Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự
-
Chương 12
Nếu vụ án của Vương Xuyên mà như lúc trước thì cả bọn Trương Xuân Dương và Hứa Trăn chắc chắn đã phải tăng ca để điều tra nhưng vì đội trưởng Lâm đã nhúng tay vào nên Lục Nghiễm không nói không rằng, cũng không kiên trì, bảo mọi người về nhà từ sớm.
Lục Nghiễm cũng không ở lại lâu, lái xe vòng gần nửa cái thành phố Giang, đi đến một khu dân cư có tiếng tại khu Bắc.
Tề Vận Chi, mẹ của Lục Nghiễm đã dặn cô giúp việc chuẩn bị bữa tối từ sớm, bày ra một mâm cơm lớn, chỉ cần đợi hai người đàn ông về nhà là ăn được rồi.
Lục Nghiễm về đến nhà đã hơn bảy giờ, nghe thấy tiếng chuông cửa, Tề Vận Chi đích thân ra mở cửa, vui cười rạng rỡ.
“Nào, để mẹ xem nào.
Trời, hình như gầy đi rồi, dạo này lại không chịu ăn uống đàng hoàng phải không, tối lại thức khuya chứ gì? Không phải mẹ càm ràm chứ đừng có mà cậy mình còn trẻ, tra án có cực nhọc cỡ nào cũng phải chú ý ngủ nghỉ điều độ, nghỉ ngơi đàng hoàng rồi mới có sức làm việc.
Phải rồi, mẹ nghe nói hôm qua lại có án mạng, con lại ở lại Cục tăng ca phải không? Cái đám người thời bây giờ không biết nghĩ làm sao ấy, sống nhàn hạ không thích, cứ phải làm mấy chuyện vi phạm pháp luật, đảo lộn kỷ cương…”
Đã lâu rồi Tề Vận Chi không gặp Lục Nghiễm, vừa gặp đã nói không ngừng, Lục Nghiễm hoàn toàn không có cơ hội xen vào, cho đến khi Tề Vận Chi nhắc đến vụ án hôm qua, Lục Nghiễm mới ngắt lời Tề Vận Chi.
“Mẹ, sao mẹ biết hôm qua lại có án mạng?”
Tề Vận Chi ngẩn người, nhanh chóng chớp mắt nói: “À, mẹ xem tin tức nên biết đấy.”
Lục Nghiễm nhướng mày, hết sức bình tĩnh vạch trần Tề Vận Chi: “Chuyện này trong Cục không có thông báo ra ngoài, truyền thông cũng không biết.”
“Ờm, vậy thì mẹ…” Tề Vận Chi càng chớp mắt nhanh hơn, như đứa trẻ nói chuyện bị bắt thóp, ánh mắt cứ nhấp nháy, trông hết sức chột dạ.
Lục Nghiễm đi rửa tay trước, lúc bước ra thì thấy Tề Vận Chi vẫn còn hơi lúng túng, bèn thở dài, ôm vai bà nói: “Mẹ, con đã bị điều công tác rồi, không nhúng tay vào chuyện bên chống ma tuý được, mẹ đừng cứ nhớ hoài, cũng không cần cứ phải hỏi thăm đội trưởng Lâm về công việc của con nữa.
Hơn nữa mấy vụ như thế này, đội trưởng Lâm cũng không tiện nói quá nhiều với mẹ.”
Lúc này Tề Vận Chi mới ngượng nghịu vuốt tóc, gật đầu đồng ý.
Tề Vận Chi sống hơn nửa đời người, cuộc đời vẫn luôn rất bình lặng, chưa từng gặp khốn khó gì, cũng không có giai đoạn nào mấu chốt, tất nhiên là cũng không lanh lẹ sắc sảo, điều duy nhất làm bà trăn trở chính là Lục Nghiễm.
Trước kia Lục Nghiễm ở Chi đội Chống ma tuý, thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, mấy ngày trời không gặp mặt, Tề Vận Chi không yên tâm, chỉ có thể ở nhà mà thấp thỏm trong lòng.
Nhưng hiện giờ Lục Nghiễm đã bị điều đến Chi đội Hình sự, Tề Vận Chi vẫn không yên lòng, mới điều qua ngày đầu tiên đã không nhịn được mà gọi điện cho Lâm Nhạc Sơn.
Lục Nghiễm và Tề Vận Chi cùng ngồi ở sofa, Lục Nghiễm lấy một quả táo, vừa chậm rãi gọt vỏ vừa nói: “Án hình sự bây giờ về cơ bản đều do các đại đội hình sự trong từng khu vực phụ trách, thường thì chi đội chỉ phụ trách công tác chỉ đạo, trừ khi là trọng án mới phải báo lên bọn con.
Còn chuyện truy bắt ma tuý thì mấy năm nay cũng đã giao lại cho bên chống ma tuý rồi, bên hình sự lo ít lắm.”
Tề Vận Chi nhìn góc nghiêng kiên nghị cùng khóe miệng nhoẻn cười của Lục Nghiễm, vẫn không thể yên tâm hơn, bà biết Lục Nghiễm nói vậy là để bà bớt lo lắng, cũng biết là dù bà có ở nhà suy nghĩ lung tung thì cũng vô ích, sống chết có số, giàu sang nhờ mệnh trời, có nhiều chuyện đều đã được sắp đặt sẵn.
Tề Vận Chi nói: “Những chuyện con nói mẹ đều hiểu cả, mẹ là người từng trải, hồi trước bố mày cũng nói thế, ông ấy nói dù là ở tuyến đầu thì tỷ lệ xảy ra chuyện cũng rất thấp, bảo mẹ đừng có tự doạ mình, rốt cuộc…”
Lục Nghiễm đã gọt xong vỏ táo, nghe thấy thì khựng lại, tiếp đó lại vẫn bình thản cắt táo thành từng miếng, đặt vào đĩa rồi đẩy đến trước mặt Tề Vận Chi.
“Con biết mẹ luôn ám ảnh vì sự ra đi của bố.
Nhưng mà con nghĩ bây giờ mà bố còn sống thì nếu cho bố thêm một cơ hội lựa chọn nữa, bố vẫn sẽ làm như vậy.
Hơn nữa con cũng thấy tự hào về bố.”
Tề Vận Chi ăn một miếng táo, gật đầu theo.
Lục Nghiễm mỉm cười, liếc mắt về phía tivi.
Ti vi đang phát tin tức tối ở thành phố Giang, phó thị trưởng Tần Bác Thành bận áo Tôn Trung Sơn sạch sẽ chỉnh tề, đang thăm hỏi ở một viện dưỡng lão nào đó ngoài ngoại thành.
Lục Nghiễm chuyển chủ đề hỏi: “Đúng rồi, chú Tần về chưa mẹ?”
Tề Vận Chi nói: “À, về sớm hơn con chút, vừa về là vào phòng làm việc rồi, ông ấy phải gọi vài cuộc điện thoại, mẹ cũng không dám làm phiền.
Vầy đi, con cầm ít trái cây đi xem thử, hồi nãy ông ấy còn hỏi con đấy…”
Lục Nghiễm cầm nửa đĩa táo đi vào phòng làm việc, gõ cửa vài cái rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng làm việc, Tần Bác Thành vừa gác điện thoại, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động liền mở mắt, nhìn thấy Lục Nghiễm thì nhanh chóng cười: “Về khi nào đấy?”
Tần Bác Thành có khuôn mặt chữ điền, khí chất nho nhã, khi cười trông rất vui vẻ thoải mái, không hề ra vẻ quan liêu.
Lục Nghiễm bước vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại, đặt táo trước mặt Tần Bác Thành rồi nói: “Cũng chưa được bao lâu.”
Tần Bác Thành đứng dậy, vỗ vai Lục Nghiễm, cùng ngồi bên sofa với anh.
Tần Bác Thành: “Ngày đầu tiên chuyển công tác thấy sao, có quen không?”
Lục Nghiễm: “Cũng ổn ạ.”
Lục Nghiễm cúi mặt không nói gì, cũng không có ý định chuyển chủ đề khác.
Tần Bác Thành nhìn thấy cũng hiểu anh đang nghĩ gì, ông nói: “Đưa con đến Chi đội Hình sự chỉ là chuyện tạm thời thôi, cũng chỉ tạm giữ chức đội phó, đợi sáu tháng một năm nữa nếu con vẫn muốn về đội chống ma túy thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể.
Chú biết con muốn có thêm nhiều cơ hội để thể hiện lập công nhưng chuyện năm ngoái thật sự làm mẹ con sợ chết khiếp, khoảng thời gian trước bà ấy còn nằm mơ thấy ác mộng đấy, chú nghĩ vẫn cứ để đó chờ xem.
Bên Chi đội Hình sự cũng có rất nhiều cơ hội thể hiện, điều con qua đó cũng đâu phải nhàn đâu.”
Lục Nghiễm ngước mắt mỉm cười: “Con hiểu mà chú Tần, vì chuyện của con mà chú cũng phải lo nhiều.
Chú nói đúng, nếu muốn lập công thì ở đâu cũng như nhau.
Dù hiện giờ con đã đến Chi đội Hình sự thì cũng vẫn có thể thể hiện.”
Tần Bác Thành cũng cười theo: “Vậy là đúng rồi còn gì, con trai ấy mà, ở đâu cũng có thể lập nên sự nghiệp, đâu đâu cũng cần nhân tài.”
Hai người nói chuyện chưa được bao lâu thì đã nhanh chóng đến giờ ăn tối.
Gia đình ba người vui vẻ ngồi bên bàn ăn, toàn nói chuyện trong nhà.
Tần Bác Thành cũng rất ít khi nhắc chuyện công việc ở nhà, việc chốn quan trường thì càng khỏi nói, lâu lâu nhắc tới công việc cũng đều là những chuyện đã lên tin tức, ví dụ như chuyện đến viện dưỡng lão thăm hỏi.
Tề Vận Chi cũng chưa từng hỏi những chuyện khác, trong lòng bà biết rõ, hỏi cũng không giúp được gì, có khi còn vô cớ rước thêm nhiều phiền phức hơn cho mình.
Sau bữa ăn, cô giúp việc tới dọn dẹp bàn ăn, Tề Vận Chi đặt trà đã pha lên bàn, nói với Lục Nghiễm: “Đúng rồi, trước đây con có nói là có thích một cô gái mà, qua biết bao lâu rồi mẹ vẫn chưa hỏi con, con với cô bé ấy sao rồi?”
Lục Nghiễm cầm ấm trà chuẩn bị rót nước, nghe thấy thì hỏi ngược lại: “Có chuyện này nữa sao? Con nói với mẹ khi nào thế?”
Tề Vận Chi: “Ôi dào, hình như là năm ngoái thì phải? Hình như lúc đó mẹ đang chuẩn bị nằm viện làm phẫu thuật, con nói với mẹ là đợi mẹ làm phẫu thuật xong sẽ đưa cô ấy về nhà ra mắt.”
“À.” Lục Nghiễm đáp lời, cầm tách trà nhấp môi.
Tề Vân Chi sững sờ: “ “À” vậy thôi là xong rồi hả? Mày đừng có làm cho có với mẹ.
Trời ạ, ông Tần, ông cũng nói gì đi!”
Lúc này thì Tần Bác Thành đứng ngoài cuộc từ nãy tới giờ mới bật cười, nhìn Lục Nghiễm nói: “Mẹ con nói đúng đấy, con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, tới lúc phải nôn nóng rồi đấy.”
Tề Vận Chi: “Đúng rồi đấy, cô bé đó rốt cuộc sao rồi?”
Lục Nghiễm khẽ thở dài, đặt tách trà xuống rồi mới nói: “Chuyện đã lâu vậy rồi, con không nhắc gì thì tức là toang rồi chứ gì nữa.”
Tề Vận Chi lại cũng không hề thất vọng, nhanh chóng lấy điện thoại ra, lấy vài bức ảnh bên trong ra cho Lục Nghiễm xem: “Mẹ biết ngay mà, con xem này, mấy cô gái này là do dì Vương giới thiệu đấy.
Xem cô này này, trông xinh đấy, tính cách cũng ổn nữa, gia cảnh sạch sẽ, bố mẹ đều là giáo sư, ông nội trước đây còn là hiệu trưởng, gia đình tri thức điển hình đấy…”
Lục Nghiễm chỉ liếc mắt, cũng chả nhìn rõ, chỉ nghe thấy Tề Vận Chi lải nhải, không nghe lọt câu nào.
Cho đến khi Tề Vận Chi giục anh: “Con cũng nói mấy câu đi, thấy sao, có muốn gặp mặt không?”
Lục Nghiễm biết nếu anh nói không muốn gặp, Tề Vận Chi chắc chắn sẽ truy hỏi tại sao tới cùng, sau đó lại khuyên bảo hết nước hết cái, cái chủ đề đó sẽ cứ kéo dài mãi.
Lục Nghiễm chỉ đành nói: “Con không có ý kiến, mẹ sắp xếp đi.”
Lúc này Tề Vận Chi mới cười: “Vậy mẹ đi lo liệu đấy nhé, tới lúc đó con đừng có kiếm cớ bảo là bận đấy!”
Lục Nghiễm: “Vâng.”Vì cái sự việc tạp nham trong nhóm Wechat ban sáng, Trương Xuân Dương và Lý Hiểu Mộng lại lập một nhóm mới, tất nhiên trong nhóm không chỉ có hai người họ, còn phải gọi cả Phương Húc với Hứa Trăn nữa.
Đợi Phương Húc và Hứa Trăn vào nhóm xong, Trương Xuân Dương mới mở miệng: “Tôi thanh minh trước đấy nhé, cái nhóm trước đây chỉ để làm việc, không được tám chuyện nha!”
Lý Hiểu Mộng: “Thôi được rồi má ơi, anh nói thẳng ra đi, anh tò mò chuyện đội trưởng Lục với Tiết Bồng chứ gì, em sẽ đi mách lại!”
Lúc này Phương Húc lại nói: “Thật ra dù họ thật sự từng có gì với nhau cũng chả có gì.
Tụi mình làm hình sự, có bao nhiêu đối tượng để tìm hiểu đâu, yêu đương trong Cục thành phố cũng bình thường thôi mà.”
Vừa nói xong, trong nhóm lại lập tức có thêm một người.
Trương Xuân Dương sợ chết khiếp, còn tưởng là lại đưa đầu vào họng súng rồi, định hình nhìn lại lần nữa thì người vào nhóm không phải Lục Nghiễm mà là cái loa di động có tiếng của Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn vừa vào đã gửi liền năm sáu icon trả phí, còn nói: “Chào quý vị đồng nghiệp!”
Mọi người đều biết, người thân nhất với Tiết Bồng ở Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự là Mạnh Nghiêu Viễn, có lúc hai người còn đến nhà ăn dùng bữa cùng nhau, dù Tiết Bồng không xuất hiện, Mạnh Nghiêu Viễn cũng sẽ tiện thể lấy luôn thêm một phần cơm, khả năng cao là đều để đem về cho Tiết Bồng.
Lúc thực tập sinh Trình Phỉ vừa mới đến đã từng hiểu lầm Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn là một cặp, sau đó mới biết, Mạnh Nghiêu Viễn có tính cách bảo mẫu, lắm chuyện vô đối, ngoài Tiết Bồng ra thật sự không ai chịu nổi y.
Tiết Bồng thì đến việc nghỉ ngơi ăn uống đều không giống người thường, rất ít khi thể hiện cảm xúc với ai hay chuyện gì, đối xử với ai cũng hời hợt, cũng chỉ khi đứng trước mặt Phùng Mông với pháp y Quý mới cười được chút, những người khác cũng không khi không đi bồi đắp tình bạn với cô.
Thấy Mạnh Nghiêu Viễn thò đầu ra, Lý Hiểu Mộng mới hỏi: “Này, ông Mạnh, ông đến đúng lúc đấy, ban nãy bọn tôi còn đang nói về chuyện của đội phó Lục với Tiết Bồng đấy, ông cập nhật thông tin cho bọn tôi đi, để bọn tôi còn chuẩn bị tâm lý, tránh sau này đạp phải bom.”
Mạnh Nghiêu Viễn hắng giọng nói: “Mấy người hỏi đúng người rồi đấy.
Tôi có thể hết sức chắc chắn nói với các người, nhìn từ góc độ của chuỗi thức ăn thì Tiết Bồng nhà tôi nhất định ở kèo trên, đội phó Lục ăn chắc kèo dưới!”
“Đợi đã!” Trương Xuân Dương không hài lòng: “Ông có chứng cứ cho cái kết luận đấy không vậy?”
Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng kể lại chuyện ban sáng ở ngoài thang máy, sau đó lại nói: “Mấy ông bà không ở đó, đội phó Lục bị Tiết Bồng khịa mà cũng không giận luôn ấy!”
Lý Hiểu Mộng rõ là không tin: “Giỡn hoài! Đội phó Lục nhìn xuôi nhìn ngược gì cũng đâu giống người yếu bóng vía đâu cha!”
Phương Húc do dự: “Đội phó Lục nhường Tiết Bồng đấy.”
Hứa Trăn kiệm lời cũng tiếp: “Nếu giữa hai người không có thù hằn thì cũng khó biết ai nhường ai.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Vậy nên là chắc chắn trước đây có chuyện gì đó, hơn nữa đội phó Lục của mấy người còn rõ là chột dạ, đuối lý, nếu không cũng không tới nỗi làm Tiết Bồng gắt gỏng vậy chứ đúng không?”
Trong lúc cả bọn Mạnh Nghiêu Viễn đang đào bới mối quan hệ của Lục Nghiễm và Tiết Bồng, Lục Nghiễm cũng đã rời khỏi nhà của Tần Bác Thành và Tề Vận Chi, lái xe về căn phòng nhỏ của mình.
Áo khoác mặc hôm trước đang được vắt trên nắp máy giặt, Lục Nghiễm cầm lấy, đưa tới mũi ngửi kỹ càng nhưng lần này lại dương như không nhận ra mùi gì kỳ lạ, sau đó anh lại rọi dưới bóng đèn soi cẩn thận cũng không tìm được gì.
Lục Nghiễm đứng nguyên tại chỗ định hình lại, nhanh chóng móc điện thoại trong túi ra, bật mở khung trò chuyện Wechat.
Anh do dự vài giây rồi vẫn hỏi một câu: “Có ở Cục không?”
Người kia không trả lời.
Lục Nghiễm mím môi, gõ thêm một dòng: “Anh có chút phát hiện về vụ án của Vương Xuyên.”
Vài giây sau, người kia trả lời: “Ở Phòng Thực nghiệm.”
Lục Nghiễm yên lặng vài giây rồi trả lời: “Vậy được, anh mang đồ đến chỗ em.”
Nói xong, anh cất lại điện thoại, bỏ quần áo vào túi nilon rồi vặn tay nắm cửa.
Chưa đến nửa tiếng sau, Lục Nghiễm đã lái xe về tới Cục thành phố.
Xe ở bãi đậu xe không còn nhiều, Lục Nghiễm chạy thẳng đến toà thực nghiệm, đi thang máy lên thẳng tầng bốn.
Ai ngờ vừa rẽ qua góc hành lang đã nhìn thấy Tiết Bồng bước ra từ Khoa kiểm nghiệm dấu vết.
Lục Nghiễm đứng yên ở đó, không lên tiếng.
Tiết Bồng liếc mắt nhìn anh, đóng cửa lại, lúc đi ngang qua anh còn không thèm nhìn lấy, hỏi không khí: “Vụ án này đã chuyển giao cho bên chống ma tuý rồi mà?”
Lục Nghiễm quay người đi theo Tiết Bồng: “Anh cũng chỉ tự dưng nhớ đến nghi điểm mới thôi, vẫn chưa khẳng định được.”
Tiết Bồng không tiếp lời, đến khi hai người băng qua hành lang, đến trước một cánh cửa, Tiết Bồng mới đặt một tay lên tay nắm cửa, quay người nhìn Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cao hơn cô gần cả cái đầu, lại còn đứng thẳng, Tiết Bồng không khỏi phải ngẩng đầu để thích nghi với chiều cao của anh: “Tôi nghe nói có người hỏi tới mối quan hệ của chúng ta, anh còn bảo là không thể coi là thân.”
Lục Nghiễm sững người, ánh mắt lóe lên kinh ngạc, không thể tránh né, lập tức trở nên ngượng nghịu.
Anh ho khẽ một tiếng, yết hầu cũng chuyển động theo, giọng nói có hơi khô khốc: “Nếu anh nói là đã quen lâu lắm rồi, bọn họ sẽ chỉ tiếp tục truy xét đầu đuôi ngọn ngành.”
Yên lặng được vài giây, ánh mắt Tiết Bồng sáng quắc: “Sao mà tôi thấy càng nói càng bậy vậy? Đã không thân thì bây giờ đội phó Lục đang lấy danh nghĩa gì mà mang vật chứng sang đây? Vụ án này đã không còn liên quan đến đội hình sự nữa rồi.”
Lục Nghiễm thở dài giải thích: “Anh nói thế chỉ vì không muốn mang rắc rối tới cho em thôi.
Anh không có ý gì khác.”
Tiết Bồng không tiếp lời, liếc mắt nhìn anh rồi nhanh chóng mở cửa.
Hai người lần lượt bước vào phòng, đi đến trước một bàn thí nghiệm.
Tiết Bồng đeo găng tay cao su vào.
Lục Nghiễm cũng lấy quần áo trong túi ra đặt lên bàn.
Tiết Bồng hỏi: “Cái này là anh mới phát hiện ra hả?”
Lục Nghiễm nói: “Hôm qua anh mặc bộ này tới hiện trường vụ án, trước đó có va chạm với nghi phạm, lúc đó hình như anh có ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ, anh nghĩ có khi có thể tìm thấy manh mối trên chiếc áo này.
Hơn nữa trước giờ mũi em rất nhạy, có lẽ…”
Lúc Lục Nghiễm nói, Tiết Bồng đã cầm chiếc áo đưa lên mũi, ngửi cẩn thận.
Cô nhanh chóng cau mày nói: “Đúng là hơi có mùi gì đó.”
Một giây sau, cô lại hỏi: “Anh nghĩ là mùi gì?”
Lục Nghiễm nói: “Một loại ma tuý mới nào đó hoặc là ma tuý đá được thay đổi hương liệu điều chế.”
Dù là loại ma tuý nào thì cũng đều sẽ có một chút mùi, có loại mùi rất nồng, có loại không dễ phát hiện được.
Ví dụ như bản chất hồng phiến có một mùi rất nồng, cảnh sát truy bắt tội phạm ma tuý có kinh nghiệm ngửi là biết ngay.
Mùi của cần sa thì tương tự như mùi của cây thuốc lá, còn heroin thì nhờ vào Axetic anhydrit trong thành phần mà có mùi chua thoang thoảng nhưng lúc hút sẽ có mùi hơi khét, vì thế nhiều con nghiện đều nấp trong nhà vệ sinh để sử dụng.
Dù là loại ma tuý nào thì cũng đều sẽ có một chút mùi, có loại có mùi rất hắc, rất khó ngửi, những tay điều chế ma tuý sẽ thêm hương liệu vào trong lúc điều chế để át đi mùi đấy.
Nhưng cảnh sát chống ma tuý chỉ cần chút kinh nghiệm đều có thể dựa vào mùi và đặc điểm của ma tuý để nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, sau khi truy bắt được tội phạm ma tuý sẽ tiến hành xét nghiệm máu, về cơ bản thì bách phát bách trúng.
Thật ra thì không chỉ cảnh sát chống ma tuý mà Tiết Bồng ở lâu trong khoa kiểm nghiệm dấu vết cũng đã từng ngửi không ít mùi vị tương tự.
Tuy nói rằng đây là công việc xét nghiệm ma tuý của pháp y nhưng một năm nay cô cực kỳ chuyên tâm với việc xét nghiệm ma túy, thường ngày cũng âm thầm nghiên cứu rất nhiều về ma tuý và chất cấm, thêm vào việc khứu giác của cô vốn đã hơn hẳn người thường, có lúc gặp phải vật chứng cần phân biệt mùi, Phùng Mông đều sẽ gọi Tiết Bồng đến ngửi trước.
Chỉ là mấy năm nay bọn điều chế ma tuý cũng đã tinh ranh hơn hẳn, biết cảnh sát sẽ phân biệt nghi phạm dựa vào mùi nên cũng bắt đầu thay đổi hương liệu.
Chiếc áo của Lục Nghiễm thì lại quả thật có dính một chút mùi như anh nói, chỉ là đã qua một ngày, dù áo được xếp lại để đó, có tác dụng bảo vệ mùi và cả vật chứng nhưng mùi vẫn quá nhạt, gần như bốc hơi mất.
Tiết Bồng liên tiếp ngửi một lúc, khứu giác đã bắt đầu tê liệt, cô chỉ đành đặt áo vuốt phẳng trên bàn, sau đó lấy ra nguồn sáng giám định, dùng nguồn sáng đặt biệt cẩn thận dò tìm dấu vết trên chiếc áo.
Lục Nghiễm đứng ngay bên cạnh, yên lặng đợi một lát rồi lại nói: “Hôm qua vai trái đụng phải nghi phạm, tuy chỉ va một chút nhưng có lẽ vẫn có cơ hội thu thập tế bào da.”
Hàng dệt từ bông và vải lanh như thế này nhờ có chất liệu đặc biệt mà tế bào da bám vào rất dễ găm vào khe vải, dù có giặt đi giặt lại cũng không thể nào sạch sẽ hoàn toàn.
Thế nhưng quá trình thu thập vật chứng từ những món hàng dệt như thế sẽ khá là khó khăn, vì vải có bề mặt không trơn láng, vật chứng vi lượng bên trên lại không dễ chuyển động, vì thế nếu muốn lấy tế bào da nhỏ bé ra từ một đoạn vải lớn không chỉ cần có mắt quan sát mà còn cần đủ thời gian và kiên nhẫn.
Sau đó lại mất thêm nửa tiếng nửa, Tiết Bồng ngồi ngay trên ghế trước bàn thí nghiệm, tư thế không thay đổi, cầm tăm bông tỉ mỉ lướt trên áo hết lần này đến lần khác.
Lục Nghiễm cũng giữ im lặng, ngồi bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Nói gì tới trò chuyện, đến thở còn nhẹ nhàng.
Tiết Bồng một khi đắm chìm vào công việc sẽ bước vào trạng thái như không có ai bên cạnh, hoàn toàn coi Lục Nghiễm như không khí.
Lục Nghiễm lại là một người kiên nhẫn, đôi lúc anh lại nhìn chiếc áo, vòng theo quỹ đạo của chiếc tăm bông, có lúc lại nhìn Tiết Bồng đang đeo khẩu trang chỉ lộ mỗi cặp mắt.
Đầu óc Lục Nghiễm theo đó quay về lúc còn ở Đại học Cảnh sát, lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiết Bồng cắm đầu cắm cổ vào một bộ quần áo vải lanh trong phòng thí nghiệm, đại khái cũng giống như bây giờ vậy.
Lúc đó tất cả mọi người, bao gồm cả giáo viên trong trường đều nghĩ rằng khả năng lấy được vật chứng vi lượng từ trong đó là quá thấp, gần như là không thể nào, chỉ có mình Tiết Bồng là thử hết lần này đến lần khác.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm lại cụp mắt, yên ắng thở dài.
Đến khi Tiết Bồng ngồi thẳng dầy, Lục Nghiễm mới ngẩng đầu hỏi: “Sao rồi?”
Tiết Bồng nói: “Đúng là có tìm được một ít tế bào da nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý trước, những tế bào da này có thể là của nghi phạm mà anh nói, cũng có thể là của Vương Xuyên hoặc là người khác.
Mà khả năng lớn nhất chính là của anh.”
Lục Nghiễm rất rõ chuyện này, hy vọng khoanh vùng nghi phạm nhờ đó là rất mịt mù, hôm qua anh đã đi tàu điện ngầm đến gặp Vương Xuyên, lúc đó lại là giờ tan tầm cao điểm, trên đường tiếp xúc với không ít người, chiếc áo này đã ma sát với rất nhiều người lạ mà anh lại chỉ va chạm một chút với nghi phạm trong hẻm, sau đó lại tiếp xúc với thi thể của Vương Xuyên, còn có bartender, vệ sĩ, đám côn đồ đến quán bar gây chuyện, thậm chí còn nói chuyện với Lâm Nhạc Sơn một lát, cuối cùng lại về Cục thành phố cho lời khai hai tiếng đồng hồ.
Nói cách khác thì dù tế bào da thu thập được trên chiếc áo này không phải là của anh thì khả năng thấp nhất trong số còn lại chính là của nghi phạm va phải vai trong hẻm.
Lục Nghiễm ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu phát hiện ra thành phần ma túy trong tế bào da, vậy thì rất có thể người này là nghi phạm anh đã đụng phải ở đầu hẻm.”
Tiết Bồng xếp chiếc áo lại: “Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nếu thật sự kiểm tra ra thành phần ma tuý thì tôi cũng sẽ làm báo cáo giám định theo trình tự rồi giao cho bên chống ma tuý.
Anh không có ý kiến chứ?”
Lục Nghiễm: “Ồ, không, nên vậy mà.”
Tiết Bồng không nhìn anh nữa, quay người thu dọn đồ trên bàn thí nghiệm.
Cho đến khi Lục Nghiễm đột nhiên gọi tên cô: “Tiết Bồng.”
Tiết Bồng ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông cao như một ngọn núi kia.
Lục Nghiễm cúi đầu cụp mắt, vẻ mặt không biết là vui hay buồn, anh chỉ nói: “Lúc sáng trước cửa trại giam, em có nói một câu thế này: Con người biết nói dối nhưng chứng cứ thì không.”
Tiết Bồng nghiêng đầu nhìn anh, chậm rãi nói: “Câu này không phải là tôi nói, tất cả những người có tiếp xúc với chứng cứ, bao gồm cả cảnh sát hình sự các anh, cảnh sát chống ma tuý, còn có Viện Kiểm sát, Pháp Viện đều biết rằng đây là chân lý không thể thay đổi.”
“Đúng là như vậy.” Lục Nghiễm nói: “Nhưng anh cho là không có gì là tuyệt đối.
Tuy chứng cứ không nói dối nhưng con người lại có thể nói dối về câu chuyện được chắp vá từ “chứng cứ”, chỉ cần không phi logic, thêm mắm dặm muối cho câu từ của mình là có thể tạo ra lời nói dối khó vạch trần.”
Tiết Bồng nhướng mày, có chút mỉa mai: “Ồ, ví dụ như cái gì?”
Lục Nghiễm lại rất nghiêm túc: “Ví dụ như bây giờ có một người vị thành niên hoặc một bệnh nhân tâm thần tự sát, thế nhưng trước khi tự sát, có người xúi giục họ, dẫn dụ họ, thậm chí ép bức họ, điều này mới dẫn đến hành động thực tế của họ.
Thế nhưng trong quá trình xúi giục không có nhân chứng, cũng không có tệp ghi âm, ghi hình trực tiếp, càng không có những chứng cứ khác có thể chứng minh người chết đã bị người ta xúi giục.”
“Nói cách khác thì chứng cứ hiện có dù là vật chứng hay là thi thể đều chỉ có thể chứng minh người chết đã tự sát.
Còn người xúi giục họ đã có thể chơi một trò chơi trong câu chuyện “chứng thực tự sát”, hắn hoàn toàn có thể thừa nhận mình đã từng tiếp xúc với người chết, thậm chí có thể nói trước khi người chết tự sát đã nhận ra người chết có suy nghĩ coi thường sự sống, còn từng khuyên can nhưng tiếc là không thể ngăn cản bị kịch xảy đến.
Câu chuyện như thế này, kỹ thuật vật chứng sẽ không thể vạch trần được lời nói dối bên trong.”
Lúc đầu Tiết Bồng nghe thấy còn có hơi khinh bỉ, chỉ là càng nghe lại càng nghiêm túc, cuối cùng còn nheo mắt nhìn chăm chăm vào Lục Nghiễm.
Logic trong câu chuyện của Lục Nghiễm quả thật rất khó tìm ra sơ hở nhưng Tiết Bồng chỉ cảm thấy đây là một trò chơi câu chữ có logic phù hợp mà thôi.
Tiết Bồng cười lạnh: “Thứ anh nói chỉ là một ví dụ, hơn nữa không phải ai cũng có tố chất tâm lý như thế để mà biết cách luồn lách theo logic.
Người này không chỉ cần phải hiểu tâm lý học hình sự mà còn phải nắm được lý thuyết kỹ thuật vật chứng cơ bản, diễn xuất cũng phải tốt nữa, logic phạm tội rõ ràng, tư duy cẩn trọng, hà… trừ khi là người trong ngành, nếu không hoàn toàn không làm được.”
Lục Nghiễm không tiếp lời, dường như lại bị Tiết Bồng làm cho nghẹn họng một lần nữa.
Tiết Bồng hỏi: “Tự dưng anh nói chuyện này với tôi là để phản bác lời tôi nói ban sáng đấy hả?”
Lục Nghiễm giờ mới lên tiếng: “Lòng người khó đoán, khi một người cố tình lợi dụng chứng cứ để quanh co dối trá, chứng cứ không thể lên tiếng phản bác, nhất là khi trò chơi này được thực hiện hết sức logic, có thể nói là gần như không lỗ hỏng.
Anh chỉ muốn nói với em, quả thật có thể dựa vào kỹ thuật vật chứng nhưng dù là kỹ thuật hay là hình sự đều không thể hoàn toàn dựa dẫm vào nó, như thế chỉ khiến mình bị dắt mũi.”
Im lặng mấy giây, lần này Tiết Bồng đã hoàn toàn lạnh băng.
“Thì ra là anh đang muốn dạy dỗ tôi, bảo tôi đừng dùng cách thức tư duy này, đừng để chuyên môn dắt mũi mình.”
Lục Nghiễm bỗng chốc bí từ: “Anh không có ý…”
Thế nhưng anh còn chưa tìm được cách thoái thác thoả đáng, Tiết Bồng đã ngắt lời: “Vậy tôi cũng muốn được đội phó Lục chỉ bảo, vụ án bên ma tuý đã hết liên quan tới anh rồi, anh còn đeo bám theo như vậy để làm chi thế? Lần này lại muốn hại ai?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook