Hồ Sơ Bí Ẩn
-
Chương 2019
“Tìm mi định nhờ mi biến ta trở lại bộ dạng trước đây. Năng lực của mi là có thể thay đổi thời gian của một vật nhỉ? Mi có thể đưa ta quay về khoảng thời gian một tháng trước, một năm trước, và cũng có thể phục hồi lại được cái tượng điêu khắc bị phá huỷ kia chứ?” Meditation không hề giấu gì về mục đích của mình.
“Tôi không có giữ cái tượng điêu khắc đó.”
“Ta sẽ tìm được nó.” Meditation nghiến chặt răng, trông như muốn xé xác cái người đã phá huỷ tượng điêu khắc.
“Muốn2tôi dùng năng lực lên người cô ngay bây giờ sao?” Tôi lại hỏi tiếp.
“Hừ!” Cô ta nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Mi tưởng có thể sao?”
“Tôi không có ý định sẽ giết cô.” Tôi nói với vẻ chân thành.
Nếu như tôi có thể thay đổi cả thế giới, vậy thì bây giờ có giết Meditation hay không cũng không quan trọng.
“Nhưng chắc mi thích nhìn thấy bộ dạng quái đản này của ta hơn chứ nhỉ?” Meditation vẫn trưng ra vẻ khinh thường, trông như đã nhìn thấu được suy nghĩ của tôi.
Tôi không còn gì để nói.
“Đợi7ta tìm được tượng rồi sẽ đến tìm mi.” Meditation quay người định đi ra khỏi phòng.
Tôi gọi nó lại: “Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi cô. Xem như là điều kiện trao đổi đi.”
Meditation quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, không có quay người bỏ đi ngay.
“Cô có phải là linh hồn xuất hiện đầu tiên không?” Tôi lên tiếng hỏi.
“Sao ta biết chứ?” Meditation bĩu môi.
“Lúc cô được sinh ra có cảm giác gì?”
Vẻ mặt Meditation nghiêm túc hẳn lên, đưa mắt đánh giá tôi: “Cảm giác? Không có cảm giác gì cả.1Ban đầu ta mơ mơ màng màng, vì suy nghĩ của loài người bọn mi cũng không được rõ ràng lắm. Loài người suy nghĩ như thế nào về ta thì chưa được xác định rõ ràng, cũng chưa thống nhất. Đợi khi ta tỉnh táo hẳn thì đã trở thành thần chết rồi. Chắc hẳn mi đã theo dõi ta và nhìn thấy rất nhiều chuyện rồi nhỉ?”
“Vẫn còn có rất nhiều chuyện mà tôi không biết.” Tôi trả lời một cách thành thật.
Meditation đã sáng lập công ty ở thế giới loài người như thế nào, hoà nhập7vào thế giới loài người ra sao và cả quá trình tiếp xúc với tập đoàn tài chính Tứ Hải, tôi không hề biết gì về những chuyện này.
Meditation quay sang nhìn về phía cửa phòng bệnh, sắc mặt tối sầm lại.
“Điều tôi muốn hỏi là…” Tôi lại lên tiếng.
Meditation lắc đầu, liếc về phía tôi: “Ta biết mi muốn hỏi gì, nhưng ta cho rằng mi không còn cơ hội nữa đâu.”
Tôi sững người ra.
“Cuộc đối thoại giữa mi và người kia, ta đã nghe thấy hết rồi.” Meditation nhìn về phía cái ghế kia.
Trước đó Trần Dật Hàm0đã ngồi trên cái ghế kia.
Tôi đột nhiên nhận ra rằng, hình như năng lực của Nam Cung Diệu đã biến mất rồi.
Bây giờ tôi không thể nhìn thấy dây xích được nữa.
Mồ hôi lạnh tuôn ào ạt phía sau lưng tôi.
Chẳng lẽ cái việc mượn năng lực chỉ có ở trong thế giới ma quỷ lộng hành thôi sao?
Suy nghĩ kĩ lại, trước đây trong cảnh mộng, Diệp Thanh đã từng mượn năng lực của Lưu Miểu.
Lúc đó tôi đang trong trạng thái linh hồn. Năng lực của tôi còn yếu. Là tôi đang dùng năng lực của Lưu Miểu để giết chết Sở Nhuận hay là Diệp Thanh thì vẫn còn chưa thể xác định được.
Tôi cảm thấy đầu óc rối bời.
Nếu như không thể vay mượn năng lực, mà Nam Cung Diệu vẫn còn sống thì theo tôi thấy đây là một chuyện tốt.
Nhưng Nam Cung Diệu chưa được hồi sinh, còn tôi lại không thể sử dụng năng lực của anh ta…
“... Mi không thể nào thay đổi thế giới này được đâu.” Meditation nói một cách bình thản, giống như đang nói một chân lí vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía nó, tạm gác những chuyện rắc rối này sang một bên.
“Tôi sẽ thay đổi cái thế giới này.” Tôi nói với vẻ kiên quyết.
Meditation đưa mắt nhìn xung quanh với ánh mắt vô hồn.
“Mi cũng biết đấy, ta đã tồn tại được rất lâu rồi, ta đã trải qua rất nhiều chuyện. Ta có thể khẳng định chắc chắn với mi, thế giới này hết thuốc chữa rồi.” Meditation lại nhìn về phía tôi: “Vì người mà mi muốn cứu lại không hề muốn được cứu.”
Lời này của Meditation làm tôi nhớ lại những người đi theo ma vương.
“Sự ra đời của ta chính là một minh chứng. Ta chính là hình mẫu đại diện cho cái chết và ác ma, ma quỷ.” Meditation khoanh tay, không hề tỏ vẻ cao ngạo gì mà chỉ nói tiếp với vẻ lạnh nhạt: “Bọn mi, muốn cách chết như thế, muốn cái thế giới có siêu năng lực, có các yếu tố quỷ quái không thể kiểm soát được. Bọn mi muốn có ‘kỳ tích’. Tất cả mọi thứ đều được xây dựng trên cơ sở này. Không phải là chúng ta muốn xuất hiện mà là loài người đã tạo ra chúng ta, tạo ra tất cả những thứ này, từ những tín ngưỡng thời xa xưa cho đến cái thế giới thần kì thường thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, tất cả đều là thứ mà loài người muốn.”
Tôi ngồi nghe những lời này của nó trong im lặng.
Nó nhìn tôi với ánh mắt đáng thương: “Mi nhìn thấy cái chết, vì thế muốn thay đổi cái thế giới này. Nhưng đối với đại đa số người trên thế giới này thì những gì mà mi nhìn thấy, mi trải qua, mi chán ghét, lại là thứ mà họ muốn. Bọn họ muốn trở thành người như mi.”
Tôi né tránh ánh mắt của Meditation, đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.
Trong đầu tôi lần lượt hiện lên hình ảnh những sợi xích nặng nề trên người những linh hồn đó, sự oán thán, bất mãn của bọn họ và cả cảnh tượng có người đứng ở góc đường tuyên truyền ủng hộ ma vương.
Tôi đột nhiên hiểu ra là tại sao Ông Trời lại phát điên.
Nên nói là tại sao cái thế giới này lại phát điên.
Những lời nói của Diệp Thanh dường như đang vang lên bên tai tôi.
Anh ta từng nói là, muốn xây dựng một quy tắc mới. Việc phán xét công khai, xử phạt công khai… Những thứ này e rằng cũng là một phần trong kế hoạch.
Lúc này tôi tin tưởng Diệp Thanh một cách mù quáng, vô điều kiện.
Tôi nói với Meditation: “Chúng tôi sẽ thay đổi những thứ này.”
Nó khẽ nhún vai, không còn vẻ gì là nghiêm túc, lại quay về với cái vẻ đáng yêu dễ thương thường thấy trong phim hoạt hình.
“Tuỳ mi thôi. Tên điên, đồ đần, đồ ngu. Mi thích làm gì làm đi.” Trông nó khá là giận, quay người định đi khỏi.
“Cô đã tác động đến suy nghĩ của loài người như thế nào?” Tôi hỏi với vẻ dứt khoát.
“Loài người nghĩ ta là một con ác quỷ giảo hoạt. Ta chỉ làm một con ác quỷ theo như suy nghĩ của bọn mi mà thôi.” Meditation nháy mắt với tôi, rồi lại quay người định bỏ đi.
“Cô có biết ở đâu có cổng ra vào dị không gian không?”
Tay nó đang đặt trên nắm cửa, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta có thấy qua rồi. Theo như trực giác của ta, nơi đó có quá nhiều sự chết chóc. Nơi đó có thể nuốt chửng cả ta.” Meditation nói với vẻ nghiêm túc.
Tôi nhớ lại về cảnh tượng trong thế giới tương lai, Meditation không hề nói sai chút nào cả.
Ở nơi đó, ý thức hỗn loạn và phức tạp của loài người quả thật có thể làm tan biến linh hồn.
Có thể chính vì lẽ này mà trong thế giới tương lai, ma vương lộng hành, ma vương kết hợp thân phận hồn ma và phương thức hành động của linh hồn và đã trở thành kẻ nắm quyền.
“Vì thế, ta không bao giờ lại gần những nơi đó. À, ở Dân Khánh cũng có những nơi thế này, nhưng rất không ổn định. Mi nên đi đến những nơi ít người để tìm xem. Những thành phố lớn như là Dân Khánh có rất nhiều người sở hữu siêu năng lực, sẽ khiến cho những cái cổng ra vào đó không ổn định.” Meditation đưa ra đề nghị.
Xem ra nó không hề nghĩ tôi sẽ thành công, không hề lo lắng gì về việc giúp đỡ cho tôi rồi thì môi trường sinh tồn của mình sẽ bị phá huỷ.
Tôi lên tiếng cám ơn nó, không còn ngăn nó lại nữa.
Meditation vừa mới đi khỏi thì lại có y tá mở cửa đi vào.
Trông cô ta có hơi ngạc nhiên: “Anh Lâm, lúc nãy có người đến đây sao?”
Chắc là y tá đã nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa của Meditation. Nó chỉ là một linh hồn, thực ra hoàn toàn không cần phải mở cửa đi ra vào.
Tôi nói với vẻ ngại ngùng: “À, lúc nãy tôi có ngồi dậy, không có gì cả.”
Y tá nhìn tôi một hồi và lên tiếng nhắc nhở: “Anh cần phải nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì thì nhấn chuông gọi chúng tôi được rồi.” Ánh mắt ngờ vực của cô ta trông như đang nghi ngờ tôi sẽ bỏ trốn vậy.
Tôi chỉ đành gật đầu đồng ý.
Đợi khi y tá đi ra khỏi phòng, tôi cũng không nằm nghỉ như lời dặn của cô ta mà mở điện thoại lên, tìm đọc các tin tức gần đây.
“Tôi không có giữ cái tượng điêu khắc đó.”
“Ta sẽ tìm được nó.” Meditation nghiến chặt răng, trông như muốn xé xác cái người đã phá huỷ tượng điêu khắc.
“Muốn2tôi dùng năng lực lên người cô ngay bây giờ sao?” Tôi lại hỏi tiếp.
“Hừ!” Cô ta nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Mi tưởng có thể sao?”
“Tôi không có ý định sẽ giết cô.” Tôi nói với vẻ chân thành.
Nếu như tôi có thể thay đổi cả thế giới, vậy thì bây giờ có giết Meditation hay không cũng không quan trọng.
“Nhưng chắc mi thích nhìn thấy bộ dạng quái đản này của ta hơn chứ nhỉ?” Meditation vẫn trưng ra vẻ khinh thường, trông như đã nhìn thấu được suy nghĩ của tôi.
Tôi không còn gì để nói.
“Đợi7ta tìm được tượng rồi sẽ đến tìm mi.” Meditation quay người định đi ra khỏi phòng.
Tôi gọi nó lại: “Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi cô. Xem như là điều kiện trao đổi đi.”
Meditation quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, không có quay người bỏ đi ngay.
“Cô có phải là linh hồn xuất hiện đầu tiên không?” Tôi lên tiếng hỏi.
“Sao ta biết chứ?” Meditation bĩu môi.
“Lúc cô được sinh ra có cảm giác gì?”
Vẻ mặt Meditation nghiêm túc hẳn lên, đưa mắt đánh giá tôi: “Cảm giác? Không có cảm giác gì cả.1Ban đầu ta mơ mơ màng màng, vì suy nghĩ của loài người bọn mi cũng không được rõ ràng lắm. Loài người suy nghĩ như thế nào về ta thì chưa được xác định rõ ràng, cũng chưa thống nhất. Đợi khi ta tỉnh táo hẳn thì đã trở thành thần chết rồi. Chắc hẳn mi đã theo dõi ta và nhìn thấy rất nhiều chuyện rồi nhỉ?”
“Vẫn còn có rất nhiều chuyện mà tôi không biết.” Tôi trả lời một cách thành thật.
Meditation đã sáng lập công ty ở thế giới loài người như thế nào, hoà nhập7vào thế giới loài người ra sao và cả quá trình tiếp xúc với tập đoàn tài chính Tứ Hải, tôi không hề biết gì về những chuyện này.
Meditation quay sang nhìn về phía cửa phòng bệnh, sắc mặt tối sầm lại.
“Điều tôi muốn hỏi là…” Tôi lại lên tiếng.
Meditation lắc đầu, liếc về phía tôi: “Ta biết mi muốn hỏi gì, nhưng ta cho rằng mi không còn cơ hội nữa đâu.”
Tôi sững người ra.
“Cuộc đối thoại giữa mi và người kia, ta đã nghe thấy hết rồi.” Meditation nhìn về phía cái ghế kia.
Trước đó Trần Dật Hàm0đã ngồi trên cái ghế kia.
Tôi đột nhiên nhận ra rằng, hình như năng lực của Nam Cung Diệu đã biến mất rồi.
Bây giờ tôi không thể nhìn thấy dây xích được nữa.
Mồ hôi lạnh tuôn ào ạt phía sau lưng tôi.
Chẳng lẽ cái việc mượn năng lực chỉ có ở trong thế giới ma quỷ lộng hành thôi sao?
Suy nghĩ kĩ lại, trước đây trong cảnh mộng, Diệp Thanh đã từng mượn năng lực của Lưu Miểu.
Lúc đó tôi đang trong trạng thái linh hồn. Năng lực của tôi còn yếu. Là tôi đang dùng năng lực của Lưu Miểu để giết chết Sở Nhuận hay là Diệp Thanh thì vẫn còn chưa thể xác định được.
Tôi cảm thấy đầu óc rối bời.
Nếu như không thể vay mượn năng lực, mà Nam Cung Diệu vẫn còn sống thì theo tôi thấy đây là một chuyện tốt.
Nhưng Nam Cung Diệu chưa được hồi sinh, còn tôi lại không thể sử dụng năng lực của anh ta…
“... Mi không thể nào thay đổi thế giới này được đâu.” Meditation nói một cách bình thản, giống như đang nói một chân lí vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía nó, tạm gác những chuyện rắc rối này sang một bên.
“Tôi sẽ thay đổi cái thế giới này.” Tôi nói với vẻ kiên quyết.
Meditation đưa mắt nhìn xung quanh với ánh mắt vô hồn.
“Mi cũng biết đấy, ta đã tồn tại được rất lâu rồi, ta đã trải qua rất nhiều chuyện. Ta có thể khẳng định chắc chắn với mi, thế giới này hết thuốc chữa rồi.” Meditation lại nhìn về phía tôi: “Vì người mà mi muốn cứu lại không hề muốn được cứu.”
Lời này của Meditation làm tôi nhớ lại những người đi theo ma vương.
“Sự ra đời của ta chính là một minh chứng. Ta chính là hình mẫu đại diện cho cái chết và ác ma, ma quỷ.” Meditation khoanh tay, không hề tỏ vẻ cao ngạo gì mà chỉ nói tiếp với vẻ lạnh nhạt: “Bọn mi, muốn cách chết như thế, muốn cái thế giới có siêu năng lực, có các yếu tố quỷ quái không thể kiểm soát được. Bọn mi muốn có ‘kỳ tích’. Tất cả mọi thứ đều được xây dựng trên cơ sở này. Không phải là chúng ta muốn xuất hiện mà là loài người đã tạo ra chúng ta, tạo ra tất cả những thứ này, từ những tín ngưỡng thời xa xưa cho đến cái thế giới thần kì thường thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, tất cả đều là thứ mà loài người muốn.”
Tôi ngồi nghe những lời này của nó trong im lặng.
Nó nhìn tôi với ánh mắt đáng thương: “Mi nhìn thấy cái chết, vì thế muốn thay đổi cái thế giới này. Nhưng đối với đại đa số người trên thế giới này thì những gì mà mi nhìn thấy, mi trải qua, mi chán ghét, lại là thứ mà họ muốn. Bọn họ muốn trở thành người như mi.”
Tôi né tránh ánh mắt của Meditation, đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.
Trong đầu tôi lần lượt hiện lên hình ảnh những sợi xích nặng nề trên người những linh hồn đó, sự oán thán, bất mãn của bọn họ và cả cảnh tượng có người đứng ở góc đường tuyên truyền ủng hộ ma vương.
Tôi đột nhiên hiểu ra là tại sao Ông Trời lại phát điên.
Nên nói là tại sao cái thế giới này lại phát điên.
Những lời nói của Diệp Thanh dường như đang vang lên bên tai tôi.
Anh ta từng nói là, muốn xây dựng một quy tắc mới. Việc phán xét công khai, xử phạt công khai… Những thứ này e rằng cũng là một phần trong kế hoạch.
Lúc này tôi tin tưởng Diệp Thanh một cách mù quáng, vô điều kiện.
Tôi nói với Meditation: “Chúng tôi sẽ thay đổi những thứ này.”
Nó khẽ nhún vai, không còn vẻ gì là nghiêm túc, lại quay về với cái vẻ đáng yêu dễ thương thường thấy trong phim hoạt hình.
“Tuỳ mi thôi. Tên điên, đồ đần, đồ ngu. Mi thích làm gì làm đi.” Trông nó khá là giận, quay người định đi khỏi.
“Cô đã tác động đến suy nghĩ của loài người như thế nào?” Tôi hỏi với vẻ dứt khoát.
“Loài người nghĩ ta là một con ác quỷ giảo hoạt. Ta chỉ làm một con ác quỷ theo như suy nghĩ của bọn mi mà thôi.” Meditation nháy mắt với tôi, rồi lại quay người định bỏ đi.
“Cô có biết ở đâu có cổng ra vào dị không gian không?”
Tay nó đang đặt trên nắm cửa, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta có thấy qua rồi. Theo như trực giác của ta, nơi đó có quá nhiều sự chết chóc. Nơi đó có thể nuốt chửng cả ta.” Meditation nói với vẻ nghiêm túc.
Tôi nhớ lại về cảnh tượng trong thế giới tương lai, Meditation không hề nói sai chút nào cả.
Ở nơi đó, ý thức hỗn loạn và phức tạp của loài người quả thật có thể làm tan biến linh hồn.
Có thể chính vì lẽ này mà trong thế giới tương lai, ma vương lộng hành, ma vương kết hợp thân phận hồn ma và phương thức hành động của linh hồn và đã trở thành kẻ nắm quyền.
“Vì thế, ta không bao giờ lại gần những nơi đó. À, ở Dân Khánh cũng có những nơi thế này, nhưng rất không ổn định. Mi nên đi đến những nơi ít người để tìm xem. Những thành phố lớn như là Dân Khánh có rất nhiều người sở hữu siêu năng lực, sẽ khiến cho những cái cổng ra vào đó không ổn định.” Meditation đưa ra đề nghị.
Xem ra nó không hề nghĩ tôi sẽ thành công, không hề lo lắng gì về việc giúp đỡ cho tôi rồi thì môi trường sinh tồn của mình sẽ bị phá huỷ.
Tôi lên tiếng cám ơn nó, không còn ngăn nó lại nữa.
Meditation vừa mới đi khỏi thì lại có y tá mở cửa đi vào.
Trông cô ta có hơi ngạc nhiên: “Anh Lâm, lúc nãy có người đến đây sao?”
Chắc là y tá đã nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa của Meditation. Nó chỉ là một linh hồn, thực ra hoàn toàn không cần phải mở cửa đi ra vào.
Tôi nói với vẻ ngại ngùng: “À, lúc nãy tôi có ngồi dậy, không có gì cả.”
Y tá nhìn tôi một hồi và lên tiếng nhắc nhở: “Anh cần phải nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì thì nhấn chuông gọi chúng tôi được rồi.” Ánh mắt ngờ vực của cô ta trông như đang nghi ngờ tôi sẽ bỏ trốn vậy.
Tôi chỉ đành gật đầu đồng ý.
Đợi khi y tá đi ra khỏi phòng, tôi cũng không nằm nghỉ như lời dặn của cô ta mà mở điện thoại lên, tìm đọc các tin tức gần đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook