Hồ Ly Truyện
-
Chương 10
Thấy ta thất thần, Thương Ngân hắng giọng, hỏi tiếp:
“Từ Ly tiên tử, cô chưa trả lời bổn vương.”
Ta dịu dàng đáp:
“Thưa Long Vương, điện hạ có ơn với Tiểu Ly, dĩ nhiên Tiểu Ly có bổn phận bồi người cho đến khi người bình phục.”
Thương Ngân vuốt râu tỏ vẻ hài lòng, trong khi cha ta trở nên đầy căng thẳng. Nhưng ông không nói gì. Dù sao, chuyện ta thiếu nợ con trai người ta là thật, vả lại, Đông Hải là một thế lực quá lớn, không gây mất hòa khí thì hơn.
Ta đành phải đi theo cha con Thương Diệp về Đông Hải.
Thương Diệp được trở về dưới nước, niềm vui sướng hiện rõ ra mặt. Nhưng ta thì không cảm thấy như vậy. Cảm giác lúc trước làm con hồ ly được phép thuật của Thương Diệp che chở, có thể thoải mái chạy lăng quăng với cảm giác bị giam lỏng trong làn nước như bây giờ thật là khác nhau một trời một vực. Chưa kể các vị tiên rồng rùa cá tôm ở chỗ này đều nhìn ta bằng loại ánh mắt bài xích, điều này khiến ta không thoải mái tí nào.
Một hôm, ta đang dẫn Thương Diệp đi bộ quanh vườn san hô thì có hai giọng nói the thé lọt vào tai:
“Biết gì chưa? Nhị điện hạ và tiên nữ hồ ly sắp thành thân rồi.”
“Ngươi nghe ai nói? Sao có thể nhanh như vậy, trong long cung chúng ta còn chưa có động tĩnh gì kia mà.”
Đáp lại là tiếng cười khúc khích:
“Ấy ấy… Người ta đã dâng đến tận nhà, còn không có chuyện đó xảy ra? Chúng tiên ngoài kia đã đồn ầm lên chuyện tiên nữ hồ ly lấy thân báo đáp kia kìa….”
Ta vội vã thoát khỏi chỗ đó, cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt. Tên Thương Diệp không biết tốt xấu còn nắm lấy tay ta xoa xoa, cất giọng lo lắng hỏi:
“Tử Ly tỷ tỷ, sao tỷ giận vậy? Người ta không ngoan nên tỷ không vui sao?”
Vốn đã sẵn bức bối vì môi trường sống không phù hợp, ta bỗng cảm thấy cái từ “lấy thân báo đáp” kia thật chói tai. Ta liếc mắt nhìn hắn, bực dọc nói:
“Ai là tỷ tỷ của ngươi? Tỷ tỷ của ngươi là Thương Du, không phải ta.”
Thương Diệp ngẩn ra, ánh mắt ngây thơ vô tội rung rung sắp khóc. Chợt một giọng nói bất bình vang lên:
“Em ta đã làm gì có lỗi, sao cô làm nó khóc thế kia?”
Là Thương Du. Ta hơi dịu giọng nói:
“Là ta khó chịu nên có hơi nặng lời với cậu ấy. Ta không cố ý.”
Thương Du hừ lạnh:
“Cô có gì mà phải khó chịu chứ!”
“Nghe lời hồ đồ làm ảnh hưởng tới thanh danh, ta làm sao dễ chịu được.”
“Đừng quên em trai ta ra nông nỗi này là vì cô. Cô liệu hồn mà đối xử tốt với nó. Còn định giở thói tiểu thư kiêu căng ra sao?” Thương Du nói mát.
Mắt thấy Thương Diệp sắp mở miệng bênh vực ta, nàng ta xoay lưng bỏ đi. Ta chợt có cảm giác không đúng. Ta nhớ rằng trước đây khi gặp ta ở động hồ ly, Thương Du không hề nói nặng, cũng không oán trách ta nửa lời.Vì sao kể từ khi ta xuống Đông Hải Long Cung bầu bạn với Thương Diệp, thái độ của nàng ấy đối với ta lại thay đổi như vậy?
Trong lúc tâm trạng phiền muộn, ta định quay về nhà một chuyến. Nhưng ta phát hiện ra rằng không biết từ khi nào, cánh của lớn của Long cung khước từ để ta bước qua. Mỗi lần muốn bước ra, ta đều bị một bức tường vô hình vững chãi ngăn lại, có lúc còn suýt nữa dập mũi. Ta ngạc nhiên hết sức, Long Vương lúc trước mời ta đến làm khách, chứ đâu phải làm tù nhân?
Ta quyết định chạy đến chỗ vợ chồng Long Vương để hỏi cho ra lẽ, nhưng lại đến đúng lúc hai người đang thưởng trà. Trà dưới Long cung khác với trà trên đất liền, là một loại hỗn hợp sánh đặc, mùi hơi nồng nhưng nhìn chung vẫn có đặc trưng của trà nói chung. Ta bất đắc dĩ ngắt ngang nhã hứng của họ:
“Xin hỏi Long Vương, sao người đặt cấm chế trên cánh cổng của Long cung? Tiểu Ly muốn về thăm nhà nhưng không thoát ra được.”
Đông Hải Long Vương chưa kịp đáp, Long Hậu đã cất giọng lạnh lùng:
“Tiên tử đừng nghĩ nhiều, chăm sóc tốt cho con trai ta là được. Chuyện về nhà, xin hãy nán lại một thời gian.”
“Đúng vậy.” Thương Ngân nói. “Thương Diệp chưa bình phục, mong tiên tử hãy nghĩ cho nó.”
Ta ngập ngừng nói:
“Ngoài kia xuất hiện lời đồn không hay, e là nếu tiếp tục ở đây, sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng Đông Hải Long Cung. Tiểu Ly nghĩ vẫn nên trở về động hồ ly một thời gian thì hơn.”
Long Hậu chợt vỗ mạnh lên bàn, hơi sẵn giọng:
“Con trai ta còn chưa nói gì, cô sợ bị kẻ khách chê cười ư? Tiên tử, người quá coi trọng bản thân mình rồi.”
Ta càng nghĩ càng thấy quái lạ, sao ta cứ có cảm giác cặp vợ chồng già này đang xem mình là đứa con dâu bị ghẻ lạnh mà đối đãi vậy kìa? Chợt một giọng cười trong trẻo vang lên, khiến sắc mặc vợ chồng Long Vương thay đổi. Hai người đứng dậy, hướng một cái bóng trắng vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa vái chào:
“Chuyện trong nhà để cho Thần quân phải chê cười, thật hổ thẹn!”
Ta thì đứng sững ra đó. Cái người được gọi là Thần quân kia, đang nhìn về hướng ta mỉm cười. Đã bao lâu rồi ta mới nhìn thấy gương mặt này? Ta nhớ rõ, lần cuối cùng nhìn thấy chàng là một trăm mười mấy năm về trước. Thời gian một trăm mười mấy năm ấy đối với thần tiên không được xem là quá lâu, nhưng đối với hạ giới là thời gian của một đời một kiếp. Khóe mắt ta chợt cay cay, cảm giác chua xót quen thuộc lại bắt đầu dâng lên. Thực ra, ngay từ lần bái sư trên đỉnh Tĩnh Sơn, mỗi lần nhìn thấy người đó, ta sẽ trải qua loại dằn vặt vô hình này. Lúc chưa nhớ lại chuyện bông sen trắng kia, ta còn có thể tự lừa dối mình, cố gắng đối đãi với chàng bằng tình cảm mà người học trò nên có với thầy của mình. Ta giả vờ rất giỏi, khống chế tình cảm của mình hết sức tài tình. Nhưng mà bây giờ ta cảm thấy việc đó đã trở nên hết sức khó khăn. Đoạn ký ức được Ly Tình khơi gợi đã nâng những cảm xúc ấy vượt quá giới hạn của ta, khiến ta không thể bình tĩnh đối mặt vơi Bạch Hạc như trước nữa.
Một trăm năm qua, mỗi khi nhớ đến chàng, cảm giác chua xót đó chưa bao giờ biến mất. Cho dù ta tốn bao nhiêu nhiêu thời gian để rèn luyện cho mình một trái tim vững vàng cứng cỏi, nhưng giây phút đứng trước mặt chàng, ta nhận ra mình vẫn chỉ là con hồ ly nhu nhược ngốc nghếch như ngày nào.
Dường như không nhận ra ánh mắt ngấn lệ đầu đau thương của ta, Bạch Hạc quay sang gật đầu với vợ chồng Long Vương, nghiêm trang nói:
“Là bổn thần quân đường đột, mong người đừng bận tâm.”
Chàng xoay người quay ra ngoài điện, cứ như vậy phớt lờ ta. Vợ chồng Long Vương cũng vội vã đứng dậy rời theo. Đứng một mình giữa căn phòng sơn son thiếp vàng, ta chợt cảm thấy thật lạnh. Ta muốn về với động hồ ly ấm áp hơn bao giờ hết.
Nếu phá được cấm chế, ta có thể ra ngoài đúng không?
“Từ Ly tiên tử, cô chưa trả lời bổn vương.”
Ta dịu dàng đáp:
“Thưa Long Vương, điện hạ có ơn với Tiểu Ly, dĩ nhiên Tiểu Ly có bổn phận bồi người cho đến khi người bình phục.”
Thương Ngân vuốt râu tỏ vẻ hài lòng, trong khi cha ta trở nên đầy căng thẳng. Nhưng ông không nói gì. Dù sao, chuyện ta thiếu nợ con trai người ta là thật, vả lại, Đông Hải là một thế lực quá lớn, không gây mất hòa khí thì hơn.
Ta đành phải đi theo cha con Thương Diệp về Đông Hải.
Thương Diệp được trở về dưới nước, niềm vui sướng hiện rõ ra mặt. Nhưng ta thì không cảm thấy như vậy. Cảm giác lúc trước làm con hồ ly được phép thuật của Thương Diệp che chở, có thể thoải mái chạy lăng quăng với cảm giác bị giam lỏng trong làn nước như bây giờ thật là khác nhau một trời một vực. Chưa kể các vị tiên rồng rùa cá tôm ở chỗ này đều nhìn ta bằng loại ánh mắt bài xích, điều này khiến ta không thoải mái tí nào.
Một hôm, ta đang dẫn Thương Diệp đi bộ quanh vườn san hô thì có hai giọng nói the thé lọt vào tai:
“Biết gì chưa? Nhị điện hạ và tiên nữ hồ ly sắp thành thân rồi.”
“Ngươi nghe ai nói? Sao có thể nhanh như vậy, trong long cung chúng ta còn chưa có động tĩnh gì kia mà.”
Đáp lại là tiếng cười khúc khích:
“Ấy ấy… Người ta đã dâng đến tận nhà, còn không có chuyện đó xảy ra? Chúng tiên ngoài kia đã đồn ầm lên chuyện tiên nữ hồ ly lấy thân báo đáp kia kìa….”
Ta vội vã thoát khỏi chỗ đó, cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt. Tên Thương Diệp không biết tốt xấu còn nắm lấy tay ta xoa xoa, cất giọng lo lắng hỏi:
“Tử Ly tỷ tỷ, sao tỷ giận vậy? Người ta không ngoan nên tỷ không vui sao?”
Vốn đã sẵn bức bối vì môi trường sống không phù hợp, ta bỗng cảm thấy cái từ “lấy thân báo đáp” kia thật chói tai. Ta liếc mắt nhìn hắn, bực dọc nói:
“Ai là tỷ tỷ của ngươi? Tỷ tỷ của ngươi là Thương Du, không phải ta.”
Thương Diệp ngẩn ra, ánh mắt ngây thơ vô tội rung rung sắp khóc. Chợt một giọng nói bất bình vang lên:
“Em ta đã làm gì có lỗi, sao cô làm nó khóc thế kia?”
Là Thương Du. Ta hơi dịu giọng nói:
“Là ta khó chịu nên có hơi nặng lời với cậu ấy. Ta không cố ý.”
Thương Du hừ lạnh:
“Cô có gì mà phải khó chịu chứ!”
“Nghe lời hồ đồ làm ảnh hưởng tới thanh danh, ta làm sao dễ chịu được.”
“Đừng quên em trai ta ra nông nỗi này là vì cô. Cô liệu hồn mà đối xử tốt với nó. Còn định giở thói tiểu thư kiêu căng ra sao?” Thương Du nói mát.
Mắt thấy Thương Diệp sắp mở miệng bênh vực ta, nàng ta xoay lưng bỏ đi. Ta chợt có cảm giác không đúng. Ta nhớ rằng trước đây khi gặp ta ở động hồ ly, Thương Du không hề nói nặng, cũng không oán trách ta nửa lời.Vì sao kể từ khi ta xuống Đông Hải Long Cung bầu bạn với Thương Diệp, thái độ của nàng ấy đối với ta lại thay đổi như vậy?
Trong lúc tâm trạng phiền muộn, ta định quay về nhà một chuyến. Nhưng ta phát hiện ra rằng không biết từ khi nào, cánh của lớn của Long cung khước từ để ta bước qua. Mỗi lần muốn bước ra, ta đều bị một bức tường vô hình vững chãi ngăn lại, có lúc còn suýt nữa dập mũi. Ta ngạc nhiên hết sức, Long Vương lúc trước mời ta đến làm khách, chứ đâu phải làm tù nhân?
Ta quyết định chạy đến chỗ vợ chồng Long Vương để hỏi cho ra lẽ, nhưng lại đến đúng lúc hai người đang thưởng trà. Trà dưới Long cung khác với trà trên đất liền, là một loại hỗn hợp sánh đặc, mùi hơi nồng nhưng nhìn chung vẫn có đặc trưng của trà nói chung. Ta bất đắc dĩ ngắt ngang nhã hứng của họ:
“Xin hỏi Long Vương, sao người đặt cấm chế trên cánh cổng của Long cung? Tiểu Ly muốn về thăm nhà nhưng không thoát ra được.”
Đông Hải Long Vương chưa kịp đáp, Long Hậu đã cất giọng lạnh lùng:
“Tiên tử đừng nghĩ nhiều, chăm sóc tốt cho con trai ta là được. Chuyện về nhà, xin hãy nán lại một thời gian.”
“Đúng vậy.” Thương Ngân nói. “Thương Diệp chưa bình phục, mong tiên tử hãy nghĩ cho nó.”
Ta ngập ngừng nói:
“Ngoài kia xuất hiện lời đồn không hay, e là nếu tiếp tục ở đây, sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng Đông Hải Long Cung. Tiểu Ly nghĩ vẫn nên trở về động hồ ly một thời gian thì hơn.”
Long Hậu chợt vỗ mạnh lên bàn, hơi sẵn giọng:
“Con trai ta còn chưa nói gì, cô sợ bị kẻ khách chê cười ư? Tiên tử, người quá coi trọng bản thân mình rồi.”
Ta càng nghĩ càng thấy quái lạ, sao ta cứ có cảm giác cặp vợ chồng già này đang xem mình là đứa con dâu bị ghẻ lạnh mà đối đãi vậy kìa? Chợt một giọng cười trong trẻo vang lên, khiến sắc mặc vợ chồng Long Vương thay đổi. Hai người đứng dậy, hướng một cái bóng trắng vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa vái chào:
“Chuyện trong nhà để cho Thần quân phải chê cười, thật hổ thẹn!”
Ta thì đứng sững ra đó. Cái người được gọi là Thần quân kia, đang nhìn về hướng ta mỉm cười. Đã bao lâu rồi ta mới nhìn thấy gương mặt này? Ta nhớ rõ, lần cuối cùng nhìn thấy chàng là một trăm mười mấy năm về trước. Thời gian một trăm mười mấy năm ấy đối với thần tiên không được xem là quá lâu, nhưng đối với hạ giới là thời gian của một đời một kiếp. Khóe mắt ta chợt cay cay, cảm giác chua xót quen thuộc lại bắt đầu dâng lên. Thực ra, ngay từ lần bái sư trên đỉnh Tĩnh Sơn, mỗi lần nhìn thấy người đó, ta sẽ trải qua loại dằn vặt vô hình này. Lúc chưa nhớ lại chuyện bông sen trắng kia, ta còn có thể tự lừa dối mình, cố gắng đối đãi với chàng bằng tình cảm mà người học trò nên có với thầy của mình. Ta giả vờ rất giỏi, khống chế tình cảm của mình hết sức tài tình. Nhưng mà bây giờ ta cảm thấy việc đó đã trở nên hết sức khó khăn. Đoạn ký ức được Ly Tình khơi gợi đã nâng những cảm xúc ấy vượt quá giới hạn của ta, khiến ta không thể bình tĩnh đối mặt vơi Bạch Hạc như trước nữa.
Một trăm năm qua, mỗi khi nhớ đến chàng, cảm giác chua xót đó chưa bao giờ biến mất. Cho dù ta tốn bao nhiêu nhiêu thời gian để rèn luyện cho mình một trái tim vững vàng cứng cỏi, nhưng giây phút đứng trước mặt chàng, ta nhận ra mình vẫn chỉ là con hồ ly nhu nhược ngốc nghếch như ngày nào.
Dường như không nhận ra ánh mắt ngấn lệ đầu đau thương của ta, Bạch Hạc quay sang gật đầu với vợ chồng Long Vương, nghiêm trang nói:
“Là bổn thần quân đường đột, mong người đừng bận tâm.”
Chàng xoay người quay ra ngoài điện, cứ như vậy phớt lờ ta. Vợ chồng Long Vương cũng vội vã đứng dậy rời theo. Đứng một mình giữa căn phòng sơn son thiếp vàng, ta chợt cảm thấy thật lạnh. Ta muốn về với động hồ ly ấm áp hơn bao giờ hết.
Nếu phá được cấm chế, ta có thể ra ngoài đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook