Hổ Duyến
Chương 66: Phiên ngoại -- Phong vị cổ xưa

"Cục cưng ~ đừng tức giận ~ người ta cũng là bởi vì quá kích động mới... mới có thể quá xúc động đó mà!" Thanh âm Triệu Lẫm Hoán ỏn ẻn, liều mạng cọ ở trên người bạch hổ, cục cưng không cho bản thân làm... "Được không! Cục cưng, tới đi ~"

Rất đáng tiếc, bạch hổ một chút cũng không suy chuyển. Cứ như vậy nằm úp sấp ở đấy, còn giơ móng lên che mõm, khe khẽ ngáp một cái.

Đem đuôi hổ suy suy đuổi người nọ nằm áp sát trên người, con mắt phiêu phiêu nhìn người nọ, ý bảo người kia nhanh nhanh xuống dưới. Hiện tại chính là mùa hè, Nó một thân lông lá đã rất nóng rồi, người kia còn không sợ chết mà dính vào.

Triệu Lẫm Hoán không thể làm gì khác hơn là cách xa một chút trước, khẽ dẩu dẩu miệng. "Cục cưng ~ được nhé! Người ta đảm bảo sau này không bao giờ làm khiến em ba ngày không xuống được giường à!" Hắc hắc, ba ngày không được, còn có thể hai ngày, bốn ngày thì sao ~~

A! Tên kia còn dám nói! Vẫy vẫy đuôi, không để ý đến tên đó.

Thấy bạch hổ bộ dạng xa cách, Triệu Lẫm Hoán chỉ biết lần trước đã chơi đùa với lửa... Thế nhưng, ai kêu thân thể Ngạn nhi mẫn cảm như vậy chứ, khiến bản thân không dừng tay được à.

Không thể làm gì khác hơn là... Sử dụng sát thủ! Được!

Đầu cúi xuống từ phía bạch hổ nhìn lại vừa vặn có thể thấy làn lông mi của người kia, nước mắt sắp rơi mà tựa như không rơi, bộ dạng lã chã chực khóc, rất ủy khất á!~

Thế nhưng...

Xong! Thế này cũng vô dụng à? Triệu Lẫm Hoán rốt cục bắt đầu hối hận lần trước đã quá xúc động!

Lại cố gắng sức lần nữa!

"Bé cưng! Giúp anh này, người ta... người ta ở đây đã như vậy, trướng khiến anh đau quá nga!~~ " Triệu Lẫm Hoán mặt dày móc ra cái gì đó của hắn ta đã sớm hưng phấn rồi!

"Ha ha a!... cục cưng, ưm ~ a... Ngạn nhi~ rất muốn! Ôm... Thật muốn cắm vào Ngạn nhi, ưm ~ Vào bên trong của Ngạn nhi! Ha ha a~ ưm!...Ngạn nhi..."

Tiếng rên rỉ liên tiếp làm người khác đỏ mặt, khiến Thiệu Ngạn Mục một trận hắc tuyến! Người này... đường đường là thiên tử lại có thể "tự sờ" vậy...

Có điều, Triệu Lẫm Hoán như vậy cũng khiến người ta căng thẳng! Năm ngón tay nhỏ dài bao quanh cái gì đó phía dưới của hắn ta, trong đôi môi đỏ mọng kiều diễm phun ra đều là những "ô ngôn uế ngữ", mị nhãn nửa khép chớp vụt sáng mà nhìn bạch hổ.

"Ngạn nhi~~... Người ta muốn a~"

Thanh âm kia, ẻo lả khiến thân thể hổ Thiệu Ngạn Mục chấn động! Còn dịch chuyển về đằng sau một chút, đem chi trước khoát lên chân trái Lẫm Hoán, đầu hổ tham dò đến giữa khố trộm nhìn.

Thấy bạch hổ rốt cục có điểm phản ứng rồi, còn tiếp cận gần như vậy, Triệu Lẫm Hoán mở rộng hai tay, sau đó xòe ở trên giường, để cho bạch hổ thấy càng "rõ ràng".

"Bé cưng ~"

Vươn chân phải trước, cẩn thận mà đẩy cái gì đó dựng thẳng dưới háng giữa không trung. Thấy cái đó tráng kiện lên xuống lắc lư vài cái, lại đẩy nó một cái.

"Ưm a ~~" nghe được tiếng Triệu Lẫm Hoán đã rất kích động rồi!

Lúc này thu hồi chiếc móng lợi hại, dùng thịt bàn chân dày dày sờ soạng giữ lấy cái dưới. Thân thể bên cạnh run khiến Triệu Ngạn Mục phi thường thỏa mãn, trước vẫn đều là Triệu Lẫm Hoán đùa bỡn thân thể của mình, hiện tại ~ hắc hắc!

Thịt bàn chân xoa qua lại cái kia, tiếng thở dốc bên tai cũng ngày càng kịch liệt!

Ngay cả chân trái trước cũng duỗi ra. Chân trái trước này cũng dễ dàng có thể thấy được nó khác với các chân khác, hơi dị dạng, có thể khiến cho Thiệu Ngạn Mục cho dù biến hóa cũng không thể khiến bàn tay trái khôi phục bình thường, thậm chí bạch hổ ngay cả khi bình thường bước đi cũng có chút khập khiễng!

Nhưng, hiện tại chân trái đang chạm phân thân của bản thân! Vừa nghĩ tới đây, nơi kia của Triệu Lẫm Hoán sưng càng lớn hơn!

Thiệu Ngạn Mục vẫn chú ý nơi ấy của Lẫm Hoán, rõ ràng bị ngây ngốc, không nghĩ tới đến loại trình độ này Lẫm Hoán vẫn còn có thể...! Trách không được mỗi lần đều khiến cho bản thân chết đi sống lại. Thiệu Ngạn Mục ở trong lòng lén đỏ mặt.

Móng trái khi di chuyển hơi không chú ý, không cẩn thận quét qua đỉnh cái vật kia, móng vuốt khẽ vẽ qua...

"Ha ha a! ~~ Ngạn nhi!" Chỉ dùng tay phải chống đỡ thân thể, tay trái duỗi đến một bên nắm cần cổ lông trắng của bạch hổ, lại lập tức sờ soạng lên.

"Ngạn nhi... Thật sướng! Ưm ~~ phía dưới, cầu nhỏ phía dưới cũng động chút đi á!" Triệu Lẫm Hoán cũng sốt ruột bắt đầu dạy bạch hổ nên làm như thế nào.

Mắt bạch hổ phiêu phiêu liếc Lẫm Hoán, lại xê dịch thân thể lên trước. Hai móng vỗ theo yêu cầu của Lẫm Hoán sờ lên trái phải của hai quả cầu nhỏ.

"Hắc hắc, Triệu Lẫm Hoán, em phải làm như thế này hả ~~ "

Lộ ra đầu lưỡi lớn, ở đỉnh phân thân mạnh mẽ liếm xuống!...

"Ha ha a a ~~ ưm...!"

Thiệu Ngạn Mục ngây ngốc.

Người này! Lại có thể...!

Triệu Lẫm Hoán hoãn lại tiếng hô hấp thô, nhìn vẻ mặt hổ trước mặt bị bắn, không khỏi trong lòng ai oán: đầu lưỡi thô ráp như vậy liếm nơi mẫn cảm nhất của bản thân, ôi, thế thì mình làm sao nhẫn nhịn giữ được chứ?! Nhưng Lẫm Hoán cũng biết tâm tình bạch hổ hiện tại sẽ không tốt lành gì.

"Cục cưng... Cái đó, anh không phải cố ý đâu." Nhìn vẻ mặt hổ hoài nghi, lại lần nữa cường điệu, "Thực sự! Thực không phải cố ý mà!"

Ầm, ngửa mặt gục tại giường, Triệu Lẫm Hoán lại càng vội vàng, lẽ nào lại bị đánh một trận? "Đừng, đừng nên tức giận mà, hắc hắc... Có việc thì từ từ thương lượng, thương..." Ngữ khí lại chuyển dị thường ủy khuất: "Ngạn nhi, Ngạn nhi em cho tới bây giờ không dùng cái đó, thân hổ đó đã làm như thế á ~~ người ta, người ta liền kích động, làm sao khống chế giữ được chứ?"

Bên kia, hai tay cũng đã bắt đầu xấu xa sờ lên trên thân hổ, vẫn nhanh chóng vén lên tình dục tương đối mạnh của Ngạn nhi...

Hộ Linh ẩn thân ở gian ngoài trên cây đại thụ đã không còn lời nào để nói. Từ sau khi hoàng đế theo đuổi nương nương khổ cực trở về, hoàng thượng của bọn họ trước mặt người khác là phong quang, nhưng ở trước mặt nương nương lại một chút địa vị cũng không có, có điều theo bản thân phỏng đoán thì hoàng thượng thích thú...

Bụp một tiếng, vật gì đó lẻn vào trong lòng. Cúi đầu nhìn cái, là con bạch hổ nhỏ. "Đại, đại hoàng tử điện hạ... Ngài sao, một mình chạy tới?" Nga, ông trời của tôi! Không phải nói con hổ không biết trèo cây sao, nhưng đại hoàng tử vẫn chạy loạn tựa như theo gót vậy! Còn mỗi ngày chạy theo bản thân... Hộ Linh là ám vệ đó, như vậy còn sao là "ám" được?

Hộ linh là đau đầu muốn chết, nhưng con hổ con hiển nhiên bản thân chơi vui vẻ. Nhảy lên nhảy xuống, còn thỉnh thoảng trên mặt Hộ Linh trộm hôn một cái! Khiến cho Hộ Linh chân tay luống cuống.

"Hoàng huynh! Hoàng huynh!... Anh đi đâu rồi? Mỗi lần đều chạy nhanh như vậy, người ta cũng theo không kịp á ~~!" Chạy tới chính là một đứa trẻ chừng sáu, bảy tuổi, thân mặc bộ y phục hoàng tử hoa lệ, chạy theo đỏ bừng khuôn mặt phi thường dễ thương.

Nhưng đại hoàng tử lại chẳng để ý tới một chút nào, cố đứng trên vai Hộ Linh, còn sống chết cọ lên cổ Hộ Linh. Hanh, gì phải để ý chứ, cái đồ phiền phức mà thôi!

"Oa! Khẳng định vừa tìm ra Hộ Linh rồi~~ cũng không chơi với mình nữa!" Bé con thấy không ai để ý bản thân mình, hiển nhiên là phi thường bất mãn, chà chà chân, "Hoàng huynh là quỷ hẹp hòi, người ta tìm mẫu hậu chơi!"

Hộ Linh nhìn nhị hoàng tử đã chuẩn bị bước sải đến phòng ngủ, tim run sợ muốn chết! Ông trời ~~~ bọn họ... Bọn họ cái đó cũng còn chưa xong mà!

Bé con một bước sải về phía cửa phòng, chạy thẳng hướng giường lớn, còn đụng đổ chiếc ghế...!! "Cha! Cha."

Hai người trên giường nghe được tiếng vang nhìn nhau, động tác Triệu Lẫm Hoán nhanh chóng từ cưỡi ở trên người Thiệu Ngạn Mục ngã xuống, tráo đổi vị trí, tiếp xúc trong ngực, lại bật người kéo chăn ở bên chặn phủ lên trên hai người, mãi đến khi xác định thân thể Thiệu Ngạn Mục đã được phủ kín kẽ, mới thả lòng thở ra... Tiểu tử thối kia!

"Cha! Hoàng huynh khi dễ người ta!" Nhị hoàng tử đã chạy tới bên giường cũng hơi thở dốc, mà bắt đầu cáo trạng rồi. Thấy hai người kề sát, khuôn mặt vô tội chớp chớp mắt, "Phụ hoàng, sao lại giấu cha đi?"

Khuôn mặt Triệu Lẫm Hoán đã nổi lên gân xanh, bất ngờ kích động từ trong chăn nhảy ra, đứng trước mặt nhị hoàng tử. "Tiểu tử thối! Mày lập tức đi ra ngoài cho ta!"

Nhưng không nghĩ tới, bé con cơ bản không để ý tới Lẫm Hoán.

"Phụ, phụ hoàng! Người nơi này... nơi này thật lớn nga!" Bé con vẻ mặt sùng bái nhìn phụ thân nhà mình, phụ hoàng quả nhiên rất lợi hại, cái kia nếu so với bản thân lớn hơn bao nhiêu, ai!

"Mày!..."

"Đồ ngốc! Mau mặc vào!" Thiệu Ngạn Mục cũng từ trong chăn đi ra, cầm quần áo từng tán loạn trên giường muốn cho Triệu Lẫm Hoán khoác lên. Đùa, mình cũng là đàn ông, dục vọng độc chiếm lớn đó, còn không muốn thân thể tình nhân nhà mình bị người khác nhìn, cho dù là con của bản thân đi chăng nữa.

Y phục mới vừa khoác lên vai Triệu Lẫm Hoán, một tiếng thét chói tai liền vang lên.

"A a ~~! Cha, cha, thật... thật xinh đẹp á, người ta... người ta cũng muốn sờ chút!" Nói xong thật đúng là đưa tay duỗi qua... Ở trong ấn tượng của bé con, lại không có cái gì là dễ thương mà không quyến rũ, toàn bộ nó đều xưng là "Đẹp"! Cái đẹp đó nó đều muốn bản thân cầm giữ!

Cứng ngắc!

Bị bé con đụng tới trước, Thiệu Ngạn Mục lại lập tức lại bị Triệu Lẫm Hoán một lần nữa đè vào trong giường, còn dùng chăn chặt chẽ bọc lại! Chăn che mặt trước, Thiệu Ngạn Mục lại lần nữa thấy được khuôn mặt âm trầm của Triệu Lẫm Hoán, cũng đã lâu chưa thấy được bộ dạng Lẫm Hoán hung ác tàn nhẫn như vậy, không khỏi vì đứa con ngốc lo lắng... "Phụ hoàng thiệt đáng ghét! Gì chứ giấu cha đi làm sao~~~" đi lên trước, lại nghĩ có thể bò lên trên giường ha...

Mặc xong quần áo, nhìn nước bọt nơi khóe miệng nhi tử, Triệu Lẫm Hoán phiền muộn ai! Đứa con của mình chung quy bản thân không thể giết ha... Ngăn cản thân thể nhi tử tiến nhanh tới, một nắm đã giữ sau cổ của nó, cứ như thế xách nó đi ra ngoài.

Đá văng ra cửa, "Hộ Linh! Đem trứng ngốc này đến phủ Tề Vương gia đi!"

"Người tự mang đi đi! Gì chứ gọi Dạ Linh của người ta đi làm chi?!" Thốt ra chính là đại hoàng tử đã khôi phục hình người, Hộ Linh bị nó ngăn cản ở một bên, xấu hổ không ngớt. Cái vị đại hoàng tử này, từ khi hỏi ra tên thật của bản thân, thì cứ gọi bản thân như vậy, khiến cho bản thân rất bất đắc dĩ...

"Không muốn, không muốn! Người ta không muốn đi đến nhà Đường ca, người ta muốn cha! Phụ hoàng người thả con xuống đi"

Triệu Lẫm Hoán tức giận đến độ bắt đầu phát run! Tên một tên hai đều như vậy!

Ta phải bãi công! Ta muỗn dẫn Ngạn nhi đi tiêu sái, bọn người các ngươi chờ xem! Hanh!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương