Hồ Ly Bán Kẹo Đường
-
Chương 26: Viên đường thứ hai mươi sáu
Biển hiệu trạm màu xanh lục ở phía trước, xe buýt chậm rãi đến trạm.
Sâm Sâm cầm một cốc trà sữa lớn đi xuống, gọi cho Sâm Mạt Lệ: “Mẹ, hôm nay con ở nhà ăn ăn cơm tối rồi, mẹ không cần mang đồ về cho con đâu.” Nghe được câu trả lời, cô dùng giọng nói thật tự nhiên hỏi, “Ngày mai mẹ có phải đi làm không?”
“Có.” Sâm Mạt Lệ có phần nhạy cảm, lập tức hỏi, “Có phải là có chuyện gì hay không?”
“Không có, con chỉ muốn hỏi một chút xem lúc nào mẹ có thể được nghỉ.”
“Vậy phải thứ hai.”
“Con biết rồi, mẹ, con về trước đợi mẹ.”
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, Sâm Sâm nhìn trà sữa trong tay rầu rĩ, cả tuần này của cô đều sắp bị ngọt theo rồi. Lục Thần Dục không biết đã xảy ra chuyện gì mà ba ngày hai bữa lại mang trà sữa cho cô, lần sau cô nhất định phải cùng cậu nói chuyện một chút, nếu không cô cũng muốn mập chết rồi.
Sâm Sâm về đến nhà, theo thói quen vén tay áo lên làm việc nhà. Cô mở ti vi làm âm thanh nền, ôm một đống quần áo dơ bỏ vào máy giặt, lúc đi ra nghe được tin tức nói con trai của Khương Hoa còn chưa tỉnh lại.
Rất nhiều fan hâm mộ giúp ông cầu phúc, nếu nói quá là mỗi ngày đều có hình ảnh của ngàn hạc giấy, ngôi sao cùng đèn Khổng Minh*. Sâm Sâm nghe tin tức, download phần mềm Weibo, thấy Khương Hoa đăng bài viết vào rạng sáng nay.
*Đèn Khổng Minh (lợi dụng nguyên lý không khí nóng thì tương đối nhẹ có thể bay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy, bên trên không có miệng, tim đèn sau khi cháy xong thì không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm cho đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ra, đèn sáng hai chữ Khổng Minh, vì vậy kêu là đèn Khổng Minh): còn được gọi là đèn trời, hay thiên đăng. Thi đốt đèn trời bắt nguồn từ ước vọng của con người mong cho cuộc sống trường tồn. Để biết thêm thông tin chi tiết xin liên hệ Wikipedia.
Khương Hoa V: Chúng ta sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Phần chia sẻ phía dưới cùng bình luận đều có một trăm ngàn trở lên, rất nhiều ngôi sao tuyến một đều bày tỏ sự đau lòng với hoàn cảnh ông gặp phải, rối rít tới an ủi khích lệ ông, thay Khương gia cầu nguyện.
Sâm Sâm mở một bình luận, cái này thật đúng là, rất được nhiều người yêu thích.
Cô thoát khỏi Weibo, tiếp tục làm vệ sinh.
Tám giờ mười lăm phút, kênh điện ảnh bắt đầu phát bộ phim của Khương Hoa với nội dung được phong làm vua, đó là vai diễn mà sau khi ông qua lại với nữ diễn viên cũng chính là vợ ông bây giờ mới lấy được. Sâm Sâm cởi găng tay lao động, dựa vào ghế sa lon xem phim, dư quang luôn liếc lên cái đồng hồ trên tường.
Chín giờ, phim điện ảnh còn chưa xem xong, cô đã bật dậy tắt ti vi.
Chín giờ rưỡi, Sâm Mạt Lệ về tới nhà, Sâm Sâm đã ở trong phòng làm bài tập.
“Tuần tới bắt đầu kì thi tháng đúng không?” Sâm Mạt Lệ đi vào, ở bên cạnh nhìn một lúc, hỏi, “Bây giờ còn khẩn trương không?”
Sâm Sâm lắc đầu: “Không khẩn trương, gần đây học tập tương đối nhiều.”
“Được, tuần tới thi cho thật tốt.” Sâm Mạt Lệ yên tâm hơn rất nhiều, vỗ vỗ vai cô bày tỏ khích lệ.
Bà đi tắm, phát hiện tường gạch trong phòng vệ sinh trở nên hết sức sạch sẽ, cau mày, hô: “Con tại sao lại làm việc nhà? Mẹ không phải đã nói với con là không cần làm những việc này, bỏ thời gian vào việc học sao?”
“Hôm nay lúc con ăn cơm tối trở về, dạ dày còn chưa tiêu hóa hết, liền hoạt động một chút.” Sâm Sâm từ trong phòng đi ra, ai ya một tiếng, nói, “Con hình như quên đi vứt rác, mẹ, con xuống lầu một chút, con sẽ về sớm.”
“Ai, con, nha đầu này” Sâm Mạt Lệ ở trong nhà tắm, hết sức bất mãn.
Sâm Sâm nhanh chóng đóng cửa lại đi ra ngoài, xách rác ra cửa đem xuống dưới lầu. Cô tìm được cái thùng rác trong tiểu khu, ném bao rác trong tay vào, từ trong túi lấy điện thoại ra.
Cô hít một hơi thật sâu, mở khung trò chuyện với Triệu Chiếu ra, nhắn tin cho cậu.
“Ngày mai tớ sẽ đến.”
Nếu không sẽ rất ngột ngạt.
Lúc mười giờ, một nhóm anh em đang sôi nổi nào đó.
Triệu Chiếu: “Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!!!”
Triệu Chiếu: “Tớ lấy được cái lễ vật của lô cốt*”
*Chuyên mục có thể bạn đã biết:vv
Lô cốt: công trình quân sự chủ yếu để phòng ngự, được xây dựng kiên cố bằng gạch đá, bê tông cốt thép, vv (xin tự lược bỏ cốt thép:vv) và có lỗ châu mai để bắn ra nhiều phía, có nắp và có nơi nghỉ ngơi cho quân sĩ. Thông tin chi tiết xin liên hệ Wikipedia.
Triệu Chiếu: “Máy bay không người “
Anh em A: “Lão đại nào đưa?”
Triệu Chiếu: “Bí mật”
Triệu Chiếu “Kể từ đây tớ sẽ bắt đầu khảo nghiệm tình huynh đệ, thử thách lên tới sáu con số.”
Anh em B: “…”
Anh em C: “…”
Anh em D: “Mẹ nó, mở rương chưa? Không có hình không phải thật, gửi hình qua xem một chút.”
Triệu Chiếu: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Triệu Chiếu: “Khoản tiền này đến bố tớ còn không cho tớ mua.”
Anh em A: “Tôi mẹ nó! I f*ck*, đây là nửa năm tiền tiêu vặt của tôi đấy! Thật cmn hâm mộ.”
*芔茻: Đây là một thuật ngữ mạng. Ý nghĩa ban đầu của từ này là bạn lúng túng, được sử dụng để thể hiện ý nghĩa hài hước. Nhưng nó dần được cư dân mạng sử dụng cho những từ bẩn thỉu như “I fuck”. Khi bạn muốn sử dụng những từ xấu, bạn có thể sử dụng tôi cọ xát, bởi vì từ này chứa đựng sự bất lực trong bất lực, tức giận trong bất lực, khó chịu trong giận dữ và ý nghĩa hài hước.Sau này, nó được gọi đơn giản là cọ xát. Nếu được sử dụng một mình, nó tương đương với biểu hiện “quét mồ hôi cho chính mình” trong biểu thức mặc định của qq, có nghĩa là tình trạng không nói nên lời, không biết cách nói xin chào và coi thường là nâng cấp “mồ hôi”. “Tôi lau” có thể được coi là một trong những từ được sử dụng phổ biến nhất để tưới và trò chuyện trên diễn đàn. Cho dù đó là hạnh phúc hay không hạnh phúc, muốn trút giận hay không trút giận, nhiều người sẵn sàng thốt ra câu nói, đặc biệt là ở những người trẻ tuổi, đây là một dấu hiệu của tuổi tác. Bạn cũng có thể sử dụng “cọ xát” một mình, có nghĩa là không nói nên lời, ngạc nhiên.
*Lời nhắc nhở có phần vô dụng: Cẩn thận khi sử dụng vì nó bày tỏ sự không hài lòng cực độ trong một số trò chơi, hãy nói một từ như vậy với những người “giết” phi tiêu của họ. Nhưng nó chắc chắn sẽ gây khó chịu cho nhau, và tranh chấp và la mắng có thể xảy ra.
Anh em F: “Lão đại có thiếu chân chạy vặt không?”
Triệu Chiếu: “Hắc hắc hớ hớ khà khà.”
Triệu Chiếu khoe khoang xong, vui sướng thoát nhóm chat ra, tìm được ảnh đại diện của Lục Thần Dục, lập tức thay đổi khuôn mặt.
Triệu Chiếu: “Lục ca.”
Triệu Chiếu: “Lục ca.”
Triệu Chiếu: “Lục ca.”
Triệu Chiếu: “Ô ô ô ô ô ô.”
Lục Thần Dục mới vừa tắm xong đi ra, thấy điện thoại di rung liên tục, chân dài nhanh chóng bước tới, kết quả là thấy ảnh đại diệncủa Triệu Chiếu hiện trên màn hình. Cậu có chút phiền: “Khóc tang à?”
Triệu Chiếu: “Cám ơn Lục ca.”
Triệu Chiếu: [quỳ lạy lão đại] [quỳ lạy lão đại] [quỳ lạy lão đại]
Lục Thần Dục tắt WeChat, mở lịch sử cuộc gọi ra nhìn, chắc chắn không có cuộc điện thoại nào mới gọi tới vào buổi tối liền lười biếng nằm xuống ghế salon.
Cũng đã hơn mười giờ, học sinh giỏi hẳn đã ngủ rồi.
Triệu Chiếu xoá mấy tin nhắn mới trên WeChat, lại chạy vào trong nhóm, công bố số người xác nhận sẽ đến, xin mượn xe của bọn họ chia nhau đi đón các bạn học khác.
“Em trai Quyền Tuấn Hi và em gái Sâm Sâm đều tới.” Triệu Chiếu gửi đi mấy cái biểu cảm ha ha ha cười to, “Không nghĩ tới buổi liên hoan sinh nhật của bổn thiếu gia lại có thể tập trung nhiều bạn học chăm học như vậy.”
“Em trai thì không cần đón, cậu ta mỗi khi ra cửa đều có người đưa đón. Ai giúp tớ đi đón em gái Sâm Sâm đi, cô ấy ở gần trường học.”
“Là em gái rất xinh đẹp à?” Rất nhanh đã có người trả lời, “Cơ hội được tiếp xúc trong khoảng cách gần với mỹ nữ thì để cho tớ đi [nháy mắt ra hiệu]”
“Vậy xin nhờ cậu rồi.” Triệu Chiếu vui sướng, giao phó xong chuyện này, lại chạy đi chọc Hàn Lâm Kiệt.
“Lão Hàn, ngày mai khi nào cậu tới? Lục ca nói cậu ấy sẽ tự tới, đến lúc đó cậu đi đón à?”
Hàn Lâm Kiệt: “Cậu ấy không muốn tớ đón.”
Triệu Chiếu: “Cậu ấy tới một mình thật à?
Hàn Lâm Kiệt: “Sao cậu không tự mình đi hỏi đi! Tớ sẽ cố gắng tới sớm một chút, phải thừa dịp bác tớ không ở nhà mà chạy ra ngoài, dạo này ông ấy được nghỉ phép cũng lâu lắm.”
Triệu Chiếu gửi cậu vẻ mặt đồng tình, lại ưỡn mặt đi quấy rầy Lục Thần Dục.
Triệu Chiếu: “Lục ca ngày mai tớ tới đón cậu nhé? Những bạn học khác tớ cũng an bài người đi đón rồi, nhà cậu tớ biết đường, tớ đi qua đón câu được không hả?”
Đợi năm phút, Lục Thần Dục trả lời: “Không cần.”
Triệu Chiếu: “Lục ca cậu để cho tớ đi đón đi mà, cậu tới một mình tớ không yên tâm a.”
Chân mày Lục Thần Dục không ngừng nhảy lên, thật muốn níu lấy cậu ta hỏi chẳng lẽ tôi là công chúa đậu Hà Lan dễ vỡ như thủy tinh à? Cậu thấy Triệu Chiếu có chút phiền, trực tiếp hỏi: “Cậu làm sao biết tôi sẽ tặng cái gì?”
Triệu Chiếu: “Cái hộp máy bay không người lái bên ngoài in chữ Quan, ba tớ nói chắc là cậu đưa.”
Lục Thần Dục cười nhạt: “Cậu có muốn tôi nói với ba cậu một chút là tương lai tôi sẽ không giúp nhà cậu làm ăn hay không?” Cậu còn không biết tương lai mình ở nơi nào đây.
Triệu Chiếu trầm mặc một hồi, cẩn thận hỏi: “Lục ca tức giận rồi à?” Mấy giây sau, cậu lại gửi tới tin nhắn: “Thật xin lỗi.”
Kiên nhẫn của Lục Thần Dục đã tiêu hao hết, nhanh chóng đánh chữ: “Tôi không đi”, còn chưa kịp gửi đi, Triệu Chiếu đột nhiên gửi tới một hình ảnh cho cậu. Lục Thần Dục chưa kịp thấy rõ thì Triệu Chiếu đã nhanh chóng thu lại, tay chân luống cuống gõ chữ: ” A a a a a thật xin lỗi tớ gửi nhầm.”
Lục Thần Dục xóa bốn chữ phía trên, lần nữa đánh xuống: “Mới vừa rồi là cái gì?”
Triệu Chiếu: “Địa chỉ nhà của em gái Sâm sâm, thật xin lỗi a Lục ca, tớ thật ra là muốn gửi cho người bạn ngày mai đến đón cậu ấy.”
Lục Thần Dục cau mày: “Cô ấy cũng tới?”
Triệu Chiếu: “Đúng vậy, cậu ấy mới vừa nói với tớ.”
Ngón tay Lục Thần Dục dừng lại một lúc, tiếp tục đánh chữ: “Ngày mai tớ đi đón cô ấy.”
Triệu Chiếu cẩn thận đọc lại tin nhắn cậu gửi, vừa mừng vừa sợ, mới vừa rồi cậu cũng tưởng là Lục Thần Dục tức giận không đến liên hoan. Cậu liên tục nói tốt xong liền vội vàng đi tìm người anh em lúc trước đã đồng ý đi đón Sâm Sâm, nói với cậu ta ngày mai không cần đi.
Anh em: “Không phải nói cơ hội này cho tớ sao?”
Triệu Chiếu: “Anh em cậu cứu tớ một mạng đi. Anh em, cậu ngày mai ngàn vạn lần không nên đi a [quỳ lạy]”
Anh em: “…”
Hôm sau, Sâm Sâm nghiêm túc học bài cho tới trưa, ba giờ chiều, Sâm Mạt Lệ rốt cuộc cũng ra cửa đi làm. Hôm qua cô đã nói với Triệu Chiếu rằng ba giờ rưỡi cô mới rảnh, kim phút mới vừa chỉ tới số 6, điện thoại cô liền vang lên.
Hiển thị trên màn hình là một số điện thoại xa lạ.
Sâm Sâm nhận, khách khí mở miệng: “Xin chào.”
Giọng nói đặc biệt ôn nhu, cũng đặc biệt hời hợt, cùng với khách hàng công ty điện tín giống nhau. Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền tới bên tai cô: “Cậu không lưu số điện thoại của tôi?”
Sâm Sâm khẽ run, nghe được cái thanh âm này, lập tức kêu: “Lục Thần Dục.”
Lục Thần Dục nghiến răng, ngày hôm qua rõ ràng cậu đã gọi điện thoại cho cô, thế mà cô lại không lưu số điện thoại của cậu. Cái này rất không lễ phép, cô không nên phạm loại sai lầm này.
“Lưu số điện thoại của tôi vào.” Lục Thần Dục có chút tức giận, “Biết tên tôi viết như thế nào chứ? Lục– Thần– Dục–“
Sâm Sâm nghi ngờ nhìn điện thoại di động một cái, tựa hồ nghĩ rằng đầu bên kia không phải Lục Thần Dục, mà là bị linh hồn của Triệu Chiếu bám vào người. Hôm nay cậu cứ có vẻ là lạ.
“Tôi biết rồi.” Cô nói, “Chờ lát nữa lưu có được không?”
Lục Thần Dục: “Không phải bảo cậu gọi điện thoại nói cho tôi sao?”
Sâm Sâm: “Tôi đã nói cho bạn học Triệu Chiếu rồi mà.” Triệu Chiếu biết, hẳn cậu cũng sẽ biết a, cậu không phải phụ trách tới đón người sao.
Lục Thần Dục vô cùng khó chịu, cái gì gọi là đã nói cho Triệu Chiếu? Chẳng lẽ cô cho rằng cậu là người sai vặt của cậu ta sao? Cậu lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu ra ngoài đi, tôi sắp đến tiểu khu của cậu rồi.”
Sâm Sâm do dự một chút, dùng giọng nói mang theo mấy phần thỉnh cầu mở miệng: “Có thể phiền cậu đi đến giao lộ hình chữ T phía trước chờ tôi hay không?” Cô cũng không muốn để cho hàng xóm thấy mình ra ngoài, để tránh tương lai không thể qua mặt Sâm Mạt Lệ được.
“Ừ.”
Cúp máy, Sâm Sâm mang theo điện thoại di động cùng sạc điện thoại, rồi tìm mấy tờ tiền lẻ dự phòng, nhanh chóng xuống lầu. Giao lộ hình chữ T ở phía trước kế bên tiểu khu, cô thấy một chiếc SUV* màu đen dừng ở ven đường, mới vừa đi tới, một vị tài xế chừng bốn mươi tuổi đi xuống, tự mình thay cô mở cửa xe.
“Cảm ơn.” Sâm Sâm lễ phép nói.
Cô khom người nhìn một cái, Lục Thần Dục quả nhiên ngồi ở bên trong, cũng hướng về phía cậu khẽ mỉm cười: “Cám ơn cậu đã tới đón tôi.”
Cô lên xe ngồi yên, cài dây an toàn, liền nghe Lục Thần Dục trầm tĩnh hỏi: “Lưu số điện thoại của tôi rồi chứ?”
“Đã lưu rồi.” Sâm Sâm nói, tầm mắt rơi xuống điện thoại di động trên tay kia của cậu, ngón tay với khớp xương rõ ràng, vết sẹo nổi bật như vậy, cô liền không nhịn được hỏi, “Lục Thần Dục, tay cậu làm sao mà bị thương vậy?”
Thật ra thì cô đã muốn hỏi từ hôm qua rồi, nhưng khi nhìn thấy tâm tình của cậu không tốt, liền không tìm cậu để tránh gây ngột ngạt. Hai ngày nay cậu đều không quấn băng vải, nơi khớp xương có rất nhiều vết thương, đều đã đóng vảy. Sâm Sâm chỉ biết là cuối tuần cậu sẽ ở Thạch Đầu Oa chăm sóc mấy con chó nhưng những vết thương này nhìn giống như là nắm tay đập vào đồ vật cứng nào đó, nếu như chỉ đơn giản là cạo lông cho chó, sẽ xuất hiện loại chuyện này sao?
Lục Thần Dục như biết cô đang nghĩ gì, khóe miệng mơ hồ nhếch lên: “Không phải đánh người.”
Ồ.
Đề tài lại bị kết thúc.
Xe vững vàng lái về phía đường lớn, chú tài xế toàn bộ đường đi đều không mở miệng nói chuyện, trong xe lộ rõ vẻ an tĩnh. Sâm Sâm nhìn phong cảnh dọc đường một hồi, có chút ngượng ngùng đối với Lục Thần Dục nói: “Tôi còn chưa có chuẩn bị quà sinh nhật cho Triệu Chiếu, chờ lát nữa cậu có thể đưa tôi tới tiệm sách một chuyến hay không?”
Lục Thần Dục liếc cô một cái, chậm rãi nó: “Cậu không cần mua.”
“Tại sao vậy?”
“Một bàn có một phần là đủ rồi.” Lục Thần Dục nói, “Tôi đại diện bàn của chúng ta tặng quà, cậu cũng không cần chuẩn bị gì nữa.”
Sâm Sâm vẫn là lần đầu tiên nghe được loại chuyện này, còn rất nghi ngờ, không nhịn được cười hỏi: “Lục Thần Dục, quê quán của cậu là ở đâu nào vậy?
“Hửm?” Lục Thần Dục nhìn cô.
“Tôi chưa từng nghe qua địa phương nào có tập tục như vậy đấy.” Sâm Sâm nói, “Tôi chỉ biết là lúc người khác kết hôn, người một nhà chỉ cần gửi một phần tiền mừng. Chúng ta là quan hệ bạn cùng bàn, cậu tặng quà chỉ có thể đại biểu tâm ý của một mình cậu thôi.”
Người một nhà. Lục Thần Dục nhếch mép một cái, hết sức khinh thường. Tập tục là người định, lại không thể đổi sao?
Bất quá, lúc cô nói chuyện khẽ ngân âm cuối, giọng của cô vốn là loại mềm nhẹ, lúc nói giống như một cái chuông nhỏ lắc lư bên tai cậu.
Dễ nghe như vậy.
Được, vậy thì cùng cô đi mua.
*SUV: là dòng xe thể thao đa dụng viết tắt của cụm từ Sport Utility Vehicle với thiết kế vuông vắn, mạnh mẽ, cơ bắp cùng kết cấu thân trên khung như xe tải và khoảng sáng gầm cao, động cơ mạnh cho khả năng vượt nhiều địa hình, có nội thất rộng rãi cho 5-7 người bao gồm cả hành lý.
Sâm Sâm cầm một cốc trà sữa lớn đi xuống, gọi cho Sâm Mạt Lệ: “Mẹ, hôm nay con ở nhà ăn ăn cơm tối rồi, mẹ không cần mang đồ về cho con đâu.” Nghe được câu trả lời, cô dùng giọng nói thật tự nhiên hỏi, “Ngày mai mẹ có phải đi làm không?”
“Có.” Sâm Mạt Lệ có phần nhạy cảm, lập tức hỏi, “Có phải là có chuyện gì hay không?”
“Không có, con chỉ muốn hỏi một chút xem lúc nào mẹ có thể được nghỉ.”
“Vậy phải thứ hai.”
“Con biết rồi, mẹ, con về trước đợi mẹ.”
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, Sâm Sâm nhìn trà sữa trong tay rầu rĩ, cả tuần này của cô đều sắp bị ngọt theo rồi. Lục Thần Dục không biết đã xảy ra chuyện gì mà ba ngày hai bữa lại mang trà sữa cho cô, lần sau cô nhất định phải cùng cậu nói chuyện một chút, nếu không cô cũng muốn mập chết rồi.
Sâm Sâm về đến nhà, theo thói quen vén tay áo lên làm việc nhà. Cô mở ti vi làm âm thanh nền, ôm một đống quần áo dơ bỏ vào máy giặt, lúc đi ra nghe được tin tức nói con trai của Khương Hoa còn chưa tỉnh lại.
Rất nhiều fan hâm mộ giúp ông cầu phúc, nếu nói quá là mỗi ngày đều có hình ảnh của ngàn hạc giấy, ngôi sao cùng đèn Khổng Minh*. Sâm Sâm nghe tin tức, download phần mềm Weibo, thấy Khương Hoa đăng bài viết vào rạng sáng nay.
*Đèn Khổng Minh (lợi dụng nguyên lý không khí nóng thì tương đối nhẹ có thể bay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy, bên trên không có miệng, tim đèn sau khi cháy xong thì không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm cho đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ra, đèn sáng hai chữ Khổng Minh, vì vậy kêu là đèn Khổng Minh): còn được gọi là đèn trời, hay thiên đăng. Thi đốt đèn trời bắt nguồn từ ước vọng của con người mong cho cuộc sống trường tồn. Để biết thêm thông tin chi tiết xin liên hệ Wikipedia.
Khương Hoa V: Chúng ta sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Phần chia sẻ phía dưới cùng bình luận đều có một trăm ngàn trở lên, rất nhiều ngôi sao tuyến một đều bày tỏ sự đau lòng với hoàn cảnh ông gặp phải, rối rít tới an ủi khích lệ ông, thay Khương gia cầu nguyện.
Sâm Sâm mở một bình luận, cái này thật đúng là, rất được nhiều người yêu thích.
Cô thoát khỏi Weibo, tiếp tục làm vệ sinh.
Tám giờ mười lăm phút, kênh điện ảnh bắt đầu phát bộ phim của Khương Hoa với nội dung được phong làm vua, đó là vai diễn mà sau khi ông qua lại với nữ diễn viên cũng chính là vợ ông bây giờ mới lấy được. Sâm Sâm cởi găng tay lao động, dựa vào ghế sa lon xem phim, dư quang luôn liếc lên cái đồng hồ trên tường.
Chín giờ, phim điện ảnh còn chưa xem xong, cô đã bật dậy tắt ti vi.
Chín giờ rưỡi, Sâm Mạt Lệ về tới nhà, Sâm Sâm đã ở trong phòng làm bài tập.
“Tuần tới bắt đầu kì thi tháng đúng không?” Sâm Mạt Lệ đi vào, ở bên cạnh nhìn một lúc, hỏi, “Bây giờ còn khẩn trương không?”
Sâm Sâm lắc đầu: “Không khẩn trương, gần đây học tập tương đối nhiều.”
“Được, tuần tới thi cho thật tốt.” Sâm Mạt Lệ yên tâm hơn rất nhiều, vỗ vỗ vai cô bày tỏ khích lệ.
Bà đi tắm, phát hiện tường gạch trong phòng vệ sinh trở nên hết sức sạch sẽ, cau mày, hô: “Con tại sao lại làm việc nhà? Mẹ không phải đã nói với con là không cần làm những việc này, bỏ thời gian vào việc học sao?”
“Hôm nay lúc con ăn cơm tối trở về, dạ dày còn chưa tiêu hóa hết, liền hoạt động một chút.” Sâm Sâm từ trong phòng đi ra, ai ya một tiếng, nói, “Con hình như quên đi vứt rác, mẹ, con xuống lầu một chút, con sẽ về sớm.”
“Ai, con, nha đầu này” Sâm Mạt Lệ ở trong nhà tắm, hết sức bất mãn.
Sâm Sâm nhanh chóng đóng cửa lại đi ra ngoài, xách rác ra cửa đem xuống dưới lầu. Cô tìm được cái thùng rác trong tiểu khu, ném bao rác trong tay vào, từ trong túi lấy điện thoại ra.
Cô hít một hơi thật sâu, mở khung trò chuyện với Triệu Chiếu ra, nhắn tin cho cậu.
“Ngày mai tớ sẽ đến.”
Nếu không sẽ rất ngột ngạt.
Lúc mười giờ, một nhóm anh em đang sôi nổi nào đó.
Triệu Chiếu: “Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!!!”
Triệu Chiếu: “Tớ lấy được cái lễ vật của lô cốt*”
*Chuyên mục có thể bạn đã biết:vv
Lô cốt: công trình quân sự chủ yếu để phòng ngự, được xây dựng kiên cố bằng gạch đá, bê tông cốt thép, vv (xin tự lược bỏ cốt thép:vv) và có lỗ châu mai để bắn ra nhiều phía, có nắp và có nơi nghỉ ngơi cho quân sĩ. Thông tin chi tiết xin liên hệ Wikipedia.
Triệu Chiếu: “Máy bay không người “
Anh em A: “Lão đại nào đưa?”
Triệu Chiếu: “Bí mật”
Triệu Chiếu “Kể từ đây tớ sẽ bắt đầu khảo nghiệm tình huynh đệ, thử thách lên tới sáu con số.”
Anh em B: “…”
Anh em C: “…”
Anh em D: “Mẹ nó, mở rương chưa? Không có hình không phải thật, gửi hình qua xem một chút.”
Triệu Chiếu: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Triệu Chiếu: “Khoản tiền này đến bố tớ còn không cho tớ mua.”
Anh em A: “Tôi mẹ nó! I f*ck*, đây là nửa năm tiền tiêu vặt của tôi đấy! Thật cmn hâm mộ.”
*芔茻: Đây là một thuật ngữ mạng. Ý nghĩa ban đầu của từ này là bạn lúng túng, được sử dụng để thể hiện ý nghĩa hài hước. Nhưng nó dần được cư dân mạng sử dụng cho những từ bẩn thỉu như “I fuck”. Khi bạn muốn sử dụng những từ xấu, bạn có thể sử dụng tôi cọ xát, bởi vì từ này chứa đựng sự bất lực trong bất lực, tức giận trong bất lực, khó chịu trong giận dữ và ý nghĩa hài hước.Sau này, nó được gọi đơn giản là cọ xát. Nếu được sử dụng một mình, nó tương đương với biểu hiện “quét mồ hôi cho chính mình” trong biểu thức mặc định của qq, có nghĩa là tình trạng không nói nên lời, không biết cách nói xin chào và coi thường là nâng cấp “mồ hôi”. “Tôi lau” có thể được coi là một trong những từ được sử dụng phổ biến nhất để tưới và trò chuyện trên diễn đàn. Cho dù đó là hạnh phúc hay không hạnh phúc, muốn trút giận hay không trút giận, nhiều người sẵn sàng thốt ra câu nói, đặc biệt là ở những người trẻ tuổi, đây là một dấu hiệu của tuổi tác. Bạn cũng có thể sử dụng “cọ xát” một mình, có nghĩa là không nói nên lời, ngạc nhiên.
*Lời nhắc nhở có phần vô dụng: Cẩn thận khi sử dụng vì nó bày tỏ sự không hài lòng cực độ trong một số trò chơi, hãy nói một từ như vậy với những người “giết” phi tiêu của họ. Nhưng nó chắc chắn sẽ gây khó chịu cho nhau, và tranh chấp và la mắng có thể xảy ra.
Anh em F: “Lão đại có thiếu chân chạy vặt không?”
Triệu Chiếu: “Hắc hắc hớ hớ khà khà.”
Triệu Chiếu khoe khoang xong, vui sướng thoát nhóm chat ra, tìm được ảnh đại diện của Lục Thần Dục, lập tức thay đổi khuôn mặt.
Triệu Chiếu: “Lục ca.”
Triệu Chiếu: “Lục ca.”
Triệu Chiếu: “Lục ca.”
Triệu Chiếu: “Ô ô ô ô ô ô.”
Lục Thần Dục mới vừa tắm xong đi ra, thấy điện thoại di rung liên tục, chân dài nhanh chóng bước tới, kết quả là thấy ảnh đại diệncủa Triệu Chiếu hiện trên màn hình. Cậu có chút phiền: “Khóc tang à?”
Triệu Chiếu: “Cám ơn Lục ca.”
Triệu Chiếu: [quỳ lạy lão đại] [quỳ lạy lão đại] [quỳ lạy lão đại]
Lục Thần Dục tắt WeChat, mở lịch sử cuộc gọi ra nhìn, chắc chắn không có cuộc điện thoại nào mới gọi tới vào buổi tối liền lười biếng nằm xuống ghế salon.
Cũng đã hơn mười giờ, học sinh giỏi hẳn đã ngủ rồi.
Triệu Chiếu xoá mấy tin nhắn mới trên WeChat, lại chạy vào trong nhóm, công bố số người xác nhận sẽ đến, xin mượn xe của bọn họ chia nhau đi đón các bạn học khác.
“Em trai Quyền Tuấn Hi và em gái Sâm Sâm đều tới.” Triệu Chiếu gửi đi mấy cái biểu cảm ha ha ha cười to, “Không nghĩ tới buổi liên hoan sinh nhật của bổn thiếu gia lại có thể tập trung nhiều bạn học chăm học như vậy.”
“Em trai thì không cần đón, cậu ta mỗi khi ra cửa đều có người đưa đón. Ai giúp tớ đi đón em gái Sâm Sâm đi, cô ấy ở gần trường học.”
“Là em gái rất xinh đẹp à?” Rất nhanh đã có người trả lời, “Cơ hội được tiếp xúc trong khoảng cách gần với mỹ nữ thì để cho tớ đi [nháy mắt ra hiệu]”
“Vậy xin nhờ cậu rồi.” Triệu Chiếu vui sướng, giao phó xong chuyện này, lại chạy đi chọc Hàn Lâm Kiệt.
“Lão Hàn, ngày mai khi nào cậu tới? Lục ca nói cậu ấy sẽ tự tới, đến lúc đó cậu đi đón à?”
Hàn Lâm Kiệt: “Cậu ấy không muốn tớ đón.”
Triệu Chiếu: “Cậu ấy tới một mình thật à?
Hàn Lâm Kiệt: “Sao cậu không tự mình đi hỏi đi! Tớ sẽ cố gắng tới sớm một chút, phải thừa dịp bác tớ không ở nhà mà chạy ra ngoài, dạo này ông ấy được nghỉ phép cũng lâu lắm.”
Triệu Chiếu gửi cậu vẻ mặt đồng tình, lại ưỡn mặt đi quấy rầy Lục Thần Dục.
Triệu Chiếu: “Lục ca ngày mai tớ tới đón cậu nhé? Những bạn học khác tớ cũng an bài người đi đón rồi, nhà cậu tớ biết đường, tớ đi qua đón câu được không hả?”
Đợi năm phút, Lục Thần Dục trả lời: “Không cần.”
Triệu Chiếu: “Lục ca cậu để cho tớ đi đón đi mà, cậu tới một mình tớ không yên tâm a.”
Chân mày Lục Thần Dục không ngừng nhảy lên, thật muốn níu lấy cậu ta hỏi chẳng lẽ tôi là công chúa đậu Hà Lan dễ vỡ như thủy tinh à? Cậu thấy Triệu Chiếu có chút phiền, trực tiếp hỏi: “Cậu làm sao biết tôi sẽ tặng cái gì?”
Triệu Chiếu: “Cái hộp máy bay không người lái bên ngoài in chữ Quan, ba tớ nói chắc là cậu đưa.”
Lục Thần Dục cười nhạt: “Cậu có muốn tôi nói với ba cậu một chút là tương lai tôi sẽ không giúp nhà cậu làm ăn hay không?” Cậu còn không biết tương lai mình ở nơi nào đây.
Triệu Chiếu trầm mặc một hồi, cẩn thận hỏi: “Lục ca tức giận rồi à?” Mấy giây sau, cậu lại gửi tới tin nhắn: “Thật xin lỗi.”
Kiên nhẫn của Lục Thần Dục đã tiêu hao hết, nhanh chóng đánh chữ: “Tôi không đi”, còn chưa kịp gửi đi, Triệu Chiếu đột nhiên gửi tới một hình ảnh cho cậu. Lục Thần Dục chưa kịp thấy rõ thì Triệu Chiếu đã nhanh chóng thu lại, tay chân luống cuống gõ chữ: ” A a a a a thật xin lỗi tớ gửi nhầm.”
Lục Thần Dục xóa bốn chữ phía trên, lần nữa đánh xuống: “Mới vừa rồi là cái gì?”
Triệu Chiếu: “Địa chỉ nhà của em gái Sâm sâm, thật xin lỗi a Lục ca, tớ thật ra là muốn gửi cho người bạn ngày mai đến đón cậu ấy.”
Lục Thần Dục cau mày: “Cô ấy cũng tới?”
Triệu Chiếu: “Đúng vậy, cậu ấy mới vừa nói với tớ.”
Ngón tay Lục Thần Dục dừng lại một lúc, tiếp tục đánh chữ: “Ngày mai tớ đi đón cô ấy.”
Triệu Chiếu cẩn thận đọc lại tin nhắn cậu gửi, vừa mừng vừa sợ, mới vừa rồi cậu cũng tưởng là Lục Thần Dục tức giận không đến liên hoan. Cậu liên tục nói tốt xong liền vội vàng đi tìm người anh em lúc trước đã đồng ý đi đón Sâm Sâm, nói với cậu ta ngày mai không cần đi.
Anh em: “Không phải nói cơ hội này cho tớ sao?”
Triệu Chiếu: “Anh em cậu cứu tớ một mạng đi. Anh em, cậu ngày mai ngàn vạn lần không nên đi a [quỳ lạy]”
Anh em: “…”
Hôm sau, Sâm Sâm nghiêm túc học bài cho tới trưa, ba giờ chiều, Sâm Mạt Lệ rốt cuộc cũng ra cửa đi làm. Hôm qua cô đã nói với Triệu Chiếu rằng ba giờ rưỡi cô mới rảnh, kim phút mới vừa chỉ tới số 6, điện thoại cô liền vang lên.
Hiển thị trên màn hình là một số điện thoại xa lạ.
Sâm Sâm nhận, khách khí mở miệng: “Xin chào.”
Giọng nói đặc biệt ôn nhu, cũng đặc biệt hời hợt, cùng với khách hàng công ty điện tín giống nhau. Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền tới bên tai cô: “Cậu không lưu số điện thoại của tôi?”
Sâm Sâm khẽ run, nghe được cái thanh âm này, lập tức kêu: “Lục Thần Dục.”
Lục Thần Dục nghiến răng, ngày hôm qua rõ ràng cậu đã gọi điện thoại cho cô, thế mà cô lại không lưu số điện thoại của cậu. Cái này rất không lễ phép, cô không nên phạm loại sai lầm này.
“Lưu số điện thoại của tôi vào.” Lục Thần Dục có chút tức giận, “Biết tên tôi viết như thế nào chứ? Lục– Thần– Dục–“
Sâm Sâm nghi ngờ nhìn điện thoại di động một cái, tựa hồ nghĩ rằng đầu bên kia không phải Lục Thần Dục, mà là bị linh hồn của Triệu Chiếu bám vào người. Hôm nay cậu cứ có vẻ là lạ.
“Tôi biết rồi.” Cô nói, “Chờ lát nữa lưu có được không?”
Lục Thần Dục: “Không phải bảo cậu gọi điện thoại nói cho tôi sao?”
Sâm Sâm: “Tôi đã nói cho bạn học Triệu Chiếu rồi mà.” Triệu Chiếu biết, hẳn cậu cũng sẽ biết a, cậu không phải phụ trách tới đón người sao.
Lục Thần Dục vô cùng khó chịu, cái gì gọi là đã nói cho Triệu Chiếu? Chẳng lẽ cô cho rằng cậu là người sai vặt của cậu ta sao? Cậu lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu ra ngoài đi, tôi sắp đến tiểu khu của cậu rồi.”
Sâm Sâm do dự một chút, dùng giọng nói mang theo mấy phần thỉnh cầu mở miệng: “Có thể phiền cậu đi đến giao lộ hình chữ T phía trước chờ tôi hay không?” Cô cũng không muốn để cho hàng xóm thấy mình ra ngoài, để tránh tương lai không thể qua mặt Sâm Mạt Lệ được.
“Ừ.”
Cúp máy, Sâm Sâm mang theo điện thoại di động cùng sạc điện thoại, rồi tìm mấy tờ tiền lẻ dự phòng, nhanh chóng xuống lầu. Giao lộ hình chữ T ở phía trước kế bên tiểu khu, cô thấy một chiếc SUV* màu đen dừng ở ven đường, mới vừa đi tới, một vị tài xế chừng bốn mươi tuổi đi xuống, tự mình thay cô mở cửa xe.
“Cảm ơn.” Sâm Sâm lễ phép nói.
Cô khom người nhìn một cái, Lục Thần Dục quả nhiên ngồi ở bên trong, cũng hướng về phía cậu khẽ mỉm cười: “Cám ơn cậu đã tới đón tôi.”
Cô lên xe ngồi yên, cài dây an toàn, liền nghe Lục Thần Dục trầm tĩnh hỏi: “Lưu số điện thoại của tôi rồi chứ?”
“Đã lưu rồi.” Sâm Sâm nói, tầm mắt rơi xuống điện thoại di động trên tay kia của cậu, ngón tay với khớp xương rõ ràng, vết sẹo nổi bật như vậy, cô liền không nhịn được hỏi, “Lục Thần Dục, tay cậu làm sao mà bị thương vậy?”
Thật ra thì cô đã muốn hỏi từ hôm qua rồi, nhưng khi nhìn thấy tâm tình của cậu không tốt, liền không tìm cậu để tránh gây ngột ngạt. Hai ngày nay cậu đều không quấn băng vải, nơi khớp xương có rất nhiều vết thương, đều đã đóng vảy. Sâm Sâm chỉ biết là cuối tuần cậu sẽ ở Thạch Đầu Oa chăm sóc mấy con chó nhưng những vết thương này nhìn giống như là nắm tay đập vào đồ vật cứng nào đó, nếu như chỉ đơn giản là cạo lông cho chó, sẽ xuất hiện loại chuyện này sao?
Lục Thần Dục như biết cô đang nghĩ gì, khóe miệng mơ hồ nhếch lên: “Không phải đánh người.”
Ồ.
Đề tài lại bị kết thúc.
Xe vững vàng lái về phía đường lớn, chú tài xế toàn bộ đường đi đều không mở miệng nói chuyện, trong xe lộ rõ vẻ an tĩnh. Sâm Sâm nhìn phong cảnh dọc đường một hồi, có chút ngượng ngùng đối với Lục Thần Dục nói: “Tôi còn chưa có chuẩn bị quà sinh nhật cho Triệu Chiếu, chờ lát nữa cậu có thể đưa tôi tới tiệm sách một chuyến hay không?”
Lục Thần Dục liếc cô một cái, chậm rãi nó: “Cậu không cần mua.”
“Tại sao vậy?”
“Một bàn có một phần là đủ rồi.” Lục Thần Dục nói, “Tôi đại diện bàn của chúng ta tặng quà, cậu cũng không cần chuẩn bị gì nữa.”
Sâm Sâm vẫn là lần đầu tiên nghe được loại chuyện này, còn rất nghi ngờ, không nhịn được cười hỏi: “Lục Thần Dục, quê quán của cậu là ở đâu nào vậy?
“Hửm?” Lục Thần Dục nhìn cô.
“Tôi chưa từng nghe qua địa phương nào có tập tục như vậy đấy.” Sâm Sâm nói, “Tôi chỉ biết là lúc người khác kết hôn, người một nhà chỉ cần gửi một phần tiền mừng. Chúng ta là quan hệ bạn cùng bàn, cậu tặng quà chỉ có thể đại biểu tâm ý của một mình cậu thôi.”
Người một nhà. Lục Thần Dục nhếch mép một cái, hết sức khinh thường. Tập tục là người định, lại không thể đổi sao?
Bất quá, lúc cô nói chuyện khẽ ngân âm cuối, giọng của cô vốn là loại mềm nhẹ, lúc nói giống như một cái chuông nhỏ lắc lư bên tai cậu.
Dễ nghe như vậy.
Được, vậy thì cùng cô đi mua.
*SUV: là dòng xe thể thao đa dụng viết tắt của cụm từ Sport Utility Vehicle với thiết kế vuông vắn, mạnh mẽ, cơ bắp cùng kết cấu thân trên khung như xe tải và khoảng sáng gầm cao, động cơ mạnh cho khả năng vượt nhiều địa hình, có nội thất rộng rãi cho 5-7 người bao gồm cả hành lý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook