Hồ Ly Hồ Đồ
-
Chương 10
Tin tức Định Vân vương tử mang theo vợ trở về nước làm rung động cả hoàng cung.
Sau khi nhận được điện thoại và biết được tất cả mọi việc,Thánh Sử liền ra đứng trước cửa hoàng cung, nghênh cổ chờ đợi bọn họ trở về.
“A, tới rồi, tới rồi!”
Một đám nữ nhân ngưỡng mộ Định Vân vương tử đang nghiến răng nghiến lợi đứng bên cạnh,chờ được diện kiến dung nhan của con hồ ly tinh dám cướp đi vương tử cao quý của các nàng.
Đến khi các nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn tuấn lãng đỡ vương tử xuống xe, tư thái vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng của hắn, thì cả đám nhất thời đều há hốc mồm.
Không thể nào… là nam nhân. Bọn họ nhịn không được mà gào thét thảm thiết trong lòng.
Ô… Trước đây nhị vị vương tử Tử Thần cùng Tử Lẫm cũng bị một người nam nhân cướp đi, hiện tại ngay cả Định Vân vương tử cũng rơi vào tay giặc,thế là thế nào? Không lẽ nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch rồi sao?
Nữ nhân cùng nữ nhân cạnh tranh lão công đã kịch liệt muốn chết rồi, hiện tại đến nam nhân cũng muốn tranh với chúng ta sao. Sau này nữ nhân chúng ta làm sao còn mặt mũi mà đi ra ngoài a? Ô ô.....
Hoàn toàn chẳng thèm đế ý đến tâm sự của đám chị em phụ nữ, Đới Nhạc lộ ra dáng tươi cười sang sảng, cầm lấy tay của Thánh Sử: “ Thánh Sử nhĩ hảo.”
“Đới tiến sĩ, nhĩ hảo.”
Thánh Sử dùng ánh mắt thăm dò,tỉ mỉ xem xét nam tử trước mắt.
Người này thực sự là đại thần chuyển thế sao?
Nếu như nam nhân này đúng là do đại thần chuyển thế, hẳn là phải mang theo ‘Hồ chi hoàn’, có khả năng triệu hoán ra thần hồ của thánh quốc mới đúng, vì sao Định Vân vẫn chưa nói gì về việc này?
Nhận thấy ánh mắt của Thánh Sử rơi lên người mình, Định Vân vương tử trong lòng cảm thấy tim đập lộp bộp.
Thảm rồi, Thánh Sử không phải đã bắt đầu hoài nghi rồi chứ? Không được, tuyệt đối không thể để cho y biết.
Để dời đi lực chú ý của Thánh Sử, Định Vân vội vã mở miệng hỏi: “Thánh Sử, Tử Thần và Tử Lẫm đâu? Ta muốn giới thiệu Đới Nhạc cho bọn hắn.”
“Ngươi còn không biết a, thần thượng mang thai rồi.”
Trên mặt Thánh Sử lộ ra nụ cười vui sướng.
“Cái gì? Ý của ngươi là thần thượng đã mang thai hài tử của Tử Thần và Tử Lẫm?”
“Không sai.”
“Không có khả năng! Thần thượng rõ ràng là nam nhân a! Nam nhân sao có thể mang thai được?” Định Vân nghe vậy quả thực sắp bị hôn mê.
“Chuyện này quả thực rất khó giải thích, nhưng thông tin hoàn toàn chính xác.”
“Chúng ta muốn đến thăm thần thượng một chút.”
“Thần thượng bởi vì mang thai nên tính tình trở nên khá táo bạo, có khả năng sẽ không muốn gặp nhiều người đâu. Vì vậy, Định Vân, ngươi tạm thời đi trước đi, ta muốn hảo hảo tâm sự với Đới tiến sĩ.” Thánh Sử trong lòng đã tự có tính toán.
“Như vậy cũng vừa lúc, ta đang có chuyện muốn nói cùng Thánh Sử.”
Đới Nhạc dự định lợi dụng cơ hội này để xin cầu hôn Định Vân.
Định Vân nghe xong thì trong ngực âm thầm kêu khổ.
Ô… Không được, nếu như để cho bọn họ đơn độc đi với nhau, không phải mọi chuyện sẽ bị lộ sao?
Hắn gọi điện thoại báo cho Thánh Sử biết ‘Hồ chi hoàn’ không có trên người Đới Nhạc, cũng không nói cho Thánh Sử biết Đới Nhạc chính là đại thần tối cao chuyển thế.
“Ách, nếu thần thượng bụng tình không tốt, vậy hôm khác ta đến thăm cũng được. Thánh Sử muốn nói chuyện phiếm thì cả ba chúng ta cùng trò chuyện ha.”
Thánh Sử vốn khôn khéo, vừa thấy Định Vân không muốn cho bọn họ đơn độc nói chuyện, trong lòng càng xác định nội tâm hắn có điều giấu diếm.
Hài tử này,đây là việc trọng đại, hắn lại xằng bậy như vậy.
“Tốt lắm,vậy chúng ta cùng nhau trò chuyện, đến thần miếu của ta đi.”
Thần miếu? Ô… Thảm nữa! Hắn biết Thánh Sử nhất định là đang nghi ngờ, nếu không sẽ không dẫn bọn họ đến thần miếu. Ôi làm sao bây giờ?
Đới Nhạc hoàn toàn không hề phát hiện nội tâm của vương tử đang bất an. Bởi vì thân là một nhà khảo cổ học nên y đã sớm bị ngôi miếu thần hùng vĩ trước mắt hấp dẫn sự chú ý —–
“Thần miếu Cửu Văn thánh quốc đã tồn tại từ thời xa xưa, linh lực vô biên, hôm nay vừa nhìn thấy, quả thực khiến kẻ khác cảm thấy kính sợ.”
“Đới tiến sĩ quá khen.”
“Thánh Sử, cứ trực tiếp gọi Đới Nhạc là được rồi, dù sao sau này chúng ta cũng trở thành người một nhà.” Đới Nhạc nhìn Định Vân cười cười,còn nháy mắt mấy cái.
“Ai làm người một nhà với ngươi a?”
Định Vân đỏ mặt lên.
Thánh Sử lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt: “Nếu đã là người một nhà, bản sử có chuyện cần nói.”
“Đương nhiên, Thánh Sử có điều gì thì xin cứ nói.”
“Ta nghe nói trên người ngươi có một chiếc nhẫn gia truyền, có việc này hay không?”
“Chiếc nhẫn? Ngươi nói cái này à?”
Đới Nhạc từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn kim sắc: “ Đây là truyền gia chi bảo của nhà ta a, mặc dù đối với người ngoài thì nó không có giá trị gì, nhưng đối với ta thì có ý nghĩa rất đặc thù.”
Đới Nhạc đầy cõi lòng yêu thương, nhìn sang tiểu hồ ly của mình một cái.
Định Vân trong lòng không khỏi cảm động trước tâm ý của nam nhân, nhưng vì sợ sự tình bị vạch trần, mà tâm loạn như ma.
Mọi động tĩnh của Định Vân đều rơi vào trong mắt của Thánh Sử. Ngực đã đoán ra được tám chín phần: “Chiếc nhẫn thoạt nhìn rất đặc biệt, ngươi có thể vui lòng cho ta xem qua một chút không?”
Định Vân nghe vậy lấy làm kinh hãi, lập tức lo lắng kéo tay nam nhân để ngăn cản y. “Không nên! Không nên đưa.”
Đới Nhạc thấy biểu tình kích động của hắn thì hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một lúc, mới hiểu được lý do. Y cười cười,cúi đầu ghé vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói: “Hi, có phải Định vân vương tử của chúng ta sợ bị biến thành tiểu hồ ly trước mặt Thánh Sử không?”
Định Vân chẳng thế nào giải thích với y, chỉ có thể giả vờ thoải mái mà nói: “Chiếc nhẫn ngươi mang thật xấu xí, còn muốn khoe ra a.”
Thánh Sử thấy vậy thì càng thêm xác định suy đoán của mình, nhưng y cũng không lập tức vạch trần Định Vân, trái lại còn lẳng lặng nở nụ cười.
“Hai người các ngươi mau theo ta.”
Thánh Sử đưa bọn họ tiến nhập vào nơi bí mật nhất của thần miếu — Quan Linh Điện.
Quan Linh Điện. Là nơi Thánh Sử nhiều lần sử dụng cho việc chiêm phác, nó nằm ở ven hồ cung điện.
Thiện sấm người, cách sát vật luận.
Nhưng thế nhân chẳng ai hay biết, kỳ thực nơi này đang cất giấu một bí mật trọng đại không thể để lộ ra ngoài…
Thánh sử đưa bọn họ đi đến trước một tòa đại sảnh thật lớn: “Đới Nhạc, đây là nơi thờ phụng đại thần của thánh quốc chúng ta.”
“A, tượng thần so với những thứ mà ta đã xem qua thì hoàn toàn khác hẳn, có vẻ đặc biệt sinh động, khẳng định là xuất phát từ tay một danh gia.” Đới Nhạc dùng ánh mắt của một nhà khảo cổ học để giám định và thưởng thức.
“Không dám xưng là danh gia.” Thánh Sử đạm đạm nhất tiếu: “ Đây là do bản sử tự điêu khắc.”
“Oa. Thánh Sử, sao tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe ngươi nói đến?” Định Vân giật mình hỏi.
“Ngươi cả ngày tiêu dao bên Âu Châu, làm sao có thời gian nghe lão già như ta tâm sự?”
Định Vân thè lưỡi, không dám hỏi tiếp nữa.
“Được rồi, hiện tại bản sử sẽ đưa các ngươi đi gặp một người.”
Chỉ thấy Thánh Sử cung kính lạy trước tượng thần ba cái, sau đó vươn tay trái ra, ở giữa ngực tượng thần có một hình vẽ khá kì dị, y nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay lên đó —-
Ngay khi lòng bàn tay vừa in vào, một giây sau liền có chuyện thần kỳ xảy ra.
Tượng thần vô thanh vô tức chậm rãi bay lên không trung, bên dưới lộ ra một cầu thang xoắn ốc, đích đến của cầu thang là một hố sâu đến mức không thấy cả đáy—–
Đới Nhạc cùng Định Vân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà mục trừng khẩu ngốc.
Trời ạ, không ngờ ở đây lại có bộ phận then chốt như vậy.
Ngay cả Định Vân từ nhỏ lớn lên tại hoàng cung cũng không biết bí mật này.
“Đi theo ta.” Thánh Sử thắp lên một cây đuốc, bắt đầu đi xuống cầu thang.
Hai người thập phần hiếu kỳ,cũng theo sau Thánh Sử, từng bước một đi về phía cuối cầu thang.
Đây là thâm cốc hắc ám,dưới đáy cái gì cũng không có, chỉ có một thủy đàm màu xanh lam lẳng lặng nằm ở chính giữa, lưu quang chớp động, huyễn nhân tâm mục…
Thánh Sử ánh mắt ôn nhu,dùng ngón tay chỉ về phía thủy đàm: “Các ngươi nhìn đi, đại thần chính là ở chỗ này.”
Hai người nhìn theo phương hướng mà y vừa chỉ, thình lình phát hiện ở giữa lòng hồ nổi lên một cột bọt khí to như thân người.
Trung tâm của bọt khí có vài tia kim quang lưu động, mơ hồ còn có một con người đang trôi nổi trong đó …..
Đới Nhạc cùng Định Vân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài.
Nhất là một nhà khảo cổ như Đới Nhạc, được chính mắt nhìn thấy đại thần uy danh lẫy lừng trong lịch sử, càng kích động đến mức thiếu chút nữa đã nói không ra lời.
“Đới Nhạc, ngươi biết được bao nhiêu về chuyện của đại thần?” Thánh Sử hỏi.
“Ta biết hắn hạ phàm theo lệnh của thượng đế để bảo hộ cho khu rừng rậm. Sau đó, vì cứu vớt các động vật trong rừng, mà bị hồn phi phách tán. Hắc Báo,Chồn Bạc và Kim Xà vì cảm động và nhớ nhung đại đức của hắn nên đã nỗ lực tu luyện thành người, sau đó lập ra Cao Già thánh quốc, đời đời thờ phụng đại thần của bọn họ.”
“Ân, ngươi nói rất đúng. Thế nhưng ngươi còn không biết một điều,hồn phách của đại thần sau khi bị vỡ nát thì có ba phần hồn bị đánh vào vòng luân hồi, chuyển thế thành người, còn bảy phách kia do thượng đế không đành lòng mà len lén phong ấn vào trong một khối hỗn nguyên kim thạch. Thượng đế vốn tâm tồn thiện niệm nên đã nhẹ tay với thân thể của đại thần, chỉ cần tìm về ba hồn bảy phách là hắn có thể hồn quy nguyên thần, khởi tử hồi sinh.
Nhưng sau đó,bí mật về khối hỗn nguyên kim thạch này đã bị phát hiện,thượng đế rất giận dữ, tức giận đến mức đánh nó vỡ tan thành hai nửa, một phần đã bị gắt gao trấn áp tại một hang núi của tiên giới, phần còn lại thì bị vất vào thế gian, chẳng biết lưu lạc nơi đâu…
Hoàng thất Cao Già thánh quốc luôn không ngừng tìm kiếm tam hồn của đại thần khi chuyển thế thành người và tìm kiếm khối hỗn nguyên kim thạch bị lưu lạc ở thế gian, tốn không ít tiền tài và tinh lực, rốt cục về sau mới biết được hỗn nguyên kim thạch nhiều năm trước đã bị một gã công tượng chế tác thành ba chiếc nhẫn, phân biệt là ‘Báo chi hoàn’, ‘Hồ chi hoàn’ cùng ‘Xà chi hoàn’. Đới Nhạc, bản sử sớm biết trên tay ngươi chính là chiếc nhẫn ‘ Hồ chi hoàn’ mà thánh quốc tìm kiếm đã lâu”
“Cái gì?”
Đới Nhạc trong lòng chấn động. Đột nhiên hiện lên vài ý niệm đáng sợ trong đầu. Y chậm rãi xoay người sang chỗ khác, yên lặng nhìn về phía nam nhân bên cạnh: “Lẽ nào ngươi cũng đã sớm biết việc này?”
Định Vân run rẩy đôi môi, chẳng biết phải làm sao để giải thích: “Ta... Ta...”
“Nguyên lai ngươi cố tiếp cận ta là để lấy được ‘Hồ chi hoàn’?” Đới Nhạc gắt gao nắm chặt tay lại, hai mắt đỏ đậm nhìn hắn chằm chằm.
“Ngay từ đầu đúng là vậy, thế nhưng... Thế nhưng sau này... Ngươi biết không phải như thế mà! Ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng ta.” Định Vân khóc lóc,kéo kéo tay y.
Đới Nhạc nhìn thấy tiểu hồ ly rơi lệ, hầu như đã cho rằng cái gì cũng chưa từng phát sinh, cũng rất muốn tha thứ cho hắn, nhưng lại không được… Hắn lại dám lừa mình dối người! Nếu như cảm tình của hắn đối với mình chỉ là tính toán hoặc miễn cưỡng, y tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
“Ta không biết..... Ta không biết có nên tin tưởng ngươi hay không, vì sao ngươi lại không nói cho ta biết?” Đới Nhạc thống khổ nhìn hắn.
“Bởi vì ta sợ… Ta sợ mất đi ngươi…” Định Vân nhịn không được mà nhào vào trong lòng y, vừa khóc vừa ôm chặt nam nhân: “Ta không muốn ngươi chán ghét ta… Ô…”
“Tiểu hồ ly…” Đới Nhạc trong đầu một mảnh hỗn loạn.
“Đới Nhạc, ngươi không nên hoài nghi tình yêu của Định Vân dành cho ngươi.”
Thánh Sử đứng dậy, quyết định phải làm rõ mọi chuyện: “Bản sử đã phái hắn đi tìm lại ‘Hồ chi hoàn’, thế nhưng hắn không muốn lừa gạt ngươi, còn đưa ngươi về thánh quốc để diện kiến ta. Hơn nữa, ngươi cũng biết hắn vì ngươi, mà dám lừa dối bản sử, che giấu sự việc trọng yếu liên quan đến đại thần của thánh quốc.”
Đới Nhạc cảm thấy Định Vân trong lòng hắn đang sợ hãi đến run rẩy…“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thánh Sử không trả lời mà là hỏi lại y: “Hãy nói cho bản sử biết,có phải sau khi ngươi mang chiếc nhẫn vào tay, thì Định Vân sẽ bị biến thành ngân hồ?”
Đới Nhạc khiếp sợ trừng lớn mắt: “ Ngươi.. sao lại biết?”
“Bởi vì chỉ có người do đại thần chuyển thế mới có khả năng vận dụng thần lực bản thân và linh lực bên trong chiếc nhẫn, có thể triệu hồi được thần hồ của thánh quốc! Đới Nhạc, ngươi chính là một trong ba phần hồn của đại thần được tái sinh.”
“Cái gì... Điều đó không có khả năng... Ta là kiếp sau của đế vương, sao có thể là do đại thần chuyển thế?”
“Mỗi người đều có tam hồn phách, ngươi chỉ mang trong người một phần linh hồn của đại thần mà thôi, các hồn phách khác thì không phải. Nếu như không tin, ngươi có thể mang chiếc nhẫn vào,rồi nhìn lên cột nước phong ấn đại thần,xem có sự biến hóa gì không.”
“Không nên!” Định Vân kinh hoàng giơ hai tay ra, che trước người Đới Nhạc: “Ta không cho y đi.”
Thánh Sử thấy thế liền giận dữ: “Định Vân! Ngươi đến bây giờ mà vẫn còn chấp mê bất ngộ, phải bị tội gì?”
“Tội gì ta cũng chịu, nhưng ta không muốn y gặp bất luận điều gì nguy hiểm.”
“Cái tên hài tử này đang nói cái gì vậy hả? Nếu y là đại thần chuyển thế, ta sao có thể gây nguy hiểm cho y?”
“Ngươi không nên gạt ta! Ta đã nghe nói rồi, trước đây Lâm Đạm Chi chính là vì cứu đại thần, thiếu chút nữa đã mất mạng, vì việc này mà Tử Thần cùng Tử Lẫm đã rất oán trách ngươi, đúng hay không?”
“Không sai, xác thực lần đó là do bản sử đánh giá sai, nên đã làm hại đến thần thượng. Thế nhưng ngươi chỉ biết một,mà chẳng thứ hai, bản sử đã cùng mấy lão gia nghiên cứu kĩ lưỡng rồi, cũng lý giải việc này không thể nóng vội, phải để cho ba vị thần thượng mang ba chiếc nhẫn, song song phát động linh lực để phá giải phong ấn, vì vậy vô luận như thế nào, lần này bản sử sẽ không để cho thần thượng gặp nguy hiểm nữa, ta chỉ muốn xem linh lực của y đạt tới trình độ nào mà thôi.”
“Ta lo lắng… Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, ta sợ…” Định Vân bất an xoay người ôm chặt lấy người yêu của mình.
Nếu vào lúc này mà Đới Nhạc còn không biết tình cảm của tiểu hồ ly đối với y ra sao, thì y chính là kẻ ngu nhất thiên hạ.
Cảm động quay về ôm lấy tiểu hồ ly của mình, Đới Nhạc nhẹ nhàng xoa lên sợi tóc ngân sắc mà y yêu nhất: “Đừng sợ, bảo bối, ta biết việc này đối với thánh quốc và đại thần rất là trọng yếu, ta da dày thịt thô, thân thể cường tráng giống như gấu,nên ta sẽ không xảy ra việc gì đâu. Ngươi cứ để ta đi thử xem, có được hay không?”
“Thế nhưng—-”
Đới Nhạc mỉm cười, đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn hắn! Muốn dời đi lực chú ý của đối phương, cũng là biện pháp tốt để làm giảm bớt sự lo lắng quá độ của hắn.
“Ngô ân…” Vương tử quả nhiên rất nhanh đã bị hôn đến thần hồn điên đảo, không rảnh để ngăn cản y nữa.
Hoàn toàn quên mất sự tồn tại của đại thần cùng Thánh Sử, hai người lời lẽ giao triền, triền miên quấn lấy nhau, phát sinh ra tiếng rên rỉ trầm thấp…
Đới Nhạc lưu luyến ngẩng đầu lên, dùng ngón tay ôn nhu xóa đi tia chỉ bạc còn sót lại trên khóe miệng của bảo bối: “Tiểu hồ ly bảo bối của ta, ở chỗ này chờ ta nha.”
Định Vân cúi xuống hôn một chút lên tay của y,sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Đới Nhạc đi đến bên cạnh Thánh Sử, cười cười: “Thánh Sử, thật không có ý tứ, tiểu hồ ly vợ ta cũng vì muốn bảo hộ ta, cho nên mới che giấu chân tướng sự việc, xin thứ lỗi.”
“Thần thượng không nên nói như vậy, Định Vân từ nhỏ đã rất tùy hứng,đây chính lần đầu tiên hắn suy nghĩ vì người khác, kỳ thực bản sử rất vui vẻ, hắn rốt cục cũng trưởng thành rồi.”
“Việc này thì Thánh Sử cứ yên tâm, chờ sau khi chúng ta kết hôn xong, ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn vợ ta.”
“Uy, con gấu thúi này! Ngươi muốn chết a.” Định Vân thở phì phì,liền thưởng ngay cho y một quyền.
“Định Vân, không được vô lễ với thần thượng!” Thánh Sử vội vã quát lớn.
“Ha ha. Không sao đâu, tiểu hồ ly nhà ta hay khả ái như vậy mà, ta cũng không muốn hắn cả ngày gọi ta là thần thượng, đối với ta bày ra vẻ khúm núm, như vậy ta sẽ phát điên mất.”
“Hi, xem như ngươi thức thời.”
“Được rồi, Định Vân đừng náo loạn nữa, ngươi hãy đứng qua một bên đi. Hiện tại xin thần thượng hãy đeo ‘Hồ chi hoàn’ vào, chỉ vào cột bọt khí trong lòng hồ, bản sử muốn xem qua cường độ linh lực của thần thượng một chút.”
“Hảo.”
Đới Nhạc vận khí lên đan điền, tập trung tinh thần, vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón tay,giống như lúc trước,cũng có một cỗ lực cường đại từ chiếc nhẫn kéo đến, y lập tức vận khởi sở học ‘Khiêng linh cữu đi thức’ của mình, linh lực ở ngón tay và thần lực trong cơ thể tương hỗ dung hợp, hình thành một khối cường quang thật lớn, bắn về phía cột bọt khí bao phủ thân ảnh của đại thần trong thủy đàm —-
Mặt nước cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng lớn, cường quang tiếp tục xuyên thấu mặt nước,không ngừng bắn vào trong bọt khí.
Bọt khí lập tức uốn éo, biến hóa ra đủ loại hình dạng, nhưng vẫn bị cường quang xuyên thấu vào tận trung tâm–
Đúng lúc này, trong cơ thể Đới Nhạc đột nhiên sinh ra một cỗ động lực vô danh, lực lượng cường quang trong nháy mắt được tăng cường, y lập tức hét lớn một tiếng —“Khởi!”
Tuy rằng toàn bộ đều bị ngăn trở, nhưng rốt cục cũng có một chùm tia sáng mỏng manh xuyên thấu qua đám bọt khí, bắn lên thân ảnh của đại thần —
Đại thần bị chùm tia sáng trùng kích đến mức chấn động toàn thân! Ba người chứng kiến tận mắt hình ảnh nam nhân bị phong ấn trăm nghìn năm kia đang chậm rãi mở hai mắt ra— đó là một đôi mắt màu lam sắc,như màu của bầu trời quang đãng sau cơn mưa lớn, đẹp đến mức khiến người khác say mê…
Trời ạ, ta đợi được rồi, ta rốt cục đã đợi được rồi!
Đại thần… rốt cục đã tỉnh lại rồi!
Thánh Sử tiền sinh chính là tiểu Vu sư ở trong một ngôi làng nhỏ, sau khi đại thần hi sinh bản thân để cứu vớt toàn bộ khu rừng, y cũng không ngừng luân hồi chuyển thế, muốn tìm cho bằng được hồn phách của đại thần để giúp hắn khởi tử hồi sinh.
Nhưng đã trải qua nhiều năm như thế mà vẫn vô pháp thực hiện nguyện vọng,y còn sợ đây chỉ là một giấc mộng hoang đường, vĩnh viễn cũng không thể trở thành sự thật.
Nhưng ngày hôm nay, rốt cục cũng nhìn thấy đại thần thanh tỉnh lại, điều này khiến y mừng rỡ như điên.
Đáng tiếc sự vui mừng của Thánh Sử cũng không duy trì được bao lâu,thể lực của Đới Nhạc dần dần cạn kiệt, chùm tia sáng cũng bắt đầu trở nên yếu ớt, đại thần lại nhắm chặt hai mắt, tiếp tục giấc ngủ trăm năm…
“Không—-” Thánh Sử không chịu nổi đả kích, bỗng dưng phát sinh một tiếng gọi thê lương,liền nhảy vào trong dòng thủy đàm đang cuồn cuộn chảy xiết—
“Thánh Sử!” Định Vân thấy Thánh Sử đột nhiên phát rồ, quá sợ hãi,hắn liền kích động chạy đến bên bờ thủy đàm,, muốn nhảy xuống để cứu người.
“Không được! Để ta!”
Đới Nhạc biết kỹ năng bơi của tiểu hồ ly không tốt, lập tức giành nhảy xuống trước —
——
Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe tin Thánh Sử bị rơi xuống nước,cũng vội vã chạy tới.
“Ngự y, Thánh Sử rốt cuộc bị làm sao?” Tử Thần thấy Thánh Sử hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, không khỏi lo lắng.
“Hồi bẩm vương tử, Thánh Sử được cứu giúp đúng lúc, cũng không đáng lo ngại, nghỉ ngơi hai ngày là có thể khôi phục nguyên khí. Xin vương tử điện hạ yên tâm.”
Ngự y khom người trả lời.
“Vậy là tốt rồi, ngươi cũng mau lui xuống điều phối một ít thuốc bổ rồi mang lên cho Thánh Sử dùng.”
“Dạ, thuộc hạ xin lui xuống.”
Đợi ngự y đi khuất, mọi người cũng để yên cho Thánh Sử nghỉ ngơi, cả đám rủ nhau đi ra bên ngoài hoa viên để nói chuyện.
Tử Lẫm vừa ngồi xuống liền nã pháo liên tục: “Định Vân, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy? Sao lại để Thánh Sử bị rớt xuống thủy đàm chứ?”
Tử Thần cũng trừng mắt nhìn Định Vân: “Thánh Sử căn bản đâu có biết bơi, nên không có khả năng tự mình nhảy xuống hồ đâu nhỉ?”
“Thánh Sử tự nhảy xuống mà, không phải do ta hại đâu.Hai người các ngươi sao lại hung dữ với ta a?” Định Vân nghe vậy thì bốc hỏa,ngay lập tức nhảy dựng lên phản bác.
“Làm sao có thế?!” Tử Thần và Tử Lẫm trăm miệng một lời,cùng kêu to lên.
Cá tính của Thánh Sử từ trước đến nay luôn rất bình tĩnh, sao có khả năng làm ra loại chuyện hoang đường như vậy.Khiến cho tính mệnh bị nguy hiểm?
“Là thật đó, Thánh Sử xác thực là bị kích động vì chuyện của đại thần nên mới nhảy xuống nước, tiểu hồ ly vợ ta một điểm liên quan cũng không có.”
Đới Nhạc vội vàng giúp bảo bối gia của mình giải vây.
“Hảo, ta tin tưởng ngươi. Ngươi hẳn là Đới Nhạc?”
Tử Thần vươn tay về phía y: “Nhĩ hảo. Ta là Tử Thần. Là bạn thời thơ ấu của Định Vân, cái tên này đã được nuông chiều từ bé nên rất tùy hứng,vậy mà ngươi cũng chịu được,thiệt là bội phục,bội phục.”
“Ha ha, ca ca nói không sai, ngươi khẳng định là có tài năng thiên phú dị bẩm nên mới có thể sống tới ngày hôm nay mà không bị hắn làm cho tức chết.” Tử Lẫm cũng bắt tay với y. “Nhĩ hảo, ta là Tử Lẫm.”
“Uy, hai người các ngươi muốn gì? Ngày hôm nay muốn phá ta phải không?” Định Vân giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ.
Đới Nhạc buồn cười,ngồi ở một bên để xem kịch vui.
“Chúng ta chỉ là biểu đạt sự đồng tình với tân lang quan mà thôi a.” Tử Thần và Tử Lẫm vô tội nhún vai.
“Hứ, đồng tình à? Ta nghĩ kẻ đáng được đồng tình phải là hai huynh đệ các ngươi mới đúng chứ.”
Định Vân có chút hả hê nói: “Thương cảm a, nghe nói có ai đó đã bị đá xuống giường suốt mấy ngày liền, không được ngủ cùng lão bà (bà xã). Ai, trên thế giới thế sao lại còn có những chuyện bi thảm như vậy, thực sự là khiến kẻ khác thương hại a.”
“Ai nói chúng ta bị đá xuống giường?”
“Đúng vậy, tiểu Chi Chi yêu ta như vậy, sao có thể ngược đãi chúng ta?”
Hai huynh đệ có bị đánh chết cũng không dám thừa nhận là đã bị lão bà yêu dấu đá xuống giường.
“Phải vậy không? Thế nhưng căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, có người bởi vì lo lắng cho an nguy của lão bà đại nhân nên thà tình nguyện ngủ bên dưới sàn nhà lạnh băng, cũng không chịu chuyển đến nơi khác mà ngủ, thực sự khiến kẻ khác cảm động quá đi.”
“Định Vân thối, ngươi ít nói huyên thuyên đi, ngươi—–”
“Bất hảo! Bất hảo!”
Một vị cung nữ chạy như bay tiến vào hoa viên, cắt đứt lời nói của Tử Thần và Tử Lẫm: “Hai vị vương tử, mau lên, Vương phi sắp sinh rồi!”
“Cái gì?!”
Tử Thần và Tử Lẫm nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, phóng thẳng về hướng tẩm cung,hoàn toàn mất dạng—-
“chậc, chạy trốn nhanh thiệt.” Định Vân lắc lắc đầu.
Đới Nhạc mỉm cười, dùng tay sờ sờ lên đùi của tiểu hồ ly:“Nếu như có người nói với ta là ngươi sắp sinh, ta sẽ chạy còn nhanh hơn bọn hắn.”
“Xạo quá! Ai nói sẽ sinh hài tử cho ngươi?” Định Vân cắn một ngụm trên mặt của gấu lớn: “Huống hồ ta là nam thì làm sao mà sinh được?”
“Vị vương phi kia chẳng phải cũng là nam sao? Yên tâm, chỉ cần tinh tử của ta có đủ năng lực, bảo đảm có thể khiến tiểu hồ ly sinh được. Không tin chúng ta làm thử xem.”
“A a a —- gấu thúi, không nên ở chỗ này — ta không muốn lại bị người khác nhìn thấy—-”
Đáng tiếc lời kháng nghị của tiểu hồ ly hoàn toàn vô hiệu, bị con gấu tà ác lôi kéo vào trong rừng cây để hung hăng ‘thương yêu’, một lúc sau, bên trong bắt đầu truyền ra từng trận rên rỉ ngọt ngào…
Sau khi nhận được điện thoại và biết được tất cả mọi việc,Thánh Sử liền ra đứng trước cửa hoàng cung, nghênh cổ chờ đợi bọn họ trở về.
“A, tới rồi, tới rồi!”
Một đám nữ nhân ngưỡng mộ Định Vân vương tử đang nghiến răng nghiến lợi đứng bên cạnh,chờ được diện kiến dung nhan của con hồ ly tinh dám cướp đi vương tử cao quý của các nàng.
Đến khi các nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn tuấn lãng đỡ vương tử xuống xe, tư thái vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng của hắn, thì cả đám nhất thời đều há hốc mồm.
Không thể nào… là nam nhân. Bọn họ nhịn không được mà gào thét thảm thiết trong lòng.
Ô… Trước đây nhị vị vương tử Tử Thần cùng Tử Lẫm cũng bị một người nam nhân cướp đi, hiện tại ngay cả Định Vân vương tử cũng rơi vào tay giặc,thế là thế nào? Không lẽ nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch rồi sao?
Nữ nhân cùng nữ nhân cạnh tranh lão công đã kịch liệt muốn chết rồi, hiện tại đến nam nhân cũng muốn tranh với chúng ta sao. Sau này nữ nhân chúng ta làm sao còn mặt mũi mà đi ra ngoài a? Ô ô.....
Hoàn toàn chẳng thèm đế ý đến tâm sự của đám chị em phụ nữ, Đới Nhạc lộ ra dáng tươi cười sang sảng, cầm lấy tay của Thánh Sử: “ Thánh Sử nhĩ hảo.”
“Đới tiến sĩ, nhĩ hảo.”
Thánh Sử dùng ánh mắt thăm dò,tỉ mỉ xem xét nam tử trước mắt.
Người này thực sự là đại thần chuyển thế sao?
Nếu như nam nhân này đúng là do đại thần chuyển thế, hẳn là phải mang theo ‘Hồ chi hoàn’, có khả năng triệu hoán ra thần hồ của thánh quốc mới đúng, vì sao Định Vân vẫn chưa nói gì về việc này?
Nhận thấy ánh mắt của Thánh Sử rơi lên người mình, Định Vân vương tử trong lòng cảm thấy tim đập lộp bộp.
Thảm rồi, Thánh Sử không phải đã bắt đầu hoài nghi rồi chứ? Không được, tuyệt đối không thể để cho y biết.
Để dời đi lực chú ý của Thánh Sử, Định Vân vội vã mở miệng hỏi: “Thánh Sử, Tử Thần và Tử Lẫm đâu? Ta muốn giới thiệu Đới Nhạc cho bọn hắn.”
“Ngươi còn không biết a, thần thượng mang thai rồi.”
Trên mặt Thánh Sử lộ ra nụ cười vui sướng.
“Cái gì? Ý của ngươi là thần thượng đã mang thai hài tử của Tử Thần và Tử Lẫm?”
“Không sai.”
“Không có khả năng! Thần thượng rõ ràng là nam nhân a! Nam nhân sao có thể mang thai được?” Định Vân nghe vậy quả thực sắp bị hôn mê.
“Chuyện này quả thực rất khó giải thích, nhưng thông tin hoàn toàn chính xác.”
“Chúng ta muốn đến thăm thần thượng một chút.”
“Thần thượng bởi vì mang thai nên tính tình trở nên khá táo bạo, có khả năng sẽ không muốn gặp nhiều người đâu. Vì vậy, Định Vân, ngươi tạm thời đi trước đi, ta muốn hảo hảo tâm sự với Đới tiến sĩ.” Thánh Sử trong lòng đã tự có tính toán.
“Như vậy cũng vừa lúc, ta đang có chuyện muốn nói cùng Thánh Sử.”
Đới Nhạc dự định lợi dụng cơ hội này để xin cầu hôn Định Vân.
Định Vân nghe xong thì trong ngực âm thầm kêu khổ.
Ô… Không được, nếu như để cho bọn họ đơn độc đi với nhau, không phải mọi chuyện sẽ bị lộ sao?
Hắn gọi điện thoại báo cho Thánh Sử biết ‘Hồ chi hoàn’ không có trên người Đới Nhạc, cũng không nói cho Thánh Sử biết Đới Nhạc chính là đại thần tối cao chuyển thế.
“Ách, nếu thần thượng bụng tình không tốt, vậy hôm khác ta đến thăm cũng được. Thánh Sử muốn nói chuyện phiếm thì cả ba chúng ta cùng trò chuyện ha.”
Thánh Sử vốn khôn khéo, vừa thấy Định Vân không muốn cho bọn họ đơn độc nói chuyện, trong lòng càng xác định nội tâm hắn có điều giấu diếm.
Hài tử này,đây là việc trọng đại, hắn lại xằng bậy như vậy.
“Tốt lắm,vậy chúng ta cùng nhau trò chuyện, đến thần miếu của ta đi.”
Thần miếu? Ô… Thảm nữa! Hắn biết Thánh Sử nhất định là đang nghi ngờ, nếu không sẽ không dẫn bọn họ đến thần miếu. Ôi làm sao bây giờ?
Đới Nhạc hoàn toàn không hề phát hiện nội tâm của vương tử đang bất an. Bởi vì thân là một nhà khảo cổ học nên y đã sớm bị ngôi miếu thần hùng vĩ trước mắt hấp dẫn sự chú ý —–
“Thần miếu Cửu Văn thánh quốc đã tồn tại từ thời xa xưa, linh lực vô biên, hôm nay vừa nhìn thấy, quả thực khiến kẻ khác cảm thấy kính sợ.”
“Đới tiến sĩ quá khen.”
“Thánh Sử, cứ trực tiếp gọi Đới Nhạc là được rồi, dù sao sau này chúng ta cũng trở thành người một nhà.” Đới Nhạc nhìn Định Vân cười cười,còn nháy mắt mấy cái.
“Ai làm người một nhà với ngươi a?”
Định Vân đỏ mặt lên.
Thánh Sử lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt: “Nếu đã là người một nhà, bản sử có chuyện cần nói.”
“Đương nhiên, Thánh Sử có điều gì thì xin cứ nói.”
“Ta nghe nói trên người ngươi có một chiếc nhẫn gia truyền, có việc này hay không?”
“Chiếc nhẫn? Ngươi nói cái này à?”
Đới Nhạc từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn kim sắc: “ Đây là truyền gia chi bảo của nhà ta a, mặc dù đối với người ngoài thì nó không có giá trị gì, nhưng đối với ta thì có ý nghĩa rất đặc thù.”
Đới Nhạc đầy cõi lòng yêu thương, nhìn sang tiểu hồ ly của mình một cái.
Định Vân trong lòng không khỏi cảm động trước tâm ý của nam nhân, nhưng vì sợ sự tình bị vạch trần, mà tâm loạn như ma.
Mọi động tĩnh của Định Vân đều rơi vào trong mắt của Thánh Sử. Ngực đã đoán ra được tám chín phần: “Chiếc nhẫn thoạt nhìn rất đặc biệt, ngươi có thể vui lòng cho ta xem qua một chút không?”
Định Vân nghe vậy lấy làm kinh hãi, lập tức lo lắng kéo tay nam nhân để ngăn cản y. “Không nên! Không nên đưa.”
Đới Nhạc thấy biểu tình kích động của hắn thì hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một lúc, mới hiểu được lý do. Y cười cười,cúi đầu ghé vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói: “Hi, có phải Định vân vương tử của chúng ta sợ bị biến thành tiểu hồ ly trước mặt Thánh Sử không?”
Định Vân chẳng thế nào giải thích với y, chỉ có thể giả vờ thoải mái mà nói: “Chiếc nhẫn ngươi mang thật xấu xí, còn muốn khoe ra a.”
Thánh Sử thấy vậy thì càng thêm xác định suy đoán của mình, nhưng y cũng không lập tức vạch trần Định Vân, trái lại còn lẳng lặng nở nụ cười.
“Hai người các ngươi mau theo ta.”
Thánh Sử đưa bọn họ tiến nhập vào nơi bí mật nhất của thần miếu — Quan Linh Điện.
Quan Linh Điện. Là nơi Thánh Sử nhiều lần sử dụng cho việc chiêm phác, nó nằm ở ven hồ cung điện.
Thiện sấm người, cách sát vật luận.
Nhưng thế nhân chẳng ai hay biết, kỳ thực nơi này đang cất giấu một bí mật trọng đại không thể để lộ ra ngoài…
Thánh sử đưa bọn họ đi đến trước một tòa đại sảnh thật lớn: “Đới Nhạc, đây là nơi thờ phụng đại thần của thánh quốc chúng ta.”
“A, tượng thần so với những thứ mà ta đã xem qua thì hoàn toàn khác hẳn, có vẻ đặc biệt sinh động, khẳng định là xuất phát từ tay một danh gia.” Đới Nhạc dùng ánh mắt của một nhà khảo cổ học để giám định và thưởng thức.
“Không dám xưng là danh gia.” Thánh Sử đạm đạm nhất tiếu: “ Đây là do bản sử tự điêu khắc.”
“Oa. Thánh Sử, sao tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe ngươi nói đến?” Định Vân giật mình hỏi.
“Ngươi cả ngày tiêu dao bên Âu Châu, làm sao có thời gian nghe lão già như ta tâm sự?”
Định Vân thè lưỡi, không dám hỏi tiếp nữa.
“Được rồi, hiện tại bản sử sẽ đưa các ngươi đi gặp một người.”
Chỉ thấy Thánh Sử cung kính lạy trước tượng thần ba cái, sau đó vươn tay trái ra, ở giữa ngực tượng thần có một hình vẽ khá kì dị, y nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay lên đó —-
Ngay khi lòng bàn tay vừa in vào, một giây sau liền có chuyện thần kỳ xảy ra.
Tượng thần vô thanh vô tức chậm rãi bay lên không trung, bên dưới lộ ra một cầu thang xoắn ốc, đích đến của cầu thang là một hố sâu đến mức không thấy cả đáy—–
Đới Nhạc cùng Định Vân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà mục trừng khẩu ngốc.
Trời ạ, không ngờ ở đây lại có bộ phận then chốt như vậy.
Ngay cả Định Vân từ nhỏ lớn lên tại hoàng cung cũng không biết bí mật này.
“Đi theo ta.” Thánh Sử thắp lên một cây đuốc, bắt đầu đi xuống cầu thang.
Hai người thập phần hiếu kỳ,cũng theo sau Thánh Sử, từng bước một đi về phía cuối cầu thang.
Đây là thâm cốc hắc ám,dưới đáy cái gì cũng không có, chỉ có một thủy đàm màu xanh lam lẳng lặng nằm ở chính giữa, lưu quang chớp động, huyễn nhân tâm mục…
Thánh Sử ánh mắt ôn nhu,dùng ngón tay chỉ về phía thủy đàm: “Các ngươi nhìn đi, đại thần chính là ở chỗ này.”
Hai người nhìn theo phương hướng mà y vừa chỉ, thình lình phát hiện ở giữa lòng hồ nổi lên một cột bọt khí to như thân người.
Trung tâm của bọt khí có vài tia kim quang lưu động, mơ hồ còn có một con người đang trôi nổi trong đó …..
Đới Nhạc cùng Định Vân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài.
Nhất là một nhà khảo cổ như Đới Nhạc, được chính mắt nhìn thấy đại thần uy danh lẫy lừng trong lịch sử, càng kích động đến mức thiếu chút nữa đã nói không ra lời.
“Đới Nhạc, ngươi biết được bao nhiêu về chuyện của đại thần?” Thánh Sử hỏi.
“Ta biết hắn hạ phàm theo lệnh của thượng đế để bảo hộ cho khu rừng rậm. Sau đó, vì cứu vớt các động vật trong rừng, mà bị hồn phi phách tán. Hắc Báo,Chồn Bạc và Kim Xà vì cảm động và nhớ nhung đại đức của hắn nên đã nỗ lực tu luyện thành người, sau đó lập ra Cao Già thánh quốc, đời đời thờ phụng đại thần của bọn họ.”
“Ân, ngươi nói rất đúng. Thế nhưng ngươi còn không biết một điều,hồn phách của đại thần sau khi bị vỡ nát thì có ba phần hồn bị đánh vào vòng luân hồi, chuyển thế thành người, còn bảy phách kia do thượng đế không đành lòng mà len lén phong ấn vào trong một khối hỗn nguyên kim thạch. Thượng đế vốn tâm tồn thiện niệm nên đã nhẹ tay với thân thể của đại thần, chỉ cần tìm về ba hồn bảy phách là hắn có thể hồn quy nguyên thần, khởi tử hồi sinh.
Nhưng sau đó,bí mật về khối hỗn nguyên kim thạch này đã bị phát hiện,thượng đế rất giận dữ, tức giận đến mức đánh nó vỡ tan thành hai nửa, một phần đã bị gắt gao trấn áp tại một hang núi của tiên giới, phần còn lại thì bị vất vào thế gian, chẳng biết lưu lạc nơi đâu…
Hoàng thất Cao Già thánh quốc luôn không ngừng tìm kiếm tam hồn của đại thần khi chuyển thế thành người và tìm kiếm khối hỗn nguyên kim thạch bị lưu lạc ở thế gian, tốn không ít tiền tài và tinh lực, rốt cục về sau mới biết được hỗn nguyên kim thạch nhiều năm trước đã bị một gã công tượng chế tác thành ba chiếc nhẫn, phân biệt là ‘Báo chi hoàn’, ‘Hồ chi hoàn’ cùng ‘Xà chi hoàn’. Đới Nhạc, bản sử sớm biết trên tay ngươi chính là chiếc nhẫn ‘ Hồ chi hoàn’ mà thánh quốc tìm kiếm đã lâu”
“Cái gì?”
Đới Nhạc trong lòng chấn động. Đột nhiên hiện lên vài ý niệm đáng sợ trong đầu. Y chậm rãi xoay người sang chỗ khác, yên lặng nhìn về phía nam nhân bên cạnh: “Lẽ nào ngươi cũng đã sớm biết việc này?”
Định Vân run rẩy đôi môi, chẳng biết phải làm sao để giải thích: “Ta... Ta...”
“Nguyên lai ngươi cố tiếp cận ta là để lấy được ‘Hồ chi hoàn’?” Đới Nhạc gắt gao nắm chặt tay lại, hai mắt đỏ đậm nhìn hắn chằm chằm.
“Ngay từ đầu đúng là vậy, thế nhưng... Thế nhưng sau này... Ngươi biết không phải như thế mà! Ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng ta.” Định Vân khóc lóc,kéo kéo tay y.
Đới Nhạc nhìn thấy tiểu hồ ly rơi lệ, hầu như đã cho rằng cái gì cũng chưa từng phát sinh, cũng rất muốn tha thứ cho hắn, nhưng lại không được… Hắn lại dám lừa mình dối người! Nếu như cảm tình của hắn đối với mình chỉ là tính toán hoặc miễn cưỡng, y tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
“Ta không biết..... Ta không biết có nên tin tưởng ngươi hay không, vì sao ngươi lại không nói cho ta biết?” Đới Nhạc thống khổ nhìn hắn.
“Bởi vì ta sợ… Ta sợ mất đi ngươi…” Định Vân nhịn không được mà nhào vào trong lòng y, vừa khóc vừa ôm chặt nam nhân: “Ta không muốn ngươi chán ghét ta… Ô…”
“Tiểu hồ ly…” Đới Nhạc trong đầu một mảnh hỗn loạn.
“Đới Nhạc, ngươi không nên hoài nghi tình yêu của Định Vân dành cho ngươi.”
Thánh Sử đứng dậy, quyết định phải làm rõ mọi chuyện: “Bản sử đã phái hắn đi tìm lại ‘Hồ chi hoàn’, thế nhưng hắn không muốn lừa gạt ngươi, còn đưa ngươi về thánh quốc để diện kiến ta. Hơn nữa, ngươi cũng biết hắn vì ngươi, mà dám lừa dối bản sử, che giấu sự việc trọng yếu liên quan đến đại thần của thánh quốc.”
Đới Nhạc cảm thấy Định Vân trong lòng hắn đang sợ hãi đến run rẩy…“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thánh Sử không trả lời mà là hỏi lại y: “Hãy nói cho bản sử biết,có phải sau khi ngươi mang chiếc nhẫn vào tay, thì Định Vân sẽ bị biến thành ngân hồ?”
Đới Nhạc khiếp sợ trừng lớn mắt: “ Ngươi.. sao lại biết?”
“Bởi vì chỉ có người do đại thần chuyển thế mới có khả năng vận dụng thần lực bản thân và linh lực bên trong chiếc nhẫn, có thể triệu hồi được thần hồ của thánh quốc! Đới Nhạc, ngươi chính là một trong ba phần hồn của đại thần được tái sinh.”
“Cái gì... Điều đó không có khả năng... Ta là kiếp sau của đế vương, sao có thể là do đại thần chuyển thế?”
“Mỗi người đều có tam hồn phách, ngươi chỉ mang trong người một phần linh hồn của đại thần mà thôi, các hồn phách khác thì không phải. Nếu như không tin, ngươi có thể mang chiếc nhẫn vào,rồi nhìn lên cột nước phong ấn đại thần,xem có sự biến hóa gì không.”
“Không nên!” Định Vân kinh hoàng giơ hai tay ra, che trước người Đới Nhạc: “Ta không cho y đi.”
Thánh Sử thấy thế liền giận dữ: “Định Vân! Ngươi đến bây giờ mà vẫn còn chấp mê bất ngộ, phải bị tội gì?”
“Tội gì ta cũng chịu, nhưng ta không muốn y gặp bất luận điều gì nguy hiểm.”
“Cái tên hài tử này đang nói cái gì vậy hả? Nếu y là đại thần chuyển thế, ta sao có thể gây nguy hiểm cho y?”
“Ngươi không nên gạt ta! Ta đã nghe nói rồi, trước đây Lâm Đạm Chi chính là vì cứu đại thần, thiếu chút nữa đã mất mạng, vì việc này mà Tử Thần cùng Tử Lẫm đã rất oán trách ngươi, đúng hay không?”
“Không sai, xác thực lần đó là do bản sử đánh giá sai, nên đã làm hại đến thần thượng. Thế nhưng ngươi chỉ biết một,mà chẳng thứ hai, bản sử đã cùng mấy lão gia nghiên cứu kĩ lưỡng rồi, cũng lý giải việc này không thể nóng vội, phải để cho ba vị thần thượng mang ba chiếc nhẫn, song song phát động linh lực để phá giải phong ấn, vì vậy vô luận như thế nào, lần này bản sử sẽ không để cho thần thượng gặp nguy hiểm nữa, ta chỉ muốn xem linh lực của y đạt tới trình độ nào mà thôi.”
“Ta lo lắng… Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, ta sợ…” Định Vân bất an xoay người ôm chặt lấy người yêu của mình.
Nếu vào lúc này mà Đới Nhạc còn không biết tình cảm của tiểu hồ ly đối với y ra sao, thì y chính là kẻ ngu nhất thiên hạ.
Cảm động quay về ôm lấy tiểu hồ ly của mình, Đới Nhạc nhẹ nhàng xoa lên sợi tóc ngân sắc mà y yêu nhất: “Đừng sợ, bảo bối, ta biết việc này đối với thánh quốc và đại thần rất là trọng yếu, ta da dày thịt thô, thân thể cường tráng giống như gấu,nên ta sẽ không xảy ra việc gì đâu. Ngươi cứ để ta đi thử xem, có được hay không?”
“Thế nhưng—-”
Đới Nhạc mỉm cười, đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn hắn! Muốn dời đi lực chú ý của đối phương, cũng là biện pháp tốt để làm giảm bớt sự lo lắng quá độ của hắn.
“Ngô ân…” Vương tử quả nhiên rất nhanh đã bị hôn đến thần hồn điên đảo, không rảnh để ngăn cản y nữa.
Hoàn toàn quên mất sự tồn tại của đại thần cùng Thánh Sử, hai người lời lẽ giao triền, triền miên quấn lấy nhau, phát sinh ra tiếng rên rỉ trầm thấp…
Đới Nhạc lưu luyến ngẩng đầu lên, dùng ngón tay ôn nhu xóa đi tia chỉ bạc còn sót lại trên khóe miệng của bảo bối: “Tiểu hồ ly bảo bối của ta, ở chỗ này chờ ta nha.”
Định Vân cúi xuống hôn một chút lên tay của y,sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Đới Nhạc đi đến bên cạnh Thánh Sử, cười cười: “Thánh Sử, thật không có ý tứ, tiểu hồ ly vợ ta cũng vì muốn bảo hộ ta, cho nên mới che giấu chân tướng sự việc, xin thứ lỗi.”
“Thần thượng không nên nói như vậy, Định Vân từ nhỏ đã rất tùy hứng,đây chính lần đầu tiên hắn suy nghĩ vì người khác, kỳ thực bản sử rất vui vẻ, hắn rốt cục cũng trưởng thành rồi.”
“Việc này thì Thánh Sử cứ yên tâm, chờ sau khi chúng ta kết hôn xong, ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn vợ ta.”
“Uy, con gấu thúi này! Ngươi muốn chết a.” Định Vân thở phì phì,liền thưởng ngay cho y một quyền.
“Định Vân, không được vô lễ với thần thượng!” Thánh Sử vội vã quát lớn.
“Ha ha. Không sao đâu, tiểu hồ ly nhà ta hay khả ái như vậy mà, ta cũng không muốn hắn cả ngày gọi ta là thần thượng, đối với ta bày ra vẻ khúm núm, như vậy ta sẽ phát điên mất.”
“Hi, xem như ngươi thức thời.”
“Được rồi, Định Vân đừng náo loạn nữa, ngươi hãy đứng qua một bên đi. Hiện tại xin thần thượng hãy đeo ‘Hồ chi hoàn’ vào, chỉ vào cột bọt khí trong lòng hồ, bản sử muốn xem qua cường độ linh lực của thần thượng một chút.”
“Hảo.”
Đới Nhạc vận khí lên đan điền, tập trung tinh thần, vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón tay,giống như lúc trước,cũng có một cỗ lực cường đại từ chiếc nhẫn kéo đến, y lập tức vận khởi sở học ‘Khiêng linh cữu đi thức’ của mình, linh lực ở ngón tay và thần lực trong cơ thể tương hỗ dung hợp, hình thành một khối cường quang thật lớn, bắn về phía cột bọt khí bao phủ thân ảnh của đại thần trong thủy đàm —-
Mặt nước cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng lớn, cường quang tiếp tục xuyên thấu mặt nước,không ngừng bắn vào trong bọt khí.
Bọt khí lập tức uốn éo, biến hóa ra đủ loại hình dạng, nhưng vẫn bị cường quang xuyên thấu vào tận trung tâm–
Đúng lúc này, trong cơ thể Đới Nhạc đột nhiên sinh ra một cỗ động lực vô danh, lực lượng cường quang trong nháy mắt được tăng cường, y lập tức hét lớn một tiếng —“Khởi!”
Tuy rằng toàn bộ đều bị ngăn trở, nhưng rốt cục cũng có một chùm tia sáng mỏng manh xuyên thấu qua đám bọt khí, bắn lên thân ảnh của đại thần —
Đại thần bị chùm tia sáng trùng kích đến mức chấn động toàn thân! Ba người chứng kiến tận mắt hình ảnh nam nhân bị phong ấn trăm nghìn năm kia đang chậm rãi mở hai mắt ra— đó là một đôi mắt màu lam sắc,như màu của bầu trời quang đãng sau cơn mưa lớn, đẹp đến mức khiến người khác say mê…
Trời ạ, ta đợi được rồi, ta rốt cục đã đợi được rồi!
Đại thần… rốt cục đã tỉnh lại rồi!
Thánh Sử tiền sinh chính là tiểu Vu sư ở trong một ngôi làng nhỏ, sau khi đại thần hi sinh bản thân để cứu vớt toàn bộ khu rừng, y cũng không ngừng luân hồi chuyển thế, muốn tìm cho bằng được hồn phách của đại thần để giúp hắn khởi tử hồi sinh.
Nhưng đã trải qua nhiều năm như thế mà vẫn vô pháp thực hiện nguyện vọng,y còn sợ đây chỉ là một giấc mộng hoang đường, vĩnh viễn cũng không thể trở thành sự thật.
Nhưng ngày hôm nay, rốt cục cũng nhìn thấy đại thần thanh tỉnh lại, điều này khiến y mừng rỡ như điên.
Đáng tiếc sự vui mừng của Thánh Sử cũng không duy trì được bao lâu,thể lực của Đới Nhạc dần dần cạn kiệt, chùm tia sáng cũng bắt đầu trở nên yếu ớt, đại thần lại nhắm chặt hai mắt, tiếp tục giấc ngủ trăm năm…
“Không—-” Thánh Sử không chịu nổi đả kích, bỗng dưng phát sinh một tiếng gọi thê lương,liền nhảy vào trong dòng thủy đàm đang cuồn cuộn chảy xiết—
“Thánh Sử!” Định Vân thấy Thánh Sử đột nhiên phát rồ, quá sợ hãi,hắn liền kích động chạy đến bên bờ thủy đàm,, muốn nhảy xuống để cứu người.
“Không được! Để ta!”
Đới Nhạc biết kỹ năng bơi của tiểu hồ ly không tốt, lập tức giành nhảy xuống trước —
——
Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe tin Thánh Sử bị rơi xuống nước,cũng vội vã chạy tới.
“Ngự y, Thánh Sử rốt cuộc bị làm sao?” Tử Thần thấy Thánh Sử hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, không khỏi lo lắng.
“Hồi bẩm vương tử, Thánh Sử được cứu giúp đúng lúc, cũng không đáng lo ngại, nghỉ ngơi hai ngày là có thể khôi phục nguyên khí. Xin vương tử điện hạ yên tâm.”
Ngự y khom người trả lời.
“Vậy là tốt rồi, ngươi cũng mau lui xuống điều phối một ít thuốc bổ rồi mang lên cho Thánh Sử dùng.”
“Dạ, thuộc hạ xin lui xuống.”
Đợi ngự y đi khuất, mọi người cũng để yên cho Thánh Sử nghỉ ngơi, cả đám rủ nhau đi ra bên ngoài hoa viên để nói chuyện.
Tử Lẫm vừa ngồi xuống liền nã pháo liên tục: “Định Vân, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy? Sao lại để Thánh Sử bị rớt xuống thủy đàm chứ?”
Tử Thần cũng trừng mắt nhìn Định Vân: “Thánh Sử căn bản đâu có biết bơi, nên không có khả năng tự mình nhảy xuống hồ đâu nhỉ?”
“Thánh Sử tự nhảy xuống mà, không phải do ta hại đâu.Hai người các ngươi sao lại hung dữ với ta a?” Định Vân nghe vậy thì bốc hỏa,ngay lập tức nhảy dựng lên phản bác.
“Làm sao có thế?!” Tử Thần và Tử Lẫm trăm miệng một lời,cùng kêu to lên.
Cá tính của Thánh Sử từ trước đến nay luôn rất bình tĩnh, sao có khả năng làm ra loại chuyện hoang đường như vậy.Khiến cho tính mệnh bị nguy hiểm?
“Là thật đó, Thánh Sử xác thực là bị kích động vì chuyện của đại thần nên mới nhảy xuống nước, tiểu hồ ly vợ ta một điểm liên quan cũng không có.”
Đới Nhạc vội vàng giúp bảo bối gia của mình giải vây.
“Hảo, ta tin tưởng ngươi. Ngươi hẳn là Đới Nhạc?”
Tử Thần vươn tay về phía y: “Nhĩ hảo. Ta là Tử Thần. Là bạn thời thơ ấu của Định Vân, cái tên này đã được nuông chiều từ bé nên rất tùy hứng,vậy mà ngươi cũng chịu được,thiệt là bội phục,bội phục.”
“Ha ha, ca ca nói không sai, ngươi khẳng định là có tài năng thiên phú dị bẩm nên mới có thể sống tới ngày hôm nay mà không bị hắn làm cho tức chết.” Tử Lẫm cũng bắt tay với y. “Nhĩ hảo, ta là Tử Lẫm.”
“Uy, hai người các ngươi muốn gì? Ngày hôm nay muốn phá ta phải không?” Định Vân giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ.
Đới Nhạc buồn cười,ngồi ở một bên để xem kịch vui.
“Chúng ta chỉ là biểu đạt sự đồng tình với tân lang quan mà thôi a.” Tử Thần và Tử Lẫm vô tội nhún vai.
“Hứ, đồng tình à? Ta nghĩ kẻ đáng được đồng tình phải là hai huynh đệ các ngươi mới đúng chứ.”
Định Vân có chút hả hê nói: “Thương cảm a, nghe nói có ai đó đã bị đá xuống giường suốt mấy ngày liền, không được ngủ cùng lão bà (bà xã). Ai, trên thế giới thế sao lại còn có những chuyện bi thảm như vậy, thực sự là khiến kẻ khác thương hại a.”
“Ai nói chúng ta bị đá xuống giường?”
“Đúng vậy, tiểu Chi Chi yêu ta như vậy, sao có thể ngược đãi chúng ta?”
Hai huynh đệ có bị đánh chết cũng không dám thừa nhận là đã bị lão bà yêu dấu đá xuống giường.
“Phải vậy không? Thế nhưng căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, có người bởi vì lo lắng cho an nguy của lão bà đại nhân nên thà tình nguyện ngủ bên dưới sàn nhà lạnh băng, cũng không chịu chuyển đến nơi khác mà ngủ, thực sự khiến kẻ khác cảm động quá đi.”
“Định Vân thối, ngươi ít nói huyên thuyên đi, ngươi—–”
“Bất hảo! Bất hảo!”
Một vị cung nữ chạy như bay tiến vào hoa viên, cắt đứt lời nói của Tử Thần và Tử Lẫm: “Hai vị vương tử, mau lên, Vương phi sắp sinh rồi!”
“Cái gì?!”
Tử Thần và Tử Lẫm nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, phóng thẳng về hướng tẩm cung,hoàn toàn mất dạng—-
“chậc, chạy trốn nhanh thiệt.” Định Vân lắc lắc đầu.
Đới Nhạc mỉm cười, dùng tay sờ sờ lên đùi của tiểu hồ ly:“Nếu như có người nói với ta là ngươi sắp sinh, ta sẽ chạy còn nhanh hơn bọn hắn.”
“Xạo quá! Ai nói sẽ sinh hài tử cho ngươi?” Định Vân cắn một ngụm trên mặt của gấu lớn: “Huống hồ ta là nam thì làm sao mà sinh được?”
“Vị vương phi kia chẳng phải cũng là nam sao? Yên tâm, chỉ cần tinh tử của ta có đủ năng lực, bảo đảm có thể khiến tiểu hồ ly sinh được. Không tin chúng ta làm thử xem.”
“A a a —- gấu thúi, không nên ở chỗ này — ta không muốn lại bị người khác nhìn thấy—-”
Đáng tiếc lời kháng nghị của tiểu hồ ly hoàn toàn vô hiệu, bị con gấu tà ác lôi kéo vào trong rừng cây để hung hăng ‘thương yêu’, một lúc sau, bên trong bắt đầu truyền ra từng trận rên rỉ ngọt ngào…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook