His Very Personal Assistant
-
Chương 8
Warning: +18
Thành thật khuyên các em k đủ tuổi đừng nên xé rate
Có người nào đó trong phòng ngủ của nàng!
Kit không chắc cái gì đã đánh thức nàng dậy: tiếng ầm ĩ vô ý, giác quan thứ sáu? Nhưng có gì đó đã quấy rầy giấc ngủ của nàng và lúc này đây nàng nhận ra có người khác trong phòng này với nàng – dù là nàng không thể nhìn thấy ai trong bóng tối của căn phòng, nhưng nàng có thể nghe hơi thở của người đó.
“Marcus?” nàng ngập ngừng gọi.
Nàng không biết anh lẻn vào phòng nàng làm cái gì lúc trời chưa hửng sáng này. Hơn nữa anh đã từng không ngại ngần dạo bước trong phòng ngủ của nàng mà không thèm xin phép tối qua còn gì!
Nhưng thực tế nàng không nhận được câu trả lời cho sự tìm kiếm của mình, điều đó thuyết phục nàng rằng nàng đã đúng khi nghĩ đó không phải là anh…
“Ai đó?” nàng gắt lên và bật dậy, cố gắng một cách tuyệ vọng nhìn xuyên qua bóng tối. “Ai ở đó vậy?” nàng gặng hỏi với cơn giận dữ bắt đầu nổi lên thay thế nỗi e sợ trong nàng.
Nếu ai đó đang cố hù doạ nàng vậy thì họ đã thành công, và nếu họ đang cố làm nàng sợ hãi thì họ rất xứng đáng với cơn giận dữ này!
“Tôi nói…” đột ngột thốt lên, những ngón tay nắm chặt khi nàng nhích khẽ ra ngoài để bật ngọn đèn bên cạnh.
“Tôi nghe thấy cô, Kit,” giọng nói không nhầm lẫn với ai của Mike Reynolds vọng đến.
“Ông làm gì trong phòng ngủ của tôi thế?” Kit kinh ngạc hỏi, cuống cuồng di chuyển về phía bên kia giường khi nàng biết được ông ta đang ngồi phía bên này giường. “Sao ông dám…?”
“Yên lặng nào Kit,” giọng nói the thé cất lên khiến cho cổ tay của nàng cứng ngắc. “Và đừng có giả vờ ngờ nghệch thế; cô biết vì sao tôi ở đây mà.”
“Không, tôi…”
“Đúng vậy,” ông ta mạnh mẽ cắt ngang. “Thật lòng, tôi có chút không tin vào vận may của mình khi tôi thấy Maitland đi vào căn phòng bên cạnh, thay vì đến đây cùng cô lúc anh ta lên lầu đi ngủ cách đây nửa giờ.”
Mắt Kit mở to khi nàng cố nhìn rõ mặt Mike trong bóng đêm. “Ông ở bên ngoài theo dõi phòng ngủ của tôi?” Không biết vì sao ý nghĩ đó làm nàng sởn gai ốc.
Mike khịt mũi phẫn nộ. “Tôi còn làm gì với mớ thời gian này sau thái độ đe doạ của Maitland khi sớm hả?
“Marcus không đe doạ ông,” nàng bảo vệ anh, ước gì Marcus thật đã đấm Mike – doạ dẫm bằng lời nói xem ra không có tác dụng!
“Tôi cứ nghĩ cảm giác nhạy bén của cô có lẽ sẽ thích lời miêu tả anh hùng đó hơn là cái bản chất khốn kiếp ngạo mạn thật sự của hắn chứ!” Mike nói với vẻ khinh khỉnh.
“Có trễ quá không để cho ông nghĩ ngợi về cảm giác nhạy bén của tôi?” nàng nói, mắt của nàng cuối cùng cũng quen dần với ánh sáng lờ mờ của mặt trăng. Bây giờ nàng có thể nhìn thấy mặt Mike, chứ không nhìn được cử chỉ của ông ta. “Ông nên rời khỏi đây, Mike,” nàng nói với Mike.
“Và nếu tôi không đi?” (bác này toàn thix ăn đấm chứ k thix của ngọt)
“Thì tôi sẽ kêu lên,” nàng hùng hồn cảnh báo với ông ta. “Marcus ở ngay phòng bên cạnh,” nàng thêm vào cố làm nhụt chí ông ta vì biết rằng Mike là một tên nhát gan.
“Tội nghiệp Kit bé nhỏ,” ông ta chế giễu. “Ngây thơ quá. Cả tin quá. Bạn trai của cô không còn ở phòng kế bên nữa đâu!” ông ta thông báo cho nàng với vẻ vô cùng thỏa mãn. “Maitland chỉ ở đó vài phút trước khi lại rời đi. Và anh ta vẫn chưa trở lại. Giờ thì, không biết em thì sao, nhưng cứ xem xét sự gắn bó của anh ta và Andrea Revel trong vài tháng qua, tôi xin nói rằng quá dễ để đoán ra giờ anh ta đang ở trên giường của ai, phải thế không?”
Vâng, nàng biết, Kit nặng nề thừa nhận, nàng tức giận vì Marcus đã đặt nàng vào tình thế ngượng ngập này, còn đau khổ hơn nữa khi anh đã phó mặc nàng thành mục tiêu dễ dàng cho một kẻ như Mike Reynolds!
“Ông sẽ rời khỏi ngay lập tức?” nàng cứng rắn nói. “Trước khi ông làm chuyện mà cả hai chúng ta sẽ lấy làm tiếc,” nàng cảnh cáo.
“Ồ, thôi nào Kit,” Mike phỉnh phờ. “Vì Chúa, bớt ưu phiền đi, dù sao chúng ta cũng là bạn cũ.” Miệng lưỡi của ông ta đầy thuyết phục khi cánh tay di chuyển vuốt ve lên tay nàng.
“Mặt ông dầy quá hay chỉ đơn thuần ngu ngốc vậy?” nàng thách thức, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi. “Tôi không thấy ông hấp dẫn một chút nào hết. Tôi không có ý định dây dưa với ông. Thực tế tôi đã chứng minh rất rõ là tôi không thích ông!”
“Cô có biết bạn trai của mình đã thuyết phục Desmond đuổi tôi ra khỏi đây ngay lúc sáng sớm này không?” giọng điệu phỉnh phờ đã trở nên giận dữ, bàn tay ông ta siết chặt lấy cánh tay nàng.
“Chưa đủ sớm đâu, chừng nào còn tôi ở đây!” Kit quật ngược lại.
“Bây giờ…”
“Hoặc là tôi!” một giọng nói đầy quyền uy vang lên mà Kit dễ dàng nhận ra nó thuộc về Marcus. Cùng lúc nàng cảm thấy bàn tay Mike buông lỏng cánh tay nàng ra thì Macus đã đấm một quả vào hàm của ông ta, hất ông ta ra khỏi giường.
“Lấy đồ đạc của ông đi, Reynolds, và cút khỏi đây ngay!” Marcus đứng đó, quắc mắt nhìn Mike trừng trừng trong khi Kit đã lấy lại được tự chủ và bật chiếc đèn bên cạnh lên. “Và tôi khuyên ông không nên ló mặt đến bất cứ chỗ nào cạnh tôi trong mười năm tới!”
Mike kéo lê chân từ từ, chiếc cằm của ông ta đã có vết nhờ nhờ hiện lên. Và dù cho trước đây nàng có phản đối bạo lực tay chân nhưng lúc này Kit biết nàng hoàn toàn không hối tiếc cho hành động vừa rồi của Marcus. Thực ra nàng còn muốn tự mình đấm vào mặt Mike! (ặc… 2 anh chị hợp ớn!!!)
“Mày đang chơi trò chơi tình dục hả Maitland?” Mike nói những lời châm chọc. “Người kia không chơi với mày nên mày quay lại đây với người dự phòng sao?”
Mắt của Marcus nheo lại một cách nham hiểm. “Tôi không biết ông đang nói gì Reynolds ạ,” anh rít lên. “Mà cũng không có ý muốn biết. Cút đi!”
“Còn cô nghĩ gì hả Kit?” Mike quay qua nàng chế giễu. “Dự phòng hạng hai là giới hạn của cô mà phải không?” Ông ta nở một nụ cười nhạo báng khi thấy nàng không kịp giấu đi sự nao núng trước những lời lẽ xúc phạm của ông ta giáng xuống.
Nàng biết ông ta cố tình xấu xa, thô tục, biết rằng ông ta thích thú trước sự khó chịu của nàng, nhưng có sự thật đằng sau lời nói của ông ta khiến nàng không thể nghĩ được phải nói gì trong giây phút này.
“Cút,” Marcus lặp lại với âm lượng cố điều chỉnh một cách cẩn thận.
Mike bước đi, từ từ, lạnh nhạt, như thể sự vênh váo của bản thân là mãi mãi.
Đôi vai Kit sụp xuống khi ông ta rời khỏi phòng, phản ứng đã trở lại với nàng, nàng trở nên run rẩy. Thật đáng kinh ngạc, nàng chắc trong tâm trí mình nếu Marcus không vào thì Mike đã cố uy hiếp nàng rồi.
Cái gì đã khiến một con người hành động như thế? Nàng đã nói rõ hơn cả ban ngày là nàng không thích ông ta, rằng nàng chẳng thấy ông ta có chút hấp dẫn nào, rằng nàng không muốn có chút quan hệ nào với ông ta cả, và ông ta vẫn còn truy đuổi nàng. Có lẽ nàng được chỉ dạy với một cuộc sống tránh xa những ảnh hưởng có hại nên nàng chẳng thể hiểu được loại hành xử đó…
“Cái quái quỷ gì khiến em để cho gã đó vào tận giường ngủ của mình vậy?”
“Xin anh nhắc lại cho?” Kit tròn mắt nhìn Marcus không tưởng, mắt nàng mở to với vẻ cáo buộc.
Môi anh mím chặt thành một đường thẳng. Anh chỉ mặc một áo sơ mi lụa trắng và chiếc quần của bộ âu phục màu đen, không còn áo khoác. “Em biết hắn là loại người nào mà, thế quái nào lại…?”
“Tự tôi mời hắn ta vào tận giường ngủ của mình phải không?” Kit tiếp câu nói của anh qua kẽ răng nghiến chặt, nàng rời khỏi giường, trông nàng rất nghiêm nghị với bộ pyjamas xa-tanh màu cà phê, nhưng chiếc áo choàng ngoài gần như cẩu thả. Nàng không nghĩ phòng ngủ của nàng lại bị xâm chiếm kiểu này, không chỉ bởi một mà là hai người đàn ông!
“Đúng thế,” Marcus gật đầu.
Kit thở dài phẫn nộ, nàng buộc lại thắt lưng của chiếc áo choàng một cách cẩn thận quanh vùng eo thon thả của mình. “Tất cả là lỗi của anh,” nàng bắt đầu nói.
“Lỗi của tôi?” anh nhắc lại lời nàng với sự hồ nghi. “Vậy em giải thích chuyện này như thế nào, khi tôi đã làm hết quyền hạn của mình lúc tối qua – trừ việc đã đấm gã đó! – để ngăn cản hắn không đến gần em nữa?” anh vặn vẹo gay gắt.
“Ông ta nói anh đe doạ ông ta,” Kit dò hỏi.
“Rõ ràng là không đủ mạnh,” Marcus đáp. “Tôi chỉ ngạc nhiên khi em mời hắn ta vào phòng ngay sau đó.”
“Anh không hiểu sao?” nàng mất kiên nhẫn kêu lên. “Tôi không mời Mike vào đây, ông ta lẻn vào khi tôi đang ngủ. Dĩ nhiên là sau bước đầu tìm hiểu chắc chắn anh đã tới phòng của Andrea.”
“Tôi đã tới…! Ý em là hắn đột nhập vào đây?” Marcus dường như nghĩ phần này của lời nói của nàng quan trọng hơn nhiều so với lời buộc tội kia.
Kit không đồng tình với anh, biết rằng nếu Marcus không đi tới ngây ngất ở phòng Andrea thì Mike sẽ không bao giờ dám bước vào phòng nàng theo cái kiểu đó.
Nàng cũng nhận ra tức giận với anh là sai người – nhưng nàng cần phải đổ lỗi cho một ai đó đúng không? (Đúng á chị, chị cứ níu áo anh í cho bít héhéhé)
“Đúng như lời tôi nói,” Nàng quay phắt người đi. “Ông ta cần bị bắt giam!”
Marcus vẫn im lặng trong khoảnh khắc đầy căng thẳng này rồi chậm rãi gật đầu. “Chúng ta có thể làm thế,” anh lầm bầm đay nghiến. “Nếu lời em nói là thật….”
“Dĩ nhiên là thật!” Kit quay sang anh với vẻ căm phẫn. “Tôi không nói dối.”
“Nhìn đây Kit,” biểu tình của Marcus có phần dịu lại khi dường như anh đã hiểu rõ cơn xúc động của nàng, mắt anh mở to ra. “Tôi không nghĩ em mất bình tĩnh với tôi thì có thể giải quyết được chuyện gì…”
“Sao lại không?” nàng kêu lên. “Nếu không phải vì anh thì tôi không ở đây. Và nếu không như thế thì tôi sẽ không phải lệ thuộc những yêu sách phi lý của Mike Reynolds! Cũng không phải gặp…” nàng đột ngột ngưng bặt, nhận ra – gần như quá muộn rồi! – nàng đã nói cái gì.
Điều cuối cùng nàng vừa muốn nói chính là về Catherine Grainger trong tình thế đang sẵn sàng bùng nổ này!
“Sao?” Marcus thúc giục, đôi mày nhướng lên dò hỏi.
“Desmond Hayes,” nàng đã che giấu bằng cách đem Desmond làm người thế thân, chỉ vì quá lo lắng cho sự sơ xuất của mình lúc nãy. “Dù sao trong ba người các anh, tôi nghĩ mình thích làm đồng sự của ông ấy hơn!”
Marcus càng nhướng mày cao hơn. “Tôi biết là em và anh ta dường như đang diễn tiến rất tốt, nhưng…” Anh lắc lắc đầu với vẻ ngờ vực. “Kit, chỉ sẽ là kết thúc đau lòng nếu như em yêu Desmond,” anh ảm đạm cảnh báo. (ack… anh chê người ta, còn anh thì sao?)
“Ôi, Chúa ơi!” nàng liếc nhìn anh, hai gò má hồng lên vì cơn tức. “Tôi đang nói, trong suốt cuối tuần này, Desmond là người bạn mà tôi thích chứ tôi không nói là mình bị quyến rũ vì ông ta! Tất cả mọi chuyện đều phải quy về vấn đề hấp dẫn nam nữ hay sao?”
Miệng anh nhếch lên hài hước một cách châm biếm. “Không, dĩ nhiên là không. Mặc dù nó thường là nhân tố liên quan.”
“Không liên quan đến tôi,” nàng thở dài. “Cho anh biết, điều duy nhất mà tôi có thể làm được trong cuối tuần này bằng việc quan sát và lắng nghe, như anh đã sắp đặt, là Desmond vẫn còn yêu người vợ của mình lắm!” Nàng hít thở khó khăn trong sự phẫn nộ, chiếc cằm hếch lên thách thức, ngực nàng khích động bên dưới lớp áo choàng.
Marcus đã nhìn ra điều đó khi ánh mắt chăm chú của anh di chuyển chậm chạp trên người nàng. (aaaa… sắc lang… Kit, be careful, chị đang alone với sói đó >_
Thành thật khuyên các em k đủ tuổi đừng nên xé rate
Có người nào đó trong phòng ngủ của nàng!
Kit không chắc cái gì đã đánh thức nàng dậy: tiếng ầm ĩ vô ý, giác quan thứ sáu? Nhưng có gì đó đã quấy rầy giấc ngủ của nàng và lúc này đây nàng nhận ra có người khác trong phòng này với nàng – dù là nàng không thể nhìn thấy ai trong bóng tối của căn phòng, nhưng nàng có thể nghe hơi thở của người đó.
“Marcus?” nàng ngập ngừng gọi.
Nàng không biết anh lẻn vào phòng nàng làm cái gì lúc trời chưa hửng sáng này. Hơn nữa anh đã từng không ngại ngần dạo bước trong phòng ngủ của nàng mà không thèm xin phép tối qua còn gì!
Nhưng thực tế nàng không nhận được câu trả lời cho sự tìm kiếm của mình, điều đó thuyết phục nàng rằng nàng đã đúng khi nghĩ đó không phải là anh…
“Ai đó?” nàng gắt lên và bật dậy, cố gắng một cách tuyệ vọng nhìn xuyên qua bóng tối. “Ai ở đó vậy?” nàng gặng hỏi với cơn giận dữ bắt đầu nổi lên thay thế nỗi e sợ trong nàng.
Nếu ai đó đang cố hù doạ nàng vậy thì họ đã thành công, và nếu họ đang cố làm nàng sợ hãi thì họ rất xứng đáng với cơn giận dữ này!
“Tôi nói…” đột ngột thốt lên, những ngón tay nắm chặt khi nàng nhích khẽ ra ngoài để bật ngọn đèn bên cạnh.
“Tôi nghe thấy cô, Kit,” giọng nói không nhầm lẫn với ai của Mike Reynolds vọng đến.
“Ông làm gì trong phòng ngủ của tôi thế?” Kit kinh ngạc hỏi, cuống cuồng di chuyển về phía bên kia giường khi nàng biết được ông ta đang ngồi phía bên này giường. “Sao ông dám…?”
“Yên lặng nào Kit,” giọng nói the thé cất lên khiến cho cổ tay của nàng cứng ngắc. “Và đừng có giả vờ ngờ nghệch thế; cô biết vì sao tôi ở đây mà.”
“Không, tôi…”
“Đúng vậy,” ông ta mạnh mẽ cắt ngang. “Thật lòng, tôi có chút không tin vào vận may của mình khi tôi thấy Maitland đi vào căn phòng bên cạnh, thay vì đến đây cùng cô lúc anh ta lên lầu đi ngủ cách đây nửa giờ.”
Mắt Kit mở to khi nàng cố nhìn rõ mặt Mike trong bóng đêm. “Ông ở bên ngoài theo dõi phòng ngủ của tôi?” Không biết vì sao ý nghĩ đó làm nàng sởn gai ốc.
Mike khịt mũi phẫn nộ. “Tôi còn làm gì với mớ thời gian này sau thái độ đe doạ của Maitland khi sớm hả?
“Marcus không đe doạ ông,” nàng bảo vệ anh, ước gì Marcus thật đã đấm Mike – doạ dẫm bằng lời nói xem ra không có tác dụng!
“Tôi cứ nghĩ cảm giác nhạy bén của cô có lẽ sẽ thích lời miêu tả anh hùng đó hơn là cái bản chất khốn kiếp ngạo mạn thật sự của hắn chứ!” Mike nói với vẻ khinh khỉnh.
“Có trễ quá không để cho ông nghĩ ngợi về cảm giác nhạy bén của tôi?” nàng nói, mắt của nàng cuối cùng cũng quen dần với ánh sáng lờ mờ của mặt trăng. Bây giờ nàng có thể nhìn thấy mặt Mike, chứ không nhìn được cử chỉ của ông ta. “Ông nên rời khỏi đây, Mike,” nàng nói với Mike.
“Và nếu tôi không đi?” (bác này toàn thix ăn đấm chứ k thix của ngọt)
“Thì tôi sẽ kêu lên,” nàng hùng hồn cảnh báo với ông ta. “Marcus ở ngay phòng bên cạnh,” nàng thêm vào cố làm nhụt chí ông ta vì biết rằng Mike là một tên nhát gan.
“Tội nghiệp Kit bé nhỏ,” ông ta chế giễu. “Ngây thơ quá. Cả tin quá. Bạn trai của cô không còn ở phòng kế bên nữa đâu!” ông ta thông báo cho nàng với vẻ vô cùng thỏa mãn. “Maitland chỉ ở đó vài phút trước khi lại rời đi. Và anh ta vẫn chưa trở lại. Giờ thì, không biết em thì sao, nhưng cứ xem xét sự gắn bó của anh ta và Andrea Revel trong vài tháng qua, tôi xin nói rằng quá dễ để đoán ra giờ anh ta đang ở trên giường của ai, phải thế không?”
Vâng, nàng biết, Kit nặng nề thừa nhận, nàng tức giận vì Marcus đã đặt nàng vào tình thế ngượng ngập này, còn đau khổ hơn nữa khi anh đã phó mặc nàng thành mục tiêu dễ dàng cho một kẻ như Mike Reynolds!
“Ông sẽ rời khỏi ngay lập tức?” nàng cứng rắn nói. “Trước khi ông làm chuyện mà cả hai chúng ta sẽ lấy làm tiếc,” nàng cảnh cáo.
“Ồ, thôi nào Kit,” Mike phỉnh phờ. “Vì Chúa, bớt ưu phiền đi, dù sao chúng ta cũng là bạn cũ.” Miệng lưỡi của ông ta đầy thuyết phục khi cánh tay di chuyển vuốt ve lên tay nàng.
“Mặt ông dầy quá hay chỉ đơn thuần ngu ngốc vậy?” nàng thách thức, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi. “Tôi không thấy ông hấp dẫn một chút nào hết. Tôi không có ý định dây dưa với ông. Thực tế tôi đã chứng minh rất rõ là tôi không thích ông!”
“Cô có biết bạn trai của mình đã thuyết phục Desmond đuổi tôi ra khỏi đây ngay lúc sáng sớm này không?” giọng điệu phỉnh phờ đã trở nên giận dữ, bàn tay ông ta siết chặt lấy cánh tay nàng.
“Chưa đủ sớm đâu, chừng nào còn tôi ở đây!” Kit quật ngược lại.
“Bây giờ…”
“Hoặc là tôi!” một giọng nói đầy quyền uy vang lên mà Kit dễ dàng nhận ra nó thuộc về Marcus. Cùng lúc nàng cảm thấy bàn tay Mike buông lỏng cánh tay nàng ra thì Macus đã đấm một quả vào hàm của ông ta, hất ông ta ra khỏi giường.
“Lấy đồ đạc của ông đi, Reynolds, và cút khỏi đây ngay!” Marcus đứng đó, quắc mắt nhìn Mike trừng trừng trong khi Kit đã lấy lại được tự chủ và bật chiếc đèn bên cạnh lên. “Và tôi khuyên ông không nên ló mặt đến bất cứ chỗ nào cạnh tôi trong mười năm tới!”
Mike kéo lê chân từ từ, chiếc cằm của ông ta đã có vết nhờ nhờ hiện lên. Và dù cho trước đây nàng có phản đối bạo lực tay chân nhưng lúc này Kit biết nàng hoàn toàn không hối tiếc cho hành động vừa rồi của Marcus. Thực ra nàng còn muốn tự mình đấm vào mặt Mike! (ặc… 2 anh chị hợp ớn!!!)
“Mày đang chơi trò chơi tình dục hả Maitland?” Mike nói những lời châm chọc. “Người kia không chơi với mày nên mày quay lại đây với người dự phòng sao?”
Mắt của Marcus nheo lại một cách nham hiểm. “Tôi không biết ông đang nói gì Reynolds ạ,” anh rít lên. “Mà cũng không có ý muốn biết. Cút đi!”
“Còn cô nghĩ gì hả Kit?” Mike quay qua nàng chế giễu. “Dự phòng hạng hai là giới hạn của cô mà phải không?” Ông ta nở một nụ cười nhạo báng khi thấy nàng không kịp giấu đi sự nao núng trước những lời lẽ xúc phạm của ông ta giáng xuống.
Nàng biết ông ta cố tình xấu xa, thô tục, biết rằng ông ta thích thú trước sự khó chịu của nàng, nhưng có sự thật đằng sau lời nói của ông ta khiến nàng không thể nghĩ được phải nói gì trong giây phút này.
“Cút,” Marcus lặp lại với âm lượng cố điều chỉnh một cách cẩn thận.
Mike bước đi, từ từ, lạnh nhạt, như thể sự vênh váo của bản thân là mãi mãi.
Đôi vai Kit sụp xuống khi ông ta rời khỏi phòng, phản ứng đã trở lại với nàng, nàng trở nên run rẩy. Thật đáng kinh ngạc, nàng chắc trong tâm trí mình nếu Marcus không vào thì Mike đã cố uy hiếp nàng rồi.
Cái gì đã khiến một con người hành động như thế? Nàng đã nói rõ hơn cả ban ngày là nàng không thích ông ta, rằng nàng chẳng thấy ông ta có chút hấp dẫn nào, rằng nàng không muốn có chút quan hệ nào với ông ta cả, và ông ta vẫn còn truy đuổi nàng. Có lẽ nàng được chỉ dạy với một cuộc sống tránh xa những ảnh hưởng có hại nên nàng chẳng thể hiểu được loại hành xử đó…
“Cái quái quỷ gì khiến em để cho gã đó vào tận giường ngủ của mình vậy?”
“Xin anh nhắc lại cho?” Kit tròn mắt nhìn Marcus không tưởng, mắt nàng mở to với vẻ cáo buộc.
Môi anh mím chặt thành một đường thẳng. Anh chỉ mặc một áo sơ mi lụa trắng và chiếc quần của bộ âu phục màu đen, không còn áo khoác. “Em biết hắn là loại người nào mà, thế quái nào lại…?”
“Tự tôi mời hắn ta vào tận giường ngủ của mình phải không?” Kit tiếp câu nói của anh qua kẽ răng nghiến chặt, nàng rời khỏi giường, trông nàng rất nghiêm nghị với bộ pyjamas xa-tanh màu cà phê, nhưng chiếc áo choàng ngoài gần như cẩu thả. Nàng không nghĩ phòng ngủ của nàng lại bị xâm chiếm kiểu này, không chỉ bởi một mà là hai người đàn ông!
“Đúng thế,” Marcus gật đầu.
Kit thở dài phẫn nộ, nàng buộc lại thắt lưng của chiếc áo choàng một cách cẩn thận quanh vùng eo thon thả của mình. “Tất cả là lỗi của anh,” nàng bắt đầu nói.
“Lỗi của tôi?” anh nhắc lại lời nàng với sự hồ nghi. “Vậy em giải thích chuyện này như thế nào, khi tôi đã làm hết quyền hạn của mình lúc tối qua – trừ việc đã đấm gã đó! – để ngăn cản hắn không đến gần em nữa?” anh vặn vẹo gay gắt.
“Ông ta nói anh đe doạ ông ta,” Kit dò hỏi.
“Rõ ràng là không đủ mạnh,” Marcus đáp. “Tôi chỉ ngạc nhiên khi em mời hắn ta vào phòng ngay sau đó.”
“Anh không hiểu sao?” nàng mất kiên nhẫn kêu lên. “Tôi không mời Mike vào đây, ông ta lẻn vào khi tôi đang ngủ. Dĩ nhiên là sau bước đầu tìm hiểu chắc chắn anh đã tới phòng của Andrea.”
“Tôi đã tới…! Ý em là hắn đột nhập vào đây?” Marcus dường như nghĩ phần này của lời nói của nàng quan trọng hơn nhiều so với lời buộc tội kia.
Kit không đồng tình với anh, biết rằng nếu Marcus không đi tới ngây ngất ở phòng Andrea thì Mike sẽ không bao giờ dám bước vào phòng nàng theo cái kiểu đó.
Nàng cũng nhận ra tức giận với anh là sai người – nhưng nàng cần phải đổ lỗi cho một ai đó đúng không? (Đúng á chị, chị cứ níu áo anh í cho bít héhéhé)
“Đúng như lời tôi nói,” Nàng quay phắt người đi. “Ông ta cần bị bắt giam!”
Marcus vẫn im lặng trong khoảnh khắc đầy căng thẳng này rồi chậm rãi gật đầu. “Chúng ta có thể làm thế,” anh lầm bầm đay nghiến. “Nếu lời em nói là thật….”
“Dĩ nhiên là thật!” Kit quay sang anh với vẻ căm phẫn. “Tôi không nói dối.”
“Nhìn đây Kit,” biểu tình của Marcus có phần dịu lại khi dường như anh đã hiểu rõ cơn xúc động của nàng, mắt anh mở to ra. “Tôi không nghĩ em mất bình tĩnh với tôi thì có thể giải quyết được chuyện gì…”
“Sao lại không?” nàng kêu lên. “Nếu không phải vì anh thì tôi không ở đây. Và nếu không như thế thì tôi sẽ không phải lệ thuộc những yêu sách phi lý của Mike Reynolds! Cũng không phải gặp…” nàng đột ngột ngưng bặt, nhận ra – gần như quá muộn rồi! – nàng đã nói cái gì.
Điều cuối cùng nàng vừa muốn nói chính là về Catherine Grainger trong tình thế đang sẵn sàng bùng nổ này!
“Sao?” Marcus thúc giục, đôi mày nhướng lên dò hỏi.
“Desmond Hayes,” nàng đã che giấu bằng cách đem Desmond làm người thế thân, chỉ vì quá lo lắng cho sự sơ xuất của mình lúc nãy. “Dù sao trong ba người các anh, tôi nghĩ mình thích làm đồng sự của ông ấy hơn!”
Marcus càng nhướng mày cao hơn. “Tôi biết là em và anh ta dường như đang diễn tiến rất tốt, nhưng…” Anh lắc lắc đầu với vẻ ngờ vực. “Kit, chỉ sẽ là kết thúc đau lòng nếu như em yêu Desmond,” anh ảm đạm cảnh báo. (ack… anh chê người ta, còn anh thì sao?)
“Ôi, Chúa ơi!” nàng liếc nhìn anh, hai gò má hồng lên vì cơn tức. “Tôi đang nói, trong suốt cuối tuần này, Desmond là người bạn mà tôi thích chứ tôi không nói là mình bị quyến rũ vì ông ta! Tất cả mọi chuyện đều phải quy về vấn đề hấp dẫn nam nữ hay sao?”
Miệng anh nhếch lên hài hước một cách châm biếm. “Không, dĩ nhiên là không. Mặc dù nó thường là nhân tố liên quan.”
“Không liên quan đến tôi,” nàng thở dài. “Cho anh biết, điều duy nhất mà tôi có thể làm được trong cuối tuần này bằng việc quan sát và lắng nghe, như anh đã sắp đặt, là Desmond vẫn còn yêu người vợ của mình lắm!” Nàng hít thở khó khăn trong sự phẫn nộ, chiếc cằm hếch lên thách thức, ngực nàng khích động bên dưới lớp áo choàng.
Marcus đã nhìn ra điều đó khi ánh mắt chăm chú của anh di chuyển chậm chạp trên người nàng. (aaaa… sắc lang… Kit, be careful, chị đang alone với sói đó >_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook