Hồ Ly Háo Sắc
-
Chương 41
Một ngày trước khi A Tịch đến đô thành Tô quốc thì ta mù hoàn toàn.
Đây dường như là quá trình giấy dầu chìm vào trong nước, chìm chìm nổi nổi cả buổi trời, cuối cùng vẫn phải chìm xuống. Ta đã bị chứng bệnh kỳ quái này giày vò rất lâu rồi, lúc mù hoàn toàn ngoại trừ thất vọng ra thì còn có một chút cảm giác giải thoát kỳ lạ. Chỉ đáng tiếc là không bao giờ có thể tận mắt nhìn thấy A Tịch, nàng ấy đã xuất giá, cho dù Tần Liễm nói Tần Sở đối đãi với nàng ấy rất tốt, nhưng rốt cuộc tốt hay không, cũng chỉ có bản thân A Tịch mới biết.
Một ngày trước khi trước mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối, ta đã mơ hồ có dự cảm, vì thế ngày đó ta gắng sức nhìn thẳng Tần Liễm, nhìn hắn không nháy mắt. Mà ai bị hai con mắt nhìn lâu đều sẽ có hơi không thích ứng, Tần Liễm cũng bị ta nhìn mà sợ hãi, ho nhẹ một tiếng: “Sao vậy?”
Ta ôm lấy cánh tay hắn, nằm trong đống quần áo của hắn rầu rĩ hỏi: “Nếu nửa năm sau ta thật sự không còn ở đây nữa, chàng thật sự sẽ… sao?”
Ta vẫn không nói nên lời hắn sẽ theo ta an giấc ngàn thu, Tần Liễm ôm lấy ta, nhẹ giọng hỏi: “Nàng không thích à?”
“…”
Ta không biết nên trả lời những gì, chỉ nghe hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Gan nàng nhỏ như vậy, lại ngốc nghếch như vậy, không đi cùng nàng ta sẽ không yên tâm.”
Khóe mắt ta có chút ướt át, nhịn cả buổi vẫn không thể kiềm lại, có một giọt nước mắt rớt xuống.
Tối ngày hôm đó, Tần Liễm nhàn rỗi hơn nhiều nên vẽ một bức họa cho ta xem. Hắn dùng rất nhiều màu đỏ tươi, cuối cùng vẽ thành diện mạo của ta hôm đại hôn kia. Tần Liễm nói ta chưa từng có dáng vẻ công chúa lá ngọc cành vàng, cho dù hôm đó đại hôn, ta cố gắng bắt chước khí phách Tô Tư lúc đại hôn, cẩn thận dựa theo tiêu chuẩn quy củ mà thận trọng chấp hành, đến cuối cùng khi vào động phòng thật đáng tiếc là ta vẫn lộ ra chân tướng. Ta nghe xong nhịn một lúc lâu mới nói: “Cho nên thật ra chàng vẫn thích loại thiên kim tiểu thư nũng nịu kia hơn đúng không? So sánh ta với Triệu Hữu Nghi kỳ thật chàng vẫn thích nàng ta hơn đúng không?”
Hắn liếc mắt nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Đều đã bị nàng nhìn ra.”
Ta lập tức đứng dậy, cũng làm bộ quẫy khỏi hắn đang ôm chặt tay ta: “Hứ, vậy ta thật sự rất ân hận lại làm ra cái chuyện ca ngợi uyên ương gì đó, xem ra hai người mới là thanh mai trúc mã trời đất tạo thành một đôi, là ta gắng gượng…”
Lời của ta nói đến một nửa đã bị Tần Liễm chặn môi, ta trơ mắt nhìn hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn môi ta, rồi sau đó là một màn dây dưa dịu dàng. Chờ đến khi hắn rốt cuộc cũng mở ra, ta che miệng lại thở gấp, Tần Liễm mỉm cười nói: “Cho nên ta thích thiên kim tiểu thư có phải không? Thử một lần nữa có được hay không?”
Ta yếu ớt nói: “Đừng, đừng…”
Ngày kế A Tịch đến Tô quốc, nàng ấy tương đối bình tĩnh với tình trạng mù mắt liệt chân của ta. Quả thật lúc nhìn thấy ta ngoài trừ nàng ấy thốt lên một tiếng “Công chúa” ra thì không nói một tiếng, chỉ yên lặng đỡ ta đứng dậy lau tay uống thuốc, nhưng mà lúc lòng bàn tay nàng ấy dán sau lưng ta thì ta lại có thể cảm thấy một chút run rẩy. Tần Sở cùng theo tới ngược lại thì kinh ngạc hơn một tí, bật thốt lên: “Tô Hi, sao muội lại…”
Lời còn chưa dứt thì ta chợt nghe á một tiếng, Tần Sở lập tức ngậm miệng, ta đoán đại khái là A Tịch nhéo chỗ nào đó của hắn.
Vào buổi tối lúc tắm rửa, đại khái thì ta và A Tịch nói chuyện một chút về chứng bệnh của ta, nàng ấy “ừm” một tiếng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Không có biện pháp nào sao?”
“Thuốc và kim châm cứu thì không có cách nào, thái y có đề cập tới cổ thuật, Tô Khải đã phái người tìm lâu lắm rồi mà vẫn chưa có kết quả.”
A Tịch lại trầm mặc. Nàng ấy luôn không nói nhiều, lúc tâm tình không tốt thì càng ít lời. Ta vươn tay ra vẩy nước, vừa nói sang chuyện khác: “Tần Sở đối đãi với ngươi tốt không?”
“Rất tốt.” A Tịch bật ra hai chữ khái quát ngắn gọn, lại chần chờ nói, “Công chúa…”
“Hử?”
A Tịch hít một hơi, nói: “Nghe nói biên giới Tô quốc và Nam triều có tòa núi cao, nếu có thể trèo lên đỉnh núi thì nguyện vọng có thể được thực hiện. Nghe nói rất linh nghiệm…”
“… À, cái kia á, không chuẩn đâu.” Cơ bản ta đã có thể đoán được A Tịch tính toán làm cái gì, nhanh chóng nói nhảm chặn ngay ý tưởng của nàng ấy, “Tô Khải đã phái người đi qua, còn đi hai lần, bây giờ ta vẫn giống như trước.”
Lâu lắm rồi ta chưa từng ngủ ngon giấc, nay mệt mỏi trong làn hơi nước thì lại dần dần thấy chút buồn ngủ. A Tịch dường như có phần khổ sở, vẫn không nói gì, ta liền híp mắt ở trong nước nghỉ một lát, sở dĩ tỉnh lại là bởi vì A Tịch kéo ta từ trong nước ra, đang mặc áo cho ta.
Ta biết bản lĩnh A Tịch đủ để lấy một địch mười, giá trị võ lực thậm chí không thua Tô Khải, nhưng khi nàng ấy không được sự đồng ý của ta mà đã ôm ta từ trong thùng tắm ra, ta vẫn thoáng sặc một cái. Trước kia nàng ấy không hề như vậy, nay cho dù muốn chăm sóc ta với hai chân vô lực thì cũng không nhất định phải áp dụng phương thức này…
Ta có chút không được tự nhiên, lại không thể nói A Tịch như vậy là không đúng, trái lại nàng ấy rất đúng, ta đành phải tự mình tìm đề tài để xoay chuyển lực chú ý, nghĩ một chút thì mang mấy ý tưởng nói không nên lời gần đây nói cho nàng ấy biết: “A Tịch, ngươi cảm thấy, nếu ta muốn Tần Liễm đổi từng cái trong bốn câu chuyện thành bốn cái khác, ngươi cảm thấy, ta nên nói với hắn như thế nào? Kỳ thật ta rất muốn hắn dỗ dành ta, nhưng hắn chỉ biết bắt nạt ta.”
Tiếp theo ta liền cảm thấy có hơi thở ấm áp để sát vào bên tai ta, nhanh chóng có giọng cười của Tần Liễm vang lên: “Bốn cái khác là cái nào?”
Ta sửng sốt, sau khi tỉnh ngộ thì thoáng chốc sắc mặt như lửa đốt.
Giọng điệu dịu dàng của hắn tiếp tục không nhanh không chậm truyền lại đây: “Còn nữa, ta bắt nạt nàng khi nào? Nàng nói xem.”
Lúc hắn nói chuyện thì đồng thời nhẹ nhàng đặt ta lên giường. Ngay lúc ta sờ đến tấm chăn thì bắt đầu bình tĩnh chống tay lui về phía sau, cho dù không thấy được vẫn có thể phát giác hắn đang từng bước tới gần, vì thế liên tục lui về phía sau, cho đến khi đụng đến sát tường không còn chỗ lui, mà Tần Liễm đã gần đến mức hô hấp có thể ngửi rõ, trái tim ta lơ lửng, dứt khoát cắn khớp hàm hai mắt đóng chặt, cứng đờ toàn thân thành trạng thái chết giả.
Khi không nhìn thấy thì các giác quan khác sẽ hết sức nhạy bén, nhạy bén đến mức ta thậm chí có thể phát giác Tần Liễm hiện giờ không hề đụng tới ta nửa phần, nhưng hai tay của hắn khẳng định sẽ ở hai bên cạnh ta, chỉ cần ta khẽ động một tí là hắn có thể đón lấy ta không tốn sức. Loại nhận thức này khiến ta càng thêm đỏ mặt, quả thật muốn chui xuống giường, lại nghe thấy hắn ung dung nói: “Vừa rồi ta chưa cài áo, cho nên…”
Vào lúc này ta có thể cảm giác được cả người đều trần trụi hơi lạnh, dùng hai chữ quẫn bách đã không còn đủ để hình dung cảm thụ hiện giờ của ta, chỉ sợ sinh thời chuyện ngượng ngùng nhất không gì hơn cái này, mà sau khi nghe hắn bổ sung một câu “Bả vai đã phấn hồng” thì rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ta đẩy hắn ra vớ lấy cái chăn mà chui tọt vào.
Ta đã hận không thể ngất đi, Tần Liễm lại còn chưa có ý định buông tha ta, cái giọng âm hồn không tan vang lên, khiến ta có chút kích động: “Bốn cái khác rốt cuộc là thế nào? Hử?”
Ta thều thào nói: “Ta không biết, ta ngủ rồi…”
Tần Liễm cười khẽ một tiếng, ngay sau đó ta liền cảm giác được trên trán bị in lên một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, ta ngừng một chút, nghe thấy giọng hắn mang theo chút hài hước: “Là cái này?”
Ta che trán, cảm thấy toàn thân đã như thiêu đốt, nếu không phải bị Tần Liễm cách chăn ôm vào trong ngực, ta rất muốn cứ như vậy mà lăn xuống giường. Theo bản năng ta liền phủ nhận: “Không phải cái này…”
Tần Liễm “ừm” một tiếng rất không có thành ý: “Không thì là cái gì?”
Ta tìm cớ cả buổi trời, tiếc rằng đại não thật sự trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả, cuối cùng nghĩ rằng dù sao đã bị hắn cười thành cái dạng này, vậy thì cười tí nữa cũng chẳng sao cả, dứt khoát đẩy chăn ra, nghểnh cổ miệng hùm gan sứa nói: “Phải, chính là cái này, vậy thì sao?”
Lúc này đây Tần Liễm cười càng lâu hơn, mãi đến khi ta thẹn quá thành giận lần nữa hắn mới dừng lại, ôm ta vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ lưng, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Không có sao cả. Vậy thì chúng ta bắt đầu từ hôm nay đi, nhé?”
“…”
Nếu có thể xem nhẹ mấy lời thái y thường nói, trong khoảng thời gian này ta sống rất tự tại. Có uống thuốc cũng đều bởi vì có cơ hội có thể làm khó Tần Liễm mà chẳng phải làm mặt khó ưa, duy chỉ có thái y đến bắt mạch, bởi vì mỗi một lần mang đến đều không phải tin tức tốt gì, hơn nữa bệnh tình càng ngày càng khó giải quyết, mồ hôi lạnh trên trán thái y cũng càng ngày càng nhiều, Tô Khải Tần Liễm nhìn thấy cũng lại càng nhíu mày.
Thái y theo thường lệ cứ mỗi ba ngày đến bắt mạch, lần này đầu ngón tay đặt lên trên cổ tay, hồi lâu vẫn chưa nói, thái y trầm ngâm một lúc mới hỏi ta: “Công chúa gần đây cảm thấy tâm tình khó chịu, tức giận tích tụ?”
“Không thấy.”
“Buổi tối có lăn lộn khó ngủ hay không?”
“Không có.”
Thái y lặp lại một lần: “Thật không có?”
Thái y này chính là vị thái y chăm sóc ta vài ngày trước lúc ta vẫn còn là Dung cơ cứ xem ta là Tô Hi. Sau này ta rất muốn nhìn xem sắc mặt phấn khích của hắn khi biết được Dung cơ chính là ta, Tô Hi cũng là ta, tiếc rằng đã mù rồi, không sao nhìn được. Hôm nay lại đến bắt mạch, nhìn thái độ của hắn dường như vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dáng kính cẩn mà nghiêm túc, nhất thời ta có lòng đùa cợt, biết rõ mặc kệ ta nói dối thế nào kỳ thật hắn đều biết chân tướng, bởi vậy mới chịu phủ nhận, nhưng bây giờ tùy tiện nghe mấy lời nặng nề có thể nghe ra từ trong miệng hắn, ta không dám chậm trễ nữa, ăn ngay nói thật: “Phải.”
Lúc này đây giọng điệu hắn càng thêm nặng nề: “Công chúa, lần sau nếu thân thể khác thường thì làm ơn báo cho cựu thần biết.”
Ta dừng một chút: “Sao vậy? Thật ra ta cũng rất muốn ngủ, chỉ là ngủ không được mà thôi…”
Thái y thở dài một tiếng, lần này khó mà không khuyên nhủ ta nữa, ngược lại có tiếng sột soạt vang lên, đại khái là hắn quỳ xuống đất, ta nghe hắn kìm giọng: “Cựu thần đã thêm không ít vị thuốc an thần trong phương thuốc của Công chúa, không ngờ đúng là không có tác dụng gì. Nhị Công chúa gần đây cảm xúc dao động quá mức, nội tạng bên trong suy kiệt nhanh chóng, dù cho có phí tâm điều dưỡng thì cũng khó có thể sống qua ba tháng. Biện pháp có thể sử dụng đều đã dùng qua, bọn thần đã bất lực.”
Lời này ngầm ý rõ rệt thật sự, nhất thời trong điện chật cứng yên tĩnh như đêm khuya.
Đây dường như là quá trình giấy dầu chìm vào trong nước, chìm chìm nổi nổi cả buổi trời, cuối cùng vẫn phải chìm xuống. Ta đã bị chứng bệnh kỳ quái này giày vò rất lâu rồi, lúc mù hoàn toàn ngoại trừ thất vọng ra thì còn có một chút cảm giác giải thoát kỳ lạ. Chỉ đáng tiếc là không bao giờ có thể tận mắt nhìn thấy A Tịch, nàng ấy đã xuất giá, cho dù Tần Liễm nói Tần Sở đối đãi với nàng ấy rất tốt, nhưng rốt cuộc tốt hay không, cũng chỉ có bản thân A Tịch mới biết.
Một ngày trước khi trước mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối, ta đã mơ hồ có dự cảm, vì thế ngày đó ta gắng sức nhìn thẳng Tần Liễm, nhìn hắn không nháy mắt. Mà ai bị hai con mắt nhìn lâu đều sẽ có hơi không thích ứng, Tần Liễm cũng bị ta nhìn mà sợ hãi, ho nhẹ một tiếng: “Sao vậy?”
Ta ôm lấy cánh tay hắn, nằm trong đống quần áo của hắn rầu rĩ hỏi: “Nếu nửa năm sau ta thật sự không còn ở đây nữa, chàng thật sự sẽ… sao?”
Ta vẫn không nói nên lời hắn sẽ theo ta an giấc ngàn thu, Tần Liễm ôm lấy ta, nhẹ giọng hỏi: “Nàng không thích à?”
“…”
Ta không biết nên trả lời những gì, chỉ nghe hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Gan nàng nhỏ như vậy, lại ngốc nghếch như vậy, không đi cùng nàng ta sẽ không yên tâm.”
Khóe mắt ta có chút ướt át, nhịn cả buổi vẫn không thể kiềm lại, có một giọt nước mắt rớt xuống.
Tối ngày hôm đó, Tần Liễm nhàn rỗi hơn nhiều nên vẽ một bức họa cho ta xem. Hắn dùng rất nhiều màu đỏ tươi, cuối cùng vẽ thành diện mạo của ta hôm đại hôn kia. Tần Liễm nói ta chưa từng có dáng vẻ công chúa lá ngọc cành vàng, cho dù hôm đó đại hôn, ta cố gắng bắt chước khí phách Tô Tư lúc đại hôn, cẩn thận dựa theo tiêu chuẩn quy củ mà thận trọng chấp hành, đến cuối cùng khi vào động phòng thật đáng tiếc là ta vẫn lộ ra chân tướng. Ta nghe xong nhịn một lúc lâu mới nói: “Cho nên thật ra chàng vẫn thích loại thiên kim tiểu thư nũng nịu kia hơn đúng không? So sánh ta với Triệu Hữu Nghi kỳ thật chàng vẫn thích nàng ta hơn đúng không?”
Hắn liếc mắt nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Đều đã bị nàng nhìn ra.”
Ta lập tức đứng dậy, cũng làm bộ quẫy khỏi hắn đang ôm chặt tay ta: “Hứ, vậy ta thật sự rất ân hận lại làm ra cái chuyện ca ngợi uyên ương gì đó, xem ra hai người mới là thanh mai trúc mã trời đất tạo thành một đôi, là ta gắng gượng…”
Lời của ta nói đến một nửa đã bị Tần Liễm chặn môi, ta trơ mắt nhìn hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn môi ta, rồi sau đó là một màn dây dưa dịu dàng. Chờ đến khi hắn rốt cuộc cũng mở ra, ta che miệng lại thở gấp, Tần Liễm mỉm cười nói: “Cho nên ta thích thiên kim tiểu thư có phải không? Thử một lần nữa có được hay không?”
Ta yếu ớt nói: “Đừng, đừng…”
Ngày kế A Tịch đến Tô quốc, nàng ấy tương đối bình tĩnh với tình trạng mù mắt liệt chân của ta. Quả thật lúc nhìn thấy ta ngoài trừ nàng ấy thốt lên một tiếng “Công chúa” ra thì không nói một tiếng, chỉ yên lặng đỡ ta đứng dậy lau tay uống thuốc, nhưng mà lúc lòng bàn tay nàng ấy dán sau lưng ta thì ta lại có thể cảm thấy một chút run rẩy. Tần Sở cùng theo tới ngược lại thì kinh ngạc hơn một tí, bật thốt lên: “Tô Hi, sao muội lại…”
Lời còn chưa dứt thì ta chợt nghe á một tiếng, Tần Sở lập tức ngậm miệng, ta đoán đại khái là A Tịch nhéo chỗ nào đó của hắn.
Vào buổi tối lúc tắm rửa, đại khái thì ta và A Tịch nói chuyện một chút về chứng bệnh của ta, nàng ấy “ừm” một tiếng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Không có biện pháp nào sao?”
“Thuốc và kim châm cứu thì không có cách nào, thái y có đề cập tới cổ thuật, Tô Khải đã phái người tìm lâu lắm rồi mà vẫn chưa có kết quả.”
A Tịch lại trầm mặc. Nàng ấy luôn không nói nhiều, lúc tâm tình không tốt thì càng ít lời. Ta vươn tay ra vẩy nước, vừa nói sang chuyện khác: “Tần Sở đối đãi với ngươi tốt không?”
“Rất tốt.” A Tịch bật ra hai chữ khái quát ngắn gọn, lại chần chờ nói, “Công chúa…”
“Hử?”
A Tịch hít một hơi, nói: “Nghe nói biên giới Tô quốc và Nam triều có tòa núi cao, nếu có thể trèo lên đỉnh núi thì nguyện vọng có thể được thực hiện. Nghe nói rất linh nghiệm…”
“… À, cái kia á, không chuẩn đâu.” Cơ bản ta đã có thể đoán được A Tịch tính toán làm cái gì, nhanh chóng nói nhảm chặn ngay ý tưởng của nàng ấy, “Tô Khải đã phái người đi qua, còn đi hai lần, bây giờ ta vẫn giống như trước.”
Lâu lắm rồi ta chưa từng ngủ ngon giấc, nay mệt mỏi trong làn hơi nước thì lại dần dần thấy chút buồn ngủ. A Tịch dường như có phần khổ sở, vẫn không nói gì, ta liền híp mắt ở trong nước nghỉ một lát, sở dĩ tỉnh lại là bởi vì A Tịch kéo ta từ trong nước ra, đang mặc áo cho ta.
Ta biết bản lĩnh A Tịch đủ để lấy một địch mười, giá trị võ lực thậm chí không thua Tô Khải, nhưng khi nàng ấy không được sự đồng ý của ta mà đã ôm ta từ trong thùng tắm ra, ta vẫn thoáng sặc một cái. Trước kia nàng ấy không hề như vậy, nay cho dù muốn chăm sóc ta với hai chân vô lực thì cũng không nhất định phải áp dụng phương thức này…
Ta có chút không được tự nhiên, lại không thể nói A Tịch như vậy là không đúng, trái lại nàng ấy rất đúng, ta đành phải tự mình tìm đề tài để xoay chuyển lực chú ý, nghĩ một chút thì mang mấy ý tưởng nói không nên lời gần đây nói cho nàng ấy biết: “A Tịch, ngươi cảm thấy, nếu ta muốn Tần Liễm đổi từng cái trong bốn câu chuyện thành bốn cái khác, ngươi cảm thấy, ta nên nói với hắn như thế nào? Kỳ thật ta rất muốn hắn dỗ dành ta, nhưng hắn chỉ biết bắt nạt ta.”
Tiếp theo ta liền cảm thấy có hơi thở ấm áp để sát vào bên tai ta, nhanh chóng có giọng cười của Tần Liễm vang lên: “Bốn cái khác là cái nào?”
Ta sửng sốt, sau khi tỉnh ngộ thì thoáng chốc sắc mặt như lửa đốt.
Giọng điệu dịu dàng của hắn tiếp tục không nhanh không chậm truyền lại đây: “Còn nữa, ta bắt nạt nàng khi nào? Nàng nói xem.”
Lúc hắn nói chuyện thì đồng thời nhẹ nhàng đặt ta lên giường. Ngay lúc ta sờ đến tấm chăn thì bắt đầu bình tĩnh chống tay lui về phía sau, cho dù không thấy được vẫn có thể phát giác hắn đang từng bước tới gần, vì thế liên tục lui về phía sau, cho đến khi đụng đến sát tường không còn chỗ lui, mà Tần Liễm đã gần đến mức hô hấp có thể ngửi rõ, trái tim ta lơ lửng, dứt khoát cắn khớp hàm hai mắt đóng chặt, cứng đờ toàn thân thành trạng thái chết giả.
Khi không nhìn thấy thì các giác quan khác sẽ hết sức nhạy bén, nhạy bén đến mức ta thậm chí có thể phát giác Tần Liễm hiện giờ không hề đụng tới ta nửa phần, nhưng hai tay của hắn khẳng định sẽ ở hai bên cạnh ta, chỉ cần ta khẽ động một tí là hắn có thể đón lấy ta không tốn sức. Loại nhận thức này khiến ta càng thêm đỏ mặt, quả thật muốn chui xuống giường, lại nghe thấy hắn ung dung nói: “Vừa rồi ta chưa cài áo, cho nên…”
Vào lúc này ta có thể cảm giác được cả người đều trần trụi hơi lạnh, dùng hai chữ quẫn bách đã không còn đủ để hình dung cảm thụ hiện giờ của ta, chỉ sợ sinh thời chuyện ngượng ngùng nhất không gì hơn cái này, mà sau khi nghe hắn bổ sung một câu “Bả vai đã phấn hồng” thì rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ta đẩy hắn ra vớ lấy cái chăn mà chui tọt vào.
Ta đã hận không thể ngất đi, Tần Liễm lại còn chưa có ý định buông tha ta, cái giọng âm hồn không tan vang lên, khiến ta có chút kích động: “Bốn cái khác rốt cuộc là thế nào? Hử?”
Ta thều thào nói: “Ta không biết, ta ngủ rồi…”
Tần Liễm cười khẽ một tiếng, ngay sau đó ta liền cảm giác được trên trán bị in lên một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, ta ngừng một chút, nghe thấy giọng hắn mang theo chút hài hước: “Là cái này?”
Ta che trán, cảm thấy toàn thân đã như thiêu đốt, nếu không phải bị Tần Liễm cách chăn ôm vào trong ngực, ta rất muốn cứ như vậy mà lăn xuống giường. Theo bản năng ta liền phủ nhận: “Không phải cái này…”
Tần Liễm “ừm” một tiếng rất không có thành ý: “Không thì là cái gì?”
Ta tìm cớ cả buổi trời, tiếc rằng đại não thật sự trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả, cuối cùng nghĩ rằng dù sao đã bị hắn cười thành cái dạng này, vậy thì cười tí nữa cũng chẳng sao cả, dứt khoát đẩy chăn ra, nghểnh cổ miệng hùm gan sứa nói: “Phải, chính là cái này, vậy thì sao?”
Lúc này đây Tần Liễm cười càng lâu hơn, mãi đến khi ta thẹn quá thành giận lần nữa hắn mới dừng lại, ôm ta vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ lưng, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Không có sao cả. Vậy thì chúng ta bắt đầu từ hôm nay đi, nhé?”
“…”
Nếu có thể xem nhẹ mấy lời thái y thường nói, trong khoảng thời gian này ta sống rất tự tại. Có uống thuốc cũng đều bởi vì có cơ hội có thể làm khó Tần Liễm mà chẳng phải làm mặt khó ưa, duy chỉ có thái y đến bắt mạch, bởi vì mỗi một lần mang đến đều không phải tin tức tốt gì, hơn nữa bệnh tình càng ngày càng khó giải quyết, mồ hôi lạnh trên trán thái y cũng càng ngày càng nhiều, Tô Khải Tần Liễm nhìn thấy cũng lại càng nhíu mày.
Thái y theo thường lệ cứ mỗi ba ngày đến bắt mạch, lần này đầu ngón tay đặt lên trên cổ tay, hồi lâu vẫn chưa nói, thái y trầm ngâm một lúc mới hỏi ta: “Công chúa gần đây cảm thấy tâm tình khó chịu, tức giận tích tụ?”
“Không thấy.”
“Buổi tối có lăn lộn khó ngủ hay không?”
“Không có.”
Thái y lặp lại một lần: “Thật không có?”
Thái y này chính là vị thái y chăm sóc ta vài ngày trước lúc ta vẫn còn là Dung cơ cứ xem ta là Tô Hi. Sau này ta rất muốn nhìn xem sắc mặt phấn khích của hắn khi biết được Dung cơ chính là ta, Tô Hi cũng là ta, tiếc rằng đã mù rồi, không sao nhìn được. Hôm nay lại đến bắt mạch, nhìn thái độ của hắn dường như vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dáng kính cẩn mà nghiêm túc, nhất thời ta có lòng đùa cợt, biết rõ mặc kệ ta nói dối thế nào kỳ thật hắn đều biết chân tướng, bởi vậy mới chịu phủ nhận, nhưng bây giờ tùy tiện nghe mấy lời nặng nề có thể nghe ra từ trong miệng hắn, ta không dám chậm trễ nữa, ăn ngay nói thật: “Phải.”
Lúc này đây giọng điệu hắn càng thêm nặng nề: “Công chúa, lần sau nếu thân thể khác thường thì làm ơn báo cho cựu thần biết.”
Ta dừng một chút: “Sao vậy? Thật ra ta cũng rất muốn ngủ, chỉ là ngủ không được mà thôi…”
Thái y thở dài một tiếng, lần này khó mà không khuyên nhủ ta nữa, ngược lại có tiếng sột soạt vang lên, đại khái là hắn quỳ xuống đất, ta nghe hắn kìm giọng: “Cựu thần đã thêm không ít vị thuốc an thần trong phương thuốc của Công chúa, không ngờ đúng là không có tác dụng gì. Nhị Công chúa gần đây cảm xúc dao động quá mức, nội tạng bên trong suy kiệt nhanh chóng, dù cho có phí tâm điều dưỡng thì cũng khó có thể sống qua ba tháng. Biện pháp có thể sử dụng đều đã dùng qua, bọn thần đã bất lực.”
Lời này ngầm ý rõ rệt thật sự, nhất thời trong điện chật cứng yên tĩnh như đêm khuya.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook