Hồ Điệp Công Tử
-
Chương 8
Trước khi Giang Lương trở về, Giang gia đã phái rất nhiều người tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thu hoạch được gì.
Tiểu Hồ Điệp không rành thế sự kia, tựa như hóa thành khí, hư không tiêu thất.
Tuyền Anh cũng khẩn trương hẳn, nói sao thì Hồ Điệp cũng là từ chỗ hắn mà biến mất, vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, hắn thật sự không thể nào giao đãi với biểu đệ được. Huống chi, ngay cra phụ vương cũng nhún nhường Giang gia vài phần, hơn nữa thái độ đối với biểu đệ cũng thập phần quái dị, nhìn bề ngoài có vẻ như không nóng không lạnh, nhưng kỳ thật bên trong lại rất yêu thích.
Đủ chuyện rối bời, khiến cho Tuyền Anh nhất cá đầu lưỡng cá đại*, ngoại trừ an bài người của mình nghiêng trời lệch đất tìm kiếm bên ngoài, rồi nhìn Giang Lương lo lắng đến gần như không khống chế được, nội tâm ngoại trừ cảm thán, thì cũng không biết phải an ủi y như thế nào.
(*)nhất cá đầu lưỡng cá đại: một tục ngữ TQ, ý tứ là bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu. (theo blog Tử Linh)
Giang Lương biết rõ, Tiểu Điệp nhi nhất định đã xảy ra chuyện. Hắn kỳ thật đã sớm yêu mình, chỉ là hắn quá ngốc nên vẫn không hiểu rõ mà thôi. Tiểu Điệp nhi tuyệt không có thể ra đi không lời từ biệt như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện!
Một ngày điên cuồng tìm kiếm lại không có kết quả rốt cuộc chấm dứt. Đám người được phái đi trong cơn nóng giận của Giang Lương, lại ngựa bất đình đề mà xuất phát lần nữa.
Giang Lương nắm chặt hai đấm, hết sức kiềm chế bất an đang không ngừng gặm nhấm nội tâm. Không thể sợ không thể sợ, Tiểu Điệp nhi nhất định sẽ không sao, hắn xinh đẹp như vậy ngây ngốc đơn thuần như vậy, ai lại nhẫn tâm thương tổn hắn?
Đè nén con tim đang loạn nhịp, Giang Lương tự nhủ với chính mình, nếu bây giờ ngươi rối loạn, thì hai người các ngươi đều không xong rồi!
Xoay người, trông thấy Giang lão thái gia đang nhìn mình.
Giang Lương hít một hơi, ổn định tâm thần:「 Cha, đến thư phòng a, ta có chuyện muốn cùng cha thương lượng.」
Giang lão thái gia gật gật đầu.
「 Cha, ngươi xem!」
Trong thư phòng, Giang Lương đem thánh chỉ từ trong lòng lấy ra, đưa tới trước mặt Giang lão thái gia.
Giang lão thái gia lắp bắp kinh hãi.
「 Ta đáp ứng giúp hắn tìm Âm Dương Song Thù, hơn nữa mau chóng cho hắn kết quả.」 Giang Lương cúi đầu xuống:「 Thực xin lỗi, cha, ta……」
Giang lão thái gia sửng sốt sau nửa ngày, cuối cùng giận dữ nói:「 Hảo hài tử, ngươi giỏi lắm. Hắn là kẻ khôn khéo lại tàn nhẫn, sớm muộn gì cũng có ngày mọi chuyện bại lộ, Giang gia chúng ta có thể lừa hắn hai mươi năm, đã không dễ dàng chút nào! Nếu hắn thật muốn hủy Giang gia chúng ta, thì một cái chiếu chỉ hứa hẹn có xá là gì!」
Trong lúc nhất thời, nội tâm Giang Lương lại lần nữa rối loạn, rốt cuộc không thể an tĩnh được.
Giang lão thái gia đột nhiên nở nụ cười, lộ ra nụ cười hiền lành rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác nói:「 Không cần phải miên man suy nghĩ nữa. A Lương, ngươi là con trai ruột của ta, tâm tư của ngươi ta sao có thể không hiểu?」
Giang Lương miễn cưỡng kéo ra một nụ cười:「 Cha, tóm lại là ta không tốt, vì quá nóng vội, Tiểu Điệp nhi……」
Giang lão thái gia phất tay cắt lời y:「 A Lương, quan tâm tắc loạn. Ngươi đã quên trừ ngươi ra, còn có ai đang tìm Hồ Điệp?」
Giang Lương chấn động, mạnh vỗ trán một cái, kêu lên:「 Không tốt!」 Xoay người chạy vụt đi như một cơn gió lốc.
Giang lão thái gia nhìn bóng lưng của y, thẳng lắc đầu:「 Tiểu tử ngốc, trừ cha ngươi ta đây ra, còn có ai có thể sinh ra ngươi khôn khéo như vậy?」 Tiếp theo lại thở dài:「 Ai…… Đáng tiếc đứa con thiên tài của ta, rõ ràng lại cưới nam lão bà……」
Kỳ thật ngày đó, tiểu Hồ Điệp đi cũng không bao xa.
Giang Lương đi rồi, Hồ Điệp hùng tâm tráng chí muốn làm vinh danh môn phái, chạy đến Ngưng Tâm biệt viện đi tìm Tuyền Anh, hỏi thăm manh mối có quan hệ tới Âm Dương Song Thù.
Không ngờ lúc gặp Tuyền Anh, cái tên Thái Tử này lại cười hì hì không chút đứng đắn, nói nhăng nói cuội tận mấy chuyện nhàn thoại, tuyệt không chịu nói tới chính sự, bị hắn hung ác ép hỏi, mới tỏ vẻ trầm mặc.
Hồ Điệp trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, cuối cùng cũng sắp nghe được chuyện mình muốn biết, không khỏi khẩn trương vạn phần.
Tuyền Anh ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng chóp mũi có chút đổ mồ hôi, buồn cười. Vươn tay nắm lấy chóp mũi khéo léo của hắn, cười nói:「 Thật không biết Giang Lương nghĩ gì, đã qua nhiều năm như mà vẫn cuồng dại vì tên tiểu tử ngốc nhà ngươi!」
Hồ Điệp sửng sốt. Đột nhiên nhớ tới, đúng vậy, Giang Lương lợi hại như vậy, vì sao đối với mình tốt như thế?
Y là hào môn tiểu thiếu gia, muốn gió được gió muốn mưa được mưa; Còn y mười năm trước là tiểu khất cái, mười năm sau chỉ là môn chủ của một môn phái nho nhỏ. Luận võ công tựa hồ Giang Lương cao hơn một bậc, luận trí tuệ chính mình lại càng không có gì để cùng y so sánh……
Mắt nhìn tư thế oai hùng của Tuyền Anh, rồi nghĩ đến sự chênh lệch rất lớn giữa mình và Giang Lương, không khỏi buồn bực kinh hãi.
Ngực bị đè nén, Hồ Điệp khổ sở rủ mi mắt.
Tuyền Anh nhìn bộ dáng của hắn, tự biết lỡ lời, tranh thủ thời gian cười khuyên bảo:「 Chuyện tình cảm rất khó nói, có khi chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết ngay đó chính là định mệnh của mình, cho dù có muốn lựa chọn cũng không được! Tâm tư Giang Lương đối với ngươi, tuyệt đối không thể nào thay đổi! Ngươi cũng đừng nghĩ vẩn vơ nữa! Hôm nay trong mắt của ta, cũng chỉ có hai người các ngươi một cặp, nhìn thật thuận mắt a」
Mặt kệ hắn có nói như thế nào, đã sinh nghi thì rất khó tiêu trừ. Hồ Điệp cũng không còn tâm tư hỏi đến chuyện Âm Dương Song Thù, cáo biệt Tuyền Anh, một mình rầu rĩ trở về.
Trên đường đi càng nghĩ càng thấy uể oải khổ sở.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hồ Điệp đột nhiên tỉnh táo lại……
Này…… Đây là đâu?!
Từ lúc hắn ra khỏi Ngưng Tâm biệt viện, liền một mực vận công lực chạy trở về.
Có thể hắn vẫn chưa biết, Giang Lương hằng ngày đều truyền chân khí cho hắn, nội lực trong cơ thể sớm đã không còn như xưa, tốc độ hành tẩu cũng nhanh hơn rất nhiều. Lúc này hắn mới giật mình phát hiện, mình đang ở trong một cánh rừng phong lạ lẫm!
Sương mù cuối thu dày đặc, phiến lá phong tựa như áng mây ráng chiều đỏ ửng. Mưa thu lất phất rơi, gió ngừng mưa tạnh cầu vồng ẩn hiện, thủy lộ (sương sớm) óng ánh vẫn còn đọng lại trên phiến lá, ánh lên sắc đỏ, lấp lành một vùng trông rất đẹp mắt!
Hồ Điệp lần đầu tiên trong đời nhìn thấy thực vật có màu sắc xinh đẹp như vậy, nhất thời bị hấp dẫn, lại đi về trước vài bước. Đột nhiên nhớ tới, từ sau khi gặp lại Giang Lương, hắn chưa từng một mình ra khỏi Giang gia đại viện.
Giang Lương luôn bận rộn, cũng ít có thời gian dẫn hắn ra ngoài chơi.
Bất tri bất giác, hắn đã đi sâu vào rừng phong. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây loang lỗ trên mặt đất, mờ mờ ảo ảo, mê hoặc lòng người. Gió thu thần bí thổi qua, xào xạc cả mảnh rừng, một dự cảm không lành dâng lên trong ***g ngực.
Tiểu Hồ Điệp dừng bước, nhìn cảnh vật lạ lẫm chung quanh, chỉ cảm thấy cực kỳ quái dị, lúc này mới xoay người muốn thuận đường cũ trở về.
Nhưng lại không biết phải đi về hướng nào, lúc nãy hắn chỉ lơ đãng mà đi, giờ phút này mờ mịt quay đầu, nào có đường mòn cho người đi lại.
Hồ Điệp cảm thấy lo lắng, còn có một chút sợ hãi không muốn thừa nhận. Vì vậy bắt đầu hoảng hốt chạy bừa, một trận xông loạn.
Trong rừng vang lên một hồi tiếng cười lộn xộn, rất cuồng vọng mà cười to. Gió thổi mạnh át tiếng cười đứt quãng lại càng hiển dữ tợn.
Trong chốc lát, lại là vài tiếng cười to.
Sáu đại hán râu quai nón đột nhiên từ dưới đất xuất hiện như ngưu quỷ xà thần, diện mạo dữ tợn bao vây xung quanh Hồ Điệp!
Lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt).
Hồ Điệp ổn định tâm thần, không chút hoang mang, bì tiên Yên My (roi da Yên My) đột nhiên theo tay áo phóng thẳng về phía tay phải hán tử!
Hán tử kia cười ha ha:「 Khá lắm tiểu oa nhi tử bạch bạch nộn nộn (trắng mịn non mềm), hôm nay để các ca ca ngươi khai huân (ăn mặn) nào!」 Càn rỡ cười cợt, nhưng bước chân lại linh hoạt uyển chuyển, thân thể to lớn như linh xà nghịch nước dễ dàng tránh né!
Sáu đối một, đối phương ấn đường sáng ngời, huyệt Thái Dương phình ra, nhất định là nội công thâm hậu! Lại nhìn lên cơ thể, khẳng định là người luyện ngoại gia công phu. người nội ngoại kiêm tu như thế, chắc chắn là cao thủ!
Hồ Điệp không dám khinh thường, cũng không để ý tới những từ ngữ *** ô của hắn, hết sức chuyên chú đem sở học nhất nhất thi triển.
Hắn dáng người nhỏ bé, tự nhiên linh xảo vô cùng, rừng phong vô cùng rậm rạp, so với cánh đồng bát ngát dĩ nhiên là càng thêm trói tay trói chân, cũng may Yên My là nhuyễn khí (binh khí mềm), so các loại đao kiếm càng dễ dàng thi triển ở nơi như thế này hơn.
Võ công của hắn vốn cũng kém, mấy ngày gần đây lại cố gắng「 luyện công 」 nội lực tăng tiến, giờ phút này Yên My đã không còn như ngày xưa.
Hồ Điệp giữa những tán cây phiêu nhiên lướt qua, như một con linh yến nhanh nhẹn, Yên My đỏ thẫm không hề báo trước, nhất nhất vung lên khiến cho người ta không thể đoán được phương hướng. Chỉ chốc lát sau, y phục trên người sáu đại hán râu quai nón, đã không còn một chỗ lành lặn!
Một gã đại hán cầm đao gầm lên một tiếng:「 Con bà nó, lão tử không tin không đánh trúng tên nhãi con nhà ngươi?」
Rống lên, rồi huy quỷ đầu đại đao trong tay mãnh liệt chém xuống, phong thụ cao lớn bên cạnh răng rắc ngã xuống, chỉ trong chốc lát, hắn đã bổ ra một mảnh đất trống!
Mà trong lúc này, Hồ Điệp một bên cùng năm người kia so chiêu, một bên tránh né phong thụ không ngừng ầm ầm ngã xuống, dần dần rơi xuống thế hạ phong. Sau mới phát hiện chính mình đã bị vây quanh vào trung tâm mảnh đất trống.
Một tiếng hô, Hồ Điệp phóng người lên, ở giữa không trung phiêu lượng xoay người, Yên My trong tay như hỏa long xuất động, cố sức xoay người, mang theo kình phong đồng thời quét về phía sáu người!
Sáu người này dĩ nhiên không phải loại ngu ngốc, nhất tề ngửa người ra sau, khó khăn tránh né. Không đợi Hồ Điệp hạ xuống, sáu người đã nhất tề hướng hắn công kích!
Giữa vùng đất trống, đao kiếm không bị bó buộc, uy lực kinh người!
Cùng địch đối mạng, tối kỵ nhất tự cao. Hồ Điệp nhớ lời sư phụ, không kiêu không nóng nảy, làm gì chắc đó, dùng một đương sáu, lập lại thế cân bằng!
Sáu người đấu sau nửa ngày, cảm thấy rõ ràng không chiếm được tiện nghi gì, không khỏi lo lắng hẳn lên, gã cầm đao nháy mắt một cái, sáu người hiểu ý thoáng lui nửa bước.
Hồ Điệp võ công mặc dù hảo, nhưng không có kinh nghiệm lâm địch, cũng chưa từng trải qua thiện phi trên giang hồ. Mắt thấy bọn họ nhất tề rút lui về sau, không rõ nên cho là bọn họ không thể chống đỡ.
Đang định dứt điểm tấn công thu thập bọn họ, phần gáy không hề phòng bị đột nhiên truyền đến đau đớn như bị kim chích vào, trước mắt đột nhiên tối sầm, nhất thời cảm thấy ngực bị hung hăng chọc một phát, đau đớn vô cùng!
Sợ hãi tràn ngập mang theo hắc ám đánh úp lại, Hồ Điệp trong nội tâm khủng hoảng vô cùng, quay đầu khàn giọng kêu một tiếng:「 Lương –」
Thanh âm như nhũ yến đoạn cánh, thê lương sợ hãi, theo gió tỏa khắp trời cao, liên tục không dứt.
Hán tử cầm đao phi một tiếng nói:「 Con bà nó, một tiểu oa nhi tử nhỏ nhoi non nớt, sao mẹ nó lợi hại thế!」
「 Lão đại,」Hán tử bên cạnh hắn ngồi xổm người xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hồ Điệp,「 Hắn thật sự là tên *** tặc kia? Thấy sao cũng không giống!」
Nói xuống nuốt nuốt nước miếng:「 Lão đại, cứ như vậy giao hắn cho nữ nhân kia? Tiểu oa nhi này tử so với đại cô nương còn non mịn hơn, sao không để lại huynh đệ chúng ta ‘nếm’ thử a! Dù sao nữ nhân kia chỉ nói là muốn người còn sống, chúng ta cẩn thận một chút, đừng đùa hắn chết là được!」
Hán tử cầm đao hèn mọn bỉ ổi liếm liếm môi:「 Con bà nó, lão tử so với các ngươi còn gấp hơn!」
Sáu người ồn ào hẳn lên, chính giữa một tên có hốc mắt hãm sâu, đột nhiên cười lạnh nói:「 ‘Muốn’ hắn? Các ngươi không có nghe nói *** tặc này luyện tà môn nội công, chuyên hấp thu tinh khí người, không sợ chết thì lên đi!」
Năm người thoáng chốc dừng lại hơn nữa ngày.
Gã cầm đầu lầm bầm nói:「 Con bà nó, ta cũng không nghe nói có ai chết trên người hắn, ai biết thiệt hay giả!」
Gã hốc mắt sâu đảo cắp mắt trắng dã:「 Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết ngay sao!」
Năm người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhìn tới nhìn lui lại thủy chung không ai dám động. Luyện công không phải dễ dàng, ai cũng không dám lấy chính mình ra thử.
Cuối cùng, gã cầm đầu nhe răng mắng:「 Con bà nó! Dù sao bạc cũng đã thu, làm xong thì rời đi thôi!」
Nói xong, một tay vác Hồ Điệp khiêng trên vai, gào tên huynh đệ mà đi.
Trong bóng đêm Hồ Điệp cứ một mực chạy một mực chạy theo bậc thang, chạy đến khi thể lực suy kiệt thở cũng không ra hơi, mới ngẩng đầu nhìn lên, bật thang xoắn tối đen từ trên kéo xuống, không thấy điểm tận cùng, chỉ nhìn thấy ở nơi xa xôi nào đấy, có một ánh nến chập chờn.
「 Tiểu Điệp nhi!」 Giang Lương thanh âm mang theo ý cười truyền đến,「 Tiểu Điệp nhi ngươi ở đâu? Mau tới để cho ta hảo hảo thương ngươi!」
Y cười nói, ngay cả thanh âm trong cũng mang theo sợi sợi lương khí, tựu như từ trong băng tuyết toát ra. Bất quá rơi vào trong tai Hồ Điệp, lại là thanh âm êm tai nhất trên đời.
Phảng phất như đó là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, cần dùng hết toàn lực mới có thể bắt được.
Hồ Điệp lớn tiếng hô:「 Lương…… Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu? Vì sao ta không thấy ngươi?」
Giang Lương cười to:「 Tiểu Điệp nhi, ngươi lại cùng ta chơi trốn Miêu Miêu nào……」
「 Lương……」 Hồ Điệp hét lên, xúc cảm lạnh như băng cùng cứng rắn kích thích hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Mở mắt, đúng là một cái sơn động ẩm ướt.
Giang Lương thanh âm không còn tồn tại. Hoảng hốt hiểu, bất quá là một giấc mộng phù phiếm. Hồ Điệp toàn thân bủn rủn, cố gắng đứng lên, trong lòng nhịn không được tràn đầy thất vọng.
Nguyên lai là mộng a…… Thất vọng càng thêm lan rộng, khoang miệng đắng nghét trong lòng cũng tràn đầy đau khổ.
Lương, ta bị người bắt, tại sao ngươi không đến cứu ta?
Cố nén lại sợ hãi không muốn thừa nhận cùng cảm giác toàn thân không khỏe, Hồ Điệp lảo đảo đứng lên.
Một tiếng tiếng cười khó nghe bén nhọn thoáng chốc xẹt qua màng tai, Hồ Điệp giật nảy người rùng mình một cái, phù một tiếng một lần nữa ngã quỵ.
Một bóng người quỷ mị nhẹ nhàng bước tới, khó khăn lắm Hồ Điệp mới đứng dậy trước mặt hắn được.
Hồ Điệp đầu váng mắt hoa, ngẩng đầu hảo một hồi, mới nhìn rõ người vừa tới, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí!
Đây là người sao? Quỷ so với hắn còn đẹp hơn!
Người này toàn thân xích lõa, nhưng lại không có chút mao phát (lông) nào! Làn da tái nhợt hiện lên thanh quang (ánh sắc xanh), lại như là đã từng bị phỏng, trên cổ xuất hiện những mụn nước mờ mờ, có lớn có nhỏ, giống như vết sẹo mưng mủ tạo thành.
Hắn tướng mạo sớm đã biến dạng, cho thấy rõ ràng là bị người hủy dung, nhưng hắn đang cười, tựa hồ là rất vui vẻ rất vui vẻ mà nở nụ cười!
Trên đời còn có loại tươi cười nào, có thể càng chán ghét càng khủng bố hơn hắn sao?
Hồ Điệp lập tức cảm thấy như là ăn phải ruồi bọ, chán ghét tới cực điểm, muốn ói lại ói không được. Toàn thân tóc gáy chổng ngược, thân thể vốn đã bủn rủn càng thêm vô lực nằm trên mặt đất.
Hắn phồng má, lời muốn nói tựa như bị nghẹn ở yết hầu, bị sợ hãi chấn trụ, làm sao cũng nói không thành lời.
Giang Lương Giang Lương, ngươi ở đâu ngươi đang ở đâu? Ta thật sự thực sự sợ, ta không bao giờ … tùy tiện xuất môn nữa…… Chẳng phải ngươi đã nói muốn chiếu cố ta cả đời, không để cho ta chịu khổ, vì sao hiện tại ta phải đối mặt với một quái vật như vậy? Giang Lương Giang Lương, ta cầu ngươi mau tới cứu ta!
Quái vật tê tê cười, thanh âm bén nhọn như là một cái dùi, thẳng tắp cắm vào trái tim Hồ Điệp, muốn giật cũng không ra.
「 Ha ha, ta cuối cùng cũng bắt được ngươi…… Ha ha, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn xinh đẹp như xưa…… A Dương, ngươi còn nhớ rõ ta sao?」 Nghe tiếng, có lẽ dây thanh quản của hắn đã bị hủy từ lâu.
「 Ha ha ha ha…… Ngươi nhất định không biết ta, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi…… Ha ha ha ha…… Hai mươi mấy năm trước, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy…… A Dương, ngươi cho rằng ngươi làm cái gì Thải Hoa Môn môn chủ, thì ta sẽ tìm không thấy ngươi sao?」
Quái vật kia chỉ lo tự nói, ngoài ra không có bất luận động tác gì khác, Hồ Điệp chậm rãi từ trong sợ hãi lấy lại ý chí.
Hắn đang nói cái gì?
「 Ha ha ha ha…… A Dương, ngươi trốn thật tốt, Âm Dương Song Thù danh chấn thiên hạ, mặc cho ai cũng không nghĩ đến Dương thù đại danh đỉnh đỉnh lại trốn đến động *** tặc a. Ha ha ha ha…… Không hổ là A Dương của ta, thật sự là thông minh a! Bất quá chắc ngươi không nghĩ tới, ta còn sống a?」
Quái vật đột nhiên thê lương cười ha hả, thanh âm như lợi đao sắc bén nhất thiên hạ có thể chém kim đoạn thiết, từng tiếng xẹt qua tâm Hồ Điệp, mang đến từng đợt hít thở không thông mãnh liệt.
「 Ha ha ha ha…… A Dương, ta tìm ngươi tìm hai mươi năm, tìm thật cực khổ a! Nếu không phải Giang gia tiểu tử kia liều mạng tìm ngươi, chỉ sợ ngươi vẫn trốn thật hảo hảo …… Ha ha ha ha…… A Dương, thế nào, gặp lại nhi tử hoàn hảo sao?」
「 Ha ha ha ha…… Ha ha ha ha…… A Dương, ta muốn ăn ngươi! Ta muốn đem huyết nhục của ngươi từng miếng từng miếng nuốt vào bụng, ta muốn cho ngươi cùng ta hòa hợp toàn thể! Ha ha ha ha…… A Dương, ngươi tại sao phải trốn……」
Quái vật đột nhiên ngừng cười, hắn một phát nắm được cái cổ Hồ Điệp cơ hồ đang mê muội kia, thanh âm khàn khàn thét lên:「 Ngươi vì sao muốn chạy trốn! Vì sao! Vì sao ngay cả một câu cũng không nói? Ngươi có biết hay không ta bị người nọ tra tấn thật là thảm! Ha ha ha. Cáp…… Không sao! Ngươi xem, ngươi lại về bên cạnh ta, A Dương, thật ra ngươi rất yêu ta rất yêu ta có đúng không?」
Ngón tay khô gầy của hắn càng ngày càng dùng sức, Hồ Điệp hé miệng, trừng lớn con mắt, cảm giác như không khí trong phế quản từng chút từng chút bị rút ra.
Cổ họng kịch liệt đau nhức, ngược lại làm hắn trong tích tắc vô cùng thanh tỉnh.
Người quái vật đang nói đến, chẳng lẽ là sư phụ……
Nhưng mình và sư phụ lớn lên hoàn toàn không giống nhau…… Hồ Điệp đột nhiên trông lại, thấy trong mắt quái vật che kín cuồng loạn, nhưng mà đồng thời cũng không có bất luận tiêu điểm gì.
Nguyên lai hắn là một người mù! Nhất định là người tra tấn hắn kia, dụng độc khiến cho hắn mù.
Hắn…… Tìm lộn người……
Hồ Điệp cố gắng giơ tay lên, dùng sức tách ngón tay quái vật ra.
Cảm giác được bàn tay ấm áp của Hồ Điệp, quái vật toàn thân cứng đờ, ngón tay đột nhiên buông lỏng.
Hồ Điệp kéo tay của hắn ra, từng ngụm từng ngụm thở gấp.
Đột nhiên trong mắt quái vật hiện lên hàn quang sắc nhọn quái dị.
Hắn hắc hắc cười lạnh vài tiếng:「 A Dương, ta muốn.. khóc a…… Bất quá, hắn đem ánh mắt của ta độc hư rồi, ta ngay cả khóc cũng khóc không được …… Ha ha a…… A Dương, kỳ thật ngươi biết, ta chỉ muốn cùng ngươi hảo hảo sống…… Ngươi cũng biết vậy, đúng hay không? Chính là ngươi vì sao chạy trốn? Vì sao ném ta cho hắn tra tấn? A Dương, ta hận ngươi!」
Hồ Điệp bình tâm lại, lấy dũng khí nói:「 Ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải A Dương……」
Lời còn chưa nói hết, quái vật đã hét rầm lên:「 A Dương, thanh âm của ngươi sao lại thay đổi!」
Hồ Điệp nỗ lực nói một câu:「 Ta không phải……」
「 Ngươi gạt ta!」 Quái vật đột nhiên phẫn nộ đứng dậy:「 Ta nhận ra mùi của ngươi! Ta cái gì cũng hư mất rồi, nhưng cái mũi không thể nào sai được! Ta nhận ra mùi của ngươi! Trên người của ngươi, có hương vị của Yên My……」
Hồ Điệp chợt nhớ tới, sư phụ lúc nào cũng mang theo Yên My, không bao giờ rời, thật giống như một loại kỷ niệm. Mà sư phụ, đích xác có nói qua hắn họ Dương.
Trong nháy mắt trong lòng có chút chua xót, sư phụ đã tạ thế, đệ tử duy nhất cận kề chỉ biết là hắn họ Dương.
「 Ta thật sự không phải…… Yên My là sư phụ để lại cho ta, sư phụ đã qua đời.」
Quái vật ngẩn người, lần nữa hét rầm lên:「 Ngươi gạt ta ngươi gạt ta! A Dương sao lại chết! Hắn sao lại chết! Là ngươi giết hắn, đoạt đi lấy Yên My, có phải không! Là ngươi giết hắn!」
Hắn thét chói tai, tựa như quỷ mị đột nhiên đánh úp về phía Hồ Điệp. Hồ Điệp toàn thân vô lực, không kịp tránh né, bị hắn đánh cho một chưởng! Kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, vừa vặn phun lên mặt quái vật!
Quái vật lập tức ngây ngẩn cả người. Hắn sờ sờ máu tươi trên mặt, khàn giọng lẩm bẩm nói:「 A Dương, A Dương ngươi tại sao lại bị thương? Lần trước ngươi toàn thân đầy máu làm ta rất lo lắng, ngươi không biết sao? A Dương, ngươi thật ra rất yêu ta rất yêu ta đúng hay không? Đúng hay không? Ha ha ha ha…… Ta biết rõ mà, người ngươi yêu chính là ta, chứ không phải Âm Thù nữ nhân kia……」
Hồ Điệp bị hắn một chưởng đánh vào ngực, phổi như là bị người ta xé nát, đau đến chết đi sống lại! Hết lần này tới lần khác lời của quái vật một chữ cũng không lọt vào tai hắn: Trong nội tâm vừa nghi vừa sợ, nhưng không có khí lực nhổ ra một chữ.
Quái vật ngồi xổm người xuống, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Hồ Điệp. Trên tay hắn mang theo máu tươi chỉ còn cảm giác lạnh buốt sền sệt xoa qua xoa lại trên mặt Hồ Điệp.
Hồ Điệp đau đớn khó nhịn, còn phải chịu đựng loại cảm giác không biết là khủng bố hay là chán ghét này, cổ họng ấm áp, lại một ngụm máo tươi phun ra!
Quái vật khẽ hít hít, tê tê hỏi:「 A Dương, ngươi làm sao vậy? Thổ huyết? Ngươi làm sao vậy? Ai đả thương ngươi? Ta đi báo thù cho ngươi! A Dương, vết thương có nặng lắm không? Có nặng lắm không? A Dương, ngươi không được chết, không được rời khỏi ta……」
Hắn thanh âm khó nghe đến cực điểm, lại tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.
Hồ Điệp giờ mới hiểu được — hắn điên rồi! Hoàn toàn điên rồi! Có lẽ đã sớm điên rồi, có lẽ khi nãy đã điên rồi.
Sợ hãi đột nhiên biến thành thương cảm.
Người này, cho dù điên rồi, cũng toàn tâm toàn ý yêu A Dương của hắn a!
Hắn và A Dương của hắn lúc đó, đến tột cùng có gút mắc như thế nào, kinh tâm động phách như thế nào, mà cho đến hôm nay vẫn một lòng tâm niệm như vậy?
Là ai lại tâm địa ác độc như vậy, đem người toàn tâm toàn ý vì người mình yêu, biến thành cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vầy?
Hồ Điệp cố nén đau đớn, cố nén từng đợt cảm giác nôn mửa, nhẹ nhàng dùng đôi tay ôn hòa, nắm lấy bàn tay tựa như xương khô kia.
Bị thương có nặng lắm không? Tra tấn cực kỳ tàn ác, mà ngươi vẫn gắng gượng vượt qua. Hai mươi mấy năm chuy tâm thực cốt tưởng niệm, ngươi cũng vượt qua. Tình yêu duy nhất bất biến, tình yêu cho dù đã điên rồi cũng vô pháp quên đi, lại sớm đã hồn phi phách tán, hóa thành một cổ khói nhẹ. Từ nay về sau cho dù tìm khắp nơi trên thế gian, cũng là uổng công.
Tiểu Hồ Điệp không rành thế sự kia, tựa như hóa thành khí, hư không tiêu thất.
Tuyền Anh cũng khẩn trương hẳn, nói sao thì Hồ Điệp cũng là từ chỗ hắn mà biến mất, vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, hắn thật sự không thể nào giao đãi với biểu đệ được. Huống chi, ngay cra phụ vương cũng nhún nhường Giang gia vài phần, hơn nữa thái độ đối với biểu đệ cũng thập phần quái dị, nhìn bề ngoài có vẻ như không nóng không lạnh, nhưng kỳ thật bên trong lại rất yêu thích.
Đủ chuyện rối bời, khiến cho Tuyền Anh nhất cá đầu lưỡng cá đại*, ngoại trừ an bài người của mình nghiêng trời lệch đất tìm kiếm bên ngoài, rồi nhìn Giang Lương lo lắng đến gần như không khống chế được, nội tâm ngoại trừ cảm thán, thì cũng không biết phải an ủi y như thế nào.
(*)nhất cá đầu lưỡng cá đại: một tục ngữ TQ, ý tứ là bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu. (theo blog Tử Linh)
Giang Lương biết rõ, Tiểu Điệp nhi nhất định đã xảy ra chuyện. Hắn kỳ thật đã sớm yêu mình, chỉ là hắn quá ngốc nên vẫn không hiểu rõ mà thôi. Tiểu Điệp nhi tuyệt không có thể ra đi không lời từ biệt như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện!
Một ngày điên cuồng tìm kiếm lại không có kết quả rốt cuộc chấm dứt. Đám người được phái đi trong cơn nóng giận của Giang Lương, lại ngựa bất đình đề mà xuất phát lần nữa.
Giang Lương nắm chặt hai đấm, hết sức kiềm chế bất an đang không ngừng gặm nhấm nội tâm. Không thể sợ không thể sợ, Tiểu Điệp nhi nhất định sẽ không sao, hắn xinh đẹp như vậy ngây ngốc đơn thuần như vậy, ai lại nhẫn tâm thương tổn hắn?
Đè nén con tim đang loạn nhịp, Giang Lương tự nhủ với chính mình, nếu bây giờ ngươi rối loạn, thì hai người các ngươi đều không xong rồi!
Xoay người, trông thấy Giang lão thái gia đang nhìn mình.
Giang Lương hít một hơi, ổn định tâm thần:「 Cha, đến thư phòng a, ta có chuyện muốn cùng cha thương lượng.」
Giang lão thái gia gật gật đầu.
「 Cha, ngươi xem!」
Trong thư phòng, Giang Lương đem thánh chỉ từ trong lòng lấy ra, đưa tới trước mặt Giang lão thái gia.
Giang lão thái gia lắp bắp kinh hãi.
「 Ta đáp ứng giúp hắn tìm Âm Dương Song Thù, hơn nữa mau chóng cho hắn kết quả.」 Giang Lương cúi đầu xuống:「 Thực xin lỗi, cha, ta……」
Giang lão thái gia sửng sốt sau nửa ngày, cuối cùng giận dữ nói:「 Hảo hài tử, ngươi giỏi lắm. Hắn là kẻ khôn khéo lại tàn nhẫn, sớm muộn gì cũng có ngày mọi chuyện bại lộ, Giang gia chúng ta có thể lừa hắn hai mươi năm, đã không dễ dàng chút nào! Nếu hắn thật muốn hủy Giang gia chúng ta, thì một cái chiếu chỉ hứa hẹn có xá là gì!」
Trong lúc nhất thời, nội tâm Giang Lương lại lần nữa rối loạn, rốt cuộc không thể an tĩnh được.
Giang lão thái gia đột nhiên nở nụ cười, lộ ra nụ cười hiền lành rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác nói:「 Không cần phải miên man suy nghĩ nữa. A Lương, ngươi là con trai ruột của ta, tâm tư của ngươi ta sao có thể không hiểu?」
Giang Lương miễn cưỡng kéo ra một nụ cười:「 Cha, tóm lại là ta không tốt, vì quá nóng vội, Tiểu Điệp nhi……」
Giang lão thái gia phất tay cắt lời y:「 A Lương, quan tâm tắc loạn. Ngươi đã quên trừ ngươi ra, còn có ai đang tìm Hồ Điệp?」
Giang Lương chấn động, mạnh vỗ trán một cái, kêu lên:「 Không tốt!」 Xoay người chạy vụt đi như một cơn gió lốc.
Giang lão thái gia nhìn bóng lưng của y, thẳng lắc đầu:「 Tiểu tử ngốc, trừ cha ngươi ta đây ra, còn có ai có thể sinh ra ngươi khôn khéo như vậy?」 Tiếp theo lại thở dài:「 Ai…… Đáng tiếc đứa con thiên tài của ta, rõ ràng lại cưới nam lão bà……」
Kỳ thật ngày đó, tiểu Hồ Điệp đi cũng không bao xa.
Giang Lương đi rồi, Hồ Điệp hùng tâm tráng chí muốn làm vinh danh môn phái, chạy đến Ngưng Tâm biệt viện đi tìm Tuyền Anh, hỏi thăm manh mối có quan hệ tới Âm Dương Song Thù.
Không ngờ lúc gặp Tuyền Anh, cái tên Thái Tử này lại cười hì hì không chút đứng đắn, nói nhăng nói cuội tận mấy chuyện nhàn thoại, tuyệt không chịu nói tới chính sự, bị hắn hung ác ép hỏi, mới tỏ vẻ trầm mặc.
Hồ Điệp trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, cuối cùng cũng sắp nghe được chuyện mình muốn biết, không khỏi khẩn trương vạn phần.
Tuyền Anh ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng chóp mũi có chút đổ mồ hôi, buồn cười. Vươn tay nắm lấy chóp mũi khéo léo của hắn, cười nói:「 Thật không biết Giang Lương nghĩ gì, đã qua nhiều năm như mà vẫn cuồng dại vì tên tiểu tử ngốc nhà ngươi!」
Hồ Điệp sửng sốt. Đột nhiên nhớ tới, đúng vậy, Giang Lương lợi hại như vậy, vì sao đối với mình tốt như thế?
Y là hào môn tiểu thiếu gia, muốn gió được gió muốn mưa được mưa; Còn y mười năm trước là tiểu khất cái, mười năm sau chỉ là môn chủ của một môn phái nho nhỏ. Luận võ công tựa hồ Giang Lương cao hơn một bậc, luận trí tuệ chính mình lại càng không có gì để cùng y so sánh……
Mắt nhìn tư thế oai hùng của Tuyền Anh, rồi nghĩ đến sự chênh lệch rất lớn giữa mình và Giang Lương, không khỏi buồn bực kinh hãi.
Ngực bị đè nén, Hồ Điệp khổ sở rủ mi mắt.
Tuyền Anh nhìn bộ dáng của hắn, tự biết lỡ lời, tranh thủ thời gian cười khuyên bảo:「 Chuyện tình cảm rất khó nói, có khi chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết ngay đó chính là định mệnh của mình, cho dù có muốn lựa chọn cũng không được! Tâm tư Giang Lương đối với ngươi, tuyệt đối không thể nào thay đổi! Ngươi cũng đừng nghĩ vẩn vơ nữa! Hôm nay trong mắt của ta, cũng chỉ có hai người các ngươi một cặp, nhìn thật thuận mắt a」
Mặt kệ hắn có nói như thế nào, đã sinh nghi thì rất khó tiêu trừ. Hồ Điệp cũng không còn tâm tư hỏi đến chuyện Âm Dương Song Thù, cáo biệt Tuyền Anh, một mình rầu rĩ trở về.
Trên đường đi càng nghĩ càng thấy uể oải khổ sở.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hồ Điệp đột nhiên tỉnh táo lại……
Này…… Đây là đâu?!
Từ lúc hắn ra khỏi Ngưng Tâm biệt viện, liền một mực vận công lực chạy trở về.
Có thể hắn vẫn chưa biết, Giang Lương hằng ngày đều truyền chân khí cho hắn, nội lực trong cơ thể sớm đã không còn như xưa, tốc độ hành tẩu cũng nhanh hơn rất nhiều. Lúc này hắn mới giật mình phát hiện, mình đang ở trong một cánh rừng phong lạ lẫm!
Sương mù cuối thu dày đặc, phiến lá phong tựa như áng mây ráng chiều đỏ ửng. Mưa thu lất phất rơi, gió ngừng mưa tạnh cầu vồng ẩn hiện, thủy lộ (sương sớm) óng ánh vẫn còn đọng lại trên phiến lá, ánh lên sắc đỏ, lấp lành một vùng trông rất đẹp mắt!
Hồ Điệp lần đầu tiên trong đời nhìn thấy thực vật có màu sắc xinh đẹp như vậy, nhất thời bị hấp dẫn, lại đi về trước vài bước. Đột nhiên nhớ tới, từ sau khi gặp lại Giang Lương, hắn chưa từng một mình ra khỏi Giang gia đại viện.
Giang Lương luôn bận rộn, cũng ít có thời gian dẫn hắn ra ngoài chơi.
Bất tri bất giác, hắn đã đi sâu vào rừng phong. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây loang lỗ trên mặt đất, mờ mờ ảo ảo, mê hoặc lòng người. Gió thu thần bí thổi qua, xào xạc cả mảnh rừng, một dự cảm không lành dâng lên trong ***g ngực.
Tiểu Hồ Điệp dừng bước, nhìn cảnh vật lạ lẫm chung quanh, chỉ cảm thấy cực kỳ quái dị, lúc này mới xoay người muốn thuận đường cũ trở về.
Nhưng lại không biết phải đi về hướng nào, lúc nãy hắn chỉ lơ đãng mà đi, giờ phút này mờ mịt quay đầu, nào có đường mòn cho người đi lại.
Hồ Điệp cảm thấy lo lắng, còn có một chút sợ hãi không muốn thừa nhận. Vì vậy bắt đầu hoảng hốt chạy bừa, một trận xông loạn.
Trong rừng vang lên một hồi tiếng cười lộn xộn, rất cuồng vọng mà cười to. Gió thổi mạnh át tiếng cười đứt quãng lại càng hiển dữ tợn.
Trong chốc lát, lại là vài tiếng cười to.
Sáu đại hán râu quai nón đột nhiên từ dưới đất xuất hiện như ngưu quỷ xà thần, diện mạo dữ tợn bao vây xung quanh Hồ Điệp!
Lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt).
Hồ Điệp ổn định tâm thần, không chút hoang mang, bì tiên Yên My (roi da Yên My) đột nhiên theo tay áo phóng thẳng về phía tay phải hán tử!
Hán tử kia cười ha ha:「 Khá lắm tiểu oa nhi tử bạch bạch nộn nộn (trắng mịn non mềm), hôm nay để các ca ca ngươi khai huân (ăn mặn) nào!」 Càn rỡ cười cợt, nhưng bước chân lại linh hoạt uyển chuyển, thân thể to lớn như linh xà nghịch nước dễ dàng tránh né!
Sáu đối một, đối phương ấn đường sáng ngời, huyệt Thái Dương phình ra, nhất định là nội công thâm hậu! Lại nhìn lên cơ thể, khẳng định là người luyện ngoại gia công phu. người nội ngoại kiêm tu như thế, chắc chắn là cao thủ!
Hồ Điệp không dám khinh thường, cũng không để ý tới những từ ngữ *** ô của hắn, hết sức chuyên chú đem sở học nhất nhất thi triển.
Hắn dáng người nhỏ bé, tự nhiên linh xảo vô cùng, rừng phong vô cùng rậm rạp, so với cánh đồng bát ngát dĩ nhiên là càng thêm trói tay trói chân, cũng may Yên My là nhuyễn khí (binh khí mềm), so các loại đao kiếm càng dễ dàng thi triển ở nơi như thế này hơn.
Võ công của hắn vốn cũng kém, mấy ngày gần đây lại cố gắng「 luyện công 」 nội lực tăng tiến, giờ phút này Yên My đã không còn như ngày xưa.
Hồ Điệp giữa những tán cây phiêu nhiên lướt qua, như một con linh yến nhanh nhẹn, Yên My đỏ thẫm không hề báo trước, nhất nhất vung lên khiến cho người ta không thể đoán được phương hướng. Chỉ chốc lát sau, y phục trên người sáu đại hán râu quai nón, đã không còn một chỗ lành lặn!
Một gã đại hán cầm đao gầm lên một tiếng:「 Con bà nó, lão tử không tin không đánh trúng tên nhãi con nhà ngươi?」
Rống lên, rồi huy quỷ đầu đại đao trong tay mãnh liệt chém xuống, phong thụ cao lớn bên cạnh răng rắc ngã xuống, chỉ trong chốc lát, hắn đã bổ ra một mảnh đất trống!
Mà trong lúc này, Hồ Điệp một bên cùng năm người kia so chiêu, một bên tránh né phong thụ không ngừng ầm ầm ngã xuống, dần dần rơi xuống thế hạ phong. Sau mới phát hiện chính mình đã bị vây quanh vào trung tâm mảnh đất trống.
Một tiếng hô, Hồ Điệp phóng người lên, ở giữa không trung phiêu lượng xoay người, Yên My trong tay như hỏa long xuất động, cố sức xoay người, mang theo kình phong đồng thời quét về phía sáu người!
Sáu người này dĩ nhiên không phải loại ngu ngốc, nhất tề ngửa người ra sau, khó khăn tránh né. Không đợi Hồ Điệp hạ xuống, sáu người đã nhất tề hướng hắn công kích!
Giữa vùng đất trống, đao kiếm không bị bó buộc, uy lực kinh người!
Cùng địch đối mạng, tối kỵ nhất tự cao. Hồ Điệp nhớ lời sư phụ, không kiêu không nóng nảy, làm gì chắc đó, dùng một đương sáu, lập lại thế cân bằng!
Sáu người đấu sau nửa ngày, cảm thấy rõ ràng không chiếm được tiện nghi gì, không khỏi lo lắng hẳn lên, gã cầm đao nháy mắt một cái, sáu người hiểu ý thoáng lui nửa bước.
Hồ Điệp võ công mặc dù hảo, nhưng không có kinh nghiệm lâm địch, cũng chưa từng trải qua thiện phi trên giang hồ. Mắt thấy bọn họ nhất tề rút lui về sau, không rõ nên cho là bọn họ không thể chống đỡ.
Đang định dứt điểm tấn công thu thập bọn họ, phần gáy không hề phòng bị đột nhiên truyền đến đau đớn như bị kim chích vào, trước mắt đột nhiên tối sầm, nhất thời cảm thấy ngực bị hung hăng chọc một phát, đau đớn vô cùng!
Sợ hãi tràn ngập mang theo hắc ám đánh úp lại, Hồ Điệp trong nội tâm khủng hoảng vô cùng, quay đầu khàn giọng kêu một tiếng:「 Lương –」
Thanh âm như nhũ yến đoạn cánh, thê lương sợ hãi, theo gió tỏa khắp trời cao, liên tục không dứt.
Hán tử cầm đao phi một tiếng nói:「 Con bà nó, một tiểu oa nhi tử nhỏ nhoi non nớt, sao mẹ nó lợi hại thế!」
「 Lão đại,」Hán tử bên cạnh hắn ngồi xổm người xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hồ Điệp,「 Hắn thật sự là tên *** tặc kia? Thấy sao cũng không giống!」
Nói xuống nuốt nuốt nước miếng:「 Lão đại, cứ như vậy giao hắn cho nữ nhân kia? Tiểu oa nhi này tử so với đại cô nương còn non mịn hơn, sao không để lại huynh đệ chúng ta ‘nếm’ thử a! Dù sao nữ nhân kia chỉ nói là muốn người còn sống, chúng ta cẩn thận một chút, đừng đùa hắn chết là được!」
Hán tử cầm đao hèn mọn bỉ ổi liếm liếm môi:「 Con bà nó, lão tử so với các ngươi còn gấp hơn!」
Sáu người ồn ào hẳn lên, chính giữa một tên có hốc mắt hãm sâu, đột nhiên cười lạnh nói:「 ‘Muốn’ hắn? Các ngươi không có nghe nói *** tặc này luyện tà môn nội công, chuyên hấp thu tinh khí người, không sợ chết thì lên đi!」
Năm người thoáng chốc dừng lại hơn nữa ngày.
Gã cầm đầu lầm bầm nói:「 Con bà nó, ta cũng không nghe nói có ai chết trên người hắn, ai biết thiệt hay giả!」
Gã hốc mắt sâu đảo cắp mắt trắng dã:「 Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết ngay sao!」
Năm người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhìn tới nhìn lui lại thủy chung không ai dám động. Luyện công không phải dễ dàng, ai cũng không dám lấy chính mình ra thử.
Cuối cùng, gã cầm đầu nhe răng mắng:「 Con bà nó! Dù sao bạc cũng đã thu, làm xong thì rời đi thôi!」
Nói xong, một tay vác Hồ Điệp khiêng trên vai, gào tên huynh đệ mà đi.
Trong bóng đêm Hồ Điệp cứ một mực chạy một mực chạy theo bậc thang, chạy đến khi thể lực suy kiệt thở cũng không ra hơi, mới ngẩng đầu nhìn lên, bật thang xoắn tối đen từ trên kéo xuống, không thấy điểm tận cùng, chỉ nhìn thấy ở nơi xa xôi nào đấy, có một ánh nến chập chờn.
「 Tiểu Điệp nhi!」 Giang Lương thanh âm mang theo ý cười truyền đến,「 Tiểu Điệp nhi ngươi ở đâu? Mau tới để cho ta hảo hảo thương ngươi!」
Y cười nói, ngay cả thanh âm trong cũng mang theo sợi sợi lương khí, tựu như từ trong băng tuyết toát ra. Bất quá rơi vào trong tai Hồ Điệp, lại là thanh âm êm tai nhất trên đời.
Phảng phất như đó là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, cần dùng hết toàn lực mới có thể bắt được.
Hồ Điệp lớn tiếng hô:「 Lương…… Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu? Vì sao ta không thấy ngươi?」
Giang Lương cười to:「 Tiểu Điệp nhi, ngươi lại cùng ta chơi trốn Miêu Miêu nào……」
「 Lương……」 Hồ Điệp hét lên, xúc cảm lạnh như băng cùng cứng rắn kích thích hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Mở mắt, đúng là một cái sơn động ẩm ướt.
Giang Lương thanh âm không còn tồn tại. Hoảng hốt hiểu, bất quá là một giấc mộng phù phiếm. Hồ Điệp toàn thân bủn rủn, cố gắng đứng lên, trong lòng nhịn không được tràn đầy thất vọng.
Nguyên lai là mộng a…… Thất vọng càng thêm lan rộng, khoang miệng đắng nghét trong lòng cũng tràn đầy đau khổ.
Lương, ta bị người bắt, tại sao ngươi không đến cứu ta?
Cố nén lại sợ hãi không muốn thừa nhận cùng cảm giác toàn thân không khỏe, Hồ Điệp lảo đảo đứng lên.
Một tiếng tiếng cười khó nghe bén nhọn thoáng chốc xẹt qua màng tai, Hồ Điệp giật nảy người rùng mình một cái, phù một tiếng một lần nữa ngã quỵ.
Một bóng người quỷ mị nhẹ nhàng bước tới, khó khăn lắm Hồ Điệp mới đứng dậy trước mặt hắn được.
Hồ Điệp đầu váng mắt hoa, ngẩng đầu hảo một hồi, mới nhìn rõ người vừa tới, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí!
Đây là người sao? Quỷ so với hắn còn đẹp hơn!
Người này toàn thân xích lõa, nhưng lại không có chút mao phát (lông) nào! Làn da tái nhợt hiện lên thanh quang (ánh sắc xanh), lại như là đã từng bị phỏng, trên cổ xuất hiện những mụn nước mờ mờ, có lớn có nhỏ, giống như vết sẹo mưng mủ tạo thành.
Hắn tướng mạo sớm đã biến dạng, cho thấy rõ ràng là bị người hủy dung, nhưng hắn đang cười, tựa hồ là rất vui vẻ rất vui vẻ mà nở nụ cười!
Trên đời còn có loại tươi cười nào, có thể càng chán ghét càng khủng bố hơn hắn sao?
Hồ Điệp lập tức cảm thấy như là ăn phải ruồi bọ, chán ghét tới cực điểm, muốn ói lại ói không được. Toàn thân tóc gáy chổng ngược, thân thể vốn đã bủn rủn càng thêm vô lực nằm trên mặt đất.
Hắn phồng má, lời muốn nói tựa như bị nghẹn ở yết hầu, bị sợ hãi chấn trụ, làm sao cũng nói không thành lời.
Giang Lương Giang Lương, ngươi ở đâu ngươi đang ở đâu? Ta thật sự thực sự sợ, ta không bao giờ … tùy tiện xuất môn nữa…… Chẳng phải ngươi đã nói muốn chiếu cố ta cả đời, không để cho ta chịu khổ, vì sao hiện tại ta phải đối mặt với một quái vật như vậy? Giang Lương Giang Lương, ta cầu ngươi mau tới cứu ta!
Quái vật tê tê cười, thanh âm bén nhọn như là một cái dùi, thẳng tắp cắm vào trái tim Hồ Điệp, muốn giật cũng không ra.
「 Ha ha, ta cuối cùng cũng bắt được ngươi…… Ha ha, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn xinh đẹp như xưa…… A Dương, ngươi còn nhớ rõ ta sao?」 Nghe tiếng, có lẽ dây thanh quản của hắn đã bị hủy từ lâu.
「 Ha ha ha ha…… Ngươi nhất định không biết ta, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi…… Ha ha ha ha…… Hai mươi mấy năm trước, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy…… A Dương, ngươi cho rằng ngươi làm cái gì Thải Hoa Môn môn chủ, thì ta sẽ tìm không thấy ngươi sao?」
Quái vật kia chỉ lo tự nói, ngoài ra không có bất luận động tác gì khác, Hồ Điệp chậm rãi từ trong sợ hãi lấy lại ý chí.
Hắn đang nói cái gì?
「 Ha ha ha ha…… A Dương, ngươi trốn thật tốt, Âm Dương Song Thù danh chấn thiên hạ, mặc cho ai cũng không nghĩ đến Dương thù đại danh đỉnh đỉnh lại trốn đến động *** tặc a. Ha ha ha ha…… Không hổ là A Dương của ta, thật sự là thông minh a! Bất quá chắc ngươi không nghĩ tới, ta còn sống a?」
Quái vật đột nhiên thê lương cười ha hả, thanh âm như lợi đao sắc bén nhất thiên hạ có thể chém kim đoạn thiết, từng tiếng xẹt qua tâm Hồ Điệp, mang đến từng đợt hít thở không thông mãnh liệt.
「 Ha ha ha ha…… A Dương, ta tìm ngươi tìm hai mươi năm, tìm thật cực khổ a! Nếu không phải Giang gia tiểu tử kia liều mạng tìm ngươi, chỉ sợ ngươi vẫn trốn thật hảo hảo …… Ha ha ha ha…… A Dương, thế nào, gặp lại nhi tử hoàn hảo sao?」
「 Ha ha ha ha…… Ha ha ha ha…… A Dương, ta muốn ăn ngươi! Ta muốn đem huyết nhục của ngươi từng miếng từng miếng nuốt vào bụng, ta muốn cho ngươi cùng ta hòa hợp toàn thể! Ha ha ha ha…… A Dương, ngươi tại sao phải trốn……」
Quái vật đột nhiên ngừng cười, hắn một phát nắm được cái cổ Hồ Điệp cơ hồ đang mê muội kia, thanh âm khàn khàn thét lên:「 Ngươi vì sao muốn chạy trốn! Vì sao! Vì sao ngay cả một câu cũng không nói? Ngươi có biết hay không ta bị người nọ tra tấn thật là thảm! Ha ha ha. Cáp…… Không sao! Ngươi xem, ngươi lại về bên cạnh ta, A Dương, thật ra ngươi rất yêu ta rất yêu ta có đúng không?」
Ngón tay khô gầy của hắn càng ngày càng dùng sức, Hồ Điệp hé miệng, trừng lớn con mắt, cảm giác như không khí trong phế quản từng chút từng chút bị rút ra.
Cổ họng kịch liệt đau nhức, ngược lại làm hắn trong tích tắc vô cùng thanh tỉnh.
Người quái vật đang nói đến, chẳng lẽ là sư phụ……
Nhưng mình và sư phụ lớn lên hoàn toàn không giống nhau…… Hồ Điệp đột nhiên trông lại, thấy trong mắt quái vật che kín cuồng loạn, nhưng mà đồng thời cũng không có bất luận tiêu điểm gì.
Nguyên lai hắn là một người mù! Nhất định là người tra tấn hắn kia, dụng độc khiến cho hắn mù.
Hắn…… Tìm lộn người……
Hồ Điệp cố gắng giơ tay lên, dùng sức tách ngón tay quái vật ra.
Cảm giác được bàn tay ấm áp của Hồ Điệp, quái vật toàn thân cứng đờ, ngón tay đột nhiên buông lỏng.
Hồ Điệp kéo tay của hắn ra, từng ngụm từng ngụm thở gấp.
Đột nhiên trong mắt quái vật hiện lên hàn quang sắc nhọn quái dị.
Hắn hắc hắc cười lạnh vài tiếng:「 A Dương, ta muốn.. khóc a…… Bất quá, hắn đem ánh mắt của ta độc hư rồi, ta ngay cả khóc cũng khóc không được …… Ha ha a…… A Dương, kỳ thật ngươi biết, ta chỉ muốn cùng ngươi hảo hảo sống…… Ngươi cũng biết vậy, đúng hay không? Chính là ngươi vì sao chạy trốn? Vì sao ném ta cho hắn tra tấn? A Dương, ta hận ngươi!」
Hồ Điệp bình tâm lại, lấy dũng khí nói:「 Ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải A Dương……」
Lời còn chưa nói hết, quái vật đã hét rầm lên:「 A Dương, thanh âm của ngươi sao lại thay đổi!」
Hồ Điệp nỗ lực nói một câu:「 Ta không phải……」
「 Ngươi gạt ta!」 Quái vật đột nhiên phẫn nộ đứng dậy:「 Ta nhận ra mùi của ngươi! Ta cái gì cũng hư mất rồi, nhưng cái mũi không thể nào sai được! Ta nhận ra mùi của ngươi! Trên người của ngươi, có hương vị của Yên My……」
Hồ Điệp chợt nhớ tới, sư phụ lúc nào cũng mang theo Yên My, không bao giờ rời, thật giống như một loại kỷ niệm. Mà sư phụ, đích xác có nói qua hắn họ Dương.
Trong nháy mắt trong lòng có chút chua xót, sư phụ đã tạ thế, đệ tử duy nhất cận kề chỉ biết là hắn họ Dương.
「 Ta thật sự không phải…… Yên My là sư phụ để lại cho ta, sư phụ đã qua đời.」
Quái vật ngẩn người, lần nữa hét rầm lên:「 Ngươi gạt ta ngươi gạt ta! A Dương sao lại chết! Hắn sao lại chết! Là ngươi giết hắn, đoạt đi lấy Yên My, có phải không! Là ngươi giết hắn!」
Hắn thét chói tai, tựa như quỷ mị đột nhiên đánh úp về phía Hồ Điệp. Hồ Điệp toàn thân vô lực, không kịp tránh né, bị hắn đánh cho một chưởng! Kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, vừa vặn phun lên mặt quái vật!
Quái vật lập tức ngây ngẩn cả người. Hắn sờ sờ máu tươi trên mặt, khàn giọng lẩm bẩm nói:「 A Dương, A Dương ngươi tại sao lại bị thương? Lần trước ngươi toàn thân đầy máu làm ta rất lo lắng, ngươi không biết sao? A Dương, ngươi thật ra rất yêu ta rất yêu ta đúng hay không? Đúng hay không? Ha ha ha ha…… Ta biết rõ mà, người ngươi yêu chính là ta, chứ không phải Âm Thù nữ nhân kia……」
Hồ Điệp bị hắn một chưởng đánh vào ngực, phổi như là bị người ta xé nát, đau đến chết đi sống lại! Hết lần này tới lần khác lời của quái vật một chữ cũng không lọt vào tai hắn: Trong nội tâm vừa nghi vừa sợ, nhưng không có khí lực nhổ ra một chữ.
Quái vật ngồi xổm người xuống, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Hồ Điệp. Trên tay hắn mang theo máu tươi chỉ còn cảm giác lạnh buốt sền sệt xoa qua xoa lại trên mặt Hồ Điệp.
Hồ Điệp đau đớn khó nhịn, còn phải chịu đựng loại cảm giác không biết là khủng bố hay là chán ghét này, cổ họng ấm áp, lại một ngụm máo tươi phun ra!
Quái vật khẽ hít hít, tê tê hỏi:「 A Dương, ngươi làm sao vậy? Thổ huyết? Ngươi làm sao vậy? Ai đả thương ngươi? Ta đi báo thù cho ngươi! A Dương, vết thương có nặng lắm không? Có nặng lắm không? A Dương, ngươi không được chết, không được rời khỏi ta……」
Hắn thanh âm khó nghe đến cực điểm, lại tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.
Hồ Điệp giờ mới hiểu được — hắn điên rồi! Hoàn toàn điên rồi! Có lẽ đã sớm điên rồi, có lẽ khi nãy đã điên rồi.
Sợ hãi đột nhiên biến thành thương cảm.
Người này, cho dù điên rồi, cũng toàn tâm toàn ý yêu A Dương của hắn a!
Hắn và A Dương của hắn lúc đó, đến tột cùng có gút mắc như thế nào, kinh tâm động phách như thế nào, mà cho đến hôm nay vẫn một lòng tâm niệm như vậy?
Là ai lại tâm địa ác độc như vậy, đem người toàn tâm toàn ý vì người mình yêu, biến thành cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vầy?
Hồ Điệp cố nén đau đớn, cố nén từng đợt cảm giác nôn mửa, nhẹ nhàng dùng đôi tay ôn hòa, nắm lấy bàn tay tựa như xương khô kia.
Bị thương có nặng lắm không? Tra tấn cực kỳ tàn ác, mà ngươi vẫn gắng gượng vượt qua. Hai mươi mấy năm chuy tâm thực cốt tưởng niệm, ngươi cũng vượt qua. Tình yêu duy nhất bất biến, tình yêu cho dù đã điên rồi cũng vô pháp quên đi, lại sớm đã hồn phi phách tán, hóa thành một cổ khói nhẹ. Từ nay về sau cho dù tìm khắp nơi trên thế gian, cũng là uổng công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook