Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên là kinh động đến Hồ đế cùng Hồ hậu, vội tới rồi rừng đào thăm hỏi đến tột cùng, liền thấy Chiết Nhan ôm Bạch Chân y phục nhuốm máu trở về rừng đào.

Chiết Nhan thấy hai người, cũng không kịp giải thích, vội vàng vào phủ đệ của mình giúp Bạch Chân trị thương, kéo dài suốt nửa ngày mới có chút khởi sắc, dàn xếp tốt cho Bạch Chân xong, tới phòng khách, nhìn thấy hai người nôn nóng, Chiết Nhan nâng đôi tay, chắp tay thi lễ thật sâu: "Chiết Nhan thẹn với nhị vị!"
Bạch Chỉ lập tức đỡ lấy Chiết Nhan: "Ngươi chính là bối phận huynh trưởng của ta, sao có thể hành đại lễ này, việc này cũng nhất định không trách ngươi! Chân Chân thế nào rồi? Sao lại bị thương đến như vậy?"
Chiết Nhan kể ngắn gọn một chút những gì Bạch Chân tao ngộ, chỉ không nhắc đến việc hai người cãi nhau: "Chân Chân bị Họa Đấu kia làm bị thương đến phế phủ, sợ là phải từ từ điều dưỡng, tuy không đến mức ngày ngày phải uống thuốc không ngừng, nhưng cũng nên nghỉ ngơi lâu dài."
Hồ hậu nghe xong, khổ sở đến che mặt rơi lệ: "Thằng bé này sao lại mệnh khổ như vậy, mới vừa chịu lôi kiếp phi thăng Thượng Tiên xong đã gặp phải chuyện này, ôi..."
"Bà đang có thai, đừng quá thương tâm, có ta ở đây nhất định sẽ không để Chân Chân xảy ra chuyện đâu."
Trấn an Hồ hậu và Hồ đế một trận, nói Chân Chân dưỡng bệnh vẫn nên ở rừng đào tiện hơn, giữ Bạch Chân lại rừng đào, tiễn đi Hồ đế cùng Hồ hậu.
Chiết Nhan trở lại mép giường, nhìn Bạch Chân trọng thương, chau mày, tâm như dao cắt: "Chân Chân à, ta đối với ngươi quả thực không phải là tình thương con.

Ta vốn không muốn ngươi vì ta mà thương tâm ưu phiền, bình yên sống cả đời này, đúng hạn kết hôn sinh con, ta sẽ bảo hộ ngươi đời đời kiếp kiếp, sẽ im miệng không nhắc đến tình cảm với ngươi, không ngờ...!Chẳng lẽ ta ích kỷ sao? Cuối cùng ngươi vẫn bị thương ngươi, sớm biết vậy...!Aiiiii."
Nhìn thấy Bạch Chân bị thương, Chiết Nhan mới bừng tỉnh ngộ, mình rốt cuộc đang do dự cái gì? Người này chính là của hắn! Quản cái gì núi đao biển lửa, nhân luân cương thường? Cả một đời này, đời đời kiếp kiếp đều hận không thể đem người này dung nhập vào trong xương cốt, không cho người khác làm chàng bị thương một phân một tấc, không để bất cứ kẻ nào có thể đụng vào! Cho dù chỉ là thói quen thì sao? Vậy cũng là người khác không cho được.


( Nói cách khác là cho dù Bạch Chân không cong thì Chiết Nhan hắn cũng có thể bẻ cho cong luôn.)
Bạch Chân ngủ mơ mơ màng màng, phảng phất nghe thấy Chiết Nhan đang nói cái gì mà tình thương con, quả thật là ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nề hà trăng sáng chiếu mương ngòi(*), định nhấc thân đi không chịu ân huệ của hắn, nề hà bị thương quá nặng không thể tỉnh lại, cau mày ngủ tiếp.
Liên tiếp qua ba ngày, Bạch Chân mới mở mắt ra, đập vào mắt là khung cảnh quen thuộc, chàng liền biết quả nhiên được Chiết Nhan mang về, xoay người xuống đất.

Ba ngày không ăn uống, hơn nữa có thương tích trong người, chân mềm nhũn té ngã một cái.
Chiết Nhan vội vã chạy vào: "Chân Chân, sao lại xuống đất rồi? Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, không thể dễ dàng hoạt động."
"Không nhọc lão lo lắng." Hất tay Chiết Nhan tới đỡ ra.
Chiết Nhan thầm hạ quyết tâm, nâng mặt Bạch Chân lên, nhẹ nhàng mổ lên môi một chút, Bạch Chân lập tức sửng sốt: "Lão...!làm gì vậy?"
"Không hiểu à?" Nói xong nhẹ nhàng ôm Bạch Chân vào trong ngực, dùng nụ hôn phong kín miệng.

Không giống như vừa rồi, thừa dịp Bạch Chân muốn nói chuyện, Chiết Nhan cạy ra cánh môi, hôn thật sâu.
Bạch Chân thật sự không còn sức lực phản kháng, đẩy vài cái cũng đẩy không ra, trong lòng cũng không biết vui sướng nhiều hơn hay là giận dữ nhiều hơn.
Hôn xong, nhân lúc đầu óc Bạch Chân chưa kịp phản ứng lại, ôm chàng lên giường, "Con hồ ly ngốc của ta, Chân Chân ngốc của ta, tình cảm của ta đối với ngươi, ngươi đã cảm thụ rõ ràng chưa?"
"Già mà không đứng đắn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Ngươi chưa được ta cho phép đã..." Mặt Bạch Chân đỏ rực, đến nước này rồi còn có cái gì không rõ nữa!
"Lưỡng tình tương duyệt thì có gì mà không đồng ý? Chẳng lẽ mấy ngày trước ngươi nói đùa à?" Lão phượng hoàng được lợi còn khoe mẽ, cười đến vẻ mặt đáng khinh.
"Đương nhiên không phải..." Bạch Chân lẩm bẩm.
Thu hồi vui đùa, Chiết Nhan nói: "Chân Chân, ngươi đã thành thật thẳng thắn với ta, ta cũng nói thật cho ngươi biết.

Ta cũng không biết được từ khi nào thì nảy sinh tình cảm này với ngươi, e là còn tỉnh ngộ sớm hơn ngươi nhiều, chỉ là hai chúng ta đều là nam tử, chỉ vì mình động tình mà nhốt ngươi bên người tất nhiên không ổn, thế nhưng lần này ngươi bị thương khiến ta đột nhiên tỉnh ngộ, bất luận là để ngươi rời khỏi ta, hay là dù chỉ có một phần vạn khả năng khiến ngươi bị thương tổn, ta đều không muốn." Chiết Nhan kéo tay Bạch Chân: "Chân Chân, ngươi có nguyện cùng ta vượt lửa qua sông không?"
"Chiết Nhan, ngươi thật đúng là con phượng hoàng ngốc!" Bạch Chân giơ tay xoa lên mặt Chiết Nhan: "Ta từng đọc được một câu trong sách truyện, cảm thấy không tồi: ta muốn cùng người hiểu nhau, trường mệnh vô tuyệt suy(*)."
Chiết Nhan mỉm cười, hôn lên trán Bạch Chân một cái: "Định không phụ tương tư ý."(*)
Tất Phương: Không quản là được rồi, vậy...!có phải ta sẽ không bị nướng không??!!

===================
(*) ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nề hà trăng sáng chiếu mương ngòi
Câu gốc:
Ngã bổn tương tâm bỉ minh nguyệt
Nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ.
Dịch:
"Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ
Nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào."
Không rõ tác giả
(*) ta muốn cùng người hiểu nhau, trường mệnh vô tuyệt suy.

Truyện Nữ Cường
Câu gốc:
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Dịch nghĩa:

Ta nguyện được cùng người tương tri (yêu nhau),
Duyên tình mãi mãi không dứt.
Trích trong bài Thượng da, không rõ tác giả
(*) Định không phụ tương tư ý
Câu gốc:
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý.
Dịch:
Chỉ mong lòng người như lòng ta,
Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ thương.
Trích trong bài Bốc toán tử của Lý Chi Nghi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương