Hồ Ly Trùng Sinh
Chương 42: Có một tình yêu…

Tử Phủ Đế Quân vui mừng cúi đầu nhìn Đản Hoàng Tô trong lòng, vừa vặn thấy đôi mắt sáng rực cùng khóe mõm đang…run run của nàng.

Tử Phủ Đế Quân có cảm giác bị nắm thóp, vô cùng xấu hổ.

“Chuyện này, ta…” Tử Phủ Đế Quân sờ mũi.

“Em hiểu rồi, anh không cần giải thích.” Đản Hoàng Tô thấu hiểu: “Chỉ là…”

Đản Hoàng Tô giật giật khóe mõm: “Chẳng lẽ anh không phát hiện bạn kia đang cài bẫy anh hả?”

“Bẫy?” Tử Phủ Đế Quân không hiểu, chớp chớp hàng mi.

Trái tim Đản Hoàng Tô run run, vội vàng quay mặt sang chỗ khác.

—— hoặc là, mình không thể yêu cầu đại thần quá cao được, thuật pháp biến thái, chỉ số thông minh như vậy thì chỉ số tình cảm thiếu hụt cũng là chuyện có tình có lý!

Tử Phủ Đế Quân lên QQ nói chuyện xong trời cũng sập tối, nếu vậy, điện thoại của nàng…Đản Hoàng Tô nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài, quyết định ngày mai hẵng đi mua điện thoại sau.

“Tắm rửa rồi đi ngủ nha.” Đản Hoàng Tô đề nghị.

“Được.”

Tử Phủ Đế Quân ôm Đản Hoàng Tô thuấn di đến bể tắm ngoài trời.

Trước tiên đặt Đản Hoàng Tô xuống đất, sau đó bàn tay trắng nõn kia nhẹ nhàng cởi đồ, áo the rơi xuống…Tử Phủ Đế Quân cởi sạch sẽ đi về phía bồn tắm.

Đản Hoàng Tô tự giác dùng bàn chân che mắt.

Tử Phủ Đế Quân: “…”

Tử Phủ Đế Quân ấm ức: “Dáng người ta thực sự thê thảm như vậy hay sao?”

Cái này em gọi là phi lễ chớ nhìn được không!

Đản Hoàng Tô 囧 các loại.

Rõ ràng Tử Phủ Đế Quân không biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn, ánh mắt xuyên qua kẽ chân chiếu thẳng đến mắt nàng, âm thầm oán trách, tựa hồ nàng không nhìn hắn tức là nàng không có tình cảm với hắn vậy.

Tử Phủ Đế Quân chầm chậm nói: “Cho dù dáng người của ta thật sự vô cùng thê thảm, nhưng nàng từng nói nàng thích ta, cho nên phải thích cả dáng người của ta.”

Được rồi, nếu hắn đã nói như vậy…dù sao cũng không phải chưa thấy lần nào.

Đản Hoàng Tô bình tĩnh bỏ chân xuống, sau đó bình tĩnh…nuốt nước miếng.

Lần đầu tiên nhìn thấy tâm trạng đang bực bội do uống nước tắm, cộng thêm chưa có tình cảm gì, cho nên cũng chẳng nảy sinh sắc tâm khác lạ nào, nhưng hôm nay đã có danh có phận, tâm ý cũng ở phương xa, tư tưởng không bay về phương xa mới là lạ!

Ôi, bờ vai mạnh mẽ kia, vòng eo rắn chắc kia…

Tầm mắt Đản Hoàng Tô bay lên bay xuống, nhịn không được nuốt nước miếng lần nữa.

Ánh mắt Tử Phủ Đế Quân sắc bén đến cỡ nào!

Tử Phủ Đế Quân thích: “Thật ra nàng thích dáng người của ta đi.”

Đản Hoàng Tô không nói lời nào, Đản Hoàng Tô ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời.

Bởi vì Đản Hoàng Tô chảy máu mũi.

Tử Phủ Đế Quân hoàn toàn thích!

Tắm rửa xong, Tử Phủ Đế Quân thần thanh khí sảng ôm Đản Hoàng Tô thuấn di đến phòng riêng, lên giường nằm, lăn qua lăn lại không ngủ được.

Đản Hoàng Tô ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhung tuyết vận công, nhìn hắn lăn qua lộn lại cũng không thể tập trung.

Nói chung, nàng không tĩnh tọa thêm nữa.

Đản Hoàng Tô nhảy lên giường, nói với Tử Phủ Đế Quân: “Chúng ta đi ngân hà nhỏ đi.”

“Được.” Tử Phủ Đế Quân vui vẻ đáp.

Đợi cho đến khi hai người đến nơi cũng phải mất chút thời gian.

Đản Hoàng Tô nhìn Tử Phủ Đế Quân màu mè xa hoa tột độ bên cạnh…không thể không thừa nhận, nàng đã nhìn quen hắn như vậy rồi.

Tử Phủ Đế Quân ôm Đản Hoàng Tô vào lòng, lúc này mới nhớ đến hỏi: “Sao nàng lại muốn đi ngân hà này?”

“Yêu đương đó.” Đản Hoàng Tô dốc lòng dạy dỗ: “Bây giờ chúng ta đang là người yêu của nhau nha, vậy nên thi thoảng phải đi chơi, ngắm phong cảnh các kiểu để bồi dưỡng tình cảm, không thì đi ăn hay xem phim gì đó.”

Đản Hoàng Tô quyết định, để bạn Tình yêu tìm máy nhắn tin kia xạo ke với Tử Phủ Đế Quân thì đích thân nàng ra tay còn hơn.

Tuy thật ra nàng cũng không biết nên yêu đương như thế nào.

Tường vân bảy màu chói mắt tăng tốc, không bao lâu sau đã đến ngân hà nhỏ.

Ngân hà.

Màn đêm êm mượt như nhung lụa, những ngôi sao lấp lánh trên cao, một người một cáo lơ lửng ở chính giữa, từ xa nhìn lại, đẹp đẽ như vậy, mông lung như vậy.

Tử Phủ Đế Quân chân thành nhìn Đản Hoàng Tô: honey…

Đản Hoàng Tô chân thành ngửa đầu bốn mươi lăm độ: darling…

Tử Phủ Đế Quân: honey…

Đản Hoàng Tô: darling…

Tử Phủ Đế Quân: honey…

Đản Hoàng Tô: darling…

… …

Vì một màn hoang tưởng sến rện mà Đản Hoàng Tô thực không có tiền đồ tự bật cười ha ha, ánh sáng hồng rực rỡ chợt lóe lên trên lớp lông cáo của nàng rồi biến mất.

Tử Phủ Đế Quân hơi sững lại, nhìn thoáng qua màu hồng vừa biến mất kia, ngẫm nghĩ vuốt vuốt lông nàng: “Nàng cười gì vậy?”

Nói anh cũng có hiểu đâu!

Đản Hoàng Tô chùi nước mắt, đề nghị: “Tụi mình đi chỗ khác đi.”

Bời vì nếu tiếp tục ở lại chỗ này chắc chắn nàng lại cười sặc mất thôi.

Sao Tử Phủ Đế Quân có thể từ chối.

Tử Phủ Đế Quân nói: “Nghe lời nàng.”

Bây giờ ngoại trừ đi ăn ở chỗ mì Lan Châu mở hai bốn trên hai bốn ra thì vẫn nên đi xem phim hay hơn.

Vì thế Đản Hoàng Tô báo địa điểm, Tử Phủ Đế Quân thuấn di.

Cũng may tuy di động Đản Hoàng Tô đang ở nhà Lam Dực, nhưng ví tiền vẫn nằm trong không gian giới tử hắn cho nàng.

Đản Hoàng Tô chỉ thị Tử Phủ Đế Quân mua cặp vé ghế tình nhân, lại mua coca bỏng ngô, sau đó Tử Phủ Đế Quân ôm Đản Hoàng Tô, coca cùng bỏng ngô vào ghế tình nhân chờ xem phim.

Tử Phủ Đế Quân đút Đản Hoàng Tô uống coca.

Tử Phủ Đế Quân đút Đản Hoàng Tô ăn bỏng ngô.

Tử Phủ Đế Quân vuốt vuốt lông Đản Hoàng Tô.

Đản Hoàng Tô…đang ngủ.

Lúc Đản Hoàng Tô dậy phim cũng vừa chiếu xong, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ khổng lồ: “Chúc buổi sáng tốt lành.”

Vì thế, coi như không xem được gì hết!

Đản Hoàng Tô đỏ mặt, đương nhiên mặt hồ ly thì không thấy đỏ nổi.

Đản Hoàng Tô xin lỗi: “Thật ngại, em ngủ quên mất.”

“Nàng đừng thấy ngại với ta, bây giờ chúng ta là…” Tử Phủ Đế Quân chớp chớp mắt, nhớ lại một câu đêm qua Đản Hoàng Tô vừa nói, kết thúc bằng một từ vô cùng hiện đại: “Người yêu.”

Đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy nghẹn ngào.

Đản Hoàng Tô cười: “Chúng mình đi ăn gì đi.”

Sớm như vậy tìm được chỗ yên tĩnh để ăn một bữa sáng, theo Đản Hoàng Tô biết cũng chỉ có KFC.

Dùng thủ thuật che mắt như lần trước, một anh chàng đẹp giai mặc đồ hán, một mỹ nhân mặc áo khoác lông, hai người gọi hai phần cháo trứng thịt nạc, hai phần hamburger, hai tách hồng trà, tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.

Tử Phủ Đế Quân lấy một chiếc muỗng bạc từ không gian giới tử ra, múc từng muỗng nhỏ đút Đản Hoàng Tô ăn cháo trứng thịt nạc, thi thoảng cắt một miếng hamburger cho nàng ăn.

“Ôi cậu xem đôi kia kìa, lãng mạn quá trời nha~~” Nhân viên A rảnh rỗi rỉ tai với đồng nghiệp bên cạnh.

Nhân viên B lắc đầu: “Cậu không biết như vậy gọi là buồn nôn hay sao!”

Thực sự Đản Hoàng Tô cũng không muốn buồn nôn như vậy, nhưng để nàng dùng bàn chân cầm muỗng thì quá khó khăn, mà cứ như vậy liếm cháo thì…Trước mặt công chúng, Đản Hoàng Tô không thể làm được!

Nhân viên A nói: “Cậu nói xem, cái cô kia có phải có tật gì không, mùa này mà đi mặc áo lông.”

Nhân viên B phồng má: “Hừ hừ, sao cậu nói chuyện khó nghe như vậy chứ, phải nghĩ là không phải người ta có tật, mà người ta yếu ớt nha. Mỹ nhân yếu ớt đến thế tất nhiên không chịu nổi giá rét, cho nên mùa này cũng phải mặc áo khoác lông, rồi bạn trai mới cẩn thận chăm lo, che chở từng chút một như vậy đó ~”

Khóe mõm Đản Hoàng Tô giật giật, rồi lại giật giật…cách nói thứ hai có phần nhẹ nhàng…nhưng cũng hơi quá rồi!

Đản Hoàng Tô quyết định làm ngơ.

Đản Hoàng Tô hỏi Tử Phủ Đế Quân: “Anh, hôm qua chiếu phim gì vậy?”

Tử Phủ Đế Quân không hiểu: “Ừ?”

“Là cái sau khi em ngủ, màn hình lớn đối diện ghế mình ngồi chiếu chiếu á.” Đản Hoàng Tô giải thích.

Tử Phủ Đế Quân thẳng thắn: “Ta không biết, ta chỉ nhìn nàng.”

Ta chỉ nhìn nàng! Ta chỉ nhìn nàng!! Ta chỉ nhìn nàng!!!

Trái tim bé nhỏ của Đản Hoàng Tô “bùm” một tiếng!

Đầu tiên là “người yêu” khiến tim nàng run run, bây giờ là “ta chỉ nhìn nàng” khiến tâm thần rung động. Ôi, người này nói lời ngon tiếng ngọt thật suôn sẻ biết bao, vừa ngắn gọn vừa tự nhiên, không khiến người ta có cảm giác sến súa gai người!

Ai nói hắn không biết yêu đường, còn rành hơn cả nàng!

Ít nhất từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nói một câu ngọt ngào nào với hắn cả.

Đản Hoàng Tô kiểm điểm, Đản Hoàng Tô quyết định nói gì đó bổ cứu tình hình.

Đản Hoàng Tô dùng bàn chân đặt lên tay Tử Phủ Đế Quân một hồi lâu, rốt cuộc nghẹn được câu: “Anh thật đẹp mắt!”

Anh thật đẹp mắt! Anh thật đẹp mắt!! Anh thật đẹp mắt!!!

Đản Hoàng Tô rơi lệ, đây là câu mà IQ 120 nên nghĩ ra sao, sao mà nghe nhạt nhẽo không chỗ nào để nói!

Thật ra Đản Hoàng Tô còn một câu nghẹn trong họng không nói ra, đó chính là, anh thực BT!

Mà nguyên nhân nàng nghẹn lại, đó là bởi vì —— những lời này hình như không phải lời ngon tiếng ngọt lắm.

Đúng ra nàng mới chính là kẻ cần phải học hỏi đi!

Nàng mới là người có vấn đề với chỉ số tình cảm đi!

Đản Hoàng Tô chán nản chui đầu vào trong đuôi.

Lần này Tử Phủ Đế Quân lại có cảm giác kỳ quái, khác với lần trước khổ sở, lần này lại là bất an cùng phiền não, mà chung quanh Đản Hoàng Tô không phải là đám mây u ám màu tím, mà là một màu xanh bất lực.

Tử Phủ Đế Quân hỏi Đản Hoàng Tô: “Mị thuật, là như thế nào?”

“Sao anh lại hỏi chuyện này?” Đản Hoàng Tô cảm thấy kỳ lạ, nhỏm đầu ra khỏi đuôi.

Tử Phủ Đế Quân chỉ chỉ lớp mây màu xanh đang dần biến mất kia.

Đản Hoàng Tô…

Đản Hoàng Tô cười “phụt” một cái.

Từ tận đáy lòng, Đản Hoàng Tô nắm tay Tử Phủ Đế Quân: “Đại thần, anh rất BT đó!”

Tính cả câu “Anh thực đẹp mắt” kia, Tử Phủ Đế Quân cho rằng nàng đang khích lệ mình.

Tử Phủ Đế Quân cười khiêm tốn: “Quá khen quá khen.”

Đản Hoàng Tô: “…”

Được rồi, đây là phản ứng bình thường của Tử Phủ Đế Quân.

Đản Hoàng Tô chun chun mũi hỏi: “Sao anh lại không hỏi vì sao em bảo anh BT?”

Tử Phủ Đế Quân biết nghe lời: “Vì sao?”

“Em nghĩ có lẽ vì mị thuật em hạ năm đó cho nên anh mới thích em, nhưng bây giờ mị thuật đó đã bắn ngược lại chính em mất rồi!” Đản Hoàng Tô cảm thán, pháp lực phải mạnh đến bao nhiêu mới có thể âm thầm đẩy ngược mị thuật lại như vậy!

Nhưng rốt cuộc là khi nào mị thuật đã bị phản lại lên người nàng? Dù sao cũng không phải từ đầu, nếu là từ đầu thì đã không kéo dài đến tận bây giờ, hẳn là sau này, hoặc là gần đây.

Không quan trọng, tóm lại, cho dù là ban đầu Tử Phủ Đế Quân vì mị thuật mới thích nàng thì bây giờ không còn một xu quan hệ nào với mị thuật nữa, nàng chỉ cần biết như vậy là đủ rồi.

Về phần chính mình có phải vì mị thuật mà thích hắn hay không…Thật ra khi mị thuật trở thành phản thuật cũng không thể khiến chủ nhân mị thuật có tình cảm với đối phương, mà chỉ khiến đối phương hiểu rõ biến hóa cảm xúc của mình, để ngừa chính mình bị…cài bẫy.

Cho nên mỗi khi cảm xúc của nàng dâng lên mãnh liệt, Tử Phủ Đế Quân sẽ nhìn thấy được màu sắc của sương mù vây quanh nàng.

Vì thế đúng là hai người đã thích lẫn nhau.

Tâm trạng Đản Hoàng Tô tốt lên, cuộn mây xanh u ám kia đã biến mất không còn dấu vết nào.

Từ từ ăn sáng xong, Đản Hoàng Tô nói chuyện mua di động với Tử Phủ Đế Quân.

Hai người lại thuấn di, nháy mắt đã đến cửa hàng di động lớn nhất trong bách hóa Thái Bình Dương.

Bởi vì trực tiếp thuấn di cho nên cũng không cần biết có được phép mang thú vào không, Tử Phủ Đế Quân công khai ôm Đản Hoàng Tô đi dạo cửa hàng.

Buổi sáng vắng người, chỉ có vài khách hàng, cho nên một anh mặc đồ hán mang theo cục lông nho nhỏ trở thành phong cảnh kỳ lạ nhất trong cửa hàng di động.

Chỉ là họ không hề biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương