Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự
-
Chương 17
Phùng Mông nhanh chóng thương lượng tình hình với Lục Nghiễm, cuộc điện thoại còn chưa được nửa phút.
Đến lúc Phùng Mông gác máy, Tiết Bồng mới dò hỏi: “Sao rồi ạ?”
Phùng Mông: “Duyệt rồi.
Với lại bây giờ họ đang tìm hiểu tình hình với bên cảnh sát trại giam ấy, quả đúng là có phát hiện ra vài thứ, đang cần kỹ thuật qua đó thu thập chứng cứ.
Con với thằng Mạnh đi nhanh đi, à đúng rồi, pháp y Quý cũng sẽ đi đấy.”
Tiết Bồng mỉm cười vừa định nói, Phùng Mông lại dặn dò: “Nhớ là nhất định phải nắm bắt cơ hội học tập, trao đổi thật nhiều với đội phó Lục và pháp y Quý, sắp tới làm kiêm luôn bên y pháp độc chất đấy, bây giờ ráng mà rèn kinh nghiệm thực chiến với độ ăn ý, mai mốt nhất định hữu dụng.”
Tiết Bồng hơi bất ngờ: “Thầy, thầy đồng ý rồi ạ?”
Phùng Mông huơ tay: “Được rồi, thầy chỉ có một yêu cầu thôi, không được làm trì trệ công tác kiểm nghiệm dấu vết, nếu mà hai bên đụng nhau thì kiểm nghiệm dấu vết vẫn là chính.”
Tiết Bồng lập tức nói: “Vâng ạ.”Lúc Tiết Bồng tìm thấy Mạnh Nghiêu Viễn, Mạnh Nghiêu Viễn vừa giám định xong một vật chứng, khó khăn lắm mới có chút thời gian ngồi xuống nghiên cứu máy kiểm nghiệm chữ viết mới, ai ngờ ngồi còn chưa bỏng mông đã bị Tiết Bồng gọi đi.
Hai người đến bãi đậu xe, Quý Đông Duẫn và trợ lý pháp y đã đứng đó được một lúc.
Quý Đông Duẫn: “Vừa đủ người, đi thôi.”
Sau khi xe chạy được một đoạn, Mạnh Nghiêu Viễn mới thấy bức bối hỏi Tiết Bồng: “Này, tôi bảo này, sao bà tích cực hứng khởi với vụ này vậy? Có thưởng hả hay gì?”
Tiết Bồng liếc nhìn y, không tiếp lời.
Quý Đông Duẫn ngồi ở ghế phụ nói: “Thật ra là do đội phó Lục có phát hiện mới, cần kiểm nghiệm dấu vết và pháp y cùng trở lại hiện trường.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Ồ.”
Một lúc sau, Mạnh Nghiêu Viễn lại bị hấp dẫn bởi cuộc bàn tán sôi nổi trong nhóm Wechat.
Cả buổi sáng nay, Mạnh Nghiêu Viễn cứ bận suốt, cũng không có thời gian rảnh, bây giờ xem tin nhắn trong nhóm lần nữa thì đã hơn ngàn tin.
Mạnh Nghiêu Viễn vốn rất cẩn thận, làm việc rất nguyên tắc trong lúc thu thập chứng cứ, lướt lên trên hết mười phút, đọc xong tin nhắn rồi tốn thêm nửa phút để tiêu hoá nữa mới quái lạ nhìn Tiết Bồng.
Nửa phần trước tin nhắn trong nhóm là nói về xuất thân của Lục Nghiễm và những gì anh trải qua ở đội chống ma tuý, nửa phần còn lại thì lại vòng tới Tiết Bồng.
Cả bọn Trương Xuân Dương đều đang suy đoán, nếu Lục Nghiễm và Tiết Bồng đã quen biết từ trước kia, lại còn học cùng một trường cấp Ba thì mối quan hệ lúc ở Trường Đại học Cảnh sát chắc sẽ không xa lạ gì.
Hôm đó ở ngoài thang máy, Tiết Bồng mỉa mai Lục Nghiễm như thế, Lục Nghiễm cũng không đáp trả, vậy thì phần trăm cao là Tiết Bồng cũng biết về xuất thân và câu chuyện của Lục Nghiễm.
Mạnh Nghiêu Viễn xem hết tất cả ghi chép trò chuyện, nhanh chóng nắm bắt được manh mối “một năm trước” một cách vừa tinh tế vừa chuẩn xác, vội vã bật khung chat với Tiết Bồng lên hỏi: “Một năm nay bà quan tâm đến y chất độc pháp tới vậy, có liên quan gì đến chuyện một năm trước đội phó Lục làm nhiệm vụ suýt nữa hy sinh không?”
Hỏi xong, Mạnh Nghiêu Viễn bèn liếc xéo sang Tiết Bồng, nhìn thấy Tiết Bồng cầm điện thoại, mở ra xem, không có biểu hiện gì là kinh ngạc lắm, chỉ khẽ nhướng mày rồi nhanh chóng bấm vài chữ.
Mạnh Nghiêu Viễn cúi đầu nhìn, tin nhắn chỉ mỗi ba chữ: “Không liên quan.”
Mạnh Nghiêu Viễn còn lâu mới tin, y lại hỏi: “Vậy về phần thời gian cũng trùng hợp quá nhỉ? Vậy bà có biết một năm trước tại sao đội phó Lục lại suýt hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ không?”
Tiết Bồng liếc mắt: “Cái đó ông đi hỏi anh ta đi.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Hơ, bà giấu luôn cả tôi cơ đấy, đợi đó, tốt nhất là đừng có để bị tôi bắt được!”
Lần này Tiết Bồng còn lười trả lời lại, vừa định cất điện thoại vào thì nhìn thấy tin nhắn mẹ Trương Vân Hoa gửi đến.
Trương Vân Hoa nói: “Chú Thường hỏi mẹ tận mấy lần, hỏi khi nào con về nhà, cả nhà mình cùng ăn cơm, nếu mà con bận thì mình đặt phòng riêng ở nhà hàng gần Cục thành phố, khi nào con nghỉ trưa thì cả nhà sang đó, không làm trễ nãi công việc của con đâu.”
Tiết Bồng liếc nhìn ngày tháng mới nhận ra mình lại quá hồ đồ.
Từ lúc đón hai cha con Thường Trí Bác và Thường Phong ra tù, mấy ngày nay cô chẳng xuất hiện, cũng không nhắn nhủ gì về nhà, cứ tăng ca ở trong Cục thành phố miết.
Tiết Bồng trả lời: “Nhưng mà phải đợi mấy ngày nữa chứ dạo này con thật sự bận lắm ạ.”
Trương Vân Hoa: “Vậy thế này đi, mẹ với chú chọn chỗ trước, sắp xếp xong rồi lại nói với con nhé.
Chứ không là con chắc chắn lại quên nữa.”
Tiết Bồng: “Dạ vâng, con sao cũng được ạ.”
Bên kia, Trương Vân Hoa đặt điện thoại xuống, đứng dây đi đến trước phòng Thường Trí Bác.
Sau khi ra tù, Thường Trí Bác luôn ở đây nhưng vì ông vẫn chưa có quan hệ về luật pháp với Trương Vân Hoa nên Thường Trí Bác kiên quyết chia phòng.
Trương Vân Hoa gõ cửa mấy cái.
Không mất bao lâu, Thường Trí Bác đã ra mở cửa.
Trương Vân Hoa cười nói: “Em nhắn với Bồng Bồng rồi, mấy ngày nữa coi giờ giấc sao rồi mình qua đó ăn với nó một bữa.”
Thường Trí Bác khựng lại: “Được.”
Sau đó không khí yên tĩnh mất vài giây, hai người bỗng đều hơi gượng gạo.
Sau khi Tiết Ích Đông qua đời, đồng nghiệp, bạn bè lúc trước của Tiết Ích Đông đều chiếu cố mẹ con Trương Vân Hoa rất nhiều, trong số đó tất nhiên là có cả Thường Trí Bác.
Khi còn trẻ, Thường Trí Bác cũng từng theo đuổi Trương Vân Hoa, sau đó trời xui đất khiến, Trương Vân Hoa lại yêu Tiết Ích Đông, Thường Trí Bác cũng kết hôn với mẹ của Thường Phong.
Thật ra trước năm Tiết Bồng mười sáu tuổi, Thường Trí Bác và Trương Vân Hoa vẫn còn chỉ là bạn bè, cũng không qua lại gì nhiều.
Cho đến năm ấy Tiết Dịch đột nhiên bị hại, Trương Vân Hoa phải chịu cú sốc lớn, Thường Trí Bác cũng phải chịu nỗi đau mất vợ ở tuổi trung niên, hai người cùng cảnh ngộ xót thương cho nhau, quan tâm hỏi han, giúp đỡ lẫn nhau rồi mới dần đi xa hơn.
Mấy năm sau, Thường Trí Bác và Trương Vân Hoa bắt đầu cân nhắc về việc tái hôn, ai ngờ công việc của Thường Trí Bác lại xuất hiện thêm rất nhiều rắc rối, chưa được bao lâu thì Thường Trí Bác phải ngồi tù, chuyện của ông và Trương Vân Hoa cũng đành bỏ ngỏ.
Trong thời gian Thường Trí Bác ngồi tù, Trương Vân Hoa cũng sẽ nhân lúc rảnh rỗi đến thăm ông, tình cảm của hai người cũng được duy trì tốt.
Đến bây giờ Thường Trí Bác đã ra tù, cũng đã đến lúc đăng ký kết hôn rồi.
Nhưng mấy ngày nay Thường Trí Bác sống ở đây hình như có xa cách hơn với Trương Vân Hoa, còn xa lạ hơn lúc Trương Vân Hoa vào thăm tù, nói năng hành động đều khách sáo, cứ như khách tới ở trọ ấy.
Trương Vân Hoa cười, định xoá bỏ lớp màng gượng gạo, đang chuẩn bị đổi chủ đề thì nghe thấy Thường Trí Bác nói: “Vân Hoa, có chuyện này tôi đã suy nghĩ mấy ngày nay rồi, muốn nói với em một tiếng.”
Trương Vân Hoa sững người, nhìn thấy tâm trạng Thường Trí Bác có hơi khác thường, thật ra trong lòng cũng đã có dự cảm.
“Anh không muốn… sống ở đây nữa phải không?”
Thường Trí Bác cúi đầu, không nhìn vào mắt Trương Vân Hoa, chỉ nhỏ giọng: “Tôi nghĩ kỹ lắm rồi, tuy bây giờ tôi đã ra tù nhưng vẫn có tiền án.
Bé Bồng làm việc rất chăm chỉ, cũng rất chuyên tâm, sau này thẩm tra chính trị để thăng chức, bị phát hiện có một người cha kế từng phạm pháp sẽ không tốt cho nó.
Tôi không muốn vì lỗi lầm của mình mà ảnh hưởng tới tương lai của con bé.”
Trương Vân Hoa há hốc, vốn định nói gì đó nhưng lại nuốt vào trong.
Nếu đổi lại là những lí do khác, Trương Vân Hoa còn có thể thuyết phục Thường Trí Bác nhưng hễ nhắc tới Tiết Bồng thì quả đúng là vướng mắc khó lấp đầy.
Hơn nữa Tiết Bồng chưa từng phản đối chuyện hai người họ, Thường Trí Bác ra tù, Tiết Bồng còn chủ động đi đón ông về, so ra thì người lớn như họ cũng không dám quá ích kỷ.
Trương Vân Hoa khẽ thở dài, cuối cùng lại nói: “Nếu anh đã nghĩ kỹ cả rồi thì cũng phải tìm nơi để sống cái đã…”
Thường Trí Bác nói: “Tôi đã tìm được chỗ rồi, cách chỗ em không xa, nếu như có gì cần giúp đỡ cứ gọi tôi.”
Trương Vân Hoa nghẹn lại, không ngờ Thường Trí Bác đã sắp xếp ổn thoả cả, bà cũng không nói gì thêm mà chỉ hỏi: “Vậy anh còn đi ăn với Bồng Bồng không?”
Thường Trí Bác vội vàng nói: “Đi chứ, tất nhiên là đi rồi, sẵn dịp ăn cùng nói với nó luôn, chuyện này cũng phải cho nó biết một tiếng.
Tới đó mình còn phải cố mà khuyên nó đừng có gắng quá, con bé còn trẻ, còn nhiều thời gian cho sự nghiệp…”
Trương Vân Hoa cụp mắt: “Ừm.”
Lục Nghiễm và Hứa Trăn đến văn phòng của cảnh sát trại giam, giao hết tất cả hồ sơ báo cáo hỗ trợ điều tra cho tổ phó Trần Sở.
Trần Sở nghe Lục Nghiễm phân tích xong cũng chìm trong im ắng.
Tổ trại giam không được như bên ngoài, thường ngày đều chỉ quản lý, nghiên cứu về phạm nhân, môi trường làm việc áp lực, cũng ít khi nở được nụ cười, Trần Sở đã làm ở bộ phận này nữa đời người, tâm cũng đã sinh tướng, vừa nhìn là thấy như hung thần ác quỷ.
Tuy Lục Nghiễm còn trẻ nhưng cũng không non nớt, thường ngày cũng toàn tiếp xúc với nhiều người cấp cao, ví dụ như Phó Thị trưởng Tần Bác Thành, đội trưởng Chi đội Chống ma tuý Lâm Nhạc Sơn vân vân, lâu dần cũng biết đối đáp theo mặt.
Lúc này thấy Trần Sở muốn nói mà lại thôi, trong lòng Lục Nghiễm cũng hiểu.
Một vụ án tự sát đơn giản, tổ trại giam lại huy động lực lượng xin trợ giúp, nói không chừng là đang lấy vụ án tự sát làm cái cớ, âm thầm thừa dịp điều tra chuyện khác.
Trần Sở cầm lấy báo cáo kỹ thuật hình sự, lại ngồi đối diện với Lục Nghiễm như thế này, khuôn mặt gã lộ ra chút chần chừ, như chứng thực luôn cho suy đoán của Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm không muốn làm lỡ thời điểm vàng để điều tra vụ án, bèn lên tiếng trước, đệm lời mở đường trước cho Trần Sở.
“Tổ phó Trần, đúng ra chúng tôi chỉ hỗ trợ điều tra, không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện này nhưng với vụ án này, tôi cảm thấy không chỉ đơn giản có mỗi chuyện Trần Lăng tự sát.
Nếu anh không tiện tiết lộ, chúng tôi cũng có thể hiểu được, nếu vậy thì công tác hỗ trợ của chúng tôi cũng coi như đến hồi kết, nếu sắp tới đồng nghiệp của tôi có được kết quả điều tra sâu hơn, tôi cũng sẽ thành thật nói hết với anh.
Thế nhưng nếu anh còn gì khác cần chúng tôi hỗ trợ thêm, chúng tôi cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Nghe đến đây, Trần Sở khựng lại, sau đó lại hơi kinh ngạc nhìn Lục Nghiễm.
Nếu như trước đây Trần Sở vẫn còn chưa rõ, cảm thấy Lục Nghiễm còn trẻ như vậy đã ngồi được vào vị trí này, phần trăm cao là kiếm cơm nhờ vào xuất thân, không chắc là hàng thật giá thật thì bây giờ gã cũng đã hơi có góc nhìn khác.
Tay Lục Nghiễm này cũng cẩn thận tiểu tiết đấy.
Trần Sở hơi mất tự nhiên cười gượng nói: “Thật ra đúng là chúng tôi có hơi đắn đo về vụ án này, trước đó thì mọi sự điều tra đều được tiến hành bí mật, sợ bứt dây động rừng.
Hơn nữa, chúng tôi với phía bên đội phó Lục cũng mới làm việc với nhau lần đầu, thế nên có nhiều chuyện chúng tôi bắt buộc phải giữ kín.
Nhưng mà ban nãy tôi nghe đội phó Lục phân tích thì đúng là hỗ trợ rất nhiều cho công tác điều tra của chúng tôi, chúng tôi cũng rất mong có thể hợp tác chặt chẽ hơn.”
Sau đó thì hai người cứ mỗi người một câu, lên giọng quan cách mấy phút, thăm dò thực hư một hồi Trần Sở cuối cùng mới lấy ra một hồ sơ chi tiết đưa cho Lục Nghiễm xem.
Thật ra, việc Trần Sở giữ kín chuyện và làm khó làm dễ đã nằm trong dự tính của Lục Nghiễm, dù là Viện Cảnh sát Nhân dân, Cơ quan Công án hay là Tổ Trại giam thì mỗi bộ phận đều có quy tắc làm việc và nội tình không thể tiết lộ.
Họ đến địa bàn của Tổ Trại giam thì tất nhiên là phải nghe theo quy tắc trò chơi của Tổ Trại giam, vả lại tuy nói là hỗ trợ nhưng dù gì cũng là người từ ngoài tới, Trần Sở có mối lo của riêng mình, có giữ chi tiết về vụ án thì họ cũng có thể thông cảm.
Lục Nghiễm đón lấy hồ sơ, bình thản lật vài trang xem rồi nghe Trần Sở thuật lại “nội tình”.
“Thật ra, lúc còn sống Trần Lăng là người trong đường dây tình báo của chúng tôi, Phương Tử Oánh cũng vậy.
Lúc trước đội phó Lục có làm việc trong đội chống ma tuý, chắc cậu không còn lạ với yêu cầu tình báo nữa.
Bọn họ không biết thân phận của nhau, dùng thân phận “người tình báo” để hỗ trợ chúng tôi âm thầm điều tra những vụ án khác nhau.”
Trần Lăng và Phương Tử Oánh đều là tình báo của Tổ trại giam sao?
Lục Nghiễm khựng lại, điều này đã vượt ngoài suy nghĩ của anh.
Chính bản thân những người như phạm nhân hay nhân viên giáo dục lao động đã mang tính che chắn rất lớn, cũng khá là dễ khống chế, tiếp xúc với các phạm nhân khác lâu ngày, không dễ bị nghi ngờ, luôn sẽ là ưu tiên lựa chọn cho đường dây tình báo.
Thật ra Trần Lăng luôn mắc bệnh loét dạ dày, cần thăm khám lấy thuốc định kỳ, có lúc còn được tại ngoại chữa trị, cô ta có thể lợi dụng cơ hội này đều báo cáo tình hình với Tổ Trại giam.
Tất nhiên là đào tạo tình báo cần phải được chuyên gia dẫn dắt, liên hệ một chiều, những người tình báo cũng không thể biết được thân phận của nhau.
Đường dây đào tạo tình báo trong Tổ Trại giam cũng có vài tiêu chuẩn ví dụ như phạm nhân có mong muốn lập công, mong được giảm hình phạt, sớm được phóng thích.
Trần Sở: “Chúng tôi đào tạo Trần Lăng thành người trong đường dây tình báo chủ yếu là vì cô ta có quan hệ mật thiết với manh mối về Quaalude, lúc sau này cô ta cũng nói thật với chúng tôi, bảo là trước giờ đều lấy thuốc qua Lý Đông Vân là vì tối đến không thể thiếu loại thuốc này.
Nghe Trần Lăng nói, thuốc của Lý Đông Vân đều lấy được từ chỗ một phạm nhân tên Lưu Hiểu Lộ, Lưu Hiểu Lộ sẽ phân phát hàng định kỳ cho Lý Đông Vân.
Nhưng Lưu Hiểu Lộ lấy hàng ở đâu thì chúng tôi vẫn đang điều tra.
Hiện giờ ngoài Lý Đông Vân và Lưu Hiểu Lộ, thật ra chúng tôi còn đang nghi ngờ vài người, trong đó người bị tình nghi lớn nhất chính là Triệu Phong.”
Lục Nghiễm cau mày hỏi: “Triệu Phong mà anh nói là Triệu Phong ở kế giường Trần Lăng sao?”
Hứa Trăn cũng kinh ngạc ra mặt.
Trước đó họ chỉ đoán là Triệu Phong giỏi đóng kịch, chắc chắn đang cố gắng che giấu hành vi phạm tội, chỉ là không ngờ lại có liên quan đến Quaalude.
Lục Nghiễm: “Cả mấy người đều ở phòng số bảy nhưng bây giờ chỉ tìm ra Quaalude của mỗi Lý Đông Vân, nếu Triệu Phong cũng nằm trong đường dây này thì cô ta quả rất thông minh.”
Quan trọng nhất là Triệu Phong đã giấu Quaalude ở đâu?
Trần Sở lấy ra một tấm thẻ sách, đưa cho Lục Nghiễm: “Không chỉ thông minh mà còn có năng lực chống đối điều tra nữa.”
Lục Nghiễm đón lấy liếc nhìn, sau đó đưa cho Hứa Trăn.
Trên thẻ mượn sách có phần lớn là sách triết học và luật phát, còn nhỏ còn lại là tiểu thuyết.
Trần Sở: “Phương Tử Oánh bảo là mỗi lần mượn sách từ thư viện về, Triệu Phong đều tự xem mấy quyển triết học và pháp luật, mấy cuốn tiểu thuyết thì đa phần sẽ cho Trần Lăng và những phạm nhân khác trong ký túc xá mượn.”
Hứa Trăn: “Nếu vậy xem ra… Triệu Phong với Trần Lăng cũng khá thân.”
Lục Nghiễm cụp mắt trầm tư hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Không chỉ có vậy.
Nếu tôi là Triệu Phong, có vài chuyện tôi muốn nói với người khác nhưng lại không muốn những người còn lại biết được, tôi có thể dùng cách mượn sách để truyền tin.”
Trần Sở: “Không sai.
Ban đầu Trần Lăng thể hiện rất tốt, trước khi điều tra Lý Đông Vân, Trần Lăng có lập công một lần, chúng tôi cũng đã giảm hình phạt cho cô ta, đúng ra tháng sau là mãn hạn phóng thích rồi.
Việc này cũng có phần là do cân nhắc tới bệnh tình của cô ta, mong cô ta có thể ra tù sớm, có cơ hội chữa trị tốt hơn.
Trong thời gian này, bạn bè ở ngoài của cô ta có đến bác sĩ xin thuốc trị loét dạ dày tốt hơn của chúng tôi, theo quy định thì không thể mang số thuốc này vào nhưng chúng tôi đặc cách cho cô ấy, mục đích là mong trước khi ra tù, Trần Lăng có thể tiếp xúc thêm với đường dây của Lý Đông Vân.”
Chuyện này ban đầu tiến triển khá thuận lợi nhưng từ nửa năm trước, Trần Lăng tại ngoại chữa bệnh phát hiện bị loét dạ dày, từ sau đó bắt đầu khá tiêu cực.
Vốn dĩ Tổ Trại giam đã bắt đầu nghi ngờ Triệu Phong qua manh mối này, thế nhưng Trần Lăng lại không hợp tác điều tra nữa, việc điều tra vì vậy mà bị trì trệ.
Từ sau đó, Tổ Trại giam lại bắt đầu suy xét đến việc đào tạo người tình báo khác.
Kết quả trong thời gian bàn luận nội bộ, Phương Tử Oánh mượn dịp người nhà đến thăm báo tin tiết lộ cho quản ngục trước.
Quản ngục đưa tin tới Tổ Trại giam, Tổ Trại giam và Phương Tử Oánh làm việc với nhau rồi nhanh chóng biết được một số manh mối có giá trị qua lời nói của cô ta, quyết định đào tạo Phương Tử Oánh thành người tình báo thứ hai của phòng số bảy.
Nội dung Phương Tử Oánh tiết lộ chính là mối quan hệ của Trần Lăng và Triệu Phong.
Phương Tử Oánh không chỉ tận mắt nhìn thấy Lý Đông Vân đưa thuốc cho Trần Lăng mà hai người còn nhỏ giọng trả giá qua lại.
Sau đó, Phương Tử Oánh còn nhìn thấy Triệu Phong đưa tiểu thuyết mượn về được cho Trần Lăng xem, nhưng Trần Lăng chỉ lật vài trang rồi để ở một xó, hình như cũng không ham thích gì.
Cho đến một lần, Phương Tử Oánh về phòng số bảy trước, tiện tay lật lướt cuốn tiểu thuyết Triệu Phong mượn về, nhận ra bên trong có một mảnh giấy, phía trên có viết: “Nghe nói Dương chết thảm lắm, trước khi chết cũng khổ sở nhiều, đáng thương quá.”
Nhưng Phương Tử Oánh không mang mảnh giấy đi, vì Triệu Phong và Trần Lăng cũng đã nhanh chóng về lại ký túc xá, Phương Tử Oánh lo bị nghi ngờ, hơn nữa lúc đó, một câu đơn giản như vậy cũng không đáng để Phương Tử Oánh mạo hiểm.
Nghe tới đây, Lục Nghiễm hỏi: “Câu này có nghĩa là gì?”
Trần Sở nói: “Dương là phạm nhân ở phòng số mười ba, mắc phải ung thư như Trần Lăng, cũng phát hiện ra vào thời gian sắp mãn hạn tù.
Hai tháng trước, cô ta chọn treo cổ tự sát trong toilet nhưng vì chúng tôi phát hiện kịp thời, chưa đến mười phút là đã cứu xuống được.
Thế nhưng đáng tiếc là dù đưa tới bệnh viện tiếp tục cấp cứu, Dương cũng chỉ gắng gượng được năm ngày.
Theo kết quả điều tra nguyên nhân tử vong thì vì sau khi treo cổ, tế bào não thiếu oxy nghiêm trọng, dẫn đến hôn mê sâu, thêm vào đó thì sức chống chọi giảm mạnh, cuối cùng chết vì viêm phổi.”
Từ sau khi xảy ra chuyện này, các nữ tù thường nói chuyện với nhau về chủ đề ấy nhưng mọi người cũng không rõ, chỉ biết là Dương ở phòng bệnh năm ngày mới chết.
Trong số những lời bàn tán này thì khó tránh có người suy diễn trước khi chết Dương phải chịu giày vò, đau đớn tột cùng.
Sau khi nghe được chuyện này, Lục Nghiễm đã xâu chuỗi được đại khái mạch câu chuyện: “Đều là người bệnh như nhau, thường phải chịu đau đớn giày vò như nhau, Trần Lăng nhất định rất hiểu cho tâm trạng mong muốn được chết của Dương, cũng quan tâm đặc biệt tới chuyện này, Triệu Phong thì chắc chắn cũng nhìn thấy được điều này.”
Trần Sở: “Theo lời Phương Tử Oánh thì có một lần mấy người bọn họ nói về chuyện này trong ký túc xá, Triệu Phong còn nói từng đọc trong một cuốn sách rằng có người treo cổ tự sát được cứu, mười sáu ngày sau mới chết, trước khi chết còn phải chịu đựng phù phổi, tổn hại tim mạch, suy yếu chức năng thận.”
Lục Nghiễm híp mắt, cười lạnh: “Xem ra Triệu Phong không chỉ có được năng lực chống đối điều tra mà còn cực kỳ biết cách thao túng suy nghĩ người khác.”
Trần Lăng và Dương đồng cảnh ngộ, cùng có ý nghĩ tự sát mãnh liệt, tất nhiên không mong sau khi bị đau đớn giày vò còn phải j các khó khăn khác, đến chết còn không chết dứt khoát được.
Trần Sở: “Sau đó, Phương Tử Oánh thường xuyên nghe thấy Triệu Phong nhắc đến chuyện này với Trần Lăng nhưng lúc này, Phương Tử Oánh còn không biết Trần Lăng muốn tự sát, vì thế cũng không để tâm.
Vả lại dù có chứng cứ xác thực thì chúng tôi cũng rất khó tiến hành truy cứu hành vi xúi giục tự sát của Trần Lăng.”
Lục Nghiễm vừa nghe Trần Sở thuật lại chi tiết về các mối quan hệ và quá khứ của từng người vừa lật hồ sơ trong tay.
Đúng như Trần Sở nói, vụ án này không khó, khó là khó ở chỗ phải tiến hành truy cứu những người này như thế nào.
Từ mặt luật pháp, Trần Lăng là một người trưởng thành hoàn toàn có năng lực nhận thức về hành vi tự sát của mình, không mắc bệnh về thần kinh cũng không phải người vị thành niên, cô ta có suy nghĩ tự sát, tước đoạt mạng sống của chính mình, cũng biết làm như thế sẽ có hậu quả gì, vì vậy dù Triệu Phong đã xúi giục cô ta tự sát thì về mặt luật pháp cũng không đủ cấu thành phạm tội.
Còn Lý Đông Vân và Lê Mẫn, một người cung cấp Quaalude cho Trần Lăng, một người dạy Trần Lăng cách buộc dây, hai người đều có tình nghi giúp đỡ tự sát nhưng cái họ cung cấp chỉ là công cụ và cách thức trợ giúp Trần Lăng cần trong quá trình tự sát, hoàn toàn không trực tiếp tham gia hành vi thực hiện tự sát.
Trừ khi có thể nắm được chứng cứ thực xác chứng minh Lý Đông Vân và Lê Mẫn biết được Trần Lăng muốn tự sát trước khi vụ án xảy ra rồi cung cấp “sự trợ giúp”, như thế mới có thể định tội.
Thế nhưng muốn chứng thực điều này là không thể nào, trước hết cần phải có chuỗi chứng cứ có logic chặt chẽ, chỉ dựa vào một cá nhân ví dụ như lời khai của Phương Tử Oánh là không thể thành lập, vì thế dù dù có suy luận được vụ án, tất cả tình tiết án đều được tái hiện thì đến giai đoạn khởi tố vẫn không đủ chứng cứ.
Cũng có nghĩa là muốn định tội Lý Đông Vân và Triệu Phong thì phải bắt đầu ra tay từ đường dây ma tuý.
Về phía Phương Tử Oánh thì cô ta không phải cảnh sát, cũng không phải người thân có dòng máu trực hệ, càng không bỏ mặc không hỏi han gì lúc Trần Lăng phát bệnh, vì thế dù cô ta biết Trần Lăng có ý định tự sát thì việc “thấy chết không cứu” này cũng không cấu thành tội.
Lục Nghiễm vừa nghĩ đến đây, Hứa Trăn cũng đúng lúc nhắc đến chuyện Phương Tử Oánh và Trần Lăng xảy ra xung đột mấy ngày trước.
Trần Sở giải thích: “Thật ra trước khi xảy ra chuyện này, chúng tôi đã thảo luận nội bộ, chuẩn bị giảm án cho Phương Tử Oánh nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, Phương Tử Oánh lo chuyện Trần Lăng đánh cô ta sẽ gây sai hướng điều tra của chúng tôi, ảnh hưởng đến việc giảm án.
Ngay hôm qua, Phương Tử Oánh còn phản ánh với chúng tôi rằng nhìn thấy ba người Triệu Phong tụ lại thì thầm to nhỏ, nghi ngờ bọn họ âm thầm thông cung, muốn đổ cái chết của Trần Lăng lên đầu cô ta.”
Lục Nghiễm khẽ thở dài, đưa tay xoa ấn đường.
Thủ đoạn của Phương Tử Oánh đúng là kém xa Triệu Phong, mỗi lần cô ta báo cáo đều là cô ta nghe được gì đó, thấy được gì đó, lúc nào cũng là lời nói từ một phía, không có chứng cứ xác thực.
Rõ là về mặt kiến thức về luật pháp thì Triệu Phong luôn ăn đứt Phương Tử Oánh, Triệu Phong sớm biết hành vi xúi giục tự sát của mình sẽ không phải chịu chế tài của pháp luật, Phương Tử Oánh vẫn còn đang xoắn xuýt vì chuyện thông cung.
Trước đây ở đội chống ma tuý, Lục Nghiễm cũng có trải nghiệm tương tự, cũng có thể hiểu được cái khó của Tổ Trại giam.
Tuy Phương Tử Oánh là người trong đường dây tình báo nhưng cô ta hành động không cẩn trọng, còn hơi manh động, suy xét cũng không chu toàn như đối tượng mà cô ta điều tra.
Vả lại sau vụ án Trần Lăng, cô ta hết lần này đến lần khác hành động sai lầm, đã bị ba người Triệu Phong cô lập, vậy thì sau này dù Phương Tử Oánh có muốn tiếp cận Triệu Phong, Lý Đông Vân để lấy tin tức thì họ cũng sẽ phòng hờ cô ta.
Đối với Tổ Trại giam, cái chết của Trần Lăng chỉ là một vụ tự sát nhưng phía sau Trần Lăng lại còn dính líu tới cả một đường dây ma tuý, Tổ Trại giam không thể lấy danh nghĩa điều tra ma tuý mà bứt dây động rừng, chỉ có thể mượn cớ ra binh trong vụ tự sát của Trần Lăng, vậy nên đã xin trợ giúp của bên Cơ quan Công an, gọi cảnh sát hình sự, kỹ thuật hình sự đến hiện trường thu thập chứng cứ, xem xem kiểu “đánh úp” như thế này có giúp tìm ra được chuỗi chứng cứ hay không.
Nhưng trong lúc thẩm vấn và lấy ghi chép, tất cả đều bắt đầu với cả bốn người bằng vụ án của Trần Lăng, mượn cớ dò hỏi.
Theo lời của Trần Sở thì họ nghi ngờ Lý Đông Vân và một phạm nhân khác là Lưu Hiểu Lộ đều chỉ là bên phân chia hàng, Triệu Phong cũng nằm trong đường dây này, có thể là đàn chị hoặc là đồng phạm của họ, chỉ là không có chứng cứ.
Quan trọng nhất chính là còn phải nương theo manh mối này mà điều tra nguồn gốc của ma tuý.
Rốt cuộc là ai, đã dùng cách nào để đưa ma tuý vào trại giam? Nếu Triệu Phong thật sự là một trong số đó thì phía trên cô ta lại là ai?
Lục Nghiễm sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ, trong đầu cũng đã ghép được cả câu chuyện, chỉ là bên trong dường như vẫn còn vài nghi điểm, có vài chỗ cũng không giải thích được.
Anh đang định tiếp tục hỏi vài câu thì điện thoại reng lên.
Người gọi tới chính là Phùng Mông.
Lục Nghiễm ra dấu với Trần Sở, ra cửa nghe máy, không bao lâu lại trở vào, chưa ngồi xuống đã nói: “Tổ phó Trần, lát nữa bên kỹ thuật hình sự sẽ cử kỹ thuật và pháp y tới, chúng tôi muốn đến hiện trường vụ án lần nữa, có lẽ còn có thể có phát hiện mới về đường dây ma tuý.”
Trần Sở nhanh chóng đồng ý: “Được, không vấn đề gì! Dù cuối cùng kết quả ra sao thì cũng rất cảm ơn các anh về chuyện lần này.”
Lục Nghiễm thản nhiên nói: “Anh khách sáo quá.”
Đến khi nhóm Tiết Bồng đến trại giam nữ, Lục Nghiễm và Hứa Trăn đang xem lại camera mấy ngày trước ở Tổ Trại giam, nhất là hình ảnh sinh hoạt của những người ở phòng số bảy.
Lục Nghiễm chống đầu, sắc mặt nặng nề, một chân dài vắt chéo, ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình từ đầu tới cuối.
Cho đến khi có người đẩy cửa phòng giám sát, bên ngoài có người gọi: “Đội phó Lục.”
Lục Nghiễm khựng lại, lúc này mới đứng dậy, quay đầu nhìn qua.
Người gọi anh là Mạnh Nghiêu Viễn, sau lưng y còn có vài người nữa, chỉ nhìn thấy nửa người của Tiết Bồng, cô đang nghiêng đầu, dường như đang nhìn đi nơi khác.
Lục Nghiễm dặn dò Hứa Trăn vài câu rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi phòng giám sát.
Mạnh Nghiêu Viễn hỏi nhỏ: “Nghe nói đội phó Lục có phát hiện mới?”
Lục Nghiễm vẫn đang cau mày, yên lặng mấy giây rồi mới nói: “Đúng là có vài phát hiện nhưng không hề giúp ích được trong vụ án Trần Lăng.
Lần này thu thập chứng cứ, vụ án Trần Lăng chỉ là cái mác, mục tiêu của chúng ta vẫn là manh mối về Quaalude.”
Tiết Bồng đang cụp mắt, nghe thấy câu này thì hơi ngạc nhiên ngước mắt lên, chạm trúng ánh mắt của Lục Nghiễm.
Ánh mắt của hai người đều chỉ dừng lại vài giây rồi tránh đi cùng lúc.
Mạnh Nghiêu Viễn lại nhắc đến vấn đề mới, Lục Nghiễm đang trả lời, anh đứng thẳng người, lúc nói chuyện không hé miệng nhiều, vì đang nghiêng đầu nhìn Mạnh Nghiêu Viễn nên cơ cổ một bên căng siết, lộ ra đường nét kiên nghị.
Tiết Bồng lại nhanh chóng nhìn sang, nhìn chăm chăm vào Lục Nghiễm từ đầu tới cuối, dường như đang chú tâm nghe họ nói chuyện.
Đến lúc cô lại tránh mắt đi thì lại trùng hợp đụng phải Quý Đông Duẫn.
Quý Đông Duẫn từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, chỉ đứng cạnh quan sát, đến lúc này lại nhướng mày, ánh mắt mang nụ cười như nhìn thấu tất cả..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook