Hồ Sơ Chuyện Lạ
Chương 21: Ngoại truyện 1 : Bánh bao đầy đất

Quầy lễ tân nhà hàng, hai nữ phục vụ đang nhàm chán nhìn dòng người qua lại trên đường, thỉnh thoảng nói với nhau vài ba câu. Đột nhiên, một cô trong đó mắt sáng rỡ: “Tiểu Lệ cậu nhìn hai bố con bên kia kìa!”

Cô gái tên Tiểu Lệ vội nhìn về hướng cô chỉ, thì thấy một cặp bố con vô cùng bắt mắt đang đi đến từ đằng xa.

Người bố có gương mặt rất lạnh lùng, nhưng ngũ quan lại sắc nét hoàn hảo tựa như một bức tượng, chính là kiểu đàn ông lạnh lùng đẹp trai khiến cho các cô gái đổ ầm ầm. Huống chi, đứa bé được hắn ôm trong lòng còn khiến cho hắn tăng thêm không ít điểm. Đứa bé kia khoảng tầm ba tuổi, khuôn mặt quả táo nhỏ nhắn trắng hồng, một đôi mắt to tròn thông minh sáng ngời, hàng mi dài cong vút càng khiến cho ngũ quan tinh xảo của đứa bé giống hệt như búp bê.

Đứa con được người bố ôm vào trong lòng, ngậm ngón tay của bố, dáng vẻ kia quả thật manh đến mức có thể hạ gục (đốn tim) tất cả phái nữ trên đường.

Mà vẻ mặt của người bố cũng không được thoải mái cho lắm, chân mày cau lại. Vẻ mặt này trong mắt những người xung quanh, quả thật chính là một vị hoàng tử u buồn nặng tình.

“Ôi ~ ước gì tớ là mẹ của đứa bé ~” Tiểu Lệ mê trai nói.

Trong mắt những người xung quanh cảnh tượng này tốt đẹp là thế, nhưng mà sự thật đằng sau luôn rất phũ phàng.

“Nhả ra cho ta!” Nhai Xế lạnh lùng đe dọa, nói xong, đưa tay nhấc mông đứa con lên nhéo một phát thật mạnh.

Thằng nhóc bị đau, răng nanh càng thêm ra sức, hung hăng cắn ngón tay của papa, nói gì cũng không chịu nhả ra.

Hai bố con rốt cuộc cũng đi vào nhà hàng, hai người phục vụ mặt đỏ tim đập: “Chào mừng quý khách ~”

Để tiếp cận với anh đẹp trai, Tiểu Lệ lại khen thêm một câu: “Con trai anh thật đáng yêu.”

Nhai Xế nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi thích à? Cho đấy.”

Tiểu Lệ nghĩ là hắn nói đùa, cười haha: “Tôi cũng không dám nhận.”

Thật ra Nhai Xế là nói lời thật lòng, bây giờ ai mà chịu chứa chấp thằng quỷ con chết tiệt này, hắn ngay lập tức tặng cho họ!

……………………………………..

Đi vào phòng đặt trước, một đám người đã bắt đầu khai tiệc rồi.

Bọn họ cố tình chọn nhà hàng buffet này, đống thức ăn trước mặt Thao Thiết đã cao như một ngọn núi nhỏ. Mà Cao Đại Toàn ngày trước vẫn luôn hầu hạ hắn ăn cơm lần này đã không còn để ý đến hắn nữa, bởi vì giờ đây Cao Đại Toàn phải hầu hạ đứa con mới sinh được vài tháng của bọn họ, thằng nhóc này cũng là cái đồ ham ăn!

Bọn họ mà ăn xong lần này, chưa tính đến lần sau… Phỏng chừng lần sau ông chủ vừa nhìn thấy bọn họ đã ngay lập tức đóng cửa rồi?

Trần Điển Hâm đuổi theo đứa con đang chạy khắp nơi: “Tiểu Hổ, không được trèo lên đèn chùm, mau xuống đây!”

Bệ Ngạn thì đang gắp thức ăn cho bà xã và quý tử. Chỉ có Lạc Đan Thanh là chú ý đến hai bố con Nhai Xế, đi đến đón bọn họ: “Mới đến à? Diêu MC đâu?”

Nhai Xế rốt cuộc cũng rút được ngón tay đã bị cắn đến trầy da sưng tấy ra, vứt thằng quỷ con xuống đất, tranh thủ trả lời: “Có công việc, phát sóng khẩn cấp gì đó.”

Trầm Kinh Phàm nghe thế liền bật tivi trong phòng lên, chuyển sang kênh tin tức.

“Thưa quý vị, quý vị đang xem chương trình truyền hình trực tiếp “Khoa học chuyên sâu” của CCAV, theo lời một người dân nhiệt tình báo lại, khu vực Quỳ Dũng ở thành phố G xuất hiện một sinh vật lạ, được cho là quái vật thời tiền sử.” Nói xong, ống kính máy ảnh phóng to lên, thì thấy trong hình là một con vật trông giống hệt như quái vật rồng sấm được dựng ở đầu cầu Quỳ Dũng.

Tiểu Đào “Phụt” một tiếng, phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài: “Đây chẳng phải là Lão Lục sao?”

Quái vật giống hệt rồng sấm trong màn hình, đúng thật là con thứ sáu của Rồng — Công Phúc.

Nhai Xế lạnh nhạt nói: “Bé gái hỏi Lão Lục có muốn đi làm kiếm thêm thu nhập không, mời hắn làm diễn viên khách mời.”

Mọi người lặng im, sự nghiệp của Diêu Nhiếp phát triển đến mức hừng hực khí thế, từ đài truyền hình thành phố G chuyển sang CCAV, chương trình cũng từ “Khám phá khoa học” nâng cấp lên thành “Khoa học chuyên sâu”, mà năng lực hại não của anh chẳng những không có giảm bớt mà ngược lại ngày càng tăng lên.

Con trai của Nhai Xế và Diêu Nhiếp đại danh (tên) là Ngao Tiêu, nhũ danh (1) là Cẩu Thặng, ông nội của anh nói tên xấu dễ nuôi.

Tiểu Hổ nhà Lão Tứ vừa nhìn thấy nhóc hai mắt liền sáng lên, cũng không thèm nghịch với cái đèn chùm kia nữa, từ trên trần nhà nhảy xuống: “Cẩu Cẩu, sao em đến trễ vậy, anh chán muốn chết rồi.”

Cẩu Cẩu chu chu miệng: “Papa hư lắm, đêm qua em thấy papa bắt nạt bố! Nên hôm nay em mới không muốn ra ngoài cùng!”

Khó trách sau khi vào cửa, nhóc vẫn cắn ngón tay bố mình. Tiểu Hổ tò mò hỏi: “Oh? Bắt nạt thế nào cơ?”

Cẩu Cẩu nhớ lại liền tức giận bất bình: “Papa đè lên bố, còn đánh mông bố, em nghe thấy, bố còn khóc nữa!”

Tiểu Hổ nghe thế đảo tròng mắt, nó đẩy Cẩu Cẩu ngã xuống đất, rồi đè lên thân hình ú na ú nần của nhóc: “Có phải thế này không?”

Diêu Nhiếp vừa vào cửa đã thấy cảnh này, anh nghĩ là con mình bị bắt nạt, liền tách hai thằng nhóc ra: “Hai đứa làm cái gì đấy? Không được đánh nhau biết chưa!”

Tiểu Hổ bĩu môi: “Thím à, bọn con không có đánh nhau mà. Là do Cẩu Cẩu nói đêm hôm qua chú thím đánh nhau, nên mới làm mẫu cho con xem đó.”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chú Diêu!” Diêu Nhiếp đột nhiên hiểu ra, mặt đỏ lên, mắng đứa con: “Cẩu Cẩu, sao con lại nói lung tung thế hả?!”

Cẩu Cẩu ủy khuất, phồng mang trợn má, hai mắt rưng rưng: “Con đâu có nói bậy, đêm hôm qua con nhìn thấy hết, papa đè lên đánh mông bố, con còn nghe thấy bố khóc… ư, ư.”

Diêu Nhiếp vội vơ lấy một miếng điểm tâm nhét vào miệng đứa con: “Đó là bố với papa con đùa với nhau thôi.” Nói xong, anh xấu hổ cười cười, mọi người đều hiểu cũng đen tối cười.

Nhai Xế vui sướng khi người gặp họa: “Thấy chưa, cho em bình thường cứ nuông chiều thằng chó con hư hỏng này!”

“Nếu anh không thích có con, sao trước đây còn để em sinh ra làm gì?!” Diêu Nhiếp trợn trắng mắt liếc người yêu mình một cái. Lúc trước bảo muốn có con cũng là người này, Diêu Nhiếp vất vả lắm mới vượt qua được chướng ngại tâm lý, rốt cuộc sinh con ra, Nhai Xế lại nhìn kiểu gì cũng thấy đứa con chướng mắt. Diêu Nhiếp biết, thật ra là do ham muốn độc chiếm của Nhai Xế tác quái, không muốn cho đứa con dính lấy mình. Cái tên bá đạo này, ngay cả còn mình cũng không tha.

Nhai Xế nói như đương nhiên: “Phụ mẫu của em chẳng phải gấp gáp muốn có cháu bồng sao, đợt đấy em cả ngày mất hồn mất vía, ta đã sớm nhìn ra rồi. Nếu muốn có con, ta liền cho em một đứa.”

Không ngờ hắn lại nhận ra, lúc trước khi Diêu Nhiếp qua tuổi ba mươi, trong nhà cứ luôn giục anh kết hôn, anh vô cùng sầu lo, không muốn để người nhà lo lắng, nhưng cũng không thể buông tay người yêu được. Ngay khi Nhai Xế đưa ra ý kiến muốn sinh một đứa con, anh cũng không phải là không động tâm.

Năng lực sinh dục của Long tộc rất cường đại, chỉ cần dùng thêm tiên đan trợ giúp, cho dù là giống đực, cũng có thể làm cho người đó mang thai. Diễn đàn phi thường. Diêu Nhiếp giãy dụa một thời gian, cuối cùng vẫn quyết định muốn có con. Đợt đấy Nhai Xế lại vô cùng sảng khoái, vì công cuộc “Tạo người”, mỗi ngày đều có thể làm đến tận hứng.

Nhưng mà sau khi sinh con xong, hắn lại không còn vui nữa, đứa con lúc nào cũng dính lấy Diêu Nhiếp. Buổi tối lại hay khóc nháo, thường xuyên phá hỏng chuyện tốt của hắn và Diêu Nhiếp.

Tuy nói trong nhà đã có bảo mẫu miễn phí — Ngọc Mễ. Nhưng gần đây nhóc hồ ly tinh kia bỏ nhà ra đi, thằng quỷ con này cũng vứt lại cho bọn hắn chăm sóc. Diêu Nhiếp công việc bận rộn, thế nên nhiệm vụ chăm sóc con cái đương nhiên là rơi vào người Nhai Xế rồi. Nhai Xế càng nhìn con mình càng thấy không vừa mắt, thời gian dành cho mình và người yêu vốn đã ít rồi, tại sao còn phải chia cho thằng quỷ con này một nửa chứ?

Diêu Nhiếp đang định dạy dỗ cái tên “Già mà không nên nết” này, thì của phòng lại mở ra, lần này là Diêu Vọng và Thiện Tài bước vào, hai người còn mang theo một đứa bé khoảng tầm năm tuổi.

Diêu Nhiếp cũng lâu rồi không gặp em trai mình, anh đặt con trai xuống, bước đến hỏi thăm, lại nhìn đứa bé trong tay y mà hỏi: “Con nhà ai đây?”

Diêu Vọng ngại ngùng cười: “Đây là cháu của anh đó.”

Cháu của mình á?! Con của Diêu Vọng? Nhưng mà Thiện Tài đâu thể sinh được? Chẳng lẽ là con riêng của Diêu Vọng? Diêu Nhiếp kinh ngạc nhìn thoáng qua Thiện Tài, đối phương hình như không quá quan tâm.

Diêu Vọng biết trí tưởng tượng của anh mình rất phong phú, nhất định sẽ hiểu lầm: “Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi. Trong vụ thảm họa năm năm trước, thôn chúng ta chết rất nhiều người, bố mẹ đứa nhỏ này cũng… Cho nên lần này em trở về, đã nhận nuôi nó. Mau gọi bác đi.”

Thiện Tài và Diêu Vọng không phải là Long tộc, nên không có năng lực sinh dục đồng tính. Khi hai người nhìn thấy Diêu Nhiếp và Nhai Xế có con, vô cùng hâm mộ, hai người thương lượng một thời gian, cuối cùng quyết định sẽ nhận nuôi một đứa bé.

Đứa bé kia trợn trắng mắt: “Ta là ông nội của con đó!”

“?!” Diêu Nhiếp chấn động, đứa bé này cũng quá táo bạo rồi!

Đứa bé kia tức giận nói: “Nghĩ cái gì vậy hả? Ta thật sự là ông nội của con đó, bé gái.”

Diêu Nhiếp đột nhiên nghĩ đến một việc, vội hỏi Diêu Vọng: “Đứa bé này không phải là con nhà trưởng thôn đấy chứ?”

Diêu Vọng gật đầu: “Đúng vậy, đáng thương cho một nhà trưởng thôn… Aiz.”

Diêu Nhiếp đột nhiên chảy nước mắt.

Diêu Vọng vội khuyên nhủ: “Đều đã qua rồi, anh đừng đau lòng.”

Diêu Nhiếp nói: “Không phải, người thật sự là ông nội của chúng ta đó.” Năm đó Nhai Xế động tay động chân trong Mệnh sách của ông nội, đưa người đầu thai đến nhà trưởng thôn, việc này anh suýt nữa thì quên mất. Mk! Thế là phải gọi một đứa nhóc năm tuổi là “Ông nội “, đúng là FML!

………………………..

Trong TV truyền đến một giọng nam trầm ấm mạnh mẽ.

“Là chú Hùng đó!” Mấy đứa nhóc đều vây quanh ti vi xem siêu sao mà chúng nó sùng bái.

Kể từ thảm họa tận thế năm năm trước đến nay, con người đã vứt bỏ thứ âm nhạc “đồi trụy”, thời đại này cần nhất chính là giọng hát vừa kiên cường vừa uy vũ của Hùng Tráng. Thế nên, Hùng Tráng bởi vì scandal với Hoa Trĩ mà tình cờ trở thành siêu sao quốc tế, là ca sĩ nổi tiếng. Mà Hoa Trĩ lại lui về hậu trường, làm một người vợ hiền.

Năm đó Hoa Trĩ tuyên bố giải nghệ, đồng thời ngọt ngào công khai quan hệ của hắn và Hùng Tráng. Hai người bây giờ đã là một đôi được cả thế giới công nhận.

“Đúng rồi, tuần trước tôi có đi một chuyến đến Tương Tây, có gặp được Nạp Tạp ở trong núi.” Trầm Kinh Phàm trong lúc nói chuyện phiếm đột nhiên nhắc đến.

“Ác? Cậu ấy thế nào rồi?” Diêu Nhiếp cho đến tận giờ vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy với Nạp Tạp, y thật ra cũng rất đáng thương.

Nhai Xế không vui, hừ lạnh một tiếng đi lấy thức ăn cho Diêu Nhiếp.

Trầm Kinh Phàm nói: “Cũng không tệ lắm, Tình hàng của cậu ấy đã được giải trừ. Nhưng mà bạn đời của cậu ấy lại là Động thần, nên hẳn là cả đời cũng không thể rời khỏi cái động kia được đâu. Nên mới nói, Nạp Tạp đời này đã định là “Người tiền sử” rồi.”

………………………………

Mọi người lại thổn thức một lúc lâu.

“Đúng rồi, sao lại không thấy Tam Vô và Chim to đâu cả?” Diêu Nhiếp đột nhiên phát hiện thiếu một đôi.

Cao Đại Toàn lấy thức ăn nhét vào cái miệng của nhóc heo con nhà mình, ngẩng đầu lên nói: “Daniel theo đuổi Tam Vô sáu năm không có kết quả, gần đây được cao nhân chỉ điểm, chơi trò lạt mềm buộc chặt, chạy ra nước ngoài, Tam Vô ngàn dặm tìm chồng rồi.”

Mọi người nghe vậy liền cười lên, Diêu Nhiếp đột nhiên phát hiện Tiểu Hổ đang đè lên con mình mà hôn môi, anh hoảng sợ, vội tách chúng nó ra: “Hai đứa làm cái gì vậy hả?!”

Cẩu Cẩu vẻ mặt ngây thơ: “Tiểu Hổ nói ăn nước miếng của anh ấy, sau này quỷ quái sẽ không dám đến gần con nữa!”

Diêu Nhiếp đỡ trán: “Con được di truyền sát khí của papa, vốn sẽ không có quỷ quái nào dám đến gần con! Hơn nữa, sau này lớn lên mới có thể hôn môi, trẻ con không được làm thế biết chưa!”

Tiểu Hổ phản bác: “Nhưng thím ơi, anh Tiểu Hồng với anh Tiểu Thần cũng đã làm rồi đấy thôi.”

Mọi người dời mắt đến góc phòng, hai tên nhóc đó quả nhiên là đang hôn nhau.

Trần Điển Hâm và Diêu Nhiếp vội che mắt con mình lại. Diêu Nhiếp xấu hổ: “… Các anh ấy lớn cả rồi.”

Có trời biết, Khâu Tiểu Thần năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, mà Ngụy Kinh Hồng cũng chỉ mới mười hai tuổi mà thôi.

Cẩu Cẩu gật đầu: “A, vậy chúng ta đây mười hai tuổi là có thể làm rồi, Tiểu Hổ.”

Diêu Nhiếp chịu không nổi gầm lên một câu đầy khí thế: “Bố không cho phép!”

…………………………

Tiểu hồ ly Ngọc Mễ lưng mang hành lí lang thang trên đường. Không sai, hắn đây bỏ nhà ra đi! Làm bảo mẫu năm năm, vất vả lắm hai thằng nhóc Ngụy Kinh Hồng với Khâu Tiểu Thần mới lớn lên, dựa vào cái gì mà giờ còn bắt hắn tiếp tục làm bảo mẫu trông trẻ chứ?! Hắn muốn phản kháng bằng hành động!

Nhưng bỏ đi được vài ngày, hắn lại bắt đầu mê mang, hắn vẫn luôn ngồi ngốc ở nhà làm bảo mẫu, vẫn chưa thích ứng được với xã hội hiện đại. Bụng Ngọc Mễ đã bắt đầu kêu, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới phải. Đột nhiên lại bị ai đó gọi lại.

“Này, nhóc!”

Ngọc Mễ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một người mặt áo choàng dài đứng ngược sáng, hắn không nhìn rõ được dáng vẻ của người nọ, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy được khí chất uy nghiêm lạnh nhạt trên người đối phương.

“Ngươi gọi ta à?” Hắn nghi ngờ chỉ chỉ vào mình.

Đối phương nói: “Đúng vậy, chính là ngươi. Tiểu hồ ly, có muốn bái sư học nghệ không?”

Ngọc Mễ sờ sờ cái bụng đói meo: “Có tiền lương không?”

Đối phương cười nói: “Muốn bái ta làm thầy ngươi phải đến nhà ta làm công dài hạn. Còn về tiền lương… Bây giờ ngươi chính là lao động nông thôn đến thành phố làm việc, không học vấn không bằng cấp, không thể yêu cầu quá cao. Bao ăn bao ở, cuối năm chia hoa hồng một con gà được chứ. Làm thì làm, không chịu thì thôi, trong thành phố này cũng không có ai cao cấp hơn ta đâu hồ ly tinh.”

Nói xong, hắn biến ra một con gà nướng: “Đây.”

Tiểu hồ ly đã đói lắm rồi, một phát giật lấy gà nướng, ăn đến miệng toàn là mỡ.

Người nọ càng cười tươi hơn: “Ngươi đã ăn gà của ta, vậy ta coi như ngươi đã đồng ý rồi nhé. Con gà này coi như là trả trước phần hoa hồng cuối năm của ngươi nhé.”

Trong ngõ hẻm truyền đến một tiếng rít gào: “A?! Hại não! Có phải không vậy?

………………………..

Thương hải tang điền, vật đổi sao dời, thế sự biến ảo, cho dù tận thế có giáng xuống, chỉ cần có tình yêu, hết thảy đều có thể vượt qua.

……………………………………

Về phần mọi chuyện sau này như thế nào… Đó sẽ là một câu chuyện khác.

Suy nghĩ của tác giả:

Không ngờ chương này lại viết nhiều như vậy, ngay từ đầu chỉ định viết một CP thôi, không ngờ viết viết, lại viết trọn vẹn hết cả. Chậm 20 phút, thật có lỗi quá. Ngoài ra còn một thông báo nữa, thời gian bắt đầu tùy chỉnh in ấn đổi thành tối thứ sáu, bởi vì soát lỗi quá nhiều, tôi ORZ. Còn nữa, thời gian update đêm mai có thể sẽ dời lại đến chín giờ ba mươi phút, bởi vì kết cục lớn dự tính là số lượng chữ khá nhiều, có quá nhiều thứ phải giải thích. Chuyện của tiểu hồ ly tôi định đào một cái hố khác, mà thôi… Tất cả đều là kế hoạch, có thể áp dụng được hay không, phải xem đến lúc đó có linh cảm hay không đã.

(1) Tên bố mẹ đặt lúc mới sinh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương