Hồ Ly Háo Sắc
-
Chương 43
Chúng ta dần dần đi vào vùng núi, dân cư ít dần, nhà trọ cũng ít dần theo, ban đêm lúc nghỉ ngơi thường xuyên cần phải dựng rèm trướng. Mà bất kể ta ngủ hay không thì cũng có thể cảm giác được Tần Liễm không rời khỏi ta dù chỉ một khắc. Điều này khiến ta an tâm, cho nên mặc dù thái y lải nhải những tin tức không tốt gì, hoặc là thời tiết không tốt ăn ở đơn sơ, đều không thể khiến tâm tình của ta trở nên tồi tệ. Chẳng qua thời gian ngủ càng ngày càng dài, thật sự là một chuyện khiến người ta không biết làm sao.
Có một đêm, ta mơ hồ tỉnh lại, phát giác trạng thái ta vốn nên ở trong rèm lúc này lại đang xóc nảy, còn nghe thấy tiếng vó ngựa, còn tưởng rằng ban ngày mọi người lại lên đường, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, xe ngựa này lắc lư quá mạnh, mà chỗ bên cạnh tay ta có thể chạm tới cũng gần như không có Tần Liễm, cố sức vươn tay sờ sờ trong bóng đêm, không ngờ lại đụng phải một vật cực bén nhọn, như là bị lưỡi dao cắt vào ngón tay đau xót, khiến ta không thể vô thức thu trở về.
Ta còn chưa lên tiếng thì có một giọng nói lạnh như băng vang lên trước: “Công chúa rốt cuộc cũng tỉnh rồi?”
Giọng nói này vô cùng xa lạ, cũng có chút u ám như Tần Liễm, ta lục soát trong trí nhớ một chút, quả thật không có ấn tượng, mà hắn lại chậm chạp không chịu tự giới thiệu, việc này thật sự có chút quỷ dị. Nhưng mà nếu ngẫm lại, nếu ta bị bắt cóc, như vậy đây hết thảy thật sự quá bình thường.
Tuy rằng nghĩ không ra ta đã từng kết oán thù gì với ai, hơn nữa kẻ thù này còn biết thân phận của ta, còn có thể vượt qua lớp phòng vệ của A Tịch và tập thể ám vệ, có lẽ thủ đoạn rất cao, nhưng nếu người ta đã tìm tới cửa, ta cũng chỉ có thể chống đỡ: “Ngươi là ai? Vì sao muốn bắt cóc ta?”
Tuy rằng ta không mong đợi hắn sẽ trả lời hai vấn đề này, nhưng dựa theo định luật thoại bản thì nhất định phải hỏi một lần. Không ngờ hắn lại rất thành thật, hừ lạnh một tiếng: “Ta là Thượng Diễm.”
Ta nhất thời không thể phản ứng kịp, vì thế trong lòng không biết nói gì. Rất muốn hỏi hắn cái loại người chỉ báo danh tính thì người ta nhất định muốn biết từ đâu mà đến, trong thiên hạ người có tiếng tăm thế này chỉ có Tần Liễm và Tô Khải mới miễn cưỡng biết được, cho dù là tể tướng một nước thì cũng không thể yêu cầu người ta nhất định phải biết. Suy nghĩ đến đây thì đột nhiên dừng lại, từ từ nhớ lại hình như vài ngày trước A Tịch có đề cập cái tên này với ta, lại từ từ nhớ tới thân phận của hắn hình như thật sự chính là tể tướng một nước.
Nghĩ đến đây ta cực kỳ xấu hổ, cũng lập tức mơ hồ đoán được mục đích của hắn, đáy lòng không khỏi chìm xuống.
Về cơ bản, trong cảm nhận của người Nam triều, cái tên Tô Hi này tương đương với bốn chữ khác: hồ ly dụ người. Nếu đổi thành bốn chữ khác, đó chính là: hại nước hại dân. Mà nói cách khác, trong lòng người Nam triều Tần Liễm anh minh uy phong bao nhiêu thì Tô Hi lại bị hận thấu xương bấy nhiêu.
Điều này thật có thể lý giải. Là một vị quân chủ vốn đầy triển vọng, lại bị một cô gái mang dị tâm nước khác làm vướng chân, vì cô gái này mà vứt bỏ chính sự vứt bỏ thành trì thậm chí vứt bỏ toàn bộ quốc gia thì thường thường mọi người sẽ không truy cứu sai lầm của vị vua này, mà sẽ chỉ toàn bộ ngón tay lên cột sống cô gái kia.
Trong lịch sử những cô gái như vậy hãy còn rất nhiều, điều này chứng minh đây là một định luật phổ biến. Bởi vậy Nam triều cũng nghĩ như vậy, cũng sẽ không làm gì ngoài dự đoán.
Mà một định luật phổ biến khác là, trong lịch sử những cô gái như vậy đa phần đều không có kết quả gì tốt, hoặc là bị độc chết hoặc là bị thiêu cháy hoặc là bị treo cổ các kiểu, tóm lại không có ai là có thể tự nhiên chết già thậm chí bệnh chết.
Nếu suy luận như trên, như vậy kết cục trước kia của ta coi như là đãi ngộ. Đại khái ông trời cảm thấy đãi ngộ như vậy thật sự không nên xứng với người thân là họa thủy như ta, trước khi đến Tàng Lang, trước khi ta bị ốm đau tra tấn đến chết thì đúng lúc phái tả tướng Nam triều xuất hiện ở trước mặt ta.
Chỉ là muốn nói mấy lời như vầy, hi vọng sinh tồn ít ỏi vốn không được bao nhiêu càng không mảy may dư lại.
Ta định thần, cố gắng đuổi hết những ý niệm không tốt này ra ngoài, bình tâm hỏi hắn: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Giọng Thượng Diễm còn lạnh lùng hơn trước: “Tìm nơi thích hợp giết ngươi.”
Hắn nói như vậy, kỳ thật ta cũng có chút sợ. Chỉ là trước khi sợ hãi bộc phát thì ta đã kịp bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến mấy phương pháp đàm phán từng học trước kia còn sót lại không nhiều lắm, lại hỏi hắn: “Tại sao phải làm như vậy?”
“Hỏi câu này buồn cười thật.” Thượng Diễm lạnh lùng cười giễu, “Trước kia ngươi chết rồi thì thôi, cứ khăng khăng muốn sống lại. Nay người Nam triều ai nấy đều hận không thể giết ngươi cho sướng.”
Ta dừng một chút, mới hỏi hắn: “Vị trí tả tướng của ngươi xem ra là quyết định không cần đúng không?”
Hắn cũng không ngu dốt, có lẽ là như vậy, có thể ngồi trên vị trí tả tướng Nam triều, nếu tính cách chẳng vừa ý mọi người như thế, vậy thì còn có những thứ khác thắng được những kẻ còn lại. Ta nghe thấy hắn cười lạnh một tiếng, hỏi lại ta: “Muốn học ca ca ngươi Tô Khải, lưỡi sáng hoa sen khiến ta thay đổi chủ ý sao? Đừng có mơ. Nếu ta đã quyết định giết ngươi thì đừng mong có thể sống sót trở về.” Ngừng một lát, hắn lại cảnh cáo ta, “Cũng không cần thử nghiệm đủ loại trò đùa, kéo dài thời gian cũng vô dụng, ta đi con đường kỳ quái này, đừng hi vọng bệ hạ có thể tìm được ngươi trước khi ngươi chết.”
“Tần Liễm đã ký văn ước với ca ca, nếu ta chết ngay bây giờ, hắn cũng sẽ chết theo ta.” Ta tìm kiếm phương hướng hắn nói chuyện, chuyển tầm mắt qua, cố gắng giữ ngang giọng điệu, lạnh nhạt nói, “Những cố gắng này của ngươi chỉ uổng phí, ngươi có nghĩ tới hay không?”
Nhưng mà ta vẫn tính sai, giọng điệu Thượng Diễm còn lạnh nhạt hơn ta: “Chuyện này không nhọc Công chúa điện hạ bận tâm. Bằng không ngươi cho rằng vì sao ta không giết chết ngươi tại chỗ? Đây chính là lý do ta muốn mang ngươi đi.”
Tim ta đập càng lúc càng nhanh, cảm giác sợ hãi không thể ngăn chặn thổi tràn lên, cho dù giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Nơi này là vùng núi, đi sâu thêm một tí nữa chính là nơi bầy sói thường xuyên lui tới.” Giọng Thượng Diễm lạnh lẽo đến mức dường như rớm máu, “Ta mong bầy sói có thể ăn sạch ngươi trước hừng đông, đến cả xương cũng không còn. Tục ngữ nói sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, bây giờ bệ hạ si mê ngươi, tìm không thấy ngươi dĩ nhiên là sẽ tìm tiếp, nếu vẫn không tìm thấy ngươi, vậy thì khẳng định sẽ có lúc mệt mỏi. Khi đó tấm lòng dành cho ngươi sẽ từ từ phai nhạt, những văn ước rách nát ký với cái đám Tô triều vô sỉ các ngươi dĩ nhiên là trở thành phế thải. Ngài ấy vẫn là quân vương tỉnh táo biết kiềm chế ban đầu.”
Ngữ khí của hắn mang theo kiên quyết không sao thay đổi được, ta im lặng một lúc lâu, mới khôi phục lại khí lực để nói chuyện: “Nếu Tần Liễm vẫn không chịu hết hi vọng thì sao?”
Thượng Diễm nói: “Luôn phải thử một lần mới được. Xem cái bộ dạng hiện giờ của ngươi thì không thể nào sống sót tới nước Tàng Lang. So với việc trơ mắt nhìn bệ hạ chịu chết cùng ngươi, chi bằng thử một lần. Có lẽ còn có hi vọng.”
“Vậy ngươi có nghĩ rằng, lần trước ta tự sát, dẫn đến chiến tranh hai nước. Bây giờ ta bị ngươi giết chết, Tô quốc sẽ không dễ dàng để yên.”
Những lời này của ta đại khái chạm vào vảy nghịch của Thượng Diễm, răng nanh hắn mài vang ken két, nghe tiếng động thì quả thật muốn ăn tươi nuốt sống ta: “Lần trước nếu không phải Tô Khải dùng thủ đoạn vô sỉ đó thì sao Nam triều lại thua? Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến việc này?”
Ta không còn lời nào để nói.
Lại qua một lát, xe ngựa chạy chậm lại, mà ta mơ hồ nghe thấy tiếng sói tru.
Ta bị Thượng Diễm kéo xuống xe. Bởi vì không thể đi nên nhanh chóng té xuống đất. Bởi vì hai chân không thể đi, cho nên sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều, chỉ là vết cắt trên ngón tay vô ý chạm phải cục đá lạnh lẽo bén nhọn, lập tức ta liền cảm thấy đau tan lòng nát dạ.
Ta thở dồn dập, nghe thấy tiếng Thượng Diễm đạp đá càng ngày càng xa, nhanh chóng lên xe, nhưng mà vẫn chưa lập tức lên đường, dường như là đang quan sát ta, thật lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, nói với ta: “Hi Công chúa, ngươi chớ có trách ta.”
Xe ngựa của hắn rốt cuộc đi xa dần, mà xung quanh đây yên tĩnh một mảnh, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của ta.
Lại qua một lát, sau khi lá cây bị gió thổi qua, ta lại nghe thấy tiếng sói tru nơi xa.
Ta không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Có một đêm, ta mơ hồ tỉnh lại, phát giác trạng thái ta vốn nên ở trong rèm lúc này lại đang xóc nảy, còn nghe thấy tiếng vó ngựa, còn tưởng rằng ban ngày mọi người lại lên đường, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, xe ngựa này lắc lư quá mạnh, mà chỗ bên cạnh tay ta có thể chạm tới cũng gần như không có Tần Liễm, cố sức vươn tay sờ sờ trong bóng đêm, không ngờ lại đụng phải một vật cực bén nhọn, như là bị lưỡi dao cắt vào ngón tay đau xót, khiến ta không thể vô thức thu trở về.
Ta còn chưa lên tiếng thì có một giọng nói lạnh như băng vang lên trước: “Công chúa rốt cuộc cũng tỉnh rồi?”
Giọng nói này vô cùng xa lạ, cũng có chút u ám như Tần Liễm, ta lục soát trong trí nhớ một chút, quả thật không có ấn tượng, mà hắn lại chậm chạp không chịu tự giới thiệu, việc này thật sự có chút quỷ dị. Nhưng mà nếu ngẫm lại, nếu ta bị bắt cóc, như vậy đây hết thảy thật sự quá bình thường.
Tuy rằng nghĩ không ra ta đã từng kết oán thù gì với ai, hơn nữa kẻ thù này còn biết thân phận của ta, còn có thể vượt qua lớp phòng vệ của A Tịch và tập thể ám vệ, có lẽ thủ đoạn rất cao, nhưng nếu người ta đã tìm tới cửa, ta cũng chỉ có thể chống đỡ: “Ngươi là ai? Vì sao muốn bắt cóc ta?”
Tuy rằng ta không mong đợi hắn sẽ trả lời hai vấn đề này, nhưng dựa theo định luật thoại bản thì nhất định phải hỏi một lần. Không ngờ hắn lại rất thành thật, hừ lạnh một tiếng: “Ta là Thượng Diễm.”
Ta nhất thời không thể phản ứng kịp, vì thế trong lòng không biết nói gì. Rất muốn hỏi hắn cái loại người chỉ báo danh tính thì người ta nhất định muốn biết từ đâu mà đến, trong thiên hạ người có tiếng tăm thế này chỉ có Tần Liễm và Tô Khải mới miễn cưỡng biết được, cho dù là tể tướng một nước thì cũng không thể yêu cầu người ta nhất định phải biết. Suy nghĩ đến đây thì đột nhiên dừng lại, từ từ nhớ lại hình như vài ngày trước A Tịch có đề cập cái tên này với ta, lại từ từ nhớ tới thân phận của hắn hình như thật sự chính là tể tướng một nước.
Nghĩ đến đây ta cực kỳ xấu hổ, cũng lập tức mơ hồ đoán được mục đích của hắn, đáy lòng không khỏi chìm xuống.
Về cơ bản, trong cảm nhận của người Nam triều, cái tên Tô Hi này tương đương với bốn chữ khác: hồ ly dụ người. Nếu đổi thành bốn chữ khác, đó chính là: hại nước hại dân. Mà nói cách khác, trong lòng người Nam triều Tần Liễm anh minh uy phong bao nhiêu thì Tô Hi lại bị hận thấu xương bấy nhiêu.
Điều này thật có thể lý giải. Là một vị quân chủ vốn đầy triển vọng, lại bị một cô gái mang dị tâm nước khác làm vướng chân, vì cô gái này mà vứt bỏ chính sự vứt bỏ thành trì thậm chí vứt bỏ toàn bộ quốc gia thì thường thường mọi người sẽ không truy cứu sai lầm của vị vua này, mà sẽ chỉ toàn bộ ngón tay lên cột sống cô gái kia.
Trong lịch sử những cô gái như vậy hãy còn rất nhiều, điều này chứng minh đây là một định luật phổ biến. Bởi vậy Nam triều cũng nghĩ như vậy, cũng sẽ không làm gì ngoài dự đoán.
Mà một định luật phổ biến khác là, trong lịch sử những cô gái như vậy đa phần đều không có kết quả gì tốt, hoặc là bị độc chết hoặc là bị thiêu cháy hoặc là bị treo cổ các kiểu, tóm lại không có ai là có thể tự nhiên chết già thậm chí bệnh chết.
Nếu suy luận như trên, như vậy kết cục trước kia của ta coi như là đãi ngộ. Đại khái ông trời cảm thấy đãi ngộ như vậy thật sự không nên xứng với người thân là họa thủy như ta, trước khi đến Tàng Lang, trước khi ta bị ốm đau tra tấn đến chết thì đúng lúc phái tả tướng Nam triều xuất hiện ở trước mặt ta.
Chỉ là muốn nói mấy lời như vầy, hi vọng sinh tồn ít ỏi vốn không được bao nhiêu càng không mảy may dư lại.
Ta định thần, cố gắng đuổi hết những ý niệm không tốt này ra ngoài, bình tâm hỏi hắn: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Giọng Thượng Diễm còn lạnh lùng hơn trước: “Tìm nơi thích hợp giết ngươi.”
Hắn nói như vậy, kỳ thật ta cũng có chút sợ. Chỉ là trước khi sợ hãi bộc phát thì ta đã kịp bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến mấy phương pháp đàm phán từng học trước kia còn sót lại không nhiều lắm, lại hỏi hắn: “Tại sao phải làm như vậy?”
“Hỏi câu này buồn cười thật.” Thượng Diễm lạnh lùng cười giễu, “Trước kia ngươi chết rồi thì thôi, cứ khăng khăng muốn sống lại. Nay người Nam triều ai nấy đều hận không thể giết ngươi cho sướng.”
Ta dừng một chút, mới hỏi hắn: “Vị trí tả tướng của ngươi xem ra là quyết định không cần đúng không?”
Hắn cũng không ngu dốt, có lẽ là như vậy, có thể ngồi trên vị trí tả tướng Nam triều, nếu tính cách chẳng vừa ý mọi người như thế, vậy thì còn có những thứ khác thắng được những kẻ còn lại. Ta nghe thấy hắn cười lạnh một tiếng, hỏi lại ta: “Muốn học ca ca ngươi Tô Khải, lưỡi sáng hoa sen khiến ta thay đổi chủ ý sao? Đừng có mơ. Nếu ta đã quyết định giết ngươi thì đừng mong có thể sống sót trở về.” Ngừng một lát, hắn lại cảnh cáo ta, “Cũng không cần thử nghiệm đủ loại trò đùa, kéo dài thời gian cũng vô dụng, ta đi con đường kỳ quái này, đừng hi vọng bệ hạ có thể tìm được ngươi trước khi ngươi chết.”
“Tần Liễm đã ký văn ước với ca ca, nếu ta chết ngay bây giờ, hắn cũng sẽ chết theo ta.” Ta tìm kiếm phương hướng hắn nói chuyện, chuyển tầm mắt qua, cố gắng giữ ngang giọng điệu, lạnh nhạt nói, “Những cố gắng này của ngươi chỉ uổng phí, ngươi có nghĩ tới hay không?”
Nhưng mà ta vẫn tính sai, giọng điệu Thượng Diễm còn lạnh nhạt hơn ta: “Chuyện này không nhọc Công chúa điện hạ bận tâm. Bằng không ngươi cho rằng vì sao ta không giết chết ngươi tại chỗ? Đây chính là lý do ta muốn mang ngươi đi.”
Tim ta đập càng lúc càng nhanh, cảm giác sợ hãi không thể ngăn chặn thổi tràn lên, cho dù giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Nơi này là vùng núi, đi sâu thêm một tí nữa chính là nơi bầy sói thường xuyên lui tới.” Giọng Thượng Diễm lạnh lẽo đến mức dường như rớm máu, “Ta mong bầy sói có thể ăn sạch ngươi trước hừng đông, đến cả xương cũng không còn. Tục ngữ nói sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, bây giờ bệ hạ si mê ngươi, tìm không thấy ngươi dĩ nhiên là sẽ tìm tiếp, nếu vẫn không tìm thấy ngươi, vậy thì khẳng định sẽ có lúc mệt mỏi. Khi đó tấm lòng dành cho ngươi sẽ từ từ phai nhạt, những văn ước rách nát ký với cái đám Tô triều vô sỉ các ngươi dĩ nhiên là trở thành phế thải. Ngài ấy vẫn là quân vương tỉnh táo biết kiềm chế ban đầu.”
Ngữ khí của hắn mang theo kiên quyết không sao thay đổi được, ta im lặng một lúc lâu, mới khôi phục lại khí lực để nói chuyện: “Nếu Tần Liễm vẫn không chịu hết hi vọng thì sao?”
Thượng Diễm nói: “Luôn phải thử một lần mới được. Xem cái bộ dạng hiện giờ của ngươi thì không thể nào sống sót tới nước Tàng Lang. So với việc trơ mắt nhìn bệ hạ chịu chết cùng ngươi, chi bằng thử một lần. Có lẽ còn có hi vọng.”
“Vậy ngươi có nghĩ rằng, lần trước ta tự sát, dẫn đến chiến tranh hai nước. Bây giờ ta bị ngươi giết chết, Tô quốc sẽ không dễ dàng để yên.”
Những lời này của ta đại khái chạm vào vảy nghịch của Thượng Diễm, răng nanh hắn mài vang ken két, nghe tiếng động thì quả thật muốn ăn tươi nuốt sống ta: “Lần trước nếu không phải Tô Khải dùng thủ đoạn vô sỉ đó thì sao Nam triều lại thua? Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến việc này?”
Ta không còn lời nào để nói.
Lại qua một lát, xe ngựa chạy chậm lại, mà ta mơ hồ nghe thấy tiếng sói tru.
Ta bị Thượng Diễm kéo xuống xe. Bởi vì không thể đi nên nhanh chóng té xuống đất. Bởi vì hai chân không thể đi, cho nên sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều, chỉ là vết cắt trên ngón tay vô ý chạm phải cục đá lạnh lẽo bén nhọn, lập tức ta liền cảm thấy đau tan lòng nát dạ.
Ta thở dồn dập, nghe thấy tiếng Thượng Diễm đạp đá càng ngày càng xa, nhanh chóng lên xe, nhưng mà vẫn chưa lập tức lên đường, dường như là đang quan sát ta, thật lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, nói với ta: “Hi Công chúa, ngươi chớ có trách ta.”
Xe ngựa của hắn rốt cuộc đi xa dần, mà xung quanh đây yên tĩnh một mảnh, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của ta.
Lại qua một lát, sau khi lá cây bị gió thổi qua, ta lại nghe thấy tiếng sói tru nơi xa.
Ta không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook