Hồ Sơ Chuyện Lạ
-
Chương 6-6
Diêu Nhiếp chấn động: “Sao lại thế này?!”
Tam Vô thổi một hơi, đốt một lá bùa, bộ xương khô liền hóa thành tro bụi, bị gió đêm thổi đi mất.
“Chứ anh nghĩ sao, bây giờ phương tiện giao thông thuận tiện như vậy, nếu trong thôn này còn người sống, thì còn ai chịu ngồi ngốc ở cái nơi nguy hiểm như thế này chứ? Thôn này đã không còn người sống từ lâu rồi, chẳng qua trên núi tích tụ quá nhiều khí âm tà, cộng với việc trưởng thôn chấp niệm quá sâu, đã là quỷ nhiều năm rồi mà vẫn còn nhớ đến việc cử hành Lễ hội Giáng Thần.”
“Nói như vậy thì lúc chúng ta vào thôn nhìn thấy những người đó đều là…” Diêu Nhiếp ngộ ra, nhưng anh đột nhiên lại nhớ ra một vấn đề khác: “Nếu cái thôn này đã sớm không còn ai sống, vậy hàng ngày chúng ta ăn cái gì vậy?!” Diêu Nhiếp bỗng có dự cảm không tốt.
“Chắc là rắn rết, sâu bọ hay mấy con chuột trên núi mà thôi, không sao đâu, ăn không chết được đâu.” Tam Vô nói cứ như đơn giản lắm.
Diêu Nhiếp lập tức cảm thấy buồn nôn.
“Wow wow wow, thật là tuyệt nha~ đây là pháp sư ở đất nước các cậu sao? Quá tuyệt vời!” Hai mắt của gã nước ngoài tóc đỏ hóa thành hình trái tim, bám lấy Tam Vô không buông.
Tam Vô quả thật đã học qua, nhưng đáng tiếc chỉ ở trình độ sơ trung mà thôi. Hơn nữa lại chỉ có ngữ văn là đạt tiêu chuẩn, còn tiếng Anh căn bản là một chữ cũng không hiểu. Gã nước ngoài này làm sao vậy? Cứ bám lấy mình không tha, biểu tình lại vô cùng ghê tởm nữa chứ, giống như tên biến thái vậy. Tam Vô thử gạt ra vài lần, vẫn không thể gạt tay của gã ra được. Vội quay đầu lại xin giúp đỡ: “Gã nói luyên thuyên cái gì vậy? Mau nói gã buông tay tôi ra đi!”
Cơn buồn nôn của Diêu Nhiếp vẫn chưa dứt, nên hắn cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến bọn họ, liền nói lung tung một câu: “Gã muốn vay tiền của cậu đấy.”
“Cái gì cơ?!” Trên đời này Tam Vô không có ham mê gì lớn, chỉ có tình yêu chân thành nhất chính là tiền. Muốn vay tiền của cậu ta thì khác gì muốn mạng của cậu ta chứ? Lúc này cậu không chút khách khí dùng sức gạt tay gã ra khỏi người, nhảy ra xa hai bước: “Không có cửa đâu!”
Đáng tiếc gã tóc đỏ kia rất vô liêm sỉ, căn bản không cho người khác có cơ hội từ chối, lại tiếp tục sáp lại gần: “Little Sweetheart, anh tên là Daniel. Còn em? Tên em là gì?”
Tam Vô đẩy, đánh, đấm, đá, đạp nhưng gã Daniel kia chẳng những da mặt dày, ngay cả da toàn thân cũng đều dày như nhau, bị vậy mà chẳng hề hấn gì, vẫn kiên trì sáp vào cậu, thiếu chút nữa thì dán toàn thân lên người cậu. Tam Vô đẩy mạnh cái mặt đang sáp đến gần của gã, quay đầu lại hỏi Diêu Nhiếp: “Gã nói cái quái gì vậy?”
Uống một chút nước, Diêu Nhiếp cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút, ý xấu bắt đầu nổi lên: “Gã nói nếu cậu không cho gã vay tiền, gã sẽ không buông tay.”
Tam Vô nghe vậy không khỏi mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!” Sao lại có loại người vô lại như thế chứ?
Daniel lại nghĩ câu này là câu trả lời của Tam Vô, trưng ra vẻ mặt say mê: “cow (bò)? Thật là hay nha~!”
Diêu Nhiếp oán thầm: chó với bò thì có khác gì nhau đâu, toàn là mấy cái tên xấu muốn chết, hay chỗ nào chứ? Cái gã nước ngoài này đúng là nói dối không chớp mắt! Xem ra gã rất thích Tam Vô? Hừ, ông đây cứ khoanh tay đứng nhìn cho mi biết, cái loại thấy chết mà không cứu! Tôi cứ không nói cho Tam Vô đấy, các người cứ tha hồ ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu đi!
“Đi!” Nhai Xế căn bản cũng lười can thiệp vào ân oán tình cừu của hai kẻ kia, cái con khỉ lông đỏ kia thích người khác càng tốt, mình lại ít đi một tình địch!
“Đi? Đi đâu?” Diêu Nhiếp không kịp phản ứng.
“Đi ngủ tiếp.” Tối hôm qua hắn ngủ ít hơn Diêu Nhiếp, cả đêm ăn không ít dày vò. Tuy rằng hắn là Long tử, nhưng dù sao thân thể này cũng là một con người khỏe mạnh, không phải là sắt đá.
“Hả?! Về cái chỗ quỷ quái đấy ư?!” Đã biết cái thôn này là cái thôn bị ma ám, nhà khách và “Nhà ăn” đều quỷ quái, bọn họ vẫn ở lại đấy sao?
“Có ta ở đây, sợ cái gì chứ?! Hay là ngươi muốn đi xuống núi suốt đêm?” Nhai Xế không cho là đúng, có loại quỷ quái nào thấy hắn mà không đi đường vòng chứ?
Với lại đêm đã khuya. Cũng chỉ còn vài giờ nữa là bình minh rồi, trên núi đều một mảnh tối đen, đi xuống núi trong đêm vô cùng nguy hiểm. Tuy bộ dáng của Nhai Xế vẫn đáng đánh như vậy, giọng điệu vẫn ngoan cố như vậy, nhưng Diêu Nhiếp thật sự cảm thấy nếu có hắn ở bên thì cho dù gặp phải quái vật nào cũng sẽ không có gì phải sợ hãi.
Bên kia Tam Vô và gã nước ngoài vẫn tiếp tục ông nói gà bà nói vịt.
Cả người Daniel dán trên người Tam Vô giống như chim nhỏ nép vào người, đáng tiếc thân hình gã quá cao lớn, cái tư thế kia nhìn thế nào cũng khiến người ta không thoải mái. Cái đùi cường tráng còn thường thường cọ cọ vào hông Tam Vô, thấp dần xuống dưới. (=]]])
“Little Sweetheart, gọi Daniel, gọi Daniel đi.”
Tam Vô lại nghĩ rằng gã nước ngoài đang châm chọc “anh em” của mình quá nhỏ, thẹn quá hóa giận, không thể nhịn thêm nữa, đang cân nhắc xem có nên dùng hỏa phù giải quyết gã hay không: “Ch*m to? Ch*m to thì sao? Năng lực mới là cốt lõi! Anh có biết không?” (t bó tay với Daniel luôn, có ai ko nhận ra chữ ch*m ko (chắc ko đâu nhỉ =D), viết thẳng ra lại ngại ngại nên thôi, úp úp mở mở cho nó hot, người ta ngại mà =D)
……………………………………………………..
Mấy giờ trước còn là một cái nhà khách sang trọng, bây giờ khi đã không còn lớp vỏ ngụy trang, thoạt nhìn rách nát không chịu nổi. Bên trong không có lấy một ngọn đèn dầu, tối đen như mực, càng thêm âm trầm đáng sợ. Diêu Nhiếp đốt nhánh cây soi sáng, đi sát Nhai Xế cùng đi vào.
Nhà khách này trước sau như một, đều là khung cảnh đổ nát. Cái giường mà tối hôm qua hắn còn nằm ngủ trên đấy đã bị nghiêng lệch, chăn bông đã sớm rách nát, lộ ra sợi bông bị thối rữa đã biến thành màu đen ra bên ngoài.
Không ngờ tối hôm qua lại có thể ngủ ở chỗ này, may mắn mình không mắc bệnh ưa sạch sẽ, nếu không đã buồn nôn muốn chết rồi: “Này… Hay là chúng ta ngủ một đêm bên ngoài đi.”
Cuối cùng hai người đành ngồi xuống đất dựa vào gốc cây đại thụ ở bên ngoài nhà khách ngủ một đêm.
Đêm ở trên núi sương rất dày, lại có thêm cả gió núi. Diêu Nhiếp chỉ mặc một lớp áo lông, lạnh đến mức lăn qua lộn lại trên đất mãi mà không ngủ được. Nhai Xế ôm hắn vào trong lòng, để cho anh gối đầu lên cánh tay mình: “Mau ngủ đi!”
Diêu Nhiếp có chút ngượng ngùng, tránh một chút nhưng không có giãy ra. Nhiệt độ cơ thể trên người đối phương nhẹ nhàng truyền đến, khiến cho cơn buồn ngủ của Diêu Nhiếp nhanh chóng kéo đến, anh cũng không từ chối nữa, cứ như vậy an tâm hưởng thụ.
Trong lúc ý thức mông lung, nửa mê nửa tỉnh. Diêu Nhiếp cảm thấy hình như có thứ gì đó đang xoa nắn lồng ngực của mình, sau đó phần thân trên truyền đến một cảm giác mát lạnh. Anh nỉ non một câu: “Lạnh quá.”
Đối phương ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng dịu dàng nói: “Chờ một lát sẽ không lạnh nữa…” Giọng nói kia mang theo chút khàn khàn gợi cảm, Diêu Nhiếp cảm thấy thân thể mình hơi hơi run rẩy. Sau đó, trên ngực có cảm giác ẩm ướt, rồi một trận liếm mút kéo đến. Đối phương mút rất mạnh, nụ hoa bị mút có chút đau đớn, lại ẩn ẩn mang theo khoái cảm không tả được. Anh không khỏi tràn ra một tiếng hừ nhẹ: “Ah ~”
đầu v* phía bên kia cũng bị đột kích, đối phương đột nhiên nhón lấy cái điểm nổi lên kia, dùng hai ngón tay xoay tròn, chà xát rồi lại nhào nắn thưởng thức, cho đến khi cái điểm nhỏ kia hoàn toàn đứng lên rồi lại chuyển sang màu đỏ vừa sưng vừa cứng, thì bỗng dùng sức kéo ra.
Diêu Nhiếp từ sâu trong yết hầu ngâm lên một tiếng nặng nề: “Ah~” sau đó anh vì bị đau mà tỉnh dậy.
Anh mở mắt ra, ý thức vẫn còn chút mơ hồ, hai mắt mông lung đúng lúc nhìn thẳng vào cặp mắt dã thú tràn ngập dục vọng, đó là ánh mắt của dã thú khi nhìn thấy con mồi, đó là ánh mắt trần trụi nhục dục thuần túy nam tính. Đối phương đang vùi đầu vào ngực Diêu Nhiếp, phát hiện ra anh đã tỉnh lại, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười quyến rũ đầy ác ý, răng nanh sắc bén ngậm cắn một bên nụ hoa của Diêu Nhiếp, cố ý cắn thật mạnh.
“Ah ~” Diêu Nhiếp không ngăn được một tiếng ngâm tràn ra. Anh rõ ràng cảm nhận được bên dưới của mình đã cương lên.
Nhai Xế vẫn đang đè trên người Diêu Nhiếp, hoàn toàn dán chặt vào người anh, đương nhiên cũng đã cảm giác được biến hóa ở phần dưới của anh. Hắn cười xấu xa, khẽ thì thầm vào tai Diêu Nhiếp: “Ngươi cương rồi kìa …” Con ngươi bình thường đen như mực, lúc này đã phiếm màu vàng yêu dị.
Diêu Nhiếp đang bị đặt ở phía dưới, bỗng nhiên có loại cảm giác áp bức của dã thú. Anh biết rõ trạng thái xấu hổ của mình lúc này, không khỏi đỏ bừng cả mặt, muốn đẩy đối phương ra. Nhưng khi hai tay đặt trên cơ ngực rắn chắc của đối phương, lại giống như bị dính chặt vào đấy, không những không đẩy ra, mà còn có chút mê muội vuốt ve lưu luyến. Thân hình của tên này sao lại đẹp như vậy?! Chẳng những thân hình cao lớn, tứ chi thon dài, mà cơ thể lại còn rắn chắc tràn ngập sức mạnh, toàn thân đều tỏa ra mùi vị nam tính hoang dã. Bờ vai rộng, eo thon gọn, còn có cơ ngực, cơ bụng kia nữa… Ông trời thật không công bằng mà, đều là đàn ông như nhau, sao mình lại kém người ta xa như vậy chứ?
Đối phương cho rằng phản ứng của Diêu Nhiếp là đang quyến rũ mình, từ ngực một đường uốn lượn đi xuống, không ngừng liếm cắn, để lại dấu răng.
Tuy Diêu Nhiếp cảm thấy đau đớn, nhưng rồi lại có chút khoái cảm khác thường, miệng “Ô ô” không rõ, phần bên dưới đã nhô lên cao cao, khiến cái quần nhô lên thành một cái lều nhỏ.
Nhai Xế vuốt ve bên ngoài quần, động tác không chút ôn nhu, mà có chút thô lỗ dã man, động tác mạnh mẽ dứt khoát, nói lên ham muốn nóng bỏng của Nhai Xế, cũng đem lại cho Diêu Nhiếp khoái cảm mãnh liệt. Anh rõ ràng cảm giác được quần đã bị thấm ướt.
Nhai Xế vươn một tay cởi quần Diêu Nhiếp, cởi sạch sẽ. Bàn tay to lớn đặt trên người Diêu Nhiếp! Vuốt ve từ nơi cứng rắn đang không ngừng tiết ra d*m thủy, rồi lại hướng về phía hậu huyệt của anh mà tàn phá, xoa nắn dày vò những nếp gấp, sau đó mới bắt đầu đem ngón tay dò xét đi vào.
“Hah ah ~” Diêu Nhiếp bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn.
Nhai Xế lại không quan tâm, số lượng ngón tay dần dần tăng lên, đâm đến mức tiểu huyệt phát ra tiếng nước “xì xì”.
Diêu nhiếp bị đâm, bên trong tiểu huyệt lại vừa ngứa vừa nóng, đầu óc mơ mơ màng màng, miệng rên rỉ “Ah~ ah~”.
Nhai Xế thấy thời cơ đã chín muồi, liền rút ngón tay ra. Hậu huyệt kia giống như tự có ý thức, muốn giữ lại không cho rút ra, hút thật sâu ngón tay vào bên trong. Nhai Xế vỗ một phát vào mông anh. Diêu Nhiếp “Ah!” lên một tiếng vì đau. Lúc này, hắn nhân cơ hội rút hết mấy ngón tay ra. Kéo quần lót xuống, lôi ra “vũ khí hạng nặng” của mình.
Diêu Nhiếp hai mắt mờ sương đẫm lệ, liếc mắt nhìn cái thứ kia một chút, nhất thời hồn phi phách tán. Nếu cái kia đâm vào bên trong mình, đây chắn chắn sẽ là một sự kiện đổ máu!
“Mẹ ơi!” Diêu Nhiếp kinh hô một tiếng, bật dậy.
Anh sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, nhìn khắp mọi nơi. Trời đã sáng, bọn họ vẫn đang ở dưới gốc cây kia. Nhai Xế vẫn nằm bên cạnh, bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, bất mãn than thở một câu: “Còn sớm mà, ngươi làm sao vậy?”
Diêu Nhiếp lập tức khẩn trương cúi đầu nhìn lại mình, quần áo vẫn còn mặc chỉnh tề trên người. Anh thở phào một hơi, may mắn thay, chỉ là mơ mà thôi.
Đột nhiên, anh cảm thấy có chút không đúng lắm, kéo quần ra thì thấy.
X! Anh vậy mà, anh vậy mà lại… Anh làm sao dám gặp người ta nữa đây?!
Che mặt lại, phải nhanh nhanh lủi đi thôi! Anh đã cố hết sức dùng những từ ngữ hài hòa (1) trước cảnh xxx, nếu vẫn bị tóm thì, a~~~…
………………………………………..
(1) Sau một hồi lê lết đi tìm hiểu hai chữ “cua đồng/河蟹” nó đã ra một số giải thích như sau:
1. Văn thiếu H sẽ rơi vào tình trạng cua đồng.
2. Chỉ sự mập mờ, không rõ ràng
3. Dùng thay cho từ hài hòa.
Mình phát hiện xưng hô ở mấy chương trước rất là linh tinh nha~~ Lười quá @……@
Suy nghĩ của tác giả:
Các đồng chí, năm mới vui vẻ nha! Chúc năm thỏ có thỏ phù hộ, cơ tình tràn đầy! ngày nào cũng có thịt ăn.
Ngày hôm qua đã nói với các đồng chí rồi, hôm nay cho một chút thịt, có một chút thịt vụn như vậy thôi…
Về phần phương pháp, trước đây có nói qua rồi, vào đây dẫn link, hòm thư và vân vân đều không được phép. Cho nên tôi đặt địa chỉ của thịt ở ngay cmt đầu tiên trong chương này. Mời xem chỗ “Những bài viết liên quan”, ở đó có địa chỉ đó.
Tam Vô thổi một hơi, đốt một lá bùa, bộ xương khô liền hóa thành tro bụi, bị gió đêm thổi đi mất.
“Chứ anh nghĩ sao, bây giờ phương tiện giao thông thuận tiện như vậy, nếu trong thôn này còn người sống, thì còn ai chịu ngồi ngốc ở cái nơi nguy hiểm như thế này chứ? Thôn này đã không còn người sống từ lâu rồi, chẳng qua trên núi tích tụ quá nhiều khí âm tà, cộng với việc trưởng thôn chấp niệm quá sâu, đã là quỷ nhiều năm rồi mà vẫn còn nhớ đến việc cử hành Lễ hội Giáng Thần.”
“Nói như vậy thì lúc chúng ta vào thôn nhìn thấy những người đó đều là…” Diêu Nhiếp ngộ ra, nhưng anh đột nhiên lại nhớ ra một vấn đề khác: “Nếu cái thôn này đã sớm không còn ai sống, vậy hàng ngày chúng ta ăn cái gì vậy?!” Diêu Nhiếp bỗng có dự cảm không tốt.
“Chắc là rắn rết, sâu bọ hay mấy con chuột trên núi mà thôi, không sao đâu, ăn không chết được đâu.” Tam Vô nói cứ như đơn giản lắm.
Diêu Nhiếp lập tức cảm thấy buồn nôn.
“Wow wow wow, thật là tuyệt nha~ đây là pháp sư ở đất nước các cậu sao? Quá tuyệt vời!” Hai mắt của gã nước ngoài tóc đỏ hóa thành hình trái tim, bám lấy Tam Vô không buông.
Tam Vô quả thật đã học qua, nhưng đáng tiếc chỉ ở trình độ sơ trung mà thôi. Hơn nữa lại chỉ có ngữ văn là đạt tiêu chuẩn, còn tiếng Anh căn bản là một chữ cũng không hiểu. Gã nước ngoài này làm sao vậy? Cứ bám lấy mình không tha, biểu tình lại vô cùng ghê tởm nữa chứ, giống như tên biến thái vậy. Tam Vô thử gạt ra vài lần, vẫn không thể gạt tay của gã ra được. Vội quay đầu lại xin giúp đỡ: “Gã nói luyên thuyên cái gì vậy? Mau nói gã buông tay tôi ra đi!”
Cơn buồn nôn của Diêu Nhiếp vẫn chưa dứt, nên hắn cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến bọn họ, liền nói lung tung một câu: “Gã muốn vay tiền của cậu đấy.”
“Cái gì cơ?!” Trên đời này Tam Vô không có ham mê gì lớn, chỉ có tình yêu chân thành nhất chính là tiền. Muốn vay tiền của cậu ta thì khác gì muốn mạng của cậu ta chứ? Lúc này cậu không chút khách khí dùng sức gạt tay gã ra khỏi người, nhảy ra xa hai bước: “Không có cửa đâu!”
Đáng tiếc gã tóc đỏ kia rất vô liêm sỉ, căn bản không cho người khác có cơ hội từ chối, lại tiếp tục sáp lại gần: “Little Sweetheart, anh tên là Daniel. Còn em? Tên em là gì?”
Tam Vô đẩy, đánh, đấm, đá, đạp nhưng gã Daniel kia chẳng những da mặt dày, ngay cả da toàn thân cũng đều dày như nhau, bị vậy mà chẳng hề hấn gì, vẫn kiên trì sáp vào cậu, thiếu chút nữa thì dán toàn thân lên người cậu. Tam Vô đẩy mạnh cái mặt đang sáp đến gần của gã, quay đầu lại hỏi Diêu Nhiếp: “Gã nói cái quái gì vậy?”
Uống một chút nước, Diêu Nhiếp cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút, ý xấu bắt đầu nổi lên: “Gã nói nếu cậu không cho gã vay tiền, gã sẽ không buông tay.”
Tam Vô nghe vậy không khỏi mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!” Sao lại có loại người vô lại như thế chứ?
Daniel lại nghĩ câu này là câu trả lời của Tam Vô, trưng ra vẻ mặt say mê: “cow (bò)? Thật là hay nha~!”
Diêu Nhiếp oán thầm: chó với bò thì có khác gì nhau đâu, toàn là mấy cái tên xấu muốn chết, hay chỗ nào chứ? Cái gã nước ngoài này đúng là nói dối không chớp mắt! Xem ra gã rất thích Tam Vô? Hừ, ông đây cứ khoanh tay đứng nhìn cho mi biết, cái loại thấy chết mà không cứu! Tôi cứ không nói cho Tam Vô đấy, các người cứ tha hồ ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu đi!
“Đi!” Nhai Xế căn bản cũng lười can thiệp vào ân oán tình cừu của hai kẻ kia, cái con khỉ lông đỏ kia thích người khác càng tốt, mình lại ít đi một tình địch!
“Đi? Đi đâu?” Diêu Nhiếp không kịp phản ứng.
“Đi ngủ tiếp.” Tối hôm qua hắn ngủ ít hơn Diêu Nhiếp, cả đêm ăn không ít dày vò. Tuy rằng hắn là Long tử, nhưng dù sao thân thể này cũng là một con người khỏe mạnh, không phải là sắt đá.
“Hả?! Về cái chỗ quỷ quái đấy ư?!” Đã biết cái thôn này là cái thôn bị ma ám, nhà khách và “Nhà ăn” đều quỷ quái, bọn họ vẫn ở lại đấy sao?
“Có ta ở đây, sợ cái gì chứ?! Hay là ngươi muốn đi xuống núi suốt đêm?” Nhai Xế không cho là đúng, có loại quỷ quái nào thấy hắn mà không đi đường vòng chứ?
Với lại đêm đã khuya. Cũng chỉ còn vài giờ nữa là bình minh rồi, trên núi đều một mảnh tối đen, đi xuống núi trong đêm vô cùng nguy hiểm. Tuy bộ dáng của Nhai Xế vẫn đáng đánh như vậy, giọng điệu vẫn ngoan cố như vậy, nhưng Diêu Nhiếp thật sự cảm thấy nếu có hắn ở bên thì cho dù gặp phải quái vật nào cũng sẽ không có gì phải sợ hãi.
Bên kia Tam Vô và gã nước ngoài vẫn tiếp tục ông nói gà bà nói vịt.
Cả người Daniel dán trên người Tam Vô giống như chim nhỏ nép vào người, đáng tiếc thân hình gã quá cao lớn, cái tư thế kia nhìn thế nào cũng khiến người ta không thoải mái. Cái đùi cường tráng còn thường thường cọ cọ vào hông Tam Vô, thấp dần xuống dưới. (=]]])
“Little Sweetheart, gọi Daniel, gọi Daniel đi.”
Tam Vô lại nghĩ rằng gã nước ngoài đang châm chọc “anh em” của mình quá nhỏ, thẹn quá hóa giận, không thể nhịn thêm nữa, đang cân nhắc xem có nên dùng hỏa phù giải quyết gã hay không: “Ch*m to? Ch*m to thì sao? Năng lực mới là cốt lõi! Anh có biết không?” (t bó tay với Daniel luôn, có ai ko nhận ra chữ ch*m ko (chắc ko đâu nhỉ =D), viết thẳng ra lại ngại ngại nên thôi, úp úp mở mở cho nó hot, người ta ngại mà =D)
……………………………………………………..
Mấy giờ trước còn là một cái nhà khách sang trọng, bây giờ khi đã không còn lớp vỏ ngụy trang, thoạt nhìn rách nát không chịu nổi. Bên trong không có lấy một ngọn đèn dầu, tối đen như mực, càng thêm âm trầm đáng sợ. Diêu Nhiếp đốt nhánh cây soi sáng, đi sát Nhai Xế cùng đi vào.
Nhà khách này trước sau như một, đều là khung cảnh đổ nát. Cái giường mà tối hôm qua hắn còn nằm ngủ trên đấy đã bị nghiêng lệch, chăn bông đã sớm rách nát, lộ ra sợi bông bị thối rữa đã biến thành màu đen ra bên ngoài.
Không ngờ tối hôm qua lại có thể ngủ ở chỗ này, may mắn mình không mắc bệnh ưa sạch sẽ, nếu không đã buồn nôn muốn chết rồi: “Này… Hay là chúng ta ngủ một đêm bên ngoài đi.”
Cuối cùng hai người đành ngồi xuống đất dựa vào gốc cây đại thụ ở bên ngoài nhà khách ngủ một đêm.
Đêm ở trên núi sương rất dày, lại có thêm cả gió núi. Diêu Nhiếp chỉ mặc một lớp áo lông, lạnh đến mức lăn qua lộn lại trên đất mãi mà không ngủ được. Nhai Xế ôm hắn vào trong lòng, để cho anh gối đầu lên cánh tay mình: “Mau ngủ đi!”
Diêu Nhiếp có chút ngượng ngùng, tránh một chút nhưng không có giãy ra. Nhiệt độ cơ thể trên người đối phương nhẹ nhàng truyền đến, khiến cho cơn buồn ngủ của Diêu Nhiếp nhanh chóng kéo đến, anh cũng không từ chối nữa, cứ như vậy an tâm hưởng thụ.
Trong lúc ý thức mông lung, nửa mê nửa tỉnh. Diêu Nhiếp cảm thấy hình như có thứ gì đó đang xoa nắn lồng ngực của mình, sau đó phần thân trên truyền đến một cảm giác mát lạnh. Anh nỉ non một câu: “Lạnh quá.”
Đối phương ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng dịu dàng nói: “Chờ một lát sẽ không lạnh nữa…” Giọng nói kia mang theo chút khàn khàn gợi cảm, Diêu Nhiếp cảm thấy thân thể mình hơi hơi run rẩy. Sau đó, trên ngực có cảm giác ẩm ướt, rồi một trận liếm mút kéo đến. Đối phương mút rất mạnh, nụ hoa bị mút có chút đau đớn, lại ẩn ẩn mang theo khoái cảm không tả được. Anh không khỏi tràn ra một tiếng hừ nhẹ: “Ah ~”
đầu v* phía bên kia cũng bị đột kích, đối phương đột nhiên nhón lấy cái điểm nổi lên kia, dùng hai ngón tay xoay tròn, chà xát rồi lại nhào nắn thưởng thức, cho đến khi cái điểm nhỏ kia hoàn toàn đứng lên rồi lại chuyển sang màu đỏ vừa sưng vừa cứng, thì bỗng dùng sức kéo ra.
Diêu Nhiếp từ sâu trong yết hầu ngâm lên một tiếng nặng nề: “Ah~” sau đó anh vì bị đau mà tỉnh dậy.
Anh mở mắt ra, ý thức vẫn còn chút mơ hồ, hai mắt mông lung đúng lúc nhìn thẳng vào cặp mắt dã thú tràn ngập dục vọng, đó là ánh mắt của dã thú khi nhìn thấy con mồi, đó là ánh mắt trần trụi nhục dục thuần túy nam tính. Đối phương đang vùi đầu vào ngực Diêu Nhiếp, phát hiện ra anh đã tỉnh lại, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười quyến rũ đầy ác ý, răng nanh sắc bén ngậm cắn một bên nụ hoa của Diêu Nhiếp, cố ý cắn thật mạnh.
“Ah ~” Diêu Nhiếp không ngăn được một tiếng ngâm tràn ra. Anh rõ ràng cảm nhận được bên dưới của mình đã cương lên.
Nhai Xế vẫn đang đè trên người Diêu Nhiếp, hoàn toàn dán chặt vào người anh, đương nhiên cũng đã cảm giác được biến hóa ở phần dưới của anh. Hắn cười xấu xa, khẽ thì thầm vào tai Diêu Nhiếp: “Ngươi cương rồi kìa …” Con ngươi bình thường đen như mực, lúc này đã phiếm màu vàng yêu dị.
Diêu Nhiếp đang bị đặt ở phía dưới, bỗng nhiên có loại cảm giác áp bức của dã thú. Anh biết rõ trạng thái xấu hổ của mình lúc này, không khỏi đỏ bừng cả mặt, muốn đẩy đối phương ra. Nhưng khi hai tay đặt trên cơ ngực rắn chắc của đối phương, lại giống như bị dính chặt vào đấy, không những không đẩy ra, mà còn có chút mê muội vuốt ve lưu luyến. Thân hình của tên này sao lại đẹp như vậy?! Chẳng những thân hình cao lớn, tứ chi thon dài, mà cơ thể lại còn rắn chắc tràn ngập sức mạnh, toàn thân đều tỏa ra mùi vị nam tính hoang dã. Bờ vai rộng, eo thon gọn, còn có cơ ngực, cơ bụng kia nữa… Ông trời thật không công bằng mà, đều là đàn ông như nhau, sao mình lại kém người ta xa như vậy chứ?
Đối phương cho rằng phản ứng của Diêu Nhiếp là đang quyến rũ mình, từ ngực một đường uốn lượn đi xuống, không ngừng liếm cắn, để lại dấu răng.
Tuy Diêu Nhiếp cảm thấy đau đớn, nhưng rồi lại có chút khoái cảm khác thường, miệng “Ô ô” không rõ, phần bên dưới đã nhô lên cao cao, khiến cái quần nhô lên thành một cái lều nhỏ.
Nhai Xế vuốt ve bên ngoài quần, động tác không chút ôn nhu, mà có chút thô lỗ dã man, động tác mạnh mẽ dứt khoát, nói lên ham muốn nóng bỏng của Nhai Xế, cũng đem lại cho Diêu Nhiếp khoái cảm mãnh liệt. Anh rõ ràng cảm giác được quần đã bị thấm ướt.
Nhai Xế vươn một tay cởi quần Diêu Nhiếp, cởi sạch sẽ. Bàn tay to lớn đặt trên người Diêu Nhiếp! Vuốt ve từ nơi cứng rắn đang không ngừng tiết ra d*m thủy, rồi lại hướng về phía hậu huyệt của anh mà tàn phá, xoa nắn dày vò những nếp gấp, sau đó mới bắt đầu đem ngón tay dò xét đi vào.
“Hah ah ~” Diêu Nhiếp bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn.
Nhai Xế lại không quan tâm, số lượng ngón tay dần dần tăng lên, đâm đến mức tiểu huyệt phát ra tiếng nước “xì xì”.
Diêu nhiếp bị đâm, bên trong tiểu huyệt lại vừa ngứa vừa nóng, đầu óc mơ mơ màng màng, miệng rên rỉ “Ah~ ah~”.
Nhai Xế thấy thời cơ đã chín muồi, liền rút ngón tay ra. Hậu huyệt kia giống như tự có ý thức, muốn giữ lại không cho rút ra, hút thật sâu ngón tay vào bên trong. Nhai Xế vỗ một phát vào mông anh. Diêu Nhiếp “Ah!” lên một tiếng vì đau. Lúc này, hắn nhân cơ hội rút hết mấy ngón tay ra. Kéo quần lót xuống, lôi ra “vũ khí hạng nặng” của mình.
Diêu Nhiếp hai mắt mờ sương đẫm lệ, liếc mắt nhìn cái thứ kia một chút, nhất thời hồn phi phách tán. Nếu cái kia đâm vào bên trong mình, đây chắn chắn sẽ là một sự kiện đổ máu!
“Mẹ ơi!” Diêu Nhiếp kinh hô một tiếng, bật dậy.
Anh sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, nhìn khắp mọi nơi. Trời đã sáng, bọn họ vẫn đang ở dưới gốc cây kia. Nhai Xế vẫn nằm bên cạnh, bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, bất mãn than thở một câu: “Còn sớm mà, ngươi làm sao vậy?”
Diêu Nhiếp lập tức khẩn trương cúi đầu nhìn lại mình, quần áo vẫn còn mặc chỉnh tề trên người. Anh thở phào một hơi, may mắn thay, chỉ là mơ mà thôi.
Đột nhiên, anh cảm thấy có chút không đúng lắm, kéo quần ra thì thấy.
X! Anh vậy mà, anh vậy mà lại… Anh làm sao dám gặp người ta nữa đây?!
Che mặt lại, phải nhanh nhanh lủi đi thôi! Anh đã cố hết sức dùng những từ ngữ hài hòa (1) trước cảnh xxx, nếu vẫn bị tóm thì, a~~~…
………………………………………..
(1) Sau một hồi lê lết đi tìm hiểu hai chữ “cua đồng/河蟹” nó đã ra một số giải thích như sau:
1. Văn thiếu H sẽ rơi vào tình trạng cua đồng.
2. Chỉ sự mập mờ, không rõ ràng
3. Dùng thay cho từ hài hòa.
Mình phát hiện xưng hô ở mấy chương trước rất là linh tinh nha~~ Lười quá @……@
Suy nghĩ của tác giả:
Các đồng chí, năm mới vui vẻ nha! Chúc năm thỏ có thỏ phù hộ, cơ tình tràn đầy! ngày nào cũng có thịt ăn.
Ngày hôm qua đã nói với các đồng chí rồi, hôm nay cho một chút thịt, có một chút thịt vụn như vậy thôi…
Về phần phương pháp, trước đây có nói qua rồi, vào đây dẫn link, hòm thư và vân vân đều không được phép. Cho nên tôi đặt địa chỉ của thịt ở ngay cmt đầu tiên trong chương này. Mời xem chỗ “Những bài viết liên quan”, ở đó có địa chỉ đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook