Hồ Sơ Chuyện Lạ
-
Chương 18-5
Cao Đại Toàn đặt điện thoại xuống, nói với Thao Thiết đang gặm ngón tay của mình: “Gọi bọn họ đến phòng họp cả đi, chúng ta mở cuộc họp khẩn cấp!”
Tiểu Đào nhả ngón tay ra, trăm ngàn lần không muốn đi gọi người.
Thật ra Phân đội ở thành phố G bây giờ cũng chỉ còn bốn người mà thôi, chỉ trong chốc lát đã tập hợp đông đủ.
Cao Đại Toàn đi thẳng vào vấn đề: “Trung đoàn đưa xuống thông báo khẩn, thứ ở thôn Giáng Thần sắp thức tỉnh rồi. Chúng ta phải tìm được mười tế phẩm trước bọn chúng!”
Tam Vô giơ tay: “Tôi có thắc mắc! Làm sao tìm được? Mười tế phẩm kia có gì đặc biệt?”
Cao Đại Toàn trình chiếu hình ảnh: “Xin mọi người hãy nhìn vào đây, đây là tế phẩm duy nhất mà Trung đoàn bắt được, chúng ta có thể thấy rất rõ, trên gương mặt của hắn có một hình xăm. Đương nhiên, hiện nay có rất nhiều người trẻ tuổi thích xăm hình, đây cũng không tính là có gì đặc biệt. Chỉ là người được chọn làm tế phẩm, thì trên người bọn họ sẽ bị xăm bức tranh “Thập ác (1)”.”
Nói xong, anh tập trung chỉ vào quỷ dữ trên hình xăm: “Cái gọi là Thập ác, chính là mười loại tội có thể bị đày xuống Địa ngục, Ngạ Quỷ (quỷ đói) và Súc Sinh đây là “Tam ác đạo” (2) khổ báo của ác nghiệp (3). Hình xăm của tế phẩm này thể hiện chính là “bất hiếu” trong Thập ác, nhân vật trong hình xăm đang nhận lấy sự trừng phạt của ác quỷ tại địa ngục.”
“Chờ một chút, Thập ác là cái gì?” Daniel là người nước ngoài, gã không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Tam Vô giải thích thêm cho gã: “Cái gọi là Thập ác, một là Phản nghịch, hai là Đại nghịch, ba là Phản bội, bốn là Đầu hàng (khuất phục), năm là Ác nghịch, sáu là Bất đạo, bảy là Bất kính, tám là Bất hiếu, chín là Bất nghĩa, mười là Nội loạn (3). Đây đều là những tội nặng không thể xá, cho nên Trung Quốc chúng tôi mới có câu thành ngữ [Thập ác bất xá].”
“OK.” Daniel nhún vai, trên thực tế, gã có nghe cũng chẳng hiểu được, nhưng không sao, dù sao thì hắn vẫn luôn đi theo baby Tam Vô, chỉ cần em ấy biết là được rồi.
Cao Đại Toàn tiếp tục phân tích: “Ngoại trừ điểm ấy, hình xăm này còn có điểm đặc biệt khác, đó là —— khác với những hình xăm truyền thống, hình xăm này đều dùng nguyên liệu đặc biệt pha trộn với máu tươi để làm thuốc màu xăm lên người. Cho nên toàn bộ hình xăm đều là màu đỏ tươi.”
Tam Vô lại giơ tay: “Chờ một chút. Nếu Trung đoàn đã bắt được một tên, vậy thì phải còn lại 9 tên nữa mới đúng, sao lại còn bảo là tìm mười tế phẩm?”
Cao Đại Toàn gật đầu: “Chính xác mà nói, thì phải là từng bắt được. Vì hình xăm này có thể dời đi, chỉ cần người bị xăm có đủ quyết tâm, có thể lột được da của mình xuống, dán lên người kẻ khác, là hắn đã có thể thoát thân. Trên thực tế, những tế phẩm được chọn ngoại trừ bản thân có những đặc điểm của Thập ác ra, thì tất cả đều có linh lực nhất định. Tế phẩm này tuy bị nhốt trong trại giam của Trung đoàn, nhưng người canh gác lại khinh địch, để cho tế phẩm chuyển dời hình xăm lên người mình. Rồi sau đó, bọn họ đều đã trốn thoát.”
Tam Vô kinh ngạc: “Nó còn lây được nữa hả?! Vậy sau khi bắt được phải cách ly đúng không?”
Cao Đại Toàn gật đầu: “Đúng vậy, một khi bắt được, phải dùng kết giới để cách ly bọn họ. Mặt khác, đội trưởng Trung đoàn muốn đích thân bảo vệ cho vật chứa, mấy ngày tới, có lẽ sẽ tiện đường đến thị sát luôn, các cậu biết phải làm thế nào rồi chứ? Tốt lắm, bắt đầu hành động đi! Đầu tiên, chúng ta sẽ chia nhau đến những cửa hàng xăm hình trong thành phố để điều tra.”
………………………………
Cuộc gọi của Diêu Nhiếp đến rất đúng lúc, ngay lúc bọn họ vừa tan họp. Tam Vô nhận điện thoại: “Diêu MC? Có gì cần nhắc nhở à?”
“Miễn miễn, còn khách sáo với tôi cơ đấy! Mau cảm ơn anh trai đi, hôm nay tôi đã kéo về cho cậu một mối làm ăn lớn đấy!” Diêu Nhiếp tranh công nói, anh nghĩ đến mình bị Tam Vô lừa gạt rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến lượt mình vơ vét của cậu ta một phen? Chưa kể đến việc anh nhận nuôi hai đứa nhóc nhà Lạc Đan Thanh, giúp cậu ta một việc thật lớn; chỉ tính chuyện hôm nay đã câu về cho cậu ta một con cá lớn thôi cũng đủ cho cậu uống một bình rồi. Nghiêm Sơn dù sao cũng là ngôi sao đang nổi, nhất định là một tên ngốc có thể chặt chém thẳng tay!
“Chờ chờ đã, anh nói sau lưng gã có một hình xăm quỷ dữ rút lưỡi người hả? Toàn bộ đều là màu đỏ nữa hả?” Tam Vô nghe Diêu Nhiếp miêu tả xong tinh thần rất phấn chấn, cũng không phải bởi vì đã tìm được một tên ngốc (để moi tiền), mà là miêu tả thật sự rất giống với tế phẩm.
“Đúng vậy, tôi thấy gã rõ ràng là bị trúng tà, từng cố gắng tấn công tôi, muốn túm lấy lưng tôi nữa.”
Tam Vô nói: “Bây giờ anh dẫn tôi đến chỗ gã luôn đi!”
Diêu Nhiếp cười khẩy nói: “Không cần phải vội đến vậy chứ? Mối làm ăn không chạy mất đâu mà.”
“Việc này tôi không thể giải thích rõ ràng với anh ngay được, dù sao thì sự việc vô cùng quan trọng, anh cứ dẫn tôi đến chỗ gã trước đi, trên đường tôi sẽ nói chi tiết cho anh biết.” Tam Vô thật sự rất sốt ruột, xem ra gã kia đã bắt đầu tấn công người khác, muốn dời hình xăm trên người mình đi, nếu cứ để gã tự do bên ngoài, không chừng sẽ để gã chạy thoát.
Diêu Nhiếp lúc này đã tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, đợi Nhai Xế tắm xong sẽ đi ra “lâm hạnh”, nên thật sự cũng không muốn đi ra ngoài lắm. Nhưng nghe Tam Vô nói trong điện thoại thì hình như sự việc rất nghiêm trọng, anh do dự một lúc rồi cũng đồng ý. Anh nói với vào trong phòng tắm: “Tiểu Thất, Tam Vô nhờ em giúp một việc, em phải ra ngoài một chút.”
“Xoạt” Cửa trượt của phòng tắm lập tức bị đẩy ra, Nhai Xế để nguyên thân hình ướt sũng trần trụi cường tráng bước ra ngoài, rõ ràng là sợ anh chuồn đi mất, nên vội vàng đi ra, hắn nói: “Cùng đi.” Giọng điệu rất rõ ràng, đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng. Trước đây sơ sẩy mấy lần, suýt nữa thì khiến cho bảo bối nhi gặp nguy hiểm, bây giờ hắn cũng không dám để cho anh một mình hành động nữa.
Đặc biệt là đêm qua hắn đã nằm mơ, lão Cửu đi vào giấc mơ cảnh báo hắn: “Coi chừng người bên cạnh ngươi, có nguy hiểm!”
Hắn biết, đó không đơn giản chỉ là một giấc mơ, nhất định là lão Cửu không tiện hiện thân, nên mới lấy nguyên thần đi vào giấc mơ tìm hắn. Nhưng mà lão Cửu chỉ để lại một câu nói kia, sau đó thì biến mất, không đầu không đuôi, không biết có ý gì.
Nhai Xế đoán, khả năng lớn nhất chính là cảnh báo mình, Diêu Nhiếp sẽ gặp nguy hiểm, bảo mình phải trông chừng em ấy cẩn thận. Tuy bây giờ không biết lão Cửu Tiêu Đồ là địch hay là bạn, nhưng thà rằng tin là có, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Diêu Nhiếp cảm thấy lòng tự tôn đàn ông của mình bị tổn thương, hơi phản đối: “Em giờ đã có thể sử dụng tốt linh kiếm rồi, anh không cần phải làm vệ sĩ 24/24 nữa đâu!”
Giọng điệu của Nhai Xế không cho phép thương lượng, chém đinh chặt sắt: “Cùng đi! Còn không thì đều ở nhà hết, dù sao thì “nhiệm vụ” đêm nay của chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Là phu phu ( cặp chồng chồng =)) đã lâu, Diêu Nhiếp đã quen với cái thói bá đạo của hắn, bất đắc dĩ đành phải gật đầu chấp nhận.
Nhưng mà, bọn họ không biết, sau khi bọn họ rời đi, lại có người lặng lẽ lẻn vào nhà bọn họ.
………………………………
Địa chỉ nhà Nghiêm Sơn không khó tìm, Diêu Nhiếp quen người trong công ty quản lý của gã, hỏi một câu sẽ biết.
Tam Vô rất nhanh đã đến tụ họp với hai người, còn dẫn theo Cao Đại Toàn và cộng sự, toàn phân đội thành phố G xuất kích.
Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng tin, sự việc lần này rất nghiêm trọng: “Dàn trận lớn vậy sao, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Cao Đại Toàn ra lệnh: “Tam Vô ở lại giải thích cho cậu ấy hiểu đi, những người khác xông lên. Diêu MC, cậu có chắc là gã ở trên lầu không?”
Diêu Nhiếp trả lời: “Tôi vừa mới gọi cho người đại diện của cậu ta, hắn nói dạo này thân thể Nghiêm Sơn không thoải mái, vẫn luôn nghỉ ở nhà.”
Cao Đại Toàn gật đầu, vung tay lên: “Action!”
Mọi người đều sẵn sàng chiến đấu, nối đuôi nhau lên lầu.
Diêu Nhiếp lần đầu tiên cảm nhận một cách rõ ràng những người kia thật sự là cảnh sát nhân dân: “FML! Thật X giống phim xã hội đen do Hồng Kông sản xuất quá!”
………………………………..
Trần Lĩnh Nam là người giàu nhất thành phố G, nên đương nhiên tiệc mừng thọ của ông phải rất đông khách khứa. Doanh nhân các ngành đều đến chúc mừng, ông bận đến mức căn bản không dứt người ra được. Trần Điển Hâm đặt quà xuống, nói vài lời tốt lành, Trần Lĩnh Nam liền bảo y tự tìm chỗ nào đó chơi, rồi lại xoay người tiếp đón vị khách khác.
Bệ Ngạn không đi vào phòng tiệc, thân phận của hắn cũng không thích hợp để đi vào, dù sao mục đích chủ yếu khiến hắn đến đây lần này cũng không phải là chúc thọ, mà là để xem xem trong tầng hầm rốt cuộc có thứ gì.
Trần Điển Hâm đuổi theo, rốt cuộc nhìn thấy Bệ Ngạn ở cầu thang.
Bệ Ngạn nhíu mày: “Em tới đây làm gì?”
Trần Điển Hâm nói: “Em cũng muốn xuống đấy xem một chút.” Dù sao cũng là em gái ruột của mình, vậy mà mấy năm nay ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng làm, thật sự là rất không được.
Bệ Ngạn không đồng ý: “Hồ nháo! Mau trở về! Thứ bên dưới tà khí quá lớn, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, em đừng thêm phiền nữa!”
Ánh mắt Trần Điển Hâm mang theo cầu xin nhìn Bệ Ngạn: “Em không sợ, có anh ở đây mà.”
Bệ Ngạn không thể chịu nổi nhất chính là vẻ mặt nàng dâu nhỏ bị ức hiếp của y, huống chi, câu nói của Trần Điển Hâm đã thỏa mãn được tự tôn đàn ông của hắn. Hắn thở dài: “Em có mang theo sợi lông của lão Thất không?”
Trần Điển Hâm gật đầu: “Em buộc vào cổ chân rồi.”
Bệ Ngạn biến về nguyên hình, nói với Trần Điển Hâm: “Lên đi, dưới đó tà khí mãnh liệt, cẩn thận thấm từ lòng bàn chân vào cơ thể.”
Trần Điển Hâm cưỡi trên lưng Bệ Ngạn, đáy lòng ngọt ngào, y rất thích Tiểu An săn sóc như vậy.
Tầng hầm không có lắp đèn, gian phòng kia cũng bị khóa trái từ bên trong.
Bệ Ngạn vỗ nhẹ một cái, cửa phòng liền mở ra.
“Cọt kẹt” Tiếng chuyển động của cửa gỗ vang lên trong tầng hầm tĩnh lặng.
Bệ Ngạn cõng Trần Điển Hâm đi vào trong phòng, bên trong vẫn tối đen như mực, thậm chí ngay cả một cái cửa sổ để chiếu sáng cũng không có.
“Ánh Như? Em ở đâu?” Trần Điển Hâm gọi thử một tiếng.
Lúc này, Bệ Ngạn chợt nghe thấy tiếng bước chân, hắn cõng Trần Điển Hâm trốn ra sau cánh cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Suỵt, có người đến. Đừng nói gì cả.”
Ánh nến mờ nhạt ngày càng gần, ngày càng sáng rõ. Tim Trần Điển Hâm cũng đập ngày càng nhanh, rốt cuộc là ai? Lúc bọn họ đi vào quên đóng cửa phòng, có khi nào bị phát hiện không?
Lúc này, y quay đầu lại nhìn về góc phòng. Bởi vì ánh nến mờ nhạt ở ngoài đang rọi vào, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy có một người đang ngồi trên ghế. Một đôi mắt, phát ra thứ ánh sáng u ám trong bóng tối.
…………………………………..
Cùng lúc đó, một bóng đen lẻn vào nhà Diêu Nhiếp.
Tiểu hồ ly biết hai người Diêu Nhiếp và Nhai Xế nửa đêm còn chạy ra ngoài “hẹn hò”, lúc đầu nó tưởng là bọn họ đã quay về. Nhưng khi tên kia đến ngày càng gần, nó mới bắt đầu cảm nhận được tà khí mãnh liệt. Đây chắn chắn không phải là bọn Diêu Nhiếp!
Nó cảnh giác biến về chân thân, lông toàn thân đều dựng đứng lên, đề phòng nhìn về phía bóng người trong đêm tối.
Bóng đen kia chui vào phòng của hai đứa nhỏ, Ngọc Diện cũng lập tức theo vào. Càng không ngờ, đã sớm có một kẻ ngồi trên cửa sổ.
Ngọc Diện vô cùng kinh ngạc, kẻ đó vào từ lúc nào? Mình thế nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của hắn?! Huyền hồ bọn họ cho dù là về khứu giác hay là linh cảm đều là mạnh nhất trong tất cả các loài động vật, nếu trong phòng có người, nó không thể nào không cảm nhận được. Nó híp mắt, người này tuyệt đối không đơn giản.
Người ngồi trên cửa sổ thản nhiên tươi cười: “Ha hả, chờ ngươi thật lâu. Ngươi bây giờ trước sau đều bị bao vây, nên làm thế nào, ngươi hiểu được chứ.”
………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Người ngồi trên cửa sổ là ai? Mọi người đều biết chân tướng cả rồi chứ.
Tốt lắm, hôm nay lời thoại của ai cũng nhiều hết, không có ai không hài lòng chứ?
Nhai Xế: Hừ! Ta không hài lòng, yêu cầu toàn bộ chuyện đều là cảnh của ta và bảo bối nhi!
Diêu Nhiếp: Nhưng mà, hôm nay Tiểu Thất toàn quả xuất kính (chắc kiểu khoe toàn bộ/nude), không thể để cho hắn hy sinh tất tần tật vì nghệ thuật vậy chứ!
Tiểu hồ ly: Hôm nay lời thoại của ta quá ít! Chưa có cơ hội để ta bán manh! Ta kháng nghị!
Tác giả: Hai người bọn họ là diễn viên thì nói cũng được đi, một kẻ chạy cờ như mi mà đòi hỏi cái gì? Ngọc Thế, Ngọc Hành, của ngươi hiểu được?
Tiểu hồ ly: … Ta hiểu rồi, Ngọc Diện cũng hay lắm, ta sẽ gọi là Ngọc Diện, ai bảo Ngọc Diện không hay ta sẽ đánh nhau với hắn! T皿T
Tiểu Đào nhả ngón tay ra, trăm ngàn lần không muốn đi gọi người.
Thật ra Phân đội ở thành phố G bây giờ cũng chỉ còn bốn người mà thôi, chỉ trong chốc lát đã tập hợp đông đủ.
Cao Đại Toàn đi thẳng vào vấn đề: “Trung đoàn đưa xuống thông báo khẩn, thứ ở thôn Giáng Thần sắp thức tỉnh rồi. Chúng ta phải tìm được mười tế phẩm trước bọn chúng!”
Tam Vô giơ tay: “Tôi có thắc mắc! Làm sao tìm được? Mười tế phẩm kia có gì đặc biệt?”
Cao Đại Toàn trình chiếu hình ảnh: “Xin mọi người hãy nhìn vào đây, đây là tế phẩm duy nhất mà Trung đoàn bắt được, chúng ta có thể thấy rất rõ, trên gương mặt của hắn có một hình xăm. Đương nhiên, hiện nay có rất nhiều người trẻ tuổi thích xăm hình, đây cũng không tính là có gì đặc biệt. Chỉ là người được chọn làm tế phẩm, thì trên người bọn họ sẽ bị xăm bức tranh “Thập ác (1)”.”
Nói xong, anh tập trung chỉ vào quỷ dữ trên hình xăm: “Cái gọi là Thập ác, chính là mười loại tội có thể bị đày xuống Địa ngục, Ngạ Quỷ (quỷ đói) và Súc Sinh đây là “Tam ác đạo” (2) khổ báo của ác nghiệp (3). Hình xăm của tế phẩm này thể hiện chính là “bất hiếu” trong Thập ác, nhân vật trong hình xăm đang nhận lấy sự trừng phạt của ác quỷ tại địa ngục.”
“Chờ một chút, Thập ác là cái gì?” Daniel là người nước ngoài, gã không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Tam Vô giải thích thêm cho gã: “Cái gọi là Thập ác, một là Phản nghịch, hai là Đại nghịch, ba là Phản bội, bốn là Đầu hàng (khuất phục), năm là Ác nghịch, sáu là Bất đạo, bảy là Bất kính, tám là Bất hiếu, chín là Bất nghĩa, mười là Nội loạn (3). Đây đều là những tội nặng không thể xá, cho nên Trung Quốc chúng tôi mới có câu thành ngữ [Thập ác bất xá].”
“OK.” Daniel nhún vai, trên thực tế, gã có nghe cũng chẳng hiểu được, nhưng không sao, dù sao thì hắn vẫn luôn đi theo baby Tam Vô, chỉ cần em ấy biết là được rồi.
Cao Đại Toàn tiếp tục phân tích: “Ngoại trừ điểm ấy, hình xăm này còn có điểm đặc biệt khác, đó là —— khác với những hình xăm truyền thống, hình xăm này đều dùng nguyên liệu đặc biệt pha trộn với máu tươi để làm thuốc màu xăm lên người. Cho nên toàn bộ hình xăm đều là màu đỏ tươi.”
Tam Vô lại giơ tay: “Chờ một chút. Nếu Trung đoàn đã bắt được một tên, vậy thì phải còn lại 9 tên nữa mới đúng, sao lại còn bảo là tìm mười tế phẩm?”
Cao Đại Toàn gật đầu: “Chính xác mà nói, thì phải là từng bắt được. Vì hình xăm này có thể dời đi, chỉ cần người bị xăm có đủ quyết tâm, có thể lột được da của mình xuống, dán lên người kẻ khác, là hắn đã có thể thoát thân. Trên thực tế, những tế phẩm được chọn ngoại trừ bản thân có những đặc điểm của Thập ác ra, thì tất cả đều có linh lực nhất định. Tế phẩm này tuy bị nhốt trong trại giam của Trung đoàn, nhưng người canh gác lại khinh địch, để cho tế phẩm chuyển dời hình xăm lên người mình. Rồi sau đó, bọn họ đều đã trốn thoát.”
Tam Vô kinh ngạc: “Nó còn lây được nữa hả?! Vậy sau khi bắt được phải cách ly đúng không?”
Cao Đại Toàn gật đầu: “Đúng vậy, một khi bắt được, phải dùng kết giới để cách ly bọn họ. Mặt khác, đội trưởng Trung đoàn muốn đích thân bảo vệ cho vật chứa, mấy ngày tới, có lẽ sẽ tiện đường đến thị sát luôn, các cậu biết phải làm thế nào rồi chứ? Tốt lắm, bắt đầu hành động đi! Đầu tiên, chúng ta sẽ chia nhau đến những cửa hàng xăm hình trong thành phố để điều tra.”
………………………………
Cuộc gọi của Diêu Nhiếp đến rất đúng lúc, ngay lúc bọn họ vừa tan họp. Tam Vô nhận điện thoại: “Diêu MC? Có gì cần nhắc nhở à?”
“Miễn miễn, còn khách sáo với tôi cơ đấy! Mau cảm ơn anh trai đi, hôm nay tôi đã kéo về cho cậu một mối làm ăn lớn đấy!” Diêu Nhiếp tranh công nói, anh nghĩ đến mình bị Tam Vô lừa gạt rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến lượt mình vơ vét của cậu ta một phen? Chưa kể đến việc anh nhận nuôi hai đứa nhóc nhà Lạc Đan Thanh, giúp cậu ta một việc thật lớn; chỉ tính chuyện hôm nay đã câu về cho cậu ta một con cá lớn thôi cũng đủ cho cậu uống một bình rồi. Nghiêm Sơn dù sao cũng là ngôi sao đang nổi, nhất định là một tên ngốc có thể chặt chém thẳng tay!
“Chờ chờ đã, anh nói sau lưng gã có một hình xăm quỷ dữ rút lưỡi người hả? Toàn bộ đều là màu đỏ nữa hả?” Tam Vô nghe Diêu Nhiếp miêu tả xong tinh thần rất phấn chấn, cũng không phải bởi vì đã tìm được một tên ngốc (để moi tiền), mà là miêu tả thật sự rất giống với tế phẩm.
“Đúng vậy, tôi thấy gã rõ ràng là bị trúng tà, từng cố gắng tấn công tôi, muốn túm lấy lưng tôi nữa.”
Tam Vô nói: “Bây giờ anh dẫn tôi đến chỗ gã luôn đi!”
Diêu Nhiếp cười khẩy nói: “Không cần phải vội đến vậy chứ? Mối làm ăn không chạy mất đâu mà.”
“Việc này tôi không thể giải thích rõ ràng với anh ngay được, dù sao thì sự việc vô cùng quan trọng, anh cứ dẫn tôi đến chỗ gã trước đi, trên đường tôi sẽ nói chi tiết cho anh biết.” Tam Vô thật sự rất sốt ruột, xem ra gã kia đã bắt đầu tấn công người khác, muốn dời hình xăm trên người mình đi, nếu cứ để gã tự do bên ngoài, không chừng sẽ để gã chạy thoát.
Diêu Nhiếp lúc này đã tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, đợi Nhai Xế tắm xong sẽ đi ra “lâm hạnh”, nên thật sự cũng không muốn đi ra ngoài lắm. Nhưng nghe Tam Vô nói trong điện thoại thì hình như sự việc rất nghiêm trọng, anh do dự một lúc rồi cũng đồng ý. Anh nói với vào trong phòng tắm: “Tiểu Thất, Tam Vô nhờ em giúp một việc, em phải ra ngoài một chút.”
“Xoạt” Cửa trượt của phòng tắm lập tức bị đẩy ra, Nhai Xế để nguyên thân hình ướt sũng trần trụi cường tráng bước ra ngoài, rõ ràng là sợ anh chuồn đi mất, nên vội vàng đi ra, hắn nói: “Cùng đi.” Giọng điệu rất rõ ràng, đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng. Trước đây sơ sẩy mấy lần, suýt nữa thì khiến cho bảo bối nhi gặp nguy hiểm, bây giờ hắn cũng không dám để cho anh một mình hành động nữa.
Đặc biệt là đêm qua hắn đã nằm mơ, lão Cửu đi vào giấc mơ cảnh báo hắn: “Coi chừng người bên cạnh ngươi, có nguy hiểm!”
Hắn biết, đó không đơn giản chỉ là một giấc mơ, nhất định là lão Cửu không tiện hiện thân, nên mới lấy nguyên thần đi vào giấc mơ tìm hắn. Nhưng mà lão Cửu chỉ để lại một câu nói kia, sau đó thì biến mất, không đầu không đuôi, không biết có ý gì.
Nhai Xế đoán, khả năng lớn nhất chính là cảnh báo mình, Diêu Nhiếp sẽ gặp nguy hiểm, bảo mình phải trông chừng em ấy cẩn thận. Tuy bây giờ không biết lão Cửu Tiêu Đồ là địch hay là bạn, nhưng thà rằng tin là có, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Diêu Nhiếp cảm thấy lòng tự tôn đàn ông của mình bị tổn thương, hơi phản đối: “Em giờ đã có thể sử dụng tốt linh kiếm rồi, anh không cần phải làm vệ sĩ 24/24 nữa đâu!”
Giọng điệu của Nhai Xế không cho phép thương lượng, chém đinh chặt sắt: “Cùng đi! Còn không thì đều ở nhà hết, dù sao thì “nhiệm vụ” đêm nay của chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Là phu phu ( cặp chồng chồng =)) đã lâu, Diêu Nhiếp đã quen với cái thói bá đạo của hắn, bất đắc dĩ đành phải gật đầu chấp nhận.
Nhưng mà, bọn họ không biết, sau khi bọn họ rời đi, lại có người lặng lẽ lẻn vào nhà bọn họ.
………………………………
Địa chỉ nhà Nghiêm Sơn không khó tìm, Diêu Nhiếp quen người trong công ty quản lý của gã, hỏi một câu sẽ biết.
Tam Vô rất nhanh đã đến tụ họp với hai người, còn dẫn theo Cao Đại Toàn và cộng sự, toàn phân đội thành phố G xuất kích.
Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng tin, sự việc lần này rất nghiêm trọng: “Dàn trận lớn vậy sao, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Cao Đại Toàn ra lệnh: “Tam Vô ở lại giải thích cho cậu ấy hiểu đi, những người khác xông lên. Diêu MC, cậu có chắc là gã ở trên lầu không?”
Diêu Nhiếp trả lời: “Tôi vừa mới gọi cho người đại diện của cậu ta, hắn nói dạo này thân thể Nghiêm Sơn không thoải mái, vẫn luôn nghỉ ở nhà.”
Cao Đại Toàn gật đầu, vung tay lên: “Action!”
Mọi người đều sẵn sàng chiến đấu, nối đuôi nhau lên lầu.
Diêu Nhiếp lần đầu tiên cảm nhận một cách rõ ràng những người kia thật sự là cảnh sát nhân dân: “FML! Thật X giống phim xã hội đen do Hồng Kông sản xuất quá!”
………………………………..
Trần Lĩnh Nam là người giàu nhất thành phố G, nên đương nhiên tiệc mừng thọ của ông phải rất đông khách khứa. Doanh nhân các ngành đều đến chúc mừng, ông bận đến mức căn bản không dứt người ra được. Trần Điển Hâm đặt quà xuống, nói vài lời tốt lành, Trần Lĩnh Nam liền bảo y tự tìm chỗ nào đó chơi, rồi lại xoay người tiếp đón vị khách khác.
Bệ Ngạn không đi vào phòng tiệc, thân phận của hắn cũng không thích hợp để đi vào, dù sao mục đích chủ yếu khiến hắn đến đây lần này cũng không phải là chúc thọ, mà là để xem xem trong tầng hầm rốt cuộc có thứ gì.
Trần Điển Hâm đuổi theo, rốt cuộc nhìn thấy Bệ Ngạn ở cầu thang.
Bệ Ngạn nhíu mày: “Em tới đây làm gì?”
Trần Điển Hâm nói: “Em cũng muốn xuống đấy xem một chút.” Dù sao cũng là em gái ruột của mình, vậy mà mấy năm nay ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng làm, thật sự là rất không được.
Bệ Ngạn không đồng ý: “Hồ nháo! Mau trở về! Thứ bên dưới tà khí quá lớn, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, em đừng thêm phiền nữa!”
Ánh mắt Trần Điển Hâm mang theo cầu xin nhìn Bệ Ngạn: “Em không sợ, có anh ở đây mà.”
Bệ Ngạn không thể chịu nổi nhất chính là vẻ mặt nàng dâu nhỏ bị ức hiếp của y, huống chi, câu nói của Trần Điển Hâm đã thỏa mãn được tự tôn đàn ông của hắn. Hắn thở dài: “Em có mang theo sợi lông của lão Thất không?”
Trần Điển Hâm gật đầu: “Em buộc vào cổ chân rồi.”
Bệ Ngạn biến về nguyên hình, nói với Trần Điển Hâm: “Lên đi, dưới đó tà khí mãnh liệt, cẩn thận thấm từ lòng bàn chân vào cơ thể.”
Trần Điển Hâm cưỡi trên lưng Bệ Ngạn, đáy lòng ngọt ngào, y rất thích Tiểu An săn sóc như vậy.
Tầng hầm không có lắp đèn, gian phòng kia cũng bị khóa trái từ bên trong.
Bệ Ngạn vỗ nhẹ một cái, cửa phòng liền mở ra.
“Cọt kẹt” Tiếng chuyển động của cửa gỗ vang lên trong tầng hầm tĩnh lặng.
Bệ Ngạn cõng Trần Điển Hâm đi vào trong phòng, bên trong vẫn tối đen như mực, thậm chí ngay cả một cái cửa sổ để chiếu sáng cũng không có.
“Ánh Như? Em ở đâu?” Trần Điển Hâm gọi thử một tiếng.
Lúc này, Bệ Ngạn chợt nghe thấy tiếng bước chân, hắn cõng Trần Điển Hâm trốn ra sau cánh cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Suỵt, có người đến. Đừng nói gì cả.”
Ánh nến mờ nhạt ngày càng gần, ngày càng sáng rõ. Tim Trần Điển Hâm cũng đập ngày càng nhanh, rốt cuộc là ai? Lúc bọn họ đi vào quên đóng cửa phòng, có khi nào bị phát hiện không?
Lúc này, y quay đầu lại nhìn về góc phòng. Bởi vì ánh nến mờ nhạt ở ngoài đang rọi vào, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy có một người đang ngồi trên ghế. Một đôi mắt, phát ra thứ ánh sáng u ám trong bóng tối.
…………………………………..
Cùng lúc đó, một bóng đen lẻn vào nhà Diêu Nhiếp.
Tiểu hồ ly biết hai người Diêu Nhiếp và Nhai Xế nửa đêm còn chạy ra ngoài “hẹn hò”, lúc đầu nó tưởng là bọn họ đã quay về. Nhưng khi tên kia đến ngày càng gần, nó mới bắt đầu cảm nhận được tà khí mãnh liệt. Đây chắn chắn không phải là bọn Diêu Nhiếp!
Nó cảnh giác biến về chân thân, lông toàn thân đều dựng đứng lên, đề phòng nhìn về phía bóng người trong đêm tối.
Bóng đen kia chui vào phòng của hai đứa nhỏ, Ngọc Diện cũng lập tức theo vào. Càng không ngờ, đã sớm có một kẻ ngồi trên cửa sổ.
Ngọc Diện vô cùng kinh ngạc, kẻ đó vào từ lúc nào? Mình thế nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của hắn?! Huyền hồ bọn họ cho dù là về khứu giác hay là linh cảm đều là mạnh nhất trong tất cả các loài động vật, nếu trong phòng có người, nó không thể nào không cảm nhận được. Nó híp mắt, người này tuyệt đối không đơn giản.
Người ngồi trên cửa sổ thản nhiên tươi cười: “Ha hả, chờ ngươi thật lâu. Ngươi bây giờ trước sau đều bị bao vây, nên làm thế nào, ngươi hiểu được chứ.”
………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Người ngồi trên cửa sổ là ai? Mọi người đều biết chân tướng cả rồi chứ.
Tốt lắm, hôm nay lời thoại của ai cũng nhiều hết, không có ai không hài lòng chứ?
Nhai Xế: Hừ! Ta không hài lòng, yêu cầu toàn bộ chuyện đều là cảnh của ta và bảo bối nhi!
Diêu Nhiếp: Nhưng mà, hôm nay Tiểu Thất toàn quả xuất kính (chắc kiểu khoe toàn bộ/nude), không thể để cho hắn hy sinh tất tần tật vì nghệ thuật vậy chứ!
Tiểu hồ ly: Hôm nay lời thoại của ta quá ít! Chưa có cơ hội để ta bán manh! Ta kháng nghị!
Tác giả: Hai người bọn họ là diễn viên thì nói cũng được đi, một kẻ chạy cờ như mi mà đòi hỏi cái gì? Ngọc Thế, Ngọc Hành, của ngươi hiểu được?
Tiểu hồ ly: … Ta hiểu rồi, Ngọc Diện cũng hay lắm, ta sẽ gọi là Ngọc Diện, ai bảo Ngọc Diện không hay ta sẽ đánh nhau với hắn! T皿T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook