Hộ Hoa Trạng Nguyên
Chương 4: Ta có thói quen ngủ khỏa thân

Tiêu Dương rất nhanh từ trong bi thương tỉnh táo lại. Bạch Tố Tâm đang kéo cánh tay của hắn, đồng thời nhỏ giọng nói ba chữ “Hãy giúp tôi”.

Mỹ nữ yêu cầu, một người thuần khiết như Tiêu Dương cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu một cách máy móc.

Một bên, sắc mặt Thiệu Lâm Phong triệt để trầm xuống. Tuy toàn thân y đầy mùi rượu, cũng có ý định mượn điều này để làm chuyện mà y vẫn muốn làm trước đây. Trong kế hoạch của Thiệu Lâm Phong, chỉ cần y ép được Bạch Tố Tâm lên xe của mình, kế hoạch tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Tâm, hỏa dục trong lòng Thiệu Lâm Phong tăng lên. Y tất nhiên là không cam lòng nhìn cô cứ như vậy mà rời khỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Tố Tâm kéo tay gã thanh niên kia. Đàn ông như vậy, làm sao có thể xứng đôi với nữ thần của cơ quan y được?

Hừ lạnh một tiếng, Thiệu Lâm Phong cất bước tiến lên, nở nụ cười:

-Tôi tên Thiệu Lâm Phong, hay còn gọi là Ngọc Thụ Lâm Phong.

Nhưng qua một lúc lâu, gã thanh niên có mái tóc rối bời này không hề có chút phản ứng. Thiệu Lâm Phong cũng không tức giận, ngược lại mừng rỡ, ánh mắt ôn hòa nhìn Bạch Tố Tâm:

-Tố Tâm, không định giới thiệu bạn trai của em sao?

Hai chữ “bạn trai”, Thiệu Lâm Phong nhấn thật mạnh. Y hoài nghi, gã thanh niên này là Bạch Tố Tâm tạm thời tìm được.

Đáng tiếc, không chuyên nghiệp rồi.

Bạch Tố Tâm cau mày. Lúc này, Tiêu Dương bên cạnh đã có động tác, cười như không cười:

-Huynh đài, ta cũng không có lễ vật gì tặng cho ngươi hết.

Động tác đưa tay ra của Thiệu Lâm Phong lại bị Tiêu Dương lý giải thành yêu cầu lễ vật.

Tiêu Dương thở dài trong lòng. Thế giới này tràn ngập nhiều điều kỳ quái. Ví dụ như người đàn ông trước mắt, lễ nghĩa liêm sỉ đã bị y quăng ra sau đầu rồi.

Bạch Tố Tâm khẽ giật mình. Cả nửa ngày não mới quay lại, nhịn không được phải bật cười.

Một nụ cười mê hoặc lòng người.

Ánh mắt Thiệu Lâm Phong ngây ngốc, nhưng rồi thần sắc sáng ngời đã quay lại, mang theo chút giận dữ, hít sâu một hơi, nói với Tiêu Dương:

-Không biết anh bạn nên xưng hô như thế nào?

-Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong cương dương.

Tiêu Dương mỉm cười kiêu ngạo. Đây mới chính là tên của một người đàn ông.

Thiệu Lâm Phong lơ đễnh:

-Tại sao anh lại quen với Tố Tâm?

Bạch Tố Tâm lập tức cau mày, lạnh lùng nói:

-Thiệu Lâm Phong, tôi quen với bạn trai, dường như chưa đến phiên anh hỏi đến.

Nói xong, Bạch Tố Tâm liền vẫy một chiếc taxi, kéo Tiêu Dương vào trong. Động tác vô cùng nhanh chóng, Thiệu Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe taxi đã như một cơn gió lao đi.

-Gái điếm thúi.

Khuôn mặt ôn òa của Thiệu Lâm Phong lập tức trầm xuống, lóe lên hàn quang, hung hăng ném tàn thuốc xuống đất, giẫm thật mạnh lên, sau đó nhìn về hướng chiếc taxi lao đi, cười lạnh:

-Đợi đấy, có một ngày lão tử sẽ ném cô lên giường.

.................

Bên trong xe taxi hoàn toàn yên tĩnh.

Sau khi Bạch Tố Tâm nói nơi cần đến cho tài xế, liền im lặng không nói gì. Cô vốn tưởng rằng, gã thanh niên bên cạnh sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô. Kết quả, chờ một hồi lâu, hắn vẫn không có động tĩnh. Nếu không phải ánh mắt của hắn thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ, Bạch Tố Tâm còn tưởng rằng hắn đã ngủ rồi.

-Tôi là một giáo viên.

Bạch Tố Tâm chủ động lên tiếng, nhưng gã thanh niên bên cạnh dường như không có hứng thú với cô, căn bản không xoay người lại. Bạch Tố Tâm im lặng một chút rồi tiếp tục nói:

-Ở gần đây có một trường cao trung tư thục. Hôm nay là ngày nhà giáo, các đồng nghiệp trong phòng tập trung đến KTV, không nghĩ đến...

Nghĩ đến Thiệu Lâm Phong, Bạch Tố Tâm lại cảm thấy buồn nôn.

-Người tên Thiệu Lâm Phong là đồng nghiệp của tôi. Chỉ có điều, nghe nói anh ta có quan hệ không bình thường với Phó hiệu trưởng, dựa vào quan hệ mới được như ngày hôm nay. Cho nên ở trường học đã quen thói tưởng mình là trung tâm.

Bạch Tố Tâm hiển nhiên không muốn nhắc đến người này, quay sang nhìn gã thanh niên bên cạnh:

-Cảm ơn anh.

Nửa ngày sau, Tiêu Dương mới thu hồi ánh mắt khỏi cửa xe, cảm thán một tiếng:

-Thật là cao.

Sau đó quay sang nhìn Bạch Tố Tâm, cười nói:

-Cái gì? Thật xin lỗi, vừa nãy không nghe cô nói gì cả.

Bạch Tố Tâm im bặt.

Cho dù cô không chú ý đến cách ăn mặc quá nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là bị bỏ qua như vậy. Đối với người thanh niên bên cạnh mà nói, cao ốc bên ngoài còn hấp dẫn hơn cả cô.

-Cô nương, chúng ta đi đâu vậy?

-Tôi tên Bạch Tố Tâm.

Bạch Tố Tâm khôi phục sự bình thường trở lại:

-Tối nay, rất cảm ơn anh vì đã giúp tôi giải vây. Anh muốn đi đâu? Để tôi bảo tài xế đưa anh trở về trước.

-Ta muốn đi đâu?

Tiêu Dương ngây người. Ở cái thế giới này, hắn còn có thể đi đâu? Trầm ngâm một chút, hắn ngẩng đầu lên nói:

-Bạch Tố Tâm cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.

-Nói đi.

Bạch Tố Tâm đang muốn trả công cho sự tương trợ tối nay của Tiêu Dương.

Tiêu Dương ngượng ngùng nói:

-Bản thân mới tới quý địa, chưa quen cuộc sống nơi này, không biết cô nương có tiện không, có thể cho tại hạ tá túc một đêm?

Trong lòng Tiêu Dương cảm thấy không ổn. Thế giới này đối với hắn quá lạ lẫm. Chi bằng tìm hiểu một cách mù quáng, trước tìm một chỗ an định đã, rồi bàn bạc kỹ hơn. Lúc này, nơi duy nhất mà Tiêu Dương cảm thấy có thể đi được chính là nhà của cô gái này. Nhưng, Tiêu Dương thủy chung cảm thấy, hắn vẫn có chút đường đột.

-Có làm khó cô nương quá không?

Tiêu Dương nhịn không được bỏ thêm một câu.

Bạch Tố Tâm ngơ ngác, ánh mắt hiện lên sự do dự. Cô nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dương, xuyên qua mái tóc hỗn loạn, lờ mờ có thể nhìn thấy được đôi mắt thanh tịnh như nước.

-Được rồi.

Bạch Tố Tâm cuối cùng vẫn đồng ý, coi như báo đáp việc hắn đã giúp cô tối nay.

-Bác tài, đến nhà trọ Thu Tâm.

..............

Khi hai người bước vào nhà trọ, lúc này cũng đã không còn sớm. Dưới ánh mắt cảnh giác, Tiêu Dương theo sát Bạch Tố Tâm tiến vào nhà trọ Thu Tâm.

-Ở lầu ba thôi, nên không cần đi thang máy.

Bạch Tố Tâm mở cửa.

-Tiêu Dương, nói thật, anh là người đàn ông đầu tiên đến nhà tôi đấy.

Nghe xong, toàn thân Tiêu Dương chấn động, lập tức cảnh giác quét mắt nhìn Bạch Tố Tâm. Chẳng lẽ muốn đưa dê vào miệng cọp?

Bạch Tố Tâm đổi đôi dép lê, bước vào bên trong. Sau một lát, cô xuất hiện lần nữa, thấy Tiêu Dương vẫn đứng ngoài cửa ra vào, không khỏi nghi ngờ hỏi:

-Tiêu Dương, tại sao anh lại không vào?

Tiêu Dương chỉ vào chỗ để giày. Tất cả đều là kiểu giày của nữ, không có đôi nào thích hợp với hắn.

-Nếu như anh không chê sàn nhà dơ, cứ trực tiếp bỏ giày đi chân không vào là được.

Bạch Tố Tâm không quá để ý, còn nói thêm một câu:

-Tôi cũng không chê chân anh thối đâu.

Huề nhau.

-Tố Tâm cô nương, ở đây cô có sách vở về lịch sử không?

Tuy hết thảy đều là những sự vật mới mẻ đối với Tiêu Dương, nhưng điều mà hắn cần biết nhất chính là, rốt cuộc hắn đang ở đâu? Để tìm được đáp án này, sách lịch sử chính là lựa chọn tốt nhất.

Bạch Tố Tâm lắc đầu:

-Tôi là giáo viên dạy ngoại ngữ. Nhưng em gái tôi đang là sinh viên năm nhất khoa lịch sử. Bây giờ nó đi ngủ rồi. Ngày mai tôi mượn của nó cho anh xem.

Tiêu Dương nhẹ gật đầu. Trên đường về nhà, Bạch Tố Tâm cũng đã giới thiệu tình huống nhà trọ cho hắn biết. Cũng đơn giản thôi. Ba chị em Bạch Tố Tâm ở cùng với nhau. Cô hoàn toàn không nhắc đến cha mẹ, Tiêu Dương cũng không hỏi. Còn về bản thân hắn, hắn nói mình đến từ nông thôn. Mà Tiêu Dương cũng nghi ngờ, Bạch Tố Tâm vậy mà tin tưởng hắn.

Làm sao có thể không tin chứ? Bạch Tố Tâm liếc mắt nhìn toàn thân Tiêu Dương. Mỗi khi hắn nhìn thấy một vật gì, đều cả kinh hết cả buổi. Đây chính là Hai Lúa điển hình. Sợ còn muốn Hai Lúa hơn cả Hai Lúa.

-Tiêu Dương, ở đây chúng tôi chỉ có ba gian phòng mà thôi. Tối nay anh tạm ngủ ở sofa đi nhé.

-Sofa?

Ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống cái ghế mềm mềm bên cạnh, lập tức hiểu rõ vấn đề:

-Không thành vấn đề. Ở đây rất tốt, so với chỗ tôi ngủ trước kia rất nhiều.

Bạch Tố Tâm gật đầu, đi chuẩn bị cho Tiêu Dương gối và chăn.

-Nếu anh muốn đi tắm, nhà tắm ở bên kia. Tiêu Dương, anh còn vấn đề gì không?

-Không, nhưng thật ra là có một.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút, đồng thời ánh mắt cũng mang theo một chút bất an.

-Cái này...Tố Tâm cô nương, nói thẳng, ta có thói quen ngủ khỏa thân. Nếu ta ngủ ở đây, các người sẽ không ra ngoài chứ?

Hoàn cảnh nơi này rất tốt. Điều duy nhất mà Tiêu Dương lo lắng chính là cơ thể của hắn sẽ bị quấy bẩn. Dù sao, trong nhà này đều là phụ nữ, còn hắn là độc đinh duy nhất, tính nguy hiểm tăng lên rất nhiều.

Rầm.

Cửa phòng Bạch Tố Tâm nặng nề đóng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương