Hộ Hoa Trạng Nguyên
-
Chương 8: Khoảng cách đạt tiêu chuẩn chỉ thiếu 60 điểm
Nghe xong, Bạch Tố Tâm ngây người.
Ánh mắt nhìn quét qua Tiêu Dương vài lần, sau đó đưa ra một đánh giá khách quan:
-Miễn cưỡng cũng xem như đẹp trai.
……….
Tiêu Dương giơ tờ thông báo tuyển dụng trong tay, ưỡn ngực nói:
-Ý của ta là, nếu ta làm nhiệm vụ thư đồng này thì như thế nào?
-Thư đồng?
-Chính là bảo mẫu trong thông báo của các người đấy.
-Anh muốn làm bảo mẫu?
Bạch Tố Tâm mở to mắt, cầm tờ thông báo nhìn lại, sau đó lại nhìn Tiêu Dương, nửa ngày mới lên tiếng:
-Anh cảm thấy…anh phù hợp với điều kiện này?
-Mặc dù có chút khác biệt, nhưng tổng thể vẫn phù hợp.
Tiêu Dương gật đầu tự tin.
Đường đường là Trạng Nguyên Đại Tống, làm sao ngay cả làm thư đồng cũng làm không được?
-Chỗ khác là chỗ nào?
-Giới tính.
……….
Quân Thiết Anh nhìn Bạch Tố Tâm đang muốn phát tác, vội vàng nói:
-Chị Tố Tâm, trước mắt đã có sẵn một ứng viên, chi bằng phỏng vấn qua một chút đi.
Bạch Tố Tâm im lặng, sau đó nhẹ gật đầu.
Ước chừng mười phút sau.
Trong phòng khách, Bạch Tố Tâm và Quân Thiết Anh ngồi đối diện với Tiêu Dương, trong tay cầm sẵn giấy bút. Sau khi viết vài chữ lên tờ giấy, liền ngẩng đầu hỏi:
-Giới thiệu bản thân trước đi.
Tiêu Dương khẽ giật mình, rồi mỉm cười lên tiếng:
-Tiêu Dương, Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong cương dương.
Bình tĩnh một hồi, Bạch Tố Tâm nhịn không được hỏi lại lần nữa:
-Xong rồi sao?
Tiêu Dương gật đầu thật mạnh.
Bạch Tố Tâm lại im lặng. Haiz, phải tự mình hỏi thôi.
-Tuổi.
-20.
-Nguyên quán?
-Thiền Châu, phủ Khai Đức.
-Cái gì?
Bạch Tố Tâm mơ hồ nhìn Tiêu Dương.
-Chị Tố Tâm, chính là Hà Nam tỉnh Bộc Dương.
Lúc này, Quân Thiết Anh nhẹ giọng lên tiếng.
Ánh mắt Tiêu Dương tán thưởng nhìn Quân Thiết Anh. Hắn nhất thời thốt lên địa danh thời Tống triều, không nghĩ đến Quân Thiết Anh lại phản ứng nhanh như vậy.
Bạch Tố Tâm nhếch miệng, quay sang Tiêu Dương, hỏi tiếp:
-Bằng cấp.
…..
Lúc này đến phiên Tiêu Dương mơ hồ, vô ý mà lắc đầu.
-Không có bằng cấp?
Bạch Tố Tâm mở to mắt. Nửa ngày sau mới hỏi thêm mấy câu hỏi chung chung, cuối cùng đánh một dấu chéo trên tờ giấy, đồng thời thêm một chữ số 0.
Đúng vậy, chính là điểm không.
Nhưng, Tiêu Trạng nguyên dường như rất thỏa mãn với biểu hiện của mình, khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
Vẻ mặt Quân Thiết Anh cổ quái nhìn hai người.
-Kế tiếp trả lời tôi mấy vấn đề.
Mặc dù Bạch Tố Tâm không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn hỏi thêm vài câu.
-Đầu tiên, nếu anh trúng tuyển, anh muốn đề nghị mức lương bao nhiêu?
-Lương?
Tiêu Dương có chút không hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ khi trả lời. Hắn liên tưởng đến thân phận thư đồng của mình, liền ưỡn ngực, rất có lòng cầu tiến mà nói:
-Càng nhiều càng tốt.
-Đúng là sư tử ngoạm mà.
Bạch Tố Tâm vẽ tiếp dấu chéo và chữ số 0.
-Anh có biết chạy xe không?
-Không biết.
Tiêu Dương thành thật trả lời.
Rất nhiều dấu chéo.
-Khi anh đưa Thiết Anh đến trường, chung quanh có rất nhiều ánh mắt quái dị nhìn anh, anh sẽ làm như thế nào?
-Thiết Anh tiểu thư nói làm sao thì làm thế đấy.
Tiêu Dương rất tuân thủ nguyên tắc của một thư đồng, chấp hành một cách vô điều kiện yêu cầu của tiểu thư.
-Không có chủ kiến.
Dấu chéo.
-Nếu…Thiết Anh bị người ta khi dễ ở trường, anh sẽ xử lý như thế nào?
Bạch Tố Tâm nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Đây chính là vấn đề mà cô quan tâm nhất.
Quân Thiết Anh là người tàn tật. Tuy rất xinh đẹp, nhưng chỉ sợ sẽ không tránh được phiền toái.
-Báo quan.
Tiêu Dương không cần nghĩ ngợi mà trả lời, đồng thời mỉm cười. Đã là thư đồng, tất nhiên là phải tuân thủ luật lệ của một lương dân.
Sắc mặt Bạch Tố Tâm thoáng trầm xuống, nhẫn nại nói:
-Ngoại trừ điều này, anh không làm được điều gì nữa sao?
-Đương nhiên là không.
Tiêu Dương hiên ngang vỗ ngực.
-Ta sẽ giảng đạo lý cho bọn họ, khi dễ người khác là không đúng.
………
Không phải là đàn ông.
Bạch Tố Tâm hung hăng đánh thêm một dấu chéo, vẽ thêm một cái vòng tròn.
Cô muốn khóc không ra nước mắt. Đây là cực phẩm gì vậy? Cả trang giấy đều là dấu chéo, tổng cộng điểm chỉ bằng không.
Thất bại toàn diện.
Cái này kém đến mức nào?
Đối với gã đàn ông ba không này, Bạch Tố Tâm không còn lời nào để nói.
-Tố Tâm cô nương, biểu hiện của ta có đạt tiêu chuẩn không?
Tiêu Dương không thể không hỏi thăm.
Bạch Tố Tâm bĩu môi, mỉm cười nói:
-Có thể. Max điểm là 100, khoảng cách đạt tiêu chuẩn của anh còn thiếu 60 điểm.
Bạch Tố Tâm tận lực đem lời nói của mình diễn đạt rất uyển chuyển. Nhưng người trước mắt lại không hiểu được ý tứ của cô, ngược lại còn cười đắc ý.
-Tiêu Dương, bây giờ tôi chính thức thông báo kết quả phỏng vấn của anh…
-Chúc mừng anh, anh trúng tuyển rồi.
Lời Bạch Tố Tâm còn chưa dứt, Quân Thiết Anh ở một bên đã lên tiếng, mỉm cười nhìn Tiêu Dương.
Bạch Tố Tâm vô cùng ngạc nhiên.
……
…….
-Thiết Anh, em thật sự đồng ý để Tiêu Dương đi học cùng em sao?
Bạch Tố Tâm hấp tấp đưa Quân Thiết Anh vào trong phòng. Sau khi khép cửa phòng lại, vội vàng hỏi.
Quân Thiết Anh nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói:
-Em cảm thấy anh ấy rất thích hợp.
-Vừa rồi anh ta giúp em đuổi Thẩm Thành Văn đi, em muốn báo đáp anh ta?
-Cứ xem là thế.
Bạch Tố Tâm lắc đầu, nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Quân Thiết Anh.
-Cũng được. Anh ta một mình đến Thượng Hải, hẳn cũng muốn tìm được một công việc. Hôm nay anh ta giúp em, tối hôm qua anh ta còn…
Bạch Tố Tâm nói đến đây liền im bặt, cũng không nói tiếp:
-Vậy cứ tạm thời để anh ta đi học cùng em.
Ánh mắt Quân Thiết Anh ý vị thâm trường nhìn Bạch Tố Tâm, đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt:
-Chị Tố Tâm, chuyện tối hôm qua…em biết rồi.
-Em biết cái gì?
Bạch Tố Tâm không hiểu.
-Yên tâm đi, chỉ có em biết, không có người thứ ba biết đâu.
Quân Thiết Anh mỉm cười, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
-Em biết? Tại sao chị lại không biết? Này này, Thiết Anh, có phải em đã hiểu lầm gì đó rồi không?
Bạch Tố Tâm đuổi theo.
Quân Thiết Anh âm thầm lắc đầu. Chị Tố Tâm chính là mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, rõ ràng không đành lòng để anh ta ở không, muốn tìm cho anh ta một công việc ổn định, lại còn làm ra vẻ.
Ước chừng nửa tiếng sau, một hợp đồng lao động được đặt trên bàn.
-Tiêu Dương, chúng tôi trả anh ba ngàn mốt một tháng. Nếu không có vấn đề gì, anh ký tên vào đây. Đúng rồi, hãy photo CMND của anh cho tôi.
Bạch Tố Tâm đặt bản hợp đồng trước mặt Tiêu Dương.
-CMND?
Khuôn mặt Tiêu Dương hiện lên sự đắng chát, ai oán nói:
-Ban đầu, gà trống cũng cần CMND. Bây giờ làm thư đồng cũng cần CMND. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?
-Cái gì?
Bạch Tố Tâm há miệng đứng lên, ánh mắt trợn tròn.
Ánh mắt nhìn quét qua Tiêu Dương vài lần, sau đó đưa ra một đánh giá khách quan:
-Miễn cưỡng cũng xem như đẹp trai.
……….
Tiêu Dương giơ tờ thông báo tuyển dụng trong tay, ưỡn ngực nói:
-Ý của ta là, nếu ta làm nhiệm vụ thư đồng này thì như thế nào?
-Thư đồng?
-Chính là bảo mẫu trong thông báo của các người đấy.
-Anh muốn làm bảo mẫu?
Bạch Tố Tâm mở to mắt, cầm tờ thông báo nhìn lại, sau đó lại nhìn Tiêu Dương, nửa ngày mới lên tiếng:
-Anh cảm thấy…anh phù hợp với điều kiện này?
-Mặc dù có chút khác biệt, nhưng tổng thể vẫn phù hợp.
Tiêu Dương gật đầu tự tin.
Đường đường là Trạng Nguyên Đại Tống, làm sao ngay cả làm thư đồng cũng làm không được?
-Chỗ khác là chỗ nào?
-Giới tính.
……….
Quân Thiết Anh nhìn Bạch Tố Tâm đang muốn phát tác, vội vàng nói:
-Chị Tố Tâm, trước mắt đã có sẵn một ứng viên, chi bằng phỏng vấn qua một chút đi.
Bạch Tố Tâm im lặng, sau đó nhẹ gật đầu.
Ước chừng mười phút sau.
Trong phòng khách, Bạch Tố Tâm và Quân Thiết Anh ngồi đối diện với Tiêu Dương, trong tay cầm sẵn giấy bút. Sau khi viết vài chữ lên tờ giấy, liền ngẩng đầu hỏi:
-Giới thiệu bản thân trước đi.
Tiêu Dương khẽ giật mình, rồi mỉm cười lên tiếng:
-Tiêu Dương, Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong cương dương.
Bình tĩnh một hồi, Bạch Tố Tâm nhịn không được hỏi lại lần nữa:
-Xong rồi sao?
Tiêu Dương gật đầu thật mạnh.
Bạch Tố Tâm lại im lặng. Haiz, phải tự mình hỏi thôi.
-Tuổi.
-20.
-Nguyên quán?
-Thiền Châu, phủ Khai Đức.
-Cái gì?
Bạch Tố Tâm mơ hồ nhìn Tiêu Dương.
-Chị Tố Tâm, chính là Hà Nam tỉnh Bộc Dương.
Lúc này, Quân Thiết Anh nhẹ giọng lên tiếng.
Ánh mắt Tiêu Dương tán thưởng nhìn Quân Thiết Anh. Hắn nhất thời thốt lên địa danh thời Tống triều, không nghĩ đến Quân Thiết Anh lại phản ứng nhanh như vậy.
Bạch Tố Tâm nhếch miệng, quay sang Tiêu Dương, hỏi tiếp:
-Bằng cấp.
…..
Lúc này đến phiên Tiêu Dương mơ hồ, vô ý mà lắc đầu.
-Không có bằng cấp?
Bạch Tố Tâm mở to mắt. Nửa ngày sau mới hỏi thêm mấy câu hỏi chung chung, cuối cùng đánh một dấu chéo trên tờ giấy, đồng thời thêm một chữ số 0.
Đúng vậy, chính là điểm không.
Nhưng, Tiêu Trạng nguyên dường như rất thỏa mãn với biểu hiện của mình, khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
Vẻ mặt Quân Thiết Anh cổ quái nhìn hai người.
-Kế tiếp trả lời tôi mấy vấn đề.
Mặc dù Bạch Tố Tâm không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn hỏi thêm vài câu.
-Đầu tiên, nếu anh trúng tuyển, anh muốn đề nghị mức lương bao nhiêu?
-Lương?
Tiêu Dương có chút không hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ khi trả lời. Hắn liên tưởng đến thân phận thư đồng của mình, liền ưỡn ngực, rất có lòng cầu tiến mà nói:
-Càng nhiều càng tốt.
-Đúng là sư tử ngoạm mà.
Bạch Tố Tâm vẽ tiếp dấu chéo và chữ số 0.
-Anh có biết chạy xe không?
-Không biết.
Tiêu Dương thành thật trả lời.
Rất nhiều dấu chéo.
-Khi anh đưa Thiết Anh đến trường, chung quanh có rất nhiều ánh mắt quái dị nhìn anh, anh sẽ làm như thế nào?
-Thiết Anh tiểu thư nói làm sao thì làm thế đấy.
Tiêu Dương rất tuân thủ nguyên tắc của một thư đồng, chấp hành một cách vô điều kiện yêu cầu của tiểu thư.
-Không có chủ kiến.
Dấu chéo.
-Nếu…Thiết Anh bị người ta khi dễ ở trường, anh sẽ xử lý như thế nào?
Bạch Tố Tâm nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Đây chính là vấn đề mà cô quan tâm nhất.
Quân Thiết Anh là người tàn tật. Tuy rất xinh đẹp, nhưng chỉ sợ sẽ không tránh được phiền toái.
-Báo quan.
Tiêu Dương không cần nghĩ ngợi mà trả lời, đồng thời mỉm cười. Đã là thư đồng, tất nhiên là phải tuân thủ luật lệ của một lương dân.
Sắc mặt Bạch Tố Tâm thoáng trầm xuống, nhẫn nại nói:
-Ngoại trừ điều này, anh không làm được điều gì nữa sao?
-Đương nhiên là không.
Tiêu Dương hiên ngang vỗ ngực.
-Ta sẽ giảng đạo lý cho bọn họ, khi dễ người khác là không đúng.
………
Không phải là đàn ông.
Bạch Tố Tâm hung hăng đánh thêm một dấu chéo, vẽ thêm một cái vòng tròn.
Cô muốn khóc không ra nước mắt. Đây là cực phẩm gì vậy? Cả trang giấy đều là dấu chéo, tổng cộng điểm chỉ bằng không.
Thất bại toàn diện.
Cái này kém đến mức nào?
Đối với gã đàn ông ba không này, Bạch Tố Tâm không còn lời nào để nói.
-Tố Tâm cô nương, biểu hiện của ta có đạt tiêu chuẩn không?
Tiêu Dương không thể không hỏi thăm.
Bạch Tố Tâm bĩu môi, mỉm cười nói:
-Có thể. Max điểm là 100, khoảng cách đạt tiêu chuẩn của anh còn thiếu 60 điểm.
Bạch Tố Tâm tận lực đem lời nói của mình diễn đạt rất uyển chuyển. Nhưng người trước mắt lại không hiểu được ý tứ của cô, ngược lại còn cười đắc ý.
-Tiêu Dương, bây giờ tôi chính thức thông báo kết quả phỏng vấn của anh…
-Chúc mừng anh, anh trúng tuyển rồi.
Lời Bạch Tố Tâm còn chưa dứt, Quân Thiết Anh ở một bên đã lên tiếng, mỉm cười nhìn Tiêu Dương.
Bạch Tố Tâm vô cùng ngạc nhiên.
……
…….
-Thiết Anh, em thật sự đồng ý để Tiêu Dương đi học cùng em sao?
Bạch Tố Tâm hấp tấp đưa Quân Thiết Anh vào trong phòng. Sau khi khép cửa phòng lại, vội vàng hỏi.
Quân Thiết Anh nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói:
-Em cảm thấy anh ấy rất thích hợp.
-Vừa rồi anh ta giúp em đuổi Thẩm Thành Văn đi, em muốn báo đáp anh ta?
-Cứ xem là thế.
Bạch Tố Tâm lắc đầu, nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Quân Thiết Anh.
-Cũng được. Anh ta một mình đến Thượng Hải, hẳn cũng muốn tìm được một công việc. Hôm nay anh ta giúp em, tối hôm qua anh ta còn…
Bạch Tố Tâm nói đến đây liền im bặt, cũng không nói tiếp:
-Vậy cứ tạm thời để anh ta đi học cùng em.
Ánh mắt Quân Thiết Anh ý vị thâm trường nhìn Bạch Tố Tâm, đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt:
-Chị Tố Tâm, chuyện tối hôm qua…em biết rồi.
-Em biết cái gì?
Bạch Tố Tâm không hiểu.
-Yên tâm đi, chỉ có em biết, không có người thứ ba biết đâu.
Quân Thiết Anh mỉm cười, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
-Em biết? Tại sao chị lại không biết? Này này, Thiết Anh, có phải em đã hiểu lầm gì đó rồi không?
Bạch Tố Tâm đuổi theo.
Quân Thiết Anh âm thầm lắc đầu. Chị Tố Tâm chính là mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, rõ ràng không đành lòng để anh ta ở không, muốn tìm cho anh ta một công việc ổn định, lại còn làm ra vẻ.
Ước chừng nửa tiếng sau, một hợp đồng lao động được đặt trên bàn.
-Tiêu Dương, chúng tôi trả anh ba ngàn mốt một tháng. Nếu không có vấn đề gì, anh ký tên vào đây. Đúng rồi, hãy photo CMND của anh cho tôi.
Bạch Tố Tâm đặt bản hợp đồng trước mặt Tiêu Dương.
-CMND?
Khuôn mặt Tiêu Dương hiện lên sự đắng chát, ai oán nói:
-Ban đầu, gà trống cũng cần CMND. Bây giờ làm thư đồng cũng cần CMND. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?
-Cái gì?
Bạch Tố Tâm há miệng đứng lên, ánh mắt trợn tròn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook