Hồ Sơ Chuyện Lạ
-
Chương 10-4
“Hàng” trong “Hàng đầu” có nghĩa là tuân phục, chế phục, cá nhân t thấy nó rất giống khi người ta luyện bùa ngải sẽ điều khiển được người khác. Thế nên cứ tạm hiểu nó là bùa ngải đi ha.<3
……………………………………
Chẳng lẽ đây không phải là đạo cụ sao? Da đầu Diêu Nhiếp run lên, tầm mắt anh va phải tầm mắt u ám âm trầm của cái đầu, rồi cái đầu lại giống như quỷ ăn thịt người bất thình lình mở cái mồm to như bồn máu ra, lao thẳng đến định cắn vào cổ anh. Diêu Nhiếp vội dùng sức vung lên, đánh văng cái đầu sang chỗ khác, rồi ngay lập tức đóng cửa sổ lại.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng “Bang bang phanh” của vật nặng đập vào thủy tinh, mắt thấy cửa sổ sắp bị phá hỏng, trong nháy mắt khi cái đầu người kia phá cửa sổ xông vào, Diêu Nhiếp đã được kéo vào một cái ôm vô cùng vững chãi. Diêu Nhiếp thở phào một hơi, lần này Nhai Xế đến thật đúng lúc.
“Yêu nghiệt phương nào?!” Miệng Nhai Xế phun ra bảo kiếm. Chỉ thấy ánh đao chợt lóe, máu văng tung tóe, miệng kẻ kia phát ra tiếng gào thét thảm thiết, thấy tình thế không ổn, bị thương chạy trối chết.
“Đó là thứ gì vậy?” Diêu Nhiếp nhìn vết máu trên nền đất, quỷ hồn thì làm sao có máu được?
“Là người.” Nói xong Nhai Nhiếp còn muốn đuổi theo tiêu diệt gọn, lại bị Diêu Nhiếp kéo lại.
“Người á?!” Người gì mà chỉ có mỗi đầu mà không có cơ thể chứ? Cũng đâu phải là người anh em Thao Thiết bụng không đáy của Nhai Xế đâu… Mà không, quả thật là có một loại tà thuật có thể khiến cho cơ thể của người ta tách ra được, mục đích chủ yếu của nhóm anh khi đến Thái Lan quay chương trình lần này chính là bí quyết luyện loại tà thuật này đó.
“Chẳng lẽ, chúng ta gặp Hàng đầu sư* chính hiệu sao?!” Diêu Nhiếp kinh ngạc nhưng cũng có chút phấn khích.
*Chắc là Thầy luyện bùa ngải đó.
Rõ ràng vừa nãy mới bị dọa cho chết khiếp, mà bây giờ lại hưng phấn thế này là sao? Nhai Xế thật không hiểu nổi người này, cho dù Diêu Nhiếp chính là người bạn đời mà hắn đã nhận định.
“Vậy là thật sự có Phi đầu hàng hả (ngải đầu bay?!)?! Tiếc quá đi!” Diêu Nhiếp bóp bóp cổ tay, nếu vừa nãy có đem theo camera để quay lại thì tốt rồi, cái này so với dùng đạo cụ lừa người có hiệu quả cao hơn nhiều, Phi đầu hàng hàng thật giá thật!
Phi đầu hàng chính là loại tà thuật rất phổ biến ở Đông Nam Á — là một trong những Thuật Hàng đầu, hơn nữa còn là loại lợi hại nhất âm độc nhất.
Hàng đầu sư nếu luyện Phi đầu hàng thì vào ban đêm cái đầu sẽ tách rời khỏi thân thể, bay ra ngoài hút máu của người hay động vật để tăng thêm công lực của mình. Tu luyện phải qua bảy giai đoạn, mỗi giai đoạn phải trải qua 7 tuần 49 ngày, không được gián đoạn bất cứ ngày nào. Nhưng cái đầu bay kia, phải quay lại trên cổ trước khi hừng đông, nếu không thì Hàng đầu sư sẽ phải chết. Loại Thuật Hàng đầu này tuy rằng âm độc, nhưng lại vô cùng mạo hiểm, rất khó để luyện thành, nếu không phải có thâm cừu đại hận (mối thù sâu nặng) với người nào đó, muốn cùng người ta đồng quy vu tận (cùng chết) thì chắc sẽ không luyện cái này đâu.
Trong giai đoạn đầu tiên luyện Phi đầu hàng, đầu của Hàng đầu sư sẽ kéo theo cả dạ dày lẫn ruột cùng nhau bay ra, gặp được con gì liền hút máu con đó, cho đến khi hút no bụng mới chịu quay về. Nhưng vừa nãy Hàng đầu sư kia lại chỉ có mỗi cái đầu, có thể thấy được hắn đã luyện đến giai đoạn cuối rồi, rất nhanh sẽ thành công.
……………………..
Lúc ở trên xe, hướng dẫn viên du lịch đã đem Thuật hàng đầu trở thành tin đồn thú vị để kể cho bọn họ, còn chỉ vào mấy túp lều trong làng ở bên đường hỏi: “Mọi người nói xem, trên mái nhà kết bằng cỏ của người dân chẳng phải đều gắn đầy mấy cái gai sắt sắc nhọn sao? Mọi người đoán xem nó dùng để làm gì?”
Có người đoán là để chống trộm, có người đoán là để cho đẹp, hướng dẫn viên du lịch cười giải đáp: “Cũng không đúng, cái này là để chống Phi đầu hàng. Thế này nhé cái đầu kia chỉ có thể bay khoảng 3 met thôi, cho nên những căn nhà hơi thấp nếu không có mấy cái gai sắt này, thì cũng phải đặt thêm mấy loại cây có gai lên trên nóc nhà.”
Có người trong đoàn du lịch kinh ngạc hô lên: “Có Hàng đầu thật hả?”
Hướng dẫn viên du lịch còn cố lộng huyền hư mà nhắc nhở: “Lúc mọi người ở khách sạn cũng phải cẩn thận một chút, trước hết nên kiểm tra phòng của mình một lượt, đặc biệt dưới gối và dưới gầm giường, nhìn xem có cái gì … kỳ quái gì đó không, ví dụ như tóc tai linh tinh gì đó. Còn nữa, lúc rời đi cố gắng không nên để lại bất cứ thứ gì trên người mình, ví dụ như tóc, móng tay, quần áo trên người, còn nữa mỗi buổi chiều tốt nhất không nên mặc đồ màu trắng…”
Mọi người ồ lên, nhưng cũng không thật sự sợ hãi, dù sao thì cũng không ai thật sự tin vào loại chuyện hoang đường này, đều coi là chuyện lạ thú vị mà thôi. Ngược lại mang theo chút hưng phấn và hiếu kì: “Vì sao thế? Hướng dẫn viên du lịch này, đừng dọa chúng tôi nha, có thật không vậy?”
Hướng dẫn viên du lịch chỉ cười thần bí mà không nói.
…………………………………………..
Diêu Nhiếp đã dùng chính trải nghiệm của bản thân để chứng minh Phi đầu hàng là chuyện lạ có thật, rồi lại chỉ có thể cảm thán, chẳng lẽ mình đã thật sự trở thành con gà quay di động rồi sao, sao đi đến đâu cũng hút yêu ma quỷ quái thế nhỉ?
Đêm hôm đó, cho dù tâm không cam lòng không nguyện, nhưng Diêu Nhiếp cũng chỉ có thể đồng ý cho Nhai Xế ngủ trong phòng mình, còn cách nào nữa đâu, ai bảo mình là “gà quay” làm gì? Mình nào dám ngủ một mình? Nhỡ đâu nửa đêm bị cái gì tha đi làm mồi nhắm rượu thì biết làm sao?
So với nỗi lo về tính mạng, thì việc bị Nhai Xế nổi máu “thú tính” chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, dù sao thì trước lạ sau quen, huống chi mình cũng không phải là không có cảm giác, coi như là lái máy bay vậy thôi … Diêu Nhiếp cam chịu chấp nhận số phận.
Tuy đã phủ lên một lớp ngụy trang ra nước ngoài để quay chương trình, nhưng thật ra mục đích chủ yếu của Diêu Nhiếp chính là đi du lịch bằng công quỹ, đương nhiên nếu có thể tiện tay quay được cái gì đó hay ho thì càng tuyệt. Mà cũng không ổn, chẳng phải còn có diễn viên tạm thời với cả đạo cụ nữa sao?
Cho nên, ngay ngày hôm sau, Diêu Nhiếp vẫn phải tiếp tục chuyến đi theo đoàn lữ hành, dù sao cũng còn buổi tối nữa mà, có không khí hơn nhiều.
Hôm nay công ty du lịch có đưa đến một người bản địa để đi cùng, hướng dẫn viên du lịch này tên là Nạp Tạp, chưa đến 20 tuổi. Nghe nói y là người Thái chính gốc, nhưng lại có thể nói tiếng Trung vô cùng trơn tru lưu loát. Bộ dạng cũng coi như đẹp trai, làn da ngăm đen, trên gương mặt có một đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, tăng thêm một chút nét trẻ con cho y. Chẳng qua thoạt nhìn rất cool, không hề cười lấy một cái, ngay cả khi kể chuyện cười để giải khuây cho những người trong đoàn cũng rất lạnh lùng. Tuy thái độ phục vụ không thể chê vào đâu được, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy rất khó tiếp xúc.
Xe chạy được hơn một giờ, khi bọn họ đi vào địa điểm du lịch, lúc từng người bước xuống xe, hai mắt Nạp Tạp bỗng sáng ngời, y phát hiện ra Diêu Nhiếp. Lẫn trong đoàn du khách, chỉ có anh ta và người đàn ông cao to đẹp trai kia là nổi bật nhất. Cũng chẳng phải bởi vì bộ dạng hai người đấy quá mức xuất sắc, mà là vì trên người họ có phát ra một loại hào quang rất đặc biệt. Lúc nãy bởi vì hai người họ ngồi ở vị trí khá xa, nên bị các du khách khác che lấp mất, bây giờ cả hai bước xuống xe, nên đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng, người đeo kính có diện mạo nhã nhặn tinh tế, trên người được bao phủ bởi một quầng sáng màu vàng êm dịu; còn người đàn ông kia tuy bộ dạng vô cùng xuất sắc, nhưng vẻ mặt lại không được tốt lắm, trên người còn tản mát ra một luồng sát khí rất mãnh liệt.
Người đàn ông kia sát khí quá nặng, Nạp Tạp không dám dây vào, nhưng mà anh chàng nhã nhặn bên cạnh hắn lại rất có sức hút, quầng sáng kia, nhất định là do linh khí dồi dào. Y trầm tư một hồi, cuối cùng mới ra quyết định, trước cứ quan sát rồi tính sau.
Từ lúc đó, biểu hiện của Nạp Tạp trở nên thân thiết hơn, rất quan tâm đến những người trong đoàn, đặc biệt là đối với Diêu Nhiếp, biểu hiện có thể nói ân cần săn sóc. Nhai Xế rất “giữ (con) mồi” (giữ của ghê quá), đương nhiên không vừa mắt Nạp Tạp, luôn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống để trừng y. Nếu không phải Diêu Nhiếp ngăn cản, hắn chắc đã sớm thu thập cái tên đầu than đen này rồi!
…………………………………..
Tam Vô đến Thái Lan đã được hai ngày, nhưng vẫn không hề nhìn thấy cái tên chim to chết tiệt ấy đâu cả. Tiếp viện? Tiếp cái khỉ mốc?! Người không biết đã lêu lổng đến tận đâu rồi, tiếp viện ai nữa bây giờ? Mà ngay cả cảnh sát Thái Lan cũng không rõ gã đang ở nơi nào, Tam Vô đã thử liên lạc, nhưng vẫn không có hồi âm, gã không bao giờ nghe điện thoại.
Rốt cuộc vào buổi tối ngày hôm sau, Tam Vô nhận được cuộc gọi do Daniel chủ động gọi đến, Tam Vô bực bội, đang muốn trách móc gã vài câu, đã bị gã lập tức ngắt lời, nói bằng thứ tiếng Trung chưa sõi: “Nghe này, em ngay lập tức đến số 13 đường XX đi!” Giọng nói của đối phương được ép đến mức thấp nhất, chắc là sợ người khác nghe được, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, nghe như có chuyện gì lớn lắm.
Tam Vô lập tức đem ý định trách móc trong đầu vứt bỏ, còn thật sự nghe chỉ thị của gã. Không ngờ câu tiếp theo của đối phương lại là: “Đội tóc giả, mặc quần áo nữ nhé!” Cậu sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, tốt, giỏi cho tên chim to chết tiệt, dám giỡn mặt bổn đạo trưởng hả?! Đang định chửi ầm lên, đối phương đã ngắt điện thoại. Tam Vô tức giận không chỗ trút, chỉ có thể thầm mắng trong lòng tên ngoại quốc chết tiệt, nghĩ thầm sau khi trở về nhất định phải dùng ngày sinh tháng đẻ của gã để lén phá đám mới được.
Tuy Tam Vô cảm thấy rất có thể gã đang đùa giỡn mình, nhưng nhớ lại giọng điệu thận trọng nghiêm túc của gã, cậu lại thấy có thể là có chuyện quan trọng thật. Cậu cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử tình hình thế nào. Tuy lần này xuất ngoại vì không muốn ảnh hưởng đến hình tượng của người nước mình, nên cậu không mặc cái áo choàng rách kia, nhưng bắt cậu mặc đồ nữ, thì thôi miễn đi. Thế nên cậu chỉ đội tóc giả thật dài, mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, với một cái quần jean, tạm xem như là đồ nữ. Vóc dáng Tam Vô vốn hơi thấp bé, dáng người nhỏ gầy tinh tế, trái khế* cũng không rõ lắm, gương mặt thanh tú, mặc như vậy lại có chút giống với các cô gái trung tính, miễn cưỡng có thể xem là đủ để lừa gạt qua cửa.
Đi đến số 13 đường XX, cách một con đường đã có thể nhìn thấy Daniel đứng dưới lầu xanh hút thuốc. Dáng người cao ngất kia, bởi vì cúi đầu nên tóc đã che khuất đôi mắt, trong không gian tràn ngập khói thuốc biểu cảm có chút u buồn thoáng qua, tất cả đều tạo cho gã một loại cảm giác sa sút.
Tam Vô không thể khẳng định, đây thật sự là tên chim to da mặt dày như tường thành kia? Hay lại giống như hôm mình vừa đến Thái Lan, là một loại ảo giác, mình lại gặp quỷ nữa sao?
Tam Vô đi đến, đứng đối diện Daniel, không nói gì.
Daniel nhìn thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một cặp chân dài, liền ngẩng đầu lên, biểu tình vui sướng: “Ôi cưng ơi, cuối cùng thì em cũng đến, anh chờ muốn đau tim luôn!” Tất cả những biểu cảm giả dối đều tan biến, cái gì mà u buồn, cái gì mà cảm giác sa sút?! Tất cả đều là ảo giác! Tên này nhất định là chim to cải trang thành, cái biểu tình ghê tởm muốn chết kia, tiếng Trung đã có tiến bộ chút chút, lại còn nói mấy câu tán tỉnh buồn nôn không biết xấu hổ, đây thật sự không phải là thứ người thường có thể bắt chước được.
Daniel lượn một vòng xung quanh Tam Vô, đánh giá từ đầu đến chân một lượt: “Chậc chậc chậc, quả nhiên mình đã đúng, rất hợp … Nhưng ngực lại hơi phẳng.”
Câu này dùng tiếng Anh để nói, nên Tam Vô nghe không hiểu lắm, nhưng cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình, giống như mình đang trần trụi trước mặt gã vậy, khiến cậu vô cùng mất tự nhiên: “Anh nhìn cái giề? Rốt cuộc bảo tôi biến thành cái bộ dạng quái quỷ này đi đến đây để làm gì vậy?!”
“Mình sớm biết sẽ thế này mà, chuẩn bị trước đúng là quá chuẩn.” Daniel hoàn toàn không để ý đến chất vấn của Tam Vô, tự tìm trong túi lấy ra một cái áo ngực màu đen, rồi không để ý đến giãy dụa phản kháng của Tam Vô, kiên quyết áp đảo cậu ở góc tối của cầu thang rồi lột sạch… Giúp cậu mặc vào. Lại rút ra thêm một tập giấy vệ sinh, vo thành viên tròn sau đó nhét vào trong, cuối cùng còn giúp cậu mặc nội y vào, cài hết cúc áo. Thưởng thức vẻ mặt thiếu nữ thẹn thùng của Tam Vô, vừa lòng gật đầu: “Hoàn mỹ, thật hoàn mỹ!”
“Mỹ em gái anh í?! Tên cầm thú này rốt cuộc anh muốn làm gì đây?!” Tam Vô rốt cuộc cũng gào lên.
Daniel đặt ngón trỏ trên môi Tam Vô: “Suỵt, bé cưng, việc này em nhất định phải giúp anh. Vụ án này có thể được phá hay không, đều dựa vào em cả đấy.” Đại khái là những lời này gã đã chuẩn bị sẵn từ trước, nên nói rất chuẩn xác.
…………………………………
Lần quay ngoại cảnh này của Diêu Nhiếp phải nói là rất thư thái, chẳng những có thể dùng công quỹ để du lịch, đi thăm danh lam thắng cảnh ở Thái Lan, xem chuyển giới, ăn thức ăn ngon miệng, buổi tối còn có thể quay chương trình, vừa làm việc vừa đi du lịch cả hai việc đều không chậm trễ. Càng làm người ta hài lòng hơn, đó là lần này phục vụ đoàn lữ hành rất chu đáo, tuy hướng dẫn viên du lịch của đoàn cứ thích cố lộng huyền hư giả thần giả quỷ, nhưng cậu nhóc đi cùng lại rất săn sóc, quan tâm đến người trong đoàn, không giống như bọn đi cùng khác cứ bán quà lưu niệm rồi gạ gẫm người ta mua, muốn bán được nhiều kiếm thêm tiền boa. Tuy rằng biểu tình có chút lạnh, ít khi cười, nhưng tiêu chuẩn phục vụ thì không cần phải bàn.
Nháy mắt, chuyến đi năm ngày đã kết thúc, hôm nay bọn họ sẽ về nước. Sáng nay, anh nhận được một cuộc điện thoại nội tuyến, nói trước quầy lễ tân có người tìm. Nhai Xế đang tắm, Diêu Nhiếp nghĩ bây giờ là ban ngày, chắc không có gì nguy hiểm đâu, thế nên cũng không nói cho “vệ sĩ” biết, tự mình đi xuống.
Đi đến trước lễ tân thì thấy, thì ra là cậu nhóc Thái Lan kia, Diêu Nhiếp rất có thiện cảm với y, liền bước đến hỏi: “Cậu Nạp Tạp, cậu tìm tôi sao?”
Đối phương quay đầu lại nhìn Diêu Nhiếp, bỗng nhiên nhếch khóe miệng, khẽ nở nụ cười, đôi má lúm đồng tiền trên gương mặt vô cùng rõ ràng.
Diêu Nhiếp bỗng cảm thấy bản thân bị nụ cười kia câu mất hồn, ý loạn tình mê, tim đập thình thịch trong lồng ngực…
…………………………………………….
Suy nghĩ của tác giả:
Cảm ơn cmt rất dài của Quả Bôn Quân (chém đó), khiến cho tôi lại kê huyết, kê động, kê cần, đêm nay tôi sẽ bù lại 1000 chữ.
Về chuyện mà hướng dẫn viên du lịch nói khi ở khách sạn phải chú ý, là do lúc mẹ tôi đi du lịch Thái Lan, hướng dẫn viên du lịch đã nói với bà. Nhưng hầu hết hướng dẫn viên du lịch sẽ không nói điều này. Hướng dẫn viên du lịch lần đó đúng lúc là bạn cấp 3 của tôi, hai nhà chúng tôi rất thân nhau, nên cô ấy mới lén nói cho mẹ tôi biết.
Loại tà thuật này hình như rất phổ biến ở Thái Lan, người dân bản xứ rất tin tưởng. Đây có phải là chuyện lạ có thật hay không lại chuyện khác, thà rằng cứ tin là có đi, chú ý thêm một chút sẽ tốt hơn. Nếu có đồng chí nào đi du lịch Thái Lan, cũng phải chú ý nhé.
** gần đây rút ra rất nghiêm trọng, ban đầu nghĩ có vấn đề bộ phận cài vào, sau đó mới phát hiện, căn bản là máy chủ bị đơ… Nếu cài hệ thống chống trộm thì còn có thể xem được văn bản V, nhưng hôm nay lại đột nhiên không được, chắc là ** rút ra, lau chùi vài lần, hoặc chờ một lúc rồi quay lại xem đi. Các đồng chí vất vả, tôi cũng phát điên.
……………………….
*Trái khế: Táo Adam, lồi thanh quản hay là trái cổ, cục hầu hoặc trái khế
…………….
T cũng điên đây.. tác giả nè, cái gì mà trừu với sáp suốt vậy. Bắt người ta phải hiểu theo nghĩa nào đây. Ò__ó
……………………………………
Chẳng lẽ đây không phải là đạo cụ sao? Da đầu Diêu Nhiếp run lên, tầm mắt anh va phải tầm mắt u ám âm trầm của cái đầu, rồi cái đầu lại giống như quỷ ăn thịt người bất thình lình mở cái mồm to như bồn máu ra, lao thẳng đến định cắn vào cổ anh. Diêu Nhiếp vội dùng sức vung lên, đánh văng cái đầu sang chỗ khác, rồi ngay lập tức đóng cửa sổ lại.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng “Bang bang phanh” của vật nặng đập vào thủy tinh, mắt thấy cửa sổ sắp bị phá hỏng, trong nháy mắt khi cái đầu người kia phá cửa sổ xông vào, Diêu Nhiếp đã được kéo vào một cái ôm vô cùng vững chãi. Diêu Nhiếp thở phào một hơi, lần này Nhai Xế đến thật đúng lúc.
“Yêu nghiệt phương nào?!” Miệng Nhai Xế phun ra bảo kiếm. Chỉ thấy ánh đao chợt lóe, máu văng tung tóe, miệng kẻ kia phát ra tiếng gào thét thảm thiết, thấy tình thế không ổn, bị thương chạy trối chết.
“Đó là thứ gì vậy?” Diêu Nhiếp nhìn vết máu trên nền đất, quỷ hồn thì làm sao có máu được?
“Là người.” Nói xong Nhai Nhiếp còn muốn đuổi theo tiêu diệt gọn, lại bị Diêu Nhiếp kéo lại.
“Người á?!” Người gì mà chỉ có mỗi đầu mà không có cơ thể chứ? Cũng đâu phải là người anh em Thao Thiết bụng không đáy của Nhai Xế đâu… Mà không, quả thật là có một loại tà thuật có thể khiến cho cơ thể của người ta tách ra được, mục đích chủ yếu của nhóm anh khi đến Thái Lan quay chương trình lần này chính là bí quyết luyện loại tà thuật này đó.
“Chẳng lẽ, chúng ta gặp Hàng đầu sư* chính hiệu sao?!” Diêu Nhiếp kinh ngạc nhưng cũng có chút phấn khích.
*Chắc là Thầy luyện bùa ngải đó.
Rõ ràng vừa nãy mới bị dọa cho chết khiếp, mà bây giờ lại hưng phấn thế này là sao? Nhai Xế thật không hiểu nổi người này, cho dù Diêu Nhiếp chính là người bạn đời mà hắn đã nhận định.
“Vậy là thật sự có Phi đầu hàng hả (ngải đầu bay?!)?! Tiếc quá đi!” Diêu Nhiếp bóp bóp cổ tay, nếu vừa nãy có đem theo camera để quay lại thì tốt rồi, cái này so với dùng đạo cụ lừa người có hiệu quả cao hơn nhiều, Phi đầu hàng hàng thật giá thật!
Phi đầu hàng chính là loại tà thuật rất phổ biến ở Đông Nam Á — là một trong những Thuật Hàng đầu, hơn nữa còn là loại lợi hại nhất âm độc nhất.
Hàng đầu sư nếu luyện Phi đầu hàng thì vào ban đêm cái đầu sẽ tách rời khỏi thân thể, bay ra ngoài hút máu của người hay động vật để tăng thêm công lực của mình. Tu luyện phải qua bảy giai đoạn, mỗi giai đoạn phải trải qua 7 tuần 49 ngày, không được gián đoạn bất cứ ngày nào. Nhưng cái đầu bay kia, phải quay lại trên cổ trước khi hừng đông, nếu không thì Hàng đầu sư sẽ phải chết. Loại Thuật Hàng đầu này tuy rằng âm độc, nhưng lại vô cùng mạo hiểm, rất khó để luyện thành, nếu không phải có thâm cừu đại hận (mối thù sâu nặng) với người nào đó, muốn cùng người ta đồng quy vu tận (cùng chết) thì chắc sẽ không luyện cái này đâu.
Trong giai đoạn đầu tiên luyện Phi đầu hàng, đầu của Hàng đầu sư sẽ kéo theo cả dạ dày lẫn ruột cùng nhau bay ra, gặp được con gì liền hút máu con đó, cho đến khi hút no bụng mới chịu quay về. Nhưng vừa nãy Hàng đầu sư kia lại chỉ có mỗi cái đầu, có thể thấy được hắn đã luyện đến giai đoạn cuối rồi, rất nhanh sẽ thành công.
……………………..
Lúc ở trên xe, hướng dẫn viên du lịch đã đem Thuật hàng đầu trở thành tin đồn thú vị để kể cho bọn họ, còn chỉ vào mấy túp lều trong làng ở bên đường hỏi: “Mọi người nói xem, trên mái nhà kết bằng cỏ của người dân chẳng phải đều gắn đầy mấy cái gai sắt sắc nhọn sao? Mọi người đoán xem nó dùng để làm gì?”
Có người đoán là để chống trộm, có người đoán là để cho đẹp, hướng dẫn viên du lịch cười giải đáp: “Cũng không đúng, cái này là để chống Phi đầu hàng. Thế này nhé cái đầu kia chỉ có thể bay khoảng 3 met thôi, cho nên những căn nhà hơi thấp nếu không có mấy cái gai sắt này, thì cũng phải đặt thêm mấy loại cây có gai lên trên nóc nhà.”
Có người trong đoàn du lịch kinh ngạc hô lên: “Có Hàng đầu thật hả?”
Hướng dẫn viên du lịch còn cố lộng huyền hư mà nhắc nhở: “Lúc mọi người ở khách sạn cũng phải cẩn thận một chút, trước hết nên kiểm tra phòng của mình một lượt, đặc biệt dưới gối và dưới gầm giường, nhìn xem có cái gì … kỳ quái gì đó không, ví dụ như tóc tai linh tinh gì đó. Còn nữa, lúc rời đi cố gắng không nên để lại bất cứ thứ gì trên người mình, ví dụ như tóc, móng tay, quần áo trên người, còn nữa mỗi buổi chiều tốt nhất không nên mặc đồ màu trắng…”
Mọi người ồ lên, nhưng cũng không thật sự sợ hãi, dù sao thì cũng không ai thật sự tin vào loại chuyện hoang đường này, đều coi là chuyện lạ thú vị mà thôi. Ngược lại mang theo chút hưng phấn và hiếu kì: “Vì sao thế? Hướng dẫn viên du lịch này, đừng dọa chúng tôi nha, có thật không vậy?”
Hướng dẫn viên du lịch chỉ cười thần bí mà không nói.
…………………………………………..
Diêu Nhiếp đã dùng chính trải nghiệm của bản thân để chứng minh Phi đầu hàng là chuyện lạ có thật, rồi lại chỉ có thể cảm thán, chẳng lẽ mình đã thật sự trở thành con gà quay di động rồi sao, sao đi đến đâu cũng hút yêu ma quỷ quái thế nhỉ?
Đêm hôm đó, cho dù tâm không cam lòng không nguyện, nhưng Diêu Nhiếp cũng chỉ có thể đồng ý cho Nhai Xế ngủ trong phòng mình, còn cách nào nữa đâu, ai bảo mình là “gà quay” làm gì? Mình nào dám ngủ một mình? Nhỡ đâu nửa đêm bị cái gì tha đi làm mồi nhắm rượu thì biết làm sao?
So với nỗi lo về tính mạng, thì việc bị Nhai Xế nổi máu “thú tính” chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, dù sao thì trước lạ sau quen, huống chi mình cũng không phải là không có cảm giác, coi như là lái máy bay vậy thôi … Diêu Nhiếp cam chịu chấp nhận số phận.
Tuy đã phủ lên một lớp ngụy trang ra nước ngoài để quay chương trình, nhưng thật ra mục đích chủ yếu của Diêu Nhiếp chính là đi du lịch bằng công quỹ, đương nhiên nếu có thể tiện tay quay được cái gì đó hay ho thì càng tuyệt. Mà cũng không ổn, chẳng phải còn có diễn viên tạm thời với cả đạo cụ nữa sao?
Cho nên, ngay ngày hôm sau, Diêu Nhiếp vẫn phải tiếp tục chuyến đi theo đoàn lữ hành, dù sao cũng còn buổi tối nữa mà, có không khí hơn nhiều.
Hôm nay công ty du lịch có đưa đến một người bản địa để đi cùng, hướng dẫn viên du lịch này tên là Nạp Tạp, chưa đến 20 tuổi. Nghe nói y là người Thái chính gốc, nhưng lại có thể nói tiếng Trung vô cùng trơn tru lưu loát. Bộ dạng cũng coi như đẹp trai, làn da ngăm đen, trên gương mặt có một đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, tăng thêm một chút nét trẻ con cho y. Chẳng qua thoạt nhìn rất cool, không hề cười lấy một cái, ngay cả khi kể chuyện cười để giải khuây cho những người trong đoàn cũng rất lạnh lùng. Tuy thái độ phục vụ không thể chê vào đâu được, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy rất khó tiếp xúc.
Xe chạy được hơn một giờ, khi bọn họ đi vào địa điểm du lịch, lúc từng người bước xuống xe, hai mắt Nạp Tạp bỗng sáng ngời, y phát hiện ra Diêu Nhiếp. Lẫn trong đoàn du khách, chỉ có anh ta và người đàn ông cao to đẹp trai kia là nổi bật nhất. Cũng chẳng phải bởi vì bộ dạng hai người đấy quá mức xuất sắc, mà là vì trên người họ có phát ra một loại hào quang rất đặc biệt. Lúc nãy bởi vì hai người họ ngồi ở vị trí khá xa, nên bị các du khách khác che lấp mất, bây giờ cả hai bước xuống xe, nên đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng, người đeo kính có diện mạo nhã nhặn tinh tế, trên người được bao phủ bởi một quầng sáng màu vàng êm dịu; còn người đàn ông kia tuy bộ dạng vô cùng xuất sắc, nhưng vẻ mặt lại không được tốt lắm, trên người còn tản mát ra một luồng sát khí rất mãnh liệt.
Người đàn ông kia sát khí quá nặng, Nạp Tạp không dám dây vào, nhưng mà anh chàng nhã nhặn bên cạnh hắn lại rất có sức hút, quầng sáng kia, nhất định là do linh khí dồi dào. Y trầm tư một hồi, cuối cùng mới ra quyết định, trước cứ quan sát rồi tính sau.
Từ lúc đó, biểu hiện của Nạp Tạp trở nên thân thiết hơn, rất quan tâm đến những người trong đoàn, đặc biệt là đối với Diêu Nhiếp, biểu hiện có thể nói ân cần săn sóc. Nhai Xế rất “giữ (con) mồi” (giữ của ghê quá), đương nhiên không vừa mắt Nạp Tạp, luôn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống để trừng y. Nếu không phải Diêu Nhiếp ngăn cản, hắn chắc đã sớm thu thập cái tên đầu than đen này rồi!
…………………………………..
Tam Vô đến Thái Lan đã được hai ngày, nhưng vẫn không hề nhìn thấy cái tên chim to chết tiệt ấy đâu cả. Tiếp viện? Tiếp cái khỉ mốc?! Người không biết đã lêu lổng đến tận đâu rồi, tiếp viện ai nữa bây giờ? Mà ngay cả cảnh sát Thái Lan cũng không rõ gã đang ở nơi nào, Tam Vô đã thử liên lạc, nhưng vẫn không có hồi âm, gã không bao giờ nghe điện thoại.
Rốt cuộc vào buổi tối ngày hôm sau, Tam Vô nhận được cuộc gọi do Daniel chủ động gọi đến, Tam Vô bực bội, đang muốn trách móc gã vài câu, đã bị gã lập tức ngắt lời, nói bằng thứ tiếng Trung chưa sõi: “Nghe này, em ngay lập tức đến số 13 đường XX đi!” Giọng nói của đối phương được ép đến mức thấp nhất, chắc là sợ người khác nghe được, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, nghe như có chuyện gì lớn lắm.
Tam Vô lập tức đem ý định trách móc trong đầu vứt bỏ, còn thật sự nghe chỉ thị của gã. Không ngờ câu tiếp theo của đối phương lại là: “Đội tóc giả, mặc quần áo nữ nhé!” Cậu sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, tốt, giỏi cho tên chim to chết tiệt, dám giỡn mặt bổn đạo trưởng hả?! Đang định chửi ầm lên, đối phương đã ngắt điện thoại. Tam Vô tức giận không chỗ trút, chỉ có thể thầm mắng trong lòng tên ngoại quốc chết tiệt, nghĩ thầm sau khi trở về nhất định phải dùng ngày sinh tháng đẻ của gã để lén phá đám mới được.
Tuy Tam Vô cảm thấy rất có thể gã đang đùa giỡn mình, nhưng nhớ lại giọng điệu thận trọng nghiêm túc của gã, cậu lại thấy có thể là có chuyện quan trọng thật. Cậu cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử tình hình thế nào. Tuy lần này xuất ngoại vì không muốn ảnh hưởng đến hình tượng của người nước mình, nên cậu không mặc cái áo choàng rách kia, nhưng bắt cậu mặc đồ nữ, thì thôi miễn đi. Thế nên cậu chỉ đội tóc giả thật dài, mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, với một cái quần jean, tạm xem như là đồ nữ. Vóc dáng Tam Vô vốn hơi thấp bé, dáng người nhỏ gầy tinh tế, trái khế* cũng không rõ lắm, gương mặt thanh tú, mặc như vậy lại có chút giống với các cô gái trung tính, miễn cưỡng có thể xem là đủ để lừa gạt qua cửa.
Đi đến số 13 đường XX, cách một con đường đã có thể nhìn thấy Daniel đứng dưới lầu xanh hút thuốc. Dáng người cao ngất kia, bởi vì cúi đầu nên tóc đã che khuất đôi mắt, trong không gian tràn ngập khói thuốc biểu cảm có chút u buồn thoáng qua, tất cả đều tạo cho gã một loại cảm giác sa sút.
Tam Vô không thể khẳng định, đây thật sự là tên chim to da mặt dày như tường thành kia? Hay lại giống như hôm mình vừa đến Thái Lan, là một loại ảo giác, mình lại gặp quỷ nữa sao?
Tam Vô đi đến, đứng đối diện Daniel, không nói gì.
Daniel nhìn thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một cặp chân dài, liền ngẩng đầu lên, biểu tình vui sướng: “Ôi cưng ơi, cuối cùng thì em cũng đến, anh chờ muốn đau tim luôn!” Tất cả những biểu cảm giả dối đều tan biến, cái gì mà u buồn, cái gì mà cảm giác sa sút?! Tất cả đều là ảo giác! Tên này nhất định là chim to cải trang thành, cái biểu tình ghê tởm muốn chết kia, tiếng Trung đã có tiến bộ chút chút, lại còn nói mấy câu tán tỉnh buồn nôn không biết xấu hổ, đây thật sự không phải là thứ người thường có thể bắt chước được.
Daniel lượn một vòng xung quanh Tam Vô, đánh giá từ đầu đến chân một lượt: “Chậc chậc chậc, quả nhiên mình đã đúng, rất hợp … Nhưng ngực lại hơi phẳng.”
Câu này dùng tiếng Anh để nói, nên Tam Vô nghe không hiểu lắm, nhưng cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình, giống như mình đang trần trụi trước mặt gã vậy, khiến cậu vô cùng mất tự nhiên: “Anh nhìn cái giề? Rốt cuộc bảo tôi biến thành cái bộ dạng quái quỷ này đi đến đây để làm gì vậy?!”
“Mình sớm biết sẽ thế này mà, chuẩn bị trước đúng là quá chuẩn.” Daniel hoàn toàn không để ý đến chất vấn của Tam Vô, tự tìm trong túi lấy ra một cái áo ngực màu đen, rồi không để ý đến giãy dụa phản kháng của Tam Vô, kiên quyết áp đảo cậu ở góc tối của cầu thang rồi lột sạch… Giúp cậu mặc vào. Lại rút ra thêm một tập giấy vệ sinh, vo thành viên tròn sau đó nhét vào trong, cuối cùng còn giúp cậu mặc nội y vào, cài hết cúc áo. Thưởng thức vẻ mặt thiếu nữ thẹn thùng của Tam Vô, vừa lòng gật đầu: “Hoàn mỹ, thật hoàn mỹ!”
“Mỹ em gái anh í?! Tên cầm thú này rốt cuộc anh muốn làm gì đây?!” Tam Vô rốt cuộc cũng gào lên.
Daniel đặt ngón trỏ trên môi Tam Vô: “Suỵt, bé cưng, việc này em nhất định phải giúp anh. Vụ án này có thể được phá hay không, đều dựa vào em cả đấy.” Đại khái là những lời này gã đã chuẩn bị sẵn từ trước, nên nói rất chuẩn xác.
…………………………………
Lần quay ngoại cảnh này của Diêu Nhiếp phải nói là rất thư thái, chẳng những có thể dùng công quỹ để du lịch, đi thăm danh lam thắng cảnh ở Thái Lan, xem chuyển giới, ăn thức ăn ngon miệng, buổi tối còn có thể quay chương trình, vừa làm việc vừa đi du lịch cả hai việc đều không chậm trễ. Càng làm người ta hài lòng hơn, đó là lần này phục vụ đoàn lữ hành rất chu đáo, tuy hướng dẫn viên du lịch của đoàn cứ thích cố lộng huyền hư giả thần giả quỷ, nhưng cậu nhóc đi cùng lại rất săn sóc, quan tâm đến người trong đoàn, không giống như bọn đi cùng khác cứ bán quà lưu niệm rồi gạ gẫm người ta mua, muốn bán được nhiều kiếm thêm tiền boa. Tuy rằng biểu tình có chút lạnh, ít khi cười, nhưng tiêu chuẩn phục vụ thì không cần phải bàn.
Nháy mắt, chuyến đi năm ngày đã kết thúc, hôm nay bọn họ sẽ về nước. Sáng nay, anh nhận được một cuộc điện thoại nội tuyến, nói trước quầy lễ tân có người tìm. Nhai Xế đang tắm, Diêu Nhiếp nghĩ bây giờ là ban ngày, chắc không có gì nguy hiểm đâu, thế nên cũng không nói cho “vệ sĩ” biết, tự mình đi xuống.
Đi đến trước lễ tân thì thấy, thì ra là cậu nhóc Thái Lan kia, Diêu Nhiếp rất có thiện cảm với y, liền bước đến hỏi: “Cậu Nạp Tạp, cậu tìm tôi sao?”
Đối phương quay đầu lại nhìn Diêu Nhiếp, bỗng nhiên nhếch khóe miệng, khẽ nở nụ cười, đôi má lúm đồng tiền trên gương mặt vô cùng rõ ràng.
Diêu Nhiếp bỗng cảm thấy bản thân bị nụ cười kia câu mất hồn, ý loạn tình mê, tim đập thình thịch trong lồng ngực…
…………………………………………….
Suy nghĩ của tác giả:
Cảm ơn cmt rất dài của Quả Bôn Quân (chém đó), khiến cho tôi lại kê huyết, kê động, kê cần, đêm nay tôi sẽ bù lại 1000 chữ.
Về chuyện mà hướng dẫn viên du lịch nói khi ở khách sạn phải chú ý, là do lúc mẹ tôi đi du lịch Thái Lan, hướng dẫn viên du lịch đã nói với bà. Nhưng hầu hết hướng dẫn viên du lịch sẽ không nói điều này. Hướng dẫn viên du lịch lần đó đúng lúc là bạn cấp 3 của tôi, hai nhà chúng tôi rất thân nhau, nên cô ấy mới lén nói cho mẹ tôi biết.
Loại tà thuật này hình như rất phổ biến ở Thái Lan, người dân bản xứ rất tin tưởng. Đây có phải là chuyện lạ có thật hay không lại chuyện khác, thà rằng cứ tin là có đi, chú ý thêm một chút sẽ tốt hơn. Nếu có đồng chí nào đi du lịch Thái Lan, cũng phải chú ý nhé.
** gần đây rút ra rất nghiêm trọng, ban đầu nghĩ có vấn đề bộ phận cài vào, sau đó mới phát hiện, căn bản là máy chủ bị đơ… Nếu cài hệ thống chống trộm thì còn có thể xem được văn bản V, nhưng hôm nay lại đột nhiên không được, chắc là ** rút ra, lau chùi vài lần, hoặc chờ một lúc rồi quay lại xem đi. Các đồng chí vất vả, tôi cũng phát điên.
……………………….
*Trái khế: Táo Adam, lồi thanh quản hay là trái cổ, cục hầu hoặc trái khế
…………….
T cũng điên đây.. tác giả nè, cái gì mà trừu với sáp suốt vậy. Bắt người ta phải hiểu theo nghĩa nào đây. Ò__ó
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook