìn quanh một hồi, không thấy có gì đáng ngờ trong phòng liền nói: "Tôi sang phòng khác xem có gì khả nghi không".
"Không cần tìm nữa, bức tượng chính là thứ mà chúng ta đang tìm kiếm. Hãy gọi cho đồng nghiệp bảo họ mang theo hộp đồ nghề của tôi." Tôi phát hiện ra một vết nứt nhẹ phía sau bức tượng. Lấy đèn pin soi phát hiện phía sau vết nứt là một làn da nhợt nhạt.
Có một xác chết trong bức tượng!
Lôi Chính Long nghe những gì tôi nói liền hiểu. Nhìn bức tượng một lần nữa, biểu cảm không được tự nhiên cho lắm.
“Cậu chắc chứ?” Lôi Chính Long chỉ vào bức tượng và nói, “Nếu là xác chết, con mắt này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cái mà Lôi Chính Long nói đó là một loại hiện tượng. Sau khi chết, độ trong suốt của giác mạc giảm dần, vẩn đục, có màu trắng xám, cuối cùng không thể nhìn thấu đồng tử.
Độ mờ của giác mạc thực sự bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố. Trong những trường hợp bình thường, độ mờ của giác mạc dần xấu đi khi thời gian tử vong kéo dài, 5 đến 6 giờ sau khi chết, sẽ xuất hiện những chấm trắng nhỏ trên giác mạc, sau đó các đốm này dần dần mở rộng; từ 6 đến 12 giờ, nó có màu đục nhẹ vẫn có thể nhìn xuyên được đồng tử; 15 đến 24 giờ sau độ đục tăng dần, giác mạc có độ đục vừa phải vẫn có thể nhìn xuyên được đồng tử, sau 48 giờ trở lên giác mạc bị đục nhiều và không thể nhìn thấu được đồng tử.
Bức tượng trước mặt trong mắt hoàn toàn không bị thay đổi, có gì đó không đúng. Lôi Chính Long thường xuyên tiếp xúc với xác chết trong công việc, anh ta hẳn phải biết một số lẽ thường cơ bản.
Chắc là có vấn đề với con mắt này. Tôi tiến lại gần hơn, muốn nhìn rõ.
Ánh sáng trong phòng không tốt lắm, Lôi Chính Long lấy điện thoại soi cho tôi. Khi nghiêng người thật gần, tôi nhận ra rằng trên mắt bức tượng có một lớp sáp, cũng đang phản chiếu ánh sáng của điện thoại di động.
“Đôi mắt dường như được che bằng thứ gì đó giống như kính áp tròng!” Tôi từ từ duỗi ngón tay ra, trước khi kịp chạm vào bức tượng, nó rung chuyển vài cái, tôi chưa kịp phản ứng thì bức tượng đã ngã nhào vào người tôi.
Phản ứng của tôi tương đối chậm, sự tình phát sinh tôi không kịp chuẩn bị, kết quả tôi tiếp xúc gần với bức tượng, nó quá nặng, tôi không giữ được và cả 2 cùng nhau ngã xuống đất.
Cạch một tiếng, bức tượng đập mạnh xuống đất, một phần của nó vỡ ra, một bàn tay nhợt nhạt bất thường đập vào cổ tôi, ngay trước mặt tôi.
Đầu của cái xác ở ngay sát đầu tôi, tôi vô thức quay đầu lại và nhìn một lượt, thứ che mắt của cái xác đã rơi ra vì va chạm, tôi thấy một con mắt xám xịt vô hồn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Điều kinh hoàng hơn là môi của xác chết, nó ngay bên tai tôi, thật đáng sợ. Cái xác như đang thổi vào tai tôi.
Mặc dù đã quen với việc nhìn thấy xác chết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc thân mật với xác chết như vậy. Da đầu tê dại, tôi hét vào mặt Lôi Chính Long còn đang ngẩn người: "Cút đi, mau cút đi!"
Lôi Chính Long vẫn còn đang bàng hoàng, khi nghe thấy tiếng hét của tôi, anh ta đã định thần lại và giúp tôi di chuyển cơ thể ra xa. Tôi vội vàng đứng dậy, dựa vào tường thở hổn hển.
“Cậu không sao chứ?” Lôi Chính Long không hiểu sao phản ứng của tôi lại kích động như vậy.
Cái xác không có gì ghê gớm, cái mà tôi không chịu được là sự lạnh lẽo, vô hồn của cái xác. Thực ra thì không có tiếp xúc thực sự, nhưng tôi cảm thấy cái lạnh đã truyền sang tôi qua quần áo. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy, khó chịu không sao tả xiết.
Tôi rùng mình mấy lần liên tiếp, dù đứng dưới nắng vẫn không xua được cái lạnh trên người.
Lôi Chính Long vẫn đang quan sát thi thể, cố gắng tìm ra nguyên nhân cái chết.
“Đừng nhìn nữa, mau gọi cảnh sát đi!” Thời gian là chìa khóa để giải quyết vụ án, việc nắm bắt thông tin quan trọng sớm hơn một phút có thể ảnh hưởng đến diễn biến của toàn bộ vụ án.
"Tôi là cảnh sát còn báo cảnh sát gì nữa, không lẽ gọi trực tiếp cho anh Ba?" Lôi Chính Long có chút khó khăn nói: "Vậy tôi phải nói gì với anh Ba? Bảo chúng ta chạy đến đây trong giờ làm việc và đã gặp phải một vụ án?"
Đây là một vấn đề, chúng tôi đã che giấu chiếc phong bì đen, nếu nói vào lúc này, vụ án có thể không phải là của chúng tôi, thật không dễ để giải thích cho anh Ba. Phải tìm một cái cớ hợp lý để che đậy.
"Chỉ cần nói rằng tôi đã xem câu chuyện về ngôi nhà ma khi đang làm việc, tôi đã kéo anh đến đây để khám phá, và đã tìm thấy điều này." lý do này chắc hẳn là khá tốt, máy tính trong phòng pháp y thứ hai có thể xác minh hồ sơ trình duyệt web của tôi.
“Không được!” Lôi Chính Long nói: "Trong giờ làm việc chạy ra ngoài lâu như vậy lại còn dùng xe của đồn, chúng ta sẽ bị anh Ba giáo huấn.”
Tôi tưởng tượng đến bộ dạng tức giận của anh Ba, nước bọt từ trong miệng không ngừng phun ra, ngay lập tức ý tưởng đó bị xua tan.
"Vậy anh định nói gì?"
Lôi Chính Long suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nói như vậy là ổn, hãy nói rằng tôi nhận được một tin ẩn danh rằng một vụ gϊếŧ người đã xảy ra ở đây. Chúng ta đến để điều tra, không ngờ ở đây thật sự có một vụ gϊếŧ người."
“Nếu anh Ba hỏi nguồn gốc của điện thoại thì sao?” Tôi lờ mờ cảm thấy cái cớ này có chút không đúng.
"Cứ nói là số nặc danh, đương nhiên sẽ không tìm được. Hơn nữa chúng ta không có nói dối, chúng ta vốn đã nhận được thư nặc danh thật mà."
“Được rồi, vậy anh nói đi!” Tôi đồng ý.
Lôi Chính Long đi gọi điện, tôi trên người dù lạnh như băng nhưng vẫn phải làm việc. Quỳ xuống xem xét tử thi, không có vết sẹo rõ ràng cũng không có dấu hiệu xác chết rõ ràng, rất kỳ quái.
Điều kỳ lạ nhất là màu da của xác chết quá nhợt nhạt. Sau khi xác chết được bảo quản lạnh, nó sẽ có màu trắng xám. Nhưng không trắng đến mức như vậy.
Đột nhiên, tôi nhớ đến việc hút máu được nhắc đến trong câu chuyện, nhìn vào động mạch cảnh của tử thi thực sự có hai lỗ tròn.
“Tôi chuồn trước đây!” Thực sự có ma cà rồng xuất hiện? Nhưng nếu không phải do mất máu đến chết thì sẽ không thể giải thích tại sao cơ thể lại nhợt nhạt như vậy.
“Có chuyện gì vậy?” Lôi Chính Long quay lại sau cuộc gọi.
"Nhìn cổ cái xác!"
Lôi Chính Long nhìn thấy hai vết thương hình tròn nói: "Chết tiệt, không lẽ nhà thờ bóng tối phái ma cà rồng ra?"
Không cách nào có thể phán đoán được ý của nhà thờ bóng tối, cũng không thể phán đoán được tính chất của vụ án, căn cứ theo những vụ án trước đây, nhà thờ bóng tối chưa từng trực tiếp tấn công, đều là ở 1 bên trợ giúp.
“Chúng ta đi ra ngoài trước.” Không có dụng cụ, bất cẩn lưu lại hiện trường sẽ phá hủy rất nhiều dấu vết quan trọng. Tôi cũng cảm thấy khí lạnh trên người ngày càng nhiều, tôi muốn ra ngoài tắm nắng.
Lôi Chính Long liếc nhìn thời gian, anh Ba phải ít nhất nửa giờ nữa mới đến.
Vừa đi tới cửa, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, theo hướng phát ra âm thanh, trong sân có hai người lẻn vào, nhìn không giống người tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook