“Tam ca có ở không?”

“Không ở, đi hái thuốc rồi.”

“Ya hô. Tam ca không ở, có thể đi ra ngoài chơi.”

“Ta cũng muốn đi.”

“Tam ca ra ngoài bài vở của các ngươi đã hoàn thành chưa? Nếu còn chưa làm liền phải đi “uống thuốc].”

“Ô ô thật là khủng khiếp ta không muốn uống thuốc, nhưng ta muốn ra ngoài chơi…” Viên tròn vừa nói chuyện vừa bước nhỏ di chuyển về phía cửa.

“A, chúng ta đi ra ngoài chơi, sau đó trở về sớm một chút làm bài, tiếp đó nói với Tam ca chúng ta không thể làm xong, cũng không cần uống thuốc khửa khửa.”

“Được nha được nha, đi bắt chim đi ra ngoài chơi ~~” Mấy con hồ ly vui mừng khôn xiết kết bè kết đội sôi nổi ra khỏi phủ.

“Thập tỷ, ngươi đoán bọn họ có thể hay không bị Tam ca ở trên đường bắt về?” Thập nhất đệ cầm sách vở và bút lông, nó vẻ mặt nghiêm túc phấn đấu học tập, đầu cũng không ngẩng lên hỏi.

“Này còn phải nói sao? Khẳng định là vậy. Bọn họ chờ Tam ca lột da đi.” Thập tỷ ngáp một cái, khoan thai nói, đầy mặt là vẻ mặt xem kịch vui.

Quả nhiên, chạng vạng tối liền nhìn thấy Kỳ Ế cõng một sọt thảo dược trên lưng, tay trái ba tay phải ba xách đám đệ muội chuồn ra ngoài chơi đùa hoàn toàn quên thời gian trở về nhà. Khóe môi y nhếch lên nụ cười âm lãnh, các đệ muội khác thấy vậy thì rùng mình, trong lòng đều cảm thấy mình thật may mắn khi ngoan ngoãn chờ ở trong phủ, hiện tại liền đợi xem Tam ca muốn chần sáu đứa ngu ngốc này như thế nào.

Cách này, liền nhìn thấy sáu viên tròn kia có đứa rụng lông có đứa tiêu chảy có đứa màu sắc trên người sặc sỡ có đứa chạy tán loạn không ngừng được…Tuy tánh mạng không hao tổn gì nhưng cũng không phải thê thảm bình thường. Trong Kỳ phủ cha thân và phụ thân đối với đám nhóc con gần đây buông thả, bởi vậy Tam ca Kỳ Ế trở thành người đứng đầu phủ trừ đại ca đang ở bên ngoài, một vị bản chất gia trưởng khác. Đại ca tức giận nhiều là đánh một trận, ai chọc giận Tam ca, cũng sẽ bị chỉnh đốn đến mức hận không thể chạy trở về lại trong bụng cha thân.

Tình cảm của đám đệ muội với Tam ca là rất phức tạp, bọn họ nhớ mang máng lúc ở tuổi còn chưa hiểu chuyện, chính là cuộn tròn ngủ yên ở trong ngực Tam ca, trong mông lung hình như nhìn thấy bộ dáng tươi cười của tam ca. Dù cho sau khi lớn lên không thể vào phòng ngủ của Tam ca ngủ giường của Tam ca, nếu Tam ca tâm tình tốt, con là muốn cái gì có cái đó.

Ví dụ như thập nhị muội thích các loại tập thư bát quái,học được một loại tiếng kêu như mèo, thân thể con heo trong đêm còn sẽ phát sáng, vô cùng muốn nuôi, Kỳ Ế liền thực sự làm một con cho nó, còn cả đêm theo nó đợi con heo kia phát ra tiếng mèo kêu và phát sáng. Nhưng không quá vài ngày con heo kia liền bị lão nhị nuôi chết, hơn nữa thuận lợi trở thành thức ăn thêm cho bữa tối. Về phần trên đời này thật sự có loài heo này sao? Đại khái chỉ có Tam ca mới biết được.

Nghe Nhị tỷ nói, Tam ca đã từng trải qua một vài chuyện khiến y rất đau lòng, lúc bọn họ muốn hỏi tiếp, Nhị tỷ vẻ mặt lộ vẻ sầu bi giữ kín như bưng, sau đó dịu dàng cười đem lời nói xóa bỏ, cho nên bọn nó vẫn không hiểu rõ trên người Tam ca xảy ra chuyện gì.

Trong ấn tượng của bọn nó, Tam ca vẫn luôn rất lợi hại, có có một tay y độc cổ thuật khiến cho lục giới vừa sùng bái vừa sợ hãi, là hồ yêu khủng bố cho dù thân thể người phàm cũng dám đem đoạn trường thảo nhét vào trong miệng, chính là thứ mà lão thần nông trồng, Kỳ Ế không hề để vào mắt. Trong lục gưới bất luận đồ vật có dược tính hoặc độc tính gì y cũng dám ăn, hơn nuôi nuôi một đống cổ kỳ quái, nếu không phải vì an toàn của đám đệ muội, chỉ sợ sẽ đem cổ thú lôi vào trong nhà.

Bởi vì nguyên nhân thời gian dài dùng thân thể luyện dược dưỡng độc, màu da Kỳ Ế là loại màu trắng âm thảm gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu tím xanh bên dưới. Y không mang quan cũng không buộc tóc, chỉ dùng nhãn vĩ màu xanh đậm và kim mâu âm chí bới lên điểm xuyết toàn thân đồ trắng.

Kỳ Mặc và Kỳ Ế yêu cầu đệ muội trong nhà, trước khi đủ 100 tuổi, phải chăm chú an tâm tu luyện, hơn nữa đưa ra đủ loại học tập, dặn dò bọn nó một ngày cũng không thể thiếu, nhưng thủ đoạn của hai vị huynh trưởng gần đây không giống. Kỳ Mặc thường xuyên mở một con mắt nhắm một con mắt, không can thiệp việc đám đệ muội trộm lười biếng, Kỳ Ế có thể nói là nghiêm khắc hơn, không đạt yêu cầu nhất định phải “uống thuốc”, không có con đường thứ hai.

“Uống thuốc” ở trong Kỳ phủ chính là một loại trừng phạt khủng bố, bởi vì vĩnh viễn không biết được chính mình sẽ uống cái gì, lại sẽ xuất hiện bệnh trạng gì. Kỳ Ế tại lúc đám đệ muội khó chịu lăn qua lăn lại, vừa thoải mái cười cười, vừa đem phản ứng của bọn nó tỉ mỉ xác thực ghi chép vào trong sách thuộc tự biên của y.

Nhờ thủ đoạn như vậy của Kỳ Ế, đám đệ muội tuy không hẳn đứa nào cũng lợi hại, nhưng tự bảo vệ mình là dư sức, điều kiện tiên quyết là bọn nó nhớ được phải phát huy. Ngoài trừ trước 100 tuổi phải tu luyện không được quên, ở phương diện khác, Kỳ Ế so với phụ thân và cha thân còn muốn nuông chiều hơn, có đôi khi thậm chí đã đến trình độ nối giáo cho giặc, thường là Kỳ Mặc không thể tiếp tục nhìn, tiến tới ra tay can thiệp ngăn cản.

Đối với Tam ca, bọn nó vừa kính trọng vừa sợ hãi, vừa yêu vừa hận.

Cũng bởi vì Kỳ Ế tính cách kì quái, tuy lục giới không thiếu người theo đuổi y, nhưng chỉ cần nhìn thấy thủ đoạn hơi tàn nhẫn của y, nửa đường liền bỏ cuộc. Y là hoa đọc mang gai ngược, hơi đụng vào, nhất định làm cho đối phương máu tươi đầm đìa, miệng vết thương thối rữa, vô cùng thê thảm.

Cuộc sống của Kỳ Ế thanh tĩnh mà đơn giản, hái thuốc, luyện thuốc, thí nghiệm thuốc, ngày qua ngày tuần hoàn không thay đổi, cứ như vậy đã mấy trăm năm trôi qua, bởi vì một tiểu tiên đồng xuất hiện, mới cuối cùng dâng lên một chút sóng cả.

Hôm nay, Kỳ Ế như thường ngày vào thâm sơn hái thuốc, dùng thân thử độc, lúc đầu cũng không có dị trạng gì, sau nửa canh giờ, lại nổi lên đau đầu, tứ chi lạnh như băng, ngũ tan như bị người dùng gậy gộc hung hăn trộn nát vô cùng đau đớn. Kỳ Ế co rút ở trên mặt đất, cắn chặt lấy môi, trong miệng nếm được mùi máu tươi, dần dần mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, đường mòn trên núi truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, một thiếu niên ước chừng 15 tuổi lưng cõng giỏ trúc, trong tay cầm sách, sầu mi khổ kiếm đi tới.

“A…mỗi một loại cỏ đều lớn lên giống nhau, ta làm sao biết phụ chân muốn cái gì? Lỡ như nhỏ sai, trở về liền bị phụ thân mắng…ồ.”

Thiếu niên nhìn thấy phía trước có một thân ảnh đang nằm, vội vàng chạy tới kiểm tra, nhìn hơi thở này xác nhận là hồ yêu, như thế nào sẽ ngã ở chỗ này? Hắn tự tay dò xét hơi thở của y, rõ ràng không có hơi thở, lại bắt mạch cho y, còn may mạch đập hơi yếu. Tình huống trước mắt hắn không biết làm thế nào mới tốt, dựa vào năng lực của bản thân không có cách gì đem y trở về cho phụ thân nhìn…. a, hình như có một loại thảo dược, có thể tỉnh thần, không bằng thử xem.

Lặt qua lật lại quyển sách trên tay cho đến trang nào đó, thiếu niên liền giơ quyển sách kia đến phụ cận tìm đông tìm tây, không lâu lắm cầm thảo dược trở về, nhìn môi hồ yêu đóng chặt, lại phiền não.

Làm sao đút đây? Không mang đồ sứ mài dược…nghĩ nghĩ, thiếu niên cuối cùng đem dược thảo bỏ vào trong miệng nhai kỹ, sặc đến bản thân nước mắt chảy ròng, sau đó tiến lại gần, ngón tay đẩy ra miệng hồ yêu, cúi người đem dược đút vào, còn duỗi ra lưỡi cố gắng đem dược đẩy vào sâu một chút, đến lúc cổ họng đối phương tự nhiên nuốt xuống.

Không bao lâu, hồ yêu tóc trắng áo trắng liền mở mắt, thiếu niên giương lên nụ cười đắc ý, đột nhiên hô hấp cứng lại, cổ họng tanh ngọt, khóe miệng nhỏ máu. Thiếu niên lau một cái, máu dính vào bàn tay đều là màu đen, hắn vậy mà trúng độc?

Kỳ Ế đứng dậy nhìn thiếu niên ngã ngồi trên mặt đất, thân thể run rẩy, trong miệng mình thì có một loại mùi thanh ngọt hơi lạnh, xem ra là tiểu tiên đồng này chủ dùng miệng đụng y. Y từ trong tay áo mình lấy ra một viên dược hoàn, đem thiếu niên kéo qua, đem dược hoàn mạnh mẽ nhét vào trong miệng hắn, một bên lạnh lùng nói: “Về sau nhìn thấy ai té trên mặt đất, xoay người rời đi, đừng nghĩ cứu, càng không đề cập đến đụng chạm, để tránh bồi thường cái mạng nhỏ của ngươi.”

Sau khi không cảm thấy đau đớn, thiếu niên đối với hồ yêu trước mắt tò mò: “Ngươi cũng tới hái thuốc sao? Ta thường xuyên tới, như thế nào chưa từng gặp ngươi?”

Kỳ Ế hờ hững, tiếp tục tự mình làm công việc chưa xong, thiếu niên lẩm bẩm một trận xong, vẫn luôn không được đáp lại, mới thu lại thanh âm, bắt đầu làm việc của hắn. Hắn cầm sách, tìm kiếm dược thảo được ký hiệu trên sách, Kỳ Ế chăm chú nhìn vài lần, liền bị tiểu tiên đồng ngốc nghếch kích thích muốn đánh hắn, vậy mà đối với dược thảo thật sự nhìn thấy mà làm như không thấy,lại hái dược tính hoàn toàn tương phản mà tướng mạo gần giống.

“Đồ ngu, cầm nhầm. Thứ ngươi muốn ở trước chân phải, đem gốc ở trên tay ngươi cho ta.”

Thiếu niên tiểu tiên đồng bộ dáng cản thận nhìn cả buổi, xấu hổ cười rộ lên: “Ai ai ai, thật sự sai rồi.” Vội vàng trao đổi, một bên đem gốc thảo dược trước đó hai giao cho Kỳ Ế.

“Ngươi đi ra ngoài mang theo con mắt chưa?” Kỳ Ế trào phúng, thiếu niên chủ là le lưỡi, không thèm để ý lời nói ác ý của y, một bên bội phục: “Ngươi thật là lợi hại, ta thật sự nhìn không ra.”

Sau đó thật sự là không thể tiếp tục nhìn, Kỳ Ế cường ngạnh tiếp nhận, đem dược thảo hắn cần phân biệt bọc xong, ném vào trong giỏ trúc, sau đó lên tiếng đuổi người: “Mau cút, đừng quấy rầy thanh tịnh của ta.”

“Làm phiền. Ta tên là Phó Phó Tinh Lãng, hy vọng còn có thể gặp lại ngươi.” Dứt lời cõng sọt rời đi.

Kỳ Ế nhưng lại nghĩ, về sau dứt khoát không đến nữa, nhìn hắn bộ dáng tay chân vụng về liền đau đầu. Ai ngờ không quá vài ngày, Kỳ Mặc liền nói với y: “Y thần thiên giới hy vọng có thể đem con trai độc nhất của hắn đưa tới, giao cho ngươi chỉ dạy, ta đã thay ngươi nhận lời, hôm nay sẽ đến.”

“Đại ca, ta ngược lại là không biết ngươi đối đãi nhiệt tình như vậy, đã trở thành loại nhiều chuyện rồi hả?”

“Tiểu Ế, ngươi vẫn luôn không để cho ai thân cận ngươi, ít nhất nhận một người đồ đệ để làm bạn.”

“A, hắn ngược lại yên tâm đưa nhi tử đưa đến, sẽ không sợ ta đối với nó hạ độc thủ?”

“Ta biết ngươi không có lòng dạ độc ác như vậy, huống hồ y thần lão nhân lên tiếng, chỉ cần không chết, không thiếu tay thiếu chân, ngươi thích sao thì làm vậy, chỉ cần khiến cho con trai hắn thành tài là được.”

Kỳ Mặc cho rằng Kỳ Ế sẽ cự tuyệt đến cùng, trái lại Kỳ Ế ngược lại là không tỏ vẻ phản đối, hắn nghĩ chính mình nhìn nhiều một chút là được, có một tiên đồng theo trước theo sau, sớm có thể làm mềm lạnh lùng cứng rắn của y.

Vì vậy Phó Phó Tinh Lãng đã vào sống ở Kỳ Phủ, khi đó hắn vừa đầy 100 tuổi, mà Kỳ Ế đã 500 tuổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương